Chương 6
racy đã đi tuần trên tuyến đường Aurora trong năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp Học viện Cảnh sát và được điều về Phân khu Bắc. Trong bảy năm qua, cô thậm chí còn trở nên quen thuộc với nó hơn khi cô tham gia điều tra vài vụ giết người trên tuyến đường này, kể cả vụ Nicole Hansen.
Từng là con đường huyết mạch để ra vào Seattle, đại lộ Aurora, hay còn được gọi là xa lộ bang 99, giờ đã trở thành con đường lớn có nhiều làn xe với những đường dây điện chằng chịt giữa các cột điện thoại và đèn giao thông, giữa các biển quảng cáo dịch vụ mát xa, cửa tiệm giặt là, cửa hàng thuốc lá và các cơ sở dành riêng cho người lớn. Một dãy nhà nghỉ nằm dọc theo tuyến đường, vài căn được xây vội vàng để kịp chứa lượng khách đến tham dự Hội chợ thế giới Seattle năm 1962. Sau hơn năm mươi năm, các công trình kiến trúc chưa bị phá hủy để thay thế bằng những ngôi nhà hiện đại giờ đã để lộ dấu hiệu tuổi tác, nhưng chúng vẫn tiếp tục trụ vững, phục vụ những người thường xuyên lui tới trên tuyến đường này với chút tiền ít ỏi trong tay để tìm mua ma túy hay thuê gái mại dâm.
Tracy lái xe chậm lại khi đến gần nhà nghỉ Aurora, giơ phù hiệu cho viên cảnh sát tuần tra đang điều tiết giao thông và lái xe xuôi theo một con đường dốc để vào bãi đỗ. Nhà nghỉ Aurora là điển hình của kiểu nhà nghỉ cũ trên tuyến đường này. Tòa nhà hình chữ U, có hai tầng, với các phòng nghỉ có thể vào được một cách thuận tiện từ bên ngoài. Kins đang đứng ở bãi đậu xe, hai tay nhét trong túi áo, cằm bị khuất lấp sau lớp cổ áo đang dựng lên. Billy Williams, đóng vai trò giám sát viên, đứng cạnh anh. Cả hai đều nheo mắt khi ánh đèn pha xe tải chiếu vào mình.
Tracy kéo khóa chiếc áo khoác phao lên và bước ra bầu không khí lạnh giá của buổi sáng. “Bổn cũ soạn lại.” Kins nói.
Williams gật đầu với cô tỏ ý bắt đầu thôi và đeo cặp kính mắt đang treo lủng lẳng trên một sợi dây vòng qua cổ. Tay ông run lên vì lạnh khi ông đọc một cuốn sổ ghi chép gáy xoắn. “Nạn nhân là Angela Schreiber, vũ công ở Pink Palace.” Tracy nhìn Kins, anh đang cau mày. Williams chỉ vào một cánh cửa kính bên dưới mái cổng của lối dành cho xe ra vào. “Người quản lý sống ở khu phía sau văn phòng làm việc. Anh ta nói rằng Schreiber đã đến đây một mình lúc hơn một giờ sáng nay, trả bằng tiền mặt.”
“Có ai đi cùng cô ta không?” Tracy hỏi.
“Anh ta nói không trông thấy bất cứ ai đi cùng cô ta. Anh ta không để ý, không quan tâm cho đến khi đã quá giờ mà cô ta vẫn chưa trả lại chìa khóa phòng.”
“Anh ta có quen mặt cô ta không?” Tracy hỏi.
“Anh ta bảo cô ta mới đến vài tháng trước. Luôn một mình. Luôn trả tiền mặt. Luôn trả lại chìa khóa. Rất đúng giờ và lịch sự. Cho đến tối nay. Khi cô ta không trả lại chìa khóa, anh ta đã đến phòng và gõ cửa. Khi không thấy ai trả lời, anh ta đã tự bước vào. Không vào sâu mà quay trở lại văn phòng ngay và gọi 911. Cảnh sát tuần tra đã phong tỏa căn phòng. Khám nghiệm hiện trường và Giám định pháp y đang trên đường đến. Khả năng có cả ai đó từ Đội trọng án.”
