Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lâu Đài Bị Phù Phép
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 7
C
ậu có thế chỉ cho tôi một khách sạn tốt không? - Sinh vật rỗng ruột nói. Gerald biết rõ điều đó. Sinh vật đó không có vai bên trong chiếc áo khoác, chỉ là thanh ngang treo áo. Bàn tay giơ lên để hỏi thì không hẳn là tay, đó chỉ là chiếc găng tay nhồi lổn nhổn những chiếc khăn mùi soa, gắn liền với nó là cánh tay bằng những chiếc ô. Ấy vậy mà những vật này lại đang sống và đang hỏi rõ ràng.
Trong lòng nôn nao lo sợ, Geral nhận ra rằng hoặc là bây giờ hoặc là không bao giờ có cơ hội như thế này.
- Xin lỗi? - Đó là những gì cậu có thể cố hết sức thốt lên được. Khuôn mặt bằng giấy vẽ đó lại quay sang nhìn cậu và lại nói tiếp:
- Ạu... ó... ể... ỉ... o... ôi... ột... ách... ạn... ôt... ược... ông?
- Ngài muốn một khách sạn? - Gerald nhắc lại một cách ngớ ngẩn - Một khách sạn tốt?
- Một... ách... ạn... ốt - Cái môi được vẽ lặp lại.
- Cháu vô cùng xin lỗi - Gerald tiếp tục, cậu có thể luôn lịch sự trong bất kỳ hoàn cảnh nào, và đó là phẩm chất của cậu - Tất cả các khách sạn ở đây đều đóng cửa sớm, cháu nghĩ là khoảng tám giờ.
- o... ửa... ánh... ức... ọ... ậy - Người Ugly Wugly nói. Giờ thì Gerald hiểu những người giấy đó đã biến thành người thật, những người khoảng năm mươi tuổi và hiển nhiên là những người nổi tiếng và được kính trọng trong giới họ, loại người luôn đi vé hạng nhất và hút những điếu xì gà đắt tiền. Lần này thì không cần nhắc lại Gerald cũng biết người Ugly Wugly nói gì, đó là "gõ cửa đánh thức họ dậy".
- Ngài không thể - Gerald giải thích - Họ hoàn toàn bị điếc, tất cả những người độc thân bảo vệ khách sạn trong thị trấn này. Đó là... - Cậu hơi lúng túng - Đó là luật của thị trấn, chỉ những người bị điếc mới được phép trông coi khách sạn.
Cậu nhận xét thêm.
- Ngài biết đấy, những cây hoa bia thì rất tốt cho bệnh đau tai.
- Ông... ẳn... ếr Ugly Wugly nói. Gerald không ngạc nhiên khi nhận thấy rằng điều ông ta nói là “không hẳn thể’.
- Lần đầu tiên thì có một chút khó khăn - Cậu nói. Những người Ugly Wugly khác đang vây tròn xung quanh cậu. Người phụ nữ đội mũ có vành nói:
- Nếu không có khách sạn thì một chỗ trọ cũng được.
Gerald nhận thấy mình khá là thông minh khi hiểu cuộc hội thoại của những người không có vòm miệng.
- Cháu có biết một chỗ trọ - Cậu chậm rãi nói - Nhưng... - Người cao nhất trong đám người Ugly Wugly chen lên phía trước, ông ta mặc chiếc áo bành tô cũ màu nâu với chiếc mũ đội đầu đã luôn được treo lên giá treo quần áo của trường học để lừa bọn trộm rằng ông chủ nhà đang ở nhà. Ông ta có vẻ thẳng thắn, bất cứ ai cũng có thể nhận thấy rằng ông ta không phải là một người hào hoa.
Ông ta bắt đầu nói, nhưng người phụ nữ có vành mũ ngắt lời ông ta. Bà ta nói rành mạch hơn những người khác, Gerald nhận thấy là miệng của bà ta được vẽ rộng hơn những người kia, vì thế bà ta có một cái gì đấy trông giống như là vòm miệng, mặc dù nó chỉ là bằng giấy.
- Đó chính là cái mà tôi muốn biết - Gerald hiểu bà ta nói gì - Chúng tôi có thể gọi những chiếc xe ngựa ở đâu?
- Cháu không biết - Gerald nói - Nhưng cháu sẽ tìm thấy nó. Chúng ta phải đi thôi. Buổi biểu diễn đã kết thúc, họ muốn khóa cửa nhà và tắt đèn đi. Chúng ta phải đi thôi. Cháu sẽ rất vui sướng làm bất cứ việc gì - Gerald nói với thái độ đứng đắn và lịch sự - Cháu có thể đi cùng quý vị và chỉ cho quý vị một nơi để trọ nếu quý vị ở trong sân đợi cháu một chút, đó là một cái sân rất tốt - Cậu tiếp tục khi có một cái phẩy tay khinh khỉnh từ những người có bộ mặt bằng giấy trắng bệch - Không phải là sân bình thường, quý vị biết đấy, các bơm được sơn xanh hết, còn các thùng rác thì bằng sắt mạ.
Những người Ưgly Wugly quay lại với nhau để bàn bạc và Gerald nghe được rằng theo ý kiến của họ bơm màu xanh và thùng rác được làm bằng thép mạ thì hoàn toàn khác hẳn.
- Cháu thực sự xin lỗi - Cậu ra sức thuyết phục - Khi để quý vị phải đợi, nhưng quý vị biết đấy cháu có một ông chú bị mất trí và cháu phải cho chú ấy ăn cháo lúc chín rưỡi, chú ấy sẽ không ăn nếu không có cháu.
Gerald dẫn đường, cả đám người Ugly Wugly đi theo cậu. Bậc cầu thang bằng sắt có một vài vết thủng vì vậy một vài người có giầy thì không sao nhưng còn những người chân chỉ là cán chổi hay là cái ô thì bước lên thật là khó khăn.
- Nếu q.uý vị không phiền thì xin quý vị đợi ngoài ban công được không ạ? - Gerald nói - Nếu chú của cháu nhìn thấy bất kỳ người lạ nào thì ngay cả cháu cũng không thể biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra.
- Có lẽ - Người phụ nữ đội chiếc mũ có vành lo lắng - Tốt hơn cháu có thể tìm cho chúng ta một nhà trọ không?
- Cháu đã không cho quý vị biết - Gerald dứt khoát nói - Cảnh sát sẽ bắt giữ tất cả những người lạ - Cậu thuyết phục thêm - Cháu không thể chịu đựng được khi nghĩ đến chuyện quý vị bị nhốt vào ngục tôi.
- ững... ứ... ổ... ẹn - Người Ugly Wugly khá lớn tuổi nói và phát ra âm thanh giống như “những thứ hổ thẹn”.
Tuy nhiên họ vẫn đứng xếp hàng dưới ban công bằng sắt. Gerald đưa mắt nhìn họ và ngạc nhiên tự hỏi tại sao cậu không sợ, tuy vậy cậu vẫn tự khen ngợi lòng dũng cảm của mình. Nhìn những sinh vật đó thật khủng khiếp. Dưới ánh đèn thì thật khó để tin rằng họ thực sự chỉ làm bằng quần áo, gối và những chiếc gậy mà không có gì bên trong. Khi bước lên bậc thềm, cậu nghe thấy tiếng họ nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ lạ lùng của họ. Cậu đặc biệt chú ý tới giọng khá lớn của người Ugly Wugly đáng kính “Tất cả những cậu bé đều lịch sự”, còn người phụ nữ đội chiếc mũ có vành hoa trả lời với giọng ấm áp “Quả thực là như vậy”.
Cánh cửa kính màu đóng lại phía sau cậu. Phía sau cậu là chiếc sân, ở đó có bảy người mà không thể tin được đó là người. Phía trước cậu là sự yên lặng của ngôi nhà, sự có mặt của năm người mà cậu biết rất rõ là sẽ rất sợ hãi như bình thường mọi người vẫn thế.
Tất nhiên lý do tại sao Gerald không sợ là vì cậu có chiếc nhẫn. Nhưng Gerald biết rất rõ những người khác sẽ sợ như thế nào, do đó cậu đứng lại một lúc ở phòng khách hình dung điều gì sẽ khiến cậu đỡ sợ khi cậu bị hoảng sợ.
- Cathy! Anh đang nói đây! Jimmy! Mabel ơi! - Cậu gọi to, giọng vui vẻ đến nỗi âm thanh nghe rất giả dối ngay cả đối với chính cậu.
Cánh cửa phòng ăn hé ra một chút.
- Anh đang nói đây, rất thật đấy! - Gerald tiếp tục, cậu lấy vai đẩy cánh cửa - Các em đang chặn cánh cửa bằng cái gì đấy?
- Có một mình anh thôi à? - Kathleen nín thở hỏi.
- Tất nhiên rồi. Đừng có ngớ ngẩn như vậy nữa!
Cánh cửa mở ra, để lộ ra ba khuôn mặt hoảng hốt, những chiếc ghế mà những khán giả đã ngồi thì lộn xộn
- Họ đâu rồi? Anh đã làm họ biến mất rồi à? Chúng em đã nghe thấy họ nói. Thật kinh khủng!
- Họ đang ở ngoài sân - Gerald nói với giọng thú vị và vui sướng mà cậu cố tạo ra - Thật là thú vị! Họ giống hệt người thật, khá tốt bụng và vui nhộn. Đó là câu chuyện vui nhộn nhất. Đừng vào với cô giáo và Eliza. Anh sẽ lấy lại tinh thần cho họ. Kathleen và Jimmy hãy đi ngủ đi, anh sẽ đưa Mabel về nhà, nhân thể anh sẽ tìm một vài nhà trọ cho những người Ugly Wugly, thật ra họ cũng rất hài hước. Anh ước gì các em có thể đi cùng với anh.
- Hài hước ư? - Kathleen nhắc lại giọng nghi ngờ và rầu rĩ.
- Hết sức hài hước - Gerald khắng định - Bây giờ các em hãy nghe điều anh phải nói với cô giáo và Eliza nhé và hãy ủng hộ anh với tất cả những gì mà các em có.
- Nhưng - Mabel nói - Anh không thể để bọn em ở lại một mình để đi với những người kinh khủng ấy. Trông họ như quỷ sứ ấy.
- Các em hãy đợi cho đến khi các em nhìn thấy họ thân thiện - Gerald khuyên - Họ chỉ như những người bình thường. Điều đầu tiên họ hỏi anh là chỉ cho họ một khách sạn tốt. Tất nhiên là lúc đầu anh không thể hiểu được bởi vì họ không có vòm miệng mà.
Ngay lập tức Gerald biết rằng mình đã phạm sai lầm khi nói về điều này.
Rõ ràng là chỉ vài phút trước Mabel và Kathleen đang nắm tay, giờ chúng đã phải ôm chặt lấy nhau với sự khiếp sợ vô cùng. Jimmy đang ngồi trên mép thứ lúc nãy là sân khấu giật bắn người đến nỗi chân đá cả vào chiếc khăn phủ giường màu hồng.
- Chẳng hề gì - Gerald giải thích - về chuyện vòm miệng, anh nghĩ các em sẽ sớm hiểu thôi. Khi anh đi khỏi chỗ đó anh đã nghe họ nói anh là một cậu bé lịch sự. Các em biết đấy, nếu họ là quỉ sứ thì họ sẽ không để ý đến chuyện nhỏ như vậy.
- Chuyện họ nghĩ về anh lịch sự như thế nào không quan trọng, nếu anh không đưa em về nhà, chỉ có thế thôi. Anh sẽ đi chứ? - Mabel hỏi.
- Tất nhiên rồi. Chúng ta sẽ chưa kết thúc trò đùa này. Bây giờ hãy đến chỗ cô giáo.
Vừa nói cậu vừa mặc áo khoác và chạy lên cầu thang. Những đứa trẻ khác đứng tụm lại ở phòng khách, chúng có thể nghe thấy tiếng gõ cửa với vẻ thư thái như không có chuyện gì xảy ra.
- Là em Gerald đây ạ - Một lát sau cánh cửa phòng được mở ra, và cuộc trò chuyện diễn ra với giọng nói rất nhỏ, sau đó cô giáo và Gerald đến cửa phòng của Eliza, nỗi khiếp sợ của Eliza đã được giảm bớt đi.
- Mình muốn biết anh ấy đang nói dối họ cái gì - Jimmy lẩm bấm.
- Đó không phải là nói dối - Mabel nói - Anh ấy chỉ nói sự thật và cũng tốt khi để họ biết.
- Nếu như anh là một người đàn ông - Jimmy nói với vẻ coi thường - Anh sẽ trở thành một gã hung bạo và phải trốn ở trong ống khói.
- Nếu em là một cậu bé - Mabel trả đũa - Em sẽ không sợ hãi những chiếc áo khoác cũ.
- Em xin lỗi đã để chị phải sợ hãi - Giọng nói dịu dàng của Gerald vọng xuống cầu thang - Chúng ta sẽ không nghĩ về nỗi sợ hãi nữa. Đó là một cách tốt có đúng vậy không?
- Đấy - Jimmy thì thầm - Anh ấy đang dùng đúng mẹo của chúng ta.
- Phải, đúng thế đó - Mabel khẳng định.
- Đó thực sự là một trò tuyệt vời - Cô giáo nói - Thế các em di chuyển những người nộm như thế nào?
- Chúng em vẫn thường xuyên làm điều đó bằng dây - Gerald giải thích.
- Đó cũng là sự thật - Kathleen thì thầm.
- Hãy cho mọi người xem một lần nữa, vì trò này rất đặc biệt - Cô giáo nói:
- Ôi, chúng em đã thu dọn tất cả đi rồi - Gerald nói - Chúng em rất xin lỗi vì đã làm cô hoảng hốt, chúng em đã nghĩ là cô sẽ không thích xem chúng nữa.
Gerald giải thích rằng em trai và em gái cậu sẽ thích thú với chuyện này. Còn cậu, cô giáo nhận ra rằng cậu còn có trách nhiệm đưa Mabel về. Nếu cô giáo giữ Mabel ở lại đây đêm nay thì thật tốt nhưng điều đó thì không thể được, bởi vì cô của Mabel sẽ vô cùng tức giận. Thật vô ích nếu nghĩ đến việc Eliza sẽ đưa Mabel về nhà khi Eliza rất sợ bóng đêm trừ phi đi cùng bạn trai mình.
Vì thế Mabel đã lấy chiếc mũ của mình và chiếc áo khoác không phải của cô bé, rồi cùng Gerald đi ra ngoài bằng cửa trước. Ngay khi cửa trước đóng thì Gerald tóm tay Mabel và kéo cô bé tới góc phố nơi dẫn đến cái sân, cậu dừng lại ở chỗ này.
- Bây giờ - Cậu nói - Anh muốn biết là em ngốc hay không?
- Anh mới là kẻ ngốc đó! - Mabel nói, nhưng cô bé nhận ra rằng cậu hoàn toàn nghiêm túc.
- Bởi vì anh không sợ những người Ugly Wugly, họ vô hại và hiền lành như thỏ. Nếu em là một kẻ ngốc anh sẽ quay lại và nói với họ rằng em sợ phải đi bộ về nhà, và anh sẽ đến nói với cô của em biết em ở lại đây.
- Em không phải là kẻ ngốc - Mabel nói - Em không sợ bất cứ cái gì.
- Anh sẽ chia sẻ những khó khăn và nguy hiểm của anh với em - Gerald nói - ít nhất thì anh cũng sẽ dẫn dắt em. Anh sẽ không giúp nhiều cho cậu em mình. Anh có thể cho em biết vậy, và nếu em chơi xỏ anh thì anh sẽ không bao giờ nói chuyện với em nữa.
- Anh là một kẻ đáng ghét, anh là thế đó! Em không cần bị dọa để dũng cảm hơn.
- Mabel - Gerald nói, giọng nhỏ và xúc động - Anh biết em can đảm, anh tin em, đó là lý do tại sao anh lại sắp xếp như thế này. Anh có thể tin vào em đến hơi thở cuối cùng không?
Mabcl nhận thấy rằng ngoài từ “có” thì tất cả các từ khác lúc này đều là thừa, vì thế “có” là từ mà cô bé đã nói.
- Vậy thì hãy đứng đợi ở đây, em hãy đứng gần chỗ ngọn đèn. Khi nhìn thấy anh cùng họ đi đến thì hãy nhớ rằng họ vô hại và hiền lành như con rắn, ý anh là như chim bồ câu, hãy nói chuyện với họ như nói với những người bình thường khác. Hiểu chứ?
Cậu để cô bé lại và quay đi, nhưng phải dừng lại khi cô bé hỏi:
- Anh sẽ nói với họ là sẽ đưa họ tới khách sạn nào?
- Ôi! - Gerald ôm đầu bằng cả hai tay với vẻ lo lắng - Đấy! Em xem, Mabel, em đã thực sự giúp anh rồi đấy - Vào lúc đó cậu vẫn không mất đi sự khéo xử của mình - Anh đã hoàn toàn quên nó! Anh đã định hỏi em có nhà trọ hay bất cứ chỗ nào ở trong lâu đài để anh có thể dẫn họ đến nghỉ đêm nay không? Phép thuật sẽ được giải, em biết đấy, nó cũng giống như sự vô hình, và họ sẽ chỉ là những chiếc áo khoác và những thứ mà chúng ta có thể dễ dàng mang về nhà vào bất cứ ngày nào. Có nhà trọ hay bất cứ nơi nào không?
- Có một lối đi bí mật - Mabel bắt đầu, nhưng đúng lúc đó cánh cửa sân mở ra và những người Ugly Wugly thò đầu ra ngoài và lo lắng nhìn ra phố.
- Đồng ý! - Gerald chạy ra để gặp họ. Tất cả những gì Mabel có thể làm là không chạy theo hướng ngược lại và cô bé thật tự hào về bản thân khi nhớ lại cái đêm đó.
Và bây giờ với tất cả sự thận trọng cần phải có do lo sợ sự xuất hiện của ông bác mất trí, những người Ugly Wugly đi ra khỏi sân.
- Hãy đi nhẹ bằng ngón chân của bà nhé - Người Ugly Wugly đội mũ chóp cao thì thầm với người đội chiếc mũ có vành hoa. Gerald rùng mình, làm thế nào mà bà ta có được ngón chân trong khi một chân của bà là chiếc gậy chơi golf và chiếc chân kia là chiếc gậy chơi khúc côn cầu.
Mabel vẫn đứng đó, tay trở nên lạnh lẽo và ẩm ướt, nhưng cô bé vẫn đứng đó, miệng lẩm bẩm “họ không phải là người thật, họ không thể là người thật, đó chỉ là một giấc mơ, họ thực sự không có thật”. Sau đó Gerald đến, tất cả đám người Ugly Wugly đứng thành vòng tròn. Gerald nói:
- Đây là một người bạn của chúng ta, Mabel, công chúa trong vở kịch, như quý vị đã biết. Hãy dũng cảm! - Cậu nói thêm và thì thầm vào tai cô bé chỉ đủ để cô bé nghe thấy.
Thần kinh Mabel căng ra như sợi dây đàn banjo, liệu cô có thể trở nên dũng cảm không hay chỉ có thể là một đứa con gái yếu đuối chỉ biết la thét và chạy thôi. Người Ugly Wugly đáng kính bắt tay cô bé. Ông ta không phải là thật, cô bé tự nhủ, còn người có vành mũ hoa hồng bắt tay cô bằng chiếc găng tay đính vào cánh tay làm bằng cán ô và nói:
- Bạn thân mến! Hãy đi dạo với tôi nhé!
Sau đó tất cả họ đi bộ trên phố High Street như thể không có ai khác trên phố, theo lời Gerald nói.
Đó là một đoàn người kỳ lạ, nhưng người dân ở Liddlesby đi ngủ sớm, còn cảnh sát Liddlesby thì như cảnh sát ở hầu hết nơi khác thường đi ủng mà một người ở cách đó một dặm cũng có thể nghe thấy tiếng ủng nện được. Nếu nghe thấy tiếng ủng thì Gerald sẽ có đủ thời gian dẫn họ quay lại.
Mabel cảm thấy như mình đang ở trong một cơn ác mộng, nhưng Gerald cũng ở trong cơn ác mộng đó. Gerald đã hỏi cô bé có phải là một kẻ ngốc không, tất nhiên là không phải, nhưng cô bé cảm thấy mình chẳng mấy chốc sẽ trở thành một kẻ ngốc. Cô bé vẫn trả lời một cách nhã nhặn với những người không thật đó. Cô của cô bé thường trò chuyện với những người không thật và bây giờ thì cô bé biết điều đó là như thế nào.
Mùa hè khi trời chạng vạng tối đã có trăng. Những cái bóng của người Ugly Wugly đổ xuống đường trông kinh khủng hơn nhiều so với chính bản thân họ. Mabel ưóc gì trời tối đen, rồi rùng mình ước lại.
