Chương 7
hiếc ghe mũi ống thật gọn, son sặc sô, hai chèo mũi, hai chèo lái. Đẹp vậy nhưng đây là ìân đầu bà Cai bước chân xuống.
Bà Cai nằm dưới ghe hầu. Hết nước lớn rồi tới nước ròng, đợi chờ. Bà đã hết sợ hãi ông Cai tù lâu. Bà đã thấy bà đã chịu dựng quá mức. Mười năm sống trong sự thừa thãi nhưng thiếu thốn cực độ. Ông Cai không coi bà như một người vợ, một người đàn bà. Ông đi những đâu làm gì với ai, còn bà thì hình như ông hoàn toàn kiêng cữ.
Cái giường đánh vẹc ni rất đẹp trong buồng của vợ chồng, chưa bao giờ phải rên siết dưới sức nặng của hai người. Có lẽ cả gỗ đá trong phòng bà cũng phải tủi thân.
Chua xót đắng cay, ghen hờn dồn lại trong một người đàn bà như một mớ thuốc nổ mà vụ con Dung là cái ngòi.
Nước ròng đã lòi cả bãi bùn. Những chú thòi lòi giương kỳ xanh lặc lìa đuổi nhau như những cặp nhơn tình trên bãi biển.
Những con còng hết bị nước ngập đã bò ra khỏi hang ngao du sơn thủy một cách thảnh thơi. Một cơn gió thoảng nhụy bần rơi rụng lả tả như mưa làm mặt bùn láng mướt trở thành một chiếc bánh rẫđường cát.
Nghĩ vậy bà thấy đói bụng. Một trái bần chín rơi trên mui ghe rồi lăn xuống nơi bà đang ngồi. Bà nhặt lấy bẻ hai. Bà leo lên mui và ra sau lái. Ơ đó có cả một cái bếp con. Bà giở hũ lấy muối và chấm bần ăn rồi nảy ra ý định nấu canh chua bần. Dưới ghe bao giờ cũng có sẵn thức ăn để cho ông Cai dùng mỗi khi đi xa.
Bà giở khoang hầm lên, nào lạp xưởng, vịt khô, thịt khô, toàn thức
ăn của người Tàu, bà bỏ ý định nấu canh. Bà lấy mấy cái lạp xưởng và một khúc thịt bắc lên bếp chiên. Mùi thơm bốc lên. Đồ tàu ngon thiệt. Hèn chi thằng chả thích "đồ tàú. Nghĩ vậy bà càng tức tối Tại sao thằng chả lại không chịu làm chồng với mình. Giá mà bây giờ mang bầu đẻ một đứa con trai hay con gái coi chơi! ờ ó.chùng đó chắc ai cũng nịnh bảo là thằng nhỏ giống ông Cai như đúc!
Vùa chiên lạp xưởng và thịt bà vùa vo gạo nấu cơm. Sần khạp nước con bên cạnh bếp bà không phải dùng nước sông. Bà nấu nướng vòi tình cảm vui tươi như mong đợi chồng đi đâu sắp về Lâu nay bà vẫn muốn một lấm chồng cho ra chồng. Bà dư sức làm một người vợ hiên.
Lần đầu tiên, khi bước chân vào nhà này bà phản ứng đến gây gỗ vòi ông, khi ông ve vãn một người đàn bà có chồng là tá đen và bị người tá điền đâm bằng cây đòn xốc suýt chết. Bà nói:
- Tôi còn đây, sao ông làm vậy?
ông lạnh lùng đáp:
Trước kia bà cũng như bà ta. Chỉ khác là chồng bà không dám chống cự tôi. Đàn bà đối với tôi như cái bánh. Có khi tôi mua rồi để đó cho thiu chơi không thèm ăn. Nhưng hễ thằng nào mó tói là có chuyện. Phải chăng đó là cách đối xử với đàn bà nói chung và với người đàn bà mà ông coi là vợ?
Bà Cai ngồi trông chừng bếp lửa và miên man nghĩ ngợi.
Chợt đâu có tiếng chân khua những chiếc lá khô tới gần. Bà ngẩng lên nhìn. Sáu Sít đang đi tới.
Bà Cai ngượng ngùng ngó vào bếp. Ngọn lửa đang lên cao tỏa ra bốn phía hông nồi.
Bà không biết nói gì. Bà nghe đôi má nóng rực.
Tôi làm xong mọi việc rồi thưa bà Cai.
- Vậy hả?- Bà Cai bẽn lẽn ngó lên - Chú...ú có gặp con nhỏ không?
- Da.....có!- Sáu Sít đáp và ngồi trên bờ chớ không bước xuống ghe.
- Nó ó đâu bây giờ?
Da.....da.....cô đang ở dưới chòi Bảy Để.
- Hôm đó tôi bảo chú dắt con nhỏ gởi ở nhà bạn nó kia mà.
- Dạ, cậu Bảo sợ để trong nhà ông Cai tìm được. Bà Cả bảo ông Cả với ông Cai không thuận với nhau, nếu nay mai tìm được con gái ông Cai trong nhà ông Cả mà là con gái sắp gả thì rắc rối cho ông Cả.
Bà Cai nổi nóng ngay:
Con của tôi chớ con gì của ồng?
Sáu Sít kinh ngạc ngó thẳng vào mặt bà Cai, không biết bà nói chơi hay nói thiệt. Còn bà Cai sau khi thết ra câu nói cũng thấy ân hận bèn dã lả.
Bộ chú mới uống rượu ở đâu hay sao vậy?
Dạ tôi cũng thấm môi ít thôi.
- Nhậu ó dâu đó?
Dạ dưới chòi Bảy Để.
- Nhậu với gì?
- Dạ với thịt rùa thịt rắn.
