Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 6
M
ột cái nắm tay mạnh mẽ kẹp chặt lấy tay cô và kéo chiếc chìa khóa ra khỏi tầm tay cô.Mac bước lùi lại, tay cầm chìa khóa, nở nụ cười chiến thắng.
“Không, em đừng làm vậy,cô gái.”Isabella chống tay lên hông và nói bằng một giọng bực tức.”Hôm qua em đã vào trong đó.”
“Anh đã sẵn sàng để em vào lúc đó.” Mac bước lùi ra xa, giữ chiếc chìa khóa khỏi tầm với của cô.”Anh sẽ để cho em vào lại đó khi anh làm xong việc.”
Sự tò mò của cô trỗi dậy.” Gì vậy,Mac?Anh đang giấu giếm điều gì?”
“Đó là một sự ngạc nhiên.”
“Anh biết em thích sự ngạc nhiên mà. Giờ hãy nói cho em biết đi.”
Mac cười, âm thanh dịu dàng mà cô đã đem lòng yêu.”Nếu anh nói cho em biết, thì sẽ không còn là ngạc nhiên nữa, không phải sao? Em sẽ phát hiện ra thôi. Khi đến Giáng sinh.”
“Một món quà giáng sinh ư?”
Cô bước về phía anh, tay để sau lưng, đung đưa một chút. Mac nghiên cứu cô khi cô đi đến, nhìn khắp từ bộ ngực đẩy về phía trước đến cặp hông đang chuyển động của cô.
“Đúng vậy. Món quà hoàn hảo, anh nghĩ vậy.”
“Cái gì vậy?”
“Không thể nói cho em biết được.”
Isabella bất ngờ tấn công anh. Mac xoay mình, vẫn giữ chặt chiếc khóa. Anh chạy xuống cầu thang, Isabella theo sau anh, sau đó anh tiến tới chỗ một ô cửa sổ cao ở đầu cầu thang và nhét chiếc chìa khóa lên mép vải bên trên, bên ngoài tầm với của Isabella.
Cô dừng lại, hơi thở của cô gấp gáp.”Anh biết là em luôn có thể yêu cầu chiếc chìa khóa từ Mrs.Desmond mà.”
“Nhưng em sẽ không làm thế.”Mac lại bước về phía cô, trượt một tay quanh eo cô và kéo cô tì vào người anh.”Em sẽ để dành nó cho đến Giáng sinh.”
“Em sẽ cân nhắc đến điều đó.”
“Em sẽ làm vậy.”Gương mặt của Mac chỉ cách mặt cô 1 inch, mềm đi trong bóng tối.Anh trao cho cô một nụ hôn chậm rãi, nhưng đầy đam mê.
“Anh là một tên kiêu ngạo.”
“Đúng vậy,vợ yêu.”
Miệng anh lại tiến về phía miệng cô, nóng bỏng.Isabella mở đôi môi cô ra cho anh, tìm kiếm anh, muốn anh. Mac có thể khiến cô mất trí với nhu cầu từ cái đêm cô gặp anh, khi anh bước một cách rất tình cờ xuyên qua đám đông tại vũ hội của cô, nơi anh không được mời. Hoang dã, táo bạo Mac đã làm đảo ngược thế giới của cô kể từ tối hôm đó cho đến nay.
Anh trượt tay mình lên gáy cô, giữ lấy cô trong khi anh hôn cô một cách trọn vẹn.Anh bước lại gần cô, đôi ủng của anh len vào giữ đôi giầy cao gót của cô.
Isabella bám lấy anh, cơ thể cô mềm đi, biết là anh sẽ không bao giờ để cô ngã. Không bao giờ.Ngay cả khi họ chia xa, những năm kinh khủng đó khi họ không nói chuyện với nhau, Mac vẫn ở đó, từ phía xa xa, chắc chắn rằng cô vẫn ổn.
Anh dừng nụ hôn lại, hơi thở anh nóng hổi phả vào làn da cô. Isabella luồn những ngón tay qua người anh và kéo mạnh anh đi dọc theo hành lang đến phòng ngủ của họ. Cô lại hôn anh khi họ gần như bước vào bên trong cánh cửa đến căn phòng ấm áp, chào đón và rộng rãi với chiếc giường ngủ.
