Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Màu Hoa Tigôn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 7
- D
iễm… Ly. - Đức kêu rõ từng chữ.
Ly sửa lại túi sách trên vai định bước khỏi công ty may, nhưng khi nghe gọi tên mình, cô quay lại.
Thấy Đức, cô nhìn lạnh lùng:
- Anh vừa gọi tên tôi.
Gọng Đức trìu mến:
- Phải. Anh đứng trước cổng đợi em lâu rồi.
Ly thản nhiên vuốt tóc:
- Xin lỗi. Nếu tôi không lầm thì bảng tên trên ngực anh có ghi rõ là tổng giám đốc tập đoàn Thái Đức hay còn gọi là Thái Thị, vậy sao anh đi làm bảo vệ. Nhưng sự thật là thế cũng đâu có liên quan gì đến tôi.
Đức biết cô giận anh nên đành xuống nước nhỏ:
- Chắc em thi xong rồi. Chúng ta tìm chỗ nói chuyện được không em!
Cô vẫn cố chấp:
- Xin lỗi anh. Tôi mệt lắm. Vả lại, tôi và anh đâu có chuyện gì để nói. Chào anh.
Sau khi đã để lại cho Đức cái nhìn giận dỗi, Ly rảo bước trên vỉa hè. Cô cũng bất ngờ trước tình huống ở hội trường.
Cứ tưởng tham dự cho vui trong lúc cô đang buồn, nào ngờ sự việc éo le đến thế.
Ly vỗ nhẹ vào trán, cố xua đi ý nghĩ trong đầu. Vừa lúc đó, cô mới để ý đến tiếng bước chân theo sau lưng mình nãy giờ. Khỏi phải nhìn, Ly cũng biết ai.
Cô quay lại:
- Ê, tôi đã bảo là tôi không quen anh. Sao anh… lì vậy.
Đức vẫn giữ nguyên hai tay trong túi:
- Ừ, thì anh họ Ly tên Quyền mà.
Ly thở ra mệt mỏi:
- Thật ra anh muốn gì?
Đức nhún vai:
- Tìm chỗ nào đó nói chuyện.
- Xin lỗi - Ly bước ra mé lộ - Tôi không rảnh.
Vừa đúng lúc chiếc taxi chạy đến, cô đưa tay ra đón.
Chiếc taxi vừa thắng lại. Đức bước đến đá mạnh vào.
Anh kênh mặt:
- Ông dám chở người yêu tôi đi, tôi mới sợ ông đấy.
Người tài xế đứng tuổi nhìn vẻ lạnh lùng của Đức đành cho xe chạy, không dám rước khách.
Ly bất lực nhìn theo. Cô tự nhủ sẽ không thèm nói chuyện với anh. Đón không được chiếc này thì đón chiếc khác. Taxi thôi mà!
Ông trời đã thấu hiểu nỗi lòng của Ly, nên không đầy năm phút sau, cô đã đón được một chiếc taxi khác. Nhưng chưa kịp lên xe, Đức đã sấn tới. Không sao, lần này tên tài xế cũng gần tuổi anh. Có lẽ hắn sẽ không nhượng bộ anh. Ly cười và tránh sang một bên.
Đức xoắn tay áo lên:
- Anh bạn. Xin lỗi anh nha. Đây là vợ tôi. Chúng tôi đang tìm con trai đi lạc. Xin lỗi vì đã làm phiền anh. Xin bồi thường anh một trăm ngàn.
Tên tài xế có vẻ phật ý khi Đức chìa tờ một trăm trước mặt. Nhưng hắn nhìn bắp tay cuồn cuộn săn chắc cùng gương mặt bặm trợn của Đức thì đành cầm lấy tờ một trăm và đề xe. Vọt.
Đức quay lại, anh đứng trước mặt Ly, khoanh tay.
Nhướng mày, anh nói:
- Thế nào? Em chờ anh đổi thành họ Lưu tên Manh mới vừa ý phải không?
Ly nuốt cục tức nghe cái ực. Cô giận đỏ cả mặt, nhưng giữa đường phố, cô đành phải thua anh.
Ly hất tóc:
- Thôi được. Xem ra tôi mà không nghe anh, chắc tôi phải cuốc bộ về quá.Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?
- Tuỳ em.
- Thế thì… cà phê Thi Thi.
Ly nói địa điểm xong thì bước đi như không có Đức bên cạnh.
Anh nhìn theo cô hét lớn:
- Yes!
Đức giơ nắm đấm lên reo mừng.
Thi Thi cà phê quán.
Đợi người phục vụ đặt nước dừa cùng ly cà phê xuống bàn.
Ly lên tiếng:
- Giờ thì anh nói đi.
Cô giằng trái dừa về phía mình không cho Đức đặt ống hút vào dùng. Hành động trẻ con của cô làm cho anh bật cười.
Anh nói:
- Em làm gì vậy? Ghét anh lắm à?
Ly bĩu môi:
- Tôi với anh có quen sao? Làm gì có chuyện ghét thương ở đây?
Đức cười cười:
- Ừ, không có ghét thương, chỉ có “yêu” thôi.
Ly “nguýt” anh:
- Liệu anh có tự tin quá không? Nếu đó là những chuyện anh muốn nói thì xin lỗi, tôi không có thời gian.
Đức nói nhanh:
- Anh không nói chuyện đó. Anh muốn giải thích với em.
- Về chuyện gì?
Câu hỏi của Ly làm cho Đức ngớ người ra.
Anh không biết phải giải thích với cô chuyện gì? Và phải bắt đầu từ đâu?
Anh lắp bắp:
- Anh… anh muốn…
- Tìm má cho con anh.
Đức nhìn Ly. Cô ngồi tựa lưng vào ghế nhìn anh như người dưng. Lạnh lùng, nhưng đẹp như pho tượng. Không cần tìm. Siêu người mẫu anh cần đang ngồi trước mặt.
Ly hỏi tiếp:
- Tôi nói đúng tim đen anh rồi phải không?
Đúc gãi đầu:
- Em vừa phải thôi. Anh đã lùi một bước thì ít ra em cũng phải nhường anh ba phần chứ.
Ly thản nhiên uống dừa:
- Xin lỗi. Anh nói gì tôi không hiểu.
Đúng là giậu đổ bìm leo mà. Đức lườm Ly:
- Em vừa thôi nha. Đừng thấy anh nhịn rồi làm tới nha.
Ly khoanh tay trên bàn:
- Anh đang đe doạ tôi đó hả?
- Hì… nếu anh có được bản lĩnh đó thì tốt rồi - Đức kéo ghế sát vào bàn để thu dần khoảng cách với cô.
Anh nhỏ nhẹ:
- Anh đã bị em lật tẩy rồi. Bây giờ có xin lỗi cũng bằng thừa. Nhưng anh vẫn phải nói.
- Anh… thành thật xin lỗi em. Ly, anh rất tiếc, nhưng thật sự anh… anh…
Ly soi vào mắt anh:
- Anh bị trúng gió hay sao mà lặp cà lặp cặp vậy …
Đức cười cầu tài:
- Thôi mà em! Anh đã biết lỗi rồi.
Ly chớp mắt ngây thơ:
- Xin lỗi. Nãy giờ anh nói gì tôi không hiểu gì cả.
Vậy đó! Đức gục mặt. Phụ nữ là trời mà!
Anh ngẩng mặt lên:
- Bây giời chúng ta đánh bài ngửa. - Anh nói giọng kiên quyết - Anh muốn làm đám cưới.
Ly tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Với ai?
- Em.
- Em nào?
- Diễm Ly.
Ly phì cười, cô hỏi gằng:
- Diễm Ly nào? Diễm Ly hai mươi hai, hay Diễm Ly mười tám?
Đức như ngồi trên ổ kiến lửa, anh thấy chột dạ. Chỉ tay về phía Ly, anh nói:
- Ly này!
Ly cúi mặt giấu đi nụ cười. Thật ra khi biết anh ta là Thái Đức, cô như bắt được vàng, nhưng vì anh dám cho cô đi một vòng lớn mới gặp được hạnh phúc, nên lòng tự ái của cô dâng lên.
