Gió Mùa Xuân epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 7
ạ Du! Mấy lúc gần đây mày sao vậy? Hay cáu gắt và còn khó chịu nữa. Nè! Nói tao nghe đi, có chuyện gì xảy ra phải không?
- Không có.
- Mày gây với anh Hai ư?
- Không có.
- Thế tại sao cơm ở nhà không ăn mà lại ra ngoài?
Hạ Du quạu quọ:
- Ăn cơm ngoài cũng là chuyện bình thường thôi mà, có gì lạ đâu. Nếu mày không đi thì thôi, xin đừng lải nhải bên tai tao nữa, phiền quá.
Thủy Phương chạy theo bạn:
- Tao quan tâm đến mày nên mới hỏi. Nếu mày không thích thì thôi vậy.
- Mày biết tính của tao rồi. Lúc tao không được vui, thì đừng nên hỏi nhiều. OK.
- Ờ... Thế chúng ta ăn ở đâu đây?
Hạ Du nhìn quanh rồi chỉ:
- Vào quán cơm kia đi.
Thủy Phương ngần ngừ:
- Tao thấy nơi đây dành cho những người sang trọng.
- Sang trọng thì sao? Bộ chúng ta không vào được ư?
Hạ Du kéo tay bạn:
- Hôm nay, tao nhất định vào đó để... xả xui.
- Nhưng mà xe chúng ta gởi xa quá.
- Có sao đâu. Đừng nên quan trọng vấn đề nữa, tao đói bụng lắm rồi.
Hạ Du bỏ đi trước, Thủy Phương đành phải theo sau. Cô lắc đầu.
Làm bạn với Hạ Du, những trường hợp như thế này không phải cô không gặp. Có lẽ cô bạn của cô đang bực tức điều gì chăng? Nhưng một chút rồi sẽ không có gì đâu.
Chơi thân với Hạ Du nhiều năm, Thủy Phương xem Hạ Du như người trong gia đình vậy. Ngược lại, Hạ Du cũng vậy.
Thủy Phương sống với cha mẹ và em gái. Cha cô là phó giám đốc của một công ty, còn mẹ có một cửa hàng thời trang, nên cuộc sống gia đình khá hơn.
Thủy Phương là bạn của Hạ Du, nhưng tính tình dịu dàng, thùy mị ra vẻ con gái hơn. Cô cũng chính là nơi để Hạ Du trêu đùa và trút bầu tâm sự. Thủy Phương không lấy đó là điều buồn phiền.
Hạ Du không còn người thân nào ngoài Duy Trường, hai anh em nương tựa nhau mà sống. Hiểu được tâm trạng của Hạ Du, nên Thủy Phương luôn muốn bạn mình sống trong vui tuoi.
Lúc Hạ Du buồn, cô là người tâm sự. Lúc Hạ Du vui, cô cũng là người chia sẻ. Cho nên hai người thân lại càng thân hơn.
Bây giờ, ngôi nhà của Hạ Du như ngôi nhà thứ hai của Thủy Phương vậy. Cô cũng có thể đến những lúc không có Hạ Du ở nhà. Có ai biết được Thủy Phương và anh Hai Hạ Du phải lòng nhau từ bao giờ. hai người bây giờ đã đến lúc không tách rời nhau được, nhưng họ chưa dám công khai tình cảm của mình vì họ sợ Hạ Du, bởi một lời nói.
Thật ra, Hạ Du vẫn chưa biết gì, cô vẫn vô tư bên tình cảm của hai người thân nhất. Nhưng nếu vô tình biết, thì chắc chắn Hạ Du sẽ tán thành thôi. Duy Trường đã hy sinh cho cô quá nhiều, và cũng đến lúc Hạ Du phải tìm cho anh trai mình một người bạn tri âm.
Trong nhóm bạn, Hạ Du chỉ chấm được một mình Thủy Phương, và cô dự định sẽ vun đắp tình cảm cho hai người thân thương.
Chỉ tại mấy hôm nay, gặp phải "ma ám" nên Hạ Du chẳng làm được chuyện gì ra trò cả, suy nghĩ cũng chẳng tới đâu. Cho nên mọi cái điều dồn nén, làm cho cô như bị tù túng, căng thẳng.
Rủ Thủy Phương ra ngoài, hy vọng bầu không khí loảng làm cho cô thấy dễ thở hơn. Nào ngờ con nhỏ Thủy Phương cứ lải nhải bên tai, thật là bực mình chết đi được.
Hạ Du tìm một cái bàn thoáng, cô không muốn phải chết ngộp vì không khí chật chội.
Kéo ghế ngồi đối diện với bạn, Thủy Phương nhìn quanh.
- Khách đông ghê nhỉ!
- Quán ăn ngon mà.
- Mày vào đây lần nào chưa?
- Rồi. hai lần đều đi với chú Phong Nam.
- Còn anh Duy Trường?
- Thời gian trước đây, anh Hai tao có rảnh đâu, vì giúp đỡ một người bạn... Công việc ngập đầu, có lúc quên ăn nữa là.
- Hèn gì tao thấy anh ấy ốm đi nhiều.
Thủy Phương hỏi:
- Còn bây giờ?
- Đỡ rồi. Cũng may ông bạn kia về kịp, nếu không anh Hai tao kể như tiêu luôn. Tao thấy mà phải giận.
- Bạn anh Hai mày à?
- Chứ còn ai. Lúc đầu, tao còn thông cảm cho ông ta vì hoàn cảnh nên mới làm kẻ ly hương. Nào ngờ khi gặp mặt ôngt ta, làm tao thất vọng vô cùng. Ông ta chỉ biết bản thân mình mà không hề quan tâm đến sự hy sinh, lo lắng của người khác.
Thủy Phương tò mò:
- Người đàn ông làm cho mày bực bội khó chịu có phải là Phong Vũ, bạn của Duy Trường không?
- Đúng rồi.
Hạ Du tròn mắt:
- Sao mày biết?
Biết mình đã lỡ lời, Thủy Phương trớ ngay:
- À! Có lần tao ghé tìm mày, nhưng không có mày ở nhà. Anh Duy Trường ngồi tiếp chuyện với tao và có nhắc đến Phong Vũ, người bạn thân của anh ấy.
- Thế à!
- Theo cách nói của anh Trường, Phong Vũ đâu có tệ đến vậy.
- Ý mày là tao ghét Phong Vũ?
Thủy Phương xua tay:
- Không phải vậy.
- Tao không phủ nhận là tao không ưa Phong Vũ, nhưng cái gì cũng có nguyên nhân của nó.
- Nguyên nhân gì?
- Mày đừng hỏi. Bây giờ thì tao chưa thể nói được. một lúc nào đó, tự động mày sẽ biết.
- Bộ định ghét hoài người ta sao? Không thay đổi cách nhìn à? Phong Vũ là một người đàn ông thông minh, tài giỏi và được nhiều người thương mến lắm đó. Nếu Phong Vũ là người đàn ông không tốt thì anh Trường đâu giúp anh ta.
- Tao không quan tâm.
Hạ Du khoát tay:
- Mày làm ơn đừng moi móc ra để tao phải nói. Đói muốn xỉu rồi nè, gọi gì ăn đi.
- OK.
Thủy Phương ra hiệu cho người phục vụ. Cô gọi một món canh, một món xào, một món mặn. Tất cả đều hợp khẩu vị của hai người.
Trong lúc chờ đợi, Hạ Du bưng ly nước trước mặt lên uống một hơi. Thủy Phương ngăn lại:
- Ê! Mày định để cơm canh một mình tao ăn sao?
- Nhưng tao đói quá.
- Ráng chờ chút đi.
- Hai hôm nay, tao đâu có hột cơm nào trong bụng đâu.
- Đáng đời! Ai biểu giỏi giận người khác chi.
- Tao đâu có muốn. Tại mỗi lần nhìn thấy mặt ông ta là tao nuốt cơm không trôi.
Hạ Du chống cằm:
- Ngày nào cũng gặp mặt ông ta, chắc tao phải chết đói dài dài.
- Gặp thì gặp, ăn thì ăn, có gì ảnh hưởng đến nhau đâu?
- Mày không hiểu gì hết, Thủy Phương ạ.