Ainsley để tay lên lưng Gavina, chiếc nôi của bé được kéo gần lại chiếc giường ngủ lớn. Cô nghiêng hông tì vào đệm giường, không thể rời khỏi con gái mình để trở vào giường như Cameron đã yêu cầu cô.
Con gái cô, đứa con gái xinh đẹp của cô, gần như đã bị mất. Gavina nằm úp bụng xuống trong chiếc nôi của bé, đầu bé quay hướng về phía mẹ, nhắm mắt trong một giấc ngủ sâu.Ainsley đưa tay ra và gạt một trong những sợi tóc xoăn vàng óng vương trên gò má Gavina ra.
Cameron bước vào trong phòng ngủ với năng lượng thông thường của mình, nhưng anh đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng, không làm Gavina thức giấc. Mái tóc của Cameron ẩm ướt, và anh có mùi xà phòng và còn cả ấm áp nữa bên dưới chiếc áo ngủ bao phủ từ chân đến cổ anh.
“Aisley.” Tấm đệm lún xuống khi Cameron dựa vào bên cạnh cô, cánh tay anh bất thình lình vòng quanh người cô, vuốt xuống chiếc áo ngủ của cô.”Hãy để bảo mẫu Westlock mang con bé đi. Em cần ngủ, cô chuột nhắt.”
“Em nên trông nom con bé,” Ainsley nói, nỗi đau tràn ra giống như một vết cắt mới vậy. “Em không nên rời mắt khỏi con bé một phút nào cả.”
Cameron im lặng. Cơ thể to lớn của anh trao cho cô sự an ủi để vượt qua nỗi sợ của mình.Anh là người đàn ông đã bước vào trong màn đêm và mang Gavina trở về nhà.
“Em đã quá bận rộn với những thứ liên quan đến lễ giáng sinh ngu ngốc này,” Aisley nói.”Không chú ý thấy con gái mình đã biến mất, cho đến khi quá muộn.”
“Anh cũng đã ở một quán rượu,”Cameron nói, lời nói của anh đau buồn.”Ném mình vào mấy cốc bia quan trọng hơn việc chăm sóc gia đình mình.”
Ainsley trao cho anh một cái nhìn ngạc nhiên.”Chuyện này không phải lỗi của anh.”
“Tại sao không?Bởi vì những người cha được cho rằng phải đắm mình trong rượu bia trong khi nữ giới chăm nom việc nhà ư?Thật là nhảm nhí. Anh đã tự mình nuôi dạy Danny – anh nên hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng những đứa trẻ lúc nào cũng cần em để mắt đến.”
Ainsley nghe thấy nỗi đau trong giọng nói của anh, tự trách bản thân mình.”Em đang tranh luận với Mrs.Desmond về màu sắc của chiếc khăn trải bàn, khi bảo mẫu Westlock gửi lời xuống rằng cô ấy không thấy Gavina.Màu sắc của mấy chiếc khăn trải bàn. Khi mà con gái em…”Ainsley đột nhiên ngừng lại, ép một bàn tay run run lên miệng mình.
“Đến đây nào.”Cameron kéo cô áp vào người anh, để đầu cô tựa nên vai anh. Sự mạnh mẽ của anh truyền đến cô thông qua những cái chạm, và hơi nóng bên dưới chiếc áo ngủ nói với cô rằng anh trần truồng ở bên trong.”Em không thể tự trừng phạt mình, em yêu.Hart có cả một nhà toàn người hầu và những bà vú được cho rằng phải trông nom những đứa trẻ, không kể đến 3 ông anh em trai của anh, vợ họ, và những người hầu của họ. Ai đó nên thấy con bé đi ra, nhưng không ai nhìn thấy cả. Danny là người duy nhất không biết tí gì về chuyện này – thằng bé ở trên chuyến tàu.”
“Nhưng em là mẹ con bé,”Ainsley nói.”Một bà mẹ tồi.”
“Dừng lại nào.”Cameron làm rối tóc cô.”Em đang bị tổn thương, em yêu, anh hiểu, và không chỉ vì chuyện này.”
Cameron hiểu rõ cô. Anh cũng vậy, thậm chí khi anh cư xử như một kẻ ăn chơi trác táng cố gắng để quyến rũ cô – một người phụ nữ trong số nhiều nhiều người khác – vào giường của anh. Cameron hiểu khi cô nói với anh về chuyện cô bị mất đứa con gái đầu lòng. Anh là người duy nhất trên thế giới là người mà Ainsley có thể nói về Gavina, người duy nhất giữ chặt cô cho đến khi nỗi đau giảm đi đủ để cho cô có thể chịu đựng được.
