Chương 7 -
ôm ấy, cuộc du ngoạn ở Bích Đàm phải kết thúc lúc năm giờ chiều để Thu Trân còn kịp trở về Đài Bắc đi làm đêm.
Cao Gia Kỳ dường như là con nhà giàu, xem lối xài tiền chẳng biết tiếc. Chàng bao ngay một chiếc xe lô hạng sang để bốn người cùng về Đài Bắc.
Về tới Đài Bắc, Cao Gia Kỳ muốn mời cô cháu Thu Trân đi cao lâu dùng cơm tối.
Vì không muốn người ta phải tốn kém thêm, Thu Trân viện cớ cần đến bệnh viện để khởi sự làm đêm từ sáu giờ để từ chối.
Cao Gia Kỳ xem đồng hồ tay, đề nghị:
- Bây giờ là năm giờ hai mươi phút, nếu dùng cơm tối e không kịp thật, nhưng ăn tạm một bữa lót lòng tưởng không đến nỗi trễ.
Dứt lời chàng chẳng chờ mọi người đồng ý hay không, cứ tự tiện bảo tài xế cho xe đến luôn tiệm ăn Lương Vị.
Thu Trân thầm cảm thấy Gia Kỳ có vẻ hơi ngang, mời người ta như cưỡng bách. Nhưng trong khi đó, Xuân Châu chẳng những không phản đối, lại tỏ ra rất cao hứng tán trợ, hiển nhiên mức độ thân nhau giữa hai người chẳng ít.
Thấy, vậy, Thu Trân không nỡ làm em mất hứng và cũng muốn cho cuộc du ngoạn Bích Đàm chiều nay trọn vui, nàng mặc nhiên chấp nhận thuận vụ đi ăn này.
Vừa vào tiệm, Cao Gia Kỳ cũng chủ động gọi ngay một loạt các món bánh bao, xíu mại, hủ tiếu, mì, cháo... và chàng bặt thiệp mời ai nấy dùng. Suốt bữa ăn, chàng đối xử đặc biệt niềm nở và lễ độ với cô Hai và Thu Trân. Còn với Xuân Châu thì chàng lại chẳng khách sáo chút nào. Ngược lại, Xuân Châu cũng rất tự nhiên với chàng có những lúc lại chỉ trích chàng điều nọ điều kia nữa, nhưng chàng cứ luôn tươi cười, chớ chẳng hề nổi nóng.
Nói ngay ra, một thanh niên ôn hòa văn nhã như Cao Gia Kỳ, quả đúng là mẫu người dễ mến đối với phần đông các cô gái. Tuy nhiên, chàng chẳng làm xao động được con tim Thu Trân tí nào, vì nàng không thể một dạ hai lòng quên phụ Tường Phương.
Ăn xong bữa điểm tâm chiều, thì đã năm giờ năm mươi phút, Thu Trân không dấu được vẻ sốt ruột Xuân Châu liền... ra lệnh cắt đặt:
- Gia Kỳ! Anh đưa chị Thu Trân đến y viện còn tôi "hộ tống" cô Hai về nhà nghe!
Cao Gia Kỳ gật đầu "tuân lệnh" và mau mau ra đường gọi ngay hai chiếc xe lôi. Thu Trân không tiện lớn tiếng kêu Gia Kỳ lại để ngăn cản trước đông người. Nàng lại bị động thêm phen nữa, cùng lên xe đi với chàng, trong khi cô Hai và Xuân Châu ngồi chung chiếc thứ hai về nhà.
Đây là lần đầu tiên trong đời con gái, đã hăm bốn tuổi đầu, Thu Trân mới một mình ngồi chung xe với một chàng trai cùng lứa tuổi.
Con tim nàng đập rộn lên vì thấy... kỳ quá. Nàng có cảm tưởng như tất cả người qua kẻ lại trên đường phố đều chú mục nhìn vào nàng và chàng, để bảo nhau rằng chàng và nàng là đôi bạn tình hay một cặp phu thê trẻ mới cưới. Tim nàng nhảy càng mạnh, toàn thân nàng nóng ran, đôi má nàng đỏ bừng...
Suốt thời gian ngoạn thuyền tại Bích Đàm cũng như lúc đáp xe lô từ Bích Đàm về Đài Bắc, luôn luôn Cao Gia Kỳ nói năng rất lanh lợi, hoạt bát. Bây giờ bốn người đã bớt đi hai, trên xe lôi chỉ có chàng và Thu Trân, nàng đoán thế nào chàng cũng sẽ nhân dịp vắng vẻ, thuận tiện mà nói thật nhiều, có thể tỏ tình cùng nàng cũng nên. Nàng đâm lo ngại, vội ngấm ngầm chuẩn bị sẵn mấy câu trả lời cự tuyệt...
Nào ngờ thực tế lại trái hẳn ước liệu của nàng. Dọc đường, thủy chung chàng chỉ thốt hai câu vắn tắt, cần thiết mà thôi, còn thì cứ ngồi, nghiêm chỉnh nín lặng.
Từ chỗ nghi ngại, nàng đổi sang phần nào có hảo cảm với chàng vì nhận thấy một thanh niên còn biết dè dặt, e thẹn trước nữ nhân như vậy là con người có tư cách, lễ độ, khác hẳn hạng mặt dày mày dạn, sỗ sàng, trớt nhã. Nàng không khỏi thầm hối hận về sự hấp tấp xét đoán của mình vừa rồi.