- Không hiểu hay là t.ai mày hành hạ chính mày? Nếu mày cứ mãi như vậy thì Phong Vũ có dịp cười mày đấy. Ghét người ta, nhưng mày đừng xem nó là chuyện quan trọng, nếu không mày sẽ luôn mệt mỏi. Với lại...
Thủy Phương tủm tỉm:
- Ông bà ta xưa có câu: "Ghét của nào trời trao của ấy". Tao thấy...
Hạ Du nạt ngang:
- Không có chuyện đó đâu.
- Ai biết đâu được.
Hạ Du bặm môi:
- Tao ghét nụ cười đó của mày lắm nghe Thủy Phương. Nhìn thấy nó mỉa mai làm sao ấy.
Vừa lúc người phục vụ mang cơm ra, cuộc nói chuyện bị tạm ngưng.
Hạ Du xới cơm vào chén:
- Tự phục vụ nha!
Cô ăn một cách tự nhiền làm Thủy Phương hơi ngượng:
- Nè, từ từ thôi! Mọi người đang nhìn mày kìa.
- Mặc kệ họ đi. Nếu họ thấy lạ thì họ cứ nhìn.
Vừa nói, Hạ Du vừa gấp liên tục, thực sự cô chẳng quan tâm đến những người xung quanh.
Thủy Phương len lén đưa mắt nhìn mọi người. Cô yên tâm khi thấy những người khách như cô, họ đều chú tâm vào phần ăn của mình mà thôi.
Hạ Du ngẩng lên:
- Mày không đói hả?
- Có ăn gì đâu mà không đói.
- Vậy sao không ăn? Mắc cỡ tao ăn hết, đói ráng chịu nha.
Thủy Phương mạnh dạn xới cơm cho mình. Hạ Du gấp thức ăn cho bạn.
- Tự nhiên một chút đi. Yểu điệu thục nữ làm sao ăn ngon cho được. Ăn như tao đây nè mới không thua người khác.
Thủy Phương ngăn bạn:
- Được rồi, để tao. Mày lo cho mày đi.
- Tao sắp no rồi đây nè.
Hạ Du buông đũa, Thủy Phương hỏi:
- Mày sao vậy?
- Tự dưng tao no ngang. Ăn ở ngoài vẫn không bằng ăn ở nhà.
- Thế sao không ở nhà, mà lôi tao ra ngoài?
- Sáng nay tao có ghé mang nhà chú Phong Nam. Nhìn thấy chú ấy ốm hơn lúc có tao bên cạnh mỗi ngày, tao thấy nao lòng nên đã nấu vài món ăn và hứa ở lại dùng cơm với chú ấy. Nhưng nửa chừng Phong Vũ về... Nhớ đến buổI đầu tiên bị Ông ta đuổi, thêm nhìn khuôn mặt hắc ám của ông ta... cho tao vàng cũng nuốt không vô.
- Mày bỏ đi như vậy, chú Nam có buồn không?
- Chắc là buồn rồi. Tao sẽ xin lỗi chú ấy sau.
Thủy Phương trầm giọng:
- Tao nghĩ mày không nên làm như vậy. Chẳng lẽ mày giận Phong Vũ, rồi bỏ mặc chú Nam sao? Làm vậy chẳng khác nào ích kỷ. Với lại, tao thấy Phong Vũ cũng đâu có gì quá đáng đâu.
- Cả mày cũng nói như thế à?
- Mày giận Phong Vũ về chuyện gì thì tao không biết, nhưng cũng phải thông cảm cho người ta. Cuộc sống và sự đau buồn đôi khi làm cho người ta chán chường và mệt mỏi. Phong Vũ bị một cú sốc lớn trong cuộc đời là mất đi hai người thân thương, tài sản bị người ta chiếm trở thành kẻ trắng tay. Bi thương cho số phận, anh ấy muốn lấy lại những gì thuộc về mình thì cũng đúng thôi. Để thù hận không tiếp nối thù hận, mày nên cùng chú Nam khuyên Phong Vũ mới đúng.
Hạ Du nhìn bạn không chớp:
- Sao mày rành về Phong Vũ quá vậy?
