Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Heartbreaker (Tiếng Việt)
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 6
C
ô đã nửa mong chờ rằng có thể John sẽ đi cùng những người làm đến nông trại của cô vào buổi sáng ngày hôm sau để chuyển mấy vựa cỏ sang bãi cỏ phía tây, và một sự thất vọng đã nhói lên trong cô khi cô nhận ra rằng anh đã không tới. Và rồi niềm hăng hái nhiệt tình đã gạt ngay nỗi thất vọng của cô sang một bên khi cô chạy ra để gặp họ. Cô chưa từng được đi trên một “chuyến chở gia súc” thực sự, và lúc này đây cô đang hồi hộp như một đứa trẻ, mặt cô ửng đỏ lên khi cô phanh kíp chân lại ngay trước mặt mấy người thợ đang cưỡi trên lưng ngựa.
“Tôi muốn giúp các anh,” cô tuyên bố, đôi mắt xanh rền sáng lấp lánh như ánh nắng mặt trời buổi sớm mai. Việc nghỉ ngơi và trì hoãn khỏi những công việc nặng nhọc đã khiến cô cảm thấy mình như những chiếc bánh xe ngựa trên một bãi cỏ. Cô đã không nhận ra mình đã mệt mỏi tới mức nào cho tới khi cô thực sự có cơ hội để nghỉ ngơi, nhưng giờ thì cô đang tràn ngập năng lượng cũng như sức sống.
Nev Luther, người quản đốc cao lều nghều của John, cúi xuống nhìn cô với một sự khiếp đảm hiển hiện. Ông chủ đã cực kỳ dứt khoát ra lệnh cho anh ta rằng Michelle không được phép động vào bất cứ việc gì, mà mệnh lệnh này quả là một loại công việc quá lạ lùng đối với anh ta. Nev không thể nhớ nổi có khi nào ông chủ lại không muốn mọi người làm việc hay không. Nhưng mệnh lệnh thì vẫn là mệnh lệnh, vì những người biết điều sẽ không bao giờ không tuân theo lệnh của ông chủ.
Anh ta không bao giờ mong đợi những rắc rối khi thực hiện cái nhiệm vụ đã đủ lạ lùng này. Dù bằng cách này hay cách khác Nev vẫn không thể nào tưởng tượng nổi Michelle Cabot sẽ chịu làm bất cứ một công việc nào trong nông trại, chứ đừng nói gì đến việc nhảy cẫng lên khi thấy mình được làm việc. Giờ thì anh ta sẽ phải làm gì bây giờ? Anh ta hắng hắng giọng, miễn cưỡng muốn làm bất cứ điều gì để có thể loại bỏ cái nụ cười rạng rỡ đang hiện hữu trên mặt Michelle, nhưng thậm chí còn miễn cưỡng hơn khi nghĩ đến việc mình sẽ gặp phải rắc rối với Rafferty.
Một ý tưởng chợt lóe lên, và anh ta nhìn sang xung quanh, “Cô có ngựa chứ?” Anh ta biết cô không có, và đoán rằng đó là một lý do chính đáng để cô không tiếp tục luẩn quẩn xung quanh đây.
Gương mặt rạng rỡ của cô tối dần lại, nhưng rồi ngay lập tức lại sáng rỡ lên lần nữa, “Tôi sẽ lái xe tải đi theo.” Cô nói, và ngay lập tức chạy đến kho thóc. Quá sững sờ cùng kinh ngạc, Nev chỉ có thể nhìn theo bước chân của cô, trong lúc những người làm đứng sau lưng anh ta bắt đầu xì xào mấy lời cảnh cáo.
Giờ thì phải làm sao đây? Anh ta không thể cứ thế mà kéo cô ta ra khỏi chiếc xe tải và ra lệnh cho cô ta phải ở yên đây. Mà anh ta cũng không nghĩ rằng cô sẽ chịu làm như thế, và Nev cũng linh cảm rằng ông chủ luôn tỏ ý muốn được sở hữu Michelle một cách mạnh mẽ. Nev thường chỉ làm việc với động vật, vì thế anh ta có xu hướng luôn đặt suy nghĩ của mình vào trong vị thế của mấy con gia súc đó. Một con ngựa đực sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ một con ngựa giống nào khác lại gần con ngựa cái của nó, và cái tính muốn được sở hữu theo bản năng này vẫn đang còn tồn tại trong loài người. Vì thế, không đời nào anh ta sẽ ngu ngốc mà đối xử thô bạo hay có bất kỳ ý định khiêng vác, lôi kéo nào đối với người đàn bà đó và để Rafferty vặt đầu anh ta ra chỉ vì đã chạm vào cô ta. Nếu được chọn, anh ta thà rằng chấp nhận sự thật rằng ông chủ sẽ tức giận
vì anh ta không thể hoàn thành tốt nhiệm vụ chứ không phải là vì anh ta đã chạm vào người đàn bà của Rafferty, làm cô ta phải tức giận hay phải khóc.
Cái ý nghĩ lạc lõng rằng Michelle rất có thể sẽ khóc lại càng làm anh ta quyết định điều này nhanh chóng hơn. Cũng như hầu hết đàn ông không phải đối mặt với phụ nữ một cách thường xuyên, Nev lập tức chuyển sang trạng thái kinh hoàng khi nghĩ đến mấy giọt nước mắt. Rafferty chắc chắn sẽ tức điên lên cho mà xem. Với những gì mà anh ta biết tới tận bây giờ thì Michelle hoàn toàn có thể làm mọi việc mà cô ta muốn.
Có gánh nặng đè lên vai giờ đây có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong cuộc sống của cô.
Michelle đang hưởng thụ ánh nắng mặt trời, những tiếng rống lên của mấy con gia súc khi chúng muốn chống lại việc di chuyển, hay sự liên kết chặt chẽ giữa mấy tay cao bồi và con ngựa của họ khi làm việc với nhau. Cô nhanh chóng lái chiếc xe tải cũ kỹ của mình hướng thẳng tới bãi cỏ, và dù rằng xe tải không phải là một thứ phương tiện hoàn hảo dành cho việc tập hợp mấy con gia súc bị lạc đàn nhưng lại có thể dùng để chở mấy vựa cỏ. Vấn đề duy nhất ở đây công việc kéo ngựa là công việc mang tính trách nhiệm nhất ở đây.
Không lâu sau một anh cao bồi đã cực kỳ ga lăng mà đề nghị với Michelle rằng anh ta sẽ lái xe cho cô để giúp cô tránh bụi một lát. Cô ngay lập tức nhận lấy con ngựa của anh ta không chút lưỡng lự. Cô thích được cưỡi ngựa; lúc đầu nó thậm chí còn là công việc duy nhất trong nông trại mà cô yêu thích. Nhưng Michelle cũng nhanh chóng nhận ra rằng thú vui cưỡi ngựa là một chuyện, còn việc phải lái mấy con ngựa đã được huấn luyện trước thì hoàn toàn khác. Con ngựa không hề đợi cô bảo nó phải làm gì. Khi một con bò giãy chạy ra ngoài, con ngựa cũng lập tức chạy theo nó, và trong lúc đó thì Michelle lại phảihọc cách làm quen với bước chuyển động của nó. Dù vậy thì cô cũng đã nhanh chóng nắm bắt được cách làm mọi thứ, và thậm chí không lâu sau cô còn thấy rất háo hức khi thấy có đàn gia súc nhảy bung ra.