Nỗi sợ hãi kinh hoàng vào đêm nay rằng bất cứ đứa con nào mà cô có lại sẽ bị tổn hại, rằng kế hoạch của Chúa trời dành cho Ainsley không bao gồm việc cô trở thành một người mẹ. Ainsley không phải là một người Scotland theo trường phái khắc kỷ để có thể chấp nhận một chuyện như thế. Cô bị thiêu đốt bởi sự sợ hãi, biết rằng mất đứa trẻ Gavina này sẽ mở rộng vết thương khiến cô không bao giờ có thể phục hồi lại được.
“Em không thể ngừng nghĩ về con bé… ở ngoài đó một mình…lạnh cóng.”Những giọt nước mắt thấm đẫm làn vải nhung mềm trên chiếc áo ngủ của Cameron.
“Con bé không bị lạnh, và con bé không ở một mình.Con bé không đi lang thang khắp nơi, con bé đã tập trung vào một mục đích, một mục đích bướng bỉnh, giống như một người nhà Mackenzie làm. Achilles đi cùng với con bé và bảo vệ bé. Con chó sẽ bị phạt nặng sau chuyện này …”
Ainsley mỉm cười khi cô nhìn phía bên kia tấm thảm đến chỗ con chó đang cuộn mình lại bên cạnh lò sưởi. Tất cả mọi người chắc chắn đã tạo lên một sự ầm ĩ lớn về Achilles khi Daniel giải thích tất cả những chuyện đã xảy ra. Achilles là anh hùng lúc đó, và Daniel đề nghị họ nên làm một cái gì đó kiểu như huân chương dành cho nó. Con chó đã có một bữa tiệc thịnh soạn ở trong bếp, nhưng nó đã đi theo sau Ainsley và Gavina trở lại phòng ngủ của Cameron, vẫn bảo vệ Gavina.
Cánh tay của Cameron lại vòng quanh người Ainsley, giữ cô thật gần.” Giờ thì im lặng nào,”anh nói, giọng anh dịu dàng.”Im nào, cô chuột nhắt.”
Anh đã gọi cô như thế kể từ cái đêm anh phát hiện ra cô đang trốn trong phòng ngủ của anh – thực sự ở ngay đây. Ainsley có một lý do hoàn toàn hợp lý, theo quan điểm của cô, không có gì liên quan đến Cameron cả. Cameron đã bắt được cô,gầm lên với cô, trêu chọc cô, làm cô bối rối, quyến rũ cô, sau đó bảo vệ cô và khiến cô phải lòng anh một cách điên cuồng.
Gavina cũng là tình yêu của họ, cô gái bé nhỏ ngọt ngào và hoàn hảo.
“Ngay cả khi anh đang cố gắng khiến em cảm thấy tốt hơn,” Ainsley nói.”Em sẽ không ngừng trách cứ bản thân.”
“Cả hai chúng ta đều có lỗi.”Lồng ngực của Cameron rung lên với từng lời anh nói ra.” Cô bé tội nghiệp hẳn là bị nguyền rủ khi có hai ta là cha mẹ.Nhưng tất cả đều đã ổn rồi, và cả ba chúng ta sẽ tiếp tục. Con bé đã dạy cho chúng ta biết chúng ta cần siêng năng như thế nào.”
Ainsley ngẩng đầu lên.” Ý anh nói con bé sẽ cố gắng làm chuyện đó lần nữa.Và lần nữa.”
“Dĩ nhiên là con bé sẽ làm vậy rồi.Con bé thuộc về gia đình này.”Cameron giật mạnh một lọn tóc trên trán anh.”Em thấy những sợi tóc màu bạc này chứ? Đó tất cả là vì Daniel, tất cả.Chúng đã có ở đó khi anh 25 tuồi.”
Ainsley cười.”Em hình dung là cậu bé là một người khó chịu.”
“Một cậu bé khó chịu. Tạ ơn chúa là anh có những anh em trai để giúp đỡ và rồi họ bắt đầu kết hôn. Anh đã là một người cha bất tài, nhưng tình trạng lộn xộn của Danny rồi cũng qua.”
