Chương 7
eg lao về cái ghế sắt dài. “Tôi đang cố ngủ trên này đây,” cô hét lên, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần chiến đấu. “Anh có phiền không?”
Ted nện thình thịch trên cầu thang, sàn nhà run bần bật dưới chân anh. “Cô nghĩ cô đang làm cái chết tiệt gì ở đây vậy hả?”
Cô ngồi trên mép ghế, cố ra vẻ như vừa chợt tỉnh giấc. “Rõ quá rồi còn gì, đang trằn trọc không ngủ được. Mà anh làm sao vậy hả? Xông vào đây giữa đêm hôm... Mà lẽ ra anh không nên chửi thề trong nhà thờ.”
“Cô đã ở đây bao lâu rồi hả?”
Cô vươn người ngáp dài, cố tỏ ra tỉnh bơ. Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu cô đang mặc thứ gì đó ấn tượng hơn cái quần đùi in hình đầu lâu cướp biển và cái áo phông in chữ Happy Printing Company do một khách hàng bỏ lại. “Anh có nhất thiết phải hét toáng lên như thế không?” cô hỏi. “Anh đang làm phiền hàng xóm láng giềng đấy. Mà họ thì đã yên nghỉ hết cả rồi.”
“Bao lâu rồi hả?”
“Tôi không rõ. Có một vài bia mộ ghi ngày tháng từ tận 1840 đấy.” “Tôi đang nói về cô.”
“Ồ. Tôi ở đây được một thời gian rồi. Anh nghĩ tôi đang trọ ở đâu chứ?”
“Tôi chẳng nghĩ gì cả. Và cô biết tại sao không? Bởi vì tôi cóc quan tâm. Tôi muốn cô xéo khỏi chỗ này.”
“Tôi tin anh, nhưng đây là nhà thờ của Lucy, và cô ấy đã bảo tôi có thể ở lại bao lâu tùy thích.” Ít nhất nếu Meg hỏi thì cô ấy cũng sẽ nói thế.
“Nhầm rồi. Đây là nhà thờ của tôi, và ngày mai, ngay khi thức dậy, cô phải lập tức rời khỏi đây và đừng bao giờ quay trở lại.”
“Từ từ hẵng. Anh chẳng tặng nhà thờ này cho Lucy rồi còn gì.” “Đó là quà cưới. Không đám cưới. Không quà cáp.”
“Tôi không nghĩ là lý lẽ này sẽ trụ vững ở tòa.”
“Làm gì có giấy tờ!”
“Hoặc anh là người biết giữ lời, hoặc không. Thành thật mà nói, tôi đang bắt đầu nghĩ là không rồi đấy.”
Hai hàng lông mày của anh nhíu lại. “Đây là nhà thờ của tôi, và cô đang xâm nhập trái phép.”
“Anh nhìn nhận theo cách của anh. Tôi nhìn theo cách của tôi. Đây là nước Mỹ mà lại. Tất cả chúng ta đều có quyền đưa ra ý kiến của mình.”
“Nhầm rồi. Đây là Texas. Và ý kiến của tôi là thứ duy nhất có trọng lượng.”
Một thực tế chính xác hơn mức cô muốn thừa nhận. “Lucy muốn tôi ở lại đây, vậy nên tôi sẽ ở lại.” Tất nhiên nếu biết chuyện này cô ấy sẽ muốn Meg ở lại đây.
Anh chống một tay lên lan can gác xép. “Ban đầu hành hạ cô cũng thú vị thật đấy, nhưng trò chơi bắt đầu nhàm rồi.”
Anh chọc tay vào túi quần lôi ví tiền ra. “Tôi muốn cô rời khỏi thị trấn ngay ngày mai. Cái này sẽ giúp cô đẩy nhanh tốc độ.”
Anh moi đống tiền ra rồi nhét cái ví không trở vào túi, xòe xấp tiền để cô có thể đếm được. Năm tờ một trăm đô. Cô khó nhọc nuốt nước bọt. “Lẽ ra anh không nên mang theo nhiều tiền mặt như thế.”
“Bình thường thì tôi không làm thế, nhưng một chủ cơ sở kinh doanh địa phương đã tạt qua Tòa thị chính sau khi ngân hàng đóng cửa và thanh toán nốt khoản thuế từ ngày xưa. Lẽ nào cô không mừng khi tôi mang theo số tiền này và giờ cô sẽ có chúng. Anh thả xấp tiền xuống cái ghế. “Khi nào quay về vòng tay yêu thương của bố thì nhắn ông ấy viết séc cho tôi nhé.” Anh xoay người tiến về phía cầu thang.
Cô không thể để anh quyết định mọi chuyện như thế. “Cảnh tượng tôi tình cờ chứng kiến tại khách sạn hôm thứ Bảy thú vị thật. Anh đã lừa dối Lucy trong suốt thời gian hai người đính hôn hay chỉ ít lâu thôi?”
Anh xoay người, lướt mắt nhìn cô từ đầu đến chân, nấn ná một cách đầy chủ ý trên dòng chữ Happy Printing Company chạy ngang ngực cô. “Tôi lúc nào chẳng lừa dối Lucy. Nhưng đừng lo. Cô ấy chẳng bao giờ nghi ngờ tôi.”
Anh biến mất dưới cầu thang. Một lúc sau, nhà thờ chìm trong bóng tối và cửa ra vào đóng sầm lại sau lưng anh.
Sáng hôm sau, hai mắt đỏ quạch vì thiếu ngủ, cô lái xe đến chỗ làm, món tiền bỏng rát như luồng phóng xạ chạy qua chiếc quần soóc kaki Bermuda kinh tởm cô mới mua. Với năm trăm đô của Ted, cuối cùng cô cũng có thể quay trở về L.A., chui rúc trong một nhà trọ rẻ tiền trong lúc chạy vạy tìm một việc gì đó. Khi cha mẹ cô nhận thấy cô thực sự cố gắng, chắc chắn họ sẽ gỡ bỏ lệnh cấm vận và giúp cô có được một khởi đầu mới không đến nỗi nào.
Nhưng không. Thay vì cầm tiền của Ted rồi lái xe ra khỏi ranh giới thị trấn, cô lại bám trụ lại để bắt đầu cái công việc chết giẫm của một cô gái lái xe giải khát cho câu lạc bộ địa phương.
Ít nhất bộ đồng phục cũng không tệ như chiếc váy hầu phòng bằng sợi tổng hợp, mặc dù nó chẳng kém cạnh là bao. Khi cuộc phỏng vấn của cô kết thúc, viên trợ lý đã đưa cho cô một cái áo thể thao cổ lỗ sĩ màu vàng in logo câu lạc bộ màu xanh lá cây thẫm. Cô đã buộc phải dùng món tiền boa quý giá để mua chiếc quần soóc kaki dài đúng tiêu chuẩn cùng đôi giày thể thao màu trắng rẻ tiền, cộng thêm mấy đôi tất thể thao ngắn đến mắt cá chân vô cùng kinh tởm mà chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến cô không chịu nổi.