Nhưng rồi Nev ngay lập tức xổ ra một tràng thở dài cùng những tiếng chửi thề khi nhìn thấy bóng dáng con ngựa xám to lớn đang sải bước hiên ngang qua bãi cỏ. Chết tiệt thật, giờ thì mọi thứ mới thật sự bắt đầu.
John đang hướng mắt nhìn về phía chiếc xe tải với cơn giận ngấm ngầm, bờ vai sải rộng kia chắc chắn không thể nào là của Michelle. Không thể nào tin nổi, ánh mắt John lập tức lướt qua mấy bóng người đang có mặt ngoài bãi cỏ và ngay lập tức nhận ra thân hình mảnh mai đang ngồi trên lưng ngựa với mái tóc vàng lấp lánh dập dờn trong tia nắng mặt trời dưới một chiếc mũ rộng vành. Anh ghì cương ngựa khi anh tới được gần chỗ Nev đang đứng, quai hàm siết chặt lại khi anh nhìn xuống người quản đốc của mình. “Sao?” Anh hỏi với một giọng trầm thấp.
Nev gãi gãi cằm, quay đầu sang nhìn Michelle đang chộp cái mũ ra khỏi đầu và dùng nó để vẫy vẫy một con bê đang nổi điên. “Tôi đã cố lắm rồi,” anh ta lẩm bẩm. Nev lướt mắt qua phía đối diện và ngay lập tức gặp phải đôi mắt đang nheo lại của John. Ôi trời ạ, sao cái đôi mắt đen kia lại có dáng vẻ của địa ngục lạnh lẽo đến thế cơ chứ! “Ôi ông chủ của tôi ơi, đó là xe và đất của cô ta. Tôi thì có thể làm gì được cơ chứ? Trói cô ta vào cột hả?”
“Cô ấy không ở trong xe,” John chỉ ra.
“ Ừ thì ở đấy quá bụi bặm, cái … Ughhh, thôi đi, chết tiệt!”
Nev từ bỏ việc phản kháng lại John và bắt đầu đánh xe tới chỗ một đàn gia súc khác. John quyết định để anh ta đi, và tự mình hướng tới chỗ Michelle. Anh sẽ xử lý Nev sau, dù rằng cho tới thời điểm này thì cơn giận trong anh cũng đang dần phai nhạt. Cô chẳng làm bất cứ việc gì nguy hiểm cả, dù rằng anh không thích việc người cô bị bám đầy bụi một chút nào.
Cô mỉm cười với anh khi thấy anh cưỡi ngựa hướng tới chỗ mình, một nụ cười thuần khiết và vui vẻ đến nỗi đôi lông mày của anh đã phải nhíu lại. Lần đầu tiên anh nhìn thấy một nụ cười như thế từ khi cô trở lại vùng này, nhưng cho đến lúc trước khi nhìn thấy nó thì anh vẫn chẳng thể nhận ra sự thiếu vắng mà nó mang lại. Cô trông thật hạnh phúc. Khuôn mặt với một nụ cười tươi tắn đến thế thì chẳng trách Nev đã phải đầu hàng và mặc cho cô làm những điều cô muốn.
“Vui chứ?” anh chế giễu hỏi.
“Đúng vậy.” Ánh mắt cô nhìn anh như thể đang muốn thách thức.
“Anh nhận được một cú điện thoại từ luật sư vào sáng ngày hôm nay. Anh ta sẽ chuẩn bị mọi loại giấy tờ cần thiết để chúng ta ký vào ngày kia.”
“Vậy thì tốt.” Nông trại của cô có thể sẽ bị thu hẹp về diện tích một cách đáng kể, nhưng ít nhất thì nó cũng sẽ không còn phải chịu thêm bất cứ một khoản nợ nào nữa.
Anh cứ thế mà ngắm cô một lúc lâu, dựa khuỷu tay trên yên lưng ngựa. “Muốn cùng cưỡi ngựa về nhà với anh không?”
“Như một cuộc đua ư?” cô nói với vẻ chanh chua, ánh mắt bắt đầu tóe lửa nhìn vào người đàn ông đầy quyến rũ đang ở ngay trước mặt.
Ánh mắt anh lúc này bắt đầu nấn ná xuống bộ ngực của cô. “Anh chỉ đang nghĩ đến một cuộc dạo bộ mà thôi.”
“Để rồi người làm của anh thậm chí sẽ có nhiều chuyện hơn nữa để tán gẫu à?”
Anh bật ra một hơi thở sâu và đầy vẻ phẫn nộ, “Anh đoán là em muốn anh phải trốn vào nhà em lúc trời đã tối mực, nhỉ? Chết tiệt, chúng ta đâu còn là trẻ con nữa!”
“Không, chúng ta không còn ở độ tuổi đó,” cô đồng ý thế. Và rồi đột ngột cô nói thêm, “Em không hề có thai.”
Anh không biết liệu mình nên cảm thấy nhẹ nhõm, hay nên phát cáu trước thông tin này vì biết rằng nó đồng nghĩa với việc phải mất vài ngày nữa thì cô mới lại để anh làm tình với cô. Anh muốn chửi thề khi trong người cảm thấy vô cùng bực bội. Nhưng thay vào đó anh nói, “ Ít ra thì chúng ta cũng không phải đợi đến hàng tuần chỉ để tự hỏi điều này.”
“Không, chúng ta không phải làm thế.” Dù biết rằng thời điểm này cô rất ít có khả năng sẽ có thai, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi nuối tiếc vào buổi sáng ngày hôm đó. Dù đặt cái tâm trạng đó sang một bên thì trong thâm tâm của cô vẫn như đang hiển hiện một câu hỏi – người phụ nữ nào mà lại không muốn có con với John cơ chứ? Anh mang trong mình một vẻ gợi cảm rất nam tính đến nỗi anh hoàn toàn có thể làm lu mờ hình bóng của những người đàn ông khác khi họ đứng xung quanh anh.
Con ngựa xám của anh đã bắt đầu thể hiện sự bồn chồn của mình, và John phải kiểm soát nó với chân của anh. “Thực ra là anh không còn thời gian nữa, ngay cả là cho một cuộc đua ngựa với em. Anh chỉ tới để chỉ dẫn Nev làm một số thứ, và ghé qua ngôi nhà để nói cho em biết anh sẽ ở đâu. Anh phải bay đến Miami chiều nay, và có thể sẽ không quay lại trong một vài ngày tới. Nếu không thấy anh quay về thì em hãy tự lái xe tới Tampa và ký kết mấy loại thủ tục đó, còn anh sẽ hoàn thành việc này trên đường đi về.”
Michelle quay lại để nhìn chiếc xe tải cũ kỹ, méo mó và mòn vẹt của mình đang nảy xong xóc quanh đàn gia súc. Không đời nào cô lại chịu để thứ đồ cũ kỹ này đưa cô đến bất kỳ đâu quá xa cả. “Em nghĩ là em sẽ phải đợi cho đến khi anh quay trở về mà thôi.”
“Hãy dùng chiếc Mercedes. Cứ gọi tới số máy của nông trại và Nev sẽ giao cho một số người làm khác mang nó đến. Anh thậm chí không muốn cái xe rác rưởi ấy đưa em đến cửa hàng bách hóa và rồi quay lại.”
Đây có thể chỉ là một điệu bộ, cử chỉ giữa những người bạn với nhau, hay một người hàng xóm cho cô mượn xe, thậm chí cũng có thể là hành động giữa một cặp tình nhân, nhưng Michelle có cảm tưởng rằng ý định của John còn lớn hơn thế. Anh đang dần dẫn dắt cô đến nhà anh với tư cách của một bà chủ, và nếu cô chấp nhận mượn chiếc xe này thì cô sẽ lại phụ thuộc hơn anh nhiều hơn nữa. Nhưng dù vậy thì cô vẫn cân nhắc đến chuyện đồng ý vì thực sự là cô chẳng còn cách nào khác để có thể đến được Tampa ngoài cách đó, và bản thân cô cũng muốn ký xong mấy loại giấy tờ đó càng sớm càng tốt để có thể hoàn toàn xóa đi khoản nợ một cách rõ ràng nhất.
Anh vẫn đang đợi câu trả lời của cô, và cuối cùng thì cô cũng không thể chần chừ lâu thêm nữa. “Được thôi.” Câu trả lời của cô thực sự là rất nhỏ, và gần như là chẳng thể nghe thấy.
Anh đã không nhận ra mình đã căng thẳng đến thế nào trong lúc phải chờ đợi câu trả lời của cô cho tới khi các cơ bắp khắp thân thể của anh dần giãn ra khi nghe thấy sự đầu hàng của cô. Cái ý nghĩ rằng cô sẽ phải lái tới Tampa bằng cái xe tàn phế tồi tàn ấy cứ đã luôn làm anh lo lắng suốt từ lúc anh nhận được cuộc gọi từ Miami. Mẹ anh lại đang tự làm mình túng thiếu một lần nữa, nhưng cái sự thật khó chịu thì lại là việc anh không thể nào cứ để bà ta bị đói. Dù sao đi chăng nữa thì bà ta cũng là mẹ của anh. Lòng trung nghĩa đã ăn sâu vào xương tủy của anh, một loại trách nhiệm lớn hơn rất nhiều so với sự bực bội trong anh lúc này.
Anh thậm chí đã nghĩ đến việc mang Michelle đi theo, chỉ là để anh được gần cô hơn mà thôi. Nhưng Miami thì lại rất gần Palm Beach; và có quá nhiều bạn cũ của cô hiện đang ở đó – những con người nhàm chán luôn chỉ biết nghển cổ tìm thêm vài câu chuyện bông đùa với mong mỏi có thể làm cuộc sống của mình thú vị thêm một chút. Rất có thể rằng một vài thằng đểu nào nhiều tiền sẽ đưa ra một lời đề nghị mà cô chẳng thể chối từ. Cô hẳn đã mệt mỏi với mấy công việc nặng nhọc của nông trại và không được đi đây đó. Nếu có ai đó nói sẵn sàng trả tiền cho cô đi du lịch thì cô có thể sẽ rất nhanh quay lưng lại với anh và chấp thuận ngay lập tức, trở lại với cuộc đời nhung lụa mà chính cô cũng đã từng được trải nghiệm. Dù cho rằng sự việc này có ít khả năng xảy ra đến thế
nào đi chăng nữa thì chỉ riêng cái ý nghĩ về nó thôi thì cũng đã là quá sức chịu đựng của anh rồi. Không đời nào anh lại có thể mạo hiểm để đánh mất cô một lần nữa.
Lần đầu tiên trong đời John phải nếm trải cảm giác bấp bênh trước một người phụ nữ. Cô muốn anh, nhưng liệu như thế có đủ để giữ cô bên anh hay không? Lần đầu tiên trong đời, anh cảm nhận được tầm quan trọng của việc này. Niềm khao khát muốn có được cô cháy lên trong anh mãnh liệt đến nỗi dường như chỉ cho đến khi cô đồng ý sống dưới cùng một mái nhà với anh, ngủ trên cùng một giường với anh – để anh có thể chăm sóc cho cô và cưng chiều cô như anh hằng mong muốn – thì lúc đó anh mới có thể cảm thấy thực sự thỏa mãn.
Đúng thế, cô cũng muốn anh. Anh có thể làm cô hài lòng khi ở trên giường; anh có thể chăm sóc cô. Nhưng cô không muốn anh nhiều như sự ham muốn của anh dành cho cô. Cô vẫn cứ phản kháng lại anh, cố tạo ra một khoảng cách giữa họ thậm chí là cho đến tận bây giờ – sau khi họ đã cùng trải qua một đêm hoan ái, cùng ngủ chung trên một chiếc giường, và sự gắn bó đó đã lay động trái tim anh với sức mạnh của riêng nó. Cứ như thể mỗi khi anh cố gắng gần cô hơn một chút, thì cô lại lùi lại.
Anh vươn tay và chạm nhẹ vào má cô, vân vê đầu ngón tay của mình trên làn da mịn màng ấy và cảm nhận bộ khung xương quý phái nằm dưới nó – điều đã tạo nên góc cạnh cho khuôn mặt cô, mang lại cho cô một vẻ kiêu kỳ bẩm sinh. “Hãy nhớ tới anh khi anh đi nhé,” anh nói, nghe như thể đang ra lệnh cho cô vậy.
Một nụ cười yếu ớt thoáng xuất hiện trên khóe môi cô. “ Vâng.”
“Chết tiệt,” anh dịu giọng, “Em sẽ chẳng cho anh thêm chút thể diện nào phải không?”
“Anh có cần thêm chút nào không?”
“Nếu em muốn nói về việc muốn được em quan tâm đến thì có đấy.”
“Việc đó thì hơi khó tin. Chẳng phải là việc nhớ nhung ai đó cần phải được thể hiện theo hai chiều ư? Mà cũng không phải là anh sẽ bận rộn ở Miami đến nỗi sẽ chẳng còn thời gian để bận tâm đến chuyện này à?”
“Ừ, anh sẽ rất bận, nhưng mà đương nhiên là anh sẽ bận tâm đến chuyện này.”
“Hãy cẩn thận đấy nhé.” Cô không thể ngăn mình nói ra những từ này. Đó là những lời lẽ quan tâm luôn được thốt ra trước một chuyến đi, một câu thần chú màu nhiệm để có thể giữ người bạn yêu mến được an toàn hơn. Chỉ cái ý nghĩ sẽ không được nhìn thấy anh thôi đã khiến cô cảm thấy thật lạnh lẽo và trống trải. Nhớ anh ư? Anh sẽ không thể tưởng tượng nổi cô đã vàđang nhớ anh đến mức nào rồi.
Anh muốn hôn cô, nhưng không phải là với tất cả người làm của anh đứng xung quanh thế này. Vì thế, thay vào đó anh gật gật đầu ra hiệu với cô rằng mình đã nghe thấy và quay ngựa đi đến chỗ Nev đang đứng. Hai người cưỡi ngựa song song nhau, và Michelle có thể thấy Nev thường xuyên gật gật gù gù trong lúc nghe những chỉ dẫn của John. Và rồi John ngay lập tức quay đầu rời đi, dùng hai chân thúc mạnh vào con ngựa xám của mình và nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của cô.
Mặc cho cái cảm giác lạc lõng cùng trống trải đang dần lớn lên trong lòng, Michelle vẫn không thể tự cho phép mình ủ ê vào những ngày tiếp theo đó. Có quá nhiều việc đang diễn ra và cần được làm, và dù rằng những người làm của John đã làm hết mọi công việc trong nông trại thì vẫn còn có rất nhiều loại việc khác mà những anh chàng cao bồi đó không thể nhìn ra được. Nếu không có việc gì làm phiền hay gây phiền phức cho mấy con ngựa với đàn gia súc thì họ sẽ chẳng bao giờ để mắt đến nó nữa. Và giờ thì Michelle cũng đã tìm thấy những công việc mình có thể làm để tự giết thời gian. Cô sơn cái mái cổng vòm, đăng lên một thông báo mới cho hộp thư thoại và dành thời gian nhiều nhất có thể với những người làm.
Nông trại dần hồi phục dáng vẻ vốn có của nó, với tất cả những hoạt động náo nhiệt suốt buổi, bụi bẩn, các loại mùi cùng những câu chửi thề tràn ngập không gian. Đàn gia súc được tắm rửa sạch sẽ, những con bê con được ra đời thuận lợi, và những con ngựa đực còn đang ở độ tuổi “trai trẻ” thì luôn được cắt lông tử tế. Đã có lúc Michelle hích hích mũi tỏ vẻ kinh tởm trước những thứ này, nhưng giờ thì cô luôn coi những loại hoạt động như thế này ở nông trại là ý nghĩa của cuộc sống.
Vào ngày thứ hai sau hôm John đi Miami, Nev lái chiếc Mercedes đến tận cổng nhà Michelle trong lúc một người đàn ông khác đi theo để mang giúp Nev một con ngựa khác. Michelle đã chẳng thể nhìn thẳng vào mắt Nev khi cô nhận chùm chìa khóa xe từ tay anh ta, nhưng anh ta thì dường như lại chẳng coi việc cô lái xe John là bất thường.
Sau một khoảng thời gian dài phải lái chiếc xe tải cũ kỹ đó, sức cuốn hút cùng loại phản ứng của chiếc Mercedes làm cô cảm thấy thật lạ lẫm. Cô đã phải hết sức tập trung trên suốt quãng đường tự lái xe đến Tampa. Thật khó có thể tưởng tượng rằng cô đã từng vô cảm đến thế nào với mấy chiếc xe thể thao đắt tiền cô từng được lái mấy năm trước đây, nhưng cô hoàn toàn có thể nhớ rõ sự vô ý của mình với chiếc Porsche trắng cha tặng cô vào sinh nhật lần thứ mười tám ấy. Cái khoản tiền “nhỏ bé” được cha chi trả để mua cho cô chiếc xe trắng xa xỉ ấy đã chẳng để lại ấn tượng nào trong đầu cô cả.
Mọi thứ đều xâu chuỗi với nhau, đúng vậy. Vậy nên vào thời điểm đó, khoản tiền dành cho chiếc Porsche đó đã chả là gì nhiều. Nhưng nếu giờ mà cô có được một khoản nhiều đến thế, cô sẽ cảm thấy mình thật giàu có.
Cô nhanh chóng hoàn thành thủ tục giấy tờ được chuẩn bị sẵn ở văn phòng luật sự, và rồi ngay lập tức lái xe quay trở lại – cô không hề muốn chiếc Mercedes này ở ngoài lâu hơn nữa nếu việc đó là không cần thiết.
Những ngày còn lại trong tuần đều trôi qua rất yên bình, dù cô luôn ước rằng John sẽ gọi cho cô một cú điện thoại để thông báo với cô khi nào anh sẽ trở lại. Hai ngày đã kéo dài thành năm ngày, và cô không thể ngăn bản thân nghĩ đến những nghi ngờ dằn vặt trong những giây phút lơ đãng. Chẳng lẽ anh đang ở cùng với một người phụ nữ khác ư? Dù rằng anh có đến đó để làm ăn hay gì gì đi chăng nữa thì cô vẫn biết quá rõ về cái đám phụ nữ hay vây quanh anh, và sẽ không có chuyện anh phải làm việc 24/24. Anh chưa từng hứa hẹn gì với cô; và anh hoàn toàn tự do hẹn hò với những người khác nếu anh muốn. Dù có nhắc lại mấy câu từ đó trong lòng nhiều đến thế nào đi chăng nữa, cô vẫn cảm thấy quặn đau.
Nhưng nếu John không chịu gọi cho cô thì ít nhất là Roger cũng vậy. Trong một khoảng thời gian cô đã luôn lo sợ rằng anh ta sẽ gọi tới thường xuyên, nhưng sự thật chứng minh rằng sự lo lắng đó của cô chỉ là thừa thãi. Có lẽ một việc hay một người nào đấy khác đã thu hút mất sự chú ý của anh ta. Có lẽ công việc làm ăn đã choán mất hết thời gian của anh ta. Dù cho việc đó có là gì đi chăng nữa, thì tận đáy lòng cô vẫn cảm thấy biết ơn nó vô cùng.
Những người làm đã không đến nông trại vào sáng thứ Sáu. Đàn gia súc thì đang thong thả gặm cỏ ở bãi cỏ phía tây; hàng rào đều được sửa chữa, mọi thứ đều đã được chăm chút cẩn thận. Michelle xếp một chồng quần áo cho vào máy giặt, và rồi dành cả buổi sáng đi xén cỏ một lần nữa. Đến khi cô bước vào nhà để tự làm một cái sandwich cho bữa trưa của mình thì cả người cô đã ướt đẫm mồ hôi.
Một sự yên lặng đến kỳ lạ bao trùm lên ngôi nhà, hoặc có lẽ nó chỉ là yên lặng hơn so với tiếng gầm của cái máy xén cỏ. Cô cần nước. Sau vài hơi thở ra thật mạnh, cô bật vòi lên để dòng nước kịp lạnh đi trong lúc tay kia với lấy một cái cốc, nhưng chỉ có một vài giọt nước chảy ra khỏi chiếc vòi, và rồi ngay lập tức dừng lại. Cau cau mày, Michelle tắt cái vòi đi, và rồi bật nó lên một lần nữa. Chẳng có gì xảy ra cả. Cô thử chuyển sang chế độ nước nóng. Vẫn chẳng có gì.
Miệng rên rỉ, cô tạm dựa người vào cái bồn rửa. Đây chính xác là điều cô đang cần đây mà!
Chỉ mất vài giây sau đó để cô nhận ra mối liên kết giữa sự im ắng của ngôi nhà với việc bị mất nước, và cô chậm rãi đứng thẳng dậy, miễn cưỡng với tới công tắc nguồn điện và bật nó lên. Chẳng có gì xuất hiện cả.
Điện nhà cô đã bị cắt mất rồi.
Đó là lý do vì sao mọi thứ lại yên ắng đến thế. Chiếc máy lạnh không còn kêu rền rền lên, chiếc đồng hồ không còn tạo ra những tràng âm tic tắc đặc trưng, và quạt trần thì vẫn cứ đứng im.