Xe đổ trước cổng y viện. Thu Trân mỉm cười:
- Cao tiên sinh, hôm nay chúng tôi đã làm tốn kém và nhọc công tiên sinh khá nhiều, khiến tôi rất áy náy.
- Ồ! Có chi, có chi! Tôi vẫn quen thực tình như thế.
Chàng vừa đáp khẽ, vừa lịch sự dìu nàng cùng bước xuống xe.
Thấy chàng có ý muốn đưa mình vào luôn cổng y viện. Thu Trân vội từ chối khéo bằng cách đưa tay cho chàng bắt và thốt lời cám ơn, rồi hấp tấp tiến vô cổng ngay...
Chiều hôm sau, Thu Trân còn đang ở nhà, chưa đi làm thì thấy Xuân Châu về, đầy vẻ vội vàng:
- Ủa! Chiều nay bộ em không có giờ học sao?
Xuân Châu cười:
- Có chứ! Nhưng vừa mãn giờ là em lẹ lẹ về nhà ngay, vì sợ chậm chân một chút sẽ không được gặp chị.
- Em cần gặp chị có việc gì vậy?
- Để hỏi xem chị có cảm tưởng thế nào về Cao Gia Kỳ. Chị không chê Gia Kỳ chứ?
- Xuân Châu, hảo ý của em lo lắng cho chị, chị rất cảm kích, nhưng đáng tiếc là chị không nghĩ đến việc kết giao với bạn trai.
- Đến như cô hai, gần sáu mươi tuổi rồi mà cũng nhìn nhận việc chị có bạn trai chẳng hại gì kia mà!...
Xuân Châu làm như một nhà biện sĩ thuyết khách thời cổ, tiếp:
- Còn chị, là một phụ nữ có học thức ở thời đại tân tiến này, không lẽ tư tưởng không theo kịp ý nghĩ cởi mở của cô Hai?
- Nếu chị chưa có vị hôn phu, thì việc có bạn trai chẳng hại gì thật. Đây không phải là vấn đề tư tưởng cởi mở hay không mà thuộc về tục lệ luân lý đáng giữ gìn. Bất luận nam hay nữ, đều phải chuyên chính, trong sạch trong tình ái, chớ không thể hời hợt, bừa bãi. Nếu chẳng giữ gìn đạo lý ấy, thì nam nữ trong xã hội sẽ xô bồ và giá trị của tình ái, của hôn nhân sẽ chẳng còn gì nữa cả?
Xuân Châu trầm ngâm:
- Lời chị rất xác đáng. Nhưng, trường hợp của chị là trường hợp đặc biệt. Đã bảy tám năm rồi anh Tường Phương bặc hẳn âm hao. Đó không phải là thời gian ngắn ngủi gì. Vạn nhất anh ấy sẽ vĩnh viễn chẳng tìm lại chị, không lẽ chị cũng cứ vĩnh viễn chẳng kết hôn với ai hết? Em vẫn hiểu, đối với tình yêu chúng ta phải trung thành, chung thủy, song thực tế, chị với anh Tường Phương chưa hề làm đám cưới, đôi bên chưa từng được ràng buộc nhau bởi bất cứ một trách nhiệm hay quyền lợi nào, thì chị đâu thể ở đây mà đóng vai người vợ thủ tiết mãi mãi? Theo em đoán, anh Tường Phương chắc đã có vợ con rồi, tất nhiên không còn mặt mũi nào tìm lại chị nữa đâu.
Thu Trân nghe một nỗi thê lương dâng lên trong tâm hồn.
Nàng thầm thấy Xuân Châu đoán hữu lý, lập luận cũng đúng, vì giữa nàng với Tường Phương ngoài tình cảm qua thư từ, quả chẳng bị sự ràng buộc nào khác, đến mặt mũi nhau cũng chưa gặp gỡ trực tiếp một lần.
Nhân lúc Thu Trân cúi đầu lặng thinh, Xuân Châu lại tấn công thêm:
- Chị Hai! Theo em thấy thì Gia Kỳ là một thanh niên tài mạo song toàn, chí hướng và tư cách đứng đắn, rất xứng đáng kết giao bằng hữu với chị. Bữa nay, gặp em trong trường, anh ấy nhiệt liệt ca tụng, ái mộ chị. Em nhận không lầm là anh ấy đã thật tâm yêu chị rồi đấy. Tuy nhiên, tình cảm chỉ có nghĩa khi được nẩy nở song phương, nên em muốn biết chị có ấn tượng ra sao với anh ấy?
Thu Trân ngẩng lên, nhìn em bằng ánh mắt hoài nghi:
- Xuân Châu! Chị chợt thấy có điều hơi khó hiểu. Em thẳng thắng khen Gia Kỳ về mọi mặt như thế, hai người lại là bạn học chung trường, lẽ nào giữa nhau chẳng đậm đà tình cảm, vì lẽ gì em không chọn Gia Kỳ làm đối tượng tình yêu cho chính mình mà lại đi giới thiệu cho chị?
