Chương 7
ang đi trên hàng lang, Mỹ Trang đụng đầu Khả Mi - con chú Ba-. Cô né qua một bên rồi đi tiếp nhưng Khả Mi đã cất tiếng hỏi:
- Nghe nói chị đang là nhân vật "hot" nhất tháng nhờ cái quán trà sữa đình đám của mình phải không?
Cái giọng điệu xách mé của con nhỏ nghe không lọt lỗ tai chút nào nhưng Mỹ Trang vẫn nhịn vì không muốn có sự xào xáo trong gia đình. Cô chỉ cười cười, thốt lên:
- Người ta đồn thổi vậy thôi!
Nhìn xoáy vào mắt Mỹ Trang, Khả Mi hỏi gặng:
- Nói vậy thì anh họ tôi cũng thổi phồng sự việc à?
Mỹ Trang đáp lại:
- Tôi nói người ngoài chứ không đề cập đến người nhà. Chắc Khả Mi nghe chưa rõ đó.
Khả Mi lạnh lùng thốt:
- Anh Vũ cũng là người ta vậy!
Cứ dằng dai kiểu này thì bao giờ mới hết chuyện? Mỹ Trang nhún vai:
- Ai muốn hiểu sao thì hiểu!
Nói xong cô bỏ đi, thầm đoán trong lòng là Khả Mi đang ghét cay ghét đắng mình lắm. Biết vậy nhưng phải chịu thôi vì ngay khi bước chân vào ngôi biệt thự này, cô đã nhận ra ánh mắt không thân thiện của Khả Mi giành cho mình rồi. Đó cũng là lẽ thường tình bởi một con nhỏ nghèo kiết ở tận đẩu đâu tự dưng lại trở thành chị em họ với cô tiểu thư giàu sang, xinh đẹp mà lại được hưởng phần gia tài lớn hơn nhiều thì làm sao một cô gái kiêu ngạo như Khả Mi chấp nhận nổi?
Vừa đi, vừa nghĩ miên man, Mỹ Trang va vào người cô Út Hạnh làm hai cái trán cụng vào nhau đau điếng.
Xoa xoa trán, Mỹ Trang rối rít xin lỗi:
- Con vô ý quá, Út có sao không?
Khua tay vẽ một vòng tròn trong không khí, cô Hạnh hóm hỉnh đáp:
- Không chỉ có sao mà cả một bầu trời đầy sao trước mắt luôn!
Mỹ Trang cười hì hì, xòe tay ra, nhanh nhẩu ứng tiếng chịu phạt:
- Vậy Út đánh con đi.
Cô Hạnh rùng vai:
- Thôi đi, hổng dám đâu. Bàn tay vàng của cô mà sứt sẹo thì tui lấy gì ra để đền hả?
Mỹ Trang hít hà:
- Nghe cô nói phát ham! Con có giá dữ vậy sao?
Cô Út nói thủng thỉnh:
- Giá hẹ gì không biết nhưng vài tỉ trong tay cũng đủ nâng con lên mây rồi.
Mỹ Trang thụng mặt, tỏ vẻ không vui:
- Con chỉ thích người ta quí con vì chính bản thân con chứ không vì một thứ gì khác.
Cô Hạnh chỉ cười, không đáp.
Hai cô cháu đi lần xuống sân. Ánh nắng hắt một màu vàng rực rỡ lên những khóm hoa, tưởng như đang dát vàng để tô điểm thêm cho những dãy hoa muôn màu sắc đang rung rinh trước gió vậy.
Ngồi xuống xích đu, cô Hạnh hỏi:
- Hồi nãy con nói chuyện gì với Khả Mi vậy?
Mỹ Trang lắc đầu, trả lời qua loa:
- Có gì đâu Út, xã giao mấy câu thôi.
Cô Út Hạnh khuyên:
- Nhà mình ít người, mấy con nên thân thiết với nhau hơn để tình cảm được khắng khít.
Mỹ Trang vâng dạ cho qua chuyện chứ cô biết rất rõ là chẳng đời nào Khả Mi chịu thân cận với mình.