Cô thở hổn hển và ngồi sụp xuống ghế. Cô đã quên mất cái tờ giấy thông báo kia. Cô đã vứt nó ở trong ngăn bàn và quên mất nó vì đã bị John cùng những hoạt động của nông trại trong những ngày gần đây làm xao lãng. Nhưng dù sao thì những lý do bao biện đó cũng chẳng có nghĩa lý gì cả, cô tự nhắc bản thân mình. Dù sao thì cô cũng không có đủ tiền để trả hóa đơn đúng hạn ngay cả khi cô có nhớ đến nó.
Cô cần trở nên thực tế hơn và thẳng thắn đối mặt với sự thật này. Con người đã sống mà không có một chút điện nào trong suốt hàng ngàn năm qua, vậy thì cô cũng có thể làm vậy. Không còn có thể nấu ăn được nữa; toàn bộ lò nướng cùng lò vi sóng đều là đồ điện, nhưng dù sao thì cô cũng không phải là người đầu bếp tài hoa nhất thế giới này, vì thế việc này cũng chẳng quan trọng là bao. Cô có thể ăn mà không cần phải nấu nướng nhiều. Tủ lạnh chẳng còn gì nhiều ngoài mấy hộp sữa và một vài thứ lặt vặt khác. Nghĩ đến sữa bỗng khiến cô nhận ra mình đang khát nước đến mức nào, vì thế cô đổ ra cốc một cốc sữa và rồi ngay lập tức để lại hộp sữa vào trong tủ.
Có một chiếc đèn dầu và một số ngọn nến có thể dùng được trong chạn – và thế là cô sẽ có chút ánh sáng. Vấn đề quan trọng nhất là nước. Cô cần nước để uống và để tắm rửa. Ít nhất thì đàn gia súc vẫn còn có thể lấy nước từ nhánh sông nông chạy qua bãi cỏ phía Tây, và vì thế cô sẽ không cần phải lo lắng gì về chúng.
Có một khu cái giếng cũ ở phía sau khu nhà và cách đây khoảng 1km, nhưng cô không biết liệu nó đã bị cạn hay chưa hay chỉ đơn giản là đã bị đậy nắp lại khi mà đã có một chiếc giếng khác mới được khoan lên. Ngay cả khi cô vẫn còn có thể lấy nước từ khu giếng thì làm thế nào để cô có thể lấy được nước lên cơ chứ? Trong kho có một cái dây thừng, nhưng cô lại không có chiếc xô nào cả.
Dù vậy, cô còn $17 lẻ – những đồng tiền mặt cuối cùng mà cô có. Nếu cái giếng còn nước, cô sẽ lái chiếc xe tải xuống cửa hàng trong vùng để mua một cái xô đựng nước.
Cô nhanh chóng bước vào kho để lấy cái dây thừng, lấy thêm một cái chảo từ bếp, và lê bước đến khu giếng cũ đó.
Có nhiều cỏ dại và cây leo xung quanh nó đến nỗi cô đã phải gạt bớt chúng dần đi để có thể nhìn được rõ hơn, trong lúc đó vẫn phải cẩn thận đề phòng mấy con rắn. Rồi cô kéo mạnh tấm gỗ nặng trịch được dùng để phủ lên mặt giếng sang một bên và thả chiếc chảo xuống dưới giếng, nhẹ nhàng trượt dây thừng xuống. Đây không phải là một cái giếng quá sâu; và chỉ trong một vài giây sau cô đã có thể nghe thấy âm thanh của tiếng nước bắn tung tóe, vì thế cô kéo mạnh chiếc chảo lên. Khi cô kéo được nó lên trên thành giếng thì chiếc chảo vẫn còn chứa được một chút nước, mặc cho sự va chạm mà nó đã phải trải qua. Michelle thở dài nhẹ nhõm. Giờ tất cả những gì cô cần chỉ là đi mua lấy một cái
xô đựng nước.
Vào lúc trời đã chập tối thì cô dường như đã có thể chắc chắn rằng những người khai hoang thực sự cần phải cơ bắp y hệt như The Incredible Hulk (Incredible Hulk là tên một tác phẩm truyện tranh ăn khách của hãng Marvel Comics do nhà văn Stan Lee và họa sĩ Jack Kirby sáng tạo ra vào tháng 5/1962 và được chuyểnthành phim cùng tên năm 2008, nhân vật chính là Hulk- một nhân vật hư cấu, một siêu anh hùng, có dáng người khổng lồ…); vì mọi cơ bắp khắp người cô đều đang hết sức đau nhức. Cô đã lấy được vài xô nước và đã phải đi qua đi lại đoạn đường đó nhiều lần đến nỗi cô thậm chí còn không muốn nghĩ nó nữa. Nguồn điện đã bị cắt trong lúc cái máy giặt vẫn còn đang chạy, vì thế cô phải vắt đống quần áo đó bằng tay và phơi chúng lên. Cô cần phải có nước để uống. Cô cần phải có nước để tắm. Cô cần phải có nước để xả toa-let. Những vật dụng hiện đại thật không thuận tiện chút nào khi người sử dụng phải dùng chúng mà không có điện.
Nhưng ít nhất thì cô cũng đã quá mệt mỏi để có thể tiếp tục thức quá lâu và phí phạm đống nến. Cô đặt chiếc nến lên một cái đĩa nhỏ nông và để nó sang bên giường, với hộp diêm ngay gần đó đề phòng trường hợp cô tỉnh giấc giữa đêm. Cô thiếp đi ngay sau khi tung chăn.
Buổi sáng ngày hôm sau cô ăn một cái bánh mỳ kẹp mứt cùng bơ lạc, rồi dọn dẹp lại tủ lạnh để cô không còn phải ngửi thấy mùi của đồ ăn thối hỏng nữa. Ngôi nhà ngột ngạt đến kỳ quặc, cứ như thể nó không còn sức sống vậy; vì thế cô dành hầu hết thời gian trong ngày của mình ở ngoài vườn, ngoài bài cỏ – nhìn ngắm đám gia súc gặm cỏ, và tranh thủ lúc đó nghĩ ngợi về một số chuyện khác.
Giờ thì cô sẽ phải bán đi đám bò, thay cho việc vỗ béo chúng bằng ngũ cốc. Cô biết mình không nên hy vọng quá nhiều vào số tiền có được nếu phải bán đám bò này, nhưng giờ thì cô cần phải có thêm tiền. Cô đã quá ngu ngốc khi đẩy mọi việc lên đến mức này. Sự kiêu hãnh cùng tự tôn đã ngăn cô không đếm xỉa hay hỏi han gì đến lời khuyên nhủ của John hay bất kỳ một sự giúp đỡ nào của anh trong việc sắp xếp cuộc mua bán trao đổi này; và giờ thì cô vẫn sẽ phải hỏi anh mà thôi. Anh sẽ biết phải liên lạc với ai và cách để vận chuyển đàn gia súc được đem đi bán. Khoản tiền đó sẽ giúp cô tiếp tục duy trì mọi thứ, cho phép cô chăm sóc đám gia súc còn lại cho đến mùa xuân năm sau – khi cô đã vỗ béo chúng nhiều hơn nữa. Lòng kiêu hãnh là một chuyện, nhưng dường như cô đã để nó trượt dốc và biến thành một sự ngu ngốc.
