Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lười Phi Có Độc
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.1 - Chương 7: Sao Còn Chưa Chết Đi
L
ần đầu tiên được Ôn Noãn đút cơm, Quân Dập Hàn hơi lúng túng, nhưng lần thứ hai đút cơm hắn đã có vẻ bình tĩnh ung dung, hơn nữa chủ động nói cho Ôn Noãn biết hắn muốn ăn cái gì, bởi vì hắn phát hiện một quy luật, phàm là món đồ gì đưa tới miệng hắn mà hắn không ăn, nàng đều thuận tay nhét vào miệng mình, sau đó sẽ gắp thức ăn cho hắn.
Vì vậy
“Thịt bò kho tàu.”
Thịt bò được đưa tới cạnh môi hắn, “Chất thịt không đủ nhẵn nhụi, không ăn.”
Ôn Noãn há mồm ăn hết.
“Tôm pha lê.”
“Màu sắc không đủ trong suốt, không ăn.”
Ôn Noãn ăn hết.
“Gà tuyết ngọc.”
“Độ lửa không đủ, không ăn.”
...
Ôn Noãn cảm giác bản thân mình đời này và đời trước đến giờ đã gặp phải người trước mắt là người kén ăn nhất, đây quả thật đến cảnh giới thần nhân, chỉ liếc mắt đã có thể nhìn ra những thức ăn này còn thiếu sót, quả thật là hạng người cao quý ngậm thìa vàng từ lúc sinh ra, nếu không làm Vương gia thì làm người sành ăn tuyệt đối không thành vấn đề.
Nhìn đồ ăn đầy bàn hoàn toàn bị tiêu diệt gần như không còn, Ôn Noãn xoay bụng như bụng bầu ba tháng, hít sâu một hơi hỏi Quân Dập Hàn bên cạnh, “Vương gia, ngài ăn no chưa?”
“Ừ, lui đi.” Khóe mắt hắn nghiêng qua bụng nàng hơi lộ ra tỏ vẻ hài lòng.
Phù, cám ơn trời đất, cuối cùng không ăn, ăn tiếp nữa nàng không phải no chết không thể. Vốn nàng tiện thể, hắn không ăn nàng vừa đúng thuận tay ăn hết, vừa giải quyết vấn đề bụng nàng vừa tiết kiệm thời gian. Kết quả đến cuối cùng nàng ăn được no bụng bảy tám phần không muốn ăn nữa, ném phần còn lại của món ăn vào đĩa, ánh mắt hơi lạnh của hắn quét tới, “Nàng ghét bỏ bổn Vương?”
Những lời này bao hàm ý nghĩa thực sự quá rộng rãi mạnh mẽ, thế cho nên nàng không hề đấu tranh lựa chọn tiếp tục ăn thức ăn hắn ghét bỏ... Cho đến khi hắn ăn no mới thôi!
Đều do quá lười gây họa... Thật là tự bê đá đập chân mình. Ôn Noãn lăn qua lộn lại trên giường no không ngủ được, lòng chua xót làm tổng kết.
Bên này Ôn Noãn no không ngủ được, bên kia Diệu Tố trở về phòng sửa sang lại từ đầu đến chân rồi gọi đại phu tới quấn thuốc trên đầu ngón tay, sau đó tức giận hầm hầm chạy đi tìm Nhu Nhi và Tử Nhiêu tính sổ, mà khi nàng nhìn thấy hai người đang vô cùng nhàn rỗi thưởng trà đánh cờ thì càng thêm giận đến nổi trận lôi đình.
“Ah, Diệu Tố tỷ tỷ, nhanh như vậy đã làm xong rồi hả?” Nhu Nhi thấy nàng ta tới cười đứng dậy gọi.
Diệu Tố vài bước đi đến ném quân cờ trên bàn, quân cờ trắng đen lộn xộn thoáng chốc lăn đầy đất, hơn nữa trở tay tát mạnh một cái lên mặt Nhu Nhi, chỉ về phía mũi nàng lạnh lùng mắng to: “Tiện nhân, ném ta xuống một thân một mình chịu nhục, lại chạy tới đây đánh cờ, đúng là có nhã hứng, hả?”