- Ơ...
- Đừng nói với tao là mày quen biết ông ta nha.
- Không có. Tao biết được là do một người bạn.
- Ai vậy? Ai tốt mà muốn mày nói giúp cho Phong Vũ?
- Tao...
Hạ Du chợt phán:
- Trên đời này chẳng có người bạn nào tốt như Duy Trường cả. Có phải anh Hai tao nói với mày không?
- Ừ... đúng.
- Em gái của mình mà không nói lại đi nói với người ngoài. Tao đang nghi ngờ quan hệ của hai người lắm đó.
Thủy Phương giật mình:
- Mày đừng có nghi ngờ, rồi suy đoán lung tung nữa. Anh Trường nói với tao là bởi vì... nếu nói với mày thì mày sẽ không nghe và không thông cảm cho Phong Vũ. Tính mày cũng hay cố chấp lắm, giận dai thấy phát khiếp.
- Tao không giận, nhưng mà tao ghét. Ghét khuôn mặt tự kiêu, bất cần của ông ta ấy. Hừ! Làm như chỉ có mình là biết đau khổ vậy. Anh em tao cũng phải mất hết người thân là gì? Phong Vũ còn chú Nam bên cạnh là có phước lắm rồi.
- Mày vẫn không bỏ ý định ghét Phong Vũ sao?
- Trừ phi tao thấy hài lòng điều gì đó ở ông ta.
Thủy Phương lắc đầu ngao ngán:
- Mày hết thuốc chữa rồi.
Hạ Du bưng ly nước lên chưa kịp uống thì bị ai đó từ phía sau đẩy tới. Vuột tay, ly nước rơi xuống bể, nươc văng đầy ra bàn.
Đang bực bội nhiều chuyện, Hạ Du xẵng giọng:
- Bộ đui hay sao mà cứ nhào đại vào người khác vậy?
Tiếng cô gái rụt rè:
- Xin lỗi, tôi không cố ý đâu. Người phục vụ bê mâm thức ăn đầy quá, nên tôi phải né. Cô bỏ qua nhé!
Giọng người đàn ông lo lắng:
- Em có sao không Lam Dung? Cũng may là ly nước lạnh đấy, nếu không...
- Thì sao? - Hạ Du cắt ngang.
- Nếu là nước sôi thì mọi chuyện không đơn giản rồi.
- Hừ! Tôi đâu vô ý vô tứ đến nỗi mà bưng ly nước sôi đưa ra ngoài. Nè, mai mốt có né thì phải biết cách né đấy! Nếu không, chết tôi chứ không phải chết bạn gái ông đâu. Đúng là một ngày xui xẻo mà.
- Cô...
Lam Dung kéo tay người đàn ông:
- Dù sao lỗi cũng ở mình. Vũ Vinh, đừng gây với người ta mà!
- Con gái gì chanh chua phát khiếp.
- Rồi sao? Bộ Ông chưa thấy hả?
- Coi chừng ế chồng đấy.
Lam Dung đẩy vai Vũ Vinh:
- Đi thôi anh, đừng nên làm cho mọi người chú ý.
Cô quay sang Hạ Du:
- Một lần nữa, tôi xin lỗi cô.
Hạ Du thở hắt ra:
- Đừng quan tâm nữa, coi như hôm nay tôi xui đi.
Từ đầu đến cuối câu chuyện, Thủy Phương không hề xen vào, nhưng cô đã nghe hết mẩu đối thoại. Vũ Vinh - Tên người đàn ông mà cô gái gọi - Thủy Phương đã từng nghe và đã từng biết.
Cô gặp anh trong một buổi tiệc sinh nhật người bạn. Anh lịch lãm, nhưng trong đôi mắt anh có cái gì đó dối gian và tàn nhẫn.
Anh có một cuộc sống phong lưu, anh bước qua cuộc đời rất nhiều cô gái. Anh không có sự chung thủy với một ai. Anh cần gì cũng từ đồng tiền mà có. Muốn thành công anh không loại trừ thủ đoạn nào.
