Hoa Tàn Hoa Nở epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 7
hấn Nguyên đang ngồi thừ ra với những dòng suy nghĩ của mình. Bãi biển hôm nay vẫn đẹp và yên tĩnh, từng cơn gió biển vẫn nhè nhẹ thổi vào. Những ngọt gió mà lâu nay anh cho rằng nó đem đến cho mình một sự thoải mái, nhẹ nhàng, mà thế cho đêm nay thấy nó lạnh lẽo và cô đơn quá.
Nhìn những cơn song biển đi qua, anh cảm thấy những ngọn sóng đó cũng giống như những cuộc tình đã đi qua trong đời anh, sớm dạt dào rồi sớm tan mau. Các cô gái đến với anh lúc đầu là sự nồng nàn cháy bỏng, sau đó là một sự nhạt nhẽo. Anh biết và hiểu rất rõ điều đó, vì không đám ứng những lời đòi hỏi của họ, sự đua đòi của các cô gái thời nay, những thời trang mới lạ mà đôi khi anh chưa biết nó là cái gì, thế mà họ khoác lên thân mình mà lấy làm điều hãnh diện. Không phải là không có khả năng để là điều đó, mà Chấn Nguyên chỉ thấy họ đến với mình chỉ lợi dụng mà thôi, còn tình yêu như một trò giải trí cho vui. Họ đến với anh chỉ nhắm vào ngôi biệt thự và tiền bạc mà ba má anh từ bên kia đại dương vẫn hay gửi về cho anh.
Phải chăng chính sự giàu có đó, mà lâu nay anh vẫn chưa thể nào tìm ra tình yêu thực sự.
Cuộc chia tay cách đây nay đã một năm mà Chấn Nguyên vẫn ngỡ như hôm qua. Đôi khi anh cứ ngỡ nó như một giấc mơ, một giấc mộng đau đớn.
Tiểu Quân vốn là cô gái nhà quê, nhưng nàng rất xinh đẹp và thông minh. Trong một dịp tình cờ họ gặp nhau rồi yêu nhau, vì hiểu được nàng vốn là cô gái từ tỉnh lên thành phố học, nên anh rất cảm thông và tìm mọi cách giúp đỡ nàng. Đáp lại tình cảm của anh, Tiểu Quân cũng tỏ ra lo lắng và chăm sóc cho anh. Càng ngày, họ càng khắn khít và yêu nhau hơn, vì cả hai đều thiếu sự thương yêu gần gũi của gia đình, họ khao khát được một mái ấm gia đình và cố vun đắp cho ước mơ đó?
Những tưởng cuộc đời sẽ trôi qua một cách êm đẹp, nhưng mọi người không ngờ rằng họ chia tay một cách lặng lẽ. Ba mẹ và bạn bè thân thiết của Chấn Nguyên rất ngỡ ngàng, không biết chuyện gì đã xảy ra, vì mới đây họ nghe anh tuyên bố chỉ một thời gian ngắn nữa thôi họ sẽ lấy nhau. Dù thấy anh buồn, nhưng ai kông dám hỏi chuyện gì chuyện của Tiểu Quyên cả, duy nhất chỉ có Thái Bảo biết mà thôi.
Sau chuyến đi ký hợp đồng với các khách hàng ngoại quốc về, Thái Bảo nghe mọi người nghe mọi người kể lại chuyện của Chấn Nguyên và Tiểu Quyên, nóng lòng không biết chuyện gì xảy ra với bạn, anh liền lái xe đến nhà rồi khéo bạn vào quán cà phê. Tìm một chỗ ngồi yên tĩnh, Thái Bảo hỏi bạn với một vẻ nôn nóng:
- Có chuyện gì xảy ra với cậu thế?Chuyện này là do ở ai, do cậu hay cô ấy?
Đáp lại lời của Thái Bảo là một giọng chua chát.
- Cậu muốn biết phải không? Thế thì mình sẽ kể cho cậu nghe.
Nói rồi, Chấn Nguyên lấy quẹt châm điếu thuốc hình vòng tròn lơ đãng trên không, như thả những sợi tơ vò trong lòng đang bóp nghẹt trái tim anh. Giọng anh buồn buồn:
- Cậu cũng biết rồi đấy, cứ vào những chiều cuối tuần là tớ và Tiểu Quyên cùng đi trên bãi biển này tìm những quán nhỏ gần biển, vừa yên tĩnh vừa nên thơ với những đêm trăng tròn. Những lúc như thế, bọn tớ thực sự vui và hạnh phúc. Nhưng lần ấy, tớ thấy Tiểu Quyên có vẻ buồn buồn, nên vội an ủi nàng.