“Diệu Tố, tỷ làm gì vậy, giữa tỷ muội cần gì phải tức giận như thế, có lời gì nói thôi là được.” Chân mày nhỏ nhắn của Tử Nhiêu khẽ nhíu lại, đứng dậy khuyên nhủ.
“Tỷ muội, các ngươi còn xem ta là tỷ muội?” Diệu Tố trở tay, một cái tát vung về phía mặt Tử Nhiêu.
“Diệu Tố, tỷ đừng quá phận.” Tử Nhiêu giữ chặt cổ tay nàng ta hất mạnh ra.
“Quá đáng, rốt cuộc là người nào quá đáng? Ba người cùng đi, một thân một mình Diệu Tố ta lưu lại chịu nhục, mà hai người các ngươi lại không đi tìm Vương gia làm chủ cho ta, ngược lại ở đây thản nhiên đánh cờ, dám nói ta quá mức?” Diệu Tố cười lạnh, nói xong cắn răng nghiến lợi.
“Diệu Tố tỷ tỷ, tỷ hiểu lầm.” Nhu Nhi che mặt sưng đỏ, cúi đầu khóc sụt sùi, lúng ta lúng túng mở miệng.
“Ngươi còn dám nói?” Diệu Tố hung hăng trừng mắt, Nhu Nhi bị sợ đến người run rẩy lui về phía sau hai bước, đầu cúi thấp xuống không dám lên tiếng.
“Nàng ta không dám nói ta dám nói.” Tử Nhiêu lạnh lùng nhìn Diệu Tố đỏ mặt dưới cơn thịnh nộ, nhàn nhạt phun ra hai chữ “Ngu xuẩn.”
“Ngươi nói cái gì?” Diệu Tố giận đến cả người run rẩy.
“Thế nào? Nói ngươi ngu xuẩn ngươi còn không chịu phục?” Tử Nhiêu nhặt quân cờ lên khẽ vuốt trong tay, hừ lạnh nói, “Vốn chúng ta đi chuyến này nhằm thăm dò thực chất tân Vương phi, mà ngươi lại dưới tình thế không rõ ràng đã khó dằn nổi muốn biểu thị công khai địa vị của mình, phải biết, ngay cả Diệu Tố ngươi ở trong phủ này lâu, thân phận của ngươi vẫn chỉ là mỹ nhân Hoàng thượng ban cho Vương gia mà thôi, huống chi, ngươi còn hoàn toàn chưa leo được lên giường Vương gia, ngay cả là nữ nhân của ngài cũng không thể tính. Còn nữa, ngươi cho rằng lúc ấy Vương phi thật sự tốt bụng lưu lại chúng ta giúp ngươi một tay? Nếu chúng ta thật sự lưu lại, sợ rằng sự việc không dừng lại như vậy, đến lúc đó chỉ biết ba người cùng nhau chịu tội nhiều hơn. Cuối cùng...” Giọng của Tử Nhiêu trở nên cực kỳ giễu cợt, “Ngươi cho rằng chỉ bằng thân phận của chúng ta được Vương gia coi như người trong suốt rảnh rỗi nuôi dưỡng trong phủ, Vương gia sẽ vì ngươi mà gây sự với tân Vương phi? Huống chi,” nàng cười lạnh, “Không phải ngươi tự mình khiến Vương gia vì ngươi làm chủ sao, kết quả như thế nào?”
Mặc dù nàng ta nói lời này vô cùng không khách khí, nhưng mặt lúc xanh lúc đen của Diệu Tố cuối cùng chìm xuống, siết chặt hai nắm tay, đầu ngón tay bị thương mới vừa được băng bó kỹ nứt ra, đau đớn xuyên thẳng vào tận đáy lòng, nhưng hình như nàng không cảm thấy, cặp mắt tràn ngập oán độc nhìn ra hướng khác ngoài tường cao, trong tiếng nói lộ ra mong đợi nồng đậm: “Sẽ để cho nàng ta tiêu dao chút thời gian, đợi Ngọc Dao trở lại tất nhiên nàng ta sẽ có quả ngon để ăn.”