- Ồ! Có chi là khó hiểu. Số nam sinh viên bạn học của em đâu phải chỉ có một mình Gia Kỳ, tất nhiên còn người khác, cũng rất tốt, rất đứng đắn, mà em có thể "lọt mắt xanh". Cho nên... phần em chưa vội, em muốn giải quyết vấn đề của chị trước, rồi mới tới em sau bởi vì chị lớn tuổi hơn em. Người con gái trên hăm bốn tuổi, tuy chưa là già song ngày tháng qua nhanh như bóng ngựa phi ngang cửa sổ, nếu khônng nghĩ xong vấn đề hôn nhân, e rằng chẳng mấy chốc đã chồng chất thêm năm ba tuổi nữa, thì thật là phí uổng tuổi xuân vô giá. Chị hai! Em không tán thành chút nào nếu chị cứ "thủ tiết" hoài đối với một người con trai đã bỏ quên chị. Thời đại này mà chị lại muốn chiếm huy chương "tiết hạnh khả phong" để trở thành xử nữ già ư?
Xuân Châu cố ý dùng phương cách "khích tướng" may ra làm chị mình quên được Tường Phương chăng. Nhưng... Thu Trân bỗng bật cười thành tiếng:
- Làm một xử nữ già cũng chẳng xấu, ít ra vẫn có thể yên thân sống qua ngày, còn hơn là bơi lội trong bể khổ của nghịch cảnh gia đình, vốn đang đầy dẫy ở xã hội thời nay.
- Chị hai! Em không nói giỡn đâu! Em muốn chị thật tình cho em biết, cảm tưởng của chị như thế nào đối với Cao Gia Kỳ?
- Nhân phẩm của Cao tiên sinh rất tốt. Nếu em định ý xây dựng hôn nhân với Gia Kỳ, chị sẽ hoàn toàn tán thành.
Thu Trân nói thật nghiêm trang, rõ từng tiếng một. Đôi má Xuân Châu bỗng đỏ bừng, dáng điệu thẹn thùa mất tự nhiên thấy rõ, khiến càng trở nên duyên dáng dễ thương.
Thu Trân liền tiếp lời:
- Xuân Châu, em vốn là một nữ sinh viên vừa xinh đẹp, vừa ngoan hiền, khả ái về mọi mặt. Chị tin là hằng ngày Gia Kỳ rất để ý em và chắc cũng đã từng theo đuổi em hơn ai hết. Như thế đã suốt bốn năm liền học chung, nhất định hai người đã thông cảm nhau sâu xa mà... nếu chị nhìn không lầm, ắt hẳn đã yêu nhau lắm rồi, phải không? Vậy mà nay em lại đem Gia Kỳ giới thiệu cho chị kết bạn, thật là một việc làm hiếm có.
Xuân Châu đã trấn tĩnh, đối đáp trôi chảy:
- Chị hai! Chị đoán đúng rồi! Em đã chẳng nói rõ với chị rồi là gì, trong trường số nam đồng học theo đuổi em thật ra khá đông, dù em có phép phân thân cũng không đủ thời giờ để nói chuyện yêu đương với từng người được; nhưng thật tình em có để ý vài ba người có nhân phẩm khá nhất, trong đó có Cao Gia Kỳ. Xin nhớ, "để ý" không có nghĩa là "yêu". Vậy, em giới thiệu Gia Kỳ với chị, đâu phải chuyện lạ, đâu có khó khăn gì mà em làm không được?
Thu Trân lại cười:
- Chị cần hỏi em một câu này mới được. Hóa ra trong trường còn có một nam đồng học khác được em coi còn trội hơn Cao Gia Kỳ nữa và em đã chọn đó là đối tượng lý tưởng?
- Đúng vậy, lần này chị nói trúng phóc.
Xuân Châu cao hứng, cười khanh khách và hỏi tiếp ngay:
- Chị hai, bây giờ chị đồng ý kết bạn với Gia Kỳ chứ?
Chợt nhớ ra đã tới giờ đi làm, Thu Trân vội đứng dậy, vừa với tay lấy chiếc sắc, vừa ngó em mỉm cười chớ không trả lời, đoạn rảo bước ra cửa.
Thu Trân đã được đổi ca làm ban ngày.
Mỗi chiều thứ sáu hàng tuần, Cao Gia Kỳ đều đến trước cổng y viện chờ đón nàng, có khi chàng vào luôn bên trong tìm gặp nàng, rồi cùng đưa nhau ra phố. Bữa thì chàng mời nàng đi xem xi nê, rồi mời đi ăn cơm tối. Bữa thì chàng chìu nàng, dắt nhau dạo công viên, hoặc ra ngoại ô phụ cần hứng mát...
Hai người chuyện trò về đủ thứ vấn đề mà phần lớn là chàng tùy theo hướng sở thích của nàng hơn là đề cập vấn đề theo ý riêng. Ngay đến cả những sự vật nào nàng không ưa, chàng cũng tinh tế, tuyệt đối chẳng bao giờ bàn tới.
Cao Gia Kỳ quả nhiên rất khéo chìu chuộng tâm lý bạn gái. Nhất cử nhất động của nàng đều lịch sự, nhã nhặn, và luôn luôn quan thiết chăm sóc Thu Trân thật chu đáo.
Mặc dù Thu Trân vẫn có ý thức tránh bàn vào vấn đề tình ái, song lối đối xử và tư cách đứng đắn của Gia Kỳ lại khiến nàng càng ngày càng tăng phần hảo cảm đậm đà với chàng.
Chàng thường cổ võ, khích lệ nàng, hiển nhiên đã đem đến cho nàng nguồn an ủi tinh thần rất lớn. Những ưu tư, phiền não trong tâm tưởng nàng dần dần tiêu tan hết. Trong vòng hai tháng, nàng lên được ba kí lô, chứng tỏ thể chất nàng đã khang kiện khả quan, nhờ tinh thần thơ thới.
