Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hoa Hồng Giấy
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 6
B
à Bạch Mộ Mai đã tới, ngồi ở góc trong cùng sát cửa sổ trên tầng hai, tóc búi sau gáy, mặc một chiếc áo len thụng màu xanh đậm. Trời se lạnh, gương mặt bà trắng ngần, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như một bức tranh sơn dầu sinh động, tiếng dương cầm trong quán cà phê dường như vang lên chỉ để làm nền cho bà.
Khang Kiếm hỏi Bạch Nhạn hai lần:
- Bà ấy là mẹ em?
Bạn bè của Bạch Nhạn không mấy ai đã gặp bà Bạch Mộ Mai.
Trước kia, bà Bạch Mộ Mai cùng đoàn kịch đi lưu diễn khắp nơi, rất ít khi ở nhà. Họp phụ huynh toàn là Bạch Nhạn tự đi, giáo viên đều là người bản xứ, lâu dần thành quen, liếc nhìn cô bé con ngồi giữa một đám người lớn rồi cho qua. Sau này, đoàn kịch không khởi sắc lắm, chẳng ai chịu đi xem kịch nữa. Bà Bạch Mộ Mai và bạn bè hợp tác mở một công ty tổ chức sự kiện, càng bận tới mức không thấy bóng dáng đâu. Bây giờ không hiểu sao lại bỗng quay về với ngày xưa, chỗ nào cũng nói đến truyền thông, bà Bạch Mộ Mai cũng theo đó mà trở về với sân khấu.
Bà Bạch Mộ Mai đứng trên sân khấu, trang sức lúc lắc đầy đầu, dưới ánh đèn rực rỡ lóa mắt, hàng chục chiếc đai váy thêu hoa lúc liu rủ ngoài tà váy hoa, mỗi bước đi, khuyên tai vòng xuyến kêu leng keng, thướt tha như liễu rủ. Bà ở sau hoa viên yêu đương, nũng nịu giận hờn với chàng thư sinh. Lúc nhỏ, Bạch Nhạn không hiểu ca từ, nhưng giọng ca réo rắt của bà Bạch Mộ Mai nghe rất tha thiết. Bạch Nhạn vô cùng xấu hổ, chỉ sợ người ta biết mình là con gái bà Bạch Mộ Mai, nhưng cả thế giới lại như biết rõ cô là con gái của bà, chỉ trỏ xì xào sau lưng cô.
Vẻ mặt và câu hỏi của những người bạn Bạch Nhạn có may mắn gặp được bà Bạch Mộ Mai đều hết sức giống nhau: mắt trợn muốn lòi cả con ngươi, miệng há hốc, không thể tin được hỏi: Đây là mẹ cậu sao?
Bà Bạch Mộ Mai không giống mẹ, mà giống như chị gái Bạch Nhạn, còn là một người chị được ông trời cưng chiều hết mực.
Khi học trường y tá, mẹ của bọn Liễu Tinh đều từng đến trường học, chỉ có bà Bạch Mộ Mai chưa từng xuất hiện. Có lúc Liễu Tinh và các bạn khác tò mò hỏi Bạch Nhạn: Mẹ cậu là người như thế nào?
- Người đẹp! Bạch Nhạn nghĩ một lúc, nói.
Bà Bạch Mộ Mai là đại mĩ nhân mười phân vẹn mười, mọi hành động cử chỉ, dù cau mày hay tươi cười đều vô cùng tuyệt mĩ, nghiêng nước nghiêng thành. Dù đi tới đâu, dù không trang điểm, bà vẫn luôn là trung tâm của mọi ánh nhìn.
- Vâng, mẹ em.
Sếp Khang hỏi như vậy, chứng tỏ anh cũng chỉ là một người bình thường, Bạch Nhạn cười khẽ.
Ba người uống cà phê trước, bữa tối gọi suất cơm văn phòng. Trái với dự đoán của Bạch Nhạn, bữa cơm diễn ra rất sôi nổi. Bà Bạch Mộ Mai không nói nhiều, nhưng luôn có thể gợi chuyện cho Khang Kiếm nói. Một việc nữa mà Bạch Nhạn cũng không ngờ tới là, khác với thái độ nghiêm nghị, thâm trầm hàng ngày, Khang Kiếm tươi cười hồ hởi, không ngừng pha trò, vô cùng hài hước.
Bạch Nhạn đã từng đưa bạn cùng lớp về nhà vài lần, đúng lúc bà Bạch Mộ Mai ở nhà, bà thường coi như chẳng nhìn thấy ai, cáu kỉnh sai bảo Bạch Nhạn tới lui.