Khi rẽ vào lối đi dành cho nhân viên câu lạc bộ, cô lấy làm tức giận bản thân vì đã quá bướng bỉnh không chịu lấy xấp tiền của Ted mà chuyển đi nơi khác. Nếu số tiền đó là của bất kỳ người nào khác, chắc hẳn cô đã làm thế rồi, nhưng cô không thể chịu đựng nổi nếu lấy của anh dù chỉ một xu. Cô đã đưa ra một quyết định hoàn toàn ngu dốt vì cô biết rõ ngay khi phát hiện ra cô đang làm việc tại câu lạc bộ, anh sẽ làm tất cả những gì có thể để khiến cô bị sa thải. Cô không thể tiếp tục giả vờ, dù với chính bản thân mình, rằng cô biết mình đang làm gì.
Dù đã tám giờ, bãi đỗ xe của nhân viên vẫn trống trải hơn cô tưởng tượng. Trên đường tiến thẳng vào câu lạc bộ qua cửa ra vào dành cho nhân viên, cô tự nhắc nhở bản thân phải tìm cách tránh cho Ted và đám bằng hữu của anh không phát hiện ra cô. Cô tìm đường đến văn phòng của viên quản lý, nhưng cửa bị khóa còn tầng chính của câu lạc bộ lại vắng hoe. Trên sân golf có vài tay golf, nhưng nhân viên duy nhất lọt vào tầm mắt cô là một công nhân đang tưới hoa hồng. Khi cô hỏi mọi người đang ở đâu, anh ta đáp lại bằng tiếng Tây Ban Nha, nói gì đó về chuyện mọi người đang ốm. Anh ta chỉ cho cô thấy một cánh cửa ở tầng dưới của câu lạc bộ.
Cửa hàng dụng cụ thể thao được thiết kế chẳng khác gì một câu lạc bộ Anh thời xưa với gỗ tối màu, những nắm đấm cửa bằng đồng thau và một tấm thảm len mỏng sọc vuông màu xanh lục xen xanh hải quân. Những kim tự tháp dựng bằng gậy đánh golf đứng gác giữa các giá xếp gọn gàng nào quần áo, nào giày đánh golf, nào tấm che mắt mang logo câu lạc bộ. Cửa hàng vắng tanh, chỉ có độc một anh chàng đầu tóc gọn gàng đứng sau quầy tính tiền đang nện như điên lên điện thoại. Bước đến gần hơn, cô đọc được bảng tên của anh ta. Mark. Anh ta thấp hơn cô một chút, tầm khoảng gần ba mươi tuổi, hình thể tương đối rắn rỏi, mái tóc nâu nhạt cắt tỉa gọn gàng và hàm răng trắng đều tăm tắp - một cựu nam sinh hoàn toàn thoải mái, khác hẳn cô, trong chiếc áo phông in logo câu lạc bộ địa phương.
Khi cô giới thiệu danh tính, anh ngước mắt khỏi chiếc điện thoại di động. “Cô đã chọn đúng một ngày trời đánh thánh vật để bắt đầu công việc ở đây đấy,” anh ta nói. “Hy vọng cô đã từng làm caddy[2] rồi chứ, hay ít nhất cũng từng chơi môn này rồi.”
“Không. Tôi là nhân viên lái xe[3] giải khát mới.”
“Chà, tôi biết cái đó rồi. Nhưng cô đã từng làm caddy rồi chứ hả?” “Tôi đã từng xem phim Caddy Shack. Như thế có tính không?”
Anh ta không phải người có khiếu hài hước. “Nghe này, tôi không có thời gian lằng nhằng đâu. Một trận đấu bốn bên rất quan trọng sắp bắt đầu ở đây bất kỳ lúc nào.” Sau cuộc trò chuyện đêm qua, chẳng cần vắt óc suy nghĩ cô cũng dư sức đoán ra bốn đấu thủ trong trận đấu bốn bên quan trọng đó là ai. “Tôi vừa phát hiện ra chỉ trừ một người duy nhất, còn thì toàn bộ đội ngũ caddy của chúng ta đều đang nằm bẹp giường vì ngộ độc thực phẩm, chưa kể hầu hết các nhân viên khác. Bữa trưa hôm qua, nhà bếp đã cho nhân viên ăn món bắp cải trộn kém chất lượng, và tin tôi đi, qua vụ này rồi sẽ có người bị mất việc cho coi.”
Cô không thích nội dung của cuộc nói chuyện này. Không thích chút nào.
“Tôi sẽ làm caddy cho vị khách VIP,” anh ta nói, bước ra từ sau quầy. “Lenny - một trong những caddy chuyên nghiệp của câu lạc bộ - vốn ghét bắp cải trộn, và giờ anh ấy đang trên đường đến đây rồi. Skeet sẽ làm caddy cho Dallie, như thường lệ, vậy nên thật may quá. Nhưng tôi vẫn còn thiếu một caddy, mà không còn đủ thời gian để kiếm ra ai cả.”
Cô nuốt nước bọt. “Còn anh chàng tử tế đang tưới hoa hồng cạnh cột cờ...” “Không biết nói tiếng Anh.” Anh ta bắt đầu dẫn cô đi về phía cánh cửa nằm cuối cửa hàng.
“Chắc chắn trong đội ngũ nhân viên phải còn ai đó không ăn bắp cải trộn chứ?”
“Có, tay bartender, nhưng anh ta lại bị rạn mắt cá chân, còn cả Jenny bên thu ngân nhưng bà ấy thì đã tám mươi tuổi rồi.” Khi anh ta mở cửa và chỉ đường cho cô băng qua, cô có cảm giác anh ta đang đánh giá cô. “Nhìn bề ngoài thì có vẻ như cô sẽ không gặp phải bất kỳ rắc rối gì nếu mang theo một cái túi đi hết chặng đường mười tám lỗ.”
“Nhưng tôi chưa từng chơi golf bao giờ, và tôi chẳng biết gì về nó hết. Thậm chí tôi còn chẳng coi môn thể thao này ra gì. Cây cối bị đốn sạch sành sanh, còn thuốc trừ sâu chỉ tổ khiến người ta mắc bệnh ung thư. Rồi nó sẽ thành một thảm họa cho xem.” Tình thế tệ hại hơn mức anh ta có thể tưởng tượng. Mới vài phút trước, cô còn đang tính toán xem nên làm cách gì để tránh xa tầm mắt của Ted Beaudine. Còn giờ thì thế này đây.