Nhưng dù sao thì, nếu việc này xảy ra mười ngày trước đây thì cô sẽ không bao giờ nghĩ tới việc hỏi xin lời khuyên của John. Cô đã hoàn toàn mất niềm tin đối với người khác, và bất cứ một lời đề nghị nào cũng sẽ chỉ khiến cô lùi người lại chứ không hề kéo cô lại gần. Nhưng John thì chưa từng để cô phải lùi lại phía sau, anh sẽ luôn ở bên cô, chăm lo mọi thứ dù cho cô có vùng vằng miễn cưỡng đến thế nào; và rồi trong lúc đó, rất nhẹ nhàng mà quyến rũ cô. Một loại mầm mống tin tưởng đã được gieo trồng từ lâu, giờ đang dần chớm nở, dù rằng cô vẫn cảm thấy thật kinh hoàng trước cái ý nghĩ phải dựa vào một ai khác, ngay cả chỉ là để được nghe một lời khuyên mà thôi.
Đêm đó thực sự rất oi bức, và khí trời thì ẩm ướt hết sức. Hơi nóng tỏa ra từ mấy ngọn nến với cái đèn dầu lại càng khiến mọi thứ trở nên thật khó có thể chiu đựng nổi. Và dù là cô vừa mới được tắm bằng chỗ nước mát vừa kéo lên được ở giếng thì ngay lập tức cô lại thấy người mình đang dính dớp và đầy mồ hôi. Còn quá sớm và quá nóng để có thể đi ngủ, vì thế cuối cùng thì cô cũng quyết định đi ra ngoài hiên vòm cửa, để hứng lấy vài cơn gió nhẹ.
Cô cuộn người lại trên chiếc ghế có cái nệm trải rườm rà, thở dài nhẹ nhõm khi một cơn gió thoảng nhẹ qua mặt. Đêm tối ngoài trời bao phủ lên cô một bài ru ngủ đầy thôi miên được ca lên bởi những chú ếch và chú dế, và chẳng mấy chốc sau đó mà cô chìm dần vào giấc ngủ. Dường như khi thời gian cứ thế mà trôi đi, khi mọi thứ về vật chất không còn được quan tâm đến quá nhiều nữa, cô có thể không ngủ gà ngủ gật như mọi khi và lập tức chìm ngay vào một giấc ngủ yên bình không chút mộng mị.
Khoảng hai tiếng rưỡi sau đó cô bị đánh thức bởi tiếng động và tiếng lốp xe va chạm vào nền sỏi; ánh đèn chói sáng lóe chiếu thẳng vào mắt cô ngay lúc cô vừa mới chỉ mở chúng ra, điều đó khiến cô phải chùn bước và quay mặt sang chỗ khác. Và rồi cái thứ ánh sáng đó được tắt đi, tiếng động cơ cũng im bặt. Cô ngồi thẳng dậy, tim cô bắt đầu đập loạn lên và hoàn toàn không còn muốn chịu sự kiểm soát của cô nữa khi mắt cô nhìn thấy một người đàn ông to lớn đi ra khỏi chiếc xe tải và dập mạnh cánh cửa. Chút ánh sáng ít ỏi có được từ mấy vì sao không hẳn là sáng lắm, nhưng cô không cần đến ánh sáng để có thể nhận ra anh khi mà mọi cơ bắp trong người cô đã và đang rộn rực hết cả lên từ lúc cô tỉnh giấc đến giờ.
Dù đang đi bốt, anh không hề tạo ra quá nhiều tiếng động khi bước đi trên nền đất sỏi. “John,” cô thốt lên, và dù rằng giọng cô nghe chỉ như một tiếng thì thầm nho nhỏ hòa vào trong gió thì anh vẫn có thể cảm nhận được cô và lập tức quay sang chỗ ghế cô đang ngồi.
Giờ thì cô đã hoàn toàn tỉnh, và ngay lập tức nói ra sự phẫn nộ của mình. “Sao anh không gọi điện cho em? Em cứ phải chờ mãi để có thể nghe thêm chút tin tức về anh.”
“Anh không thích điện thoại,” anh lầm bầm trong lúc đi về chỗ cô. Đấy chỉ là một phần lý do mà thôi. Nói chuyện với cô trên điện thoại sẽ chỉ làm anh ham muốn cô nhiều hơn nữa, và mấy buổi tối mà anh ở đó đã đủ tồi tệ lắm rồi.
“Đó không phải là một lý do.”
“Nó có đấy chứ,” anh lè nhè nói. “Em đang làm gì ngoài này thế? Ngôi nhà tối đến nỗi anh tưởng là em đã đi ngủ sớm rồi chứ?”
Mà việc đấy cũng chẳng thể ngăn chặn được anh khỏi việc đánh thức cô dậy, cô nghĩ với vẻ châm biếm không che giấu. “Trời quá nóng để có
thể ngủ.”
Anh càu nhàu ra tiếng để tỏ sự đồng ý của mình, cúi đầu xuống để trượt cánh tay xuống dưới chân và vai cô. Bị anh làm cho giật mình, Michelle vô thức vòng hai tay qua cổ của anh trong lúc anh nâng cô dậy, rồi tự mình thế chỗ vào chỗ ngồi của cô và để cô ngồi trên đùi mình. Một sự nhẹ nhõm ùa vào trong lòng cô khi cô cảm nhận thấy sự gần gũi của anh lúc đã xua tan đi bao nỗi căng thẳng. Bao phủ quanh cô lúc này là sức mạnh cùng sự ấm áp nơi anh, thêm vào đó là một mùi hương nam tính rất đặc trưng mà anh luôn sở hữu phảng phất trong không khí. Và cô bắt đầu thả lỏng và tan chảy trong lòng anh, môi cô lần lên môi anh.
Nụ hôn này quá dài và nóng bỏng, môi anh dường như đang muốn làm môi cô sưng tấy lên vì chính nhu cầu của mình, nhưng cô cũng chẳng hề gì, vì chính cô cũng muốn được như thế. Tay anh trượt xuống dưới bộ váy ngủ mà cô đang mặc, lập tức cảm nhận làn da mềm mại, việc đó có nghĩa rằng cô hầu như đang ở trần, và anh lập tức rùng mình.
Anh lầm bầm một câu chửi thề, “ Chết tiệt, em ngồi ngoài này với bộ dạng trần trụi thế này ư?”
“Chẳng có ai khác ở gần đây cả,” cô nói, môi vẫn tiếp tục di chuyển trên cổ họng của anh, dịch chuyển dần xuống những cơ bắp rắn chắc của anh và hưởng thụ lấy sự nhấp nhô quen thuộc trên cơ thể rắn chắc này.
Họ hoàn toàn được bao phủ bởi sức nóng cùng dục vọng và đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Từ cái giây phút anh chạm vào người cô, cô đã chỉ muốn nằm xuống dưới thân anh để có thể chìm ngay vào niềm khoái lạc của nhục dục. Cô vặn vẹo người trong cánh tay của anh, cố gắng đè hoàn toàn phần ngực của mình lên người anh và rên rỉ lên một tiếng để phản đối khi thấy anh ngăn không cho cô chuyển động.
