Kiếp Long Đong 1
óng ngả chiều hôm, hoàng hôn bao phủ.
Núi hoang quạnh quẽ, muôn vật lặng im.
Một gã tiều phu khênh bó củi trên vai xuống núi. Trên con đường quanh co cách đó không xa, một cô gái áo xanh đang đi theo một người đàn ông áo trắng tiến về phía trước. Cảnh sắc phía sau rạng rỡ vô ngần, đẹp tới mức không dời nổi mắt.
Nào ngờ cô gái kia lại đi thẳng tới vách núi dựng đứng, đột nhiên buông mình nhảy xuống, gã tiều phu thét lên sợ hãi, trượt chân ngã mạnh xuống đất, rồi gã lại thấy người đàn ông kia cũng nhảy xuống theo. Có lẽ là một đôi tự tử vì tình, gã tiều phu bèn vội vã trèo lên vách núi cúi đầu xuống ngó, chẳng ngờ lại thấy người đàn ông áo trắng kéo tay cô gái cùng bay lên, thoáng chốc đã mất hút nơi chân trời. Biết mình gặp thần tiên, gã hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, cuống quýt vái lạy.
Áng mây chiều bồng bềnh như bông, trải dài cuồn cuộn.
Người đàn ông áo trắng bình tĩnh kéo cô gái cưỡi gió bay đi, dọc đường không nói một lời.
Cô gái lại chột dạ cúi gằm, “Sư phụ, Tiểu Cốt biết sai rồi. Nhưng gã tiều phu phải lòng nàng góa phụ kia lại một mực nghĩ cách hại chết người vợ kết tóc se duyên của mình. Con nhất thời giận quá muốn dọa cho gã một trận, để gã biết rằng “Ngẩng đầu ba tấc có thần linh[1]”, phàm chuyện gì trước khi quyết định phải hỏi lại lương tâm mình đã…”
[1] Xuất xứ từ Địa Tạng kinh, khuyên răn con người hướng thiện với ý nghĩa: Dù bạn làm bất cứ chuyện gì ở bất cứ nơi đâu, thần linh ở trên đều thấy rõ ràng, đừng tưởng không có ai ở bên mà làm chuyện xấu.
Thì ra hai người nọ chính là Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Cốt, sau cuộc chiến trên núi Thái Bạch bèn rời Trường Lưu tới thế gian du ngoạn. Hai thầy trò vừa xem xong Đại hội võ lâm tổ chức dưới núi nên tiện đường ghé thăm ngọn Hoa Sơn vang danh thiên hạ này.
Bạch Tử Họa sao không biết ý đồ trong bụng tiều phu kia, nhưng thành tiên không có nghĩa là có quyền tự tiện thăm dò suy nghĩ của người khác. Kể từ khi ngộ được Phá Vọng, chẳng bao lâu sau Hoa Thiên Cốt lại đột phá cảnh giới Khám Tâm, thỉnh thoảng nàng sẽ không kìm được hoặc vô ý đọc suy nghĩ của người trần. Một khi phát hiện tạp niệm, nàng lại không nhịn nổi mà dạy cho kẻ đó một bài học.
Tự Hoa Thiên Cốt cũng biết vậy là không đúng, nàng đang gắng học cách khống chế năng lực và tính tò mò. Nhưng gã tiều phu đó suốt quãng đường chỉ toàn nghĩ tới mấy việc đại loại như: Vòng eo thon thả, đôi chân dài của nàng goá phụ, khi không mặc quần áo thì nàng ta thế nào; dâm niệm của gã sắp hóa thành đá tảng đập vào mặt nàng rồi, không muốn nghe cũng khó.
Hoa Thiên Cốt đỏ mặt, lén nhìn Bạch Tử Họa, thấy ráng chiều mỏng manh như lọt vào giữa vạt áo trắng thanh nhã của người, phủ lên đó một lớp màu ấm áp, nhưng đôi môi của người vẫn tái, gương mặt lạnh lùng tựa tượng băng.
“Đúng rồi sư phụ, người giỏi hơn con nhiều, vậy có phải… có phải con nghĩ gì, người cũng có thể biết hết không?”
Bạch Tử Họa lắc đầu: “Người phàm không có pháp lực, quả thật dễ nhìn thấu hơn người tu tiên. Nhưng lòng người không phải dăm ba câu đã nói tỏ tường cho được, mà nó còn liên quan tới rất nhiều phương diện như tình cảm, ý chí, kinh nghiệm sống…”
Hoa Thiên Cốt lén thở phào, bởi vậy nàng chỉ cần giữ kín lòng mình, giấu bí mật đó càng sâu càng tốt.
Bạch Tử Họa thấy nàng lại lơ đễnh, không khỏi cau mày lại, từ sau khi Tử Huân Thiển Hạ nói gì đó với nàng trên núi Thái Bạch, Hoa Thiên Cốt dường như có tâm sự. Trong khoảng thời gian rời Trường Lưu tới nhân gian rèn luyện, tuy đã dần lấy lại sự nhanh nhẹn, hoạt bát, nhưng khúc mắc vẫn còn đó.
