Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mười Năm Thương Nhớ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 7: Chú Vẹt Thịt Kho Tộ
S
au ngày hôm đó, Tư Hoán luôn cố giữ khoảng với Ôn Hoành, không giống với thái độ nửa thờ ơ nửa vồn vã như đợt trước, lúc này anh có vẻ như đang cố tình chạy trốn.
Mấy ngày sau, bà Trương đưa A Hoành đi mua quần áo mùa thu, còn nói Tư Hoán đã dặn như vậy.
A Hoành cau mày, nói với bà Trương: "Bà à, cháu..."
Bà Trương sống già nửa đời người đời người rồi nên có cái gì che mắt được bà đâu, bà vỗ vỗ tay A Hoành, an ủi: "Bà biết cháu không có ý đối địch với Tư Nhĩ, chỉ là cháu chưa hiểu được điểm tốt của con bé."
A Hoành nhìn nét mặt pha chút bất lực của bà Trương rồi đành im lặng.
Chắc chắc Tư Nhĩ rất tốt, rất tốt.
A Hoành nghĩ ngợi mà lòng nặng trĩu, tựa như có một tảng đá chặn ngay trong tim, khiến cô ngạt thở.
Cô và thế giới này bị một cánh cửa tên là “Ôn Tư Nhĩ” ngăn cách.
Có điều vẫn phải tiếp tục sống thôi. Có ai quy định khởi đầu của một sai lầm ắt sẽ phải đi tới kết cục của sai lầm đâu?
A Hoành hít một hơi thật sâu rồi cố nén nỗi buồn xuống đáy lòng.
Trong mắt cô, thế giới bên ngoài làng Ô Thủy là một cuộc sống hoàn toàn khác, mang theo sự kì vọng của mình, nhưng do bị hiện thực bài xích mà rơi vào hoàn cảnh nực cười thế này. Cô đơn, lẻ loi nhưng buộc phải có một lí do hòa nhập với niềm hi vọng.
Thông thường, quá trình theo đuổi cũng chính là quá trình “sinh tồn”.
Những hạt mưa mùa thu bắt đầu rơi xuống cùng lá đỏ, làm ướt hết các tòa nhà kiểu Tây màu trắng. Trời bắt đầu tạnh ráo, nắng đã lên, bầu không khí lành lạnh xen lẫn trong lành vừa được gột rửa ùa vào cửa sổ.
A Hoành ngồi trong phòng vùi đầu làm bài tập vật lí, thấy đầu óc nặng chĩu, cô bèn đến bên cửa sổ, thò đầu nhìn ra ngoài. Bốn bề lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng lá cây xào xạc trong gió thu.
A Hoành chống khuỷu tay xuống bậc cửa sổ, nhìn xa xăm, chợt giật bắn mình vì tiếng kêu "chích chích" trên đỉnh đầu.
Ngước mắt lên thì thấy một chú vẹt với bộ lông màu xanh lam pha xanh lá cây đang đấu trên mái nhà màu trắng, móng vuốt nhỏ xinh cong cong, bên trên có vết máu lốm đốm, đôi mắt nhỏ xinh đen láy, nhìn trân trân vào A Hoành với vẻ tội nghiệp.
A Hoành nhìn chú vẹt, biết chắc chắn nó bị thương và bị lạc trên mái nhà, cô liền vịn một tay vào cửa sổ, kiễn chân, một tay cố vươn ra thật xa, nhưng phát hiện còn một đoạn ngắn nữa mới tới.
"Ngoan nhé, đợi tao một lát!" A Hoành thấy do dự, tự hỏi không biết chim chóc ở thành phố B chỉ nghe hiểu tiếng Bắc Kinh hay không.
Thế nhưng đột nhiên chú vẹt kêu lớn: "Thịt Kho Tộ! Thịt Kho Tộ!"
Thịt Kho Tộ!
A Hoành vô cùng sửng sốt rồi bật cười, nhìn đôi mắt long lanh của nó rồi quay đi, chạy thật nhanh ra ngoài.