Bất cứ khi nào xảy ra một vụ bạo lực ở quận King, một trong những công tố viên có kinh nghiệm nhất của quận sẽ được cử đến hiện trường như một phần của Đội trọng án. Công tố viên được phân công sẽ sát sao với vụ án từ đầu đến cuối và sẵn sàng trả lời các điều tra viên những câu hỏi về mặt pháp lý hoặc những vấn đề liên quan, với tiêu chí làm cho cuộc điều tra trở nên hiệu quả hơn. Một vài điều tra viên lớn tuổi không bằng lòng về việc phải ở dưới quyền các công tố viên tại hiện trường vụ án, nhưng Tracy thì chưa bao giờ thấy phiền hà gì.
“Anh đã thấy hiện trường chưa?” Tracy hỏi Kins.
Kins gật đầu. “Trong trường hợp này thì trăm nghe không bằng một thấy.”
Tracy bước đến cánh cửa cuối cùng bên dưới một mái hiên hẹp. Williams đã phong tỏa vòng trong bằng băng đỏ, và một viên cảnh sát tuần tra đứng bên ngoài cửa, cầm bản đăng ký. Bất cứ ai vượt qua vạch đều phải ký tên vào bản đăng ký đó và có một bản tường trình viết tay. Các sếp lớn thích xuất hiện ở hiện trường những vụ án nghiêm trọng, nhưng lại ghét phải viết tường trình.
“Có phải anh là sĩ quan phụ trách không?” Tracy hỏi, ký vào bản đăng ký.
“Phải.”
“Đội cứu hỏa đến chưa?”
“Rời đi khoảng mười phút trước rồi.”
“Anh ghi lại số hiệu đội chưa?”
Viên sĩ quan lấy ra cuốn sổ ghi chú nhỏ. “Đội 24.”
Tracy sẽ liên hệ và lấy báo cáo của đội đó. Thật lố bịch, nhưng đội cứu hỏa luôn chịu trách nhiệm với những vụ giết người, viện lý do đề phòng trường hợp nạn nhân vẫn còn sống, và nếu họ đã chết thì tuyên bố nạn nhân đã chết. Chuyện đó xảy ra như cơm bữa, và trong nhiều trường hợp dễ nhận thấy, những nhân viên cứu hỏa luôn xông vào hiện trường vụ án, làm đảo lộn các bằng chứng pháp y bởi để lại quá nhiều dấu giày phải kiểm tra rồi loại bỏ, giẫm lên vỏ đạn và thỉnh thoảng còn thay đổi tư thế tử thi.
Tracy nhìn ra rìa bãi đỗ xe, nơi cảnh sát tuần tra đang phong tỏa vòng ngoài bằng dây chuyên dụng. “Chăng dây qua cả lối xe chạy nữa nhé.” Cô nói.
“Chủ nhà sẽ phàn nàn cho xem.”
Cô không có tâm trạng quan tâm đến chuyện đó. “Cứ bắt giữ nếu ông ta chống đối anh.”
Viên cảnh sát rời đi.
“Quả là một buổi tối tệ hại nhỉ?” Kins nhìn cô và hỏi.
“Cả tháng tệ hại thì có.” Cô nói. “Tôi cảm giác nó sẽ còn tồi tệ hơn nhiều.”
Cô bước vào phòng. Angela Schreiber nằm nghiêng dưới chân giường, thi thể trần truồng bị cột lại và uốn cong, đầu ngửa ra sau, cổ căng ra, mắt mở. Một sợi dây thừng bị kéo căng qua một nút thắt và chạy dọc cột sống, buộc cổ tay và cô chân cô ta lại. Chân cô ta bị bẻ quặt ra sau, gót chân gần như chạm vào mông.
“Trói ngược tứ chi…” Kins nói, đứng ở ngưỡng cửa. “Giống một con vật ở một cuộc đóng dấu tàn bạo.”
“Họ không giết động vật trong các cuộc đóng dấu đâu Kins.” Tracy nói.
Kins cào tay qua tóc và thở dài. “Ừ, phải, có vẻ như chúng ta có một gã cao bồi rồi.”