Bạch Tử Họa không nghĩ ra nổi điều gì sẽ khiến Hoa Thiên Cốt phiền muộn, lẽ nào lại vì Đông Phương Úc Khanh hoặc Sát Thiên Mạch?
“Sư phụ, tiếp theo chúng ta đi đâu ạ?”
“Đỉnh Ngọc Trọc, đại lễ nhậm chức tân chưởng môn, sư bá con bận quá, sư thúc con lại bảo dạo này ‘cảm nhẹ’, muốn ta thay mặt Trường Lưu tới dự.”
Hoa Thiên Cốt không nhịn được lén cười: “Sư thúc lười y hệt Đường Bảo nhà mình!”
Đường Bảo ra sức phản đối trong tai nàng: “Người ta có lười đâu!”
“Ngày ngày không ăn thì ngủ, tu cũng không chăm, rồi sẽ có ngày con sâu nhỏ biến thành con heo lười.”
“Đường Bảo phải biến thành bướm cơ! Mẹ Cốt Đầu mới là con heo lười, không chịu tự cưỡi kiếm mà toàn ỷ Tôn thượng đưa mình cùng bay.”
Hoa Thiên Cốt bị Đường Bảo nói trúng tim đen, bèn lè lưỡi: “Đó là vì ta leo núi mệt quá, sư phụ mới đưa ta đi một đoạn ngắn tí.”
Dẫu sao cũng chỉ có lúc này nàng mới có thể danh chính ngôn thuận lại gần người thêm chút nữa mà thôi.
“Sư phụ, sao vậy ạ?” Thấy Bạch Tử Họa cau mày, như thể đang cảnh giác quan sát bốn phía, Hoa Thiên Cốt thấy khó hiểu bèn hỏi.
“Không sao.” Bạch Tử Họa cho rằng mình nghĩ nhiều. Trước lúc bay tới đỉnh Ngọc Trọc đã là đêm khuya. Nơi đây núi cao vạn trượng, bốn bề núi dựng đứng, chỉ có độc một ngọn cao chọc trời vùi mình vào mây, người phàm không thể tới.
Bởi hôm sau là đại lễ kế vị, đệ tử và các quan khách đến trước phần lớn đều đã ngủ, sư huynh của tân chưởng môn Trừng Uyên, Trừng Tịch đưa hai người tới phòng để nghỉ ngơi.
Đi được nửa đường Trừng Uyên vội vàng đuổi tới, “Sư huynh, Tôn thượng giá đáo, sao huynh không báo cho đệ một tiếng?”
Trừng Tịch vội vàng cúi đầu tạ tội.
Trừng Uyên là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ mới của tiên giới, dáng vẻ chính trực, không quá trăm tuổi, nhưng lại được đặc cách trở thành chưởng môn của đỉnh Ngọc Trọc. Trừng Uyên vô cùng kính trọng Bạch Tử Họa, tự mình đưa hai người vào tận trong phòng, sắp xếp đâu đấy mới rời đi.
Hoa Thiên Cốt ngủ chưa được bao lâu đã bật tỉnh vì ác mộng, nàng thở hổn hển ngồi dậy, sau đó cuộn tròn mình lại.
Cùng lúc đó Bạch Tử Họa đang ngồi thiền trong căn phòng cách vách cũng mở mắt ra. Từ sau khi lên Tuyệt Tình điện, Hoa Thiên Cốt rất ít khi mơ thấy ác mộng. Bạch Tử Họa nghĩ, phải chăng mình đã quá nóng vội khi dạo này luôn bắt nàng phải đối mặt với ma quỷ và nỗi sợ trong lòng.
Hoa Thiên Cốt nhìn Đường Bảo, thấy nó vẫn đang ngủ ngon bên gối thì thoáng lấy lại bình tĩnh. Giấc mơ đó thế nào nàng đã không còn nhớ rõ. Chỉ nhớ trong bóng đêm có một đôi mắt lớn cứ nhìn nàng chằm chằm, đó là đôi mắt đáng sợ nhất thế gian mà nàng từng thấy, chỉ nhìn thôi đã khiến người Hoa Thiên Cốt run lẩy bẩy.
Đại lễ kế vị hôm sau vô cùng náo nhiệt, phái Ngọc Trọc không nhiều đệ tử, nhưng lại là danh môn đại phái trong tiên giới, nhân tài đời nào cũng có. Lần mời chúng tiên tới làm khách này mang đến một cảnh tượng không thua kém gì quần tiên yến.
Khách mời ngồi trong quảng trường đại điện, đại lễ sắp bắt đầu. Tiếng chuông vang lên vồn vã, mọi người nghểnh cổ đón chờ, lại không thấy bóng dáng chưởng môn Trừng Uyên đâu, cho tới tận khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, âm vọng tới không dứt. Đúng lúc này, đột nhiên có người xuất hiện trên quảng trường.
Mọi người không khỏi kinh ngạc, người đó chính là Trừng Uyên, nhưng thân hình lại vặn vẹo dị thường, trên mặt còn có vết lõm kì quặc. Một cơn gió thổi tới, cơ thể ấy bay đi như một cọng lông nhẹ bẫng, đung qua đưa lại trong gió, cuối cùng rơi xuống đất, bẹp dúm.