- Thứ đó ăn đau mình lắm!- Bà Cai đem tĩnh chiên xào nhung trong bụng xôn xao.
Bà không dám ngược lên. Bà nhìn những thỏi thịt và những chiếc lạp xường vàng tươi trong chảo. Chúng kêu xèo xèo và vặn mình như tâm can của bà đang rên rỉ những đl~êu thầm kín.
Ghe đậu trong cái khem vắng vẻ và kín đáo quá. Mà chỉ có hai người. Hắn không hề nghĩ tới những lời mơn trớn của bà đối với hắn. Rượu và lương tri đang xáo trộn và kìm chế lẫn nhau.
Nhưng bỗng hắn khôn ra. Hắn nói:
- CÔ Hoen ở đó như vậy là yên rồi. Bà không phải lo nữa.
Bây giờ dể tôi đưa bà về rồi đi rước ông.
Bà Cai tiếp:
- Tôi chờ chú tự nãy giờ. Chú không về chắc tôi phải đi kiếm.
Sáu Sít cười:
- Tôi đi thì có trời kiếm được.
Vậy mà tôi kiếm được. Chú không tin chú thử coi.
Buổi chiều đã lan khắp mặt con sông. Xuồng ghe vắng ngắt. Bà Cai thấy Sáu Sít chần chờ không có ý xuống ghe bèn nói lẫy:
- Hay là chú về nhà ăn cơm để thím trông.
- Rồi bà làm sao?
- Tôi chèo vè lấy. Việc gì nữa tôi còn làm được nữa là chèo ghe.
Sáu Sít thấy bà Cai giận, hồn vía lên mây. Đây không phải là một cơn giận thường mà là một con giận "gay cấn".
- Vậy để tôi đưa bà Cai về.
Sáu Sít nói và bước xuống mũi ghe. Bà Cai ngồi êm ru, tay cầm đôi đũa trở qua trở lại món ăn trong chảo. Sáu Sít hỏi:
- Bà Cai chiên gần xong chưa?
- Chư....a!
Da.....để tôi lắp cột chèo vào đặng chèo vè.
Xí! Cặp cột chèo tôi chẻ chụm rồi!
- Úy tròi đất, rồi làm sao bà Cai?
Chú làm sao thì làm chớ tôi không xài cột chèo cũ nữa.
Bà Cai vừa nói vừa nhìn Sáu Sít một cách ý nhị. Cặp má đỏ luông làm tăng vẻ đẹp của bà Cai. Sáu Sít càng xiêu hồn lạc phách. Bà Cai nói tiếp:
- Cột chèo đó xài lâu quá rồi có ngày nó gãy mất.
Sáu Sít mói vô lẽ ra câu nói của bà Cai. Sáu Sít đang ở trong rạch con mà nghe cột buồm dựng như đang đi ngoài sông lớn. Lúc ó trên nhà bà Cai dã bảo con Sửu một câu. Câu đó làm cho Sáu Sít hoang mang:
"Con ngựa hết dữ rồi, bắt nó đi...." và bây giờ "cột chèo đã cũ không xài nữa". Bà Cai đã vô tình hay cố ý? Bà đã nói như vậy thì mình nên hiểu như thế nào?
- Ra lái ăn cơm cho nóng!- Bà Cai nói trong.
- Dạ.
- Tôi trả "dạ" cho đó. Tôi không có ham "gia. nan, gia. thiếc" gì đâu!
Sáu Sít không dám ra ngồi sau lái vì đó là nơi ông Cai ngồi uống trà hoặc ăn com. Và ngồi ở đó xuồng bơi ngoài sông sẽ có thể nhìn thấy. Biết Sáu Sít do dự, bà Cai chuyển mâm cơm ra trước mũi ghe.
Nhậu nhưng chắc chưa ăn cơm' Bà Cai nói vậy rồi ngồi xuống bới cơm dọn ra một cách tươm tất, tự nhiên.
Sáu Sít hơi sọ, mắt ngó láo liên như có ai đang rình rập.
Sáu Sít ăn nhưng không biết mùi vị gì cơm quết như đi đâu chớ không vào bao tử.
Bà Cai thì cứ đùn thức ăn và nói trong trơ với người ở của mình. Cơm xong, bà Cai kêu đau bụng và chui vô mui nam. Sáu Sít quơ dọn chén bát và ra sau lái định chèo về nhà càng nhanh càng tết như một kẻ chạy tội. Sáu Sít muốn về đến nhà phóng ngay lên bờ và vọt. Nhưng tìm mãi không thấy cột chèo. Không có cột chèo thì ghe như người không chân làm sao mà đi được?
Trời đã nhọ mặt. Những hàng bần đã mờ hẳn và trở thành tấm vách tường đen dài đứng ở ven sông với hàng triệu ngọn đèn li ti; những chú đom óớm đang chờ đêm đến để tỏ bày tâm sự.
Trong lãnh cung, bà hoàng hậu vẩn rên ri chờ ngự y. Sáu Sít run run nói:.
- Bà Cai bỏ cột chèo ở đâu?
Bà Cai gầm lên:
- Tôi đã nói cột cũ tôi không xài nữa!
Sáu Sít ngớ ngẩn không còn biết làm gì. Loay hoay một lát' Sáu Sít mói mở được dây mũi ghe và định lùi ra. Bà Cai càng rên dữ hon. Thấy Sáu Sít đứng tần ngần, Bà Cai kêu lên:
- Tôi đau chú không biết hả?
- Dạ biết nên tôi mới chống ghe mau về nhà.
Vê nhà tôi càng đau nặng hơn, chết nữa là khác.
- Bà làm sao vậy?
- Tôi bị phong giựt. VÔ đánh gió cho tôi ngay....u?i da....phong đòn gánh.