Thủy Phương còn biết thêm từ Duy Trường: cha con Vũ Vinh là người đã hại gia đình Phong Vũ tan nát, đẩy đứa nhỏ mới mười mấy tuổi đầu phải lang bạt tha hương. Có con người nào mà tàn nhẫn hơn thế nữa? Thủy Phương vô cùng ghê sợ.
Vũ Vinh và cô gái lúc nãy đã đi rồi, Thủy Phương mới ngẩng lên:
- Tại sao Lam Dung lại đi với người đàn ông thiếu lịch sự ấy?
Hạ Du hỏi:
- Mày biết họ?
- Lam Dung là cô thư ký của công ty anh Hai mày đang làm. Còn người đàn ông kia là Vũ Vinh, con trai của Vũ Đức Bình, cũng chính là kẻ thù của gia đình họ Lâm.
- Mày muốn nói...
- Đừng giận Phong Vũ khi anh ấy phải nuôi hy vọng trả thù. Chính cha con họ đã đẩy Phong Vũ rời khỏi quê hương một cách đau khổ, sự nghiệp tiêu tan, cha mẹ uất ức ra đi. Nếu đặt mày và trường hợp của Phong Vũ, mày phải làm gì?
- Nếu đã như vậy tại sao không để pháp luật trừng trị?
- Họ không đủ chứng cứ nên không làm gì được.
- Nhưng để Phong Vũ trả thù thì không phải tự mình hủy hoại tương lai của mình sao?
- Cái chết của ông bà Lâm đã để lại nhiều mối nghi ngờ. Cha tao cũng biết được điều ấy, ông rất lấy làm tiếc. Tất cả diễn biến năm xưa, tao biết được là do cha tao kể lại.
Thủy Phương đặt tay lên vai bạn:
- Phong Vũ là người giỏi chịu đựng lắm. Anh ấy đùa là để quên đi nỗi đau, tao không biết đến bao giờ nỗi đau kia mới hết đây? Chính nỗi đau thưng kia đã làm cho Phong Vũ trở nên lạnh lùng và đáng ghét. Nhưng ngoài mặt là như vậy, còn bên trong là cả một tấm lòng nhân ái.
Hạ Du hất mặt:
- Nè! Anh ta cho mày bao nhiêu tiền vậy?
- Mày xem Thủy Phương này là người như thế nào hả? Tao sống ngay thẳng nên tao không cần phải ngả nghiêng theo chiều gió. Sở dĩ tao nói cho mày nghe là vì tao muốn mày hiểu Phong Vũ nhiều hơn thôi. Còn nếu mày không muốn nghe thì tao đâu ép.
Thủy Phương làm mặt giận, cô bưng ly nước uống một hơi. Hạ Du nghiêng đầu:
- Giận hả?
- Tao nào dám xen vào quyền tự do cá nhân của mỗi người.
- Thôi đi, tao đâu phải là người cạn hiểu biết. Tao thông cảm với nỗi đau của Phong Vũ. Nhưng để dung hòa lại với ông ta, không phải một sớm một chiều được đâu. Cái gì cũng phải có thời gian.
- OK. Chúng ta là những người bạn, tao nghĩ nên giúp đỡ cho anh ấy một phần.
- Biết gì mà làm đây?
- Đơn giản thôi. Bây giờ điều Phong Vũ đang lo lắng là chú Phong Nam và sức khỏe của chú ấy. Mày nên trở lại như trước, quan tâm, chăm sóc, trò chuyện để chú Nam đỡ buồn và cô quạnh. Có như thế Phong Vũ mới tập trung dược vào công việc, hướng công ty đi lên, đánh bại Bình Minh trên thương trường bằng chính tài năng và trí thông minh của mình. Đó là sự trả thù không tội ác.
Hạ Du chớp mắt:
- Chu choa! Tao không ngờ Thủy Phương hiền dịu của ngày nào, hôm nay là một cô gái thông minh và tuyệt vời đến thế.
- Bây giờ mày mới phát hiện tài năng của tao, coi chừng muộn rồi đấy!
- Vậy sao? Chúa ơi! Xem nó "chảnh" kìa.
Hai cô gái mỉm cười. Hạ Du định nói với bạn điều gì đó thì có tín hiệu của điện thoại di động. Thủy Phương giơ tay:
- Chờ chút!
