Chương 7
à nhà có thai gần hai tháng, sức khoẻ yếu, ông chịu khó cho uống thuốc bổ và ăn nhiều chất đạm vào.
Uyển Phương biến sắc nhìn chị, Uyển Nhi kinh hoàng, toàn thân cô run rẩy. Còn Trung... anh run tay đón tờ giấy ghi tên thuốc, rồi phụ Uyển Phương đưa Nhi ra ngoài.
Khi họ yên vị trên xe của Trung, Phương giận dữ:
- Chị Uyển Nhi, chị có thai với anh Văn phải không?
-...
- Hèn nào hắn bỏ đi cưới vợ. Hừ! Đồ sở khanh! Em sẽ đến đó chữi vào mặt hắn.
- Phương ơi! Chị lạy em mà!
- Chị đừng cản em.
- Phương này! Em đừng nên hồ đồ, việc của Uyển Nhi nên để tự Nhi giải quyết.- Trung lên tiếng.
Phương vùng vằng:
- Để tự chị ấy giải quyết? Chị ấy chỉ biết khóc, yếu như cọng bún thiu thôi. Hèn nào mà hắn không thèm đến nữa, mặt đẹp đẽ mà lại là thứ sở khanh. Vậy mà tại sao chị lại không cho anh Văn gặp chứ, để bây giờ thì họ đi cưới vợ?
Uyển Nhi nằm dựa vào thành xe, cô không thể trả lời những câu hỏi như quát mắng của em mình. Trung từ tốn khuyên can:
- Chị em đang buồn, em đừng làm cho Nhi thêm khổ, Phương ạ!
Phương bật khóc:
- Thì em cũng thương chị em vậy, anh nói em không thương sao?
- Anh biết. Thôi, chúng ta về nhà. Em cũng đừng ồn ào, mẹ nghe được mẹ buồn, chị của em lại khổ thêm.
Uyển Phương cảm kích nhìn Trung, cô hiểu Trung yêu chị mình bằng tình yêu sâu lắng đằm thắm. Chỉ tiếc cho chị mình không yêu được người này, có lẽ tại hình tượng Hoàng Văn quá cuốn hút đẹp đẽ.
Trung mở máy cho xe chạy, họ không nhìn thấy từ xa, Hoàng Văn đang lặng lẽ nhìn theo họ. Mắt anh đang tối sầm lại, Nỗi đau trong anh dâng lên đau buốt cả lòng. Họ đang đi với nhau, có cả Uyển Phương, một tình thân tương quan mật thiết. Nhi đã lánh mặt không cho anh gặp chỉ vì cô đã tìm được cho mình một bến đỗ huy hoàng hơn.
Hoàng Văn nhấn mạnh ga cho chiếc xe chồm lên giận dữ, con tim anh nhức nhối làm sao. Anh sắp cưới Hồng Vy, chấm dứt cuộc đời độc thân, vậy mà anh nghe như mình sắp bước lên máy chém. Anh sẽ sống làm sao với người vợ không yêu đây, khi mà nỗi đau bị phụ bạc gặm nhấm đau điếng. Một Hoàng Văn hào hoa, ca hay, đẹp trai nhưng anh lại thất bại. Một lần chiếm đoạt để rồi chia xa.
Uyển Nhi! Anh yêu em mà. Lẽ ra anh không xử sự hồ đồ nếu đêm ấy anh không bắt gặp em và Trung trong phòng Hồng Vy. Anh muốn tin anh là người đầu tiên đến với em, vậy mà anh đã không làm được.
Bây giờ thì định mệnh đã chia xa mình, anh sắp có con, một đứa con với Hồng Vy.
Ôi! Thật não nề.
o0o0o O o
Trung bấm chuông gọi Uyển Nhi. Nhi cầm xấp hồ sơ quyết toán đi vào phòng Trung. Anh ngẩng lên khi thấy cô, tim anh thắt lại trước một Uyển Nhi phờ phạc xanh xao, anh nhìn cô thật lâu:
- Uyển Nhi! Anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra sau đêm ở nhà Vy về, và em thì như người mất hồn?
