Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Màu Trắng Hoa Quỳnh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 7/13
N
hắc tới Quỳnh, khi cô gái về nhà vừa đúng năm giờ chiều. Trả tiền xích lô xong, Quỳnh bấm chuông gọi cửa và phải đứng chờ một lúc lâu mới có người ra mở cửa. Bà vú già vừa đẩy cổng kêu lên mừng rỡ:
- Ôi… Quỳnh đã về.
Với đôi tay xách nặng, Quỳnh bước nhanh vào bên trong rồi quay lại hỏi:
- Vú ơi! Ba má con có nhà không?
Bà vú tíu tít bên tay cô chủ nhỏ:
- Có… có… cậu mợ vừa mới về. Ôi từ bữa hổm tới nay Quỳnh đi đâu mà để mọi người phải mất thời gian tìm kiếm vậy?
Quỳnh chưa kịp nói thì nghe tiếng gọi tên mình:
- Trời hỡi… Quỳnh. Con gái yêu của má về rồi đấy ư?
Nơi bậc thềm tam cấp dẫn vào phòng khách, Quỳnh trông thấy mẹ đang đứng đó dang rộng đôi tay như để đón cô nhưng lại không nhấc nổi bước chân. Quỳnh buông rơi mọi thứ trên tay xuống để nhào tới ngã vào lòng mẹ:
- Má.
Nước mắt của hai mẹ con Quỳnh hòa quyện vào nhau gây xúc động cho bà vú đang đứng đó! Phải mất một hồi lâu họ mới đem nhau vào trong nhà để rồi xúm xít lại nghe Quỳnh kể chuyện về chuyến đi bất chợt của mình báo hại cho moi người bị một phen tá hỏa. Cô kết thúc bằng tiếng nói còn ướt sũng nhưng gợn đầy hờn trách:
- Lẽ ra con chưa có ý định quay về để tránh cảnh đứng trước tòa nhìn ba má chia tay. Má… má có biết rằng con buồn lắm hay không? Bạn bè con chúng ước ao có cuộc sống giàu sang như con, còn con lại khao khát muốn được đánh đổi cái hạnh phúc ấm êm từ gia đình chúng. Má ơi, con biết phải theo ai khi người nào con cũng thương yêu như nhau?
Má Quỳnh vừa vỗ về, vừa siết chặt con trong tay:
- Quỳnh ơi… con sẽ ở mãi với má. Má thừa sức lo cho con có cuộc đời thật sung sướng mà không cần phải có ba con.
Nhưng Quỳnh vùng vẫy lên trong lòng mẹ:
- Con không chịu! Con muốn được ở chung với cả hai người.
- Chuyện đó thì không thể được đâu con à. Bởi lẽ khi ba má đã ly hôn rồi thì cuộc sống phải được tách riêng ra từ vật chất tới tinh thần.
Quỳnh rời khỏi mẹ rồi nấc lên từng chập:
- Nhưng sao má nhất quyết phải chia tay khi chuyện xảy ra chẳng có gì là nghiêm trọng?
Mẹ Quỳnh dùng khăn chấm khô những giọt lệ còn đọng nơi má mình, giọng sầu thảm:
- Con còn nhỏ, chưa biết hết chuyện của người lớn đâu. Ba con đã quá khinh thường má.
Ngay lúc đó thì ba Quỳnh xuất hiện bên cạnh mẹ con cô. Khuôn mặt ông chẳng lấy gì làm vui.
- Mình đừng viện cớ ra một chuyện hết sức nhỏ nhặt để làm khổ con. Trong những ngày qua đi tìm kiếm nó khắp nơi anh đã suy ngẫm lại và quyết định sẽ không ly hôn nữa.
Quỳnh gần như reo lên trước ý kiến của cha, nhưng mẹ cô lại bối rôí ra mặt:
- Anh đừng có nói đùa. Ðơn xin ly dị chúng ta đã gởi lên tòa án rồi, chẳng còn bao lâu nữa chúng ta sẽ trả lại tự do cho nhau.
Ba của Quỳnh bước lại chiếc ghế đối diện ngồi xuống rồi đưa mắt nhìn má Quỳnh:
- Việc ly hôn chẳng có gì là khó. Nhưng vấn đề gầy dựng lại tình cảm gia đình mới là điều nan giải đấy mình à. Mình không thấy sự đau buồn của con gái chúng ta sao?
Mẹ Quỳnh ngoảnh mặt đi nơi khác:
- Có thấy, nhưng bắt buộc phải vậy thôi.
