Mùa Thu Xôn Xao epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Phần 7
uổi sáng Khoa dậy thật sớm. Trời còn mờ tối anh đã ra khỏi nhà. Những ngọn đèn đường vẫn chưa tắt. Đường phố vắng người. Giờ nầy chắc nhà Hương Giang chưa mở cửa. Nhưng anh vẫn ghé quán café trước nhà cô ngồi chờ.
- Trời sáng mới thấy bà chủ nhà ra mở cửa. Khoa vội băng qua đường tới phía cổng nhà. Thấy anh bà có vẻ ngạc nhiên:
- -Cậu đến sớm vậy? Cậu có hẹn với cô Giang hả?
- -Hương Giang thức chưa dì?
- Bà chủ nhà quay nhìn qua phía bên kia, rồi gật đầu:
- -Chắc thức rồi, thấy đèn trên phòng cổ, cậu vô đi.
- -Cám ơn dì.
- Khoa dựng xe trong sân. Rồi đi lên phòng Hương Giang. Anh đứng bên ngoài, gỏ nhẹ cửa. Chỉ một lát Hương Giang đã ra mở. Thấy Khoa, cô mở lớn mắt kinh ngạc. Rồi ngay lập tức lại lầm lì. Cô không đuổi, nưng cũng không mời.
- Khoa chủ động bước vào phòng:
- -Em thức sớm quá vậy?
- Hương Giang vẫn đứng ở cửa, mặt vẫn lầm lì không trả lời. Rõ ràng cô còn rất giận. Nhưng không bừng bừng như hôm qua nữa.
- Thấy cô cố tình đứng ngoài cửa, Khoa phải đi ra, anh đứng trước mặt cô, nói nhẹ nhàng:
- -Cho anh xin lỗi.
- Đôi mắt Hương Giang loé lên như ngạc nhiên. Cô tưởng anh đến để gây tiếp tập hai. Và chuẩn bị tinh thần đối phó. Cho nên cách xin lỗi làm cô đâm ra lúng túng.
- Khoa kéo cô vào lòng:
- -Đêm qua anh suy nghĩ nhiều lắm, ban đầu anh giận em, nhưng sau đó nghĩ lại, anh biết đầu tiên là do anh, nhưng anh đâu có cố ý.
- Hương Giang đứng né ra:
- -Nếu anh cố ý chắc em dễ tin anh hơn, sao anh không cố ý như em chứ?
- khoa nhíu mày:
- -Anh không hiểu em muốn nói gì.
- Hương Giang buồn buồn:
- -Em chỉ nói để đở tức, còn anh thì có giấu chuyện anh với chị Trâm, nhưng vì vô tình nên nói ra.
- Khoa kéo ghì cô lại:
- -Anh không hề có tư tưởng nào khác, nếu nghĩ lang thang về Bích Trâm thì anh đã không yêu em, em phải tin anh, còn nghi ngờ là xúc phạm anh.
- Hương Giang bắt đầu đành hanh lên:
- -Mai mốt anh còn nạt em nữa, em nghỉ chơi luôn.
- -Anh đâu có muốn vậy, tại em làm anh tức quá, không thể nào bình tỉnh nổi.
- -Chứ không phải tại anh quen có ấn tượng với em hả? Lúc nào anh cũng thấy em làm phiền anh cả.
- -Đó là chuyện lúc trước, bây giờ anh chìu em hết mình, sao cứ bắt bẻ anh hoài vậy?
- Sợ Hương Giang lại lôi chuyện cũ ra kể tội, Khoa ôm cô vào lòng:
- -Thay đồ đi ăn sáng với anh. Sau đó anh đưa đi chơi suốt buổi sáng luôn.
- Hương Giang lắc đầu:
- -Thôi đừng đi, anh chơi một chút rồi về làm việc đi.
- Khoa nhướng mắt nhìn cô:
- -Không thích đi chơi nữa à?
- -Cung thích, nhưng anh bận thì đừng đi.
- -Em lại giận chuyện gì nữa hả Giang?
- Hương Giang phì cười:
- -Anh lạ thật đó, lúc em không quan tâm đến anh thì anh bảo em vô tình, bây giờ lo cho anh lại bị nghi ngờ, em chẳng biết phải làm sao nữa.
- Khoa nhìn cô thật lâu:
- -Em lo cho công việc của anh?
- -Anh quan trọng với em lắm, sau nầy cuộc sống của em gắn liền với anh, nếu em huỷ hoại sự nghiệp của anh thì chẳng khác nào em tự hại mình, em nghĩ vậy đó.