Nhi nhìn lên cánh quạt trần đang quay tít trên cao, âm thầm:
- Anh hỏi làm gì, em không còn muốn nhớ gì nữa hết.
- Anh muốn biết.
Trung đứng lên, anh tiến đến trước mặt Nhi:
- Vì có liên quan đến anh, còn Hoàng Văn thì sắp cưới Hồng Vy. Lẽ nào nó làm ngơ khi Vy gây nên chuyện động trời và tiếp tay Vy làm khổ em.
Trung đã khơi vào nỗi đau, Nhi bật khóc. Trung để yên cho cô khóc, anh dìu cô ngồi xuống ghế như người anh lo cho em gái, anh rút khăn tay đưa cho cô.
- Hãy nói cho anh nghe, vì anh là nguyên nhân chính làm cho Văn xa em mà.
Trong cơn mê vì thuốc, Nhi không biết mình đã như thế nào trước anh và giờ đây trước cô anh vẫn còn cảm giác bứt rứt xấu hổ. Một Uyển Nhi nõn nã khiêu gợi nằm dã dượi, cô kêu gọi anh đến với cô. Anh lắc đầu cố xua tan đi hình ảnh kia và càng cố quên thì lại hiện rõ hơn. Uyển Nhi nức nở:
- Sau đêm ấy, Hoàng Văn bặt tăm. Em biết mình có bổn phận phải giải thích, em đi tìm Văn.
Giọng Nhi trở nên nghẹn ngào:
- Nhưng... Văn đã buộc em hiến thân để chứng tỏ còn trong trắng và em tuân theo một cách ngu ngốc.
Trung cắn chặt môi, người anh dại đi tê tái, cơn đau buốt làm anh rã rời châu thân.
- Kết quả... trên khoảng nệm trắng ngần không có dấu vết gì, em cũng không biết tại sao. Em chưa có can đảm đi tìm bác sĩ để hỏi. Văn hỏi em, có phải anh ấy là kẻ đến sau. Trời đất như quay cuồng sụp đổ, em tát mạnh vào mặt Văn và bỏ chạy khỏi nhà Văn... Sau đó em đã lánh mặt, văn có tìm em ba lần tất cả.
- Tại sao em không cho Hoàng Văn gặp?
- Em chưa thể nào quên những lời xúc phạm nặng bề của anh ấy, lẽ ra anh ấy phải phân biết được chứ. Đàng này anh bảo chỉ một lần, sự vụng về nơi em tất phải có.
- Khốn nạn!
Trung đấm mạnh tay lên bàn, mảnh kiếng dày vỡ nát, cứa vào tay anh, máu chảy đỏ cả tay, anh vẫn không cảm thấy đau bằng nỗi đau do Hoàng Văn tạo ra. Uyển Nhi run rẩy, cô lấy khăn bó cứng lại.
- Anh giận làm gì. Em đang có thai, chắc là em phải bỏ Sài gòn này mà đi.
- Trời ơi!
Trung sững sờ nhìn Uyển Nhi, anh choáng váng cả mặt mày. Ôi! Uyển Nhi đã xem anh như một người anh, cô thành thật kể cho anh nghe tất cả mà không biết anh đang tan nát lòng vì cô, một nỗi đau bàng hoàng tê buốt cả lòng.
Uyển Nhi, phải chi đêm đó anh biến em thuộc về anh, đứa con này là của anh.
Giờ đây cô đang đau khổ quay quắt, anh phải làm gì đây cho người mình yêu. Còn Uyển Nhi, cô sẽ ra sao với bao kỷ niệm mà đâu phải trong phút chốc muốn quên là quên được.
- Uyển Nhi này! Hay để anh tìm gặp Văn?
