Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đấu La Đại Lục
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 6: Ngã Khiếu Tiểu Vũ, Khiêu Vũ Đích Vũ (ta Gọi Là Tiểu Vũ, Vũ Trong Nhảy Múa)
V
ương Thánh kéo một gã đệ tử bên giường ra, cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh Đường Tam: "Đường Tam, ngươi đánh bại ta, sau này ngươi chính là lão đại của phòng số bảy này."
Đường Tam cản lại khoát tay, nói: "Ta là tới để học tập."
Vương Thánh chính sắc nói: "Đây là quy củ, nắm tay ai nghạnh, người đó chính là lão đại. Ngươi tưởng rằng lão đại dễ làm? Ta không khiêm nhường với ngươi. Ngươi xem."
Vừa nói, hắn vừa mở hai ống tay áo của giáo phục.
Đường Tam giật mình chứng kiến, trên hai cánh tay này của hắn, có chừng bảy, tám vết thương màu tím.
Vương Thánh cười khổ nói: "Đây là vừa mới hôm qua tới học viện thì bị, công độc sinh chúng ta đều xuất thân từ gia đình bần cùng, đệ tử ở các phòng túc xá khác thường xuyên khi dễ người ở túc xá số bảy chúng ta, làm lão đại của túc xá, phải thay các huynh đệ xuất đầu. Ta phải mang trách nhiệm này chuyển cho ngươi."
Các đệ tử khác đều gật đầu, nhìn Đường Tam, trên mặt toát ra một tia quang mang đầy hy vọng.
Ý thức chính nghĩa là yếu tố cơ bản của hiệp khách. Bảo vệ nhỏ yếu tự nhiên cũng bao hàm trong đó, Đường Tam năm đó tại Đường môn về phương diện này đã bị giáo dục có thể nói là nhiều không kể hết, nghe vậy cũng không hề từ chối: "Vậy được rồi. Ta sẽ không nhìn đồng học trong cùng túc xá bị khi dễ."
Chính tại đây thì một thanh âm thanh thúy từ bên ngoài truyền đến: "Nơi này là túc xá số bảy sao?"
Mọi người đồng thời hướng ra phía cửa, ánh mắt nhất thời có chút trực (ý nói nhìn thẳng - straight).
Chỉ thấy một tiểu cô nương tiếu sanh sanh (???) đứng ở cửa, nhìn bộ dáng, tuổi cùng Đường Tam không sai biệt lắm, thân cao cũng cơ hồ giống nhau. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn bạch lý thấu hồng (1), bộ dáng phấn nộm (2) tựa như thục thấu đích thủy mật đào (3), làm cho người ta có loại xúc động muốn cắn một cái. Mặc dù quần áo nàng phi thường đơn giản, nhưng nhìn qua lại hết sức sạch sẽ.
Tóc dài màu đen được bện lại thành một dải như con bọ cạp dài quá mông. Một đôi mắt to, đẹp lộ ra vẻ tò mò. Tay nàng cũng đang cầm một bộ giáo phục mới tinh.
Đệ tử bên trong phòng đều là nam hài nhi, đột nhiên thấy được một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy xuất hiện, cả đám đều lộ ra bộ dáng trợn mắt há hốc mồm.
Đường Tam nhịn không được thấp giọng hướng Vương Thánh hỏi: "Chúng ta ở nơi này nam nữ có thể ở chung?"
Vương Thánh gật gật đầu, đồng dạng áp thấp thanh âm, nói: "Mọi người đều là hài tử, mỗi túc xá của trường học đều không phân biệt giới tính. Nghe nói, đến trung cấp Hồn sư học viện mới có thế tách ra. Thật sự là lạ, năm ngoái một công độc sinh đều không có, nhưng năm nay lại tới hai người. Lão đại, lên, cấp cho nàng một cái hạ mã uy."
"Ách....không cần đâu." Đường Tam không nghĩ tới mình vừa mới thành lão đại của túc xá số bảy này, lập tức gặp phải một cái nan đề. Để hắn khi dễ một cái nữ hài tử, hắn thật sự không làm được.
Cô bé đứng ở cửa nháy nháy đôi mắt to, nhìn bên trong không ai để ý tới mình, lại ngẩng đầu nhìn xem biển hiệu túc xá số bảy trên cửa, trên mặt toát ra nụ cười nhè nhẹ: "Các ngươi hảo, ta gọi là Tiểu Vũ, Vũ trong nhảy múa."
Vương Thánh đứng tại phía sau lưng Đường Tam đẩy hắn, ý bảo không thể phá hư quy củ của túc xá.
Đường Tam bất đắc dĩ phải đứng người lên, hướng phía nữ hài nhi đi tới: "Ngươi hảo, ta gọi là Đường Tam. Là, là nơi này..." Hai chữ lão đại hắn thật sự có chút nói không ra khỏi miệng, trong đầu linh cơ chợt động: "Là xá trưởng (4) của nơi này, ngươi gọi tên ta là được. Xin hỏi, vũ hồn của ngươi là cái gì?"
Tiểu Vũ nháy nháy đôi mắt to, mỉm cười nói: "Vũ hồn của ta là thỏ. Là loại tiểu bạch thỏ rất đáng yêu. Ngươi thì sao?" Trong khi nàng cười lên, trên mặt hiện ra hai má lúm đồng tiền nhỏ nhắn đáng yêu, nói không lên lời động lòng người.
Đường Tam nói: "Vậy chính là ngươi vừa đúng khắc ta, vũ hồn của ta là thực vật của vũ hồn ngươi. Lam ngân thảo." Cho tới bây giờ không có kinh nghiệm cùng nữ hài tử giao lưu, lúc trước tại Đường môn, hắn mỗi ngày cũng chỉ đều trầm mê trong ám khí, lúc này cũng có chút khẩn trương.
Tiểu Vũ cười, nói: "Ngươi thật có ý tứ, không cho ta đi vào sao?"
"Này.... là như thế này, túc xá bảy chúng ta có quy củ, công độc sinh mới tới phải thi triển một chút thực lực vũ hồn của mình. Cho nên, ta muốn cùng ngươi luận bàn một chút."