“Như thấy này không được đâu,” anh nói, vẫn giữ chặt cô trong lòng và bắt đầu đứng lên. “Chúng ta nên tìm một cái giường, vì cái ghế này không thể chịu nổi cái việc anh đang nghĩ ra trong đầu lúc này đâu.”
Anh bế cô vào trong, và dùng một tay bật cái công tắc điện ở lối đi lên để anh có thể nhìn thấy lối đi rõ ràng hơn khi leo lên tầng. Anh khựng lại khi không thấy có ánh đèn nào hiện lên. “Bóng đèn nhà em bị hỏng rồi.”
Sự căng thẳng lại làm cô cứng người một lần nữa, “Điện bị cắt rồi.”
Anh cười thấp ra tiếng. “Chết tiệt thật. Em không có bất kỳ một loại đèn nào khác nữa ư? Điều cuối cùng anh muốn làm bây giờ là trượt chân trên cầu thang và làm gãy cổ của cả hai chúng ta.”
“Có một cái đèn dầu trên bàn,” cô giãy giụa trong vòng tay của anh, và anh cũng đành phải miễn cưỡng mà thả cô ra, dù chỉ là trong giây lát. Cô mò mẫm trong bóng tối để tìm hộp diêm, và khi tìm được rồi, cô lập tức quẹt, ánh sáng tỏa ra ôm lấy tay cô khi cô chậm rãi châm lửa vào cái dây bấc của đèn. Ngọn đèn ngay lập tức cháy bùng lên.
John cầm cái đèn lên bằng tay trái, ôm cô dựa sát vào người anh bằng cánh tay còn lại và cùng cô bước lên bậc cầu thang. “Em đã gọi công ty cung cấp điện để thông báo chưa?”
Cô bật cười. “Họ biết rồi.”
“Phải mất bao lâu thì họ mới sửa lại điện cho chúng ta?”
Đằng nào anh cũng sẽ biết. Vừa thở dài cô vừa thú nhận. “Nguồn điện đã bị cắt. Em đã không thể trả hóa đơn.”
Anh khựng người, lông mày lập tức cau lại thể hiện sự tức giận trào dâng, “ Mẹ kiếp! Bị cắt bao lâu rồi?”
“Từ sáng ngày hôm qua.”
Anh rít lên qua hàm răng nghiến chặt, xì một cái tức giận, “Vậy là em đã ở đây trong tình trạng không điện không nước suốt một ngày rưỡi qua hả? Chỉ vì cái tính bướng bỉnh kỳ quái chết tiệt ấy? Vì cái quỷ quái gì mà em không đưa hóa đơn cho anh cơ chứ?” Anh hét vào mặt cô khi nói đến mấy từ cuối, mắt như đang nổ đom đóm vì tức giận.
“Em không muốn anh trả tiền hóa đơn cho em!” cô đáp trả lại, cố tránh người ra khỏi vòng tay của anh.
“Em ương bướng thật đấy!” Miệng lầm bầm câu chửi thề, anh cầm lấy tay cô và kéo cô lên cầu thang, và rồi vào trong phòng ngủ của cô. Anh đặt chiếc đèn dầu lên trên chiếc bàn bên cạnh giường và đi ngay đến bên tủ quần áo, mở hết các cửa tủ và bắt đầu kéo chiếc vali ở trên kệ xuống.
“Anh đang làm gì thế?” Cô la lên, giằng chiếc valy ra khỏi tay anh.
Nhưng ngay lập tức John lấy lại nó một cách dễ dàng, “Dọn dẹp đồ đạc của em.” Anh trả lời nhẹ như không. “Nếu em không muốn giúp anh cùng làm việc này thì cứ việc ngồi trên giường và tránh ra.”
“Dừng lại ngay đi, John!” Cô cố ngăn anh khi anh lấy ra một đống quần áo từ cái tủ, nhưng anh chỉ đơn giản là né cô và vứt đống quần áo đó lên trên giường, và rồi lại quay lại bên tủ để lấy thêm quần áo.
“Em sẽ đi với anh,” anh nói kiên quyết. “Hôm nay là thứ Bảy; và sẽ phải chờ đến thứ hai thì anh mới có thể giải quyết được mấy cái hóa đơn đó. Và không đời nào anh chịu để em lại đây đâu. Lạy Chúa tôi, ở đây em thậm chí còn không có nước!”
Michelle gạt gạt mấy sợi tóc ra khỏi mắt. “Em có nước. Em vẫn kéo nước lên từ một cái giếng cũ.”
Anh bắt đầu chửi thề một lần nữa và chuyển từ tủ quần áo đến các ngăn kéo. Trước khi cô có thể nói bất cứ điều gì thì mọi đồ lót của cô đã được tống lên cùng với đống quần áo bừa bộn trên giường, “Em không thể ở với anh,” cô tuyệt vọng nói, tự biết rằng mọi việc đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình. “Anh biết việc đó sẽ thế nào mà! Em vẫn có thể tự lo cho mình trong một vài ngày nữa.”
“Anh không quan tâm việc này trông thế quái nào cả!” anh đốp chát lại. “Và để em có thể hiểu hơn về anh hơn, anh sẽ nói việc này hoàn toàn bằng tiếng Anh. Em sẽ đi với anh, ngay bây giờ, và em sẽ không quay trở lại. Đây không chỉ là một cuộc dạo chơi hai ngày. Anh đã quá mệt mỏi vì cứ phải lo lắng khi để em sống một mình ở đây; và đây nữa, chuyện này chính là giọt nước làm tràn ly. Em quá kiêu ngạo để có thể nói với anh rằng em cần được giúp đỡ, vì thế anh sẽ tự mình làm và chăm nom đến mọi việc – điều mà đáng nhẽ anh nên thực hiện ngay từ đầu.”
Michelle rùng mình, mắt vẫn nhìn anh chằm chằm. Đúng là cô không thích việc mấy câu chuyện phiếm về họ đang lan rộng khắp nơi với tốc độ chóng mặt, nhưng đó không phải là lý do chính giải thích về sự miễn cưỡng này của cô. Việc đến sống cùng anh sẽ phá tan bức tường mỏng manh cuối cùng cô vẫn đang cố níu giữ dù phải chịu ảnh hưởng quá nhiều về anh. Cô sẽ không thể giữ được một khoảng cách nào với anh nữa, kể cả về vật chất lẫn về tinh thần. Rồi cô sẽ phải sống trong ngôi nhà của anh, ngủ trên giường của anh, ăn uống bằng đồ ăn của anh, cô sẽ hoàn toàn phải dựa dẫm vào anh.
Cô cảm thấy hoảng hốt khi nhận ra mình đang ngày càng gần anh hơn, cứ như thể việc gia tăng cái khoảng cách nhỏ bé mong manh giữa cô và anh sẽ giúp cô hơn trong việc áp chế lại sự cưỡng ép cùng độc đoán của anh vậy. “Em vẫn tạm ổn khi không có anh,” cô thì thầm.