“Anh không phải là một người cha bất tài.”Ainsley trượt tay mình lên vai anh.” Daniel đã trở thành một người đàn ông trẻ xuất sắc.”
“Chúa tôi, đừng nói với thằng bé điều đó.”
“Đừng nói với con cái gì cơ?”Daniel mở cửa ra và đi vào trong phòng, nụ cười rộng mở của cậu cho biết rằng cậu đã nghe được câu cuối cùng.” Mẹ đang khóc à, phải không mẹ kế yêu quý?Không cần thiết đâu. Tất cả chúng ta đều ở đây, và an toàn.”
“Con bước vào trong phòng ngủ mà không gõ cửa, Daniel Mackenzie?” Ainsley nói, giả vờ phẫn nộ.” Có ai đó đang ở cùng cha con bên trong thì sao?”
“Con biết không có nguy cơ nào khiến mẹ xấu hổ cả khi mà Gavina ở đây, đấy là con chưa đề cập đế tiếng kêu của con chó. Theo cách nào đó, con đã tìm được em gái mình. Bảo mẫu Westlock yêu cầu đưa em ấy quay trở về phòng trẻ, nơi mà em ấy thuộc về. Đó là lời của cô ấy, không phải của con. Con đồng ý đề nghị đưa em ấy trở lại, vì vậy em sẽ không phải đối mặt với sự tức giận của một vú em người đã bất chấp giờ giấc. Em có thể cảm ơn con vì giúp thêm một tay vào bữa tối Giáng sinh.”
Daniel tiến tới cái nôi, cầm cái quai lên.
“Có lẽ con bé nên ở lại đây tối nay,” Ainsley nói.
Daniel nhướn lông mày lên.”Ồ, vậy mẹ muốn bất chấp lời nói của Miss Westlock, phải không? Cô ấy đang ở trong một tâm trạng hiếm có, tự đổ lỗi cho bản thân vì để mất dấu Gavina.Tất cả người hầu nam và nữ đều đang tự trừng phạt mình cũng vì chuyện đó.Quản gia và Mrs.Desmond đang cố gắng vượt qua nhau trong việc tự đổ lỗi cho mình, bởi vì họ chịu trách nhiệm cho toàn bộ số người hầu còn lại. Người duy nhất ngủ ngon tối này là Gavina. Và Achilles. Và có lẽ là bác Eleanor nữa. Bác ấy gần như đã gã quỵ vì kiệt sức, và bác Hart đang chăm sóc bác ấy trên giường. Bác Hart rất tức giận, con có thể chắc chắn. Ồ, bác ấy cũng tự đổ lỗi cho mình.”
Cameron cúi xuồng chiếc nôi để hôn lên má con gái anh.”Con đã khiến cả nhà náo loạn cả lên, phải không nào, con gái yêu?”anh hỏi cô bé một cách dịu dàng.” Giống như anh trai con trước đây vậy.” Anh búng nhẹ vào má Gavina, và Gavina cựa mình nhưng không tỉnh.
Ainsley hít vào.” Con đúng, Daniel ạ.Hãy mang con bé lên phòng. Mẹ nghĩ rằng con bé sẽ đủ an toàn trong cái cũi của mình.Con bé sẽ không ra khỏi đó.”
“Quả thực vậy, con từng…”Daniel đột nhiên ngừng lại.”À.Đừng bận tâm. Đi ngủ nào, em gái nhỏ bé.Chúc ngủ ngon, mẹ kế.”Cậu nghiêng qua người Cameron và trao Ansley một nụ hôn thật kêu vào má.
“Đừng có gọi mẹ như thế nữa,Danny.”
“Nhưng mẹ đúng là như vậy mà. Chúc cha ngủ ngon.”
Cậu đi ra khỏi phòng như bình thường.Achilles, tỉnh dậy, chạy theo sau hai anh em, đuôi ngoe nguẩy.Daniel đóng cửa lại, và căn phòng hoàn toàn rơi vào im lặng.
Cameron lại ôm lấy Ainsley vào trong lòng.Sức nóng của anh lan truyền đến cô, và cô nghe thấy nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh.
Một người đàn ông bình thường có thể sẽ nói, Lên giường thôi, em yêu.Sáng mai mọi việc đều sẽ ổn cả. Nhưng Cameron không phải là một người bình thường. Cô biết cô sẽ không yêu anh nhiều như vậy nếu anh bình thường.