“Tôi sẽ giải thích cho cô cặn kẽ. Nếu làm tốt, cô sẽ kiếm được khá hơn nhiều so với việc lái xe giải khát. Thù lao cho caddy mới vào nghề chỉ hai mươi lăm đô la, nhưng tất cả những người này đều boa rất hậu hĩnh. Cô sẽ kiếm thêm được ít nhất bốn mươi đô nữa.” Anh ta giữ cửa cho cô. “Đây là phòng caddy.”
Căn phòng bừa bộn có một cái trường kỷ võng xuống và mấy cái ghế gấp bằng kim loại. Một tấm bảng tin với dòng chữ Cấm Đánh Bạc được treo bên trên chiếc bàn gấp đang vương vãi các quân bài và một ít phỉnh. Anh ta bật cái ti vi cỡ nhỏ và rút từ trên giá ra một đĩa DVD. “Đây là đĩa video bài giảng mà chúng tôi chiếu cho đám nhỏ xem trong khóa dạy caddy cho dân mới vào nghề. Cứ xem đi cho tới khi tôi quay lại gọi cô nhé. Nhớ là hãy bám sát golf thủ của cô, nhưng gần quá sẽ khiến anh ấy phân tâm. Để mắt đến quả bóng và lau gậy cho anh ấy. Luôn mang theo khăn. Lật lại mảng cỏ tróc trên đường lăn bóng, lấp vết đánh bóng trên cỏ - cứ quan sát tôi ấy. Và đừng nói chuyện. Không được trò chuyện trừ khi một trong các golf thủ nói với cô.”
“Tôi không phải người giỏi giữ im lặng.”
“Hôm nay cô nên làm thế thì hơn, đặc biệt là với những ý kiến của cô về các sân gôn.” Anh ta dừng lại trên ngưỡng cửa. “Và ngoài ‘ngài’ hay ‘ông’, không được phép dùng bất cứ danh xưng nào khác. Không gọi thẳng tên. Không bao giờ.”
Khi anh ta đã khuất dạng, cô ngồi sụp xuống cái trường kỷ võng. Cuốn băng video bài giảng văn đang chạy. Còn lâu cô mới gọi Ted Beaudine là “ngài”. Cho dù có được nhận tất cả số tiền boa trên thế giới này thì cô cũng không đời nào làm thế.
Nửa giờ sau, cô đã đứng bên ngoài cửa hàng thể thao với cái tạp dề caddy màu xanh lá dài chấm hông kinh tởm khoác ngoài áo phông thể thao, nỗ lực hết sức để trở nên vô hình bằng cách giấu mình sau lưng Mark. Vì cô cao hơn anh ta ít nhất hai phân nên cách này chẳng mấy hiệu quả. May thay, bốn golf thủ đang tiến đến quá mải mê trò chuyện về bữa sáng vừa rồi và về những dự định cho bữa tối nên không chú ý đến cô.
Ngoại trừ một người mà cô đoán chừng là Spencer Skipjack, cô nhận ra tất cả bọn họ: Ted; cha anh, Dallie; và Kenny Traveler. Và ngoại trừ Spencer Skipjack, cô không thể nhớ được là từ trước đến nay, ngay cả trên thảm đỏ, đã có bao giờ cô được chứng kiến nhiều khí chất đàn ông hoàn hảo cùng tụ hội như thế này chưa. Không ai trong số ba vị thần sân golf này để lộ dấu hiệu cấy tóc, độn giày hay tạo nên vẻ rám nắng bằng mỹ phẩm. Họ là những người đàn ông Texas - cao, rắn rỏi, ánh mắt đanh thép, vóc người vạm vỡ - những người đàn ông đầy nam tính chẳng bao giờ biết đến kem giữ ẩm dành cho nam, tẩy lông ngực hay phải trả quá hai mươi đô để cắt tóc. Họ là những người đàn ông đích thực - những anh hùng Mỹ chân chính mang nền văn minh đến miền Tây không phải nhờ khẩu Winchester mà bằng một loạt câu lạc bộ golf.
Ngoài chiều cao và dáng người xêm xêm, hai cha con Ted trông không giống nhau lắm. Ted có đôi mắt màu hổ phách trong khi mắt Dallie có màu xanh hoàn hảo, không hề bị phủ mờ bởi dấu ấn thời gian. Trong khi Ted có nhiều góc cạnh thì các đường nét của Dallie lại khá thanh thoát. Khuôn miệng của ông đầy đặn hơn của người con trai, gần như đậm nữ tính, và nhìn nghiêng trông ông ôn hòa hơn, tuy nhiên cả hai đều toát lên nét hấp dẫn chết người, và nhìn vào những sải chân ung dung cùng dáng vẻ tự tin của họ, chẳng người nào có thể không nhận ra họ chính là hai cha con.
Từ trong một căn phòng mà cô vừa được biết là phòng dụng cụ, một người đàn ông có mái tóc hoa râm buộc đuôi ngựa, mắt nhỏ và cái mũi tẹt quá khổ bước ra ngoài. Người này chỉ có thể là Skeet Cooper, theo lời Mark chính là bạn thân và caddy trọn đời của Dallie Beaudine. Trong lúc Mark rảo bước về phía nhóm của Ted, cô cúi đầu, quỳ một chân xuống, giả vờ buộc dây giày. “Chào các quý ngài,” cô nghe Mark nói. “Ngài Skipjack, hôm nay tôi sẽ làm caddy cho ngài. Tôi nghe nói ngài chơi khá giỏi, và tôi rất nóng lòng được quan sát ngài chơi.”
Cho tới tận giờ phút này, cô vẫn chưa suy nghĩ sâu xa đủ mức để đoán định chính xác Mark sẽ chỉ định cô phục vụ người chơi nào.
Lenny, caddy ghét bắp cải trộn, thong thả bước tới. Ông ta người tầm thước, phong trần, hàm răng cái còn cái mất. Nhấc một trong những túi golf khổng lồ được đặt dựa vào giá để túi, ông ta vắt nó ngang vai như thể nó chỉ là một cái áo khoác mùa hè và thẳng tiến tới chỗ Kenny Traveler.
Thế này thì thành ra chỉ còn lại... Nhưng tất nhiên cô sẽ phải làm caddy cho Ted rồi. Khi cuộc đời vẫn đang tuột dốc không phanh như thế này thì cô còn có thể trông mong gì khác nữa.