- Khoa chợt ôm ghì lấy cô:
- -Em chín chắn lắm, cái gì làm em thay đổi như vậy nhỉ? Nhưng chỉ cần em nghĩ cho tương lai hai đứa là anh vui rồi.
- -Thật hả?
- -Có nằm mơ anh cũng không tưởng tượng nổi em thay đổi như vậy, người lớn hẳn ra. Mẹ anh mà biết em hết ham chơi chắc sẽ mừng lắm.
- Hương Giang cau mặt ngẫm nghĩ:
- -Em không ngờ cách sống của em lúc trước lại làm phiền mọi người như vậy, sau nầy em sẽ nghiêm chỉnh hơn, em nói thật đó.
- -Chắc em bị dì Huệ mắng nhiều lắm, dì Huệ bảo em phải thay đổi phải không?
- -Không có, tự em nghĩ như vậy, em cũng không biết tại sao em hay nghĩ về anh như vậy, người ta bảo tình yêu là hai người cùng nhìn về một hướng, em khong cùng nghề với anh thì phải để anh có thời giờ lo công việc chứ.
- Cô nín lặng một chút, rồi nói thêm:
- -Lúc trước em không thích chị Trâm làm việc với anh, nhưng bây giờ em phải cám ơn chị ấy, vì chị ấy giúp anh những việc mà em không làm được.
- Khoa nhìn cô thật lâu:
- -Nghe cách em nói chuyện, anh không tin được Hương Giang lúc mới đến nhà anh, lúc đó trong mắt anh chỉ thấy một cô bé ham chơi, và quá trẻ con.
- -Bây giờ em lớn rồi, đã đi làm rồi chứ bộ.
- Khoa không nói gì, chỉ lặng lẽ giữ Hương Giang trong tay. Khi yêu Hương Giang, anh cứ nghĩ mình sẽ chấp nhận tính nết tai quái của cô, sẽ chỉ có chìu chuộng mà không đòi hỏi điều gì. Nhưng bây giờ cô thay đổi hẳn, trở nên hoàn mỹ. Và anh cảm thấy cô đáng yêu trên cả tuyệt vời.
- X
- X X
- Khoa rời công ty. Hôm nay anh về hơi sớm. Anh muốn ghé trường đón Hương Giang để gây cho cô sự bất ngờ. Gần tuần nay hai người không gặp nhau, Hương Giang bảo cô bận tập múa chuẩn bị cho chương trình tết. Ngoài giờ học ở trường, hầu như cô có mặt suốt ở đoàn ca múa. Đến nổi mấy lần anh đến, cô chỉ tiếp được một chút rồi phải vào phòng tập.
- Khoa đến trường vừa lúc hết giờ. Anh đứng ở cổng đợi. Chỉ vài phút sau anh thấy Hương Giang đi ra. Vừa đi vừa nhìn đồng hồ như gấp gáp.
- Thấy Khoa, Hương Giang không giấu được vẻ mừng rở, cô đi nhanh về phía anh:
- -Anh đến đón em hả?
- -Anh nhớ em quá, chịu không nổi.
- Hương Giang nhìn quanh, rồi thì thào:
- -Em cũng nhớ anh nữa. Đêm nào cũng không ngủ được.
- -Vậy sao không gọi điện cho anh?
- -Thôi, nói chuyện rồi sợ không kềm được lại gặp nhau, em đâu có muốn phá vỡ hợp đồng.
- Khoa lắc đầu:
- -Vậy người phá vỡ hợp đồng là anh hả?
- -Chứ gì nữa, hôm nay mới thứ sáu mà.
- -Đợi thêm một ngày nữa anh hết kiên nhẫn rồi, lên xe đi, anh đưa đi ăn một cái gì đó, đói chưa?
- Hương Giang lắc đầu:
- -Bây giờ không đi được đâu, em bận lắm.
- -Bận gì? Anh nhớ hôm nay em không tập múa mà.
- -Thì không tập, nhưng bận chuyện khác.
- -Không thể nói với anh được hả?
- -Không được, bí mật.
- Thấy vẻ mặt không vui của Khoa, cô an ủi:
- -Ngày mai gặp đi mà.
- -Em bận chuyện gì vậy Giang?
- -Em không nói được, nhưng trước sau gì anh cũng biết thôi.
- Khoa khẻ cau mặt:
- -Giữa hai đứa mà cũng có thể giữ bí mật à? Anh có bao giờ giấu em chuyện gì đâu.
- Hương Giang hình như không còn tâm trí để nói chuyện. Cô sột ruột nhìn đồng hồ. Rồi quýnh quáng:
- -Trễ mất mười phút rồi, em phải đi ngay mới được, anh về đi.
- Khoa cương quyết:
- -Vậy thì anh đưa em đi.
- -Đưa làm gì, em có xe mà.
- -Cứ gởi lại đó, mai lấy.
- Hương Giang khẻ dậm chân:
- -Anh thật là… em gấp muốn chết mà anh còn làm khó, về đi mà.
- -Anh muốn đưa em đi, chuyện gì đến nổi sợ anh biết vậy?
- Hương Giang nhăn nhó:
- -Không phải sợ, nhưng anh biết làm gì, trời ơi, sao cứ chămbẳm em thế, giá như anh cứ như trước kia cho em đở căng thẳng.
- Khoa nhíu mày:
- -Gặp anh em căng thẳng lắm à? Em không muốn anh đưa đón phải không?
- -Em không biết nói sao nữa, nhưng em gấp lắm rồi.
- Khoa nghiêm mặt:
- -Thôi được, em đi đi.
- Rồi anh phóng xe đi. Anh thoáng thấy vẻ mặt khổ sở của Hương Giang. Nhưng cô không có ý định gọi lại. Đến một đoạn anh ngừng xe, quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy cái dáng tất tả của cô đi về phía chỗ để xe. Hình như cô không bận tâm lắm về chuyện vừa xãy ra. Điều đó là Khoa thấy giận thật sự.
- Anh về nhà với vẻ mặt đăm đăm. Lầm lì dẫn xe vào sân. Khi chào mẹ, gương mặt anh cũng không tươi tỉnh thêm hơn.
- Bà Lam có vẻ quan tâm:
- -Có chuyện gì vậy Khoa?
- Khoa nói miễn cưởng:
- -Không có gì đâu mẹ.
- -Trong công ty có chuyện gì à?
- -Dạ không.
- -Sao mặt con quạu quọ vậy?
- Khoa nói cho qua:
- -Tại con nhức đầu, không có gì đâu mẹ.
- -Không có gì mà con lại như vậy, hôm thì về nhà cười vui vẽ, lúc thì cau có không muốn nói chuyện, không lẻ không muốn nói với mẹ nữa sao?
- Khoa cố gắng nói bình thường:
- -Con cũng không để ý mặt mũi con thế nào nữa.
- Bà Lam nhìn anh quan sát:
- -Có phải con có chuyện với con Giang không?
- Khoa thở hắt ra. Cố dằn cảm giác chán ngán. Đến giờ anh mới hiểu tại sao Hương Giang cứ muốn được tự do. Sự săn sóc chăm bẳm quá mức của mẹ khiến anh thấy muốn phát khùng lên.
- Nhưng anh vẫn cố kiên nhẫn:
- -Không có gì đâu mẹ.
- -Con nói thật với mẹ đi, có phải con Giang làm con ghen không?
- Chịu hết nổi, Khoa gằn giọng:
- -Xin mẹ để con yên đi mẹ.
- Rồi anh đi nhanh lên phòng. Khoá cửa lại. Anh ném mạnh bìa đựng hồ sơ xuống bàn. Làm nó rơi xổ xuống sàn gạch. Nhưng anh cũng không buồn nhặt lên.
- Cứ mỗi lần có chuyện với Hương Giang là tâm trí anh lại bừng bừng như lửa đốt. Càng ngày anh càng phát hiện mình bị Hương Giang chi phối quá nhiều. Muốn phớt lờ đi cũng không được.
- Chịu không được sự nóng nảy, Khoa lấy máy gọi cho Hương Giang. Nhưng cô đã tắt máy. Anh bực mình ném luôn chiếc máy. Cô ta làm trò khỉ gì vậy chứ.
- Khoa thay đồ rồi xuống sân lấy xe. Anh phóng thẳng đến nhà Hương Giang. Nhưng bà chủ nhà nói cô chưa về. Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ. Gần mười giờ mà cô vẫn chưa về. Vì đi khuya nên phải giấu giếm chứ gì?
- Ý nghĩ đó làm Khoa tức điên cả người. Anh quyết định ở lại chờ Hương Giang. Nhất định phải hỏi cho ra lẻ.