Ainsley ngầng đầu lên và hôn anh.
Đôi môi anh mạnh mẽ ép vào môi cô, sự lo lắng và sợ hãi trong anh trở nên tuyệt vọng.Ainsley nếm thấy sự đói khát của anh, nỗi khiếp sợ anh chia sẻ cùng với cô.
Con của họ giờ an toàn, không hề hấn gì cả.Giờ là lúc để chúc mừng, không phải khóc lóc.
Ainsley để tay lên quanh ve áo ngủ mềm mại của anh và kéo nó mở ra.Cô phát hiện ra anh đã trần truồng ở bên trong, như cô đã nghi ngờ, ấm áp và vẫn còn ướt từ việc tắm rửa.
Cô lướt bàn tay xuống phần thân trên của anh, nhịp tim anh trở nên nhanh hơn. Phần bụng rắn chắc của anh nhận được sự đụng chạm của cô, xuống phần thắt lưng hẹp của anh rồi xuống hông và đến cậu bé mập mạp.
“Đừng.”Cameron ngẩng đầu lên, tia sáng vàng rực léo lên giữa đôi mi mắt đang nhắm hờ.Anh nắm lấy eo cô, những ngón tay run run khi anh khiến mình giữ chặt lấy cô quá khó khăn.”Đừng làm vậy, trừ khi em muốn anh…”
“Con bé đã an toàn,”Ainsley thì thầm.”Em muốn ăn mừng.”
Cameron vuốt mái tóc cô, cái chạm của anh trở lên kiên quyết hơn khi anh nâng đầu cô lên trong tay.”Vậy thì chúng ta sẽ ăn mừng,”anh nói, giọng nói phát ra ken két.
Anh kéo cô về phía anh, nụ hôn tiếp theo của anh không có gì ngoại trừ sự dịu dàng. Cameron mở miệng cô ra, ép chặp lấy lưng cô. Ainsley nếm thấy nhu cầu trong anh, chứa đựng đam mê.
Chồng cô bế cô lên và đặt cô lên giường, nằm xuống trên cô.Một tia sáng say mê trong đôi mắt anh.
“Chết tiệt đi có quá nhiều nút,” anh càu nhàu trước khi anh xé toạc áo ngủ của cô mở phanh ra từ cổ đến eo.
Ainsley nghiên cứu phía trong chiếc áo ngủ của anh, cần làn da anh chạm vào làn da cô.Cô yêu sức nặng cơ thể anh trên cô, an ủi, bảo vệ. Không bao giờ làm đau cô.Cameron sẽ không bao giờ làm vậy.
Cameron thả rơi chiếc áo ngủ của mình bằng những cái giật mạnh nôn nóng và đưa tay vào trong mái tóc cô.Ấn đầu cô xuống, anh hôn cô – mạnh mẽ - và cùng lúc đi vào trong cô.
Bàn tay anh trên cơ thể cô mạnh mẽ, hôn lên đôi môi cô, da thịt cô cũng mạnh mẽ như vậy.Anh yêu cô bằng những cú vuốt ve chắc chắn, mạnh mẽ, Ainsley mở ra cho anh, cơ thể nâng lên cho anh.
Đêm nay Cameron yêu cô trong im lặng, chỉ nói chuyện bằng cơ thể của anh, những nụ hôn, những vết cắn,và sự tiếp xúc.Anh khuấy động ngọn lửa tận sâu bên trong cô để rũ sạch tất cả mọi thứ như sự đau đớn, nỗi sợ hãi, lo lắng đã đến với cô.
Anh yêu cô cho đến khi cả hai đều la lên, cùng nhau đạt đến cực điểm, sau đó rơi xuống với một sự yên bình, ấm áp và thanh thản.Cameron hôn cô bằng những nụ hôn chậm rãi sau cơn dư chấn,cơ thể họ mướt mồ hôi trong căn phòng ấm áp.
“Anh yêu em, chuột nhắt,”Cameron nói một cách dịu dàng.
Sau đó anh trao cho cô món quá ngọt ngào nhất mà anh từng trao- anh cuộn mình bên cạnh cô, kéo chăn lên đắp cho họ, và đi vào giấc ngủ một cách dễ dàng cùng với cô.
Ian bước vào phòng khách trong phòng nơi mà anh cùng chia sẻ với Beth, mong chờ chiếc giường ngủ ấm áp của anh và có vợ mình nằm trên cánh tay. Tuần mới đây là một sự hỗn loạn của việc chuẩn bị, căn nhà đầy người, và ngày càng có nhiều người nữa đang đến khiến anh tức tối. Ian đã trở nên khá hơn với việc giao tiếp với mọi người ở quanh anh, nhưng điều đó không có nghĩa là anh thích việc đó.
Sự mất tích của Gavina tội nghiệp tối nay cho anh vài điều cần phải làm, một vấn đề cần giải quyết. Ian trở nên ổn hơn nhiều với chuyện đó. Tìm thấy Achilles, con chó ưa thích của anh, dường như là điều hiển nhiên phải làm.
Cameron trông cực kì nhẹ nhõm khi cô bé được tìm thấy, và trong trường hợp này, Ian tìm thấy sự đồng cảm. Nếu một trong hai đứa con của anh biến mất, Ian sẽ phát điên. Bất cứ suy nghĩ nào về chuyện có tổn hại nào tới Jamie hay Belle khiến anh phát ốm. Ian đã dành mấy giờ vừa rồi ở trên phòng trẻ, quan sát cô con gái và con trai bé bỏng của anh, cho đến khi bảo mẫu Westlock và Daniel, mang Gavina lên, đã đuổi anh ra ngoài.
Không sao cả. Ian sẽ gặp mấy đứa trẻ vào ngày mai. Nếu thời tiết tốt, anh sẽ đưa chúng đi cưỡi ngựa. Jamie đã là một tay đua giỏi, và Bella đang học rất nhanh.
Những suy nghĩ của anh gián đoạn khi anh nhìn thấy Beth đang ngồi trên chiếc sofa cổ được chạm trổ, một quyển sách trên lòng cô. Chiếc váy xa tanh màu xanh dương mà cô mặc cho bữa tối giờ nhàu nhĩ và đầy bụi, nhưng nó ôm khít lấy eo cô và cho thấy một cái nhìn thoáng qua về phần ngực hấp dẫn. Một cách vội vàng làm cô ngồi ở mép ghế, chiếc váy xa tanh của cô gần như bị dấu dưới quyển sách lớn.
Ian nhận ra đó là một trong những quyển sách về những chiếc bát thời Minh của mình. Anh nhớ chiếc bát vỡ và cảm thấy nhói đau. Chiếc bát thật đẹp, và anh mới chỉ có thể giữ nó một vài phút ngắn ngủi.
Nhưng chiếc bát thì không thể xinh đẹp như vợ anh, ngước nhìn anh bằng đôi mắt màu xanh dương đầy khoái cảm, và nói.” Ôi.Em đã không thấy anh vào.”
Chuyện đó không có ý nghĩa gì với Ian. Dĩ nhiên là cô không thấy anh- cô đang nhìn quyển sách mà. Cô có thể nghe thấy tiếng anh vào; còn nhìn anh, thì không thể.
“Anh sẽ đưa lũ trẻ đi cưỡi ngựa vào ngày mai,”Ian nói, ngồi xuống gần cô.Mùi hương của cô, giờ trở nên thân thuộc với anh, và rất đáng yêu, bắt đầu khiến anh bớt căng thăng, và những suy nghĩ của anh biến mất.
“Hãy đi cùng cha con anh.”Một buổi cưỡi ngựa lên ngọn đồi cao, ánh nắng mùa đông, vợ anh và những đứa con xích lại gần bên cạnh anh…
“Em thích lắm.”Gương mặt Beth mềm đi.”Nhưng em không thể, anh biết mà. Có quá nhiều việc phải làm, nhiều khách khứa đang đến, thực đơn phải được lựa chọn. Kể từ khi bếp trưởng bỏ đến Pháp, lúc này bà đầu bếp đang gặp cơn kích động. Bà ấy sợ rằng bà ấy sẽ không thể xoay sở được, thậm chí với những người mà bọn em thuê thêm để giúp đỡ. “Beth xoa xoa thái dương.”Chuyện này đang trở thành một thử thách.”
Ian cảm thấy sự khổ sở của cô, nhưng anh thư giãn, bởi vì anh biết chính xác làm thế nào để khiến cô cảm thấy tốt hơn. Đó là một điều khác mà anh có thể làm mà không phải dính líu đến đám đông, hay là hiểu phải trả lời mọi người một cách chính xác như thế nào, hay nhìn vào mắt họ.
Anh bắt đầu nâng cuốn sách lên khỏi lòng Beth, hôn lên má cô cùng một lúc.Beth chộp lấy cuốn sách và kéo nó lại.
“Chờ đã. Em muốn cho anh xem cái này.”Cô chỉ vào một bức ảnh, một bức hình minh họa màu, được bảo vệ bởi một tờ giấy mỏng.”Anh nghĩ sao về cái bát này? Nó rất giống với cái bát em đã làm vỡ, phải không? Cùng một kiểu dây leo và những con rồng, nhưng là màu xanh lá và xám, thay vì màu xanh dương. Cuốn sách nói là thuộc sở hữu của một quý ông ở Pháp. Em có thể viết thư cho ông ta.”
Ian liếc nhìn bức hình, nắm bắt tất cả mọi sắc thái của cái bát trong đúng hai giây.Làm sao cô có thể nghĩ cái bát này giống với cái bát mà quý ông người Nga đó có cơ chứ? Rõ ràng là không phải, hoặc Ian đã mua cái bát này trước tiên rồi.
Nhưng anh hiểu, với sự sửng sốt của mình, rằng hầu hết mọi người không thể nói cho một người cái bát thời Minh từ một người khác. Những kẻ cuồng sưu tầm có thể chia sẻ đam mê của anh ta, và họ là rất ít người khiến Ian có thể nói năng dài dòng và hiểu lại- một cách tối thiểu, miễn là họ vẫn còn ở trong chủ đề về đồ gốm thời Minh.Hart đã giải thích rằng một số người có món quà số khác thì không, và Ian cần thể hiện lòng thương cảm về phía những người không hiểu.
“Không giống,”Ian nói, cố găng để từ ngữ nói ra một cách nhẹ nhàng. Tất cả đều nghe thật chói tai, âm thanh đập vào bức rèm nhung dày ở cửa sổ.” Nó không giống.”
“Nhưng hãy nhìn nè.”Beth lần theo đường dây leo bằng ngón tay của cô.” Chắc chắn là kiểu dáng giống nhau. Em đã kiểm tra nó với cuốn sách mà anh đã tìm thấy chiếc bát đầu tiên…”
Ian lại nâng quyển sách lên lần nữa, và lần nay, Beth để anh làm.” Nó không phải màu xanh dương,” anh nói.
“À, em biết nó không giống hệt, nhưng…”
Ian đóng quyển sách lại và mang nó đến chỗ cái bàn, mất một lúc để xếp nó thẳng mép với những quyển sách khác.Khi anh đã thấy hài lòng thấy rằng nó đã cân xứng một cách hoàn hảo, anh quay trở lại chiếc ghế sofa xấu xí và ngồi xuống bên cạnh Beth.Anh ngồi vai kề vai, hông kề hông với cô.
“Anh đã bắt đầu sưu tầm những chiếc bát 1 năm 4 tháng sau khi anh về nhà từ trại tâm thần,”anh nói.
Beth nhìn anh lắng nghe, ánh nhìn của cô bắt gặp ánh nhìn của anh. Đôi mắt cô là một màu sắc dễ thương làm sao, màu xanh dương với những vệt vàng, giống như ánh mặt trời trên một cái ao vậy. Ian đánh mất mình trong cái nhìn của cô một lúc, quên mất điều anh đang nói.
“Anh bắt đầu sưu tầm sau hơn một năm anh về nhà…” Beth gợi ý.
Tâm trí của Ian hồi phục và quay trở lại với đúng chỗ đang dừng.” Anh đã đi vào trong một cửa hàng đồ cổ ở Paris cùng với Isabella.”
Ian lại dừng lại, nhớ thật kinh khủng làm sao khi anh rời khỏi ngôi nhà thuê trên phố của Mac, dễ chịu làm sao với sự hiện diện của Isabella lúc đó khi cô thuyết phục anh đi cùng cô. Chị dâu của anh biết làm thế nào để nói chuyện với sự im lặng đầy hoảng sợ của Ian, làm thế nào để làm anh bình tĩnh bằng một nụ cười, làm thế nào để hỏi ý kiến của anh và sau đó lại trao nó cho anh, vậy nên những người lạ không nghĩ là anh kì cục hơn họ.