Ly cố làm mặt nghiêm:
- Nhưng Ly này chưa nói là đồng ý mà!
- Hì… thì bây giờ nói.
- Xí! Anh đang đang cầu hôn hay “ khủng bố” người ta vậy?
Đức đáp nhanh:
- Đương nhiên là cầu hôn!
Ly bắt bí anh:
- Cầu hôn kiểu như anh thật là kinh dị. Không có lấy một đoá hoa.
- Nếu như em nói vậy, thì anh cầu hôn em có đồng ý không?
- Có thể lắm! - Ly tì cằm lên tay khiêu khích - Nhưng anh không được rời khỏi nơi đây.
Đức kêu lên:
- Tức là sao? - Ly rung vai theo điệu nhạc - Tức là nếu anh có lễ vật để “đặt cọc” thì tính tiếp. Còn không thì “Don’t see you again”.
Đức cười cười:
- Quân tử nhất ngôn.
Ly đáp gon:
- Không ai thèm xạo như anh.
Cốp.
Đức đặt chiếc hộp nhỏ vuông bé xinh xinh lên bàn.
Ly nhìn anh tò mò:
- Bom?
Đức lắc đầu:
- Sính lễ cầu hôn.
Ly thở ra:
- Anh lấy ở đâu ra thế?
Đức nheo mắt:
- Đây là món quà anh định tặng em lúc xem mặt. Không ngờ chưa lâm trận cô dâu đã “chuồn”.
Ly xấu hổ khi nhớ đến chị Bảy, cô lấp liếm:
- Vì thế, nên anh tặng luôn sợi dây chuyền bạch kim cho cô Ly “giả”?
Đức làm mặt nghiêm:
- Không nói nhiều. Xem quà đi rồi nói. Định đánh trống lãng hả?
Ly khẽ liếc anh, cô mỉm cười khi thấy vẻ mặt nôn nóng của Đức.
- Ôi, chiếc kẹp đẹp quá! Anh mua hả?
Đức nghe giọng ngọt ngào của cô mà mát cả ruột.
Anh nhìn cô yêu thương;
- Ai mua không quan trọng. Cái chính là em có thích không thôi. Nè, để anh kẹp cho.
Theo quán tính, Ly chồm người về phía Đức, nhưng cô vội rụt người lại, nói nhanh:
- Tôi nói là anh có sính lễ cầu hôn thôi. Chứ tôi đâu có nói là mình sẽ “nhận” nó.
Bị Ly lật lọng, Đức cáu lên:
- Em… em… em dám…
Ly chu môi trêu anh, cô đặt chiếc kẹp trở lại hộp rồi bỏ vào túi xách.
Liếc anh, cô dứt khoát:
- Trong vòng một tháng, anh lo đám cưới nổi không?
Đức trợn mắt;
- Em không đùa chứ? Làm gì gấp dữ vậy? Anh không “nôn” thì thôi, đằng này em…
- Ừa… - Ly kênh mặt - Tôi là vậy đó. Ông bà mình nói “Cưới vợ phải cưới liền tay” mà.
Đúng. Vậy cho chắc. Đối thủ của mình cũng khá nặng ký mà.
Đức gật đầu:
- Được. Tháng sau mình đám cưới.
- Lớn nhất từ trước đến nay.
- OK.
- Anh tự chuẩn bị tất cả.
- Kể cả áo cưới. Cô dâu không đi thử.
- OK.
- Áo cưới đẹp nhất từ trước đến nay.
- OK.
- Tổ chức ngoài trời. Ở sân vườn nhà anh.
- OK.
Một tuần sau…
Minh Trí ngồi xếp bằng trên bàn nhìn Thái Đức. Anh đang nằm dài trên sân nhà, xung quanh là các bản thảo.
Trí cười:
- Đức à! Theo tao, mày nên suy nghĩ kỹ lại chuyện đám cưới.
Đức vẫn chăm chú vào bản vẽ của mình, anh hỏi:
- Tại sao?