- Khoa ngồi dưới băng đá trong sân chờ. Không lâu thì Hương Giang về. Khoa nhìn ra đường. Rồi đứng bật dậy. Hương Giang không đi một mình, mà Thi Tuấn đưa cô về.
- Hương Giang đang cám ơn anh ta. Cô định đi vào thì Khoa bước ra. Vẻ mặt bừng bừng phẫn nộ. Anh quắt mắt nhìn Hương Giang, rồi gọi Thi Tuấn lại:
- -Khoan, chờ một chút.
- Cử chỉ của Khoa làm Hương Giang lo lắng, cô khẻ kéo tay anh:
- -Anh định làm gì vậy?
- Khoa gạt tay cô ra, bước tới trước mặt Thi Tuấn, gằn giọng:
- -Mầy biết mối quan hệ giữa tao và cô ta chứ?
- Thi Tuấn gật đầu, rồi khoát tay:
- -Tao biết mầy nghĩ gì rồi, nhưng đây chỉ là chuyện hiểu lầm thôi, dù sao mình cũng là bạn…
- Khoa ngắt lời:
- -Chuyện đó tao nhớ, và tao cũng không có ý định coi mầy là kẻ thù.
- Anh chợt kéo mạnh Hương Giang lại gần Thi Tuấn:
- -Cô ta thích luôn cả mầy phải không? Vậy thì cứ giữ đi, tao giao cô ta lại cho mầy đó. Nhưng nhớ phải đề phòng bị cắm sừng nhé.
- Hương Giang kêu lên:
- -Anh đừng có coi thường em quá.
- -Im đi.
- Khoa quát lên, rồi hầm hầm đến dắt xe đi. Mặc kệ Thi Tuấn cố giữ anh lại.
- Hương Giang đứng nhìn theo. Môi cắn lại, nước mắt rưng rưng. Nửa xấu hỗ nửa tức Khoa. Nửa sợ hãi cuống cuồng. Bất giác cô khóc oà lên.
- Thi Tuấn nói nhẹ nhàng:
- -Chuyện hiểu lầm thôi, có gì đâu mà em mất bình tỉnh như vậy.
- Hương Giang vừa nói vừa khóc tức tưởi:
- -Cách anh ta nói chuyện thật khinh người, làm như em là món đồ vậy. Em không bỏ qua chuyện nầy đâu.
- -Nếu nó hiểu lầm thì em phải chịu khó giải thích, sao lại để nó đi như vậy?
- -Em chẳng cần giải thích, coi thường em thì em không cần đâu, muốn chia tay thì em cũng sẳn sàng …hức…hức…
- Thi Tuấn chợt dẫn xe vào sân:
- -Vào đây, anh muốn nói chuyện với em.
- Hương Giang lắc đầu:
- -Bây giờ em nhức đầu quá, em không muốn nói chuyện của anh ta đâu.
- Nói vậy, nhưng thấy Thi Tuấn đi vào, cô buột lòng phải đi theo. Khi cả hai ngồi xuống băng đá, Thi Tuấn hỏi với vẻ quan tâm:
- -Tại sao Khoa lại nghi ngờ anh với em? Anh nghĩ phải có chuyện gì đó nó mới hiểu lầm, nếu là người khác đưa em về, nó có tức như vậy không?
- Thấy Hương Giang có vẻ khó trả lời, anh nói thêm:
- -Có phải chuyện nầy đã có từ lâu rồi không?
- Hương Giang miễn cưởng trả lời:
- -Lúc trước em tự ý tìm tới anh nên anh ta tự ái, với lại anh ta khôngt hcíh em đi làm.
- -Tại sao?
- -Em không biết, sau nầy thương nhau rồi anh ta mới nói thật, là rất sợ em quen lăng nhăng, vì anh ta nghĩ giới nghệ sĩ thì tình cảm lãng mạn, mà tính em thì hay mơ mộng.
- Thi Tuấn nói tiếp:
- -Cho nên nó không thích em giao thiệp với anh, nói thẳng ra là ghen?
- Hương Giang xấu hỗ nhìn chỗ khác:
- -Nhưng chỉ là nghĩ lúc đó thôi, bây giờ hết rồi.
- Thi Tuấn chợt hỏi thẳng:
- -Em yêu Khoa lắm hả Giang?
- Đang giận nên Hương Giang nói bừa:
- -Em ghét anh ta nhiều hơn thương, anh ta không có điểm nào chung với em cả, tính anh ta thực tế lắm, chẳng biết mơ mộng đa cảm gì đâu.