Gerald chịu sự thẩm vấn của người Ugly Wugly có chiếc mũ cao về trường học của cậu, môn thể thao của cậu, trò giải trí và những tham vọng của cậu, cậu tự hỏi cuộc trò chuyện này sẽ kéo dài bao lâu. Chiếc nhẫn dường như đang phát huy tác dụng bảy tiếng một. Những chuyện như thế này diễn ra cứ bảy tiếng một hay mười bốn hoặc hai mươi mốt tiếng. Cậu để hết tâm trí vào sự rắc rối của phép tính bảy lần một và thực sự choáng váng khi thấy mình ở cánh cổng của lâu đài.
Tất nhiên là cổng đã khóa.
- Quý vị biết đấy - Cậu giải thích khi những người Ugly Wugly đẩy cánh cửa sắt bằng những bàn tay lạ thường một cách vô ích - Đã quá muộn rồi. Có một đường khác nhưng phải trèo qua một cái hang.
- Những người phụ nữ... - người Ugly Wugly đáng kính bắt đầu phản đối, nhưng những quý bà với giọng quả quyết rằng họ thích sự mạo hiểm.
Vì thế họ đi vòng qua đường, đến một cái hang, dưới ánh trăng lờ mờ thật khó để nhận ra nó. Gerald đi đầu cầm chiếc đèn xe đạp mà cậu đã chộp được khi những người Ugly Wugly ra khỏi sân. Đi theo sau là Mabel và cuối cùng là những người Ugly Wugly, họ trườn vào một cái hang cạnh bìa rừng cùng với âm thanh lạ lùng của sự ngạc nhiên, đàn ông thì khuyến khích đàn bà thì sợ hãi, họ đi dọc theo lối đi có ánh đèn, xuyên qua con đường có những cây dương xỉ rủ xuống và dưới khung cửa tò vò.
Khi họ hiện ra trong khu vườn kiểu Ý đầy ánh trăng thì những đôi môi được vẽ trên giấy đã buột ra tiếng “ôi” đầy sự ngạc nhiên và thán phục.
Những bậc thang bằng đá hoa và con đường đầy sỏi uốn khúc một cách khéo léo và tinh xảo, chắc chắn rằng chưa từng có tiếng dội của những bước chân lạ đến thế.
Gerald thấy bức tượng Hermes nhảy ra khỏi bệ chạy tới chỗ cậu với tất cả vẻ tò mò của một cậu bé nóng lòng muốn tham dự một cuộc đánh nhau trên phố, cậu cũng biết mình là người duy nhất nhìn thấy sự chuyển động của bức tượng trắng đó.
Cậu biết rằng chiếc nhẫn làm cho cậu nhìn thấy những cái mà người khác không thể nhìn thấy, cậu tháo nó ra khỏi ngón tay cậu. Đúng vậy, Hermes vẫn đứng yên trên chiếc bệ như người tuyết mà bạn vẫn thường làm vào dịp Giáng sinh. Cậu lại đeo chiếc nhẫn vào và lại thấy Hermes đang đi quanh và nhìn chằm chằm vào từng khuôn mặt những người Ugly Wugly.
- Dường như đây là một khách sạn rất cao cấp - Người Ugly Wugly có chiếc mũ cao nói - Mọi thứ đều được bố trí rất tinh tế.
- Chúng ta sẽ vào bằng cửa sau - Đột nhiên Mabel nói - Cửa trước thường được khóa vào lúc chín rưỡi.
Một người Ugly Wugly thấp, béo đội chiếc mũ lưỡi trai màu vàng và xanh, nói năng rất vất vả, đã lẩm bẩm điều gì đó về việc phiêu lưu mạo hiểm và cảm giác lại thấy trẻ trung.
Bây giờ họ đang men theo sát mép hồ nơi có những con cá vàng đang bơi lượn, nơi có những con vật khổng lồ thời tiền sử xuống uống nước và tắm. Dưới ánh trăng, những tia nước bắn lên trông giống như những hạt kim cương trắng vậy và chỉ duy nhất có Gerald nhìn thấy những chiếc vẩy to lớn của con thằn lằn mặc dù lúc này nó đang lăn tròn và đầm mình giữa những bông hoa loa kèn.
Họ vội vã bước lên Tháp hoa. Mabel đi ra phía sau bức tượng nữ thần, dò dẫm một chút, sau đó chiếc đèn của Gerald chiếu thẳng vào một chiếc cửa cao và hẹp, chiếc cửa đó bằng đá. Nó đã được đóng. Khi những ngón tay của Mabel chạm vào, chiếc cửa từ từ quay tròn.
- Lối này - Cô bé nói và thở mạnh, cảm thấy lạnh toát sau gáy.
- Cậu hãy dẫn đường đi, cậu bé ạ - Một người Ugly Wugly nói.
- Cháu... cháu phải đi sau để đóng cửa - Gerald nói.
- Cô công chúa có thể làm điều đó. Chúng tôi sẽ giúp cô ấy - Người đội mũ có vành hoa nói.
Gerald nhẹ nhàng thuyết phục họ rằng cậu là người duy nhất chịu trách nhiệm về việc đóng chiếc cửa đó an toàn.
- Cháu chắc chắn là quý vị không muốn cháu gặp rắc rối - Cậu thuyết phục họ và cuối cùng thì những người Ugly Wugly cũng đồng ý.