Lập tức xung quanh trở nên náo loạn, Trừng Uyên rõ ràng đã chết, hơn nữa xương thịt đều bị rút hết, chỉ còn lại một tấm da rỗng. Tới khi rơi xuống đất, không khí bên trong bị thoát hơi, cơ thể xẹp xuống, mặt mày nhúm nhó, mũi lệch sang một bên, đôi mắt như lúc nào cũng có thể rơi xuống khỏi tấm da, nếu nói cảnh tượng này đáng sợ, thì không bằng nói rằng kì lạ và ghê tởm.
Gặp đại biến, trong lúc hoang mang, đỉnh Ngọc Trọc lập tức tăng cường kết giới, không để bất kì người nào ra ngoài, sau đó bắt đầu truy lùng hung thủ.
Hoa Thiên Cốt cũng sợ, nàng lập tức nhớ tới cảnh tượng Thanh Hư đạo trưởng mất.
Bạch Tử Họa nhíu mày nhìn cái xác, đỉnh Ngọc Trọc không bảo vệ thần khí nào, thế sao lại có mối thâm thù không đội trời chung đến nỗi phải khoét sống Trừng Uyên? Hơn nữa có thể tự nhiên lui tới đây giết người trong sự canh giữ nghiêm ngặt, lại ngay dưới mắt chúng tiên, ai có thể có khả năng đó?
Đầu tiên Bạch Tử Họa nghĩ tới Sát Thiên Mạch, nhưng nếu Sát Thiên Mạch làm ắt sẽ gióng trống khua chiêng, không thể lén la lén lút. Với cả xác chết dưới tay Sát Thiên Mạch cũng phải sạch đẹp, không thể như thế này.
Bạch Tử Họa nhìn cỗ thi thể đó, thoáng có dự cảm không lành.
Đại lễ kế vị cứ kết thúc qua loa như thế, tiên giới kinh hoảng, Ngọc Trọc lại càng phẫn nộ, thề phải bắt bằng được kẻ đã giết hại tân chưởng môn.
Thế nhưng đối phương không để lại một lời, cũng không lưu bất kì dấu vết nào, ngay đến cả động cơ giết người cũng là câu đố chưa có lời giải đáp.
Hoa Thiên Cốt ra sức suy đoán, dẫu thế nào cũng cảm thấy hung thủ không phải người xa lạ, bởi vì ngoài sự kinh hoàng trên gương mặt thường thấy ở người bị giết, phần nhiều lại là sự ngạc nhiên, hiển nhiên là Trừng Uyên không thể ngờ rằng mình sẽ bị kết liễu dưới tay người này. Nếu là kẻ thù hay người xa lạ, thường sẽ có biểu cảm sợ hãi, tức giận hoặc ngờ vực mà không phải là kinh ngạc. Bởi vậy kẻ giết Trừng Uyên có lẽ là người quen, hoặc là người Trừng Uyên cho rằng sẽ không bao giờ giết mình.
Nếu vậy, đệ tử phái Ngọc Trọc là đối tượng đáng nghi nhất, chỉ họ mới có thể tránh được kết giới và canh phòng, giết người ngay dưới mắt chúng tiên mà không bị phát giác.
Hoa Thiên Cốt lén để ý tới mấy vị sư huynh đệ của Trừng Uyên, với cái chết của Trừng Uyên, thực ra bọn họ không hề đau khổ như thể hiện ra trước mặt người ngoài, thậm chí còn có kẻ hả hê sau lưng. Đặc biệt là Trừng Tịch tiên nhân, đêm hôm trước khi Trừng Uyên trách lão, Hoa Thiên Cốt để ý thấy ánh mắt lão mang theo sự căm hận bất cam.
Trừng Uyên tiên nhân nhỏ tuổi nhất trong hệ “Trừng” nhưng lại được kế vị chưởng môn, người khác chưa chắc đã phục, một khi Trừng Uyên chết, chưởng môn phải chọn lại. Đây cũng coi như một động cơ giết người.
Thế nhưng chuyện đệ tử môn phái lục đục cũng là chuyện bình thường, há phải giết nhau? Chỉ suy đoán qua ánh mắt và thái độ của người chết, bằng biểu cảm trên tấm da, lại không hề có một bằng chứng xác thực nào thì quả thật quá viển vông.
Hoa Thiên Cốt theo Bạch Tử Họa về phòng nghỉ ngơi, suốt quãng đường nàng cố dặn bản thân đừng nghĩ nhiều. Tân chưởng môn chết ngay tại đại lễ kế vị, lại còn ngay trước mặt chúng tiên, đó là mối nhục lớn của đỉnh Ngọc Trọc, bọn họ nhất định sẽ tra ra hung thủ, tự tay báo thù cho chưởng môn của mình.
Không ngờ đúng lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên.
“Tôn thượng, đại đệ tử Thiều Bạch môn, Vệ Tích, có chuyện cầu kiến.”
Hoa Thiên Cốt ngây người, trước kia nàng từng nghe Thập Nhất sư huynh nói, Thiều Bạch môn này nằm ở phía cực Tây, vốn sống khép kín. Tất cả đệ tử đều là nữ, lấy sự thánh khiết tinh thuần gây dựng danh tiếng trong tiên giới.