Đường Tam âm thầm an ủi chính mình, luận bàn, không phải khi dễ người. Chính mình cần thận một chút, không làm nàng bị thương là được. Coi như là giữ lại truyền thống của túc xá.
Tiểu vũ nhìn Đường Tam có chút quái dị: "Ngươi xác định?"
"Đường Tam gật gật đầu, nói: "Xác định."
Tiểu Vũ mang giáo phục của mình đặt ở một bên, trên mặt toát ra vài phần hưng phấn: "Hảo a, vậy đến đây đi."
Không đợi Đường Tam phản ứng lại, chân phải nàng đã dựng lên, mũi chân trong nháy măt bắn ra, trực đá vào cằm Tiểu Tam. Lực lượng nhìn qua cũng không lớn, nhưng tốc độ lại phi thường nhanh, dọa Đường Tam kinh hãi.
Thân thể chợt lóe hướng bên trái, tránh ra bàn chân đá tới, đồng thời thay phải chộp vào cổ chân Tiểu Vũ, chân phải theo thói quen tính đạp ra, bả vai hướng vào ngực Tiểu Vũ. Một thức Thiết Sơn Kháo tiêu chuẩn. Tại dưới tình huống bình thường, một chân chống đỡ thân thể của Tiểu Vũ thật sự là sẽ bị Đường Tam kháo (có lẽ là chặn lên) lên, vậy, nàng tất nhiên sẽ phi ngã ra ngoài.
Đương nhiên, Đường Tam rất có phân tấc, trong lòng hắn đã chú ý rất tốt, chỉ cần Tiểu Vũ mất đi cân bằng, với tốc độ của mình, tuyệt đối kịp thời giữ nàng lại, đồng thời một kháo của hắn cũng không dùng bao nhiêu lực. Chỉ cần xem như đã tỷ thí qua, cũng tính là đã vượt qua cửa này rồi.
Các đệ tử khác đều hết sức chú ý Đường Tam và Tiểu Vũ động thủ, mắt Vương Thánh nhìn động tác của Đường Tam, những tia sáng kỳ dị trong mắt toát ra liên lục, cố gắng ghi nhớ. Hắn phát hiện, động tác của Đường Tam mặc dù rất đơn giản, nhưng phi thường hiệu quả.
Nhưng là, chuyện cũng không phải tiến hành dựa theo kịch bản mà Đương Tam đã lập ra.
Tay phải của Đường Tam vừa mới nắm cổ chân Tiểu Vũ thì, đột nhiên cảm giác được trong tay trơn tuột, tình thế một trảo tất đắc (chắc chắn được) cánh nhiên cũng thất thủ. Ngay sau đó, Tiểu Vũ đá không trúng, thuận thế nhất hoành (đá ngang), đã dựng lên vai hắn. Đối mặt với vai phải Đường Tam đánh tới, hai tay nàng nhẹ nhàng cản, chân phải tại đầu vai Đường Tam mượn lực, chân kia cũng tiếp nối mà lên, thuận thế trèo lên đầu vai kia của Đường Tam.
o O o
(1) Bạch lý thấu hồng: khuôn mặt trắng trẻo, hai má hồng hào.
(2) Phấn nộm: béo mập
(3) thục thấu đích thủy mật đào: Cái này mình không rõ nghĩa lắm, tuy nhiên theo nghĩa Tiếng Anh thì là: tựa như được làm (nấu) ra từ quả đào - có lẽ đây là ý nói hình dáng cô bé dễ thương giống như một cây kẹo.
(4) Xá trưởng: có thể là túc xá trưởng.
Bộ dáng lúc này nhìn qua thập phần quái dị, hai chân của Tiểu Vũ quặp tại cổ Đường Tam, tá trợ thế của đầu vai Đường Tam trước, thân trên hướng phía sau, hai tay chống trên mặt đất, hai chân mềm mại như đạn hoàng (1), cũng tựu giảo trụ (xoắn vào) cổ Đường Tam đưa hắn ném về phía sau.
May là Tiểu Vũ còn nhỏ tuổi, lúc này mặc chính là quần, nếu đổi thành váy, vậy sợ rằng....
Đường Tam chưa bao giờ có kinh nghiệm cùng nữ hài tử giao thủ, trong khi cái chân đầu tiên của Tiểu Vũ quấn quanh cổ hắn, hắn vốn có thể làm ra một chút phản ứng, nhưng bởi vì chân giơ lên, ống quần của Tiểu Vũ tự nhiên chảy xuống vài phần, chiếc chân nhỏ trên cổ Đường Tam đã không có gì che lại, chiếc chân nhỏ trắng noãn truyền đến một loại hoạt nị (mượt, mịn - creamy) đặc hữu của nữ hài tử, nhất thời làm tâm tình Đường Tam ba động, phản ứng tự nhiên cũng chậm nửa nhịp.
Khi hai tay Tiểu Vũ trụ xuống đất, hai chân đồng thời phát lực, Đường Tam muốn ngạnh kháng cũng đã chậm. Dù sao, cổ người rất yếu, với lại hắn chỉ là một đứa nhỏ. Một khi bằng vào công lực ngạnh kháng, cổ rất dễ dàng bị thương. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể tùy ý Tiểu Vũ tương thân thể mình ném ra.
Đường Tam phát hiện, cái loại phương pháp hai chân dùng sức của Tiểu Vũ, tay trụ trên mặt đất, mang toàn bộ lực lượng của nàng phát huy một cách hữu hiệu, cũng cùng cha dạy mình phương thức quay chùy, lấy tiểu thối phát lực có chút cùng loại.
Lưng ngã xuống đất, lực lượng của Tiểu Vũ cũng không lớn, Đường Tam lại có Huyền Thiên Công hộ thể, tự nhiên sẽ không bị thương.
Ném Đường Tam ra, Tiểu Vũ đã nhanh nhẹn đứng trên mặt đất, xoay người, cười mà như không nhìn hắn.