- Thi Tuấn nói một cách ý nghĩa:
- -Em có nghĩ tới điều nầy không, những người giống nhau thì sống chung mới có hạnh phúc. Còn tính cách trái ngược nhau qua khó sống lắm.
- Hương Giang hoang mang:
- -Có lúc em cũng nghĩ vậy, em nghĩ anh ta hợp với chị trâm hơn, vì tính cách chị ấy rất giống anh ta, nhưng lỡ yêu rồi nên phải chịu, nhưng em sợ lắm.
- -Nếu nhìn trước tương lai, sao em không dũng cảm chia tay đi.
- Nói xong anh vội lấp liếm:
- -Là anh chỉ gợi ý để em suy nghĩ, chứ không hề xúi giục em chia tay đâu.
- Hương Giang mở to mắt nhìn Thi Tuấn:
- -Em không hề có ý tưởng đó.
- -Nhưng dù sao cũng nên sống lý trí một chút Giang ạ. Nếu em xa rời Khoa rồi, sau đó bình tỉnh lại, em sẽ thấy em không sai lầm, đứng nhắm mắt lao vào một người mà không có điểm nào chung với mình, sẽ là bất hạnh đó em.
- Hương Giang cãi yếu ớt:
- -Nhưng tình yêu sẽ san bằng tất cả mà anh.
- -Đó là lý thuyết, mà lý thuyết thì chỉ là màu xám.
- Hương Giang nhìn anh hoang mang:
- -Tại sao hôm nay anh lại nói với em chuyện nầy?
- Thi Tuấn thoáng lúng túng. Có lẻ nhận ra mình đã nói hớ, anh vội chống chế:
- -Vì anh thấy tình cảm của em sóng gió quá, trước kia anh cứ nghĩ hai người không hợp nhau, sẽ không thể có tình yêu, khi biết em yêu nó anh rất hụt hẩng.
- -Hụt hẩng?
- Thi Tuấn khoát tay:
- -Không, anh muốn nói là anh rất lạ lùng.
- -Thật ra anh ấy rất lo cho em, có điều tự ái nên không thể hiện.
- Thi Tuấn nín lặng một chút, rồi buông thỏng:
- -Anh biết.
- Hương Giang tự nhiên nín lặng. Tối nay Thi Tuấn nói chuyện có vẻ lạ lùng quá, nên cô đâm ra không biết nói gì. Không còn thoải mái như bình thường khi nói chuyện với anh. Thế là cô làm thinh.
- Thấy vẻ trầm lặng của cô, Thi Tuấn bèn đứng dậy:
- -Anh về nghe, em vào nhà đi.
- -Vâng.
- Hương Giang tiển Tuấn ra cửa, anh nói như khuyên:
- -Nếu bị giận mà khổ sở như vậy, thì em nên đến giải thích với nó đi.
- -Em không thèm.
- Thi Tuấn cười:
- -Đừng dối lòng như vậy.
- Anh chợt nhìn vào mặt cô, nói lấp lững:
- -Khi yêu người ta thường mù quáng, chỉ nhìn thấy người trước mắt, nếu mở lòng nhìn ra ngoài, em sẽ thấy còn có người yêu em hơn, phù hợp với em hơn.
- Hương Giang nhíu mày:
- -Hôm nay anh Tuấn nói chuyện lạ quá.
- Thi Tuấn cười xoà:
- -Có lẻ hôm nay anh hơi không bình thường, đừng để ý những gì anh nói.
- Nói xong anh nhấn ga, chiếc xe lao đi. Hương Giang lửng thửng quay vào nhà. Cô ngồi bó gối trên giường, suy nghĩ rất lâu về những gì Thi Tuấn nói. Cách nói lập lờ hai mặt đó thật không hợp với anh chút nào. Cứ như cách tỏ tình xa xôi nửa có nửa không, ai muốn hiểu sao cũng được.
- Đến Thi Tuấn mà cũng lạ lùng, sao những người vây quanh cô ai cũng khó hiểu cả.
- Hương Giang thấy buồn ghê gớm. Cô không nghĩ về chuỵên Thi Tuấn nữa, mà nhớ lại thái độ dữ dội của Khoa. Bỗng nhiên cô thấy sợ hãi nếu vì chuyện nầy mà anh chia tay với cô.
- Cô lấy máy ra gọi cho Khoa, khá lâu mới nghe tiếng Khoa, hình như nhìn số của cô, anh thấy tức thêm, giọng anh gay gắt:
- -Chuyện gì nữa?