Nghe nói phong đòn gánh, Sáu Sít hoảng quá bèn lủi vào mui. Cái vùng đen đặt bên trong như một tấm màn làm cho người ngoài không thấy gì và người bên trong cũng không nhìn thấy nhau. Rồi không còn tự chú được nữa, Sáu Sít để cho thân mình bị đl~êu khiển dễ dàng và hầu như tự nguyện.
Chiếc ghe lắc lư. Hơi thỏ hòa lẫn chập chờn. Người đàn bà bị bỏ quên lâu nay, đã trả thù sự quên lãng. Những giác quan gần như tê liệt quá lâu nay đã bừng lên dữ dội. Còn người đàn ông thì chưa bao giờ được biết gì hơn bông súng mắm kho, đã tận hưởng đến kỳ cùng những món ngon vật lạ trên mâm cỗ bà tiên dã tặng cho bất ngò.
Họ mải mê bơi giữa những đợt sóng nhồi họ lên cao vút và dìm họ tận đáy vực âm u. Họ không ngủ mê sau cuộc leo vượt đỉnh núi thần tiên. Bỗng Sáu Sít hoảng hốt ngồi dậy và nói:
Bà Cai có nghe gì không?
- Nghe gì?
- Hồi nãy hình như có tiếng xuồng bói ngoài rạch.
Kệnh!
- Người ta thấy thì chết.
- Chết thì chết.
- Tôi không lo. Dĩ bất dĩ tôi trốn. Chỉ sợ cho bà...à!
Miệng Sáu Sít bị bàn tay mềm mại bịt ngang, rồi một giọng
nhỏ nhẹ:
- Không có gọi tôi vậy nữa.
Trước mặt ổng thì sao?
- Cứ gọi tôi bằng...bà, nhưng "bà" nghĩa khác. Mà tôi
không sợ đâu. Tôi cần người ta gọi tôi thân mật trước mặt nó. Nếu
cần tôi sẽ bảo nó là tôi đã...vầy với người ta.
Sáu Sít hoảng hốt kêu lên:
Thôi thôi, một ìân này, tôi không có dại dột nữa.
- Thôi thôi, một lần này tôi không có dại dột nữa.
Bà Cai cười khẩy:
- Từ nay người ta nằm trong tay tôi. Tôi ngoắc là phải tới.
- Chắc tôi phải chết.
Nếu người la cãi lời tôi thì người ta không yên thân đâu!
Thế nào ông Cai cũng giết tôi.
Đàn ông mà nhát như thỏ đế. Không thấy nó giựt vợ gái người la lù trước đến nay mà không có ai dám làm gì nó sao?
- Ổng khác, tôi khác.
- Đàn ông giống nhau cả, không khác cái gì hết.
- Ổng giàu, ổng có quyền.
Nó có quyền với ai, chớ không có quyền với tôi. Nó định bắt con Dung đề vui chơi mộl vài đếm ròi nó thả về chõ thằng Dành cưới. Thằng Dành không dám làm gì nó, nếu tôi là thằng Dành thì tôi đổi mạng với nó.
- Nhưng ổng đã làm gì đâu!
Bà Cai cười gằn, một cái cười bén như dao cạo:
Hắc, nó đang rình rập chụp bắt chớ sao không. Nó nhờ có tay này tay nọ giúp đỡ để rún ép Nhứt Mẫn. Nè, làm việc đó tổn đức lắm nghe. Kẻ có con gái mà đi hại con gái người khác trời không dung đâu. Dề ròi coi.
Bà Cai bỗng nhiên thấy cơn ghen nổi lên như lửa. Bà cũng không hiểu tại sao bà thù hằn ai, nhưng bà thấy bà cần phá phách, chúi bới hoặc ít nhứt phải cự nự thì mới hả. Bà cười chua chát:
- Người phụ họa với nó có được sơ múi gì không?
Sáu Sít làm thinh. Bây giờ hắn thấy hắn tỉnh ngộ. Hắn thấy hối hận vì đã làm theo sự sắp đặt của Cai Hơn. Chộp cho được con Dung. Bảy Trữ đã từng khuyên hắn, nhưng hắn gạt ngang.
Hắn cứ việc xốc tới. Bây giờ người đàn bà làm hắn chùn tay.
Sáu Sít nằm im như gỗ. Hắn không dám đụng bà chủ cũng không trả lòi. Hoi thỏ của người đàn bà nóng rực và thơm phức.
Da thịt của bà chủ như đã bùng vô ra, ngọt và cay như rượu làm gã đầy tớ ngầy ngất. Bất thần bà Cai dịu giọng:
Chỗ lúa ruộng Nhứt Mẫn thiếu, tôi bỏ luôn...Cứ nói với thằng chả như vậy và nếu thông chả muốn đi cho khuất mắt con dê xồm thì cú đi đi. Chớ ở đây mà con Dung vô nhà tôi thì tôi không có để yên đẫ Bà Cai tự nhiên bỏ tay lên ngực Sáu Sít. Sáu Sít cứ nằm trân như không biết gì. Bà Cai gác một chân lên bụng Sáu Sít. Cả hai dều nằm im. Họ biết họ sắp làm gì mặc dầu không nói. Ai có thể dùng lại ở vị trí này lâu hơn, một khi đối thú đã khiêu chiến.
Tiếng nước lớn len vào cái khem nhỏ chảy thông thương vào tận những nơi đất cằn cổi bị bỏ quên lâu nay và tiếng ghe lắc làm khua nước ở hai bên mạn, qua lại qua lại rồi tới lui, lui tới càng lúc càng nhanh và dồn dập. Chén bát trong ghe ngã lăn khua rốn ráng. Một cái ly tù trên kệ rơi xuống vô tan...
V(ê gần đến nhà, bà Cai bảo:
- Đùng có chạy trốn như tên ăn trộm vậy. Việc gì phải trốn? ' - Tôi chết mất. Thôi, bà tha cho tôi làm phúc.