Chả mấy chốc cửa đã mở, một cô gái áo vàng bước vào, quả nhiên vô cùng xinh đẹp.
Vệ Tích đang định bái kiến, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tử Họa thì bỗng hồn xiêu phách lạc.
Từ lâu nàng đã nghe nói năm vị thượng tiên đều có khí phách vượt trội, Trường Lưu thượng tiên lại càng thoát tục siêu phàm. Hóa ra thế gian này thật sự có một vẻ đẹp khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Còn cô bé con bên cạnh Bạch Tử Họa mặc chiếc váy xanh thanh tú, kiểu đầu bánh bao tròn vo càng tăng thêm vẻ hồn nhiên. Vệ Tích bỗng nhớ ra, đó chính là đệ tử của Bạch Tử Họa, tiểu chưởng môn Mao Sơn Hoa Thiên Cốt.
Vệ Tích cúi người kính lạy, tiếp theo vội vàng trình bày sự việc.
Thì ra tháng trước, chưởng môn Thiều Bạch môn Nhạn Đình Sa cũng bị phát hiện chết thảm trong phòng, cách tử vong giống hệt với Trừng Uyên chưởng môn. Không chỉ tim gan, nội đan, mà đến cả xương thịt đều bị rút hết, chỉ để lại một tấm da còn nguyên vẹn.
Thiều Bạch môn trước nay không qua lại với thế gian, xảy ra chuyện lớn như thế cũng chỉ giải quyết nội bộ, chưa từng tuyên bố với bên ngoài. Đến giờ tân chưởng môn vẫn chưa kế vị, nội bộ Thiều Bạch môn bèn phái nàng tới tham dự, không ngờ Trừng Uyên chưởng môn lại gặp nạn, Vệ Tích cảm thấy có lẽ cùng một kẻ gây nên.
Bạch Tử Họa trầm tư: “Chuyện này ngươi đã nói với nhóm Trừng Tịch chưa?”
Vệ Tích có chút do dự: “Dạ chưa.”
Bạch Tử Họa biết sau khi sự việc xảy ra vài canh giờ nàng ta mới cầu kiến, nhất định đã điều tra đỉnh Ngọc Trọc trước một phen, kết quả nghi ngờ vài người, lo rằng hung thủ là người của đỉnh Ngọc Trọc, mình lại là người ngoài không tiện nhúng tay vào chuyện của môn phái khác, hơn nữa còn thấp cổ bé họng, đỉnh Ngọc Trọc là tiên môn đại phái, bởi vậy mới tới tìm người.
“Tôn thượng trước giờ thấu hiểu mọi sự, không ai không phục. Nếu Tôn thượng có lời, đệ tử tin nhất định có thể tra ra hung thủ.”
Bạch Tử Họa thoáng trầm tư, “Trừng Uyên chết ngay trước mắt bao người, đỉnh Ngọc Trọc mất thể diện, ta là chưởng môn Trường Lưu cũng không tiện nhúng tay, ý của ngươi là muốn ta theo về Thiều Bạch môn, bắt đầu điều tra từ cái chết của sư phụ ngươi?”
“Đó chính là ý của đệ tử.”
Hoa Thiên Cốt vừa nghe thấy chuyện có thể tới Thiều Bạch môn, bụng đã phấn khởi lắm rồi, bèn nhìn Bạch Tử Họa mong đợi.
Bạch Tử Họa im lặng chốc lát, khẽ gật đầu nói: “Ngươi về trước đi, khoảng ba hôm sau ta sẽ tới.”
Nếu cái chết của Trừng Uyên chỉ là đấu đá nội bộ hoặc yêu ma tìm tới báo thù thì không phải chưa từng xảy ra. Nhưng hai chưởng môn bị hại liên tiếp, cách thức lại tàn nhẫn như vậy thì sự tình hiển nhiên không hề đơn giản.
Sáng hôm sau, Bạch Tử Họa đưa Hoa Thiên Cốt xuống núi.
“Sư phụ, chúng ta tới Thiều Bạch môn ạ?”
“Không, vừa hay tới đỉnh Ngọc Trọc, sư phụ xuống núi hỏi thăm một người bạn.”
Hoa Thiên Cốt nghe vậy mắt rực sáng, đây là lần đầu tiên trong mấy năm nay nàng nghe thấy Bạch Tử Họa lấy danh “bạn” để gọi một người, không khỏi cảm thấy vô cùng tò mò.
Suốt quãng đường xuống núi Bạch Tử Họa luôn im lặng, Hoa Thiên Cốt tuy tò mò nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Vì có tiên gia che chở, người dân dưới đỉnh Ngọc Trọc đều thuận hòa vui vẻ, không cần lo lắng bởi sự quấy nhiễu nào. Trông từ xa, ruộng trải dài trăm mẫu, khói bếp ngút ngàn tựa vào cảnh nước biếc non xanh chẳng khác nào bức họa.
Hai thầy trò bay vào một ngõ nhỏ vắng vẻ mới hiện hình.
Trong thôn đâu đâu cũng thấy những ngôi nhà gỗ nhỏ đan xen vào nhau, Bạch Tử Họa bước tới trước cửa một ngôi nhà vô cùng bình thường rồi đứng im ở đó.