Nghe mẹ nói thế, Quỳnh vội lao vụt khỏi lòng bà khóc sướt mướt:
- Nếu không ai thương con cả thì con sẽ bỏ học tự lao vào xã hội kiếm sống chứ nhất quyết không cần tới sự nuôi dưỡng của người nào.
Ba má Quỳnh đều hoảng hốt, mẹ cô chồm tới giữ chặt con:
- Ðừng… Quỳnh ơi!
Quỳnh hất tay mẹ ra:
- Giây phút này con mới thấy người nào cũng đều ích kỉ cả. Hãy cứ để mặc con.
Ba Quỳnh quay sang trách má:
- Ðó. Mình thấy chưa… con bé mà hư hỏng là lỗi nơi mình chứ không phải nơi anh đâu.
Mẹ Quỳnh cũng hét lớn:
- Thôi đi… Mình đừng có đổ thừa…
- Tại sao mình cứ cố chấp để gây ra cảnh gia đình xào xáo chứ?
- Tại mình… mình ỷ làm chồng rồi lấn lướt vợ con.
- Lúc đó anh đang nóng! Hơn nữa, mình cũng nói dai quá đáng, chuyện chỉ nhỏ bằng ngón tay mà xé toạt ra cho lớn chuyện.
Lúc này Quỳnh chợt xen vào đứng giữa mẹ và cha. Cô lại để những giọt nước mắt rơi lã chã:
- Thôi ba má đừng nói nữa. Con chỉ xin hai người hãy hình dung lại những ngày tháng êm đềm, hạnh phúc trong suốt mười mấy năm qua, ba má không cảm thấy luyến tiếc nó sao khi lý do chia tay chỉ là trò hờn dỗi? Con còn nhớ đã có lần má kể cho con nghe về chuyện tình cảm của ba má lúc thiếu thời, ôi nó mới đẹp làm sao. Vậy mà… hôm nay… nó lại đổ vỡ sau nhiều năm hạnh phúc. Bá má ơi! Con không còn nhỏ nữa mà đã biết nhận định được rõ ràng những vấn đề của người lớn và cảm thấy chua xót quá. Con chỉ là một bông Quỳnh nhỏ nhoi không đủ sức buộc chặt đời ba má với nhau.
Sự im lặng của mọi người kéo dài và trong khoảng thời gian đó niềm vui của Quỳnh đã vụt đến khi mẹ cô ngẩn nhìn ba cô xúc động:
- Ngày mai đi làm ngang qua tòa án mình nhớ ghé vô… xin rút lại đơn nha.
Ba Quỳnh nghe rất rõ lời mẹ nhưng vẫn không tin hỏi lại:
- Mình đang nói thật hay nói đùa?
Mẹ Quỳnh khẽ cúi đầu.
- Tùy mình. Mình muốn nghĩ sao thì nó là như vậy.
Môi ba Quỳnh nở nụ cười:
- Thế là mình vẫn còn muốn làm vợ anh?
Câu nói đùa của ba Quỳnh làm cho mẹ cô phải đỏ mặt. Bà nguýt yêu ông trước gương mặt rạng rỡ của con:
- Hứ, chưa chi mà bày đặt nhạo người ta. Nếu lần này mà giận thì sẽ khó lòng làm hòa đấy.
- Nhưng anh biết mình sẽ không thay đổi ý định nữa.
- Ðừng có chủ quan như vậy. Biết đâu sau cơn mưa trời sẽ chẳng sáng lên được chút nào.
Ba Quỳnh rời khỏi chỗ mình đang ngồi lấn sang chỗ vợ con:
- Việc đó là do trời chứ không phải tại chúng ta.
Quỳnh cầm lấy bàn tay của cha và mẹ đặt lên nhau, cô hân hoan tuyên bố:
- Con sẽ đứng “chủ hôn” kết hợp lại mối tình của ba má vĩnh viễn không bao giờ được chia xa.
Mẹ Quỳnh tát yêu cô:
- Con nhỏ này lém lỉnh quá. Giống ba mày như lột.
Ba Quỳnh vội chấn chỉnh lại lời mẹ:
- Phải nói là nó giống mình ngày xưa mới đúng. Anh nhớ có lần đứng bên cạnh chậu Quỳnh, mình đã từng biểu với anh sau này là con gái chúng ta sẽ giống em.
Quỳnh chen vào câu chuyện của ba mẹ bằng nụ cười hớn hở:
- Thế nếu lỡ con có em trai thì nó sẽ giống ai?