- Đồ không có tiền đồ, rồi cũng nồi nào úp vung nấy mà thôi.
Bà Bạch Mộ Mai hạ thấp giọng nói yểu điệu của mình, phát ra tiếng xì xì như con rắn.
Bạch Nhạn không thèm ngước mắt, vẻ mặt bình thản, coi như không nghe thấy gì.
Nhưng bà Bạch Mộ Mai đối với Khang Kiếm lại cực kỳ kiên nhẫn, cực kỳ khâm phục. Dù Khang Kiếm nói gì bà cũng cười. Nụ cười này, giống như nụ hoa hàm tiếu, đầu tiên là chúm chím e ấp, rồi sau đó không kìm chế được, bừng lên như nắng xuân rực rỡ. Không phải là nụ cười ngây ngô của thiếu nữ vô tri, mà là nụ cười thấu hiểu sâu sắc, hàm ý xa xôi. Ngồi trước mặt bà, người không hài hước cũng trở nên hài hước, không sâu sắc cũng trở nên sâu sắc, không phải rượu khiến người say mà người tự say.
Dường như Khang Kiếm không biết thưởng thức vẻ đẹp trước mặt, lúc nói chuyện cứ vô tình hữu ý nắm tay Bạch Nhạn, ánh mắt luôn nhìn thẳng cô, trong mắt người khác, đây chính là tình cảm dịu dàng nồng thắm không thể phai nhạt.
- Thưa cô, tháng sau cháu muốn đính hôn với Bạch Nhạn trước, có được không ạ?
Cuối cùng Khang Kiếm cũng đề cập đến chủ đề chính của buổi tối hôm nay.
Nét cười trên môi bà Bạch Mộ Mai thoáng nhạt đi, nhướn khóe mắt nhìn Bạch Nhạn:
- Con gái lớn rồi, chuyện này cô không làm chủ thay nó được, đừng hỏi cô, hai đứa tự quyết định đi.
Giọng nói mềm mại, ủ rũ, phảng phất chút phiền muộn.
Bàn tay Bạch Nhạn đặt trên đầu gối nhợt hơn.
Khang Kiếm đứng dậy:
- Bạch Nhạn, em nói chuyện với cô thêm một lát nhé, anh về trước.
Anh lịch sự gật đầu chào.
Bà Bạch Mộ Mai bình thản đáp lại, ánh mắt sâu xa như dán chặt lên lưng Khang Kiếm. Bạch Nhạn tiễn Khang Kiếm ra cửa rồi quay lại với mẹ.
Nụ cười trên môi bà Bạch Mộ Mai đã hoàn toàn biến mất, bà nhấp từng ngụm trà hoa hồng dưỡng da, không nói một lời.
Bạch Nhạn cầm tách trà của mình lên nghịch trong tay. Bạch Nhạn lúc này và dáng vẻ đáng yêu tinh nghịch thường ngày hoàn toàn là hai người xa lạ.
- Con quen nó lúc nào? – Bà Bạch Mộ Mai nhướn mắt, mở miệng hỏi.
- Ba tháng trước.
- Con cũng kín kẽ thật, tại sao hai lần trước gặp mẹ không nói câu nào?
- Khi đó bọn con chưa thân lắm, không cần thiết phải nói.
Bạch Nhạn đưa tách trà lên miệng nhấp một ngụm, cảm thấy vị trà hoa không dễ chịu lắm, bèn đưa ra xa.
- Khang Kiếm không phải là đối tượng để kết hôn. – Hàng lông mày thanh tú của bà Bạch Mộ Mai khẽ nhíu lại. – Trông nó có vẻ lịch thiệp chu đáo, nhưng bản chất lại hết sức lạnh lùng vô tình, hơn nữa... con cũng không xứng với nó.
Bạch Nhạn cười:
- Vậy ai xứng với con?
Bà Bạch Mộ Mai tao nhã vắt chéo hai chân:
- Mẹ không biết, dù sao con với nó không hợp.
- Mẹ, có phải mẹ đang ganh tị với con không? – Bạch Nhạn từ tốn hỏi.
- Bạch Nhạn, chú ý lời nói, mẹ là mẹ mày đấy. – Bà Bạch Mộ Mai gằn giọng – Mẹ muốn tốt cho mày mới nói vậy. Mày và nó không thể hạnh phúc đâu, đừng có nằm mơ.