“Đây là cái mà em gọi là ‘tạm ổn’ à?” anh hét toáng lên, tiếp tục đổ mọi đồ vật có trong một ngăn tủ khác lên giường. “Em đã làm việc đến gần chết, và em quá may mắn vì đã không tự khiến mình bị thương khi cố hoàn thành công việc cần đến hai người đàn ông để hoàn thành! Em không có tý tiền nào. Em không có nổi một cái xe thật an toàn để lái. Em thậm chí có thể còn không có đủ đồ ăn và giờ thì em không có nổi một chút điện.”
“Em biết mình không có những gì!”
“Được rồi, anh sẽ nói ngắn gọn cho em biết một thứ nữa mà em không có nhé – đó là những sự lựa chọn! Em sẽ phải đi với anh. Và giờ thì hãy đi chuẩn bị quần áo đi.”
Cô ngồi dựa lưng vào tường ở một góc khác của căn phòng, im lìm. Khi nhận ra cô không hề chuyển động, anh ngẩng đàu lên, nhưng chẳng có gì ở cô lúc này có thể khiến anh kìm đi được sự cục cằn của mình cả. Trông cô lúc này thật ngang ngạnh và bướng bỉnh, nhưng đôi mắt cô thì đang tràn ngập sự hoảng hốt, và thực sự thì cô nhìn trông mỏng manh đến nỗi anh có cảm giác như cái sự thật này đang đấm thẳng vào mặt anh, làm bước chân anh chao đảo.
Anh sải chân bước qua căn phòng và kéo cô vào trong vòng tay của mình, ôm cô chặt như thể anh không thể chịu đựng một giây phút nào không được chạm vào người cô. Anh vùi đầu mình vào mái tóc vàng rực của cô, khao khát muốn được giúp cô xóa bỏ sự hoảng hốt cùng lo sợ một lần nữa. “Anh sẽ không để em làm thế đâu,” anh thì thầm. “Em đang cố giữ khoảng cách với anh, và anh sẽ không đời nào chịu để anh làm thế với anh đâu. Mọi người biết đến chuyện của chúng ta thì đã sao? Em cảm thấy xấu hổ vì anh không phải là thành viên trong hội du chơi trên không của em à?”
Cô cười run rẩy, ngón tay cấu nhẹ vào lưng anh. “Tất nhiên là không rồi. Em cũng đâu phải là thành viên của hội du chơi trên không.” Làm sao một người phụ nữ lại có thể cảm thấy xấu hổ vì anh được cơ chứ?
Anh hôn nhẹ lên trán cô, để lại hơi ấm của mình trên đó, “Vậy thì là vì cái gì?”
Cô cắn cắn môi, đầu óc một lần nữa lại bị những ký ức lấn át. “Mùa hè năm ấy khi em bước sang tuổi mười chín anh đã gọi em là một kẻ ăn bám.” Cô chưa từng quên sự tổn thương mà câu nói của anh đã gây ra trong lòng cô vào lúc đó, “Và anh đã nói đúng.”
“Nhầm rồi,” anh thì thầm, dùng đầu ngón tay vân vê mấy lọn tóc của cô. “Một kẻ ăn bám chả cho ai cái gì bao giờ, hắn sẽ chỉ nhận mà thôi. Anh đã không hiểu được điều này vào lúc đó, hoặc có thể anh đã cảm thấy ghen tỵ với em vì em có được những điều như thế. Giờ thì anh đã có tất cả mọi thứ, và anh sẽ không từ bỏ nữa. Anh đã phải đợi em suốt mười năm, tình yêu của anh ạ; và anh sẽ không thỏa thuận thêm điều gì theo kiểu nửa có nửa không như thế với em nữa đâu.”
Anh nghiêng đầu cô sang để nhìn thẳng vào mắt mình, môi anh chậm rãi tiến lại gần – ấm áp, dịu dàng mà cũng lại đầy cuồng nhiệt – và việc này đã thành công lấn át lại mọi sự phản kháng từ phía Michelle. Với một tiếng thở dài nhỏ, Michelle bỏ cuộc, tự áp thân mình lên người anh.
Sự hối hận của cô hoàn toàn có thể chờ đợi thêm một chút thời gian; vì nếu cô sẽ có được một cuộc sống như thiên đường thế này bên cạnh John, cô sẽ giữ chặt nó lại bằng cả hai tay. Anh có thể sẽ nghĩ rằng cô chỉ từ bỏ việc tiếp tục chống đối lại anh chỉ vì cô muốn có được một cuộc sống dễ dàng hơn, nhưng có lẽ việc đó sẽ an toàn hơn là việc để anh biết cô yêu anh đến nhường nào.
Cô trượt người ra khỏi vòng tay của anh và lặng lẽ thay đồ ngủ đang mặc trên người thành một chiếc áo lụa cùng một cái quần bò, rồi tiến đến bên giường, chuẩn bị sắp xếp gọn gàng lại cái đống lộn xộn anh đã vứt lên trên giường của cô. Việc di chuyển nhiều trước đây đã giúp cô hoàn thành mọi thứ thật nhanh chóng và hoàn hảo. Mỗi khi cô xếp xong một chiếc valy, anh sẽ mang nó ra chỗ xe tải. Và cuối cùng thì chỉ còn mỗi vài vật dụng trang điểm của cô còn sót lại.
“Chúng ta sẽ quay lại vào sáng ngày mai nếu em cần thêm bất cứ thứ gì,” anh hứa với cô, tay vẫn giữ chiếc đèn dầu để họ khỏi bị ngã trong lúc đi xuống cầu thang. Sau khi cô đã bước ra khỏi căn nhà, anh dập tắt ngọn đèn và để nó lại trên bàn, khóa cửa và rồi đi theo cô.
“Người quản gia của anh sẽ nghĩ gì kia chứ?” cô lo lắng thốt lên khi bước vào trong chiếc xe tải. Thật buồn khi phải chia tay với ngôi nhà này của cô. Cô đã trốn tránh mọi thứ ở chính nơi này trước đây, và dần đã cảm thấy ham mê những công việc ở nông trại. Cô đã tìm thấy sự bình yên cho bản thân khi làm những công việc nặng nhọc đó.
“Rằng đáng lẽ anh đã phải gọi cho bà ta để thông báo khi nào anh sẽ trở về,” anh nói, bật cười thành tiếng khi lòng nhẹ nhõm hẳn. “Anh đi thẳng từ sân bay đến đây. Đồ đạc của anh đang ở đằng sau cùng với mấy cái vali của em đấy.” Anh không thể chờ đợi nổi cái khoảnh khắc cô về nhà của anh, để được nhìn thấy quần áo của cô được treo ngay cạnh quần áo của anh, để được nhìn thấy những vật dụng cá nhân của cô trong nhà vệ sinh của anh, để được ngủ với cô hằng đêm trên chính chiếc giường của anh. Trước đây anh chưa từng muốn có một cuộc sống chung với bất kỳ một người phụ nữ nào, nhưng với Michelle thì anh lại cảm thấy điều đó cực kỳ cần thiết. Với cô, anh không bao giờ có thể cảm thấy thế là đủ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Heartbreaker (Tiếng Việt)
Linda Howard
Heartbreaker (Tiếng Việt) - Linda Howard
https://isach.info/story.php?story=heartbreaker_tieng_viet__linda_howard