Bà Cai bình tĩnh như không:
Bây giờ mà chạy thì đám đầy tớ trong nhà bắt chóp được ngay. Cứ lên nhà như thường. Coi kìa đùng có dớn dác. Bảo tụi nó rằng tôi đi tìm con Hiền không được, tôi đòi tự vận, tôi không chịu lên nhà, tôi nằm vạ dưới ghe....Làm như vậy đi, mau lên!
Tròi tối nhưng Sáu Sít quen bến thuộc đường. Sáu Sít cặm ghe rồi nhảy lên bò vừa bước vừa run. Cái cửa ngõ bằng gạch, Sáu Sít đã ra vào bao nhiêu năm nay, bỗng nhiên trở thành quái gở với hắn. Mấy con chó mắc chứng gì lại ùa ra sủa.
Ngõ chưa khóa, hắn xô mạnh. Con Sửu chạy ra:
Bà dâu chú Sáu?
- Bả bịnh rồi!- Sáu Sít đáp cộc lốc.
- Sao vậy?
- Thì bịnh chớ còn sao! ông vè chưa?
- Chú có đi rước đâu mà về. Ơ kìa sao mặt chú trầy vậy?
Con Sửu vừa nói vừa giơ đèn lên.
Sáu Sít giựt mình đưa tay rờ má và ú ó hồi lâu rồi mói nói:
- Thì lao chống ghe cho bà bị nhánh cây quẹt chớ sao.
Sáu Sít như tỉnh hồn sau một giấc ngủ mê man với tiên thánh ma quỉ vấy quanh mình. Sáu Sít nhớ ra rằng mình phải đi rước ông Cai trên nha ông hội đồng, nhưng bây giờ dã tối. Con Sửu nói:
- Chắc ổng đang chò chú ở trên.
- Tao cũng muốn về rước ông nhưng bà lại sít ruột bắt tao tìm cho ra cô Hiền.
- Rồi có tìm được không?
Dược đâu mà được.
Báo hại nay mai bên đàng trai đến coi rồi làm sao?
Thì coi bây đô cũng được chó sao.
Con Sửu đấm lưng Sáu Sít phình phịch và trọn mắt:
- Chú nói kỳ quá hè..
Nói bậy vậy mà hổng chừng có đó bây oi. Hồi xưa cung nữ trở nên hoàng hậu, bây giờ bây có làm vợ công tử thì chẳng phải lạ lùng gì...Thôi, đứa nào đi xuống bến đô bà lên coi. Bà càng bờ lướt bụi cả ngày nên bà đau đó. Còn đứa nào rảnh thì bắt con gà giò nấu cháo mau lên?
Sáu Sít nói vậy rồi quay trở xuống ghe, bước chân nhẹ hổng. May quá, ông Cai chưa về. Sáu Sít nói với bà Cai:
- Dể tôi đi rước ồng về..
Sáu Sít quay lên bờ. Bà Cai còn nói vòi theo:
- Con ngựa đã hết dữ, thảy chưa?
Dạ thấy....!
Con Sửu cám đèn còn hai đứa kia thì xách guốc cầm mền xuống ghe. Chúng dìu bà chủ lên nhà.
Bà Cai vô buồng nằm sải tay và bảo đám đầy tớ không được vào phòng nữa. Bà muốn nằm im trong một không khí chết.
Lòng bà đang xáo trộn mãnh liệt. Những thèm thuồng xác thịt đã lắng xuống, những ray rứt bùng lên. Bà ân hận. Chuyện gì rồi cũng đổ vô ra cả dầu có được giữ kín đến đâu.
Bà đã nhìn thấy ở Sáu Sít một người đàn ông khỏe mạnh có đủ sức cung phụng những đòi hỏi của bà. Ba cũng ướm thử từ lâu nhưng Sáu Sít không đáp lại hoặc không dám. Bây giờ thì tất cá đã qua, đã hoàn toàn đổ vỡ hoặc hoàn toàn hạnh phúc. Chắc là cái hạnh phúc mà bà vừa đoạt được sẽ không hoàn toàn. Có thể là nó sẽ không đến nữa.
Trước mặt bà là cặp mắt đám đầy tớ. Chúng có dám nghi ngò bà chủ có hành vi ám muội như vậy không? Lúc nãy có xuồng bơi qua?
Không hiểu tại sao bà lại cứ nghĩ đó là con Sửu đi tìm bà.
Nó thấy bà đi quá lâu. Hơn nữa bà chẳng hề đi ghe hầu.
Bà ngồi bật dậy, mở cửa và gọi lớn. Con Sửu chạy vào.
Bà Cai quắc mắt quát:
Mày coi nhà còn bỏ đi đâu?
- Dạ con đâu có di đâu!
Mày thiệt chối hả. Tao thấy mày bơi xuồng ra sông.
Con Sửu kêu lên:
- Con đâu có? Con đâu có!
- Tao coi lại hễ mày đi đâu thì mày chết? Từ lúc tao đi mày không ra khỏi nhà chớ?
- Dạ con không có đi một bước!
- Thôi được rồi Nhưng tao hỏi mấy đứa kia, nếu chúng ~ló nói có thì mày chết với tao, nghe chưa?
Dạ, nếu con có đi thì bà làm gì con cũng xin chịu?
Con Sửu sắp lưng đi thì bà Cai dịu giọng:
Nè, nghe tao hỏi.
Dạ~ ' - Ba mày còn thiếu tao bao nhiêu tiền?
- Dạ con không biết.
- Lâu nay ở trong nhà này có ai làm gì'mày không?
Dạ cô Hiên di học ít khi ở nhà.
- Tao không nói con Hiên. Tao nói người khác kia.
Dạ không có ai làm gì con hết.
- Mày thiệt chối hả?