- Em làm sao thế? Có chuyện gì không vui à? Em nói đi anh sẽ giúp cho.
Tiểu Quyên ngồi yên lặng, một lúc sau nàng nới:
- Em có chuyện muốn nói với anh.
- Rồi. Anh nghe đây, em cứ nói đi.
- Em muốn nói là … chúng mình chia tay nhau.
Nghe hai tiếng chia tay mà Tiểu Quyên vừa thốt ra, Chấn Nguyên như không tin vào sự thật. Anh lạc hẳn giọng:
- Em nói gì thế, Tiểu Quyên?
- Em nói rằng mình nên chia tay:
Giờ thì Chấn Nguyên đã rõ rồi, dù không muốn tin thì cũng không được:
- Tại sao thế hả em? Có phải anh đã làm điều gì sai chăng?
- Không.. không phải thế. Tại vì chúng ta không hợp nhau thôi.
- Từ lâu rồi, em không thấy là chúng ta vui vẻ và rất hợp nhau sao? Bạn bè mình cũng thường hay nói chúng ta là một cặp đẹp đôi mà.
- Đó chỉ là họ nhìn bề ngoài, thực chất chỉ là sự giả tạo của em mà thôi. Thật ra, em và anh mỗi người tính mỗi khác. Anh sâu lắng, trầm tĩnh thích sự yên tĩnh của trời biển. Trong khi em thì hoàn toàn ngược lại, rất cuồng nhiệt sôi nổi, những nơi em thích là vũ trường hộp đêm với những ánh đèn màu rực rỡ, chứ không là những ánh trăng sao kia.
- Nhưng anh có thể thay đổi, chúng ta mỗi người nhường nhau một chút.
- Em không nghĩ thế. Vì vừa rồi em đã gặp được một người rất tốt, anh ấy yêu em chiều chuộng em và mua những thời trang đắt tiền mà em thích. Trong khi đó, cứ mỗi lần em thích món thời trang nào, anh bảo là nó lòe lẹt, hở hang không thích hợp với em, đó chỉ qua là do anh keo kiệt mà thôi.
Những lời Tiểu Quyên nói ra làm anh bàng hoàng như đang cõi mộng. Phải chăng anh là người như thế: itch kỷ, keo kiệt. Chấn Nguyên muốn thốt lên. "Tiểu Quyên ơi! Em có biết không, từ lâu nay anh đã nghĩ, thứ gì của anh đều là của em, của chúng ta cả, chứ không như nhận xét của em đây". Thế nhưng đó là suy nghĩ của anh thôi trong lúc này cổ anh nghẹn đắng, không thốt ra được lời nào.
- Vậy bây giờ chúng ta chia tay nhé.
Mãi một lúc sau, Chấn Nguyên mới lấy lại bình tĩnh và nói:
- Anh xin chúc mừng em, đã gặp người tốt yêu thương và lo cho em. Em hãy tự nhiên đi, anh không hề trách em đâu.
- Cảm ơn anh, chúc anh sớm gặp được người tốt.
Rồi Tiểu Quyên bỏ đi.
Chấn Nguyên cảm thấy như ai đó đã bóp mạnh vào tim mình, làm anh có cảm giác nghẹt thở. Không ngờ một Tiểu Quyên hiền thục của anh ngày nào, nay chỉ còn lại là ký ức, vì Tiểu Quyên bây giờ đã hoàn toàn là một người khác.
Vỗ vai bạn một cái, Thái Bảo nói:
- Thôi, bây giờ mình hiểu rồi. Cậu không nên buồn vì một con người như thế. Bây giờ, chúng ta bắt tay một cái đi …
Vừa bắt tay, Chấn Nguyên cố nở nụ cười gượng trên khuôn mặt. Vì hơn ai hết, anh biết là Thái Bảo bạn anh cũng thế thôi, dù là một doanh nghiệp tài hoa, nhưng rồi cũng đã bao lần thất bại vì tình yêu.
Cố đứng dậy đi, Chấn Nguyên cảm thấy đôi chân mình nặng trĩu. Bực bội, anh vung chân đá mạnh tất cả những gì dưới chân. Cũng nơi này, ngày xưa, anh đã sống những ngày rất vui vẻ. Thế mà hôm nay nhìn lại, anh thấy lòng mình bị ai đó đâm vào.