Tuy nhiên, trước như sau, nàng vẫn không coi chàng là người yêu, mà chỉ nhìn nhận là một người bạn tốt, thế thôi.
Ba tháng xuân quang đã qua thời tiết dần dần trở nóng, mùa Hạ đầy bức rức bực bội nó lù lù hiện đến.
Dạo này Xuân Châu học mải miết, vì sắp thi mãn khóa, lại là niên khóa cuối cùng tốt nghiệp đại học – mà nàng thì muốn đậu hạng ưu, chiếm kỳ được danh dự đem về nhà, để xứng với bao nhiêu gian khổ bấy lâu, cùng lòng kỳ vọng tha thiết của Thu Trân, người chị cao quý nhất của nàng.
Hôm nay, đúng chu kỳ thường lệ - chiều thứ sáu – Cao Gia Kỳ lại đến y viện đợi rước Thu Trân.
Chàng ngỏ ý muốn mời nàng đến nhà hàng Đại Lục, dùng cơm tây. Nàng ngại tốn kém cho chàng, hơi ngần ngừ, nhưng chàng chí quyết thỉnh cầu mãi, nàng không đành từ chối nữa.
Trong phòng máy lạnh của nhà hàng, hai người ngồi đối diện nhau, quên đi tiết sơ hạ nóng bức bên ngoài. Dưới ánh đèn sáng, Gia Kỳ càng hiển lộ những nét mi thanh mục tú của một chàng thanh niên anh tuấn. Và Thu Trân, càng kiều diễm, duyên dáng bội phần.
Nhìn Gia Kỳ, thêm lần nữa Thu Trân ngấm ngầm đoán chàng không thể hăm bốn tuổi, mà chỉ hăm hai - đồng tuổi với Xuân Châu là cùng.
Nàng lại cảm thấy kỳ lại tại sao Xuân Châu nói chàng hăm bốn tuổi mà chàng cũng không phủ nhận?
Vừa ăn, nàng vừa trầm ngâm nghĩ ngợi.
Thình lình Gia Kỳ lên tiếng:
- Thu Trân! Thu Trân đẹp lắm!
Lần đầu tiên chàng đổi cách xưng hô, gọi thẳng tên nàng. Và cũng là lần đầu tiên chàng mở đề bằng lời tán tụng nàng đẹp.
Quả quá bất ngờ! Đúng là một "biến cố"! Thu Trân kinh ngạc đến độ hoài nghi hai tai mình đâm ra nghễnh ngãng, nghe lộn.
Nàng nín thở, trố mắt nhìn chàng xuất thần.
Chàng đỏ rần mặt mày, như vừa uống mấy ly rượu mạnh. Nhưng chàng gắng trấn tĩnh, nở nụ cười kém tự nhiên, khẽ hỏi:
- Thu Trân không bằng lòng về lối xưng hô vừa rồi của tôi chăng?
- Giữa bạn bè với nhau, lại là bạn thân, người ta vẫn không dùng đến cách xưng hô tiên sinh, tiểu thư, ấy là chuyện thông thường.
- Thế thì... hay là Thu Trân không thích tôi ca ngợi Thu Trân đẹp?
Thu Trân cười:
- Có người khen tôi đẹp, tại sao tôi lại không thích? Có điều... tôi không khỏi lấy làm lạ...
- Thu Trân lấy làm lạ điều chi?
- Chúng ta thường gặp mặt nhau trong hơn hai tháng quen biết giao dịch rồi, chả lẽ mãi tới ngày giờ này Gia Kỳ mới phát giác tôi bỗng dưng trở nên xinh đẹp?
- Ồ! Nếu thế thì Thu Trân không nên lấy làm lạ. Ngay lần mới gặp ở Bích Đàm, tôi đã nhận thấy Thu Trân là một cô gái mỹ lệ phi thường rồi, một vẽ đẹp thùy mị, đoan thục. Nhưng, hơn hai tháng qua, tôi không dám mạo muội ca ngợi, vì sợ Thu Trân giận...
Thu Trân cười thật ngọt ngào:
- Còn bây giờ Gia Kỳ không sợ tôi giận?
- Hơn hai tháng quen biết nhau, tôi hiểu Thu Trân chẳng những là người dồi dào tình cảm, lại rất có lý trí, là một cô gái kiên cường đúng mức. Thu Trân đã thường thường khích lệ tôi, hướng dẫn tôi... Tôi nhận thấy, được ở cạnh Thu Trân, quả thực tôi đã thu thập được nhiều điều bổ ích, chẳng kém ở học đường. Tôi ca ngợi Thu Trân đẹp, không phải chỉ ca ngợi nhan sắc bề ngoài mà thôi, tôi còn muốn nói đến cả nội tâm đẹp của Thu Trân... Tôi chưa từng thấy Thu Trân lúc giận sẽ ra sao, nhưng nếu có chọc cho Thu Trân nổi nóng, tôi cũng chẳng ngại bằng khi Xuân Châu giận, vì Xuân Châu mà nổi giận thì tôi bị nàng lớn tiếng chỉ trích tơi bời...
- Gia Kỳ nói tốt cho tôi quá chừng! Thật ra tôi cũng rất cảm tạ Gia Kỳ, vì hơn hai tháng qua, tôi đã được Gia Kỳ khuyến khích, an ủi rất nhiều. Tôi xin ghi nhớ mãi tấm lòng tốt của Gia Kỳ.