- Ngài cầm lấy nó - Gerald giục và ấn chiếc đèn vào người Ugly Wugly có vẻ già nhất - Ngài hãy dẫn đường đi, hãy đi thẳng - Cậu thì thầm hỏi Mabel - Có còn bậc thang nào nữa không?
- Nó không dài lắm đâu - Mabel thì thầm lại - Đi thêm một đoạn nữa là đến đoạn đường vòng.
- Nói thầm thì là không lịch sự chút nào đâu - Đột nhiên người Ugly Wugly gầy nhất nói.
- Đừng để ý đến ông ấy, dù sao thì ông ấy cũng không có ý gì đâu - Một quý bà Ugly Wugly thì thầm.
Người Ugly Wugly đáng kính dẫn đầu với chiếc đèn trong tay, những người khác tin tưởng đi theo sau, một người và rồi tất cả đều mất hút vào trong con đường chật hẹp. Gerald và Mabel đứng phía ngoài không dám thở mạnh để làm gián đoạn chuyến đi và gần như thổn thức vì nhẹ người. Đột nhiên có một cuộc xô đẩy nhau ở phía trong hành lang. Khi bọn trẻ cố gắng đóng cửa thì những người Ugly Wugly đã đẩy mạnh để mở cánh cửa ra. Không biết họ đã nhìn thấy gì trong hành lang tối và điều đó đã cảnh báo họ. Không biết họ nhận thức bằng cái đầu rỗng của họ rằng đây không phải là lối sau dẫn vào một khách sạn danh tiếng nào, hay bản năng đột nhiên cảnh báo họ rằng họ đang bị lừa. Mabel và Gerald không thể biết được đó là điều gì. Nhưng chúng biết rằng những người Ugly Wugly không còn là những người bạn thân thiện nữa, họ hung dữ mỗi khi có sự thay đổi đến với họ. Họ la lên phá vỡ màn đêm tĩnh mịch “Không, không, chúng tôi sẽ không đi! Hãy để cậu bé dẫn đường!” Đó là tiếng la của những quý bà, họ la lớn để phản kháng, và tệ hơn cả là họ cứ đẩy cánh cửa đá hẹp đã được đóng gần hết, giọng của họ không còn bình thường nữa mà có vẻ dọa dẫm kinh khủng.
- Đẩy đi, hãy đẩy vì cuộc sống của em! - Cậu la lên, tì gót chân vào cột đá và đẩy thật mạnh.
- Em không thể đẩy thêm được nữa, em không thể! - Mabel rền rỉ và cố gắng sử dụng gót chân giống như Gerald nhưng chân của cô bé quá ngắn.
- Họ không được ra ngoài, họ không được phép! - Gerald hổn hển nói.
- Cậu sẽ biết điều đó khi chúng tôi làm được - Giọng nói giận dữ thốt ra từ phía bên kia cánh cửa.
- Ở đây có chuyện gì thế? - Đột nhiên một giọng nói lạ vang lên, giọng nói thật êm ái, rõ ràng, trong trẻo. Một cái bóng mới bất ngờ đổ xuống sàn đá hoa của Tháp hoa.
- Hãy đến đây và giúp chúng cháu đẩy cánh cửa này! - Gerald nói với người mới đến - Nếu họ ra ngoài họ sẽ giết tất cả chúng ta.
Thình lình một bờ vai được bọc bằng vải nhung, khỏe, len vào giữa vai của Gerald và Mabel, cánh cửa được đóng một cách nhẹ nhàng không thể tin được. Mabel ngồi phịch xuống sàn đá hoa thổn thức khóc vì những gì đã làm được và vì kiệt sức.
Người mới đến có vẻ là một người gác rừng, theo như Gerald đoán, ngó nhìn xuống Mabel và nói:
- Thôi nào, đừng thế nữa. Họ là ai và có chuyện gì vậy?
- Cháu không thể nói với chú - Gerald hổn hển nói.
- Chúng ta sẽ biết về điều đó - Người mới đến hòa nhã nói - Hãy đi vào nơi có ánh trăng chiếu để xem xét lại tình thế này.
Gerald mặc dù bối rối vẫn nhận ra rằng những từ mà người gác rừng dùng dường như quá lãng mạn. Nhưng cùng lúc cậu cũng nhận thấy rằng người như thế này còn lâu mới dễ “phỉnh” bằng câu chuyện khó tin như chị Eliza, ngài cảnh sát Johson, thậm chí cả cô giáo nữa. Câu chuyện duy nhất cậu phải kể chỉ được phép bịa đặt một phần thôi.
Gerald đứng dậy và kéo Mabel đang thổn thức lên, khi cậu làm vậy thì người đàn ông cầm tay cậu và dẫn cả hai đứa trẻ ra khỏi chỗ tối của Tháp hoa và bước vào chỗ những bậc thềm được ánh trăng chiếu sáng. Đến đây anh ta ngồi xuống, mỗi đứa trẻ ngồi một bên và với vẻ thân thiện, thuyết phục, anh ta nói:
- Giò hãy kể đi nào!
Nhưng Gerald nói:
- Nếu như cháu bịa chuyện, chú sẽ nhận thấy chứ?
- Dù sao thì đó cũng là lời khen tặng cho sự sáng suốt của chú - Người lạ nói.