Vừa thẫn thờ bước đi, anh chợt mình quay lại, bởi có tiếng la thất thanh:
- Cướp … cướp …
Tiếp đó, Chấn Nguyên thấy một gã thanh niên chạy thục mạng về phía mình; trên tay cầm chiếc túi xách. Biết ngay hắn chính là thủ phạm gây ra vụ cướp, anh đưa chân gạt ngang chân hắn đang chạy làm hắn ngã nhào. Không ngờ từ nơi xa, tên đồng bọn của hắn xông tới đánh tới tấp để giải vay cho đồng bọn. Vì bất ngờ nên anh lãnh đủ mấy cú đấm của hắn. Tên kia ngồi dậy, nhặt chiếc túi lên rồi chạy đi mất dạng, bỏ mặc tiếng nấc của cô gái.
Cố lê bước chân đến gần Chấn Nguyên, nàng hỏi với vẻ ân cần và một giọng rất nhỏ đủ để cho anh nghe thấy:
- Anh có sao không?
- Tôi không sao cả? Xin cảm ơn cô.
- Sao anh lại cảm ơn tôi? Đúng ra là tôi cảm ơn anh mới phải.
Rồi nàng đưa mắt nhìn khuôn mặt Chấn Nguyên, vừa kịp cho anh nhận ra đôi mắt kia rất đẹp, nhưng với một vẻ u buồn và vô hồn, khuôn mặt cúi xuống và hỏi một điều gì đó mà anh nghe không rõ.
Chấn Nguyên chỉ thấy cô lấy trong người ra một chiếc khăn lau nhẹ những vệt máu trên khóe miệng anh. Bất chợt, khuôn mặt của cô gái tái xanh, rồi ngã nhào xuống, anh chỉ kịp giơ tay cố đỡ lại, toàn thân nàng bây giờ như một xác chết, nằm im lìm trên cánh tay anh. Giật mình, Chấn Nguyên kêu lên:
- Cô ơi! Cô có sao không?
Đáp lại lời Chấn Nguyên bây giờ không phải là tiếng cô gái mà chính là cơn gió từ biển thổi vào ngày một lạnh hơn. Chạm vào người cô gái. Chân tay đều lạnh cóng, đoán là cô gái bị cảm, anh nhanh chóng bế nàng lên xe, rồi cho xe tăng tốc về phòng mạch nhà mình.
Tiếng chuông cửa hối thúc làm cho dì Ngọc giật mình, mở cánh cửa ra. Trước mắt bà là một sự ngỡ ngàng, trên tay cậu chủ đang bế một cô bé như một cái xác không cử động.
- Có chuyện gì xảy ra thế cậu chủ?
Đì nhanh chân lên, vào giúp tôi một tay, cô bé này đang bị trúng gió.
Sau khi đưa cô gái vào phòng mạch của mình, Chấn Nguyên làm những động tác xoa bóp cùng với dì Ngọc. Mặt cô gái giờ đã hồng hào hơn, tay chân không còn tái xanh vì lạnh, nhưng vẫn còn mê man. Bất chợt, một cảnh tượng lại đập vào mắt của người, trên tay của cô gái là những lắn roi tím bầm, sưng tấy lên. Bà Ngọc buột miệng hỏi:
- Cậu Nguyên này! Bộ lúc nãy cô bé bị ai đánh nhiều lắm hả?
Suy nghĩ một hồi lâu, cố nhớ lại sự việc vừa xảy ra, anh đoán rằng hai tên cướp xong rồi bỏ chạy thôi, chứ làm gì có chuyện đánh đập như thế này. Có lẽ trong chuyện này có gì uẩn khúc.
- Cậu Nguyên! Cậu Nguyên!
- Có chuyện gì thế dì Ngọc?
- Tôi muốn hỏi cậu lúc nãy chuyện gì đã xảy ra với cậu và cô gái ấy? Có phải cậu và cô gái ấy bị ai đánh không?
- À! Tôi nghĩ tội cho cô ấy quá. Tôi thấy cô ngây thơ lắm và có lẽ là con nhà đàng hoàng nữa. Thôi, bây giờ thì tôi đi nấu một ít cháo, khi nào cô ấy tỉnh lại ăn, có vẻ như cô ấy kiệt sức lắm.
- Vậy thì dì đi đi.