Cô Hạnh vỗ nhẹ lên cánh tay cháu, trìu mến hỏi:
- Tháng sau mừng thọ thất tuần của ông nội, con biết chưa?
Mỹ Trang xấu hổ lắc đầu. Cô gia nhập vào đại gia đình này quá ít ngày, lại vô tâm hời hợt nên chẳng biết đầu cua tai nheo gì hết.
Cô Út Hạnh từ tốn dặn dò:
- Hôm đó khách đông lắm, con chú ý cách cư xử của mình cho khéo nha. Nhiều cặp mắt trông vào lắm đó.
Dĩ nhiên là Mỹ Trang hiểu rõ thói đời lắm rồi. Giàu xổi, ăn may như cô mà thiên hạ không ganh tị, gièm pha mới là chuyện lạ đó.
Tự ái bốc cao ngùn ngụt, Mỹ Trang quả quyết hứa:
- Út cứ yên tâm! Con không để ai cười chê nề nếp của nhà họ Kim đâu.
Cô Hạnh gật đầu động viên:
- Út tin con! "Không có việc gì khó…"
Mỹ Trang nói theo:
- " …chỉ sợ lòng không bền"
Hai cô cháu nhìn nhau cười tâm đắc.
Ở khung cửa sổ trên lầu, đôi mắt của Khả Mi lấp ló sau tấm màn cửa phóng ra những tia đố kị về phía hai người.
ØË×
Cái nết háu thắng đã làm khổ Mỹ Trang không ít. Suốt cả tuần nay, cô khốn khổ tập khiêu vũ theo sách để có vốn ứng phó trong buổi tiệc mừng thọ ông nội.
Cả đám đệ tử đều bị cô bắt học theo cho đỡ chán, riết rồi trốn hết, không còn một mạng.
Cho tới sáng nay, nhìn quanh quất căn phòng nhỏ trên lầu ( vốn là phòng ngủ tập thể cho mấy đứa nhà xa) được dọn gọn để nhường chỗ cho các bước tango, rumba… lả lướt mà không thấy một mạng nào, Mỹ Trang la chói lói:
- Ủa, tụi bây có phép tàng hình hay sao mà mất tiêu hết vậy?
Linh từ dưới nhà ló mặt lên, hỏi nho nhỏ:
- Có chuyện gì vậy chị?
Mỹ Trang nổi sùng hét lên:
- Có chuyện cần mới nhờ tới tụi bây chứ. Không có người dìu thì tao tập nhảy với ai?
Linh tỏ ra kiên quyết khi bày tỏ ý kiến:
- Tụi em không quen mấy vụ này, "đau xương sống, cóng xương sườn" hết rồi. Công việc làm còn chưa hết, bỏ thì giờ ẹo tới ẹo lui rồi xếp xó chứ có sinh lợi gì đâu? Thà chị cho tụi em học tiếng Anh để giao tiếp với người nước ngoài còn có ích hơn.
Mỹ Trang nghẹn ngang trước lý lẽ vô cùng xác đáng ấy. Cô xua tay lia lịa:
- Không thích học thì thôi, tao không ép. Xuống coi tụi nó làm việc cho đàng hoàng đi.
Linh đi rồi, Mỹ Trang ngồi nhăn nhó một cách khổ sở. Còn hơn một tuần nữa là tới tiệc mà tay chân cứ lóng cóng như mấy con cua gãy càng thì nên cơm cháo gì chứ?
Chán ngán, Mỹ Trang vói tay bật nhạc lên rồi tập bước một mình.
Anh Vũ như từ dưới đất chun lên, đột ngột xuất hiện trước mặt cô, cười sặc sụa:
- Quán trà sữa sắp đổi thành nơi khiêu vũ dưỡng sinh hay sao mà bà chủ siêng luyện bước quá vậy?
Mỹ Trang bật người dậy, hầm hừ:
- Không móc họng tôi thì anh ăn không ngon, ngủ không yên hả?
Anh Vũ đáp tỉnh bơ:
- Tại cô chuyên làm những chuyện khiến người ta phải đặt dấu hỏi không à.