- Nếu chúng cháu nói ra sự thật, chú sẽ không tin - Gerald nói.
- Cứ thử xem - Người đàn ông nói. Anh ta cạo râu sạch sẽ, đôi mắt sáng và to khi ánh trăng chiếu vào.
- Cháu không thể - Gerald nói - Chú sẽ nghĩ chúng cháu bị điên. Cám ơn chú đã giúp đỡ và hãy để cho chúng cháu về nhà.
- Chú tự hỏi - Người lạ mặt trầm ngâm nói - Không biết cháu có trí tưởng tượng không.
- Hãy coi như chúng cháu bịa ra họ - Gerald bắt đầu gay gắt và dừng lại với sự thận trọng muộn màng.
- Cháu nói là “họ” có nghĩa là những người mà chú đã giúp các cháu nhốt vào khu mồ đằng kia - Người lạ nói, và thả lỏng tay của Mabel khỏi tay anh ta - Hãy nhớ rằng chú đã nhìn thấy và nghe thấy họ. Chú đánh giá cao sự tưởng tượng của cháu, chú hồ nghi câu chuyện mà cháu đã thuyết phục chú không biết có thật hay không.
Gerald đặt khuỷu tay lên đầu gối và tay thì chống cằm.
- Bình tĩnh lại đi - Người lạ mặt nói - và trong khi cháu bình tâm lại hãy để chú sắp xếp câu chuyện theo cách nhìn của chú. Chú nghĩ cháu khó có thể nhận ra vị trí của chú, chú tới từ London để trông giữ một tài sản kếch sù.
- Cháu đã nghĩ chú là người gác rừng - Gerald nói.
- Không đâu - Người lạ nói - Người quản lý thì đúng hơn. Vào đêm đầu tiên chú đi ra ngoài để ngắm trăng và đi đến tòa nhà trắng, chú nghe thấy âm thanh của một cuộc xô đẩy, cùng với tiếng gọi giúp đỡ. Lúc đó chú đã xuất hiện và hăng hái đóng cánh cửa đá, có trời mới biết ai đang ở đằng sau cánh cửa đá đó. Thật vô lý nếu bây giờ chú hỏi họ là ai khi mà chú đã nhốt họ rồi, chú đã giúp các cháu đóng chặt cửa, chú muốn hỏi họ là ai và chú có thể giúp gì được không?
- Một đề nghị có lý - Gerald thừa nhận.
- Vậy thì tốt rồi - Người lạ mặt nói.
- Vậy là tốt sao - Gerld nói - Sự thật là... - Sau khi dừng lại một chút cậu nói tiếp - Sự thật là cháu không thể nói cho chú biết được.
- Nếu thế chú sẽ phải hỏi những người ở trong kia vậy. Chú sẽ mở cánh cửa đó và tự khám phá ra.
- Hãy nói cho chú ấy biết đi - Mabel nói - Đừng bận tâm đến việc chú ấy có tin hay không. Chúng ta không thể để họ ra ngoài được.
- Được rồi - Gerald nói - Anh sẽ nói cho chú ấy biết. Xin hãy nghe đây chú quản lý, chú phải thề bằng lời thề danh dự của một quý ông người Anh, bởi vì cháu không thể biết được chú có phải là người quản lý hay là không. Chú hứa là không nói với bất kỳ ai điều mà chúng cháu nói với chú và sẽ không đưa chúng cháu vào nhà thương điên chứ?
- Được - Người lạ nói - Chú nghĩ là có thể hứa về điều đó. Nhưng nếu cháu đang chơi trò đánh trận giả và nhốt những người kia vào đó thì cháu có nghĩ là tốt hơn nên để họ ra ngoài không? Cháu biết đấy họ sẽ vô cùng hoảng sợ. Xét cho cùng chú cho rằng họ chỉ là những đứa trẻ mà thôi.
- Hãy đợi cho đến khi chú nghe xong câu chuyện đã - Gerald trả lời - Họ không phải là những đứa trẻ, hoàn toàn không phải. Cháu sẽ chỉ nói về họ hay là phải nói từ đầu?
- Tất nhiên là từ đầu - Chú quản lý đáp.
Mabel nhấc đầu mình ra khỏi vai chú quản lý mặc đồ nhung và nói:
- Hãy để cháu kể từ đầu. Cháu đã tìm ra một chiếc nhẫn và đã ước nó sẽ làm cho cháu vô hình, cháu đã cho rằng đó chỉ là trò chơi, nhưng nó lại trở thành sự thật và cháu đã vô hình trong hai mươi mốt tiếng. Đừng bận tâm đến việc cháu tìm thấy chiếc nhẫn ở đâu. Gerald, anh kể tiếp đi.
Gerald kể tiếp và cậu mất khá nhiều thời gian vì đó là một câu chuyện dài.
- Và vì thế bọn cháu đã nhốt họ vào trong đó và khi bảy tiếng qua đi hoặc là mười bốn tiếng hoặc là hai mươi mốt tiếng cho đến khi có điều gì đó xảy ra và họ sẽ lại chỉ là những chiếc áo khoác cũ. Họ chỉ tồn tại đến chín rưỡi, cháu nghĩ họ sẽ chỉ tồn tại trong vòng bảy tiếng và hơn bốn tiếng đã qua rồi. Bây giờ chú sẽ để bọn cháu về nhà chứ?