Xoay người đứng dậy, Đường Tam không có giống như Vương Thánh, thua là thua, đại ý (khinh thường) không phải lý do. Hắn biết, trong khi Tiểu Vũ mang mình súy đi ra ngoài đã hạ thủ lưu tình. Nếu không, hai chân nàng quấn trên cổ mình không đơn giản chỉ là để ném người.
Loại kỹ xảo này vẫn là lần đầu tiên Đường Tam gặp được, trong ấn tượng của hắn, võ thuật ở thế giới kia của mình không có phương thức cùng loại. Bất quá, loại kỹ xảo này cũng phi thường nguy hiểm, nếu lúc đó mình phản ứng nhanh một chút, tiếp xúc khoảng cách gần như thế, công kích thân thể Tiểu Vũ tựa hồ không khó khăn.
"Ta thua, có thể hay không cho ta biết, kỹ xảo ngươi vừa dùng là cái gì?" Mặt Đường Tam đỏ ửng. Trong lòng thầm nghĩ, sợ rằng mình là người làm lão đại của túc xá bảy thời gian ngắn nhất.
Tiểu Vũ cười dài nói: "Cái này của ta gọi là Nhu kỹ. Lợi dụng thân thể mềm mại và cứng cỏi phát động kỹ năng."
Lúc này, đệ tử của túc xá bảy lúc trước đang quan chiến đều lộ ra một bộ dáng trợn mắt há hốc mồm, nhất là Vương Thánh, trước Đường Tam đánh bại hắn đã làm hắn có cảm giác không thể tưởng tượng nổi, mà lúc này Đường Tam bị tiểu cô nương xinh đẹp trước mắt này nhất kích chế thắng, hai mắt hắn sớm đã mở to ra. Trong lòng thầm nghĩ, công độc sinh năm nay như thế nào cũng đều lợi hại như vậy?
Đường Tam đối với vị trí túc xá lão đại vốn không có ý nghĩ, nói: "Dựa theo quy củ của túc xá, ngươi đánh thắng ta, sau này ngươi chính là xá trưởng của túc xá, cũng là lão đại của bọn người chúng ta."
Trong mắt Tiểu Vũ toát ra một tia kinh hãi, kinh ngạc không nhiều lắm, tâm tình mừng rỡ đại thịnh: "Lão đại? Tựa hồ rất nhiều trò vui, hảo. Vậy sau này ta là lão đại của các ngươi. Làm công độc sinh này tựa hồ rất tốt."
Tiểu Vũ lựa chọn chiếc giường bên cạnh Đường Tam, bỏ hành trang của mình từ trên lưng xuống phóng cùng một chỗ với giáo phục.
"Cái...kia, các ngươi ai tới giới thiệu với ta một chút tình huống của học viện chúng ta?" Tiểu Vũ nhìn mọi người không lên tiếng liền hỏi.
Lúc này chúng đệ tử mới từ trong khiếp sợ phản ứng lại, vừa rồi Tiểu Vũ ném Đường Tam ra lợi lạc (rõ ràng, rành mạch, tinh xảo, khéo léo v.v...) cực kỳ, làm trong lòng bọn hắn có chút e ngại.
Vẫn là Vương Thánh đứng dậy.
"Công độc sinh chúng ta kỳ thật chính là phụ trách quét dọn học viện, công tác cụ thể là do sư phụ chuyên môn phụ trách chúng ta an bài. Học viện tổng cộng có sáu niên cấp, mỗi một tuổi một ban. Lão đại, ngươi và Đường Tam là mới tới, hẳn là một niên cấp đệ tử. Còn lại chúng ta những người ở đây, ít nhất là ba niên cấp, ta năm nay tiến lên sáu niên cấp. Học viện mỗi buổi sáng đi học, buổi chiều tự tu luyện. Buổi sáng, bình thường là hai khóa học, một là văn hóa tri thức, một là giảng vũ hồn. Công độc sinh chúng ta vào buổi chiều có một số công tác. Từ đó trao đổi một chút thu nhập để làm hỏa thực phí (tiền mua thức ăn)."
Vương Tháng mang các đệ tử giới thiệu một chút, trong công độc sinh, vũ hồn tiên thiên tốt nhất chính là Vương Thánh, chẳng những là Thú vũ hồn, mà còn là thú trung chi vương có chiến đấu lực rất mạnh, hồn lực của hắn đã có chín cấp, tăng thêm một bậc có thể tại tốt nghiệp thì tham gia hồn thú liệp sát, từ đó hoạch thủ hồn hoàn đề thăng xưng hào.
Nghe xong Vương Thánh nói, Tiểu Vũ liếc mắt nhìn Đường Tam một cái, nói: "Đường Tam, hồn lực của ngươi bao nhiêu cấp? Vừa rồi ta cảm giác lực lượng của ngươi tựa hồ rất mạnh. "
Đường Tam cũng không giấu diếm, dù sao trên mặt ngoài thì vũ hồn của hắn là Lam ngân thảo, nhất bỏ đi: "Ta là tiên thiên mãn hồn lực. Cho nên lực lượng tương đối cường."
"Tiên thiên mãn hồn lực?" Chúng đệ tử nhất thời kinh hô ra tiếng.
Trong lòng Vương Thánh rốt cục cũng bình hành, hồn lực của Đường Tam so với mình mạnh hơn, chiến thắng mình cũng là đương nhiên. Trong điều kiện tiên quyết là tất cả mọi người không có hồn hoàn, hồn lực tựu mang tới quyết định tính tác dụng. Khó trách lực lượng của hắn so với mình lớn hơn. Trong lòng Vương Thánh tin tưởng mười phần, trong lòng thầm nghĩ, vũ hồn của mình là chiến hổ, đợi tới khi chính mình cùng Đường Tam đồng dạng thu được hồn hoàn và tiến vào Hồn sư xưng hào, Lam ngân thảo của hắn dám chắc không phải là đối thủ của chính mình chiến hổ.
Tiểu Vũ nháy nháy mắt, thì thào một câu gì đó.
Chính tại đây thì, một gã sư phụ hơn ba mươi tuổi từ bên ngoài đi đến: "Công độc sinh mới tới đâu? Đứng ra một chút."
Đường Tam và Tiểu Vũ đồng thời từ trên giường mình đứng lên.
Vị sư phụ này tướng mạo bình thường, tóc màu đạm lục, trong tay ôm một bộ đồ giường: "Người nào là Đường Tam?"
Đường Tam đứng lên một chút.
Sư phụ nói: "Ta gọi là Mặc Ngân, các ngươi có thể gọi ta là Mặc sư phụ, Đường Tam, đây là Đại sư cho ngươi bộ đồ giường."
Đường Tam tiếp nhận chúng, mặc dù mặt ngoài cũng không hoa lệ, một cỗ khí tức kiền sảng (khô ráo) xông vào mũi, cũng đều là mới tinh. Trong đó còn có một cái gối đầu. Hiển nhiên Đại sư đã vì hắn mà suy nghĩ chu đáo.
o O o
(1) đạn hoàng: Bạn không hiểu từ này có nghĩa là gì, tìm cũng không được từ Tiếng Anh của nó nên chịu, mong ai biết xin hãy góp ý cho mình.
Mặc Ngân nói: "Đường Tam, ngươi và Tiểu Vũ là công độc sinh một niên cấp, sau này các ngươi phụ trách quét dọn hoa viên phía nam thao trường. Mỗi ngày mười đồng hồn tệ, nhớ kỹ, mỗi ngày đều phải quét dọn. Nhất là tạp vật nhất định phải thanh lý sạch sẽ. Nếu không sẽ khấu trừ tiền lương của các ngươi. Nếu như có hiện tượng làm việc không tích cực, học viện có quyền đuổi học các ngươi. Nghe rõ rồi chứ?"
Đường Tam và Tiểu Vũ đồng thời gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Mặc Ngân nói: "Ngày mai là lễ khai giảng. Ngày kia bắt đầu chính thức đi học, một niên cấp đi học ở ban một của tầng một giáo học lâu, ngày kia các ngươi chuẩn bị đi học là được. Từ ngày kia bắt đầu, các ngươi bắt đầu công việc bình thường. Ta sẽ không ngừng kiểm tra. Tốt lắm, các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi. Vương Thánh, ngươi lớn nhất nơi này, mang quy củ nói cho bọn họ một chút."
Đường Tam ôm chiếc chăn trong ngực, trong lòng cảm thấy thật ấm áp, trong đầu không khỏi hiện ra khuôn mặt có chút cứng ngắc của Đại sư.
"Chăn màn? Đây tựa hồ là một vấn đề." Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn chăn màn trong tay Đường Tam, trong mắt toát ra vài phần xấu hổ.
Công độc sinh đều là những đứa nhỏ xuất thân bần cùng, cũng hiểu chuyện hơn nhiều so với quý tộc cùng tuổi, mấy đệ tử cơ trí lập tức có người nói: "Lão đại, ngươi trước dùng chăn màn của ta đi, ta mang chăn chia đôi là được. "
Tên còn lại nói: "Lão đại, ngươi dùng chăn của ta đi. Ta lấy đệm thay thế cũng miễn cưỡng có thể dùng."
Tiểu Vũ nhìn một chút chăn của công độc sinh, tuy không nói bẩn cỡ nào, nhưng phần lớn đều phá phá lạn lạn (cực kỳ rách nát), nhíu mày nói: "Các ngươi đừng gọi ta là lão đại, lão đại, đều cũng gọi ta già rồi (1)."
Vương Thánh nói: "Vậy như thế nào được, đây là quy củ."
Tiểu Vũ nói: "Nếu ta là lão đại, lời ta nói là quy củ mới đúng. Như vậy được rồi, sau này các ngươi gọi ta là Tiểu Vũ tỷ."
Vừa nói, ánh mắt nàng rốt cục rơi vào chiếc chăn trên tay Đường Tam: "Đường Tam, chúng ta thương lượng một chút, thế nào?"
Đường Tam sửng sốt một chút, trong lòng hiểu được, sợ rằng Tiểu Vũ coi trọng chiếc chăn trong tay mình. Hắn không phải người hẹp hòi, nhưng chiếc chăn này là Đại sư vừa mới đưa cho hắn, trong lòng có một chút không muốn. Nhưng Tiểu Vũ là nữ hài tử.
"Thương lượng cái gì?"
Tiểu Vũ nói: "Nhìn cái chăn của ngươi rất lớn, hai người cũng không phải vấn đề lớn, như vậy được rồi, chúng ta mang giường để cũng một chỗ, như vậy chúng ta đều có để dùng phải không?"
"A?" Cùng nhau dùng? Đường Tam nhìn Tiểu Vũ, tâm trí hắn không có như đứa nhỏ sáu tuổi, mặc dù bây giờ mình và Tiểu vũ còn rất nhỏ, nhưng ngủ cùng một chỗ như này....
"Nam nữ thụ thụ bất thân, như vậy không tốt."
Tiểu Vũ hừ một tiếng nói: "Có cái gì không tốt, ta còn không quan tâm, ngươi sợ cái gì? Còn sợ ta cưỡng gian ngươi a?"
"Ách...." Đều nói nữ hài tử so với nam hài tử trưởng thành sớm hơn, nhưng nữ hài nhi trước mắt này mới sáu tuổi.
Đường Tam nói không ra lời, các đệ tử khác nhìn bọn họ, có hâm mộ, có xem trò vui, phần lớn mặt đều nở nụ cười, nhưng ai cũng không nói lời nào.
"Ách cái gì mà ách, nhanh lên một chút, lạp giường lại đây. Ngươi không phải có khá nhiều khí lực sao?" Tiểu Vũ có chút không kiên nhẫn, thúc giục.
Đường Tam hạ ý thức đẩy giường của mình vào bên cạnh giường Tiểu Vũ. Tiểu Vũ tiếp nhận chăn trong tay hắn, đầu tiên mang đệm trải ra trên giường. Cái chăn này là người trưởng thành sử dụng, quả thật rất lớn, mặc dù không cách nào phủ kín cả hai giường, nhưng cũng có thể bao trùm hơn bảy mươi phần trăm.
Tiểu Vũ mang bao y phục của mình đặt ở chỗ tiếp giáp hai chiếc giường: "Mang bao y phục của ngươi cũng đặt tại đây, sau này, đây là biên giới. Nếu ngươi vượt giới, vậy đừng trách ta không khách khí."
Nhìn Tiểu Vũ bố trí biên giới, Đường Tam ngược lại lại thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu, mang bao y phục của mình cũng đặt tại đó. Lúc này Tiểu Vũ mới mang chăn đặt lên trên, giường đôi đơn giản cứ như vậy mà hình thành, đương nhiên là có phân giới tuyến.
Vương Thánh nói: "Đi ăn cơm trưa thôi, Tiểu Vũ tỷ, Đường Tam, cùng đi đi."
Vừa nghe thấy ăn, Tiểu Vũ lập tức nhảy dựng lên, hưng phấn nói: "Hảo a. Ăn cái món ngon gì?"
Vương Thánh và các công độc sinh mặt đối mặt (nhìn nhau), cười khổ nói: "Công độc sinh chúng ta có thể ăn cái gì tốt? Tại căng tin tùy tiện mua một chút thức ăn rẻ hoặc nhất hạ (2) là được."
Đường Tam lắc lắc đầu nói: "Các ngươi đi đi, ta không đâu." Trong nhà nghèo một đồng không có, tiền của Đường Hạo đều mua rượu uống, vì không để đói bụng, hắn đặc ý mang theo một chút lương khô, là hắn tự mình làm. Đơn giản là no bụng thì không có vấn đề gì. Ngày kia, sau khi bắt đầu công việc thì sẽ có tiền lương."
Nhìn những miếng vá trên người Đường Tam, Vương Thánh mơ hồ hiểu được ý tứ của hắn, cũng không miễn cưỡng: "Tiểu Vũ tỷ, vậy chúng ta đi đi."
Vẻ hưng phấn trên mặt Tiểu Vũ đột nhiên đọng lại một chút: "Ăn cơm có đúng hay không phải tiêu tiền? Chính là cái kia hồn tệ gì gì đó?"
Nếu không phải bởi vì thực lực của nàng không kém, sợ rằng Vương Thánh sẽ mắng người rồi, ăn cơm trả tiền còn phải hỏi sao? Ai sẽ cho ngươi ăn trưa miễn phí? Bất quá, tự nhiên hắn cũng nhìn ra được, vị tân nhiệm lão đại này sợ rằng cùng Đường Tam giống nhau, cũng là thiếu tiền.
Vương Thánh hào khí nói: "Không có việc gì, như vậy đi, tiền thức ăn hai ngày này của các ngươi tính cho ta. Đường Tam, sau này mọi người là cùng túc xá cả, cùng nhau đi đi. Làm như ghê ghớm lắm ấy (Big deal), chờ ngươi có tiền lại mời ta là được."
Đường Tam thoáng chần chờ một chút, nhưng là cẫn còn đáp ứng. Hắn đối với tiền luôn luôn không có khái niệm. Sự thống khoái của Vương Thánh rất hợp khẩu vị của hắn, mặt mày Tiểu Vũ ngay lập tức hớn hở, đưa mắt đầy ý tứ nhìn Vương Thánh. Bất quá, vừa nghĩ lại nhu kỹ của nàng, Vương Thánh vẫn còn rời nàng xa xa, lúc trước nàng ném Đường Tam thì trên mặt nàng còn mang theo nụ cười thì đã rat ay. Ai biết nàng lúc nào hưng phấn lên, thuận tiện cũng cho mình tới một chút.
Kể cả Đường Tam và Tiểu Vũ, nhóm mười một người ra khỏi túc xá bảy, dưới sự hướng dẫn của Vương Thánh đi tới căng tin. Căng tin ở bên trong giáo học lâu, phải xuyên qua cả thao trường.
Lúc này, trên thao trường đã bắt đầu náo nhiệt, có thể thấy không ít đệ tử mặc giáo phục của học viện hướng giáo học lâu đi tới, hiển nhiên cũng tới ăn cơm.
Thực đường của Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện rất lớn, có thể dung nạp sáu ban cấp thêm cả sư phụ tổng cộng là hơn ba trăm người ăn cơm. Lúc này, trong căng tin nổi lên từng đợt huyên náo. Căng tin có tất cả hai tầng, sảnh của một tầng thì có ba trăm chỗ ngồi.
o O o
(1): Ý câu này nói là Tiểu Vũ cảm thấy bị gọi cho già đi.
(2): Nhất hạ: theo mình đây giống như thịt vụn hoặc nước nấu thức ăn (kiểu như là quý tộc ăn thịt, người nghèo ăn nước), không biết có đúng ko nữa. Các bạn cứ tạm tưởng tượng như vậy nhé!
Này không phải Vương Thánh cùng (nghèo, bần cùng) tiểu quỷ sao? Vừa mới bước vào căng tin thì một thanh âm không hài hòa truyền đến.
Đường Tam hướng về phía mà âm thanh truyền đến nhìn lại, chỉ nhìn thấy một đám đệ tử cao niên cấp (giống như lớp 1 nhìn thấy các lớp lớn hơn 2,3,4 v.v...) đứng ở lầu một và trên cầu thang lên lầu hai, chính đang cư cao lâm hạ hướng bọn họ bên này nhìn lại.
Nói chuyện chính là một người nhìn qua có tướng mạo anh tuấn, nam đệ tử ước chừng mười một, mười hai tuổi, trong mắt tràn đầy vẻ kinh thường, chính đang hướng bọn Vương Thánh móc ngón tay: "Cùng quỷ chính là cùng quỷ, sợ rằng vĩnh viễn cũng không có thể lên lầu hai ăn cơm."
Trên đường đi tới căng tin, Vương Thánh đã mang quy củ của lão đại túc xá bảy là phải vì công độc sinh xuất đầu nói cho Tiểu Vũ, Tiểu Vũ sảng khoái đáp ứng. Lúc này thấy có người khiêu khích, nhất thời tức giận lên: "Ngươi là ai, lầu hai có gì đặc biệt hơn người?"
Một gã công độc sinh bên người Tiểu Vũ thấp giọng nói vào tai nàng: "Lầu hai là nơi một mình ăn cơm một chỗ. Giá rất cao, chúng ta quả thật ăn không nổi."
Vóc người Tiểu Vũ và Đường Tam không sai biệt lắm, trước bị Vương Thánh che ở phía sau, lúc này đi ra, những đệ tử trên cầu thang tất nhiên thấy được bộ dáng của nàng, mắt của nam học viên vừa nói chuyện nhất thời sáng ngời: "Tiểu la lỵ (1) thật xinh đẹp a, đáng tiếc là một công độc sinh. Vương Thánh, bây giờ lão tử muốn đi ăn cơm, lần này bỏ qua cho ngươi."
Nói xong, một đám theo cầu thang đi lên lầu hai.
Tiểu vũ nhấc chân định đuổi theo, lại bị một tay Đường Tam giữ lại: "Quên đi, chúng ta tới là để ăn cơm."
Tiểu Vũ nhìn Đường Tam có chút coi thường: "Ngươi sợ như vậy ư?"
Đường Tam không có giải thích, tự mình đi tới cuối đoàn người đang xếp hàng mua cơm.
[Đường môn môn quy: Phàm Đường môn đệ tử, không dễ dàng trêu chọc thị phi, nhưng nếu có người chủ động xâm phạm, phải lấy lôi đình hoàn trả.]
Từ ánh mắt người trưởng thành mà nhìn, những đệ tử của học viện này bất luận tính cách như thế nào, bât quá chỉ là một đám hài tử mà thôi, để cho một cái xuyên việt giả tâm đã trưởng thành như hắn đi cùng một đứa nhỏ đối đầu, Đường Tam cũng không có hứng thú.
Bất quá, tính cách của Tiểu Vũ biểu hiện ra ngoài làm Vương Thánh càng thêm hân thưởng (thưởng thức).
Chính ở đây thì, Đường Tam thấy được một vị người quen, vội vàng đi tới: "Sư phụ, ngài cũng tới ăn cơm."
Tới đúng là Đại sư, hướng hắn gật đầu nói: "Đã thu thập tốt đồ chưa?"
Đường Tam cung kính gật đầu nói: "Cảm ơn chăn màn của sư phụ."
Đại sư vỗ vỗ vai của hắn: "Theo ta lên lầu hai ăn cơm đi. Sau đó ta mang ngươi đi tới chỗ ta ở."
Đường Tam lắc lắc đầu, nói: "Dạ không, sư phụ, con và bạn cùng phòng cùng đi ăn." Cho tới bây giờ hắn đều không muốn làm một cái đặc lập độc hành đích nhân (2).
Đại sư cũng không kiên trì, gật đầu nói: "Được, ngươi làm như vậy là đúng. Đi thôi. Ăn cơm xong thì đứng tại cửa căng tin chờ ta." Nói xong cũng tự mình đi lên lầu hai.
Không biết tại sao, Đường Tam cảm giác được Đại sư và cha mình có chút giống nhau, mặc dù cha nói rất ít, Đại sư nói tương đối nhiều, nhưng trên khí chất, bọn họ đều có một loại cảm giác đặc thù. Nhất là Đại sư, ở phương diện biểu hiện càng thêm rõ ràng. Cho dù lúc hắn cười cũng sẽ khiến kẻ khác cảm thấy nghiêm túc.
Vương Thánh đi tới bên người Đường Tam: "Ngươi biết Đại sư?"
Đường Tam gật đầu, nói: "Người là sư phụ của ta."
Vương Thánh với bộ dạng cổ quái nói: "Không thể nào. Ngươi bái Đại sư làm sư phụ? Thực lực của hắn không có gì.Tại học viện chúng ta, Đại sư chỉ là một nhân vật khách khanh mà thôi. Nghe nói bởi có quan hệ với Viện trưởng mới được ở lại học viện. Nói khó nghe một chút, chính là một người ăn nhờ. Nghe nói, đại sư gần năm mươi tuổi rồi mà còn không có đột phá cảnh giới Đại hồn sư, vũ hồn chỉ có hai mươi chín cấp. Sợ rằng cả đời cũng không có khả năng sẽ đột phá."
Đường Tam ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Vương Thánh: "Nếu ngươi không muốn cùng ta luận bàn (cách nói khác của 'đánh nhau') một lần nữa, xin ngươi không nên tự đánh giá sư phụ ta. Đây là lần đầu tiên, ta hy vọng cũng là lần cuối cùng. Cảm ơn ý tốt của ngươi, ta nghĩ chính là không cần ngươi mời nữa."
Nói xong, hắn xoay người hướng bên ngoài căng tin mà đi.
Vương Thánh không nghĩ tới Đường Tam sẽ phản ứng mạnh đến như vậy, nhất thời lăng (kiểu như thất thần) đứng ở đó. Tiểu Vũ và các đệ tử đứng ở bên cạnh cũng chưa rõ tại sao hắn lại như vậy.
Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ, đối với Đường Tam mà nói, tuyệt không chỉ là nói một chút ngoài miệng. Nếu bái Đại sư làm sư phụ, hắn đối với Đại sư chính là tôn trọng phát ra từ nội tâm. Nếu vừa rồi nói Đại sư ăn nhờ không phải là Vương Thánh mà hắn có ấn tượng rất tốt, mà là một người khác, sợ rằng hắn đã trực tiếp động thủ rồi.
Vương Thánh nói có chút ảo não: "Mạc danh kì diệu (???). Tiểu tử này có tật xấu."
Tiểu Vũ nhìn bóng lưng Đường Tam rời đi, mặc dù hắn mặc quần áo đầy miếng vá, nhưng bất tri bất giác, vóc người nhỏ gầy tựa hồ cảm giác đã cao lớn hơn vài phần.
Sau khi uống nước và ăn lương khô, Đường Tam rất nhanh trở lại căng tin, lần này hắn không đi vào mà đứng ở cửa lẳng lặng chờ đợi. Có không ít đệ tử qua lại quay đầu hướng ánh mắt tò mò nhìn hắn, nhưng hắn lại như không thấy được bất cứ ai, cũng không thèm nhìn tới bọn họ.
Đợi chừng nửa canh giờ, Đại sư rốt cục từ căng tin đi ra, cùng hắn đi ra còn có một người trung niên nhân cũng tầm tuổi hắn.
Người trung niên mặc một kiện trường bào, tướng mạo so với Đại sư anh tuấn hơn vài phần, cằm có chút hơi nhọn, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa.
"Đi thôi, Tiểu Tam." Đại sư hướng Đường Tam đang đứng ở cửa gọi.
Người trung niên bên cạnh Đại sư cười nói: "Đây là đệ tử ngươi mới thu?"
Đại sư gật đầu.
Người trung niên vỗ vai Đại sư: "Tốt, chúc ngươi thành công. Ta đi trước." Nói xong, hắn nhìn Đường Tam một cái, lúc này mới hướng cái phương hướng kia đi.
Chỗ ở của Đại sư là một phòng trên tầng cao nhất, phòng không lớn, chỉ có chừng ba mươi thước vuông. Mọi thứ bên trong cũng rất đơn giản, chỉ có một giá sách chiếm hai mặt tường chứa đầy các loại bộ sách hấp dẫn ánh mắt Đường Tam.
o O o
(1)tiểu la lỵ: Mình nghĩ đây là một câu chỉ một cô bé rất xinh.
(2)người một mình một đường: ý nói ko muốn khác những công độc sinh khác.
***Có một số câu mình để nguyên Hán Việt, vì như vậy sẽ hay hơn nhiều, như câu: nhất nhật vi sư (một ngày lam thầy)..... Với lại những câu đó cũng rất dễ hiểu.
o O o
P/S: Hai ba phần gần đây các bạn thấy mình sử dụng từ 'căng tin'. Thực ra gốc của nó là 'thực đường' - nhà ăn, nhưng mình dịch ra là 'căng tin' vì đây là một trường học nên để như vậy có vẻ hợp hơn, mặc dù không hợp với hoàn cảnh trong truyện lắm(quá cổ).
Đại sư lấy từ ngực ra một cái bọc giấy đưa cho Đường Tam: "Trước hãy ăn đi. Thân thể đang lớn mà thức ăn quá kém là không được."
Đường Tam sửng sốt một chút, mở bọc giấy ra, chỉ thấy bên trong chứa hai cái đùi gà và một cái bánh bao. Chúng vẫn còn ấm.
"Sư phụ...."
"Được rồi, nhanh ăn đi, ăn xong ta còn có chuyện nói với ngươi. Tuổi trẻ thì không nên để mất thời gian." Sắc mặt Đại sư bình tĩnh mà nghiêm túc, nhàn nhạt nói.
Lương khô của bản thân không dễ dàng ăn no, khẩu vị của Đường Tam lại rất tốt, rất nhanh mang thức ăn Đại sư cho hắn đều ăn hết.
Đại sư đưa cho hắn chén nước, còn mình thì đi tới sau bàn bàn làm việc ngồi xuống.
"Năm nay ngươi sáu tuổi, tiên thiên mãn hồn lực, song sinh vũ hồn. Mang vũ hồn kia của ngươi phóng thích ra để cho ta nhìn xem."
Đường Tam gật đầu, Đại sư đã biết hắn là song sinh vũ hồn, vậy không có cái gì phải giấu diếm nữa. Giơ tay trái lên, màu đen quang mang mãnh liệt xuất ra, lại ngưng kết thành cái búa không lớn.
Bởi vì một đoạn thời gian rèn luyện trước khi tới học viện, lực lượng thân thể hắn có tiến bộ không nhỏ, lúc này cũng miễn cưỡng có thể cầm chiếc búa mà không cảm thấy gánh nặng quá lớn.
Thấy chiếc búa trong tay Đường Tam, Đại sư mạnh mẽ từ chỗ ngồi đứng lên, trong mắt toát ra quang mang cực kỳ kích động. Gắt gao nhìn chiếc búa, thì thào nói: "Đường Tam, Đường Tam, họ Đường,...... được rồi, ngươi thu vũ hồn lại đi. Không nên dễ dàng lộ ra trước mặt người khác. Không có ta cho phép, sau này cũng tuyệt không nên thêm hồn hoàn vào vũ hồn này. Ngươi phải nhớ kỹ điểm này. "
Đường Tam có chút kinh ngạc nhìn sư phụ: "Ba ba cũng nói qua với con như vậy. Tại sao không thể cấp cái vũ hồn này phụ gia hồn hoàn."
Quang mang kích động trong mắt Đại sư dần dần mất đi: "Ba ba ngươi làm gì?"
Đường Tam nói: "Là thợ rèn trong thôn."
"Thợ rèn?" Ánh mắt Đại sư có chút cổ quái, thở dài lắc đầu: "Thợ rèn, búa, nhưng thật ra là tuyệt phối (1)."
"Bây giờ không phải lúc nói cho ngươi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, bây giờ không cho ngươi sử dụng cái hồn hoàn này, hơn nữa không được cấp cho nó phụ gia hồn hoàn, đây chỉ là vì tương lai của ngươi. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ. "
Phụ thân nói thế, sư phụ cũng nói thế, làm tín nhiệm của Đường Tam đối với Đại sư lại tăng lên vài phần: "Con sẽ làm vậy."
Đại sư nói: "Ngày mai là lễ khai giảng, ngày kia bắt đầu chính thức đi học. Bất quá, cái này đối với ngươi mà nói, chỉ là chậm trễ thời gian mà thôi. Bây giờ việc cần là làm cho vũ hồn của ngươi tiếp tục tu luyện. Buổi sáng, sau khi thu ngươi làm đồ đệ, ta đã cẩn thận suy nghĩ một chút, sáng mai ngươi trươc hết theo ta rời đi học viện, ta mang ngươi đi tìm một cái hồn hoàn thích hợp, cho ngươi tiến giai tới cấp bậc Hồn sư."