Cửa mở, bên trong bày biện giản đơn, Hoa Thiên Cốt không nhịn được ló đầu vào, thì nghe thấy Bạch Tử Họa gọi: “Đàn Phạn.”
Thấy Đường Bảo trong tai hét lên kinh ngạc, Hoa Thiên Cốt hơi khó hiểu. Mãi lâu nàng mới nhận ra, hóa ra Bạch Tử Họa đang gọi cái người ở trên đang sửa nóc nhà.
Người đàn ông này mặc đồ thôn dân rất bình thường, tay áo được vén lên, gương mặt lấm lem. Nghe thấy giọng Bạch Tử Họa mà không thèm ngẩng đầu, tiếp tục gõ gõ đóng đóng.
Bạch Tử Họa cũng không nói gì nữa, bầu không khí quả thật có phần kì quặc.
Giờ đang vào lúc giữa trưa nắng gay gắt nhất, ánh sáng chói lòa như thiêu cháy mặt đất, Hoa Thiên Cốt nheo mắt, muốn nhìn rõ hình dáng đối phương, nhưng làm thế nào cũng không nhìn rõ.
“Tiểu Cốt, con vào nhà trước đi.”
“Vâng, sư phụ.” Hoa Thiên Cốt bước vào căn nhà gỗ nhỏ, lập tức giật thót, trong góc nhà có một người đang đảo thuốc, người này hoàn toàn không chú ý tới nàng.
Hoa Thiên Cốt mất tự nhiên ngó nghiêng xung quanh, bên trong có một cái bàn, một cái ghế, một cái giường, còn có một cái giá màu đỏ cực lớn, trong ngăn kéo chứa đầy các loại dược liệu. Hoa Thiên Cốt nhìn xem, đó cũng là những vị thuốc dễ dàng mua được ở những y quán vô cùng bình thường, đến mấy củ nhân sâm tốt một chút cũng không có.
Đúng lúc này lại có một người bước từ bên trong ra, người này giống hai người vừa nãy như đúc, ôm một chú chó vàng nhỏ bị tróc da, chân vừa được băng bó, rồi đặt con chó bên cửa, con chó vàng quẫy đuôi, bước đi khập khễnh.
Lẽ nào là anh em sinh ba? Hoa Thiên Cốt vẫn không hề phát hiện ra chút dấu vết tiên pháp biến hóa nào ở họ.
Lúc này người trên nóc nhà cũng đã xuống, bước vào trong. Hai người ôm chó và đảo thuốc cũng đứng dậy, đến sau người đó rồi lần lượt nhập vào cơ thể người đầu tiên, hợp lại thành một.
Người đó về phòng uống liền một bát nước lớn, sau đó thở phào, lúc này mới nói với hai thầy trò: “Đi thôi, mời hai người ăn cơm.”
Nói xong bèn ra ngoài.
Hoa Thiên Cốt trố mắt đứng nhìn, Bạch Tử Họa lại không thấy lạ, thản nhiên nối gót theo sau. Hoa Thiên Cốt vội vàng lon ton chạy đến, lẩm bẩm trong bụng: Xem ra tiên thuật của người này cũng cao cường lắm.
“Đường Bảo, rốt cuộc người đó là ai?” Hoa Thiên Cốt khẽ hỏi.
“Cốt Đầu ngốc nghếch! Người đó là Đàn Phạn thượng tiên chứ ai!”
“Hả?!”
Hoa Thiên Cốt tròn mắt.
Ba người ngồi ở một quán cơm xập xệ trong thôn.
Bạch Tử Họa nhìn một khay cải trắng xào, một bát canh đậu phụ trên bàn, nét mặt hơi cứng lại, Đàn Phạn lại bê bát lên ăn ngon lành.
“Ăn đi, sao không ăn?” Đàn Phạn tỏ vẻ nhiệt tình hiếu khách.
Hoa Thiên Cốt biết sư phụ chỉ cần liếc mắt một cái đã biết tường tận quá trình làm ra hai món ăn này. Đất trồng cải trắng tưới phân, bàn tay người cắt đậu lấm lem bẩn thỉu, người nấu ăn to nói lớn nước miếng văng tung tóe, cộng thêm cái bàn dính đầy dầu mỡ, đũa còn dính hành băm chưa rửa sạch.
Thế thì bảo Hoa Thiên Cốt ưa sạch sẽ và vị sư phụ không coi trọng ăn uống của nàng chịu sao cho được!
Hoa Thiên Cốt nhìn gương mặt tái xanh của Bạch Tử Họa, nhịn cười tới nội thương.
Đã thế cái bụng của nàng còn khuất phục kêu òng ọc, Hoa Thiên Cốt không khách sáo nữa mà cầm đũa lên ăn, nào ngờ lại ngon không tưởng.
Đàn Phạn cười nói: “Đồ đệ nhỏ của ngươi có mắt nhìn, có phúc ăn thật đấy.”
Hoa Thiên Cốt vẫn không nhìn rõ gương mặt của Đàn Phạn, mỗi lần nhìn rõ rồi lại quên ngay. Nàng biết đó là phép thuật người ấy thi triển để tiện bề ẩn cư lâu dài nơi trần thế.