Lập tức Nhi xua tay:
- Đừng, đừng anh Trung! Anh đã một lần tìm Văn kia mà. Nếu có phải chết, em cũng chọn cái chết chứ không muốn liên hệ gì đến Hoàng Văn đâu.
- Vậy thì em sẽ một mình nuôi con chứ?
Nhi ngồi thừ ra, đầu óc cô đặc quánh.
- Nhi!
Bàn tay Trung siết nhè nhẹ tay cô:
- Hay... hay để anh đi cưới em, một đám cưới giả thôi.
- Anh Trung...
Uyển Nhi bàng hoàng, cô không muốn tin lời anh vừa nói, giọng Trung tha thiết:
- Cứ như vậy đi nhé! Em đừng thôi việc bỏ nhà đi, đừng làm điều dại dột.
- Tại sao anh lại thương em như vậy?
Uyển Nhi khóc oà, cô ngả vào thành ghế giấu mặt mình. Có chết, cô cũng đáp lại thâm tình của anh.
- Đối với anh, em là duy nhất. Anh yêu em ngay từ ngày đầu đến nhà ba em bàn công việc làm ăn. Ngày ấy, em còn là cô gái nhỏ xíu, mặc áo dài trắng, chân đi dép xăn- đan, vậy mà em đã chiếm lĩnh hồn anh. Anh biết anh không đẹp và khôn khéo như Văn, nhưng anh khao khát có em trong đời Nhi ạ... Hôm ở nhà Vy, ý tưởng chiếm đoạt em thôi thút anh ghê gớm, để biến em thành riêng của anh, nhưng biết anh làm thế chỉ được thể xác của em.
-...
- Và cho ngay đến bây giờ, anh hiểu khi anh nói những điều này là chấp nhận nỗi buồn, vì Văn vẫn sáng chói trong lòng em.
- Anh Trung!
Nhi ngả đầu vào vai Trung khóc nức nở, anh vuốt nhẹ lên tóc cô yêu thương.
- Đừng nghĩ dại nghe em, anh rất thương con nít và cả nội của anh nữa, bà rất mong được em đến thăm.
o0o0o0o0oo0o
Đám Cưới Uyển Nhi trước đám cưới Hoàng Văn. Bà Khải Hoàn là vui nhất, bà mặc áo gấm thượng hải màu kem sữa, tóc quấn cao như những bà mệnh phụ quý tộc, ngồi trên sạp gụ ngắm đôi vợ chồng mới cưới một cách hài lòng.
Đôi vợ chồng mới đến quỳ trước mặt bà cụ. Bà móc túi áo lấy ra chiếc hộp màu nhỏ đỏ, vui vẻ:
- Đây là quà của bà mừng con đây Nhi.
Trong chiếc hộp nhỏ là đôi vòng tay cẩm thạch cẩn vàng xanh biêng biếc, bà trịnh trọng đeo cho Nhi.
- Mong rằng con sớm có cháu cho bà bồng.
- Cám ơn nội.
Uyển Nhi ôm hôn bà, nước mắt cô ứa ra mi. Trung âu yếm dìu Nhi ra ngoài làm lễ.
Hồng Vy đến cùng Hoàng Văn, cô ăn mặc lộng lẫy, trên người mang nhiều đồ trang sức quý giá lấp lánh. Cô kéo Hoàng Văn đến, tươi cười:
- Nhi và anh Trung làm bạn bè bất ngờ ghê. Thay mặt anh Văn, Vy chúc Nhi và anh Trung trăm năm hạnh phúc.
Hai người đàn ông bắt tay nhau. Mặt Văn lạnh như băng. Nhi cố dặn lòng, vậy mà cô không thể nào chịu nỗi khi vòng tay Văn ôm ngang người Vy. Nhi dựa vào Trung, mặt xanh đi:
- Uyển Nhi!
Mặt Trung đằm thắm dịu dàng ẩn một chút đau đớn, Nhi cắn môi:
- Em xin lỗi.
- Chúng ta ra phía trước chào khách đi em.
Nhi đi theo Trung, người cô bềnh bồng. Hết rồi kỹ niệm tình yêu ngọt ngào hôm nào, nụ hôn và những lời yêu thương xin trả về kỷ niệm xa mờ. Từng đêm từng đêm, em sẽ hoài trăn trở để nhớ về một kỷ niệm đớn đau và khi đứa con là một minh chứng của dĩ vãng.
- Em mệt lắm hả Nhi?
Trung âu yếm choàng tay qua vai Vy, quan khách đã về về chỉ còn họ với họ trong căn phòng của họ. Trung nhẹ đỡ Nhi ngồi xuống giường:
- Để anh đi pha cho em ly nước cam.
- Đừng anh!
Nhưng Trung đã thoát đi. Nhi ứa nước mắt nhìn căn phòng. Drap nệm phẳng phiu, mọi thứ trong phòng Trung đều mới, anh tổ chức một căn phòng chu đáo để rước môt người vợ đã trao thân cho kẻ khác.
- Nước nè em uống đi rồi thay đồ đi nghỉ, anh thấy em đuối rồi đấy.
- Cám ơn anh.
Trung lui vào buồng tắm, nước bên trong chảy rào rào. Nhi bưng ly cam vắt uống cạn. Thai hành cô không ăn gì được hết, Phương chiều nay ra về đã ôm chầm lấy cô mà khóc.
- Chị Nhi ơi! Em thương anh Trung quá. Chị đừng làm gì cho anh ấy buồn nghen chị!
Nhi rùng mình, cô biết phải làm sao đây?
Trung trở ra, đầu anh ướt nước. Anh mỉm cười nhìn cô:
- Em đi tắm thay đồ đi Nhi!
- Dạ.
Thay đồ ra, Nhi thấy Trung nằm dài trên chiếc ghế nhỏ, anh nhổm dậy:
- Em mệt cứ lên giường nghen Nhi. Tạm thời... chúng ta cứ xem nhau như anh em, anh sẽ không làm em khó xử đâu.
- Anh Trung...
Nhi nghẹn ngào. Trung đã quá tốt và cô càng thấy mình tầm thường.
- Em cần nghỉ sớm vì con, Nhi ạ!
Trung dìu Nhi nằm xuống giường, anh lấy mền đắp ngang người cô:
- Em ngủ ngon.
- Còn anh?
- Anh ngủ đằng cái ghế dài.
- Đừng anh... nằm đây đi, giường còn rộng mà.
- Mặc kệ anh!
- Không, em không thể đế anh nằm kia, chỗ kia mới đúng là của em.
Trung bật cười:
- Được rồi, không tranh chỗ ngủ nữa!
Nhi nằm sát vào trong. căn phòng chìm trong bóng tối mờ mờ, giữa họ có một khoảng cách thênh thang.
o0o0o O o
Hồng Vy đưa Văn về nhà, anh say khướt bước đi không vững. Vất vả lắm Vy mới đưa được Văn vào nhà, anh nằm chùi trên giường. Vy thở dài lui cui tháo giày, đặt anh nằm lại ngay ngắn rồi đi lấy khăn lau mặt cho anh. Văn lè nhè:
- Uyển Nhi... Uyển Nhi...
Hồng Vy cắn môi, cô bực bội nhìn Văn. Anh uống rượu như ướng nước lã và càng uống anh càng lầm lì. Suốt tiệc cưới, anh không nói lấy một câu. Vy hiểu một điều, cô chỉ Văn còn tâm hồn anh thì không. Người ta đã đi lấy chồng và anh đau khổ không cần giấu giếm, mặc kệ cô. Cô đã làm tất cả để có Văn, vậy mà chua xót quá. Vy gục mặt lên ngực anh khóc nức nở.
- Tại sao em khóc vậy Nhi?