Bạch Nhạn quay mặt sang một bên, nhìn ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ:
- Không nằm mơ sao có thể tiến về phía trước? Mẹ cũng biết mẹ là mẹ con, vậy mẹ có biết việc gặp được người con thích mà lại có thể chấp nhận toàn bộ con người con, dám lấy con khó đến mức nào không? Không phải vì anh ấy là trợ lý thị trưởng gì đó mà con chấp nhận anh ấy, mà là vì anh ấy biết tất cả về con nhưng vẫn muốn ở bên con, anh ấy có thể gánh vác, có thể tin cậy, con... sẽ không gặp được người thứ hai như anh ấy, con thật sự muốn lấy chồng rồi, con muốn có một gia đình hoàn chỉnh.
Bà Bạch Mộ Mai lạ lẫm nhìn cô.
Bạch Nhạn nói tiếp:
- Mẹ rất hưởng thụ cuộc sống hiện tại, mẹ là mẹ của con, con không bình luận gì. Nhưng con cũng muốn được sống những ngày tháng mà con mong muốn, xin mẹ đừng nói gì nữa.
- Bạch Nhạn, con tưởng kết hôn rồi thì được bảo vệ sao? Con nhầm rồi, kết hôn chỉ là một hình thức, rất mong manh, không chịu được sự lôi kéo từ bên ngoài, chỉ một chút là tan vỡ. Trong khi vì cái hình thức này mà con lại phong tỏa chính mình, bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.
- Cứ vật vờ với những người đàn ông khác nhau như mẹ thì vui vẻ sao? Đó là mẹ, không phải là con, con và mẹ là hai mẫu người khác nhau, con muốn sống có tự trọng hơn mẹ.
Bà Bạch Mộ Mai vung tay cho Bạch Nhạn một cái tát.
Âm thanh khô khốc thu hút những vị khách khác thi nhau nhìn về phía họ.
Bạch Nhạn sững người một lúc, quay mặt sang hướng kia:
- Vẫn còn má bên này.
- Cho mày một bài học cũng là việc nên làm. – Bà Bạch Mộ Mai quả thật không hề khách khí, vung tay tát thêm một cái nữa – Mày tưởng mày mạnh mẽ hơn tao được bao nhiêu? Cho bột mày cũng chẳng gột nên hồ. Mày về lấy gương mà ngắm kỹ lại xem, tự lượng lại sức mình đi, Khang Kiếm có khả năng yêu mày không? Mày có cái gì, học vấn cao? Nhan sắc? Một đứa y tá bé mọn chuyên hầu hạ người khác muốn trèo cao để người ta cười nhạo. Đừng có nói với tao về tình yêu vĩ đại, trên đời này không có thứ đó đâu, mày cũng sẽ chẳng gặp được. Cho dù Khang Kiếm lấy mày, đó cũng không phải là tình yêu.
- Vậy là cái gì?
Bà Bạch Mộ Mai cười lạnh:
- Sự mới lạ nhất thời thôi! Đầu óc đàn ông u mê, nhưng chỉ là nhất thời, không phải là cả đời. Kết hôn, ly hôn, hay lắm sao? Tao có thể xem tướng cho mày, nếu mày cứ ngoan cố muốn kết hôn, cuộc hôn nhân này sẽ không trụ được quá sáu tháng.
- Nếu trụ được thì sao?
Bạch Nhạn bưng mặt, hỏi rõ từng chữ.
- Tao gọi mày là mẹ!
- Vâng. – Bạch Nhạn nhếch môi nở một nụ cười thần bí – Vậy chúng ta cứ chờ xem! – Nhưng mà, mẹ ạ, con có thể kết hôn, là đã hạnh phúc hơn mẹ rồi, ít nhất còn có người chịu lấy con. Còn mẹ?
Đôi môi, ngón tay, toàn thân bà Bạch Mộ Mai đều run lên:
- Bạch Nhạn, mày nhớ kĩ những gì mày nói hôm nay, sau này đừng có rớt giọt nước mắt nào trước mặt tao.
Bạch Nhạn hờn dỗi cong môi, nhẹ nhàng nói:
- Mẹ, mẹ đã nhìn thấy con khóc chưa? Con là con vi khuẩn ngoan cố, bách độc bất xâm, kháng thuốc cực mạnh.
- Bạch Nhạn, mày nói nhiều quá rồi đấy.
Bà Bạch Mộ Mai nhắm mắt lại, cầm túi xách tao nhã đi xuống lầu.
Tiệm cà phê ánh đèn mờ ảo, ngọn nến thả trên bàn lập lòe sáng. Bạch Nhạn ngồi thu lu trên sofa, ở một góc không ai nhìn thấy được, nước mắt bỗng tràn mi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hoa Hồng Giấy
Lâm Địch Nhi
Hoa Hồng Giấy - Lâm Địch Nhi
https://isach.info/story.php?story=hoa_hong_giay__lam_dich_nhi