Tư Hoán nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập bèn vừa dụi mắt vừa ra mở cửa. Nhìn thấy A Hoành, lúc đầu anh tỏ ra khá ngượng nghịu, sau đó mặt đỏ rần lên, nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
A Hoành chỉ nói: “Thịt Kho Tộ, bị thương, mái nhà, không xuống được.”
Tư Hoán cố gắng phân tích lời cô nói, sau đó trợn tròn mắt. “Thịt Kho Tộ bị thương, đang bị kẹt trên mái nhà, không xuống được đúng không?”
Trán A Hoành lấm tấm mồ hôi, nhưng khi nhìn thấy Tư Hoán cố gắng phân tích lời mình, cô liền cười khúc khích.
Nỗi buồn bực trong lòng cũng tiêu tan. Cô kéo gấu áo Tư Hoán, lôi anh về phòng mình, thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn chú chim non tội nghiệp đang đứng trên mái nhà.
“Thịt Kho Tộ! Thịt Kho Tộ!” Chú vẹt nhìn thấy Tư Hoán, bèn gọi lớn, đôi mắt sáng ngân ngấn nước mắt vẻ ấm ức.
“À! Thịt Kho Tô!” Tư Hoán buộc miệng. Lúc đầu anh còn tỏ ra ngần ngừ, nhưng sau khi nhìn thấy chú vẹt nhỏ, liền cởi dép, trèo lên thành cửa sổ.
“A Hoành, đỡ hộ một tay.” Tư Hoán cau mày rồi cúi người, men từng bước nhỏ trên thành cửa sổ đến chỗ chú vẹt, tuy nhiên, tư thế này khá khó đứng, nếu thò tay ra bắt chú chim thì người không biết dựa đâu.
A Hoành vội bước đến, hai tay ôm chặt chân Tư Hoán rồi ngẩng đầu lên nhìn anh không chớp mắt, trong lòng cũng thấy run run.
Chú vẹt ngoan ngoãn nhảy từng bước nhỏ vào lòng bàn tay Tư Hoán.
Anh quay lại, sửng sốt nhìn A Hoành đang ôm chặt chân mình, trông bộ dạng cứ như muốn bế anh xuống vậy. Anh liền bật cười rồi nhẹ nhàng nhảy xuống.
A Hoành cũng cười, đưa tay đón lấy chú vẹt, đôi mắt đượm buồn vẫn có nét ngây thơ.
“Anh, quen nó hả?” A Hoành kiếm ít bông lau vết máu cho chú vẹt, chú vẹt tội nghiệp miệng kêu yếu ớt, vẻ như đang nũng nịu.
“Quen.” Tư Hoán gật đầu, móc điện thoại ra, đang định bếm số thì dưới nhà vang lên từng hồi chuông dài.
“Hơ, chủ nhân của nó đến rồi.” Tư Hoán cười để lộ hàm răng trắng tăm tắp.
A Hoành nhẹ nhàng vuốt ve chú vẹt, nhìn nó bằng ánh mắt cưng nựng, nghĩ chú ta thật tội nghiệp, chắc chắn là chủ nhân của nó phải vô tâm lắm thì mới để nó sổ lòng và bị thương.
Tư Hoán xuống tầng đón khách. Nửa phút sau, A Hoành liền nghe thấy tiếng chạy huỳnh huỵch lên tầng và tiếng cười đùa thoải mái.
Làn gió mát thổi tới, cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy chàng Đông Gioăng đó.
"Anh?" A Hoành thốt lên.
"Em là..." Giọng chàng trai uể oải nhưng đậm chất đàn ông.
Anh không còn nhớ A Hoành nữa.
"A Hoành." Tư Hoán liếm môi lên tiếng.
"À." Ngôn Hi gật đầu rồi thờ ơ liếc A Hoành một cái, nở nụ cười cho phải phép.
Nhìn thấy chú vẹt trên tay A Hoành, ánh mắt Ngôn Hi liền sáng lên, ngón tay thon dài, trắng trẻo chỉ vào đầu chú vẹt, nói: "Tại mày chạy lung tung mới ra nông nỗi này. Chậc chậc, chân còn bị thương nữa kìa, đáng đời!"