Nghe dì Ngọc nhận xét, cũng giống như nhận xét của mình, Chấn Nguyên thầm nghĩ: Cô gái có vẻ hiền quá, sao lại gặp chuyện chẳng may này? Chấn Nguyên cầu mong cho nàng mau tỉnh lại để khỏi hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Đã một đêm rồi mà cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, anh cảm thấy lo lắng trong người. Dù cô gái đang mê man, lâu lâu, anh vẫn nghe tiếng ú ớ từ nơi miệng cô gái:
- Không có … không có …con không làm chuyện đó mà.
Rồi sau tiếng nấc nghẹn, tiếp đó la những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má của cô.
Đêm qua vừa mới tỉnh lại mở mắt ra thì cô bé lại bất tỉnh.
Nhìn lại khuôn mặt xanh xao, gầy gò của cô gái, anh cảm thấy thương cảm quá. Bao thành kiến oán trách các cô gái dường như tan biến, Chấn Nguyên giờ chỉ muốn được dang tay nâng đỡ tấm thân gầy yếu, đang bị những cơn đau của trận đòn roi kia …
Câu nói của dì Ngọc làm cho Chấn Nguyên giật mình. Anh quay lại hỏi:
Đì gọi con đấy hả?
- Vâng. Tôi hỏi cậu hôm nay ăn gì?
- Gì cũng được, dì nhớ mua gì nấu cho cô gái với nhé. À, quên nữa! Dì ghé qua mấy shop quần áo, mua cho cô ấy một vài bộ đồ. Hôm qua, tôi thấy bọn cướp đã lấy sạch túi đồ của cô gái rồi.
- Vâng. Tôi đi đây.
Vừa đi, bà Ngọc vừa nở nụ cười thầm. Hơn ai hết, bà rất hiểu những diễn biến đã xảy ra trong lòng cậu chủ, bà cũng thấy thương cô gái ấy. Khuôn mặt cô ấy có vẻ hiền và thánh thiện làm sao. Bà thầm mong cho cô gái bình phục để tiếp xúc và hiểu cô ấy.
Sau khi dì Ngọc đi khỏi, Chấn Nguyên vội bấm điện thoại gọi về cơ quan, xin nghỉ phép một ngày, nhờ một người bạn trực thaỵ Anh bước lại gần ngồi cạnh bên cô gái, nghe trong tâm hồn mình có một chút gì đó xao động. Anh kiềm chế lại lòng mình:
- Không. Mày không nên như thế. Mày đã khổ vì yêu rồi, không nên nghĩ đến điều đó nữa, hãy sống vô tư đi. Mày có nhớ cách đây không lau con tim mày đã tan nát vì tình, thế mà vẫn không sợ, vẫn cứ muốn chui vào. Mặc dù lý trí bảo thế nhưng con tim anh vẫn không cưỡng lại được, khi trước mắt anh vẫn là hình bóng của cô gái ấy.
Đã qua một đêm, rồi lại một ngày nữa trôi qua, thế mà cô gái kia vẫn chưa tỉnh lại. Chấn Nguyên đứng ngồi không yên và cảm thấy lo lắng cho nàng. Là một bác sĩ chuyên khoa về thần kinh của con người anh biết rằng sự chán chường, tuyệt vọng không muốn sống và anh đoán rằng cô gái nằm kia là một trong những trường hợp đó. Tuy vậy, anh vẫn tin là cô gái ấy sẽ có một ý chí để vượt qua tất cả.
Còn Thúy Hân, sau giấc ngủ dài nàng cũng đã tỉnh lại. Nhưng những nỗi đau quá lớn kia đã làm cho nàng chán nản, nàng vẫn nằm yên không động đậy, cầu mong cho mình cứ ngủ mãi một giấc ngủ dài để không đối diện với sự thật, với những con người đã gây ra đau đớn cho mình. Thế nhưng bên tai Hân vẫn nghe rõ tiếng của những người xung quanh mình.
Đầu tiên là nàng nghe tiếng của một người phụ nữ, có lẽ đã đứng tuôi?. Bà nói:
- Cậu chủ à! Tôi lo qúa, sao lâu rồi mà cô ấy vẫn chưa tỉnh?
- Tôi cũng không biết nữa. Vừa rồi, tôi có khám cho cô ấy, chỉ thấy nàng qúa kiện sức rồi bị trúng gió mà bất tỉnh, chứ không bị vết thương nặng nào khác. Nhưng có điều chắc là vừa gặp chuyện gì đó sầu khổ nên nàng mất ý chí, nhưng tôi tin rằng cô gái này sẽ sớm tỉnh lại.