- Dạ, con không biết bà muốn hỏi con chuyện gì?
Thằng cha mặt heo kia có đụng tới mày không?
Con Sửu nhảy dựng lên và gục đầu vào hai bàn tay. Bà Cai Có không?
- Dạ mặt heo nào? Con Sửu khẽ ngước lên.
Thằng chả dó chớ còn ai.
Con Sửu tưởng bà Cai nói dện Sáu Sít nên lắc đầu nguy
- Dạ không, chú Sáu là người lớn mà.
- Lớn nhỏ cũng vậy thôi. Tao nói thằng già kia kìa.
Con Sửu càng quơ tay lên la thất thanh:
- Dạ, dạ Ông đâu có làm vậy....dạ Ông...ông - Tao biết hết? Mây dừng có lấp liếm. Tao thưa làng
còng đầu mày cho coi.
Con Sửu mếu máo khóc. Nó quẹt nước mắt, nó khóc lớn lên.
Bà Cai lại vặn tiếp:
Ơ nhà tù trưa đến giờ không có dứa nào đi dâu hết hả?
- Dạ không.
Có ai dện dây hỏi thăm tao không?
- Dạ không có ai đến hết. ủa....dạ mà có.
- Ai?
Dạ thím Sáu Sít?
- Dện làm gì?
- Dạ thận nói thím đến hỏi vay bà một gia. lúa.
Lúa gì lúc này mà vay. Trăng liềm nghếch lên, giá lúa cúng lên, tao không cho ai vay hết. Mà thím có nói gì không?
- Dạ không. ủa mà có...
- Nói cái gì?
Dạ thím biểu chùng nào gặp chú Sáu thì nói chú về nhà thím có chuyện gì đó.
Chuyện gì là chuyện gì?
- Dạ con không biết.
Hú! Dàn bà gì chồng mới sút chuồng có một chút đã nhớn nhác đi tìm.
Con Sửu làm thinh. Có lẽ bà Cai thấy mình hơi kỳ cục nên bắt sang chuyện cô Hiền. Bà nói bằng một giọng cố làm ra bình thường:
- CÔ mày bỏ nhà đi, tao tìm cả ngày mà không gặp. Mày liệu nó đi đâu? ' - Dạ con không biết...Hay là cô trở lại trường.
- Trường đang đóng cửa mà trở lại làm gì?
- Con hồi nhỏ đến giờ đâu có đến trường mà biết, thưa bà.
- Mày nghe vụ của ông mày ra sao không?
- Dạ vụ gì?
- Vụ con Dung đó.
Dạ con đâu có biết.
- Mày không có quen với con Dung à?
Dạ có chớ. Hồi con còn ở nhà, hai chị em đi xúc cá mương với nhau luôn.
- Nay mai nó làm bà Cai rồi đó.
- Da.....bà nói chi?
- Vậy mày không nghe trong xóm đồn rùm tai à?
- Dạ thì con có nghe anh Dành sắp cưới chị Dung.
- Cưới sao được mà cưới?
- Sao vậy bà?
Tao cũng không biết tại sao?
Bà Cai biểu con Sửu đi ra rồi lên giường nằm. Nhưng bỗng bà vùng dậy cầm đèn đi xuống ghe. Bà sực nhớ rằng hai người dã dể lại trong cái tổ phập phều đó quá nhiêu chứng tích mà bất cứ người nào nhìn thấy cũng sẽ nhận ra ở đây đã tùng xảy ra chuyện gì Bà nhúng nhóc nùi giẻ lau khắp sạp ghe ròi đi lên bờ vào nhà. Lên giường nằm bà vẫn còn bị nhưng hình ảnh ái ân ám ảnh.
Bà hoảng sợ, nhưng bà tự trấn tỉnh bà bằng cách nhủ thầm:
"Nó đã tùng đi với người khác hằng chục năm nay ta có lời nặng tiếng nhẹ nào".
Rồi bà ngủ thiếp đi trong một giấc mơ nhẹ nhàng không có gặp liên.
Cai Hơn không rày rà gì khi thấy Sáu Sít lên trễ. Cai Hơn ngồi trên xe ngựa lắc lư như ru ngủ, nhưng Cai Hơn không ngủ.
Hắn hỏi Sáu Sít:
- Vụ đó tới đâu rồi chú?
- Dạ cũng gần xong.
Lão Nhứt Mẫn có đòi hỏi gì không?
- Dạ chắc ổng muốn đòi thêm nhưng không dám.
- Thì cho lão nửa mùa lúa ruộng là cùng.
Da.....nhưng cái khó là sẽ đụng nhằm gánh ông Cả.
- Vậy bây giờ chú tính sao?
- Còn thiếu gì chỗ khác hay hơn, thưa ông Cai.
- Tao chỉ thích chỗ đó thôi. Nó là sẩm lai. Mấy chỗ khác không bầng.
- Nếu ông Cai cho phép tôi sẽ xin thưa hết để ông Cai định đoạt ừ nói nghe thử, nhưng tao không có bỏ cái món đó đâu?
- Thưa ông Cai, hiện giò ông đang dừng ở nấc cao của chiếc thang danh vọng. Nếu ông muốn dừng ở đó lâu dài hoặc lên cao hơn, thì ông phải dẹp qua những chuyện dó.
Cai Hơn chòi hắc hắc:
Đời này hung bạo thắng nhơn dực. Tôi mua thăm chó bầu bán gì mà lo thua.
- Nếu mình mua thăm, họ cũng biết mua thăm.
- Nhưng bên nào mua cao hơn sc thắng.
Sáu Sít hết lý lẽ đành im. Tiếng móng ngựa gõ đềũđều như nhịp trường canh của một bài ca buồn nản và ánh đèn dầu càng leo lét trông như đèn nhà mồ. Sáu Sít nói tiếp:
Nếu bà Cai không để cho ông Cai làm chuyện đó thì sao?