- -Em có thể gặp anh một chút được không?
- -Không.
- Hương Giang nói như năn nỉ:
- -Anh hiểu lầm rồi, ít nhất cũng nên gặp nhau cho em giải thích, em xin anh đó.
- Khoa cắt ngang:
- -Không cần nói nhiều, từ đây về sau chia tay, cô không có dịp để bắt cá hai tay nữa đâu.
- -Nhưng em…
- Hương Giang chưa nói hết câu đã nghe tiếng tắt máy. Cô ôm lấy chiếc gối vào lòng. Khuôn mặt buồn bả ủ rủ. Không ngờ chuyện không có gì lại trở nên trầm trọng thế nầy. Khoa không chịu gặp, nói qua điện thoại cũng không. Thế thì cô biết làm cách nào đây?
- Sáng hôm sau Hương Giang bỏ học, cô đến công ty tìm Khoa. Anh kéo cô ra sân, nói một cách lạnh lùng:
- -Đây là giờ làm việc, đi đâu vậy?
- -Sáng nay em nghỉ học, em muốn gặp anh để nói chuyện cho ra lẻ.
- -Giải thích chứ gì? Em cho tôi là thằng ngốc hả? Chỉ có ngốc mới tin những câu nói dối, nhìn thấy là đủ rồi, em thừa sức dựng một chuyện gì đó để lấp liếm mà. Đi về đi.
- Hương Giang cố nén tự ái, cô nói nhanh:
- -Chiều hôm qua em phải đến lớp nấu ăn, em không muốn nói với anh vì muốn tạo cho anh sự ngạc nhiên, lúc về em ghé qua đoàn múa nghe phổ biến lịch tập, em gặp anh Tuấn ở đó, chỉ có vậy thôi, tin hay không là quyền của anh.
- Khoa nhìn vào tận mắt cô:
- -Dựng tình tiết đó nghe có vẻ hợp lý lắm, nhưng chuyện về chung thì có vẻ khấp khệnh quá phải không? Em sẽ nói là tại xe hư chứ gì?
- Hương Giang hấp tấp:
- -Đúng là em đi dọc đường thì xe hư, em mới gọi anh Tuấn ra chở về dùm, vì lúc đó anh ấy còn ở lại đoàn.
- Khoa cười nhếch môi:
- -Vậy tại sao không gọi tôi?
- Hương Giang niói khẻ:
- -Từ nhà anh chạy tuốt qua đó đón em thì xa quá, em chỉ nghĩ chuyện tiện lợi thôi.
- -Chuyện đó nói lên rằng em gần gủi với nó hơn người yêu của em, vậy thì không có lý do gì để tiếp tục duy trì mối quan hệ nầy nữa. Cứ tới với nó đi, đó mới là chỗ dựa vững chắc của em đó.
- Nói xong Khoa quay người đi vào công ty. Hương Giang đứng chết sửng một chỗ. Cô thấy vài cặp mắt tò mò nhìn ra. Cô xấu hỗ và đâm ra giận Khoa vô cùng. Thế là cô đến dắt xe bỏ về.
- Gần một tuần Hương Giang và Khoa không liên lạc với nhau. Cô buồn đến mức gầy cả người. Càng buồn cô càng tức Khoa cố chấp và hay nghi ngờ. Thái độ của anh làm cô dần dần hiểu ra, anh không có tình cảm sâu sắc đến mức phải tìm cô dù là gây gỗ. Vì vậy cô cố dằn lòng không đến tìm anh.
- Tối nay Hương Giang vừa ở phòng tập về thì dì Lam đến. Hương Giang vừa mừng vừa lo lắng. Cô đón dì Lam một cách dè dặt:
- -Dì ngồi chơi, chờ con một chút.
- Hương Giang vào trong thay đồ thật nhanh. Rồi trở ra ngoài. Cô vừa ngồi xuống dì lam đã nói ngay:
- -Lúc nầy con gầy quá vậy Giang, sao vậy? Nhịn ăn dữ lắm à?
- -Dạ không có, chắc tại con lo tập nhiều quá, dì có khỏe không ạ?
- -Vẫn khỏe.
- Rồi bà hỏi đột ngột:
- -Con với thằng Khoa giận nhau phải không?
- Hương Giang ngớ người nhìn dì Lam, không biết nói thế nào. Cô thấy hoang mang vô cùng.
- Dì Lam nói tiếp:
- -Đừng giấu dì chuyện gì cả, dì là người lớn, chẳng lẻ không biết cách giải quyết sao?