“Mới chớp mắt đã ba trăm năm trôi qua, ngươi tới tìm ta làm gì? Chắc chắn không phải chỉ đến thăm, đúng không!” Đàn Phạn ăn liền ba bát cơm, ợ một cái tiện thể lấy tay áo lau miệng.
Nếu không phải Đường Bảo nói cho nàng biết, Hoa Thiên Cốt quả thật không có cách nào tưởng tượng, người này không những là tiên, mà còn là một trong năm vị thượng tiên đồng cấp với sư phụ.
Người này và một vị thượng tiên khác trước nay chưa từng xuất hiện trong Quần tiên yến, bởi vậy Hoa Thiên Cốt không biết, cũng chưa từng thấy Bạch Tử Họa nhắc tới. Hơn nữa vì Tử Huân tỷ tỷ, nàng cũng không dám hỏi. Nhưng cớ sao Đàn Phạn thượng tiên không ở trên tiên giới, mà lại ẩn cư nơi phàm thế này?
“Chuyện trên đỉnh Ngọc Trọc, có lẽ ngươi cũng đã biết.”
Đàn Phạn nhún vai tỏ vẻ vô nghĩa, gọi tiểu nhị bưng một hũ rượu lên, rót cho mình, Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Cốt, sau đó nhấc chén.
Bạch Tử Họa thấy rượu này mát lạnh, quá trình ủ không có điểm gì quá đáng chê, bởi vậy cũng miễn cưỡng bưng chén.
Hoa Thiên Cốt ngồi bên thấy rượu nếp này không khác quê nhà mình lắm, nước miếng đã ứa ra từ lâu rồi, bèn nốc một ngụm to, tuy rượu ấm và không hề cay, nhưng nàng vẫn bị sặc khù khụ.
Đàn Phạn không kìm được cười lớn, tiếng cười sảng khoái ấy lập tức khiến Hoa Thiên Cốt thấy gần gũi hơn nhiều, vì vậy cũng không quá cẩn trọng nữa.
Nào ngờ thái độ của Đàn Phạn đột nhiên thay đổi: “Chuyện kẻ khác liên quan gì tới ta? Ngươi về đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Vừa dứt lời người này đã không thấy đâu, Hoa Thiên Cốt lại trố mắt thêm lần nữa.
Bạch Tử Họa khẽ thở dài, cũng biến đi đâu mất, chỉ còn mỗi Hoa Thiên Cốt ngồi đực ở đó.
“Chuyện quái gì thế này?”
Hoa Thiên Cốt vội vàng lắc đầu, lắc cho Đường Bảo văng ra khỏi tai.
“Đường Bảo, sao con lại ngủ rồi!”
“Ứ biết, người ta buồn ngủ lắm.” Đường Bảo ngáp ngắn ngáp dài.
Hoa Thiên Cốt xách nó lên, vỗ một cái, vỗ thêm cái nữa, lại vỗ mạnh thêm cái nữa.
“Tỉnh chưa?”
“Bữa sáng sắp ộc ra hết rồi đây này!” Đường Bảo rũ rượi nhoài ra lòng bàn tay nàng.
“Đường Bảo, vị Đàn Phạn thượng tiên đó rốt cuộc là người như thế nào? Tính tình quái gở lắm!”
Đường Bảo cười khì, “Tính tình nào có quái gở, chỉ là vì có oán với Tôn thượng thôi.”
Hoa Thiên Cốt tròn mắt ngạc nhiên.
“Cốt Đầu, mẹ biết tiên giới có tổng cộng năm vị thượng tiên chứ?”
“Biết, nhưng ta chỉ từng gặp ba vị: Sư phụ, Đông Hoa thượng tiên và Tử Huân tỷ tỷ.”
“Ngoài ra còn có Đàn Phạn thượng tiên và Vô Cấu thượng tiên nữa. Nghe nói Đàn Phạn thượng tiên ngũ thức thông thiên, ngồi một chỗ cũng có thể quan sát thiên hạ, Phá Vọng và Khám Tâm đã đạt tới cảnh giới cực đỉnh, đến Thiên Lí Nhãn hay Thuận Phong Nhĩ gì gì đó cũng không thể sánh bằng. Trước kia người chưởng quản thiên điều đại điền trên tiên giới, phân trắng đen phải trái, điều hành hệ thống xét xử khắp tam giới, uy danh vang vọng một thời.”
“Oa, đỉnh thật đấy!”
“Đàn Phạn thượng tiên tuy quản lý luật pháp nhưng lại không hề nghiêm khắc, khô khan mà anh tuấn kiệt xuất, phong lưu ngang tàng, tình lý khoan dung thông thấu khiến người ta luôn phải tâm phục khẩu phục. Trước kia quan hệ của năm vị thượng tiên không tồi, nhưng Đàn Phạn thượng tiên thích Tử Huân thượng tiên, Tử Huân thượng tiên lại chỉ thích Tôn thượng. Sau Tử Huân thượng tiên vì Tôn thượng mà đọa thành ma, Đàn Phạn thượng tiên vì thế luôn coi Tôn thượng là kẻ thù.”