Cô lấy từ trong túi quần Jean ra cái điện thoại nhỏ xíu và áp vào tai:
- Alô.
- Thủy Phương! Em đang ở đâu thế?
- Duy Trường...
Cái tên Duy Trường vừa thoát khỏi bờ môi Thủy Phương thì bị Hạ Du "chiếu tướng" ngay. Cô liền nhỏ giọng:
- Em đang ở trong một quán cơm.
- Hạ Du có ở bên em không?
- Dạ có.
Duy Trường thở phào:
- Làm anh lo lắng quá. Chú Nam nói nấu xong thức ăn là bỏ đi, không nói một lời.
- Anh có nói chuyện với Hạ Du không?
- Em chuyển máy cho con bé giùm anh chút đi.
- Vâng.
Thủy Phương đưa điện thoại cho bạn.
- Anh Duy Trường gặp mày.
Hạ Du cầm máy, đôi mắt cô không quên đe dọa.
- Alô.
- Nhóc con! Lại giận hờn gì nữa vậy?
- Có giận ai đâu.
- Không giận mà bỏ đi à?
- Tại em muốn ra ngoài cho thoáng một chút thôi. Anh Hai ăn cơm chưa?
- Ăn rồi. Ăn với chú Nam và Phong Vũ. Thức ăn em nấu ngon lắm, Phong Vũ cứ khen mãi.
- Cám ơn.
- Hạ Du! Chiều nay anh phải đi công tác rồi. Nếu mọi chuyện tốt đẹp thì anh về sớm. Còn khó khăn chắc là chuyến công tác phải kéo dài đến một tháng. Ở nhà một mình, em nhớ cẩn thận nha. Buồn thì tìm Thủy Phương, còn gặp phải khó khăn gì thì gọi điện cho Phong Vũ.
- Em biết rồi, anh Hai yên tâm đi.
- Anh tin em gái của anh rất ngoan.
- Điều đó đương nhiên. Này, anh Hai! Em muốn hỏi anh một chuyện Thủy Phương...
Duy Trường cướp lời:
- Nhớ những gì anh dặn nghe. Tạm biệt!
- Ơ...
Nhưng đầu dây bên kia, Duy Trường đã tắt máy. Trả điện thoại cho bạn, Hạ Du xụ mặt:
- Thấy ghét!
Thủy Phương nghiêng đầu:
- Anh Trường nói gì mà mày giận vậy?
- Anh Hai không làm gì cho tao giận cả, mà tao đang thắc mắc chuyện của mày kìa.
Thủy Phương ngơ ngác:
- Chuyện của tao là chuyện gì?
- Mày đừng giả vờ nữa. Mọi hành động, mọi cử chỉ lời nói, nụ cười của mày làm sao qua mắt được tao. Khai đi, mày và anh Hai tao quen nhau bao giờ?
- Cái gì chứ?
- Không thành thật với nhau thì kết quả như thế nào, mày biết rồi đấy.
Thủy Phương khó khăn:
- Hạ Du... mày không trách tao chứ?
- Đương nhiên là không, nếu như mày thật lòng với anh Hai tao.
- Vậy...
Thủy Phương bỏ nhỏ vào tai bạn:
- Về nhà hẵng nói, được không? Ở đây là chỗ đông người... Với lại, chúng ta ăn xong rồi, chẳng lẽ ngồi đây hoài sao.
- Mày nói cũng phải. Tính tiền xong rồi về nhà tao.
- Tùy ý mày. Hiện tại tao đâu còn sự chọn lựa.
Hạ Du liếc bạn:
- Đừng móc họng nghe.
Thủy Phương nhún vai. Hạ Du gọi tính tiền rồi hai người cùng nhau rời khỏi quán. Bữa ăn tưởng chừng như thoải mái lắm, nhung cuối cùng tất cả đều ngoài ý muốn. Người suy nghĩ nhiều nhất sẽ là Hạ Du mà thôi. Bởi những sự việc đưa đến cô hoàn toàn là người ngoài cuộc.
Gió Mùa Xuân Gió Mùa Xuân - Trần Thị Thanh Du Gió Mùa Xuân