- Tôi cũng mong như thế.
Trước những lời nói tỏ ra lo lắng cho mình, Thúy Hân đoán rằng, chính họ đã đem nàng về đây và chăm sóc cứu chữa cho nàng. Liền lúc đó là sự reo mừng của họ:
- A! Cô tỉnh lại rồi à? Cô làm cho chúng tôi lo qúa.
- Tôi … đang ở đâu đây?
Câu hỏi của nàng làm cho Chấn Nguyên cảm thấy yên tâm vì ít ra nàng cũng đã tỉnh lại rồi. Anh đáp:
- Đây phòng mạch của nhà tôi. Vì hôm qua cô bị bất tỉnh, nên tôi đưa cô về đây. Cô thấy mình không sao chứ?
- Vâng, tôi đã khỏe rồi.
- Vậy mà tôi sợ …
Câu nói của anh, nhưng th không còn nghe nữa. Nàng mơ hồ nhớ lại mọi chuyện xảy ra mấy hôm nay. Sauk hi bị đuổi ra khỏi nhà, nàng đến tìm ct, nhưng cô bạn đã đi công tác, thế là nàng đã lang thang nhiều nơi. Và tối hôm qua, nàng bị bọn cướp giật túi quần áo, rồi có 1 người thanh niên giúp đỡ, từ lúc ấy đến giờ, nàng không còn biết gì nữa cả.
- Quay qua người thanh niên, nàng nói:
- Có phải hôm qua anh giúp tôi không? Và anh đã đưa tôi về đay?
- Vâng.
- Cám ơn anh nhé.
- Không có chi, cô cứ yên tâm đi.
Dì Ngọc giúp việc cũng bước lại gần nàng và nở một nụ cười nhân từ:
- Cô đã tỉnh lại rồi. Suốt từ đêm qua đến nay, cô làm chúng tôi đứng ngồi không yên.
- Con cám ơn dì.
- Cô cứ nằm nghỉ đi. Tôi xuống nhà bếp múc một ít cháo cô ăn cho khỏe, trông cô có vẻ mệt và kiệt sức lắm đó.
Sau khi bà đi khuất xuống phòng bếp, Thúy Hân quay lại nói chuyện với người thanh niên kia, giọng cô có vẻ mệt nhọc:
- Tôi đã làm phiền anh và gia đình anh nhiều quá rồi, bây giờ tôi xin phép ra đi.
- Nhưng cô đi đâu? Tôi trông cô có vẻ còn yếu lắm.
Câu nói của anh đã làm cho Thúy Hân giật mình. Đúng rồi, bây giờ ta sẽ về đâu? Nhà ư? Đó có còn là nhà mái ấm của nàng khi tất cả mọi người đều xua đuổi, đều muốn nàng phải ra khỏi nhà. Bây giờ nàng có một chỗ duy nhất để đến, đó là Cát Vi, cô bạn gái của nàng. Nhưng Cát Vi cũng không có ở đấy, vì mấy hôm nay nàng cũng đã đi công tác xa rồi.
Vẫn là lời bàn luận của anh:
- Hay là bây giờ cô cứ ở đây. Khi nào cô bình phục, tôi sẽ đưa cô đi.
Trước câu nói của anh, nàng không cãi lại, mà cũng không gật đầu. Dường như nàng muốn bỏ mặc tất cả cho số phận.
- Đây, cháo nóng đây, cố gắng ăn vào cho mau lại sức.
Đì thật tốt qúa.
- Có chi đâu cô. Thôi, cháo đây, cô mau ăn đi kẻo nguội.
Thúy Hân cố gượng ngồi dậy, nàng nhận bát cháo từ tay của bà. Nhưng nàng có cảm giác rất mệt mỏi, mọi vật xung quanh nàng như chao đảo, bát cháo trên tay nghiêng qua dường như muốn đổ ập xuống, may mà Chấn Nguyên kịp thời chụp lại:
- Thôi, cô có vẻ chưa khỏe, cứ nằm yên đi, tôi sẽ giúp cô nhé.
Thúy Hân ngoan ngoãn nghe lời như đứa trẻ nghe theo lời mẹ:
- Bây giờ cô hãy há miệng ra, tôi sẽ đút cho cô.
Như một cái máy, nàng chỉ biết nghe lời anh mà không hề có sự chống cự nào, dù rất nhỏ.