- Bà không bao giờ cản tôi cả. Đây không phải là ìân đầu tôi làm một việc như vậy.
Sáu Sít ngẫm nghĩ một hòi rồi nói:
- Bà Cai thương ông Cai lắm. Ông Cai làm vậy không sợ bà Cai buồn hay sao?
- Tôi không nghĩ là bả thương tôi.
Vợ chồng ó vòi nhau mấy chục năm rồi, sao ông Cai nói vậy.
- Mấy chục thì mấy, nhưng không thương vẫn không thương.
- Ông Cai không thương bà Cai à?
Tôi hả...! hà hà...Tôi thì tôi thương bả chớ! Chẳng nào
thử đụng tới bả, bả mét tôi coi chừng đó có chết không kịp ngáp hay không?
Sáu Sít nghe như một luồng điện chạy qua suốt châu thân.
Sáu Sít gầm mặt xuống nhìn những hòn đá chạy lùi sau vó ngựa.
Cũng may, Sáu Sít ngồi dưới thùng xe, nếu ngồi ngang vòi Cai Hơn chắc Cai Hon sẽ nhận ra sự biến sắc trên nét mặt.
Sáu Sít nhớ lại những giờ phút nồng nhiệt dưới ghe hầu mà run tùng miếng thịt. Một ìân thì tởn tới già. Không hiểu sao Sáu Sít cứ nghi con Sửu bơi xuồng đi qua. Sự ngờ vực đó lớn dần trong đầu Sáu Sít. Sáu Sít muốn chạy nhanh về nhà để tra hạch con bé.
Đến nhà, Cai Hơn hỏi ngay:
- Bà mày đâu ròi?
Con Sửu chạy ra đáp:
Dạ bà con ở trong buồng.
- Ngày nay bà có đi đâu không?
Dạ bà đi tìm cô ~ìên.
- ĩ in được không?
- Dạ không?.
Con nhỏ này....
Cai Hơn hậm hực đi thẳng vào mở cửa buồng. Một cảnh tượng hãi hùng hiện ra trước mặt. Người dàn bà nằm sóng soài dưới đất, mặt úp, hai tay buông xuôi bên sườn.
Cai Hơn bồng xốc vợ lên và gọi lòn:
Bây đâu rồi?
Một bầy đầy tớ chạy tới. Cai Hơn quắc mắt:
Bà bây làm sao như thế này?
Con Sửu thụt lùi hai ba bước và run run dáp:
- Dạ con không rõ.
- Bà bây bịnh hòi nào?
- Dạ, mới đây.
- Mới đây là hồi nào?
- Dạ hồi quá đỏ đèn một chút, bà đi tìm cô Hoen, bà về nhà đâu có bịnh gì, ủa mà có. Con hồng biết bịnh hồi nào, mà chú Sáu bảo tụi con xuống ghe dìu bà lên.
- Ghe nào?
- Dạ ghe hầu.
- Bà mày đi ghe hầu thì ai chèo?
- Dạ chú Sáu?
Rồi sao lại bịnh ở dưới ghe? Đi ghe hầu mà bịnh là sao?
- Dạ con không biết.
Sáu Sít ngồi ngoài mé thềm nhà cầu nghe đối đáp mà dựng ngược tùng sợi tóc. Sáu Sít hoang mang đến cực độ. Sáu Sít chực chạy trốn thì có tiếng quát; - Kêu thằng Sít vô đây tao hỏi.
Người đàn bà nghe chồng nói thế bèn từ tù mở mắt ra thì thấy Sáu Sít đứng ờ cửa buồng.
- Sao bà mày bịnh?- Cai Hon gắt.
- Da.....bà bịnh, tôi đâu biết được.
Mày chèo ghe đi những đâu?
- Dạ đi cùng hết hang ngách. Bà nói bà sợ cô nhảy xuống sông nên bắt tôi lội mò, nhiêu chỗ nước xoáy tôi suýt chết. Dạ về tói nhà bà nằm dưới ghe không chịu lên. Tôi hỏi thì bà nói muốn chết theo con gái.
Trời đất!
- Có lẽ bà buồn mà tâm cảm chớ không phải cảm gió cảm mạo thương hàn đâu ông Cai.
Lần đầu tiên Cai Hơn thấy thằng đánh xe ngựa sáng suốt.
- Bây giờ uống thuốc gì? Cai Hơn hỏi.
Sáu Sít ấp úng. Bà Cai chớp khẽ đôi mắt và lắc đầu ý nói chẳng có thuốc gì.
Cai Hơn sốt ruột vè vụ gả con Hiên, hơn là về bịnh tình của vợ. Nhưng nếu bà Cai đau ốm thì không thể tiến hành vụ gả cưới. Vả lại bà bịnh là vi con Hiền trốn, ông phải cho đi tìm con Hiên thì mọi việc mới ổn định được.
ông quay lại hỏi Sáu Sít:
Bây giờ phải làm sao đây?
Dạ tôi đâu có biết, ông Cai?
- Chú nghĩ là nên rước thầy Tây thầy Tàu thầy chùa hay thầy pháp?
- Dạ thầy nào cũng được, nhưng phải là thầy hay.
- Tôi giao cho chú rước thầy chữa cho vợ tôi và tìm cho được con Hoen, nghe chưa?
Sáu Sít vừa quay ra, Cai Hơn gọi giựt lại:
Hồi nãy tôi nghe có đứa nào nói vợ tôi muốn tự vận vì tìm không được con Hiền phải không?
- Dạ, tôi không biết!
ừ, thôi chú đi đi!
Dạ.
Cho mau nghe!
- Nhưng mà ít nhứt phải sáng mai mới có chớ thày bà giờ này rước họ đâu có đi, trù ra thày pháp.