- Hương Giang khẻ cắn môi:
- -Chắc anh Khoa nói hết với dì rồi, nhưng anh ấy chỉ nói theo chủ quan thôi,con có giải thích nhưng anh không tin, còn đuổi con về, hôm đó con quê với mấy người trong công ty lắm.
- Dì Lam có vẻ ngạc nhiên:
- -Chuyện trầm trọng như vậy à?
- Đến lượt Hương Giang ngẩn người:
- -Dì không biết chuyện gì sao?
- Dì Lam lắc đầu:
- -Thằng Khoa không chịu nói, nhưng suốt ngày cứ im ỉm, đi làm về là nằm dài trên giường, điệu bộ nó như chán đời hết mức rồi, dì nghĩ chỉ có con mới làm cho nó xuống dốc thôi. Nó có bao giờ như vậy đâu.
- Hương Giang cụp mắt nhìn xuống:
- -Trong chuyện nầy con nghĩ con không có lỗi dì ạ, tại anh ấy cố chấp thôi.
- -Nhưng là chuyện gì vậy?
- Hương Giang đành kể lại từ đầu tới cuối. Dì Lam ngồi nhìn cô chăm chú. Rồi lắc đầu:
- -Không phải chỉ mình thằng Khoa khó khăn, mà con cũng không biết cách cư xử, chuyện đi học nấu ăn có gì mà phải giấu chứ.
- -Con không cố ý giấu, tại con nghĩ trước sau gì anh ấy cũng biết, con muốn làm cho ảnh ngạc nhiên thôi mà.
- Cô ấm ức nói thêm:
- -Từ đó giờ con biết ảnh với dì nghĩ con dỡ, cho nên con ráng làm ảnh vui, con bận tối mặt vẫn ráng đi học, thế mà lại bị cư xử như vậy.
- Dì Lam lắc đầu:
- -Con phải đặt mình vào trường hợp nó mới được, tự nhiên giấu giấu diếm diếm, rồi đùng một cái lại phát hiện con đi với người khác, mà đó là thằng bạn nó nghi kỵ nữa.
- Hương Giang thấy lo trong bụng. Hình như chuyện gì dì Lam cũng biết. Không biết dì ấy có ác cảm với cô không.
- Cô phản đối yếu ớt:
- -Nhưng con đâu có cố tình đi như vậy. Với lại con với anh ấy cũng là bạn bè mà, lại có chung môi trường làm việc nữa.
- -Tại sao xe hư giữa đường con không gọi thằng Khoa mà gọi cậu đó?
- -Vì anh Tuấn ở gần đó, từ chỗ con tới phòng tập gần hơn nhà dì, con sợ mất công anh Khoa.
- Dì Lam cau mặt:
- -Con có nguỵ biện không? Con có bao giờ sợ phiền thằng Khoa đâu, lúc còn ở nhà dì, con cứ đòi nó đưa đi chơi, mỗi cái mỗi mè nheo nó, bây giờ sợ phiền làm sao nó tin.
- Hương Giang ngắc ngứ ngồi im. Dì Lam bênh vực Khoa như vậy, cô biết giải thích thế nào bây giờ.
- Thấy cử chỉ lúng túng của cô, dì Lam nói thêm:
- -Con gái có người yêu rồi thì đừng nên thân mật với bạn trai, nhất là người đó lại là bạn của người yêu mình, con làm vậy chẳng khác nào coi thường thằng Khoa.
- “Dì Lam phong kiến dễ sợ” Hương Giang nghĩ thầm, nhưng không dám nói ra. Nhưng cô thấy rất tức.
- Dì Lam nói thêm:
- -Với lại có người yêu rồi thì chuyện gì cũng chỉ biết có người đó thôi, sao lại nhờ người khác, sao con dễ dãi quá vậy?
- -Con…
- -Nội chuyện con qua mặt thằng Khoa để nhờ cậu kia tìm việc làm cũng kỳ rồi, làm vậy thằng Khoa bị bẻ mặt. chuyện đó coi như lỡ đi, đáng lẻ phải dứt khoát đi, vậy mà còn tiếp tục giao du thân mật, con trai không ai chịu như vậy đâu, nó có tự ái của nó chứ.
- Hương Giang giương mắt nhìn dì Lam:
- -Dì bảo con nghỉ chơi với anh Tuấn luôn hả?
- -Đừng nói kiểu vậy, con đâu phải là con nít mà nghỉ chơi, nhưng cách hay nhất là đừng giao thiệp thân mật nữa.