Đường Tam nghe vậy mừng rỡ, chỉ có thu được hồn hoàn, hắn mới có thể khẳng định Huyền Thiên Công của mình có phải hay không bởi vì hồn hoàn mà bị ước thúc, cách làm cả đại sư cũng cùng ý hắn, hắn vội vàng đáp ứng một tiếng đầy vui mừng.
Đại sư tiếp tục nói: "Bên học viện ta sẽ giúp ngươi xử lí, ngươi không cần lo lắng. Trên đường đi ta sẽ dạy ngươi tri thức về vũ hồn. Đường Tam, đối với vũ hồn Lam ngân thảo của ngươi, ngươi có ý kiến gì không?"
Đường Tam nói: "Tất cả mọi người đều nói nó là phế vũ hồn (vũ hồn bỏ đi), bất quá, con cảm giác được mọi đồ vật gì thì đều có tác dụng nhất định, cũng đều có đặc tính của nó, cho dù làm Lam ngân thảo thường nhìn thấy tất nhiên cũng như thế."
Đại sư hài lòng gật đầu, nói: "Không sai, mỗi một vũ hồn đều có đặc tính của mình, trong nghiên cứu của ta, đê đẳng (yếu kém) vũ hồn chiếm tỷ lệ rất lớn, ta vẫn chủ trương, không có vũ hồn phế vật, chỉ có người phế vật. Ngày mai sẽ mang ngươi đi tìm hồn hoàn, vậy, bây giờ ngươi cần tự mình quyết định phương hướng phát triển của vũ hồn."
Đường Tam sửng sốt: "Phương hướng phát triển của vũ hồn? Sư phụ, đây là ý tứ gì?"
Đại sư nói: "Cái này phải từ phân loại vũ hồn của mình mà nói. Trên tổng thể phân ra, chỉ có hai loại lớn, Thú vũ hồn và Khí vũ hồn. Thực vật loại vũ hồn cũng bao hàm trong khí vũ hồn, như hai cái vũ hồn của ngươi đều được xem như Khí vũ hồn. Khí vũ hồn và Thú vũ hồn bất đồng lớn nhất chính là trên hình thức biểu hiện."
"Thú vũ hồn khi sử dụng thì mang lực lượng của thú phụ gia với bản thân, cũng chính là phụ thể hiệu quả. Bằng vào thân thể cùng Thú vũ hồn kết hợp để tăng cường thực lực của thân mình, đạt tới mục đích nhân hồn hợp nhất phát động công kích. Mà Khí vũ hồn lại hoàn toàn bất đồng, tất cả Khí vũ hồn đều là ly thể (rời thân) phát huy tác dụng. Bởi vậy tính phụ trợ của Khí vũ hồn sẽ nhiều hơn so với Thú vũ hồn. Lấy ví dụ đơn giản, nếu vũ hồn của ngươi là thủy đạo (???) trong trường kiếm (???) mà chúng ta thường ăn (uống?), vậy, vũ hồn của ngươi có thể trở thành thực vật (thức ăn). Hơn nữa, bởi vì nó là do hồn lực hình thành, hiệu quả so với thủy đạo bình thường tốt hơn nhiều."
Đường Tam giật mình nói: "Vũ hồn cũng có thể ăn sao?"
Đại sư gật đầu khẳng định, nói: "Khí vũ hồn loại thực vật đều có thể ăn. Cho nên, cấp bậc cao của thực vật hệ Khí hồn sư luôn luôn là nhân tài mà quân đội khát cầu. Một người vượt qua ba mươi cấp thực vật hệ Khí hồn sư có thể cung cấp thực vật đủ cho trăm tên chiến sĩ dùng. Giảm bớt thật lớn tiêu hao tư nguyên của quân đội."
Đường Tam ngơ ngác nói: "Con còn chưa rõ."
Đại sư kiên nhẫn nói: "Cái đạo lý này kỳ thực rất đơn giản. Thực vật đối với bất cứ sinh vật gì mà nói, đều là bổ sung năng lượng. Mà hồn lực cũng là một loại năng lượng, mà bản thân hồn lực có thể biến hóa thành năng lượng được người hấp thu, vậy, nó đối với thực vật chân chính của chúng ta cũng không có gì khác nhau. Đồng dạng đều là năng lượng người có thể sử dụng."
Đường Tam nghe có cái hiểu, cái không, nhưng ý tứ đại khái vẫn còn rõ ràng: "Nói cách khác, Khí vũ hồn đều dùng để phụ trợ có phải không?"
Đại sư nói: "Không có gì là tuyệt đối, có một chút người có Khí vũ hồn đồng dạng có thể trở thành Chiến hồn sư. Ví dụ như, nếu Khí vũ hồn của ngươi là một thanh kiếm, có thể sử dụng như vũ khí, vậy, ngươi cũng có thể trở thành Chiến hồn sư, giống như thần khí mà bên ngoài nói, kỳ thật chính là Chiến hồn sư của Khí vũ hồn mang vũ hồn của mình tu luyện tới đỉnh, có thể xưng là thần khí. Mặc dù có phân chia Khí vũ hồn và Chiến vũ hồn, nhưng trong đó hai cái có một chỗ tương thông. Mỗi Hồn sư đều có phương hướng phát triển, như thực vật hệ, trinh sát hệ, chiến đấu hệ, trị liệu hệ, khống chế hệ v.v... Bây giờ, trước khi hoạch thủ hồn hoàn, ngươi phải quyết định phương hướng phát triển tương lai cho vũ hồn của mình, vũ hồn tu luyện của Hồn sư phải theo một phương hướng tiến hành phát triển."
o O o
(1) Tuyệt phối: phối hợp tuyệt vời.
o O o
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đấu La Đại Lục
Đường Gia Tam Thiếu
Đấu La Đại Lục - Đường Gia Tam Thiếu
https://isach.info/story.php?story=dau_la_dai_luc__duong_gia_tam_thieu