Sáu Sít đi rồi, bà Cai tốc mềm ngồi dậy, mắt rực lửa:
Đùng có rước thày, đừng có hốt thuốc. Tôi không bịnh hoạn gì hết. Ông tìm cho được con Hiên vè đây thì tôi khoẻ lại, còn nếu nó đi mất thì tôi thắt cổ trong nhà này cho ông coi.
Cai Hơn là loại đàn ông già dái non hột. Lại nữa y luôn luôn bị mặc cảm sợ vợ vì những điều bậy bạ của mình, cho nên khi thấy bà Cai nổi giận thì hốt hoảng. Y lắp bắp:
Thì đế tôi đi tìm!
Cớ sự này tại ông mà ra hết. Gả vì mà gả ác vậy. Ông không nghe, ông cứ làm tới.
- Thì vụ tranh cử đến gần kề rồi nên tôi mới làm vậy.
- Ông tranh thì ông làm sao thì làm, chớ sao bắt đứa con nít vô đó?
Con nít nhưng lại quan trọng. Nó là cái càu bắc qua hai nhà. Mình làm suối với ảnh thì ảnh sẽ giúp mình một tay trong vụ giành phiếu. Dưới quyền ảnh có đến 6 làng gồm 18 vị hương chức thừa hành có quyền bỏ thăm. Như vậy là mình nắm chắc được 18 lá thăm. Mình bỏ tiền ra mua hết. Ban đầu mình chỉ trả một nửa.
Khi thắng cử mình trả nốt.
- Bao nhiêu?
- Mỗi lá một ngàn chẵn.
ông mua bao nhiêu lá?
Có tất cả là 54 1á. Mình chỉ càn phân nửa cọng 1 là thắng. Nghĩa là bao nhiêu?
Vậy mất bao nhiêu?
ước chừng 28- 30 ngàn.
Ông bán hết cái cơ nghiệp này để được chức hội dông à? Bà tưởng tôi ngu hả?
ông tưởng ai cũng ngu hon ông.
Cai Hơn thảy vọ bớt gay gắt nên ngồi ~c xuống giọng giảng giải:
Dời này tất cả dều sống nhờ gian lận. Lòn gian lận lớn, nhỏ gian lận nhỏ. Chẳng có ai ngay thẳng đàng hoàng. Tôi chi thí cho mồi tên vài chục bạc mặt thôi, còn lại hứa sẽ trả khi thâu lúa ruộng mùa này. Thằng nào mà chẳng khoái. Khi dắc cử xong thì mình dã là Cai Tổng. Thằng hương chức nào gan cóc tía mà dám đòi nợ Cai Tổng. Mà nợ gì mới được chớ? Há miệng mắc quai.
Chẳng lẽ nó dám nói rõ là tìcn nó bán lá thăm cho tôi? Bà thấy chưa? Rốt cuộc tôi chỉ bỏ ra vài ngàn là ẵm gọn chức Cai Tổng.
Và chỉ trong một năm, tôi bóp đầu tụi nó lấy lại gấp năm gấp mười.
Bà Cai gạt ngang:
- Ông dâu có làm làng đâu mà tranh chức Cai Tổng được?
Cai Hơn lặng thinh. Đến đây y mới nhớ rằng mình đặt cái cày trước con trâu. Y quên mất một điều quan trọng là muốn ra Cai Tổng phải có ít nhứt ba năm làm một trong ba chức thừa hành của ban hội tề Hương Thân, Hương Hào và Xã Trưởng. Hắn khứng lại, nhìn vợ với cái nhìn bực tức như một chiếc gậy thọc bánh xe. Nhưng y chẳng nổi giận được vì đó là sự thực.
Thấy chồng im, bà Cai tiếp:
- Ông coi chùng bỏ tiền ra rồi chỉ hốt về ba cái cười của thiên hạ. Chưa làm chức việc nhỏ sao biết cách làm quan lớn. Ngay cả một tiếng xã giao, một chút luật lệ cũng không biết thì trì dân nỗi gì?
Cai Hơn định thần lại rồi nói:
- Tôi có cách.
- Cách gì?
Cách gì cũng không qua then! Tôi lên quan chủ quận là xong.
- Ông quen với ai trên đó mà vô cửa đư cai Hơn lại bị khứng. Cai Hơn không quen ai trên quận.
Tiếng là Cai, nhưng chi là Cai cao su, chớ không phải cai đội trong cơ lính. Nhưng Cai Hơn vẫn cương lý.
- Tôi đút tiên cho tụi lính gác.
Lính gác nó cho ông vô, nhưng ông quận không tiếp thì ông làm sao?
ờ ờ.
- Ông quận ngồi tuốt trong sâu chớ có đứng ngoài hè đâu mà ông nói chuyện được.
Cai Hơn chớp chớp mắt rồi nói:
- Tôi đi ngõ sau gặp bà quận.
- Dàn ông mà đi gặp đàn bà, đàn bà lại cao sang hơn, ông coi có tiện không?
- Ờ ờ nhưng mà xưa nay chuyện đời nó vậy. Vua không chịu nghe nhưng hoàng hậu nhận lời rồi vua cũng phải nghe. Miễn tôi gặp được bà quận là được. Tôi nhớ một bà...
Bà Cai quay mình úp mặt vào vách như một cử chỉ phản đối, nhưng lại cũng như muốn chùa chỗ cho chồng nầm.
Sau khi va chạm xác thịt vòi Sáu Sít ở dưới ghe hầu bà Cai cảm thấy mình vẩn còn bồng bềnh trên những sóng nhỏ ven sông dưới những tàng cây bần. Tự nhiên bà thèm muốn trở lại.