Hoa Thiên Cốt kinh ngạc không thốt nên lời, hóa ra đây chính là chuyện tình tay ba vừa lằng nhằng vừa nhảm nhí!
“Rốt cuộc năm đó vì sư phụ mà Tử Huân tỷ tỷ đã làm gì?”
“Không biết, sao mẹ không đi hỏi Tôn thượng?”
Hoa Thiên Cốt cuống quýt xua tay.
“Năm đó Thiên Thục hạ lệnh nghiêm trị không tha, Đàn Phạn thượng tiên sao chịu, người lén thả Tử Huân thượng tiên, sau đó bỏ đi mặc kệ tiên giới, ở lại chốn phàm trần suốt ba trăm năm.”
Hoa Thiên Cốt cau mày, bởi thế nên Tử Huân tỷ tỷ mới nhìn nàng đau đáu, khuyên nàng đừng giẫm vào vết xe đổ của tỷ ấy ư?
Khi tìm thấy Đàn Phạn, hắn đang ngồi yên bên hồ, bóng lưng vừa cô đơn lại vừa hiu quạnh. Bạch Tử Họa còn nhớ, trước kia Đàn Phạn ghét nhất là sự dơ bẩn nơi trần thế, sự hung ác đáng sợ của con người, nào ngờ chớp mắt đã ở lại nơi đây mấy trăm năm.
“Ngươi thay đổi rất nhiều.”
Đàn Phạn cười khổ: “Thay đổi, là chuyện tốt. Thật ra ngươi cũng thay đổi rồi, chỉ có điều bản thân vẫn chưa nhận ra mà thôi.”
“Vẫn còn trách ta?”
“Ta trách ngươi làm gì, ngươi đâu có sai, chỉ là vì ngươi không làm gì cả mà thôi.”
Bạch Tử Họa thầm cười gượng, quả thật Đàn Phạn làm sao không biết hắn sẽ tới, nếu giận thật thì đã sớm tránh đi rồi.
Đàn Phạn quay đầu nhìn Bạch Tử Họa, “Tử Họa, trước giờ ngươi không biết từ bi với bản thân, ta sao có thể mơ rằng ngươi có thể từ bi với người yêu ngươi. Nhưng không ngờ ngươi vốn lòng dạ sắt đá là vậy mà lại nhận một đồ đệ như thế. Ta thật không biết nên khen ngươi biết tìm vui, hay là biết chuốc vạ vào người.”
Bạch Tử Họa hơi nhíu mày: “Còn ngươi mai danh ẩn tích mấy trăm năm thì sao?”
“Ta thích cuộc sống nơi trần thế, ba trăm năm nay ta đã tới rất nhiều nơi, so với người ngày ngày ở trong Tuyệt Tình điện trống vắng lạnh lẽo trên Trường Lưu Sơn thì còn tuyệt hơn nhiều.”
“Ta đến là vì chuyện của đỉnh Ngọc Trọc. Chưởng môn Thiều Bạch cũng chết rồi.”
“Không liên quan tới ta, dù sao ta cũng không biết gì cả! Còn ngươi, Bạch Tử Họa, ngươi nhiệt tình với chuyện phái người ta quá nhỉ, vậy mà chuyện của mình lại chưa từng bận tâm, cũng chưa từng quan tâm tới người kề bên. Giờ ngươi vẫn là Trường Lưu thượng tiên chính trực ngay thẳng, nhưng ngươi có biết Tử Huân đã phải trải qua những tháng ngày như thế nào, đã phải chịu những tội lỗi gì hay không? Ngươi có thể không nghĩ tới không hỏi không nhìn không nghe, nhưng ta, ta không làm được!”
“Đàn Phạn, chấp niệm của ngươi quá sâu.”
Ánh mắt Đàn Phạn lộ vẻ trào phúng, “Ngươi buông bỏ thất tình lục dục, buông bỏ tất cả chấp vọng, lẽ nào không phải là một loại cố chấp ư?”
Bạch Tử Họa chỉ lẳng lặng nhìn Đàn Phạn hồi lâu.
Hoa Thiên Cốt ngồi thấp thỏm trong căn nhà gỗ nhỏ, cuối cùng cũng thấy Bạch Tử Họa và Đàn Phạn trở về.
“Tiểu Cốt, đi thôi.”
Hoa Thiên Cốt lại trố mắt: “Dạ? Cứ đi như thế này ạ?”
Đột nhiên Đàn Phạn lại hỏi: “Hai người định tới Thiều Bạch môn?”
“Phải.”
“Đợi một lát.” Đàn Phạn vừa nói vừa đi thẳng vào bên trong, tay cầm lọ sứ ném cho Bạch Tử Họa.
“Khi qua Liên thành đưa ít thuốc cho Vô Cấu hộ ta.”
Bạch Tử Họa gật đầu, đưa Hoa Thiên Cốt cùng cáo từ rồi ra khỏi thôn.
Hoa Thiên Cốt lòng đầy thắc mắc, “Sư phụ, Đàn Phạn thượng tiên có nói cho người đầu mối về kẻ giết Trừng Uyên chưởng môn không?”
“Không.”