Đồng tử của Angela Schreiber đã chuyển sang màu xám và giác mạc của cô ta cũng mờ đi. Những đốm xuất huyết màu đỏ nhỏ xíu từ các mạch máu bị vỡ do áp lực quá mức lấm chấm trên mặt cô ta, dấu hiệu của việc bị siết cổ, mặc dù cái thòng lọng đã kết thúc khá nhiều tranh cãi. Cũng như Nicole Hansen, Tracy ước tính Schreiber khoảng hai mươi tuổi. Cô ta là một cô gái trẻ hấp dẫn với mái tóc vàng cột đuôi ngựa và thân hình nhỏ nhắn.
“Cô ta nằm nghiêng à?” Tracy hỏi viên cảnh sát tuần tra giờ đã quay lại. “Hay bên cứu hỏa đã di chuyển cô ta?”
“Cô ta vẫn vậy.” Viên cảnh sát nói.
Tracy khuỵu gối để nhìn rõ hơn bàn chân Schreiber. “Chúng là gì vậy? Có phải vết bỏng do bị thuốc lá châm vào không?”
Kins bước đến gần hơn, chụp ảnh bằng điện thoại của mình. Đội khám nghiệm hiện trường sẽ chụp không sót chi tiết nào trong phòng, nhưng anh thích có ảnh của riêng mình hơn. Thỉnh thoảng máy ảnh sẽ chụp được những thứ mà mắt thường không trông thấy được. “Theo tôi nhớ, Hansen không có những vết đó.”
“Đúng là không có!” Tracy nói. Cô nhìn lại cái thòng lọng và sợi dây thừng chạy dọc sống lưng Schreiber, sau đó quan sát căn phòng vốn là loại phòng điển hình của các nhà nghỉ trên tuyến đường này: một cái giường đôi với ga trải giường bằng vải bông mỏng, nội thất rẻ tiền và giấy dán tường ố vàng bởi khói thuốc lá ám vào. Cô không thấy bất kỳ mẩu thuốc lá hay dấu hiệu chống cự nào.
“Có vẻ chúng ta sẽ phải lục lại vụ Hansen.” Kins nói.
Quyết định của Nolasco chuyển vụ Hansen sang Đơn vị Phụ trách Hồ sơ Tồn đọng chỉ sau cuộc điều tra một tháng là rất hiếm, nhưng đó chính là kiểu đâm sau lưng của ông ta mà Tracy đã lường trước. Thế nghĩa là trong hồ sơ của Tracy có một vụ giết người chưa được giải quyết và điều này chỉ ra rằng cấp trên không hề tin tưởng cô sẽ giải quyết được vụ việc. Tuy nhiên, động thái đó đã vấp phải sự phản ứng gay gắt từ gia đình nạn nhân và các nhóm bảo vệ quyền lợi phụ nữ. Việc một vũ công khiêu dâm bị siết cổ trong phòng nhà nghỉ đã trở thành tâm điểm để các nhà hoạt động xã hội thúc đẩy một chương trình nghị sự khẳng định Sở cảnh sát Seattle vô cảm với phụ nữ. Thời điểm không thể tệ hơn. Sở cảnh sát Seattle đã phải quay cuồng với cuộc điều tra từ Bộ Tư pháp với kết luận rằng các nhân viên cảnh sát Seattle đã lạm dụng vũ lực, và một quyết định sau đó của tòa án liên bang cho rằng sở đang cố trì hoãn thực hiện cải cách. Cấp trên rõ ràng không có tâm trạng để ý tới đám phụ nữ la hét với các phương tiện truyền thông.
Tracy xem xét tấm thảm màu xanh đã sờn mòn và để ý tìm xem có tóc, máu, tinh dịch và có Chúa mới biết còn gì khác mà đội khám nghiệm hiện trường sẽ hút lên không. Cô không ghen tị với họ. “Bên pháp y sẽ có khối việc để làm.” Cô nói.
“Có thể đây là điều họ ngụ ý trong phim Năm mươi sắc thái.”
Cô nhướng mày nhìn Kins và nhìn lại cô vũ công. Tracy muốn cắt dây, nhưng Stuart Funk, bác sĩ pháp y của quận King mới có thẩm quyền đối với thi thể. Cô và Kins không thể chạm vào nó. Funk sẽ vận chuyển Schreiber về trụ sở chính của bên giám định pháp y, vẫn khỏa thân, bị trói và bị uốn cong.
Một sự sỉ nhục cuối cùng.
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng