Chương 7: Carabine
ôi tổ chức một cuộc hội ý trong buồng của Banzai. Trên tường có những cái giá để sách, một cửa sổ nhìn ra phố Pompe và thềm một quán cà phê nhỏ. Một tấm ảnh rất đẹp của Carabine ngự trong buồng. Đôi khi tôi có cảm tưởng kỳ lạ đó là tôi.
Một con rồng vĩ đại bằng bìa và vải đu đưa cái mõm hiểm độc, cái đầu trắng đỏ, cái lưỡi dài chẻ ở đầu bên trên ngọn đèn đầu giường. Cái đuôi trang trí bằng những lục lạc, những dải băng muôn màu lướt nhẹ lên gáy các cuốn sách.
Tối nay Banzai và Carabine không khiêu vũ. Ngồi dưới đất, trong một xó, cằm kẹp giữa hai đầu gối, em tôi lắng nghe và im lặng.
Banzai nằm trên giường, hai chân vắt chéo, buông giọng cáu kỉnh:
- Cậu nhầm rồi!
Tôi thở dài bực tức:
- Không!
Cậu ta khoát tay vẻ khoan dung:
- Trời tối, và mười phút trước...
Tôi cười khẩy:
- Tớ biết! Tớ biết! Tớ nhầm cậu với Vendredi 13. Vậy là tớ bị điên mất rồi, tớ lẫn lộn bất kỳ người này với bất kỳ cái khác phải không? Trí tưởng tượng của tớ lôi cuốn tớ phải không?
Cậu ta ngập ngừng:
- Đây không phải là lần đầu... Những chuyện vớ vẩn của cậu về sông nước, mây mưa, tàu thuyền...
Tôi ném một cái nhìn giận dữ về phía con rồng và tuôn một tràng:
- Tớ đã nhận ra hắn ta! Một thằng cha to con có mụn cóc, một bộ mặt ám muội...
Banzai ngước mắt nhìn trời, giọng nhạo báng:
- Cậu đọc quá nhiều truyện trinh thám rồi.
Tôi tức lộn ruột. Banzai lấy vẻ ngoan ngoãn và quyền thế của ông thầy dạy toán của tôi. Tôi không thể chịu nổi ông ta!
- Cậu hãy biết điều, bố tớ không liên quan đến những chuyện phiêu lưu của mẹ cậu.
Lần đầu lên tiếng, Carabine nhẹ nhàng nhận xét:
- Nhưng Vendredi 13 thì có đấy. Và Vendredi 13 thuộc nhóm kiều dân châu Á tại Paris...
Banzai nhìn nó sững sờ và rền rĩ:
- Cậu cũng ở trong nhóm đó chứ?
Carabine thì thào:
- Cách đây vài tháng, có hai người đàn ông nói chuyện với bố cậu. Tớ đã ở đấy. Một trong hai người đó đã cởi áo vét ra. Tớ đã nhìn thấy hình xăm: năm chấm màu xanh xếp thành hình tam giác.
- Cậu mơ đấy!
Em gái tôi nhấn mạnh bằng một giọng rõ ràng:
- Cách đây ba tuần, tớ có đến văn phòng của bố cậu để chào ông. Ông ấy đang xếp những bức thư mang cùng một dấu. Ông đã mỉm cười với tớ... và giấu chúng đi.
Banzai rụt rè hỏi:
- Cậu có chắc không?
Carabine mỉm cười. Hoan hô Carabine! Hoan hô môn toán, hoan hô những cô em khéo léo và những bà chị thông minh.
Cô thứ hai trong hai cô gái sinh đôi xinh đẹp, tài giỏi nói thêm:
- Ông ấy đã cất những bức thư đó vào cái tủ kiểu Louis XV có khóa, gần cửa sổ.
Banzai nhăn nhó công nhận:
- Ông ấy cất giấy tờ quan trọng trong đó.
- Thế còn chìa khóa?
Banzai đỏ mặt;
- Cậu muốn lục lọi đồ đạc của ông ấy à? Cậu nghi ngờ bố tố nhúng tay vào một vụ giết người à?
Carabine lẩm bẩm:
- Vendredi 13 cũng có cái hình xăm như thế, đúng không? Đó là dấu hiệu của hội Tam hoàng.
Tôi run lên vì nóng lòng: bố mẹ Banzai được đưa đến đầu kia của thành phố. Con rồng, một người bạn tốt sẽ không tố cáo chúng tôi. Bây giờ là lúc khám xét hoặc không bao giờ nữa.
Carabine suy nghĩ:
- Nếu chúng ta phá khóa, bố cậu sẽ thấy ngay. Phải mở nhẹ nhàng.
Banzai rên rỉ. Tôi hỏi:
- Mày có sáng kiến gì à?
Carabine mỉm cười đề nghị:
- Kevin sẽ biết.
Tôi ngạc nhiên:
- Nó á?
Carabine lại mỉm cười:
- Chắc chắn đó là một tên ăn cắp.
Tôi cũng không ưa gì nó, cái tên mọi rợ tóc vàng đó, nhưng nói thế khiến tôi khó chịu:
- Em kết tội nó là ăn cắp chỉ vì nó sống ngoài phố và bãi biển không nhà không cửa, không người thân sao?
Nó nhìn tôi ranh mãnh:
- Nó không làm gì để gây cảm tình cả. Và nữa... em tự hỏi liệu chúng ta có thể yêu cầu cái anh chàng Vendredi 13 ngoan ngoãn của chị làm điều đó không?
Banzai chìm vào một sự im lặng thù địch. Tôi cãi:
- Cậu ấy không bao giờ muốn làm.
Carabine huýt sáo:
- Đánh cuộc nào?
Cuối cùng thì Banzai cũng mở miệng:
- Tớ ở nhà tớ! Nhà bố tố. Tớ không chấp nhận.
Carabine hỏi:
- Cậu sợ à?
- Không! Bố tôi không có gì phải giấu diêm cả.
Carabine kết luận:
- Tốt, vậy chúng ta lục soát. Theo cậu, việc này sẽ chứng tỏ sự vô tội của ông ấy, đúng không?
Banzai không nói gì. Carabine quyết định:
- Chúng ta đi tìm tên mọi rợ. Cậu ở đây trông nhà... và con rồng. Mình thấy gần đây nó béo ra đấy.
Banzai sửng sốt.
*
* *
Một lát sau, Kevin quan sát chúng tôi bằng cặp mắt xanh.
- Chị muốn tôi ăn cắp của ai đó à? Carabine cù vào đuôi con rồng một cách hờ hững:
- Phải.
- Của bố thằng người Tàu à?
Banzai làu bàu chửi. Cô em tôi lắc đầu. Thằng bé nài nỉ:
- Chị muốn điều tra về Pastor, về mẹ chị và về thằng người Tàu của chị gái chị à?
- Phải.
Thằng người Tàu của tôi ư? Này, cái đồ dân Mỹ! Tôi mở miệng định cãi rồi thận trọng im lặng. Cái trò dọa dẫm này Carabine khéo xoay xở hơn tôi.
Kevin cười khẩy:
- Chị thật dở hơi!
Em gái tôi không giận;
- Rất quan trọng đối với chị Caravelle, có lẽ cả mẹ nữa. Mày đã cứu sống mẹ một lần, thì hãy tiếp tục giúp mẹ di.
Banzai xen vào:
- Pastor là ai vậy?
Tôi nói lại điều mà mẹ đã kể cho chúng tôi: Pastor là một tên người Nam Mỹ chuyên buôn lậu ma túy vào nước Mỹ.
Trong khi tôi giải thích, tên mọi rợ ngồi xệp xuống ghế bành da màu đỏ: cái tên này sinh ra đã mỏi mệt rồi.
Carabine quay về phía nó:
- Được rồi, làm đi, mở cái tủ này ra.
Thằng bé người California lẩm bẩm:
- Tôi nghĩ là chị nói dối.
Thằng bé nhìn xung quanh, khẽ hát một đoạn khó hiểu, búng một cái vào vuốt con rồng, tặc lưỡi vui vẻ:
- Những trò Tàu này không đến nỗi tồi. Con vật nhỏ này có đắt không?
Banzai và con rồng ra vẻ trang nghiêm, không thèm trả lời. Thằng bé đánh giầy ngày trước nhìn vào mặt Carabine một cách ranh ma, rồi lẩm bẩm bằng thứ tiếng Anh và Pháp hỗn hợp.
- Chị muốn cảnh sát tóm tôi, không đúng sao? Chị cùng ghen như chị kia thôi. Tôi đã cứu cô nhà báo. Tôi là con trai. Và tôi là người da trắng.
Carabine thở mạnh, còn tôi thì nổ tung ra. Tôi nhảy xổ vào nó, tát nó, tôi cố gắng quật ngã nó xuống đất. Kevin dễ dàng đẩy lùi tôi.
Tôi ngã ngửa, hông và cánh tay đau đớn, nhanh đến nỗi cả Carabine và Banzai không ai kịp can thiệp.
Thằng mọi rợ tóc vàng gào lên:
- Bây giờ chị đã hiểu chưa?
Kevin đã có lý. Lòng ghen tuông đã dày vò tôi, cắn xé tôi một cách lặng lẽ như một con rồng.
Carabine thở dài:
- Caravelle, chị hãy ngồi xuống.
Tôi làm theo như thường lệ. Trong giây phút đó, tôi còn ghét nó hơn cả tên kia.
Carabine nhắm mắt lại để tập trung tư tưởng, lắc đầu với vẻ quả quyết, nhìn thẳng vào mặt tên đánh giày.
- Kevin nghe đây. Hãy mở cái tủ này, nếu không tao sẽ ăn cắp tiền của bố mẹ chúng tao rồi sẽ tố cáo mày. Caravelle sẽ nói như tao. Bố tao sẽ tin chúng tao, mẹ tao cũng thế. Tất cả sẽ chống lại mày.
Tôi khó nhận ra giọng nói cứng cỏi và mạnh mẽ của em tôi:
- Họ muốn giữ mày ở lại nhà chúng tao ở Pháp. Nhưng nếu họ coi mày là một tên ăn cắp thì mày sẽ phải quay lại đánh giày trên bãi biển, thè lưỡi ra trước các con tàu và mỗi khi có một người da đen ném cho mày một xu thì mày hãy nghĩ đến chúng tao.
Kevin tái mặt, thì thầm bằng một giọng khàn khàn:
- Thật bất công! Tôi chỉ muốn ở đây, tạo cơ may cho tôi! Tôi mơ châu Âu từ lâu rồi! Tôi tưởng rằng châu Âu không có phiền phức, không có băng đảng, không có buôn lậu.
Bất chợt, trí tưởng tượng của tôi bay bổng. Một lần nữa, tôi rời căn phòng, Paris, thân thể tôi...
Tôi trông thấy Kevin trên bến cảng ẩm ướt. Còi tàu rú lên, cần trục, chim mòng biển, tàu hàng trên đại dương. Đứng một mình, lo âu, trước khi đến quì gối dưới chân khách qua đường trên những đường phố thẳng tắp dài vô tận của thành phố, thằng bé tóc vàng ngắm nghía biển cả với một lòng nhiệt tình man dại, háo hức, cháy bỏng giống như Vendredi 13 khi đứng đằng sau hàng rào dây thép gai trong trại tị nạn. Tôi thấy thương nó.
Carabine không nhìn thấy gì:
- Thế nào, tên mọi rợ, mày có nghe tao không?
Thằng bé đánh giày lẩm bẩm:
- Chị hứa đó không phải là cái bẫy đấy chứ?
Carabine đứng dậy:
- Sau những gì mày đã nói ở nhà chúng tao, tao không hứa gì với mày cả. Thôi nào, vào việc đi!
*
* *
Văn phòng của ông Hồng có những đồ vật bằng sơn mài đỏ và đen: khay, bát, vịt chạm khắc, hoa, tượng nhỏ. Kevin quỳ gối làm việc tất bật trước cái tủ đựng đồ quý. Hai phút, ba...
Carabine cười khẩy bực dọc:
- Tớ mong rằng bố cậu không đặt bom trong ổ khóa.
Banzai nhìn nó trách móc. Tôi sốt ruột đến nỗi tôi sẵn sàng làm một cái nơ ở phần đuôi của con rồng, một cái nơ nhỏ xíu (con rồng thì rất to).
Kevin thì thào:
- Xong rồi.
Cái ngăn tủ mở ra không vướng mắc gì cả. Carabine gạt thằng bé tóc vàng ra một cách thô bạo. Vẻ khổ sở, Kevin nấp vào một xó.
Carabine lục tìm giấy tờ. Tôi nóng lòng thốt lên:
- Thế nào? Cậu có biết cách nào có được địa chỉ của cái tên béo có chấm xanh trên người không?
Một giọng nói mỉa mai vang lên từ phía sau lưng chúng tôi:
- Có lẽ đó là ông Trần, một trong những... mối quan hệ của tôi chăng? Ông ta ở phố Cinq-Diamants, gần phố Gobelins.
Ông Hồng đang đứng đó. Ông ta nhìn chúng tôi, hết người này đến người khác với vẻ ranh mãnh:
- Trong phòng này có mi-crô và một máy báo động nối cái tủ tới ôtô của tôi.
Banzai ấp úng vài lời bằng tiếng Việt. Bố nó đáp cụt ngủn:
- Vì mày thiết tha với các bạn mày đến thế, thì hãy nói tiếng Pháp đi. Các cháu tìm gì vậy?
Carabine càu nhàu:
- Đó là do chị cháu... chị ấy còn điên hơn thường ngày từ khi chị ấy yêu đương.
Thế đấy: bao giờ lỗi cũng tại tôi!
Ông Hồng khẳng định:
- Bác sẽ giúp các cháu... vì sự bình an của con bác. Hãy đến phố Cinq-Diamants, các cháu sẽ thấy ông Trần là một người hiền lành. Còn cái anh chàng ăn cắp...
Kevin cúi đầu:
- Cho rằng tôi có một trí nhớ tồi.
Banzai thì thào với giọng van xin:
- Bố...
Ông Hồng nhìn anh ta chằm chặp:
- Các bạn gái của con rất xinh đẹp.
Ông ta rời phòng và không nói gì thêm. Banzai thì thào bằng một giọng run run:
- Nếu ông Trần vô tội, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho các cô.
Carabine cố lấy lại tình thế:
- Chúng mình sẽ đến đó ngay. Không cần Kevin. Hiểu chưa, đồ mọi rợ? Mày về đi.
Thằng bé tóc vàng lặng im, trong lòng lo âu, rầu rĩ.
Carabine trịnh trọng hứa với nó:
- Chúng tao sẽ không kể gì với bố mẹ đâu.
Nó cúi đầu, khuất phục và rời căn phòng.
Tôi nắm lấy tay Carabine, thì thầm rất nhanh:
- Cám ơn. Em đã làm cho chị điều đó, thật tử tế.
Nó lẩm bẩm:
- Được rồi...
Banzai im lặng. Anh ta nghĩ đến bố mình. Tôi cóc cần! Trước hết là Vendredi 13 đã!
*
* *
Chúng tôi lấy xe gắn máy dựa vào một bức tường, phía dưới tòa nhà và đi qua Paris càng nhanh càng tốt.
Phố Cinq-Diamants, một tòa nhà màu xám, loang lổ, không có người gác cổng. Chúng tôi leo lên một cầu thang hẹp mở ra những cánh cửa màu nâu xỉn.
Trần. Tôi tìm được cái tên đó dưới một cái nút chuông ở tầng 6. Bên trong không có tiếng động. Tôi nghiến răng, đẩy cửa.
Cánh cửa mở vào một căn hộ hai phòng. Tường tróc, quét vôi màu vàng nhạt, phai màu.
Dưói đất có một cái đệm, ga và chăn nhàu nốt, hai cái ghế nhựa, không có bàn. Một cái bồn rửa bát, những bóng điện treo ở đầu những sợi dây đồng.
Chúng tôi nhìn nhau chán nản. Banzai lục lọi vu vơ trong mấy cái ngăn kéo... Không có gì. Anh ta tuyên bố, lòng nhẹ nhõm:
- Chịu chưa? Ở đây chẳng có gì cả.
Carabine nhìn tôi, rồi buồn bã giang cánh tay ra.
Tức điên lên, tôi ném tung lên trời nào khăn trải giường, chăn, các thứ khốn khổ trong ngăn kéo. Tôi nhấc một chiếc ghế, ném vào tường làm vỡ cái gương độc nhất của căn hộ.
Banzai đặt tay lên cánh tay tôi:
- Caravelle.
- Mặc tôi!
Tôi dựa người vào cánh cửa một lát.
- Chị không sao chứ?
- Thì... Tôi mở cửa sổ, chỉ một lát thôi.
Họ mặc cho tôi làm, như thể tôi là một con điên không nên làm phật ý; tôi chỉ buồn và thấy cô đơn thôi.
Tôi thở sâu, rũ tóc trong không khí của màn đêm, vào màn trời tốì đen. Cửa sổ trông ra một cái sân nhỏ, có những cửa sổ khác khép chặt, tối mù.
- Caravelle, phải đến đó thôi.
Tôi có cảm giác Vendredi 13 đang ở đó, cậu ta gọi tôi từ đáy một cái giếng.
- Caravelle?
- Đợi một chút. Cái gì ở đó thế?
Ngoái đến sái cả cổ, tôi nhìn thấy ở bên trái, trên tường ngoài sân một dòng chữ mà tôi không thể đọc được. Phải liều mình trên một cái mái vẩy phía trên khoảng không.
Tôi quay người lại:
- Tôi muốn xem đó là cái gì. Tôi đến đấy đây.
Carabine túm lấy người tôi:
- Chị điên đấy à? Quá nguy hiểm.
- Chắc chắn là Vendredi 13 đã làm việc này.
Tôi đẩy nó ra, bước qua bậu cửa sổ. Nó tóm lấy tôi mạnh đến nỗi tôi ngã ngửa ra đằng sau.
Carabine nắm lấy vai tôi và lắc tôi như xóc đĩa:
- Chị hãy đứng yên đi! Em chán chị lắm, chán các trực giác của chị, các câu chuyện của chị! Chị tự cho là hơn người vì chị kể những câu chuyện dài dòng. Chị muốn làm cho mình thú vị để cho bố quan tâm đến chị. Em chán chị lắm rồi! Ta đi thôi!
Tôi đẩy lại nó, không ác ý, và lại trèo trên mái vẩy.
Tôi từ từ tiến lên, từ từ, bụng dán vào gạch. Tôi có cảm giác ban đêm hút lấy tôi để lôi kéo tôi, nuốt chửng tôi.
"Minh đã cầm cự được ba ngày, rồi biển cả đã muốn nuốt chửng cậu ta, tôi có thể bước hai bước. Thêm một, và một nữa...".
Tôi có cảm tưởng nỗi sợ đã cắt tôi ra làm đôi, chặt mắt cá chân tôi.
Dán mũi vào dòng chữ, tôi lùi hết mức để nhìn. Đúng là thế này: một con mèo và mũi tên, cây bách cậu ta đã chỉ cho tôi ở Vert-Galant. Phía dưới có ba chữ: cầu Tolbiac.
Bây giờ phải lùi. Sẽ khó khăn hơn đây...
Từ bên dưới, cái sân rên rỉ và gọi tôi như một cái miệng vuông đen ngòm. Không được phép thất bại...
Tôi trượt chân, tôi yếu thế, khoảng không hút lấy tôi, một bàn tay lạnh giá ngoắc lấy cổ tôi, ấn tôi vào tường.
Banzai đã bắt kịp tôi trên mái vẩy. Cậu ta lôi tôi đến tận cửa sổ, xô tôi ngã xuống sàn như một bao khoai tây.
Co rúm người, tôi run lên, răng va vào nhau không tài nào dừng lại được. Banzai ngồi xổm cạnh tôi, đặt cánh tay lên vai tôi:
- Ổn rồi, hết rồi. Được rồi...
Tôi ấp úng:
- Tại sao cậu lại làm thế?
Banzai mỉm cười ngượng nghịu:
- Bố tớ đã phái bọn mình đến đây. Từ lâu tớ đã tự hỏi thực ra ông ấy làm gì. Tớ đã thực sự không muốn biết điều đó...
Cậu ta nhún vai, buông một tiếng cười gượng gạo:
- Nếu như chẳng may Carabine và tớ cãi nhau thì tớ phải có một cô bồ thay thế, đúng không?
Tôi ngả đầu lên ngực cậu ta:
- Đồ ngốc!
Carabine quan sát chúng tôi:
- Cái anh chàng ranh mãnh của chị chọn những nơi thật kỳ cục để vẽ hình lên tường. Chúng ta ngủ ở đây hay đến cầu Tolbiac đây?
Ký Tên Thứ Sáu Ngày 13 Ký Tên Thứ Sáu Ngày 13 - Paul Thies Ký Tên Thứ Sáu Ngày 13