Lâu nay tại sao ông chồng khỏe mạnh của bà chỉ phí sức ở những đâu đâu? Con gái cũng chỉ hơn đàn bà ở vài điểm, nhưng chúng lại có những điểm kém đàn bà. Mãi đến sau khi có con, vợ chồng bà mói thấy lý thú trong việc giao hoan. Chồng bà bảo như vậý và bà cũng thú thiệt với chồng như vậy. Suối cạn rồi dầy, sông nước lớn và nước ròng, ròng xong lại lớn, trên miên thủy triều.
Một dòng sông không bao giờ có một vẻ giống nhau ở những buổi sáng hay chĩeu. Người phàm tục thường di tìm những cái mà mình có sẵn trong tay.
Bà Cai muốn hiểu vì sao bao lâu nay sống với chồng mà thân thể bà chẳng hề bị đụng chạm. Hơn nữa bà sợ cái kết quả bất ngờ trong cuộc 'đụng chạm" vừa qua với gã đầy tớ, nếu xảy ra bà sẽ không có cớ đổ cho chồng.
Cai Hon đi hoạt động suối ngày hơi mệt mỏi nên trước chiếc gối trắng để sẵn trên giuòng êm, thì ngả lưng.
Bà Cai nằm im lắng nghe bên trong da thịt. Bà chờ đợi một bàn tay nắm vai, một tiếng âu yếm thầm thì vào tai bà. Bà nhắm mắt mơ màng.
Bà à!
U Bà đi dúm tôi được không?
- Đi đâu?
- Đi lên quận!
- Tôi không có đi đâu hết á.- Bà Cai quát ngay và nầm nép vào thanh giường.
- Thôi mà bà! - Cai Hơn nhích vào và quàng tay qua lôi vai vợ - Bà đi dúm tôi chút.
Bà Cai lặng thinh. Thì ra y nằm xuống đây để bàn chuyện khác, không phải làm việc vọ chồng. Một ý dình bật lên trong đầu bà. Phải bắt hắn làm cái việc mà bọn đàn ông dịu hâm hở làm không cần đợi vợ đòi. Bà Cai quay ra ôm, chân gác ông Cai.
- Ông đi đâu cả ngày nay?
Tôi đi lên ông hội đồng.
Ròi đi đâu nũa?
- Rồi....tôi....tôi.
- Tôi không nói hôm nay. Tôi hỏi hon mười năm nay ông đi đâu?
- Tôi di đâu bà biết rồi, cần gì phải hỏi.
- Nhà này chết hết rồi hả?
- Chập! Bà sao mà?
- Tôi nói cho ông biết, tù rày hễ ông đi nữa tôi bỏ nhà cho ông coi.
Bà Cai quát tháo một chập rồi dịu giọng để dụ chồng sang cái bẫy sập ân ái. Bà ôm ông hôn hít, sò mó và thầm thì bên tai ông những lòi dịu ngọt. Ông Cai nằm nghe không sót một lời nào, đón nhận mọi sụ vuốt ve của bàn tay vợ, nhưng tâm trí ông vẩn để đâu đâu Khi ông nghe cái chánh quyền trung ương của ông bị va chạm sơ so thì ông giựt mình, ông thủ thế.
Bà Cai bị vỡ mộng.- Tại sao ông lại? Vậy nghĩa là sao?
Cai Hơn ngồi bật dậy, quay lưng lại vợ:
Sáng mai bà đi lên quận cho tôi!
- Ừ, đi thì đi, nhưng ông để tôi hỏi cái này đã.
- Thôi không có hỏi gì hết. Bà đi cho xong việc rồi, về tôi sẽ nói cho bà nghe.
- Ông oi! Tôi không phải là vợ của ông à?
Phả...i chó sa....o không?
- Ông giựt tôi từ tay chồng tôi rồi bỏ tôi lăn lóc như vầy.
Bà sống trong giàu sang mà kêu là lăn lóc à?
- Thứ giàu sang buồng không gối chiếc tôi chán ngán lắm rồí - Ừ. ừ! Tôi cũng có quên bà.
- ít nhứt mười năm. Kể tù ngày tôi về đây ông không bao giò ở phòng này. Vợ bé vợ mọn thì cũng được đi, nhưng ông đã luông tuồng bỏ bê vợ con.
Bất thần bà Cai bật lên khóc.
Bà định làm dữ vòi chồng, nhưng rồi bà chỉ khóc. Bà khóc như một cái bọc căng nước mắt vỡ xòa.
Sự chịu đựng dằn vặc những nỗi đau không bờ là người đàn bà đang nằm bên cạnh hắn.
Nước mắt bà Cai ướt cả ngực chồng. Bà không quên người chồng cũ, nhất là từ khi dòi về vùng này. Đôi lúc bà muốn dắt con trở về đồn điền nhưng chắc gì tìm được cha con Hoen. Có thể Cai Hơn đã mướn người giết ông ta rồi. Ở dồn điền dễ làm chuyện đó lắm. Chẳng ai dám thưa kiện khi biết thủ phạm có quyền thế hơn mình.
- Ông chẳng thương tôi thì ông cũng thương con Hiền một chút.
- Tôi không thương bà sao tôi để bà ở đây.
Bà Cai bất thần ngồi dựng dậy nhảy đè lên mình Cai Hơn rồi quào quào kiểm soát khắp người chồng. Cai Hơn lật ngang và bước xuống đất. Ròi mở cửa bước ra.
Bà Cai bị bỏ lại một mình. Đêm đã khuya. Thếp đèn dầu trên bàn đã cạn. Cái tim đèn đỏ chạch như một chấm than lật ngược.
Dầu đã cạn từ lúc nào.
Bà nằm vật ra úp mặt vào gối.
Hiền oi! Hiền ơi!
Dưới Bóng Dừa Xanh Dưới Bóng Dừa Xanh - Xuân Vũ Dưới Bóng Dừa Xanh