- Thu Trân! Được nghe Thu Trân nói như vậy, tôi vô cùng cao hứng!...
Chàng hơi ngập ngừng một chút, rồi mạnh dạn tiếp lời, nhưng lại cũng ngập ngừng:
- Hôm nay... hôm nay...
- Hôm nay thì sao?
- Hôm nay, tôi xin chân thành cầu hôn với Thu Trân, chẳng hay Thu Trân có bằng lòng không?
Thốt được bấy nhiêu, Gia Kỳ đã bừng đỏ mặt mày.
Thu Trân cũng ửng hồng đôi má và chưa kịp nghĩ ra lời nào khác hơn là khẽ hỏi lại:
- Gia Kỳ cầu hôn với tôi?
Rồi nàng từ từ cúi đầu nhìn xuống.
Gia Kỳ lộ hẳn vẻ băn khoăn. Tài ăn nói lưu loát của chàng chợt biến mất. Chàng chỉ còn biết ngồi im, không dám thở mạnh, trân trối ngó Thu Trân...
Sau một lúc bối rối, Thu Trân trấn tĩnh, lên tiếng:
- Gia Kỳ! Tôi xin hỏi Gia Kỳ câu này nhé. Tại sao Gia Kỳ không cầu hôn với em gái tôi?
Nghe hỏi, mặt Gia Kỳ càng đỏ. Và dù đang ngồi trong phòng máy lạnh, mà trên mí tóc góc trán chàng lại tươm mồ hôi hột. Nhưng chàng không tự hay biết như thế, cứ ngồi ngây người ra.
Thu Trân đưa tay mở chiếc hộp trên bàn, lấy một vuông khăn lông tẩm nước hoa hấp nóng, đặt vào tay Gia Kỳ.
Như sực tỉnh cơn mộng, chàng dùng vuông khăn lau mồ hôi trán.
Thu Trân vội tiếp lời:
- Gia Kỳ! giữa Gia Kỳ với em gái tôi đã từng hiểu biết nhau suốt bốn năm dài đồng học, còn với tôi, chỉ mới quen vài tháng nay. Cố nhiên sự cảm thông cũng có chỗ khác biệt nhau. Tôi tin là Gia Kỳ với Xuân Châu đã thông cảm nhau xâu xa. Chẳng hạn, bằng một câu nói vừa rồi của Gia Kỳ rằng: "Xuân Châu mà nổi giận thì tôi bị nàng lớn tiếng chỉ trích tơi bời", cũng đủ hiểu hai người thân thiết nhau đến độ nào rồi, vì nếu chẳng thân đúng mức, nếu không quan tâm nhau thực sự, thì đâu thể có cử chỉ như thế với nhau được... nếu Gia Kỳ với Xuân Châu chỉ là bạn bè hời hợt tầm thường thì Xuân Châu không khi nào dám chỉ trích Gia Kỳ và ngược lại Gia Kỳ cũng không thể chấp nhận sự chỉ trích ấy, phải không?
Gia Kỳ mỉm cười:
- Thu Trân nói thế để làm gì? Tôi đang đặt vấn đề một đàng thì Thu Trân lại bàn về một nẻo. Hiện tôi đang cầu hôn với Thu Trân chớ đâu phải bình phẩm về sự quen biết thân hay không giữa Xuân Châu với tôi.
Thu Trân càng trở nên tự nhiên, bình tĩnh. Nàng nhìn Gia Kỳ, cười thật tươi:
- Gia Kỳ! Thiết tưởng Gia Kỳ cũng nên hiểu vì sao hơn hai tháng nay tôi đều giữa đúng hẹn chiều thứ sáu hàng tuần, để cùng đi chơi đó đây với Gia Kỳ.
- Ồ! Đó là... đó là...
Chàng hơi khựng lại một chút, đoạn thành thật đáp:
- Như thế vì, ít ra, tôi cũng đã được Thu Trân có đôi phần thiện cảm.
Thu Trân khẽ lắc đầu:
- Thiện cảm với Gia Kỳ thì có thật, nhưng không phải vì có thiện cảm mà tôi sốt sắng tiếp nhận sự hẹn hò đều đều như thế đâu.
Nàng lại tươi cười, rồi nghiêm chỉnh tiếp:
- Mà dụng ý của tôi là muốn có những dịp thế, để quan sát, tìm hiểu kỹ càng nhân phẩm, tư cách của Gia Kỳ. Hơn hai tháng qua, tôi nhận ra Gia Kỳ không có khuyết điểm gì đáng kể, khiến tôi hết sức vui mừng, vô vàn an ủi. Tôi mừng cho chuyện chung thân hạnh phúc của em gái tôi. Xuân Châu mà xây dựng gia đình với một người tốt như Gia Kỳ thật là một nguồn an ủi vô biên cho tôi. Tôi tin rằng Gia Kỳ sẽ rất xứng đáng là một người chồng hoàn toàn, cho Xuân Châu trao thân gởi phận.
Nét mặt Gia Kỳ nhăn nhó cười không ra cười, cứ đưa tay vuốt tóc sau gáy:
- Thu Trân, nghĩa là Thu Trân chẳng hề yêu tôi?
- Ồ! Tôi rất yêu Gia Kỳ. Tôi xin lập lại, tôi rất yêu Gia Kỳ! Nhưng, từ ngữ "yêu" vốn rất rộng nghĩa. Tôi yêu cái tình ý chân thành, nhân phẩm đứng đắn của Gia Kỳ và dã hoàn toàn coi Gia Kỳ là một người anh rất tốt. Gia Kỳ! Cả Gia Kỳ lẫn Xuân Châu đều sắp thi tốt nghiệp tới nơi rồi. Bốn năm đồng học với nhau, kể cũng là thời gian khá đầy đủ cho Gia Kỳ với Xuân Châu hiểu biết nhau xâu xa, tôi biết là chuyện tình cảm của hai người rất tốt đẹp, đậm đà, ấy là điều đáng mừng lắm. Dù sao thì hai người cũng nên có chương trình chung, sau khi tốt nghiệp đại học chứ! Gia Kỳ, tôi mong rằng Gia Kỳ hãy đem tình nghĩa dành cho tôi mà tập trung vào em gái tôi, được thế, tôi sẽ mang ơn Gia Kỳ mãi mãi. Nếu Gia Kỳ còn bảo rằng yêu tôi mà quên đi mối tình thắm thiết đối với Xuân Châu thì, thú thật, tôi sẽ rất buồn. Gia Kỳ! Xin hãy nghe theo lời tôi, nhé! Từ nay, Gia Kỳ cũng không nên đến tìm tôi nữa, vì thời gian qua tôi đã tìm hiểu khá đầy đủ về Gia Kỳ rồi, tôi hết sức an tâm cho Xuân Châu, đã có một người yêu và sẽ là người chồng tương lai, rất xứng đáng như Gia Kỳ. Tôi an tâm, vì tin rằng Gia Kỳ sẽ vĩnh viễn chiếu cố Xuân Châu trên đường đời.
Mặt Gia Kỳ không còn đỏ nữa. Chàng ngồi thừ ra, trầm mặc như đang nghĩ ngợi lung lắm.
Khá lâu, thình lình từ khóe mắt chàng trào ra mấy giọt lệ.
Thu Trân cực kỳ áy náy, hỏi gấp:
- Sao Gia Kỳ lại rơi lệ? Gia Kỳ đau buồn lắm chăng?
Bất thần Gia Kỳ thò tay sang, xiết chặt tay Thu Trân, giọng hơi rung vì khích động:
- Thu Trân! Không phải đau buồn, mà tôi quá cảm động, vì thật không thể ngờ tình tỷ muội của Thu Trân với Xuân Châu lại cao cả, vĩ đại đến mức tối thượng! Thu Trân thật phi thường! Mà Xuân Châu cũng phi thường lắm.
Thu Trân không khỏi ngơ ngác:
- Ủa! Gia Kỳ nói gì tôi chưa hiểu? Có thể nói rõ hơn không?
- Ồ! Không... không có chi! Tôi... tôi... nhận thấy Thu Trân hết sức thương yêu Xuân Châu...
Chàng đâm lúng túng, như cố khỏa lấp, che dấu một chuyện gì vậy.
Thu Trân cúi đầu, không hỏi thêm, nhưng không ngớt suy nghĩ về lời vừa rồi của Gia Kỳ.
Và nàng sực đoán ra, có thể đây là một màn kịch mà Xuân Châu chính là đạo diễn. Nếu không sao Gia Kỳ lại sơ hở thố lộ câu nói ấy? Phải chăng do uy lực của tình yêu, Gia Kỳ đã bị Xuân Châu sai khiến tiến hành cuộc cầu hôn với mình?... Nghĩ đến đây, tự dưng nàng cũng rơi nước mắt.
Gia Kỳ hoảng hốt:
- Thu Trân... sao lại... như vậy?
- Cao cả, vĩ đại không phải là tôi, mà là em gái tôi. Tôi cũng đang cảm động, có lẽ giống như sự cảm động của Gia Kỳ.
Gia Kỳ lộ vẻ bất an và dường như hơi thẹn, không dám ngó thẳng Thu Trân.
Từ phút giây này trở đi, hai người không ai nói thêm lời nào nữa, cứ lặng lẽ ăn đến xong bữa cơm, mà chẳng biết ngon là gì.
Mọi khi, sau lúc đi ăn xong, hai người lại đưa nhau đi dạo một vài vòng công viên, rồi mới tạm biệt. Nhưng lần này, chàng chẳng mở lời yêu cầu, mà nàng cũng càng không muốn nhắc tới chuyện đi dạo.
Hai người chia tay, Gia Kỳ vẫy gọi một chiếc xe lôi cho Thu Trân về nhà. Chàng đứng nhìn theo cho đến khi chiếc xe khuất hẳn vào một ngã rẽ.
Thu Trân về tới nhà thì thấy em còn đang cắm cúi ngồi học.
Xuân Châu ngẩng lên nhìn chị, đặt bút xuống, tươi cười hóm hỉnh. Thu Trân kéo ghế ngồi đối diện em, nói ngay:
- Cô bé khỏi dòm tôi mà cười, để tôi nói cho nghe, Gia Kỳ bỗng nhiên mới vừa hỏi ý cầu hôn tôi rồi đấy.
Xuân Châu cười càng tươi:
- Chị đã chấp thuận?
- Em đoán thử xem?
Vừa nói, nàng vừa đứng lên, thay y phục, mặc đồ ngủ.
- Chị hai! Gia Kỳ đã thành thật cầu hôn, chắc chị đã chấp thuận rồi phải không?
Thu Trân cài cửa phòng rồi quay trở lại, vừa buộc dây thắt lưng áo ngủ, vừa nhoẻn cười:
- Em lại hay đùa dai nữa rồi. Bộ em quên rằng chị đã có vị hôn phu từ lâu rồi sao?
- Ồ! Nếu không có thiện cảm với Gia Kỳ, thì hai tháng nay chị đã không đi chơi chung với anh ấy. Vậy mà chị nỡ từ chối. Thế nào Gia Kỳ cũng đau khổ vì thất vọng.
- Không đến nỗi như thế đâu. Chị với Gia Kỳ mới biết nhau chưa lâu, thực ra cũng chưa nẩy nở tình yêu, thì có lý đâu Gia Kỳ đau khổ vì thất vọng. Chị đã nói thẳng với Gia Kỳ, từ rày đừng đến tìm chị nữa.
Dứt lời, nàng trở gót đi thẳng vào buồng rửa mặt.
Chập sau, lúc nàng trở ra, thì Xuân Châu đang chống khuỷu tay trên bàn, ôm cằm, ngồi đăm chiêu xuất thần.
Thấy em lộ vẻ không vui, nàng bật cười thành tiếng.
- Chị cự tuyệt Gia Kỳ cầu hôn thì ăn nhằm gì mà coi bộ em ưu tư vậy?
Xuân Châu lườm chị:
- Chị đã làm khổ người em giới thiệu.
Thu Trân nắm tay em kéo lại giường:
- Chúng ta đi ngủ thôi. Thực ra, em bất tất phải lo cho Gia Kỳ, vì trong tâm khảm y đã có sẵn hình bóng một người yêu từ lâu rồi, nay dầu chị cự tuyệt, y cũng chả đến nỗi đau khổ thất vọng đâu.
- Hả? Sao chị biết thế? Y có người yêu khác ư? Chính y nói thế hả?...
Xuân Châu hỏi dồn, đầy hoang mang.
- Y không có nói, nhưng chị đoán biết.
Xuân Châu thở phào một hơi, ngồi xuống mép giường.
Thu Trân hôn vào má em mấy cái liền, đoạn ngã lưng xuống nệm, vừa bảo:
- Em đừng băn khoăn nghĩ ngợi gì hết về sự phiền muộn của chị. Chị đã hết buồn rồi. Chị đang lạc quan yêu đời lắm.
Xuân Châu chẳng nói năng gì hết, cũng nằm xuống, làm như muốn ngủ.
Tuy nhiên, chẳng ai ngủ được cả. Xuân Châu cứ lăn qua trở lại hoài, như đang bức rức vì một ý nghĩ gì.
Thu Trân bỗng ứng tiếng:
- Em à!
- Hở?
- Vừa rồi em có ý trách sao chị đã ưng thuận hẹn hò đi chơi chung với Gia Kỳ hơn hai tháng nay mà bây giờ lại cự tuyệt lời y cầu hôn? Thực ra, thời gian qua chị đã thay mặt em, để quan sát nhân phẩm của Gia Kỳ đó. Ngay từ đầu, chị đã đoán Gia Kỳ vốn là người yêu của em, vì xuyên qua thái độ của em đối với y, hiển nhiên giữa hai người đã thân thiết nhau lắm rồi. Tuy nhiên, chị vẫn chưa hiểu tại sao em lại liều lĩnh đem cả người yêu của mình mà nhường cho chị? Ấy là dụng ý gì vậy?
Xuân Châu không trả lời.
- Em! Em đối với chị như thế, khiến lòng chị cảm kích không biết nói sao cho vừa. Nhưng, một thời gian qua, cho đến bây giờ, chị với Gia Kỳ thực tình không phát sinh yêu đương được, mà chị chỉ xem Gia Kỳ là một người bạn tốt, một người em đứng đắn thế thôi. Hơn hai tháng quan sát, chị đi tới kết luận, Gia Kỳ quả là một thanh niên ưu tú, em mà kết hôn với Gia Kỳ thì thật xứng đôi; được thế, chị sẽ vô cùng an tâm, vô cùng vui mừng.
Xuân Châu ửng hồng đôi má.
- Chị hai! Chị đã biết rõ rồi, em cũng chả dấu, chả chối cãi nữa. Có điều nầy... giả sử chị em mình đồng kết hôn một chồng, chị có chịu không?
- Ái chà! Tại sao em lại nhắc tới điều đó làm chi?
- Mấy năm trước, há chị đã chẳng từng nói với em là chị em mình cùng chung hoạn nạn, cùng chung phú quý, cũng có thể cùng chung hạnh phúc tình ái! Chị hai, chị thử nghĩ, ngay từ ngày ấy, chị đã sẵn sàng đem tình yêu vị hôn phu mà sẻ một nửa cho em, thì tại sao bây giờ em không thể nhường hẳn mối tình của em cho chị?
Thu Trân vừa cảm động, vừa buồn cười:
- Vậy là chị đã đoán hoàn toàn đúng rồi. Có phải em đã bức bách Gia Kỳ cố gắng kết thân xây dựng tình yêu với chị?
- Vâng, Gia Kỳ hoàn toàn nghe theo lời em.
- Y bằng lòng cưới cả hai chị em chúng ta ư?