Anh vẫn chưa phát hiện ra cô, và cô bắt đầu buộc lại dây giày bên kia. “Ngài Beaudine,” Mark nói, “hôm nay ngài sẽ làm quen với một caddy mới...” Mím chặt môi quyết tâm, cô khoác lên người dáng vẻ của Bird Dog Caliber, nhân vật đáng sợ nhất mà bố cô từng thủ vai, và đứng thẳng dậy. “Tôi biết Meg sẽ phục vụ ngài rất tốt,” Mark nói.
Ted sững sờ như hóa đá. Kenny quan sát cô với vẻ thích thú, Dallie thì thù địch ra mặt. Cô hếch cằm, kênh ngang vai lên và để Bird Dog đối diện với đôi mắt hổ phách lạnh như băng của Ted Beaudine.
Một dây cơ trên góc quai hàm của anh khẽ giật giật. “Meg.”
Chừng nào Spencer Skipjack còn ở trong tầm nghe, cô nhận ra Ted sẽ không thể thích nói gì thì nói. Cô gật đầu, mỉm cười, nhưng thậm chí không thèm thốt ra một câu “xin chào” đơn giản, không đời nào có chuyện cô phải gọi anh ta là “ngài”. Thay vào đó, cô thẳng tiến đến giá đựng đồ và nhấc cái túi còn lại lên.
Nhìn trọng lượng của nó có vẻ lớn như thế nào thì khi nhấc lên nó nặng y như thế thật, khiến cô có phần loạng choạng. Vừa ráng sức vắt cái quai rộng bản lên qua vai, cô vừa băn khoăn không biết nên dùng cách nào để lôi thứ này qua hơn năm dặm đường gập ghềnh trên sân golf dưới ánh mặt trời Texas chói chang. Cô phải quay lại trường đại học thôi. Hoàn thành khóa học rồi kiếm lấy một cái bằng luật. Hay một bằng kế toán. Nhưng cô không muốn trở thành luật sư hay kế toán.
Cô muốn được làm một phụ nữ giàu có với tài khoản ngân hàng không giới hạn cho phép cô đi du lịch khắp thế giới, gặp gỡ những con người thú vị, tìm hiểu các nghề thủ công địa phương và tìm được một chàng người yêu không điên và cũng chẳng ngốc.
Nhóm bọn họ bắt đầu tiến ra bãi tập để khởi động. Ted cố gắng nấn ná lại đằng sau định nói cho cô một trận, nhưng anh không thể bỏ mặc vị khách danh dự của mình. Cô lút cút chạy theo họ, thở hổn hà hổn hển vì sức nặng của cái túi.
Mark lẳng lặng bước lại cạnh cô, khẽ nói, “Khi Ted vào vị trí, anh ấy sẽ muốn cây gậy đánh cát. Sau đó là gậy số chín, gậy số bảy, có lẽ là số ba, và cuối cùng là gậy bạt. Nhớ lau gậy sạch sẽ khi anh ấy đã đánh bóng xong. Và đừng làm mất mấy cái bịt đầu gậy mới của anh ấy nhé.”
Toàn bộ đống chỉ dẫn này bắt đầu rối lên như mớ bòng bong. Skeet Cooper, caddy của Dallie, liếc nhìn cô từ đầu đến chân và săm soi cô bằng đôi mắt nhỏ sáng long lanh. Bên dưới chiếc mũ thể thao, món tóc đuôi ngựa đã ngả màu muối tiêu dài xuống quá vai ông, còn làn da ông nhắc cô nhớ đến lớp vải da cháy nắng.
Khi họ tiến đến bãi tập, cô bỏ đống gậy của Ted xuống rồi lôi ra một cây gậy sắt được đánh dấu bằng một chữ S. Lúc anh giằng cái gậy ra khỏi tay cô, cô tưởng như chỉ thiếu chút nữa là tay mình bị giật đứt rời ra rồi. Mọi người bắt đầu khởi động bên vạch phát bóng, và cuối cùng cô cũng có cơ hội ngắm nghía Spencer Skipjack, gã khổng lồ của ngành ống nước. Ông ta trạc năm mươi, gầy đến độ chỉ còn da bọc xương, khuôn mặt hao hao Johnny Cash, vòng bụng đã bắt đầu trở nên tròn trịa, nhưng vẫn chưa đến nỗi phệ ra. Dù đã cạo râu gọn ghẽ, nhưng trên cằm ông ta vẫn lờ mờ dấu vết bộ râu rậm. Chiếc mũ rơm Panama được tô điểm bằng một cái đai da rắn chễm chệ trên mái tóc đen dày lấm chấm hoa râm. Viên đá đen ngự trên chiếc nhẫn bạc sáng lấp lánh trên ngón tay út, và một chiếc đồng hồ hàng hiệu xa xỉ ôm lấy cổ tay lông lá. Giọng ông ta sang sảng, còn cử chỉ vừa toát lên vẻ uy quyền lại vừa ẩn chứa ý nghĩ tin rằng mình là trung tâm của tất cả.
“Tuần vừa rồi tôi đã chơi ở Pebble với vài golf thủ chuyên nghiệp,” ông ta thông báo trong lúc đeo găng tay chơi golf. “Bao trọn phí vào sân. Và chơi cũng rất hay nữa.”
“E là chúng tôi không thể so với Pebble được,” Ted nói. “Nhưng chúng tôi sẽ cố hết sức làm vui lòng ông.”
Cánh đàn ông bắt đầu đánh thử bóng. Đối với cô, Skipjack có vẻ là một tay golf lão luyện, nhưng cô ngờ rằng ông ta chẳng là gì nếu đem so với hai tay chơi nhà nghề và Ted, vốn là quán quân giải nghiệp dư Mỹ - theo như cô từng được nghe không biết bao nhiêu lần. Cô ngồi xuống một cái ghế gỗ dài để quan sát.
“Đứng dậy đi,” Mark rít lên. “Làm caddy là không được ngồi.” Tất nhiên là không rồi. Thế thì lại hợp lý quá.
Cuối cùng cũng đến lúc họ rời khỏi sân tập, dàn caddy tụt lại đằng sau các tay golf đang thảo luận xem ai sẽ đánh cặp với ai. Góp nhặt các mẩu thông tin lại, cô có thể hiểu được họ đang đấu đồng đội theo hình thức “bóng giỏi nhất”[4], đội Ted và Dallie đấu với đội Kenny và Spencer Skipjack. Kết thúc mỗi lỗ, tay chơi nào có số lần đánh thấp nhất trên lỗ đó sẽ giành được một điểm thưởng cho cả đội. Đến cuối trận, đội nào cao điểm thưởng nhất sẽ giành chiến thắng.
“Có nên chơi trò cá cược hai mươi đô để cuộc đấu thêm phần thú vị không nhỉ?” Kenny hỏi.
“Bố khỉ,” Skipjack phản bác, “tôi và bạn bè thứ Bảy nào cũng chơi cược một ngàn đô đấy.”
“Thế thì đi ngược với tín ngưỡng của chúng tôi rồi,” Dallie dài giọng. “Chúng tôi là dân Baptist đấy.”
Thật đáng ngờ, vì đám cưới của Ted được tổ chức ở nhà thờ Giáo hội Trưởng Lão còn Kenny Traveler vốn là tín đồ Cơ Đốc.
Khi họ tiến đến điểm phát bóng đầu tiên, Ted bước về phía cô, tay chìa ra, ánh mắt toát vẻ nham hiểm.
“Cái bạt.”
“Biết từ khi tôi mười sáu,” cô nói. “Anh thì sao?”
Anh vươn người ra đằng sau cô, tự chộp lấy một trong mấy cái mũ gậy và lôi cây gậy dài nhất ra.
Skipjack đánh bóng trước. Mark thì thầm rằng các cầu thủ khác sẽ phải cho ông ta được đánh bảy lần cả thảy mỗi lỗ thì mới công bằng. Cú đánh của ông ta có vẻ ấn tượng, nhưng chẳng ai nói gì, vậy nên ắt hẳn không phải thế rồi. Kenny là người tiếp theo, sau đó đến Ted. Thậm chí cô còn có thể nhìn thấy sức mạnh và sự duyên dáng của anh lồ lộ trong cú swing thử bóng của anh, nhưng đến khi đánh thật, có gì đó không ổn.
Ngay khi sắp chạm vào bóng, anh mất thăng bằng và đánh quả bóng nghiêng sang bên trái. Tất cả mọi người đều quay lại nhìn cô, Ted nở nụ cười thánh thiện nổi tiếng, nhưng đôi mắt bừng bừng ngọn lửa địa ngục. “Meg, nếu cô không phiền...”
“Tôi đã làm gì à?”
Mark vội kéo cô sang một bên và giải thích rằng để mấy cây gậy golf va chạm với nhau trong lúc một cầu thủ đang swing gậy chính là một tội lỗi to lớn chống lại loài người. Như thể so với nó thì việc đầu độc lòng sông lòng suối và biến những vùng đất ngập nước thành sân golf cũng chẳng là gì cả.
Sau chuyện đó, Ted cố hết sức kiếm chút thời gian riêng tư với cô, nhưng cô tìm mọi cách lảng tránh anh, cho tới tận lỗ thứ ba, khi một cuốc xe dở tệ đã đẩy anh vào một cái bẫy cát trên đường lăn bánh - một chướng ngại vật của sân đánh golf, họ gọi thế đấy. Tính đến cái sự phải hạ mình xuống để xách túi và bị ra lệnh phải gọi anh là “ngài” - một yêu cầu cho đến giờ cô vẫn tìm cách tránh được - cô cảm thấy nhất thiết phải ra đòn phủ đầu ngay.
“Nếu anh không khiến tôi bị sa thải khỏi nhà trọ thì đã chẳng có những chuyện như thế này xảy ra.”
Anh đánh liều để lộ vẻ giận dữ. “Tôi không khiến cô bị sa thải. Người đó là Larry Stellman. Suốt hai ngày liền anh ta đều bị cô dựng dậy giữa lúc đang ngủ trưa.”
“Năm trăm đô la anh cho tôi đang được cất ở ngăn trên cùng túi gậy của anh đấy. Tôi rất mong đợi sẽ được nhận lại một phần số tiền đó coi như món tiền boa hậu hĩnh.”
Anh nghiến chặt răng. “Cô có mảy may ý thức được ngày hôm nay có tầm quan trọng như thế nào không?”
“Tối qua tôi đã nghe lén cuộc trò chuyện của anh mà, nhớ không? Vậy nên tôi biết đích xác điều gì đang có cơ xôi hỏng bỏng không và anh tha thiết đến mức nào với việc gây ấn tượng tốt cho vị khách quý của anh.”
“Thế nhưng cô lại đang ở đây.”
“Ồ, đúng vậy, đây đúng là một tai họa mà anh không thể đổ lỗi cho tôi được. Tuy nhiên, tôi có thể thấy rõ anh đang định làm thế đấy.”
“Tôi không biết cô xoay xở cách nào để được nhận vào làm caddy, nhưng nếu cô dành một phút cân nhắc...”
“Nghe này, Theodore.” Cô vỗ một tay lên mép túi của anh. “Tôi cực chẳng đã mới dính vào chuyện này. Tôi ghét golf, và tôi không hề ý thức được mình đang làm gì. Không một chút xíu nào, hiểu chứ? Vậy nên tôi khuyên anh hãy nỗ lực hết sức để đừng khiến tôi thấy lo lắng hơn lúc này nữa.” Cô bước lùi lại “Giờ thì đừng nói nữa mà hãy đánh cái quả bóng chết tiệt của anh đi. Và lần này, tôi sẽ đánh giá rất cao nếu anh đánh thắng để tôi không phải lẽo đẽo khắp nơi theo sau anh.”
Anh ném cho cô một ánh mắt đầy sát khí hoàn toàn không ăn nhập với tiếng tăm thánh thiện của anh, rồi giật một cây gậy ra khỏi túi, cho thấy anh hoàn toàn có đủ khả năng xử lý dụng cụ của mình. “Ngay khi chuyện này kết thúc, cô và tôi sẽ phải nói chuyện cho ra nhẽ.” Anh đánh quả bóng bằng một cú swing mạnh mẽ được nạp đầy năng lượng bằng nỗi giận dữ khiến cát bay tung lên. Bóng nảy xa đến trước khu lỗ gần mười mét, rồi lăn theo chiều dốc đến bên lỗ, bám vào miệng lỗ rồi rơi vào trong.
“Ấn tượng đấy,” cô nói. “Không ngờ lại là huấn luyện viên golf xuất sắc đến thế.”
Anh ném cây gậy xuống chân cô rồi bước đi giật cục ra chỗ khác trong lúc những tay chơi khác lớn tiếng chúc mừng từ phía bên kia đường lăn bóng.
“Sao anh không ném cho tôi ít may mắn đó nhỉ?” Giọng lè nhè đậm chất Texas của Skipjack không chân thực, vì ông ta vốn là dân Indiana, nhưng rõ ràng ông ta thuộc kiểu người thích hòa mình vào trong nhóm.
Đến lỗ tiếp theo, cô là caddy đứng gần cờ nhất. Khi Ted vào vị trí đánh nhẹ bóng vào lỗ golf, Mark khẽ gật đầu với cô. Vốn đã nhận được bài học không được phép có những cử động đột ngột, vậy nên ngay cả khi tất cả mọi người đều đã la hét ầm ĩ, cô vẫn đợi cho tới tận lúc quả bóng của Ted đập vào cột cờ và rơi vào trong lỗ thì mới rút gậy cờ ra khỏi lỗ.
Dallie rên lên. Kenny ngoác miệng cười. Ted cúi đầu xuống, còn Spencer Skipjack reo lên mừng rỡ. “Có vẻ như caddy của anh vừa lôi anh ra khỏi lỗ này rồi, Ted ạ.”
Meg quên béng mất đáng ra cô phải câm như hến - và còn phải nhanh nhẹn, vui vẻ, khúm núm. “Tôi làm gì nào?”
Mark đã xanh tái từ trán cho tới cái logo áo thun. “Tôi thật lòng xin lỗi vì chuyện này, ngài Beaudine.” Anh ta trao cho cô nụ cười dữ dằn nhẫn nại. “Meg, cô không thể để bóng chạm vào gậy cờ được. Thế là sẽ bị phạt đền đấy.”
“Cầu thủ mà lại bị phạt đền vì lỗi của caddy sao?”, cô hỏi. “Ngu ngốc thật. Dù sao thì bóng vẫn cứ lăn vào rồi mà.”
“Đừng khó chịu, cưng à,” Skipjack vui vẻ nói. “Chuyện này có thể xảy đến với bất kỳ ai mà.”
Vì có điểm chấp, Skipjack được đánh thêm một gậy nữa, và ông ta không cố che giấu niềm hân hoan sau khi tất cả bọn họ đều đã đánh nhẹ bóng vào lỗ. “Có vẻ như điểm birdie của tôi vừa giúp chúng ta thắng được lỗ này, đồng đội ạ.” Ông ta vỗ lên lưng Kenny. “Nó nhắc tôi nhớ đến lần tôi chơi cùng Bill Murray và Ray Romano ở Cypress Point. Nói về những nhân vật này...”
Giờ Ted và Dallie đang ở sau một lỗ, nhưng Ted vẫn giữ vẻ bình tĩnh chẳng có gì đáng ngạc nhiên. “Chúng tôi sẽ dàn xếp chuyện này ở lỗ tiếp theo,” ánh mắt giận dữ mà anh kín đáo ném về phía cô ẩn chứa một thông điệp mà cô có thể giải mã được không chút khó khăn.
“Trò thể thao này rõ là kỳ cục,” cô lẩm bẩm khoảng hơn hai mươi phút sau, sau khi cô lại một lần nữa khiến Ted mất điểm trong cuộc cạnh tranh vì lại vi phạm thêm một quy tắc kỳ cục nữa. Cố gắng tỏ ra là một caddy tốt, cô đã nhặt quả bóng của Ted lên để lau sạch vết bùn trên đó, nhưng rồi phát hiện ra cô không được phép làm thế cho tới khi nó đã nằm trên khu lỗ cờ và đã ghi điểm. Cứ như thể làm thế thì có ý nghĩa nào đó vậy.
“May mà con đã ghi điểm birdie ở lỗ thứ nhất và thứ hai, con trai ạ,” Dallie nói. “Vì con mà hôm nay chúng ta gặp vận rủi suốt.”
Cô nhận thấy chẳng ích gì nếu phớt lờ sự thật hiển nhiên. “Tôi chính là vận rủi đó.”
Mark trừng mắt cảnh cáo cô vì đã phá vỡ quy tắc không nói chuyện và vì đã không gọi Dallie là “ngài”, nhưng Spencer Skipjack cười khùng khục. “Ít nhất cô ấy cũng thành thật. Thành thật hơn nhiều so với phần lớn cánh phụ nữ.”
Giờ đến lượt Ted ném cho cô cái trừng mắt cảnh cáo, ngăn cấm cô bình luận về câu nói ngu ngốc của một gã đàn ông đang vơ đũa cả nắm. Cô không thích cái cách Ted đọc tâm trí cô như thế. Và cô thật lòng không thích Spencer Skipjack, một kẻ khoe khoang khoác lác và thường thấy người sang bắt quàng làm họ. “Lần gần đây nhất ở Vegas, tôi tình cờ gặp Michael Jordan ở một phòng riêng...”
Cô cố xoay xở sống sót qua lỗ thứ bảy mà không phá vỡ thêm quy tắc nào, nhưng vai cô đau ê ẩm, đôi giày mới của cô đang làm cho ngón chân nhỏ nhắn của cô rộp lên một vết, và cô bắt đầu bị say nắng, trong khi cô còn tận mười một cái lỗ khốn khổ để mà theo nốt. Buộc phải kéo theo cái túi đựng gậy golf nặng gần mười lăm cân cho nhà vô địch thể thao cao xấp xỉ hai mét vốn hoàn toàn có thể tự mang vác nó dễ như ăn kẹo dường như là một việc lố bịch không để đâu cho hết. Nếu những gã đàn ông khỏe mạnh thân hình cường tráng này quá lười biếng đến độ chẳng mang nổi mấy cây gậy của mình thì sao họ không lấy xe đẩy chứ? Toàn bộ cái trò caddy này thật vô nghĩa. Ngoại trừ...
“Cú đánh đẹp quá, ngài Skipjack. Ngài thực sự đã thực hiện xuất sắc cú đánh.” Mark nói kèm theo cái gật đầu ngưỡng mộ.
“Ngài đánh bóng nhẹ như gió thoảng ấy, ngài Traveler,” Lenny nói. “Ông xoáy bóng không khác gì cầu thủ hạng nhất,” Skeet Cooper bình luận với bố Ted.
Trong lúc nghe ngóng các caddy khen ngợi các tay chơi, cô đã rút ra được kết luận trò này hoàn toàn chỉ liên quan đến cái tôi cá nhân. Đến chuyện có một đội cổ vũ của riêng mình. Cô quyết định áp dụng thử lý thuyết. “Wow!” cô kêu lên tại điểm phát bóng tiếp theo sau khi Ted đã đánh bóng. “Đánh bóng ngầu thật. Anh đánh nó đi xa thế đấy. Rất xa. Tuốt xuống... dưới kia.”
Cánh đàn ông quay lại nhìn cô chằm chằm. Bầu không khí chìm trong sự im lặng kéo dài. Cuối cùng, Kenny nói. “Chắc chắn tôi rất mong có thể đánh được một cú bóng như thế.” Lại một khoảng im lặng dài nữa. “Rất xa.”
Cô thề sẽ không nói thêm một lời nào nữa, và hẳn cô đã có thể giữ được lời thề đó nếu Spencer Skipjack không thích nói nhiều đến thế. “Chú ý này, cô Meg. Tôi sẽ sử dụng một mẹo nhỏ tôi học được từ Phil Mickelson để cho quả bóng này đến ngay sát gậy cờ.”
Bất cứ khi nào Skipjack nói chuyện với cô, Ted đều trở nên căng thẳng hẳn. Anh chắc mẩm cô sẽ ngấm ngầm phá quấy chuyện của anh, và có vẻ như cô chỉ mong sao hạnh phúc và sự sung túc của anh bị lâm vào tình thế nguy hiểm. Nhưng một thứ khác cũng đang trong tình thế nguy ngập.
Cô đang kẹt trong thế tiến thoái lưỡng nan. Điều không cần thiết nhất đối với hành tinh này chính là có thêm một khu nghỉ dưỡng sân golf khác hút cạn nguồn tài nguyên thiên nhiên của nó, nhưng đến cả cô cũng có thể nhận ra sự thật hiển nhiên là thị trấn này đang phải gồng mình chống chịu đến mức nào. Chẳng số báo nào của thị trấn lại không đăng tải thông tin lại có thêm một doanh nghiệp nhỏ nào đó phải ngừng kinh doanh, hay lại một tổ chức từ thiện túng quẫn nào đó không thể duy trì hoạt động trước những đòi hỏi không ngừng gia tăng đối với các dịch vụ của nó. Và cô có thể phán xét người khác như thế nào đây khi chính cô cũng đang sống một cuộc đời chẳng có gì lấy làm tốt đẹp cho môi trường, đơn cử như chiếc xe hơi quá ngốn xăng của cô. Cho dù hiện tại cô có làm gì đi chăng nữa thì cô cũng chỉ là một kẻ giả nhân giả nghĩa, vậy nên cô nghe theo bản năng mách bảo, từ bỏ thêm một vài nguyên tắc nữa, và đóng vai trò người lính ưu tú của cái thị trấn vốn căm ghét cô. “Quan sát ngài đánh bóng đúng là một sự thú vị tuyệt đối, ngài Skipjack ạ.”
“Này, nếu đem so sánh với những anh chàng này thì tôi chỉ là một tay mơ thôi.”
“Nhưng cả cuộc đời họ dành cho việc chơi golf,” cô nói. “Trong khi ông có một công việc đích thực.”
Cô có cảm tưởng vừa nghe thấy tiếng Kenny Traveler khịt mũi.
Skipjack bật cười, nói rằng ông ta ước gì cô là caddy của ông ta, cho dù cô có không biết cái chết tiệt gì về golf và ông ta sẽ cần nhiều hơn bảy gậy để sửa chữa những sai lầm của cô.
Khi họ dừng lại ở nhà câu lạc bộ giữa lỗ số chín và số mười, điểm số đã cân bằng - bốn lỗ cho Ted và Dallie, bốn cho Kenny và Spencer, một lỗ hòa. Cô có khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi - không đủ để chợp mắt giống như cô mơ tưởng, mà chỉ vừa đủ để vã nước lạnh lên mặt và băng lại mấy vết phồng rộp.
Mark kéo cô ra một góc và mắng cho cô một trận vì đã tỏ ra quá thân thiết với các tay chơi, gây ồn ào quá mức trên sân, không bám sát đủ mức với người chơi của mình và lại còn bắn cho Ted những ánh mắt khinh miệt. “Ted Beaudine là anh chàng tử tế nhất trong câu lạc bộ. Tôi không biết có gì không ổn với cô nữa. Anh ấy đối xử với toàn bộ nhân viên bằng thái độ tôn trọng, và anh ấy boa rất hậu.”
Chẳng hiểu sao, cô ngờ là điều này có lẽ không được áp dụng với cô.
Khi Mark rời đi để nịnh nọt Kenny, cô lại gần cái túi màu xanh hải quân to tướng của Ted, lòng không khỏi thấy ghét bỏ. Những cái bịt đầu gậy màu vàng rất hợp với đường may trên chiếc túi. Chỉ có hai cái bịt. Có vẻ như cô đã đánh mất một cái.
Ted bước đến sau lưng cô, cau mày phát hiện ra cái bịt đã mất, rồi nhìn cô. “Cô đang tỏ ra quá thân thiện với Skipjack đấy. Thôi trò đó đi.”
Khỏi cần để ý đến chuyện đóng vai người lính ưu tú nữa. Cô hạ thấp giọng. “Tôi lớn lên giữa Hollywood, vậy nên tôi hiểu rõ hơn anh nhiều về những kẻ quá đề cao cái tôi của mình giống như ông ta đấy.”
“Đấy là cô tưởng thế thôi.” Anh chụp cái mũ đang đội xuống đầu cô. “Đội cái mũ chết tiệt vào. Ở đây mặt trời đúng là mặt trời đấy, không giống cái thứ vớ vẩn nhạt nhẽo mà cô quá quen ở Califomia đâu.”
Ở chín lỗ cuối, cô làm hai cha con Ted trượt thêm một lỗ nữa vì cô đã giật một ít cỏ cốt cho Ted có cú đánh đẹp hơn. Tuy nhiên, cho dù cô đã làm họ mất ba lỗ - và những cú đánh không chuẩn mà thỉnh thoảng Ted mắc phải trong lúc nỗ lực quá sức để che giấu thái độ tức giận anh dành cho cô - anh vẫn không hề lép vế trước đối thủ. “Hôm nay con chơi một trận kỳ lạ thật đấy con trai,” Dallie nói. “Những khoảnh khắc trên cả tuyệt vời được xen vào với những lúc đánh như đang mơ ngủ. Ta chưa từng nhìn thấy con chơi tốt thế này - hoặc tệ thế này - nhiều năm nay rồi.”
“Thất tình khiến người ta thành ra như thế.” Kenny đẩy nhẹ bóng từ mép khu lỗ. “Khiến họ hơi phát điên một chút.” Quả bóng của anh dừng lại cách miệng lỗ vài phân.
“Thêm vào đó còn là cảm giác bẽ mặt khi sau lưng cậu ấy, tất cả mọi người trong thị trấn vẫn đang thương xót cho cậu ấy.” Skeet, caddy duy nhất được phép tỏ thái độ thân thiện với các tay chơi, nhặt mảnh vụn nào đó vừa rơi xuống khu lỗ.
Dallie bước lên trước để đánh bóng. “Tôi đã cố gắng chỉ cho nó biết cách giữ chân phụ nữ. Nhưng bọn nhóc này chẳng buồn quan tâm.”
Mọi người có vẻ lấy làm thích thú vì được trêu chọc cười đùa trên vết thương của người khác. Kể cha Ted. Một bài kiểm tra khí chất đàn ông hoặc một cái gì đó tương tự như vậy. Nếu các bạn gái cô mà a dua theo cái trò này thì thể nào cũng có người cuối cùng phải rớt nước mắt. Nhưng Ted chỉ đơn thuần ung dung mỉm cười, chờ đợi đến lượt mình, rồi đánh nhẹ bóng đến cách lỗ chừng ba mét.