Anh nhớ rằng những ông anh trai của anh đã bối rối và tức giận khi thấy Ian để cho Isabella để một tay lên cánh tay anh hay trao cho anh một nụ hôn nhanh lên má, khi anh từ chối để những người còn lại trong gia đình chạm vào anh.Ian đã nghĩ rằng mấy ông anh của anh thật ngốc về chuyện đó. Nếu họ không thể hiểu sự khác biết giữa 3 tên đàn ông Scotland hống hách, người đầy mùi thuốc và rượu whiskey với một phụ nữ trẻ đáng yêu có mùi tinh dầu hoa hồng, thì anh không thể giúp họ.
“Ian?”Ian lại đánh mất mình lần nữa. Anh nhìn vào gương mặt Beth- người phụ nữ đã cứu anh thoát khỏi chính bản thân mình và yêu anh mặc cho sự thiết sót rất nhiều, rất nhiều của anh- và từ ngữ biến mất khỏi đầu Ian. Không có gì anh nói có thể quan trọng bằng.
“Isabella thích mua sắm, đúng vậy,”Beth nói, nhìn anh đầy hi vọng.”Và chị ấy đã đưa anh đến một cửa hàng đồ cổ.Anh đã nhìn thấy một chiếc bát thời Minh ở đó à?”
Beth luôn luôn khăng khăng bắt Ian kết thúc câu chuyện, không quan trong đó là gì, trong đầu anh, anh phải kết thúc chủ đề và tiếp tục.
“Chiếc bát rất đẹp.”Ian cố ép những kí ức quay trở lại.” Màu trắng trong mờ và màu xanh dương rực rỡ.Đường nét thì thật hoàn hảo.Những bông cúc và những con rồng, một bông hoa sen ở dưới đáy. Anh không thể ngừng ngắm nhìn nó.”
Anh nhớ mình trẻ hơn đang đứng ở giữa cửa hàng, nhìn chằm chằm vào chiếc bát, gắn chặt tại chỗ. Isabella đang nói với anh là đã đến lúc rời đi, và Ian từ chối đi. Thế giới của anh đã có quá nhiều màu xám, và màu sắc rực rỡ của chiếc bát đã nổi bật lên giống như một ngọn đèn hi vọng vậy.
“Isabella nói là anh không thể mua nó, nhưng chị ấy không hiểu.” Ian muốn cười với kí ức đó. Isabella đã rất bối rối, và chắc chắn rằng Hart sẽ hét lên với cô ấy khi để cho Ian tiêu quá nhiều tiền.” Anh có tiền của mình.Curry viết séc cho anh, và anh mang chiếc bát về nhà. Anh chỉ thấy tâm trí mình thanh thản khi nhìn vào chiếc bát.Vậy nên Isabella đã tìm một chiếc bát khác cho anh. Chiếc bát đó không phải đồ thật, nhưng cái tiếp theo mà chị ấy cho anh xem thì có. Sau đó, anh tự tìm chúng.”
“Chỉ những chiếc bát thôi.”Beth mỉm cười, nụ cười ấm áp đó đã rơi thẳng vào anh giống như một làn sóng ánh nắng vào lần đầu tiên anh nhìn thấy vậy.”Em nhớ khi anh nói với em điều đó.”
Ian nhìn đi và nghiên cứu sàn nhà phía trước đôi ủng của anh, không có khả năng tập trung được với vẻ đẹp của cô đắm chìm anh.”Anh thích kiểu dáng.”Anh không mua những chiếc bát bởi giá trị của chúng, mặc dù anh biết nó đáng giá từng đồng một.Anh sẽ hoàn toàn phớt lờ một vật hoàn hảo có giá bằng một gia tài nếu anh không thích nó.”Khi anh nhìn thấy cái bát đến từ Nga đó, anh biết nó là đặc biệt.”
Những ngón tay của Beth cuộn chặt vào trong lòng bàn tay.” Ian, anh đang làm tan nát trái tim em. Em không có ý làm vỡ nó.”
Ian, kéo mình trở lại với cô, đặt tay mình lên đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô và nhìn vào gương mặt cô.”Chiếc bát đó là đặc biệt bởi vì nó có màu xanh dương. Nó chính xác hợp với màu mắt em.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift
Jennifer Ashley
Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift - Jennifer Ashley
https://isach.info/story.php?story=mackenzie_family_christmas_the_perfect_gift__jennifer_ashley