Ba Quỳnh giành phần:
- Tất nhiên là phải giống ba rồi chứ má con đâu thể nào giành hết phần được. Nhưng rất tiếc chỉ có mỗi đóa Quỳnh thôi.
Thấy cha mẹ đã hòa hợp với nhau, Quỳnh tưởng chừng không có niềm vui nào sánh được. Cô ôm luôn cả cha lẫn mẹ rồi tíu tít như một chú chim non, bao nỗi buồn vui trong tâm trạng vụt tan nhanh như một cơn gió đến rồi đi không lưu lại chút gì của những giờ phút trước. Chừng nhìn thấy giỏ trái cây của mình mang về hồi nãy còn đang để nơi bàn, Quỳnh mới sực nhớ quay lại bảo mẹ:
- Của bạn con gởi làm quà. Vài hôm nữa ba má cho con về quê nó chơi hè tới khi nào vào năm học mới nha.
Nhưng ba Quỳnh đã lắc đầu:
- Không được! Con đi chơi như thế là đủ rồi, cần phải ở nhà ôn luyện thêm để không ngỡ ngàng trong năm học mới. Hơn nữa con gái đi xa nhà có một mình, không tốt lắm đâu con.
Quỳnh phụng phịu nhìn qua mẹ và thấy bà cũng âu yếm cười:
- Ba con nói phải đó Quỳnh à. Con nên ở nhà, vì vắng con ba má lại đến cãi nhau mất.
Ba Quỳnh tiếp lời mẹ bằng giọng nói thật vui:
- Ðúng đấy, má con lại ăn hiếp ba thêm lần nữa.
- Nè, có nói lộn không đấy? Mình ăn hiếp em thì có.
- Thôi… thôi… anh đề nghị thế này, để ăn mừng ngày “chiến tranh thế giới” không còn, chúng ta đi nhà hàng ăn cơm chiều này nhé!
Quỳnh đưa cả hai tay lên miệng la thật lớn:
- Hoan hô ba.
Thấy vậy me Quỳnh làm bộ ganh tỵ:
- Thì ra con gái chỉ biết có ba thôi.
Quỳnh vòng tay ôm cổ mẹ:
- Con cũng hoan hô luôn cả má.
Tiếng cười giòn tan nơi phòng khách vọng ra xa khiến bà vú từ nhà bếp ngạc nhiên phải bước mò lên. Bà đụng phải Quỳnh khi cô nhỏ định về phòng thay áo:
- Bộ cậu mợ làm lành lại với nhau rồi sao Quỳnh?
Quỳnh hứng hở khoe liền:
- Vâng con mừng quá vú ạ. Ba má con đã bỏ ý định ly dị rồi.
Bà vú cùng có chung niềm vui với gia đình chủ nên để lộ tiếng cười:
- Phải vậy chứ. Chuyện vợ chồng giống như rổ chén bát, tránh sao không va chạm thường ngày, nhưng rồi đâu lại vào đấy ngay thôi.
Quỳnh ríu rít lay mạnh tay bà vú:
- Vú mau sửa soạn đi. Hôm nay ba con khao tất cả đi ăn nhà hàng.
- Trời. Vậy là bữa cơm chiều nay của vú bị ế rồi.
Ba má Quỳnh theo sau con gái nghe thấy bà vú nói thế cùng thốt lên một lượt:
- Không sao. Ngày mai chúng ta sẽ chiếu cố hết mọi bữa cơm của bà vú mà.
Chiều hôm đó, với Quỳnh là một ngày vui nhất trong đời. Cô đã cười nói thật nhiều để mừng cho hạnh phúc tưởng chừng không thể cứu vãn được của cha mẹ còn nguyên vẹn. Quỳnh sung sướng khi nhìn thấy cha mẹ âu yếm nhau, và đêm đó cô đã đặt bút viết cho bạn để cùng chia xẻ với mình niềm vui lớn lao. Quỳnh chợt cảm thấy nhớ Lụa, nhớ Nhân và nhớ cả vườn cây ăn trái của nhà bạn, nhưng phải hẹn đến mùa hè năm sau mới có thể trở lại được. Trong giấc ngủ đêm đó, Quỳnh mơ thấy nhiều điều kỳ diệu. Cô ngửi thấy mùi sầu riêng đang chín tới ở quanh chỗ mình nằm và cả đôi mắt của ai đang ngóng trông với nét buồn vời vợi…
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Màu Trắng Hoa Quỳnh
Dạ Thương
Màu Trắng Hoa Quỳnh - Dạ Thương
https://isach.info/story.php?story=mau_trang_hoa_quynh__da_thuong