- -Không được đâu dì ạ, con với anh ấy làm việc chung môi trường, ảnh lại hay giúp đở con, tự nhiên cắt đứt kỳ cục lắm.
- Dì Lam cau mày:
- -Vậy con cứ giao thiệp kiểu đó hoài à?
- Hương Giang khổ sở:
- -Chứ con không biết làm cách nào khác hết, đâu có phải nam nữ làm bạn với nhau là có tình cảm đâu, anh Khoa là duy nhất, còn những người khác cũng có thể làm bạn được chứ.
- -Nhưng bạn bè bình thường sẽ khác với kiểu quan hệ kỳ cục của con. Giống như là con bắt cá hai tay vậy.
- Hương Giang kêu lên:
- -Không phải như vậy.
- Dì Lam chợt buông thỏng:
- -Con cứ kiên quyết như vậy, dì không biết nói sao nữa, thật tình là dì không yên tâm về con chút nào.
- -Nhưng con có làm gì đâu.
- -Con làm cái điều mà không bà mẹ nào có con trai mà chấp nhận được. Con quan niệm tình cảm sao hời hợt quá, lối sống nghệ sĩ của con không hợp với thằng Khoa chút nào.
- Dì ngừng lại, thở dài:
- -Nếu thằng Khoa không phát hiện ra chuyện đi đứng của con thì nó còn bị lừa đến chừng nào. Nội chuyện con nằm bệnh viện mà cậu Tuấn kia cứ vô thăm thường xuyện là không hay chút nào. Dì thâý hai đứa nên chia tay đi.
- Hương Giang kinh hãi nhìn dì Lam:
- -Ngay cả dì cũng không tin con nữa sao?
- -Dì rất thương con, nhưng nếu con trai của dì cứ sống trong ghen tuông nghi ngờ thì khổ lắm, thật ra tính cách của hai đứa khác nhau xa quá.
- Hương Giang cúi đầu làm thinh. Dì Lam đã nói đến mức ấy, cô thấy vô cùng tuyệt vọng. Dì Lam mà cũng ghét cô nữa thì nói gì đến Khoa.
- Thấy Hương Giang rướm nước mắt, dì Lam dịu giọng hơn:
- -Dì không ghét con, nhưng dì thấy hai đứa nên chia tay nhau, buồn đó, nhưng một thời gian rồi cũng thôi, chẳng lẻ buồn suốt đời sao, còn hơn cứ quyến luyến rồi sau nầy khổ hơn nữa.
- -Nhưng con chỉ thương mình anh Khoa thôi.
- -Con thương, nhưng lối sống phóng khoáng của con không hợp với nó.
- Hương Giang buột miệng:
- -Có phải chị Trâm thì hợp hơn con không?
- Dì Lam yên lặng một chút, rồi nói nước đôi:
- -Không hẳn cái gì giống nhau là thu hút nhau, nhưng những người giống nhau sống chung sẽ ít có va chạm hơn.
- Hương Giang cảm thấy mình có thể chết đi được. Chính miệng dì Lam nói như vậy, cô còn biết nói gì nữa.
- Cô thẩn thờ nhìn đi chỗ khác:
- -Con hiểu rồi, mẹ con mà ở trường hợp của dì chắc mẹ con cũng phải ghét con thôi.
- -Dì không hề ghét con, dì chỉ khuyên hai đứa nên giải quyết cách nào cho sáng suốt thôi. Dù sao thì dì cũng đã đi qua thời như con, dì rút ra một điều, tình yêu không san bằng nổi mọi chệnh lệch đâu.
- Hương Giang không nói gì nữa. Cô ngồi yên nghe. Dì Lam còn nói rất nhiều, nhưng rút lại cũng chỉ có một điều là muốn cô chia tay với Khoa. Mà cô không muốn cũng không được, vì anh đã chủ động làm điều đó rồi.
- Dì Lam về rồi, Hương Giang còn ngồi một mình đến khuya. Cảm giác đau lòng, sụp đổ, chới với…tất cả làm thần kinh cô rả rời, và cô cứ chong mắt thức suốt đêm trong cảm giác hoảng loạn.
- Sáng hôm sau cô cố gắng đến trường. Buổi chiều đến phòng tập. Cô làm việc như chiếc máy. Tinh thần hoàn toàn suy sụp.
Mùa Thu Xôn Xao Mùa Thu Xôn Xao - Hoàng Thu Dung Mùa Thu Xôn Xao