- Ban đầu thì Gia Kỳ lộ vẻ khó xử. Nhưng em bảo, nếu không chịu vậy, thì cũng đừng hòng kết hôn với em. Chàng không có cách nào hơn, đành tuân theo ý em. Và rồi, sau ngày em giới thiệu chị với chàng quen nhau, chẳng những chàng hoàn toàn nguyện ý thực hiện giải pháp của em, tức thành hôn với cả hai chúng ta, mà chàng còn hết sức sùng bái chị. Chàng từng thú nhận với em, rằng chị vừa đẹp hơn em, vừa ôn nhu hiền hòa hơn em, nói tóm, chàng ca tụng chị là một phụ nữ khả ái nhất trên đời. Và thực tâm chàng đã yêu chị. Bây giờ chị lại từ chối lời chàng cầu hôn, chàng thất vọng đau khổ thật đấy.
- Chị không tin Gia Kỳ đã dám nói như thế trước mặt em.
- Bộ em dám nói dối chị à? Giữa em với Gia Kỳ, chẳng chuyện gì là úp mở, quanh co cả. Hễ bữa trước chàng đi chơi với chị ra sao, là liền hôm sau chàng kể rành mạch lại cho em nghe ngay.
- Thế mà em không nổi nóng ư?
- Tại sao em phải nổi nóng? Chàng ca tụng người chị yêu quý nhất của em, là quá đúng, là thật trăm phần trăm, em cảm tạ chàng còn không hết, chớ giận người ta là giận cái gì? Chẳng điểm nào em có thể sánh kịp chị hết, từ dung mạo, tánh tình, đến cả trình độ hiểu biết, chị đều vượt hẳn em, em lấy làm hãnh diện sung sướng.
Thu Trân biết rõ là em mình đang nói bằng tất cả chân tình tỷ muội, một chân tình mà nàng nhận thấy có lẽ trên đời này không có người em gái thứ hai nào chí thiết, trọn dạ như Xuân Châu.
Nàng ghì chặt em vào lòng:
- Em không tiên liệu, nếu việc đó thành sự thực thì hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào sao?
- Không cần phải tiên liệu, vì em muốn trở nên sự thật kia mà. Còn hậu quả, bất luận ra sao, em cũng sẵn sàng chấp nhận. Nhưng em tin chắc là sẽ không có gì nghiêm trọng, bởi em biết chị thương em còn hơn cả thương bản thân chị, thì đâu bao giờ chị làm khổ em.
Thu Trân chẳng còn biết nói gì hơn. Đúng ra nàng không thể thốt nên lời. Nàng ôm em bật khóc.
- Chị hai! Đừng khóc! Chị buồn em sao?
- Chị khóc vì sung sướng, vì được hưởng tình thương của em, một tình thương thần thánh!
- Chị hai! Chị đừng cự tuyệt Gia Kỳ nữa nghe! Để chị em mình vĩnh viễn gần gũi, vĩnh viễn chung sống với nhau, nghe!
- Ý của em dù chân thành, song không hợp lý, chẳng hợp pháp. Huống chi, lòng chị vẫn yêu Tường Phương và không yêu Gia Kỳ. Còn việc chị em mình vĩnh viễn muốn gần nhau, thủng thẳng rồi chúng ta sẽ nghĩ ra biện pháp, đừng lo.
Nào ngờ thình lình Xuân Châu nổi giận:
- Thì ra, ngày nào chị nói cùng chung tình yêu với em, chỉ là nói dối, chớ thật ra, chưa chắc chị đã dám đem anh Tường Phương san sẻ cho em.
- Em trách oan cho chị rồi. Ngày đó, chị nói chuyện chung tình yêu, là vì em cũng yêu Tường Phương, tức chị sẵn sàng chấp nhận một sự hợp tình hợp lý. Còn nay, sự việc không giống nhau, chị lại không yêu Gia Kỳ kia mà. Đấy, em thử gẫm xét xem lời chị nói có đúng không?
- Chị nói rất đúng. Chị vẫn chung thủy không quên mối tình cùng anh Tường Phương, em nhìn nhận chị quả là một người con gái cao thượng. Còn em, kể ra, ấu trĩ quá, đi cưỡng bách tình cảm của chị, thật là một chuyện đáng tức cười.
- Không! Đó không phải chuyện đáng tức cười đâu. Mà chị cho đó là một sự kiện không tầm thường, chỉ có người con gái phi thường như em mới dám hy sinh như thế!... Xuân Châu, chị thấy Gia Kỳ quả là một chàng trai rất tốt, sẽ cần cho cuộc đời em, vì Gia Kỳ sẽ là người chồng gương mẫu, chắc chắn đem hạnh phúc đầy đủ cho em. Có điều, tiện đây, chị lấy tư cách làm chị, khuyên em một lời, trước mặt người chồng hảo tâm trung thực như thế, đừng bao giờ em tự tỏ ra là thông minh mà cứ chỉ trích chồng thế nọ thế kia. Làm thế là tự phá hoại trầm trọng hạnh phúc vợ chồng đấy. Ở cương vị người vợ, tuyệt đối đừng gây tổn thương lòng tự trọng của chồng, hết sức tai hại. Em là người thông minh thiết tưởng chị chỉ nói bấy nhiêu cũng đã hiểu rồi. Tóm tắt, Gia Kỳ là người bạn đời rất quý của em, em nên xứng đáng với chàng, chị xin nhiệt thành chúc lành hai người...
Xuân Châu chẳng đợi chị nói dứt, đã gục đầu vào vai chị mà khóc.
Thu Trân nhẹ nhàng vuốt lưng và hôn lên mái tóc em.
Điệp Khúc Màu Xanh Điệp Khúc Màu Xanh - Quỳnh Dao