Minh Trí lắc đầu, thở ra:
- Người ta đám cưới là thay đổi cuộc sống, là tiến bộ hơn. Còn mày, xem kìa. Trước đây căn phòng làm việc này gọn gàng, sạch sẽ, bây giờ còn hơn cái sọt rác. Nào là vải vóc, áo quần, mẫu vẽ. Chưa hết nha. Mày nhìn lại mày đi. Tóc tai bù xù, áo quần bèo nhèo, râu ria lởm chởm.
Đức vẫn không thèm để ý đến những lời của Trí.
Anh vẫn quay lưng lại và nói tỉnh queo:
- Nghe mày nói, tao tưởng phòng này có một Tặc zăng.
Trí cười:
- Đó là mày nói chứ không phải tao à!
Đức vẫn không thèm quan tâm đến những lời trêu ghẹo của Trí. Anh biết bạn mình cố ý nói thế để anh nghỉ tay.
Đức vắt cây bút chì vào túi áo rồi bước lại hàng áo cưới ở gần tường. Trong đó có một chiếc màu trắng rất đẹp, anh chăm chút sửa lại cổ áo. Miệng thì hỏi Trí:
- Mày có ghé qua phòng thiết kế xem tụi nó làm ăn thế nào không?
- Có. Tụi đệ tử mày sợ mày như sợ cọp. Đang làm ngày làm đêm. Nhưng Đức à! Theo tao mày không nên làm quá sức như vậy. Tao sợ công việc chưa xong thì mày đã quỵ rồi.
Đức quay lại:
- Tao không có thời gian. Tao phải lo cho xong mọi chuyện cho buổi trình diễn. Còn hai tuần cuối, tao sẽ lo cho đám cưới.
- Hì! Mày bị con Ly quay như chong chóng.
Đức nhún vai:
- Chịu thôi. Đó là một nửa của tao mà.
Trí đưa ly nước cam cho Đức:
- Tao không ngờ tụi bây phải chơi trò đuổi bắt lâu vậy mới tìm được hạnh phúc. Lúc nghe mày tuyên bố, tao thật bất ngờ khi đó là con bé Ly.
Đức hất hàm:
- Nhìn mày tao nghi lắm, định một tay bắt cá hay sao mà xúi tao hoãn đám cưới lại hoài thế.
- Thằng quỷ! - Trí đạp vào mông Đức - Tao mà có ý đó thì không đến mày đâu.
- Hì! thật ư? Vậy thì giúp tao một chuyện đi. Mày đến nhà cô ấy xem phòng cô ấy ở thế nào rồi về nói lại để tao trang trí cho giống…
Trí bĩu môi:
- Điệp viên nhí của mày đâu.
Đức kêu lên:
- Mày làm ơn giùm tao đi. Thằng Tí phải đi học. Nhưng nếu có nó cũng đâu làm được gì. Cô ấy cấm vận cha con tao một tháng.
Nhìn vẻ mặt phờ phạc của Đức, Trí lắc đầu:
- Hỡi thế gian, tình là gì? Nhưng theo tao, mày cứ tập trung vào chiếc áo cưới cho cô ấy. Sau đó chuẩn bị đám cưới. Buổi biểu diễn cứ để nhân viên lo.
- Trời! - Đức kêu lên - Mày đùa à? Những đợt trước đều gây tiếng vang lỡ lần này…
- Mày yên tâm! - Đức vỗ vai bạn - Hiện tại mày đang là nhân vật thu hút nhất của giới báo chí. Chuyện ông tỷ phú trẻ tuổi đẹp trai, nhiều xì căng đan cưới vợ đang được mọi người quan tâm. Vì thế mày chỉ cần tập trung vào chiếc áo cưới chính là áo cưới của vợ mày. Hôm đó báo chí sẽ rầm rộ đưa tin, tiếng vang tao nghĩ không nhỏ đâu.
Đức nhìn Trí nghi ngại:
- Liệu có ổn không?
- Mày có một lá bài thứ hai đó là trong đợt trình diễn này vợ mày sẽ là người mẫu chính. Nếu cần mày sẽ biểu diễn chung với cô ấy luôn. Bao nhiêu đó cũng đủ thu hút người ta, xem ra lần này mày không cần quảng cáo mà vẫn được sự quan tâm của mọi người nhờ mấy tay ký giả rồi.