Tử Nhiêu nâng ly trà lên, đuôi mắt khẽ nhíu, cười châm biếm không nói, mà Nhu Nhi vẫn cúi thấp đầu nhìn không ra vẻ mặt.
Ráng chiều tươi đẹp đến, Quân Dập Hàn dieendaanleêquuydonn mới từ thư phòng ra, đã thấy Trần tổng quản dẫn đại phu ra khỏi phủ, hắn vốn không cần hỏi đến những chuyện này, nhưng hắn quay đầu nhìn hướng đại phu đi, mở miệng hỏi Trần quản gia vừa tiễn đại phu về: “Trong phủ có người bị bệnh?”
“Bẩm Vương gia, lão nô đang định bẩm báo chuyện này, Vương phi bị bệnh.”
“Bị bệnh? Bệnh gì?” Buổi trưa còn tốt đẹp, mới nửa ngày đã ngã bệnh, thể chất này thật sự còn không bằng heo.
“Đại phu nói bỏ ăn, kê phương thuốc giúp tiêu hóa, bọn hạ nhân đang sắc thuốc cho Vương phi, Vương gia có muốn đi xem Vương phi một chút không?”
“Vương gia, sao ngài lại đứng bên ngoài, đang chờ vi thê tới hầu hạ ngài dùng cơm?” Lão quản gia vừa dứt lời, Ôn Noãn mang theo khuôn mặt tươi cười bước chân nhẹ hẫng vòng qua hành lang đi đến trước hai người.
“Không phải nàng bị bệnh à, sao còn không nghỉ ngơi cho tốt mà chạy loạn tới đây?” Quân Dập Hàn nhìn sắc mặt nàng hơi trắng bệch, chân mày ngọn núi hơi nhíu.
“Mấy viên ba đậu có thể giải quyết vấn đề tính là bệnh gì.” Ôn Noãn nói chẳng hề để ý, vừa mới dứt lời lại thấy Quân Dập Hàn sầm mặt, nàng lập tức nói sang chuyện khác, “Vương gia đói bụng không, hay là vào dùng cơm trước.”
“Nàng cả ngày trừ ăn ra còn biết cái gì?” Quân Dập Hàn lạnh lẽo nhìn nàng, “Trở về nằm nghỉ cho tốt.” Ngay sau đó nói với Trần quản gia, “Đi mời đại phu kiểm tra thêm cho Vương phi, tiện thể kiểm tra đầu óc Vương phi một chút.”
Hử, đây là ý gì?
Tay Ôn Noãn định đưa ra đỡ Quân Dập Hàn cứng đờ, hai mắt hơi đăm đăm nhìn hắn, cái gì gọi là nàng cả ngày chỉ biết ăn? Còn để đại phu kiểm tra đầu óc cho nàng, đây là mắng nàng đầu óc có bệnh trá hình?
Nam nhân sắp chết này thật sự coi có ý tốt làm gan con lừa! Nếu không phải coi trọng di sản của hắn, thật sự coi nàng như ăn no rỗi việc không có việc gì làm chạy tới hầu hạ hắn, để cho hắn coi khinh bà mẹ nó?
Sao hắn còn không chết đi!
Ôn Noãn hít sâu một hơi, thu tay về nắm chặt thành quyền trong tay áo, đè nén tức giận nơi đáy lòng, trên mặt vẫn duy trì nụ cười mềm mại săn sóc nói: “Vậy vi thê về trước nghĩ lại, Vương gia ngàn vạn lần không được bởi vì việc công mà quên ăn quên nghỉ, bảo trọng thân thể thật tốt, ngày mai vi thê lại đến hầu hạ Vương gia.” Nghiêng đầu nói với Trần Phúc ở bên cạnh, “Trần quản gia, làm phiền lão thay bản phi chiếu cố Vương gia nhiều hơn rồi.”
“Vương phi khách khí, chăm sóc Vương gia là bổn phận của lão nô, lão nô không dám chậm trễ.” Trần Phúc cung kính trả lời.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lười Phi Có Độc
Nhị Nguyệt Liễu
Lười Phi Có Độc - Nhị Nguyệt Liễu
https://isach.info/story.php?story=luoi_phi_co_doc__nhi_nguyet_lieu