“Vậy chẳng phải chúng ta đã phí công đi một chuyến sao ạ?”
Bạch Tử Họa lại lắc đầu, “Đàn Phạn nói hắn không biết, nếu ngay cả hắn cũng không phát hiện ra thì có nghĩa là kẻ giết người trên đỉnh Ngọc Trọc không phải là yêu ma, mà là tiên, ít nhất cũng giúp chúng ta thu hẹp phạm vi điều tra.”
Bạch Tử Họa quá hiểu Đàn Phạn, dù Đàn Phạn có khúc mắc gì trong lòng, cố ý giấu giếm điều gì đó, muốn hắn phải tốn thêm sức lực đi điều tra, nhưng Đàn Phạn tuyệt đối sẽ không nói dối hắn.
“Sư phụ, giờ chúng ta tới Liên thành trước rồi mới tới Thiều Bạch môn ạ?”
Bạch Tử Họa gật đầu, Hoa Thiên Cốt không ngờ vừa gặp Đàn Phạn thượng tiên, giờ lại có thể được gặp Vô Cấu thượng tiên, nên cũng có chút phấn khởi.
Đúng lúc này, có một người vội vã bước đến từ đằng xa, Bạch Tử Họa dừng bước, Hoa Thiên Cốt sửng sốt trợn tròn mắt, sung sướng chạy tới trước mặt đối phương.
“Đông Phương! Sao lại là huynh?”
“Cha!” Đường Bảo cũng reo lên trong bất ngờ và sung sướng, chợt nhớ ra Bạch Tử Họa còn ở bên cạnh bèn vội vàng bịt miệng lại. Người tới chính là Đông Phương Úc Khanh, tuy hai người có thư từ qua lại, thỉnh thoảng cũng dùng dị thuật gặp gỡ trong mơ, nhưng Đông Phương Úc Khanh không thích người trong tiên giới cho lắm, đây cũng là lần đầu tiên Đông Phương tới tìm nàng ngay trước mặt Bạch Tử Họa.
Đông Phương Úc Khanh mỉm cười, “May mà đến kịp. Tôn thượng, ta có vài chuyện quan trọng muốn nói với Cốt Đầu, có thể tránh đi được không?”
Bạch Tử Họa thấy sự bình tĩnh ngày nào trên núi Thái Bạch ở Đông Phương Úc Khanh hoàn toàn biến mất, không khỏi nghi ngờ, nhưng vẫn khẽ gật đầu rồi biến mất.
Đông Phương Úc Khanh lấy một cây bút từ trong tay áo, vẽ một cánh cửa lên tường, vươn tay đẩy ra rồi kéo Hoa Thiên Cốt vào trong. Đường Bảo phấn khởi nhảy lên người Đông Phương Úc Khanh làm nũng, Đông Phương chiều chuộng thơm nó.
Hoa Thiên Cốt đã sớm quen với quá nhiều trò kì quái này của anh ta nên không hề ngạc nhiên. Nhưng nàng lại cảm thấy thái độ của Đông Phương là lạ, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi lạnh, không khỏi khó hiểu.
“Đông Phương, huynh làm sao vậy?”
Đông Phương Úc Khanh vẫn cười rõ tươi, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ nôn nóng trước nay chưa từng có, hắn ôm chặt Hoa Thiên Cốt vào lòng, vuốt tóc nàng: “Ta không biết, Cốt Đầu, lần này ta quả thật không biết.”
“Hả?” Hoa Thiên Cốt chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
“Ta biết giờ mà khuyên nàng và sư phụ nàng về Trường Lưu, đừng can dự vào chuyện trên đỉnh Ngọc Trọc thì nàng sẽ không chịu, sư phụ nàng chắc chắn cũng thế. Tóm lại, sau này làm chuyện gì cũng phải đặc biệt cẩn thận, tốt nhất là không rời Bạch Tử Họa nửa bước.”
“Ý huynh là hai thầy trò muội sẽ gặp nguy hiểm?”
Đông Phương Úc Khanh lắc đầu, “Ta chỉ bỗng thấy có dự cảm không lành thôi, nhưng sự việc dường như đã vượt quá khả năng của ta rồi, ta không thể nói với nàng nhiều hơn.”
Hoa Thiên Cốt cái hiểu cái không gật đầu, “Cảm ơn huynh đã đi một quãng đường xa tới nhắc nhở ta, ở bên cạnh sư phụ sẽ không có việc gì đâu, huynh yên tâm!”
“Hy vọng là thế.”
Đông Phương Úc Khanh gần như không có cách nào đè nén nổi cảm giác hoang mang sắp mất đi nàng đột ngột trỗi dậy. Thế nhưng tính đi tính lại bao lần cũng không tính ra, chuyện này bắt đầu mất khống chế từ đâu. Cái chết của đám Trừng Uyên đối với Đông Phương mà nói thì rõ như lòng bàn tay, song bóng ma bao trùm lên tất cả mọi chuyện, đến Đông Phương Úc Khanh cũng đoán không ra.
Hoa Thiên Cốt - Ngoại Truyện Hoa Thiên Cốt - Ngoại Truyện - Fresh Quả Quả Hoa Thiên Cốt - Ngoại Truyện