Đức xoay cây viết trong tay:
- Nói như mày, người ta chỉ quan tâm đến đời tư của tao thôi.
Trí cười hiền:
- Yên tâm. Tao đã nghiên cứu thị trường. Đợt này chỉ có hai đợt trình diễn thôi. Mẫu áo của mày là số một. Mày cứ làm như tao nói, chuyện khác để tao lo.
- Ê, mày đi đâu thế?
- Đi làm điệp viên cho mày.
Chị Bảy đặt tách cà phê xuống bàn:
- Cậu Trí uống cà phê đi.
Bà Diệu Hương cũng lên tiếng:
- Phải đó. Uống cà phê đi con. Con Ly nó vừa đến mỹ viện. Hôm nay nó có hẹn với khách.
- Thế hả Út? Gần đám cưới rồi, sao cô ấy không ở nhà lo chuẩn bị.
Bà Diệu Hương cắm bông hoa cuối cùng vào bình.
- Bảy à! Lo dọn dẹp mấy thứ này đi - Bà đẩy mấy bông hoa bị dập sang một bên. - Con không biết đâu. Đám cưới nó mà Út phải nghỉ làm ở bệnh viện để lo cho nó. Nhưng cũng không thể trách nó. Không hiểu sao dạo này người ta cứ thích làm đẹp. Hết sửa mũi lại cắt mắt.
Trí cười:
- Mốt Hàn Quốc mà Út.
Bà Diệu Hương cũng cười:
- Ừ, cái gì cũng Hàn Quốc. À, thằng Đức chuẩn bị tới đâu rồi Trí. Hôm nọ nó với chị Vân sang đây nhưng Út lại có ca cấp cứu đột xuất nên chưa nói được gì. Coi bộ thằng cháu rể của Út cũng khá.
- Không phải khá - Trí cười - Phải nói là quá tuyệt. Út cũng biết chọn người lắm.
Bà Diệu Hương cười buồn:
- Biết sao được hả con? Từ khi anh chị tao cùng với dượng Út mày gặp tai nạn giao thông rồi mất. Tao chỉ còn có nó. Út chỉ mong nó được hạnh phúc.
Trí cầm tay bà:
- Út không cần lo. Thằng Đức với Diễm Ly nhà mình là một đôi. Tụi nó thương nhau lắm. Con tin rằng bằng tình yêu tụi nó sẽ có hạnh phúc.
- Ừ, Út chỉ cầu mong như thế. Nhưng con đến tìm nó có việc gì không?
Trí gãi đầu:
- Dạ… dạ thằng Đức bảo con đến xem phòng của “vợ yêu” của nó để nó trang trí.
Bà Diệu Hương bật cười:
- Tội nghiệp chưa. Xem ra con Ly là khắc tinh “trị” nó rồi.
Bà Diệu Hương gọi chị Bảy ra:
- Bảy! Con đưa cậu Trí lên phòng cô Hai. Bây giờ Út phải lo việc ở bệnh viện. Con cứ ở nhà, có gì gọi con Bảy nha.
- Dạ, con biết mà. Út đi đi.
Trí theo chị Bảy lên lầu, bỗng dưng anh bật cười khi nhớ đến những lời của Đức kể lúc đi xem mặt về.
Anh nói:
- Chị Bảy nè! Dượng hai Thái Đức nhắc chị hoài đó.
Chị Bảy đẩy cửa phòng cho Trí bước vào:
- Cậu Trí đừng trêu tôi mà. Đó là chủ ý của cô Hai. Bà Út cũng vì chuyện này mà “mắng” hai cô cháu tôi một ngày.
Trí cười:
- Nhưng sao Út biết?
- Cô Hai khai. Thôi, cậu Trí cứ xem phòng đi.
Trí quan sát căn phòng một lượt. Quả nhiên bác sĩ thẩm mỹ có khác. Căn phòng gọn gàng thật trang nhã tường sơn màu trắng, rèm màu hồng phấn rất lãng mạn. Nhưng lại có lẽ nổi bật nhất là bộ dụng cụ thể dục của Ly. Bây giờ Trí mới hiểu tại sao Ly lại có thân hình tuyệt vời đến thế?
Trí nói với chị Bảy:
- Cô Hai chị thật có cặp mắt thẩm mỹ. Chị đừng nói việc tôi lên phòng cô ấy nha. Bây giờ tôi về. Tôi có hẹn.
Chị Bảy gật đầu:
- Vâng, cậu về.
Cà phê Hải Triều.
Bạch Liên đặt ly trà lipton trở lại bàn, giọng cô u buồn:
- Minh Trí! Em đã nói hết với anh rồi đó. Từ đầu, em đã là con cờ trong ván cờ của lão ấy. Sau này, hắn doạ sẽ phương hại đến công ty anh Đức buộc lòng em phải tiếp cận anh ấy.
Trí sa sầm nét mặt:
- Theo như em nói thì lão Xưởng Cơ đã uy hiếp em. Nhưng hắn bảo em tiếp cận với Thái Đức và cu Tí để làm gì?
Bạch Liên cười chua chát:
- Lúc đầu em không hiểu. Gần đây em mới biết hắn muốn em lấy cắp bản mẫu của anh Đức.
Trí gật gù:
- Hiểu rồi. Và con cờ thứ hai là cu Tí. Vì thế mà em đề nghị gởi cu Tí vào trường bán trú.
- Vâng - bạch Liên đáp khẽ.
Trí hỏi nhanh:
- Bạch Liên này. Anh hỏi câu này không phải. Nhưng em đã đưa bản mẫu nào cho lão ấy chưa.
Bạch Liên nhìn anh gạ gẫm:
- Anh hai. Sao anh nỡ đối với em như thế. Nếu em đồng loã với hắn thì em đâu hẹn anh ra đây làm gì?
Trí cười bằng mắt với cô:
- Anh hiểu. Anh rất vui vì em đã tin tưởng anh. Anh hỏi thế vì anh muốn khẳng định một lần nữa trước khi giao một nhiệm vụ quan trong cho em.
Cô lo lắng:
- Có chuyện gì thế anh?
Hiện tại công ty do anh điều hành kể cả phòng thiết kế, cho nên anh có thể giao cho em một số mẫu trong bộ siêu tập lần này.
Bạch Liên hoảng hốt:
- Không được đâu anh, làm như thế chẳng khác nào chúng mình bán đứng anh Đức.
Trí lên giọng:
- Em nghe anh nói hết đã. Để lấy được lòng tin của lão chúng ta sẽ phải giao cho lão một số mẫu thật, nhưng đối với công ty thì thiếu nó cũng không có gì. Mọi chuyện còn lại em cứ tin vào anh.
Bạch Liên e ngại:
-Nhưng anh à! Em sợ lắm.
Trí trấn an cô:
- Em đừng căng thẳng. Tuy nhiên lúc giao mẫu cho lão, em phải nói là anh bị em dụ dỗ nên mới giao cho em. Mặt khác em phải đòi hắn nhượng thêm cho em năm phần trăm cổ phần của hắn. Như vậy là em có ba mươi phần trăm, còn hắn chỉ có bốn mươi.
Cô tò mò:
- Nhưng để làm gì hả anh?
Minh Trí cười bí hiểm:
- Hiện tại hắn là cổ đông có cổ phần lớn nhất nên nắm quyền ở Xướng Liên. Nhưng anh bí mật thu mua cổ phần của các cổ đông khác. Nếu anh mua được bốn phần trăm nữa, cộng với sáu phần trăm của anh có sẵn thì công ty đó là của em.
Bạch Liên lắc đầu:
- Em không hiểu.
- Hì… Minh Trí cười giòn - Em không thích hợp với thương trường.
Bạch Liên lườm anh:
- Thế thì anh Hai cũng không hợp với nghề bác sĩ. Coi bộ anh có đầu óc kinh doanh.
- Không đúng. Phải nói là anh đa tài chứ.
Bạch Liên kêu lên:
- Ôi! Ông anh hôm nay “dở” thế, không giống anh Hai thường ngày chút nào.
- Thì em cũng đâu còn là cô bé đòi kẹo ngây ngô nữa đâu.
Bạch Liên “hứ” anh một cái thật dài để giấu đi sự e thẹn của mình.
Một lúc sau cô nói:
- Anh Trí né! Trước khi em đến đây, em đã đến mỹ viện của chị Ly đó.
- Thế à? Săn sóc da mặt hả?
- Không - Bạch Liên lắc đầu - Bác gái bảo em cầm tờ chi phiếu một trăm triệu đến đưa cho chị ấy.
Minh Trí cười:
- Thằng Đức nó lo từ A đến Z hết, nhưng bác gái vẫn cho tiền con dâu. Đúng là bà mẹ chồng tốt.
- Vậy anh đoán chị ấy có nhận không?
Trí gật đầu:
- Nhận.
- Sao anh biết - Bạch Liên tò mò - Lúc đầu em nghĩ chị ấy không nhận, nhưng chị ấy suy nghĩ một lúc rồi lại nhận. Em không hiểu.
Trí cười:
- Có gì khó hiểu đâu. Trại trẻ em khuyết tật cần tiền để trị bệnh. Cô ấy là bác sĩ, nhưng không có tiền. Làm sao từ chối một trăm triệu đó khi có bao nhiêu đứa trẻ chờ thuốc.
- Từ thiện?
- Đừng ngạc nhiên như thế cô bé? Minh Trí nâng ly cà phê lên uống - Em có thấy bà chủ mỹ viện nào lại đi taxi, mặc toàn đồ chợ không?
Chiếc váy hôm nọ cô ấy mặc là do bác Vân may cho đấy.
- Chị Ly thật vĩ đại?
- Nếu em muốn cũng sẽ như cô ấy.
- Là sao hả anh? - Bạch Liên ngây thơ.
Trí cười cười:
- Em đừng gọi anh bằng anh Hai là em đã vĩ đại rồi.
Bạch Liên bẽn lẽn cúi đầu khi Trí chiếu tia nhìn ấm áp vào cô.
Chiếc Ford vừa dừng trước cổng, Đức dìu Ly đi giữa đám đông. Mọi người vỗ tay giòn hơn pháo để chúc cho đôi vợ chồng trẻ.
Chú rể liếc sang cô dâu, anh cao ngạo, tự hào bước đi trước ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ghen tỵ của mọi người.
Họ trầm trồ vì sắc đẹp thanh tú dịu dàng của cô dâu.
- Cô dâu đẹp quá!
- Thật là xứng đôi!
- Chiếc áo cưới là do chú rể thiết kế. Thật tuyệt vời!
Đức đặt tay lên eo Ly, anh kéo cô sát vào người bước ngang qua vườn hoa.
Anh nói thật khẽ:
- Vợ anh hôm nay xinh quá.
Cử chỉ âu yếm lộ liễu của Đức làm cho cô thấy ngượng. Hai tay ôm hoa, miệng cô vẫn cười tươi như hoa.
Cô rít qua kẽ răng:
- Anh vừa phải thôi nha.
Đức cười cười chào mọi người.
- Bây giờ khác với hôm qua rồi nhóc. Hiện tại em là Thái Đức phu nhân rồi đấy!
- Vậy thì sao - Ly thúc mạnh vào hông Đức - Anh định làm gì em nào?
Mọi người xung quanh tò mò không hiểu cô dâu chú rể đang “tâm sự” chuyện gì mà có vẻ căng thẳng quà. Nhưng khi những cánh hoa hồng được tung lên thì mọi sự chú ý lại tập trung vào chiếc áo cưới trải dài trên thảm cỏ của cô dâu.
Những cánh hoa hồng nằm rơi vãi trên áo làm cho cô dâu càng xinh thêm.
Ly ngoan ngoãn nép sát vào Đức đứng trước cổng hoa lắng nghe cha nhà thờ làm Lễ.
Cô khều nhẹ anh:
- Anh không tìm được ông Cha nào đẹp trai hơn sao?
Đức nghiêng đầu nói khẽ vào tai cô:
- Có là may lắm rồi. Lúc sáng đi rước em, thằng Trí nhắc anh mới nhớ. Vội gọi điện cho trợ lý của anh mời Cha đến đây.
Ly cố mỉm cười, cô gằn từng tiếng:
- Vậy sao lúc ngồi trên xe, anh không nói?
Dạ, con đồng ý.
Đức cười khi nghe Ly trả lời Cha:
- Ngu sao nói. Em đòi huỷ đám cưới thì sao?
- Anh là đồ… ba xạo. Tưởng bây giờ em không dám hả?
Tiếng ông Cha cất lên phá tan không khí im lặng.
- Hai con hãy trao nhẫn cho nhau.
Đức vén tấm rèm Ly đội lên khi cả hai đã trao nhẫn. Mọi người ồ lên tấm tắc khen cô dâu.
- Cô dâu đẹp quá!
- Chú rể hôn cô dâu đi.
- Hôn đi!
Thái Đức nhìn gương mặt đỏ hồng của Ly. Sao mà đáng yêu thế không biết. Anh đặt hai tay lên eo cô. Ly giật bắn người, cô ngẩng mặt lên nhìn anh.
Đức so vai khi Ly dùng đôi mắt răn đe nhìn anh.
Anh thủ thỉ:
- Tại… người ta yêu cầu. Anh đâu có muốn đâu.
Ly nhướng mày bướng bỉnh:
- Nếu vậy thì buông em ra đi.
Đức vén sợi tóc vướng vào môi cô nói nghiêm khắc:
- Vậy cũng được. Em chỉ cần dặt hai tay lên vai anh. Coi như xong.
- Hôn đi! Hôn đi! Nói nhiều quá!
Mọi người lại tung hô lên.
Cu Tí nãy giờ cứ theo giũ áo Ly cũng góp vào. Mà hình như tiếng cậu nhóc là lớn nhất.
- Phải đó. Ba! Hôn má đi.
Sự hào hứng của mọi người làm cho Ly thấy ngượng. Cô mắc cỡ khi phải “biểu diễn” trước đám đông nên đành làm theo lời Đức nói.
Nhưng khi cô vừa đặt hai tay lên vai anh thì lập tức Đức áp chặt môi mình vào môi cô. Một nụ hôn yêu thương mà phải vất vả lắm, anh mới có được. Vòng tay anh khép lại, mặc cho Ly đấm thình thịch vào vai anh, nhưng cuối cùng bàn tay bé xinh của cô cũng đùa vào tóc anh.
Bây giờ họ chỉ biết có nhau, mọi người như biến mất chỉ còn hoa và bướm chung quanh họ.
Trí thấy Đức hôn vợ đắm đuối quá, anh quàng vai Khái:
- Cậu là trợ lý của nó, hãy làm gì đi.
Khái kêu lên khổ sở:
- Trời ơi! Sếp ơi! Chuyện gì còn can thiệp được chứ chuyện này em mà giúp chắc anh Đức “giết” em quá.
- Phải đó - Bạch Liên vừa vỗ tay vừa xen vào - Nhưng anh Khái để cô dâu té xỉu thì còn nguy hơn.
Khái nghe nói thế hốt hoảng:
- Sếp ơi! Sếp có cần em gọi cấp cứu không? Sếp đã phá kỷ lục rồi đó.
Ly nghe tiếng mọi người ồ lên, cô vội đẩy anh ra.
Cô lườm anh:
- Anh là con người… lật lọng.
Đức lấy khăn tay chùi son bị lem ra ngoài cho Ly, anh cười:
- Đó mới là “vở lòng” thôi đấy nhóc.
Anh mặc cho cô hết lườm lại liếc mình. Anh dìu cô đi đến chào hỏi mọi người. Nắng ấm buổi sáng như cũng chúc mừng cho họ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Màu Hoa Tigôn
Hoàng Thu Dung
Màu Hoa Tigôn - Hoàng Thu Dung
https://isach.info/story.php?story=mau_hoa_tigon__hoang_thu_dung