Văn mở mắt ra, ánh mắt anh đờ đẫn không nhìn thấy gì hết, Vy càng khóc lớn hơn.
- Em lấy chồng trước khi anh lấy vợ mà khóc gì hả Nhi?... Em nói em yêu anh mà đi lấy chồng?
Vy tức tối, cô đạp mạnh vào người Văn:
- Anh im đi!
Văn trở mình, anh úp mặt xuống nệm nằm im lìm. Thật lâu, Vy lật ngửa anh lại, anh ngủ say như chết. Vy bật khóc tức tưởi, cô đấm lung tung vào người mà anh vẫn không hay biết. Cô úp mặt lên ngực anh khóc cho đến khi mòn mỏi.
Hoàng Văn tỉnh dậy, người anh tê dại vì một thân thể đè nặng lên người. Anh đặt nhẹ Vy sang một bên, cô đang ngủ say. Văn đi lại bàn rót ly nước uống cạn, rượu làm đầu anh nặng trịch, cổ khát đắng. Văn đốt một điếu thuốc, nỗi buồn trong anh dấy lên mênh mông, hình ảnh Uyển Nhi xinh xắn trong chiếc áo cưới làm anh buốt cả lòng. Uyển Nhi ơi! Anh đã vụng về để mất em. Lần đầu tiên, anh biết thế nào là yêu và đau khổ, biết thế nào là nỗi đau của kẻ bị phản bội.
- Anh Văn!
Hồng Vy ôm choàng qua người Văn, thân thể cô mêm ấm. Văn rùng mình.
- Anh thức từ bao giờ sao không gọi em dậy?
- Sao em không về nhà? Em ở lại đây, ba mẹ em ở nhà mong.
Hồng Vy phụng phịu:
- Anh say nhừ tử, em phải ở lại đây lo cho anh chứ làm sao em về cho được.
Vy khôn ngoan không nhắc đến những lời Văn nói trong cơn say làm cô ghen tức, cô ôm lấy đầu Văn:
- Anh bớt nhức đầu chưa? Thường, sau khi uống rượu người ta nhức đầu lắm phải không anh?
Tay cô xoa nhè nhẹ lên thái dương. Văn không nở xô ra, anh ngồi yên chịu đựng.
- Mới ba giờ sáng, sao anh không ngủ thêm đi?
- Anh mới vừa thức, khát nước quá nên uống nước xong rồi ngồi đây. Em ngủ tiếp đi, anh hút hết điếu thuốc đã.
Văn rút điếu thuốc cắm lên môi, toan bật quẹt, Vy vút phăng điếu thuốc giận dỗi:
- Em không cho anh hút nữa. Làm ca sĩ người ta kỵ uống rượu, kỵ hút thuốc, còn anh thì xả láng hà!
- Nhưng anh đang buồn mà.
- Buồn?
Vy nhìn sững Văn, cô vụt khóc oà:
- Có em mà anh than buồn.
Văn bối rối ôm Vy vào lòng. Anh muốn vỗ về cô, muốn an ủi cô nhưng lời nói hình như nghẹn cứng trong cổ họng.
- Anh Văn! Chúng ta sắp có con, anh làm em buồn quá hà.
Hoàng Văn mềm lòng, dù sao đã lỡ, anh không có quyền. Vy đang mang cho anh đứa con, anh kéo cô ngả vào ngực vỗ về:
- Anh xin lỗi.
Vy hôn lên mặt Văn, cô vòng tay quấn qua cổ anh, cô hôn miên man lên mắt mũi anh, tay cô vuốt ve lên tấm lưng trần của anh. Văn nhắm mắt lại, anh muốn quên hết, anh để cho dục tính mình bùng lên đòi hỏi và ôm chặt lấy Hồng Vy.
- Uyển Nhi ơi!
Tiếng kêu tên Uyển Nhi bật ra, toàn thân Vy lạnh ngắt. Cô muốn đẩy mạnh Hoàng Văn ra nhưng anh cuồng nhiệt đưa cô trôi ra hoang đảo xa mờ. Vy cô cắn môi mình cho đừng khóc.