Mỹ Trang nói gay gắt:
- Tôi không phải kẻ giàu từ trong trứng nước nên thứ gì cũng phải học để hòa nhập với mọi người. Anh thích cười sự quê kệch của tôi thì cứ cười cho hả đi! Cười vài bữa chứ không cười được cả đời đâu. Tôi chống mắt chờ coi chừng nào thì anh chán kiếm chuyện chế giễu sự dốt nát của tôi.
Lúc đầu, cô chỉ muốn nói cho đã nư nhưng càng nói thì cơn tủi thân lại dâng trào khiến nước mắt bắt đầu tuôn chảy.
Anh Vũ im thít, vẻ mặt đầy hối hận.
Mỹ Trang vừa thút thít vừa loay hoay tìm khăn giấy để lau nước mắt nhưng chẳng thấy miếng nào hết.
Một bàn tay chợt ngập ngừng đưa khăn cho cô và âm thanh vụng về của gã thanh niên cũng khe khẽ cất lên:
- Tôi xin lỗi.
Được thể, Mỹ Trang gạt phăng tay hắn ra, la lớn:
- Không lỗi phải gì hết, để cho tôi yên!
Anh Vũ ngập ngừng hạ thấp giọng nài nĩ:
- Tôi kèm Trang học khiêu vũ nhé?
Ngẩng phắt đầu lên, Mỹ Trang hỏi đầy nghi ngờ:
- Có thật anh tốt bụng vậy không?
Ngay lập tức, Anh Vũ lấy vẻ ngông nghênh để trả lời:
- Chẳng có gì tốt xấu ở đây hết. Tôi chỉ muốn chuộc lỗi ban nãy thôi.
Ừ, thì cứ cho là vậy! Mỹ Trang cũng không thèm cãi với kẻ suốt ngày chỉ cố tình làm ra vẻ cá biệt này nữa. Vấn đề làm cô băn khoăn hiện tại là hắn có thực hiện được lời hứa của mình không hay chỉ nói suông cho qua chuyện?
Nhìn chăm chăm vào mặt Anh Vũ, Mỹ Trang gặng hỏi:
- Không lẽ thứ gì trên đời anh cũng rành hết sao?
Thêm một cái nhún vai, gã thanh niên đáp rất phớt đời:
- Những chuyện ăn chơi thì khó gì mà không biết!
Mỹ Trang không hỏi nữa nhưng cô giao hẹn với vẻ nghiêm chỉnh nhất trên đời:
- Anh nói sao, tôi nghe vậy nhưng báo trước là đừng để tôi mất mặt giữa chốn đông người nha.
Anh Vũ đáp đầy ngạo mạn:
- Chỉ có thầy sợ học trò học vọc vạch không ra đầu đũa gì làm mất mặt thầy chứ không có chuyện ngược lại đâu.
Đó, cô đoán có sai chút nào đâu? Hắn là oan gia của cô mà! Không làm cô tức chết thì hắn không chịu được mà.
Đã vậy thì dại gì mà không " tương kế tựu kế" cho hắn bị cú "hồi mã thương" tức bể ngực chứ?
Nở nụ cười nhí nhảnh xinh nhất của mình từ xưa đến giờ, Mỹ Trang cất giọng ngọt lịm như đường phèn:
- Thầy yên tâm, trò sẽ không để thầy đốt sách đâu. Chỉ cần thầy dạy hết lòng thì trò sẽ hết dạ làm theo vanh vách.
Anh Vũ trân người sững sờ chẳng hiểu vì thái độ cầu thị của cô nàng vốn chẳng chịu thua ai bao giờ này hay vì nụ cười " xiêu đình đổ quán" nọ, mãi một lúc lâu mới ngắc ngứ thốt:
- Được, được. Chú tâm vào nhé. Tôi bắt đầu dạy nè.
Giấu nụ cười đắc thắng, Mỹ Trang làm nghiêm tập trung theo dõi thật kỹ từng bước chân và lời giảng giải của tay sư phụ mọc ngang hông này.
Mùa Đông Trên Mắt Nhớ Mùa Đông Trên Mắt Nhớ - Hoàng Kim Mùa Đông Trên Mắt Nhớ