Chú vẹt rất khôn, nhìn Ngôn Hi chăm chú vẻ đáng thương, đôi cánh nhỏ ôm lấy đầu, đôi mắt đen lay láy ngân ngấn nước.
Ngôn Hi liền bật cười, đôi mày tuấn tú khẽ nhướng lên, nhìn rất bá đạo, ngang ngạnh, rồi anh lại mắng tiếp: "Đừng có giả vờ tội nghiệp trước mặt thiếu gia, dám bỉ nhà đi, chắc tưởng ta đây đủ lông đủ cánh tự kiếm ăn được rồi đúng không?" Ngay sau đó, anh túm lấy đôi cánh của chú vẹt, định túm chú nhấc lên.
A Hoành thấy thương quá bèn ôm chú vẹt lùi ra sau một bước, khiến Ngôn Hi bị hụt.
“Đau!” A Hoành nhìn càng trai với dáng người dong dỏng, ôm chú vẹt, nói.
Ngôn Hi ngẩn người rồi cũng lùi ra sau một bước, gật đầu và đá nh5 vào Ôn Tư Hoán đứng bên cạnh.
Tư Hoán gãi gãi chóp mũi, nhẹ nhàng nói với A Hoành: “Con vẹt này là của Ngôn Hi nuôi, cậu ta thương nó nhất nên không làm nó đau đâu.”
Ngôn Hi cười khẩy, đá vào mông Tư Hoán. “Còn lâu thiếu gia mới thương nó! Chăm nó béo lên rồi cho nó vào hầm canh thập toàn đại bổ nhé!”
Vừa nghe thấy vậy, chú vẹt đang nằm trong lòng A Hoành bèn xù hết lông, móng vuốt gồng lên, quệt nước mắt với vẻ tuyệt vọng giả vờ chết.
A Hoành hiểu ý Tư Hoán, biết mình lo lắng hơi thừa, bèn ngượng ngùng buông tay ra, trà lại chú vẹt cho Ngôn Hi.
Ngôn Hi đón lấy chú vẹt, cười đắc ý. “Đồ chết tiệt, về nhà tao sẽ dùng gia pháp để hỏi tội mày.”
A Hoành liền nhích đến gần Tư Hoán, hỏi nhỏ: “Gia pháp?”
Tư Hoán cười cười rồi đáp nhỏ: “Chắc Ngôn Hi sẽ nhét bông vào tai mình rồi chơi đàn violin cho con vẹt nghe.”
A Hoành “ồ” lên, nhìn Tư Hoán, lộ rõ ý cười.
Tư Hoán biết cô đang nghĩ đến điều gì, mặt đỏ rần lên rồi hắng giọng chuyển sang chủ đề khác: “A Hi, bao giờ cậu mua chuồng chim đấy? Thịt Kho Tộ chay lung tung, không cẩn thận dễ bị thương lắm.”
A Hoành không hiểu tại sao người thành phố B nuôi chim lại không sắm lòng chim nhỉ?
“Không mua.” Ngôn Hi nở một nụ cười uể oải. “Người được tự do thì chim cũng phải được tự do chứ. Lão tử ngoài việc cho nó mấy bữa cơm ăn nước uống ra thì có làm gì đâu, sao có thể tước đoạt sự tự do của nó?”
Tư Hoán trợn tròn mắt vì ngạc nhiên.
Ngôn Hi liếc anh một cái, vẻ rất hùng hổ.
A Hoành mỉm cười, cô phát hiện ra trước mặt Ngôn Hi, Tư Hoán rất dễ trở nên mềm yếu, lần đầu tiên gặp cũng như thế. Hôm nay cũng thế.
Sau này cô mới biết, thế gian này có một cụm từ gọi là “vầng hào quang”.
Và cụm từ này sinh ra là để miêu tả Ngôn Hi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mười Năm Thương Nhớ
Thư Hải Thương Sinh
Mười Năm Thương Nhớ - Thư Hải Thương Sinh
https://isach.info/story.php?story=muoi_nam_thuong_nho__thu_hai_thuong_sinh