Một đám cưới tẻ nhạt, dù Hồng Vy muốn làm cho ồn ào ra, cô đi mua sắm vung tiền một cách hào nhoáng. Còn Hoàng Văn càng nhận ra lòng anh đang rỗng tuếch.
Đêm tân hôn của họ trở thành một đêm tẻ nhạt và vô vị nhất trên đời, Văn ngủ say như chết. Vy ngồi lạnh lùng thu mình vào một góc. Cô không còn can đảm để chăm sóc, cởi giày, lau mặt hay pha nước chanh cho Văn uống. Khuôn mặt đẹp của Vy long lên dữ dằn, cô muốn lao vào cấu xé Văn ra thành trăm mảnh. Hai tâm hồn đã không cùng đồng điệu. Chiều hôm qua, cô nhìn thấy Nhi đi với Trung, họ nắm tay nhau đi thật hạnh phúc. Tại ai đây? Vy lao đến Văn, cô dựng vai anh dậy quát:
- Dậy đi, anh Văn!
Văn mở mắt lờ đờ, anh như cọng rêu ngoẻo đầu ngủ tiếp. Vy banh mắt anh ra, rít lên:
- Ai đời đêm tân hôn anh say mèm như vậy hả? Dậy đi!
Văn vẫn im lìm như cọng rêu, mặc Vy dựng dậy bẻ quẹo trái quẹo phải hay ngắt nhéo, đánh đấm. Cấu xé Hoàng Văn đến mệt lừ, Vy nằm gục ra khóc. Người Văn nồng rượu, Vy nhăn mặt lăn ra xa. Cô tấn cái gối ôm ngăn mình và Văn rồi quay mặt vào vách.
Hoàng Văn tỉnh dậy, ánh ban mai bên ngoài chói chang rọi qua cửa sổ. Anh ngạc nhiên nhìn lại mình, quần áo chú rể vẫn còn nguyên. Còn Hồng Vy, cô vẫn còn ngủ say. Văn lắc đầu đi vào nhà tắm, anh đã sai lầm khi đi cưới vợ và càng sai lầm hơn khi cột chặt đời mình vào người không yêu. Đứa con, một giọt máu mới vừa tượng hình... Văn dội nước ào ào.
- Hoàng Văn!
Hồng Vy dậy từ bao giờ, cô ngồi tựa vào vách nhìn Văn từ nhà tắm đi ra, mặt cô sa sầm lại. Văn đi lại gần, anh cố dỗ dành:
- Đêm qua anh say quá, xin lỗi em.
- "Uyển Nhi ơi Uyển Nhi, anh yêu em... ". Hừ! Anh có nhớ những lời anh rên rỉ trong cơn say hay không? Tôi là vợ anh mà Văn. Làm sao tôi chịu được mãi như vầy chứ?
- Anh say quá... anh hứa sẽ không uống rượu nữa.
- Em không muốn ngày đầu tiên em về nhà chồng, lại phải chì chiết anh thế này đâu, nhưng em khổ quá. Anh có biết em ghen không anh Văn? Uyển Nhi đã có chồng giàu rồi mà.
Bàn tay Văn trên vai vợ bỗng lạnh toát. Những lời của Vy làm đau buốt cả tim anh. Anh gượng gạo ôm Vy vào lòng, hôn lên má cô. Những nụ hôn của Văn làm Vy dịu lại, cô rúc sâu vào lòng nhưng hình như vẫn có một khoảng cách nào đó, Văn làm bổn phận như một bó buộc. Vy cay đắng, nằm im mắt ngó lên trần. Một thứ không gian nặng nề hiu hắt, hơi thở của họ tan vào cơn gió nhẹ, đìu hiu.
Mùa Xuân Nhạt Nắng Mùa Xuân Nhạt Nắng - Thảo Nhi