Những muỗng cháo nóng đã làm cho Hân cảm giác dễ chịu hơn. Thấy sắc mặt của cô gái có vẻ tươi tỉnh, Chấn Nguyên lên tiếng:
- Tên cô là chi, có thể cho tôi biết không?
- Tôi tên Thúy Hân.
- Còn tôi tên Chấn Nguyên. Người phụ nữ lúc nãy là dì Ngọc. Dì là người chăm lo tôi từ khi còn nhỏ như mẹ tôi vậy đó. Nhà cô ở đâu, sao lại gặp những chuyện không may này?
- Tôi không có nhà, tôi vừa bị ba mẹ đuổi đi. Bây giờ tôi không có ai thân cả, chỉ có Cát Vi thôi, nhưng cô bạn tôi đã đi công tác xa rồi.
- Thế thì cô cứ ở đây. Nhà tôi không có ai ngoài tôi và dì Ngọc cả, cô cứ yên tâm ở lại đây đừng ngại. Bao giờ khỏi hẳn, tôi sẽ đưa cô đến nhà bạn.
Thúy Hân có vẻ ngại ngùng:
- Tôi đã làm phiền anh nhiề quá.
- Cô đừng có khách sáo, chỉ là việc giúp nhau trong cơn hoạn nạn mà thôi.
Rồi như chợt nhớ ra những vết roi trên mình của Thúy Hân, anh hỏi:
- Những vết thương trên người cô, có phải là do bọn cướp đã đánh, hay là một chuyện khác?
Hơi cúi mặt xuống. Nàng nói:
- Có phải anh muốn nói đến những lằn roi này không? Có phải là do bọn cướp hôm qua, mà chính là do mẹ tôi đánh đấy. Mấy hôm trước vì một sự hiểu lầm mà ba mẹ đã đánh và đuổi tôi đi.
Những giọt nước mắt lăn dài trên mắt nàng rồi những tiếng nấc nghẹn lại vang lên. Chấn Nguyên đưa tay lau nước mắt cho nàng rồi vỗ về lên đôi môi bé nhỏ đang rung lên vì tức tưởi. Dường như tìm được một chỗ dựa, Thúy Hân ngả vào vai của Chấn Nguyên, nàng khóc nức nở, như chưa hề được khóc.
Sau một hồi khóc lóc thỏa thuê, Thúy Hân dường như đã nguôi ngoai, bây giờ nàng đã ngủ. Nhìn đôi vai gầy của nàng, Chấn Nguyên chạng lòng thương cảm cho nàng. Tại sao một cô gái như thế phải gặp nhiều bất hạnh.
Chấn Nguyên quay lại nhìn khuôn mặt của Thúy Hân trong giấc ngủ. Đẹp não nề và buồn quá. Anh bước ra ngoài và gọi dì Ngọc.
Đì Ngọc ơi! Tôi đi đây một chút nhé. Bao giờ cô ấy tỉnh lại, dì khuấy cho cô ấy một cốc sữa. Cô phụ tá của tôi có lại dì bảo là hãy rửa những vết thương cho Thúy Hân và xức thuốc cho cô ấy.
Khi tiếng xe của Chấn Nguyên đi xa dần, bà Ngọc mới cười thầm trước những vẻ lo lắng ân cần của Chấn Nguyên đối với Thúy Hân. Đã hơn hai mươi năm nay, bà rất hiểu tính của cậu ấy, từng miếng ăn, giấc ngủ đến chuyện tình cảm, bà đều biết cả. Dù rất mệt, sau một đêm dài túc trực bên cạnh bệnh nhân, nhưng Chấn Nguyên vẫn không hề có chút gì là mệt mỏi, bà con đọc trong ánh mắt ấy là cả một niềm hạnh phúc.
Trong giấc ngủ say, Thúy Hân không còn vẻ căng thẳng nữa, trên khuôn mặt nàng lộ ra một niềm vui gì đó. Nàng yên ổn trong giấc ngủ say với những giấc mơ đẹp. Nàng đã tìm ra được nguồn hạnh phúc nhỏ nhoi từ những sự bất hạnh đó. Từ trong tiếm thức, nàng thấy như mình đã dần dần bước vào cánh cửa với những tia sáng ấm áp mà lâu nay nàng chưa từng có được.
Hoa Tàn Hoa Nở Hoa Tàn Hoa Nở - Dạ Miên Hoa Tàn Hoa Nở