- Chú sẽ đưa các cháu về - Chú quản lý nói với giọng hơi bực bội - Chúng ta cùng đi nào.
- Chú không tin bọn cháu - Gerald nói - Tất nhiên chú không tin rồi, không ai có thể tin nổi. Nhưng cháu có thể làm cho chú tin nếu cháu muốn.
Cả ba cùng đứng dậy. Chú quản lý nhìn Gerald chằm chằm cho đến khi Gerald nói lên ý nghĩ của chú quản lý.
- Không, trông cháu không giống người điên, có phải vậy không?
- Đúng thế. Nhưng cháu là một cậu bé có bộ óc kỳ lạ. Cháu có nghĩ rằng mình đang bị ốm hay không?
- Còn có Cathy, Jimmy, cô giáo và chị Eliza nữa. Cả chú nữa, chú đã thấy họ đi lại, đã nghe thấy tiếng họ nữa, thế chú có bị ốm không?
- Không, hay ít ra không phải vì bất cứ thứ gì trừ việc cần biết thông tin. Đi nào, chú sẽ đưa các cháu về nhà.
- Mabel sống ở lâu đài Yalding - Gerald nói khi người lạ quay lại đường rộng để tới cổng lớn.
- Không có họ hàng gì với ngài Huân tưóc Yalding đâu - Mabel vội vàng nói - Cháu chỉ là cháu gái của người quản gia - Cô bé bám chặt tay người lạ suốt đoạn đường, ở lối vào dành cho người giúp việc cô bé hôn tạm biệt rồi đi vào.
- Thật tội nghiệp! - Chú quản lý nói khi họ đi xuống đường để đi ra cổng.
Chú đi cùng Gerald tới cổng trường học.
- Cháu biết chú sẽ làm gì, chú sẽ cố gắng mở cánh cửa đó ra.
- Thông minh đó!
- Đừng làm như vậy, chú hãy đợi đến sáng mai và chúng cháu cũng sẽ đến, chúng cháu có thể tới đó vào lúc mười giờ.
- Được thôi, chú sẽ gặp các cháu ở đó lúc mười giờ. Úi chà, cháu là một đứa bé kỳ quặc nhất mà chú đã từng gặp.
- Tất cả chúng cháu đều kỳ quặc - Gerald nói - Nhưng chú cũng sẽ như vậy nếu chú là cháu. Chúc chú ngủ ngon.
***
Bốn đứa trẻ đang nói chuyện khi chúng giẫm lên bãi cỏ mịn màng ở Tháp hoa. Suốt buổi sáng, chúng nói về sự gan dạ và sự mạo hiểm của Mabel và cuộc phiêu lưu tối hôm qua. Không phải mười giờ sáng mà giờ là mười hai rưỡi vì chị Eliza đã nài nỉ chúng phải dọn dẹp thật sạch “đống rác” tối hôm qua.
- Cậu là một nữ anh hùng - Cathy nói với giọng ấm áp - Mình phải làm một bức tượng của cậu.
- Nó sẽ sống lại nếu như em để nó ở đây - Gerald nói.
- Em sẽ không sợ nữa đâu - Jimmy nói.
- Bởi vì ban ngày mọi thứ nhìn đều rất khác - Gerald quả quyết nói.
- Em hy vọng chú ấy sẽ ở đó - Mabel nói - Chú ấy thật đáng yêu Cathy ạ. Chú ấy là một người quản lý nhưng lại có tâm hồn của một quý ông.
Những đứa trẻ đi lên bậc thang đá hoa dưới ánh nắng mặt trời. Thật khó để tin rằng ở chính nơi này,đêm qua, dưói ánh trăng, sự sợ hãi đã làm của đôi tay của Gerald và Mabel lạnh toát.
- Chúng ta sẽ mở cửa ra chứ? - Kathleon đề nghị - Và sẽ mang những chiếc áo khoác về nhà nhé?
- Hãy lắng nghe trước đã - Gerald nói - Có lẽ họ chưa trở thành những chiếc áo khoác đâu.
Bọn trẻ ghé tai vào chỗ bản lề của chiếc cửa đá, nơi mà đêm qua những người Ugly Wugly đã la hét và hăm dọa bên trong. Vào buổi sáng tất cả lại tĩnh lặng như nó vốn có. Những đứa trẻ quay đi thì nhìn thấy chú quản lý mà chúng tới để gặp. Chú vẫn ở phía bên kia bệ tháp hoa. Nhưng chú không đứng. Chú nằm đó, yên lặng, tay dang rộng.
- Ôi trời, hãy nhìn kìa! - Gathy la lên và chỉ. Mặt chú quản lý trắng bệch, phía trên đầu có một vết thương và một ít máu chảy xuống nền đá hoa.
Cùng lúc Mabel cũng chỉ nhưng cô bé không la lớn như Cathy. Cái mà cô bé chỉ là một bụi cây đỗ quyên bóng loáng. Ở đó ló ra một bộ mặt được vẽ bằng giấy. Dưới ánh nắng mặt trời nó rất trắng và cũng rất đỏ. Khi những đứa trẻ nhìn thì nó lùi lại phía sau để những chiếc lá lấp lánh ánh nắng che đi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lâu Đài Bị Phù Phép
E. Nesbit
Lâu Đài Bị Phù Phép - E. Nesbit
https://isach.info/story.php?story=lau_dai_bi_phu_phep__e_nesbit