Khi mọi người rời khỏi khu lỗ, chẳng hiểu vì lý do gì, Kenny Traveler lại quyết định nói cho Spencer Skipjack biết cha mẹ cô là ai. Mắt Skipjack sáng lên. “Jake Koranda là cha cô? Thế này thì đúng là hay rồi đấy. Tôi cứ tưởng cô làm caddy ở đây để kiếm tiền chứ?” Ông ta nhìn cô rồi lại nhìn Ted. “Giờ hai người đang cặp kè với nhau đấy à?”
“Không!” cô nói.
“E là không,” Ted nói nhẹ nhàng. “Có lẽ ông đoán được rồi đấy, tôi vẫn đang cố gắng phục hồi sau vụ hứa hôn tan vỡ.”
“Tôi không nghĩ là người ta lại gọi đó là một vụ hứa hôn tan vỡ khi anh bị vứt bỏ ngay tại bàn thờ Chúa đâu,” Kenny chỉ ra vấn đề. “Nhìn chung người ta vẫn coi đó là một kết thúc bi thảm.”
Sao mà Ted phải lo lắng đến chuyện cô làm mất mặt anh ngày hôm nay cơ chứ, trong khi chính bạn bè anh đang thực hiện việc này một cách xuất sắc đến thế còn gì. Nhưng có vẻ như Skipjack đang có được những giây phút huy hoàng, và cô nhận ra cuộc chuyện trò riêng tư của họ đã khiến ông ta cảm thấy mình chẳng khác gì một người trong nhóm. Kenny và Dallie, nhờ hết thảy những cách thức cũ rích chết tiệt và hiệu quả của cánh đàn ông, đã nắm thóp được ông ta.
Sau khi phát hiện ra cặp cha mẹ nổi tiếng của cô, Skipjack chẳng để cô yên lúc nào. “Vậy cô thấy thế nào khi lớn lên bên cạnh người cha là Jake Koranda?”
Cô đã nghe câu hỏi này hàng ngàn lần và cho đến tận giờ vẫn thấy bất mãn vì người ta chẳng hề biết đến mẹ cô, vốn cũng thành công nào kém gì cha cô. Cô đưa ra câu trả lời nhẹ tênh.
“Đối với tôi, cha mẹ chỉ là cha và mẹ mà thôi.”
Cuối cùng Ted cũng nhận ra cô cũng có chút ít giá trị với anh. “Mẹ của Meg cũng là người nổi tiếng. Bà ấy điều hành một công ty quản lý tài năng lớn, nhưng trước đó, bà ấy vốn là một diễn viên và người mẫu nổi tiếng.”
Trên thực tế, mẹ cô chỉ xuất hiện trong đúng một bộ phim, Nhật thực sáng chủ nhật, nơi bà đã gặp cha Meg.
“Đợi chút!” Spencer kêu lên. “Chết t... Hồi còn nhỏ tôi từng treo ảnh mẹ cô sau cánh cửa phòng ngủ đấy.”
Thêm một bình luận nữa mà cô đã nghe hàng tỉ lần. “Nghĩ đến chuyện đó mà xem.” Ted lại liếc nhìn cô.
Skipjack luôn miệng nói về hai vị phụ huynh nổi tiếng của cô cho tới tận khi họ đến gần lỗ thứ mười bảy. Bởi một cú đánh hơi dở, Kenny và Skipjack tụt sau một hố, và Skipjack không hề vui vẻ. Ông ta càng không vui hơn vì trước khi phát bóng, Kenny nhận một cuộc điện thoại từ vợ và hay tin cô đã cắt trúng tay khi đang làm vườn và đã tự mình lái xe đi gặp bác sĩ để khâu vết thương. Theo như đoạn cuối cuộc trò chuyện của Kenny, vết thương không có gì nghiêm trọng và vợ anh không đồng ý để anh bỏ dở trận đấu, nhưng từ lúc đó trở đi, Kenny không sao tập trung được.
Meg có thể thấy Skipjack khát khao giành chiến thắng đến mức nào, cũng như cô có thể thấy cả Ted lẫn Dallie đều chẳng hề nghĩ đến chuyện lùi bước, dẫu cho có là vì tương lai của thị trấn đi chăng nữa. Dallie vẫn duy trì phong độ chơi tốt, còn lối chơi thất thường của Ted giờ đã chỉ còn là quá khứ. Cô bắt đầu nảy sinh cảm giác kỳ quặc là anh thậm chí còn thấy thích thú trước cái thách thức phải giải quyết ba lỗ golf mà cô đã làm mất của họ.
Skipjack quát Mark vì đã quá chậm trễ trong lúc đưa một cây gậy cho ông ta. Ông ta có thể cảm thấy chiến thắng đang dần trượt khỏi tay, và cùng với nó là cơ hội khoe khoang khoác lác rằng ông ta và Kenny Traveler đã đánh bại Dallie và Ted Beaudine tại chính sân nhà của họ. Thậm chí, ông ta còn chẳng buồn quấy rầy Meg nữa.
Tất cả những gì đợi Beaudine phải làm bây giờ là đánh trượt một vài cú, khơi dậy tâm trạng hào hiệp của Spencer Skipjack cho các thỏa thuận trong tương lai, nhưng có vẻ như họ không định làm thế. Cô không sao hiểu được. Đáng lẽ họ nên quan tâm đến cái tôi quá lớn của vị khách thay vì cứ chơi như thể chỉ có duy nhất kết quả của trận đấu mới đáng tính đến. Có vẻ như họ cho rằng trêu đùa nhau và để Skipjack có cảm giác ông ta là người trong cuộc là đã đủ rồi. Nhưng Skipjack là người hay dằn dỗi. Nếu Ted muốn được dễ dàng chấp nhận thì anh và bố anh cần phải thua trận đấu này. Thay vì thế, họ lại càng nỗ lực duy trì lợi thế hơn một lỗ golf của mình.
May mắn thay, Kenny đã lấy lại được sức sống ở lỗ cột cờ thứ mười bảy và thực hiện một cú đẩy bóng gần một trăm mét cân bằng cục diện giữa hai đội. Meg không thích cái tia sáng quyết tâm lóe lên trong mắt Ted khi anh phát bóng ở lỗ cuối cùng. Anh đưa gậy vào vị trí, điều chỉnh tư thế, thực hiện cú swing... đúng lúc đó, một cách đầy chủ tâm, cô tình cờ thả túi đựng gậy golf của anh rơi xuống...
Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo - Susan Elizabeth Phillips Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo