Chương 7
ohn hạ tách xuống vô cùng chậm. "Belle," anh cuối cùng lên tiếng, "em phải biết rằng anh không thể." "Vớ vẩn. Mọi người đều có thể khiêu vũ. Anh chỉ cần cố gắng thôi." "Belle, nếu như đây là một trò đùa - " "Dĩ nhiên không phải trò đùa," cô cắt lời nhanh. "Em biết chân anh bị thương, nhưng nó dường như không làm anh chậm lại." "Anh có lẽ đã luyện tập để di chuyển với một tốc độ hợp lý, nhưng anh làm vậy thì vẫn bị khập khiễng." Bàn tay anh vô tình lạc xuống chân.
Hình dung ra cơn ác mộng khi bản thân vụng về ngã nhào xuống sàn khiêu vũ lướt qua tâm trí anh. "Anh chắc chắn là chúng ta có thể tiêu khiển mà không cần cố gắng giả vờ khiêu vũ. Bên cạnh đó, chúng ta không có chút nhạc nào." "Hmmm, đó là một vấn đề." Belle liếc nhìn quanh phòng cho đến khi mắt cô hạ xuống cây đàn piano trong góc.
"Có vẻ như chúng ta có hai lựa chọn. Lựa chọn đầu tiên là em có thể gọi Emma đến và chơi nhạc cho chúng ta, nhưng em e là chị ấy chưa bao giờ được coi là có năng khiếu âm nhạc. Em không muốn để những tiếng ồn chị ấy gây ra trở thành kẻ thù tồi tệ nhất của mình." Cô mỉm cười rạng rỡ.
"Ít hơn nhiều một người bạn tốt của em." Sức mạnh trong nụ cười của cô đánh thẳng vào tim John. "Belle," anh nói nhẹ nhàng. "Anh không nghĩ nó hiệu quả đâu." "Anh không biết được nếu anh không thử." Cô đứng lên và vuốt phẳng váy. "Em nghĩ chúng ta đồng ý rằng Emma với cây đàn piano không phải một lựa chọn, vậy nên em đề nghị là em sẽ chỉ hát thôi." "Em có thể sao?" "Hát á?" John gật đầu.
"Có lẽ cũng như anh khiêu vũ thôi." "Trong trường hợp đó, thưa tiểu thư, tôi nghĩ rằng chúng ta có thể đang dấn thân vào một cơn bão biển thật sự." "Em đùa thôi mà. Em có thể không xuất sắc nhất, nhưng em có thể ngâm nga một giai điệu." Sao lại có thể đau đớn đến vậy để giả vờ - dù chỉ là trong một buổi chiều - rằng cô có thể là của anh, rằng cô là của anh, rằng anh có thể xứng đáng với cô? Anh đứng đó, nếm trải chút hương vị của thiên đường.
"Anh hy vọng em sẽ lịch sự không rên rỉ thành tiếng khi anh lướt đi trên đôi chân mình." "Ồ, đừng lo, thưa ngài, em sẽ vô cùng nhẹ nhàng, thật sự đấy." Trong cơn bốc đồng, cô nghiêng người và hôn nhanh lên má John, thì thầm. "Chân em rất khỏe." "Vì lợi ích của em, anh nên hy vọng vậy." "Giờ thì, anh biết những điệu nhảy nào?" "Không điệu nào cả." "Không sao? Anh đã làm gì ở London vậy?" "Anh chưa bao giờ bận tâm với vòng xoay của xã hội." "Ồ." Belle cắn nhẹ môi dưới.
"Chuyện này nhiều thách thức hơn em dự đoán. Nhưng đừng lo, em chắc rằng anh có thể xử lý được." "Anh tin câu hỏi thích hợp hơn sẽ là em liệu có thể xử lý được hay không." "Ồ, được chứ." Belle nói kèm theo một nụ cười vui vẻ. "Tin em đi, được mà. Giờ thì, em nghĩ chúng ta nên bắt đầu với điệu watlz.
Vài điệu khác sẽ là quá sức cho chân của anh. Mặc dù có lẽ là không. Anh đã từng nói là anh có thể di chuyển với tốc độ hợp lý mà." John ngăn mình mỉm cười. "Một điệu waltz sẽ rất đáng yêu. Chỉ cần nói anh biết phải làm gì." "Đặt tay anh ở đây như thế này." Belle nhấc bàn tay anh lên và đặt nó lên vòng eo thanh mảnh của cô.
"và sau đó em đặt tay lên vai anh, thấy không? Hmmm, anh khá cao đấy." "Đó có phải một lời khen không?" "Tất nhiên rồi. Dù vậy em sẽ không thích anh ít đi nếu anh có thấp hơn đâu." "Đó chắc chắn là một tin mừng." "Anh đang trêu em đấy à?" "Chỉ chút chút thôi." Belle bắn cho anh một cái nhìn trêu chọc.
"À, chút chút thôi thì được, em cho là vậy, nhưng không hơn đâu đấy. Em là người nhạy cảm kinh khủng." "Anh sẽ cố gắng kiềm chế." "Cảm ơn anh." "Mặc dù đôi lúc em khiến nó trở nên rất khó khăn." Belle chọc vào ngực anh và tiếp tục bài học điệu watlz của họ. "Yên nào. Bây giờ, nắm lấy bàn tay kia của em như thế này.
Tuyệt vời. Chúng ta đã sẵn sàng." "Chúng ta?" John quét một ánh mắt ngờ vực trước vị trí của họ. "Em đang đứng khá xa đấy." "Đây là vị trí chính xác. Em đã làm điều này cả nghìn lần rồi." "Chúng ta có thể nhét thêm một người vào giữa cả hai đấy." "Em không thể tưởng tượng được tại sao chúng ta lại muốn vậy." John từ từ siết chặt tay quanh eo Belle và kéo cô về phía anh cho đến khi cô có thể cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể anh.
"Thế này có tốt hơn không?" anh thì thầm. Hơi thở của Belle nghẹn lại. John chỉ cách cô có 1 inch, và sự gần gũi của anh khiến nhịp tin cô tăng tốc. "Chúng ta sẽ không bao giờ được cho phép trong bất kỳ phòng khiêu vũ trang nghiêm nào." "Anh thích nhảy riêng tư hơn." John cúi xuống và để môi mình chà nhẹ lên môi cô.
Belle nuốt xuống lo lắng. Cô rất thích những nụ hôn của anh, nhưng cô không thể không cảm thấy mình đang dấn thân vào một trong những tình huống cô không thể xử lý được. Vậy nên, với nhiều hơn chỉ vài sự tiếc nuối cô bước lùi lại, nới lòng vòng tay của John cho đến khi có một khoảng cách đứng đắn giữa cơ thể họ một lần nữa.
"Em không thể dạy anh đúng điệu watlz nếu chúng ta không ở vị trí thích hợp," cô giải thích. "Giờ thì, chìa khóa của điệu watlz chính là ba đến bốn nhịp. Hầu hết các điệu nhảy đều có nhịp điệu thông thường." "Nhịp điệu thông thường?" "Nhịp bốn-bốn. Điệu waltz nhịp 'một-hai-ba, một-hai-ba, một-hai-ba'.
Nhịp thông thường sẽ là 'một-hai-ba-bốn'." "Anh nghĩ là anh đã thấy sự khác biệt rồi." Belle nhìn anh thật nhanh. Có những đường nhăn nhỏ quanh mắt anh thể hiện sự hài hước. Đôi môi cô cong lên ở khóe môi như thể đang cố nín cười. "Tốt. Vậy thì một điệu watlz có vẻ là thế này." Cô bắt đầu ngân nga một giai điệu đã rất phổ biến ở London trong mùa lễ hội trước.
"Anh không nghe thấy em." Anh bắt đầu kéo cô lại gần hơn. Belle uốn người để trở lại vị trí ban đầu. "Vậy thì em sẽ hát." Vòng tay John siết chặt quanh eo cô nhẹ nhàng. "Anh vẫn không nghe thấy." "Có, anh có nghe thấy. Đừng đùa nữa, hoặc chúng ta sẽ không bao giờ học xong bài học waltz này." "Anh muốn có một bài học hôn." Mặt cô chuyển thành màu đỏ sẫm.
"Chúng ta đã có một bài hôm nay rồi, và dù sao thì, Emma hoặc Alex có thể vào bất cứ lúc nào. Chúng ta phải quay lại bài học thôi. Em sẽ dẫn trước, và một khi anh đã nắm được, anh có thể dẫn. Anh sẵn sàng chưa?" "Anh sẵn sàng cả chiều rồi ấy chứ." Belle không nghĩ rằng mặt cô có thể đỏ hơn nữa, nhưng cô đã nhầm.
"Được rồi, một-hai-ba, một-hai-ba." Cô tạo áp lực nhẹ lên vai John và bắt đầu xoay chầm chậm theo điệu watlz. Cô lập tức bị vấp. John nở nụ cười trẻ thơ toe toét. "Cứ tưởng tượng xem anh đã vui thế nào khi em là người đầu tiên bị vấp." Cô ngước nhìn anh với vẻ cáu kỉnh.
"Em thường không phải là người dẫn. Và chắc chắn không lịch sự chút nào khi anh chỉ ra sai sót của em." "Anh không thấy nó là một sai sót mà. Thực tế thì, anh khá thích việc giữ lấy em." "Em cược là anh thích thế," Belle lẩm bẩm. "Muốn thử lại không?" Cô gật đầu và đặt tay trở lại lên vai anh.
"Chờ một chút. Em nghĩ là chúng ta cần chuyển lại vị trí." Cô trượt tay cô xuống eo anh. "Đặt tay anh lên vai em. Đó, giờ thì chỉ cần giả vờ rằng em là đàn ông." John nhìn xuống vòm ngực lượn sóng hấp dẫn của Belle. "Đó," anh thì thầm, "sẽ là điều cực kỳ khó." Belle bỏ lỡ ánh nhìn đầy ham muốn của anh, thật may mắn bởi các giác quan của cô sẽ bị choáng váng mất.
"Giờ thì," cô nói vui vẻ, "nếu em là đàn ông và anh là phụ nữ, em sẽ chỉ đặt một áp lực nhẹ lên eo anh như thế này, và sau đó chúng ta sẽ di chuyển như thế này." Khi cô ngân nga nhè nhẹ một điệu watlz, họ bắt đầu xoay tròn quanh phòng khách, cái chân đau của của John di chuyển với sự dễ dàng mà anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể.
"Tuyệt vời!" Belle kêu lên đắc thắng. "Điều này thật hoàn hảo." "Anh đồng ý," John trả lời, thưởng thức cảm giác có cô trong vòng tay. "Nhưng em có nghĩ là anh có thể làm đàn ông một lúc không?" Belle chuyển tay cô lên vai anh trong khi đôi mắt cô bắt gặp ánh mắt anh trong một cái nhìn nóng bỏng.
Cô định hé môi nói chuyện, nhưng cổ họng cô khô khốc. Nuốt xuống lo lắng, cô gật đầu. "Tốt. Anh thích thế." John tóm lấy eo cô và kéo cô về phía anh. Lần này, Belle không phản đối nữa, bị giữ trong sự ấm áp và phấn khích từ nhiệt độ cơ thể anh. "Anh làm đúng chứ?" anh hỏi nhẹ nhàng khi dẫn cô trong điệu nhảy.
"Em - em nghĩ vậy." "Em chỉ nghĩ vậy thôi?" Belle giật mình trở lại hiện thực. "Không, dĩ nhiên là không. Em biết vậy. Anh là một bạn nhảy rất tao nhã. Anh có chắc đây là lần đầu tiên anh nhảy điệu watlz không?" "Thật ra thì, các chị gái anh đã từng dùng anh làm bạn nhảy trong khi họ học." "Em biết anh không phải người mới học mà." "Anh mới có chín tuổi." Belle bĩu môi trong suy nghĩ, nhận thức được nụ hôn cám dỗ cô đã trưng ra cho John.
"Em không nghĩ là mọi người lại cho anh nhảy điệu watlz khi anh mới có chín tuổi." Anh nhún vai. "Gia đình anh tân tiến mà." Khi họ xoay quanh phòng khách, John tự hỏi anh đã thua hay không. Anh đã luôn nói với mình rằng anh cần phải tránh xa Belle, nhưng quyết tâm của anh cho đến giờ đã chứng minh sự vô dụng trước nụ cười tỏa nắng của cô.
Anh biết anh không thể kết hôn với cô; làm vậy sẽ chỉ khiến người phụ nữ anh muốn bảo vệ và trân trọng tổn thương. Anh cảm thấy như một kẻ dối trá khi đứng cạnh cô sau những gì anh đã làm ở Tây Ban Nha. John thờ dài chậm rãi, tiếng thở dài của anh là kết hợp của sự hài lòng và thất vọng.
Anh đã tự hứa với lòng vào buổi chiều nay. Chỉ vài giờ hạnh phúc mà không có những ký ức về Ana. "Chúng ta phải trò chuyện." Belle đột ngột nói. "Chúng ta phải thế sao?" "Phải. Nếu không mọi người sẽ nghĩ chúng ta không thích nhau." "Không có ai ở đây để đánh giá thế này thế nọ cả." John chỉ a.
"Em biết, nhưng em đang dạy anh điệu watlz là như thế nào mà, sau tất cả thì, một điệu watlz là dành cho những bữa tiệc, không phải trong một phòng khách riêng tư." "Quá là đáng tiếc." Belle bỏ qua bình luận của anh. "Đó là lý do tại sao em nghĩ rằng anh nên học cách trò chuyện trong khi nhảy." "Có phải nó thường rất khó không?" "Có lẽ.
Một vài người đàn ông cần phải đếm trong khi họ nhảy để giữ nhịp, và rất khó để có thể trò chuyện với ai đó khi mà tất cả những gì họ nói là 'một, hai, và ba'." "À, vậy thì, nói chuyện thôi." "Được rồi." Cô mỉm cười. "Gần đây anh có làm thơ không?" "Em chỉ đang tìm cớ để hỏi anh điều đó." John buộc tội.
"Có thể là vậy, có thể là không." "Belle, anh đã nói với em anh không phải là một nhà thơ mà." "Em không tin đâu." John rên rỉ, và cùng với sự thất vọng của bản thân, anh lỡ một nhịp. "Anh sẽ cố gắng viết cho em một bài thơ," cuối cùng anh nói. "Tuyệt vời!" Belle kêu lên.
"Em không thể chờ được." Anh sẽ cố gắng không mong đợi thứ gì quá tuyệt vời, nếu anh là em." "Vớ vẩn." Cô cười rạng rỡ hơn nữa. "Em nín thở chờ đấy." "Cái gì đây?" một giọng nói đột ngột xen vào. "Một điệu nhảy trong nhà tôi và tôi còn không được mời nữa?" John và Belle dừng lại và quay vòng nhìn quanh để trông thấy Emma đang bước vào phòng.
"Em đang dạy John nhảy điệu watlz," Belle giải thích. "Mà không cần nhạc?" "Em nghĩ tốt nhất là không nên yêu cầu sự giúp đỡ của chị với cây đàn piano." Emma nhăn mặt. "Đó là một ý tưởng thông minh đấy." Cô nhìn về phía John. "Tôi chưa gặp bất cứ ai có kỹ năng piano 'vượt trội' hơn tôi.
Bao gồm cả người giữ ngựa." Emma lờ đi nụ cười gượng gạo của anh. "Anh có thích bài học của mình không, John?" "Rất thích. Belle là một vũ công tuyệt vời." "Tôi cũng luôn nghĩ vậy. Tất nhiên tôi chưa bao giờ tự mình nhảy với em ấy." Emma di chuyển tới một chiếc ghế và ngồi xuống.
"Anh không phiền nến tôi tham gia bữa trà chứ? Tôi đã tự ý yêu cầu Norwood mang một ấm trà khác. Tôi chắc chắn rằng ấm này nguội rồi." "Đương nhiên rồi." John nói ân cần. "Dù sao thì đây cũng là nhà cô mà." Emma mỉm cười hiểu biết khi nhận ra John và Belle vẫn đang đứng trong vòng tay nhau.
"Đừng để sự hiện diện của tôi gián đoạn điệu nhảy của hai người," cô nói với một nụ cười tinh quái. Cặp đôi nhanh chóng luống cuống xin lỗi, rời nhau ra, và Belle ngồi xuống ghế sofa. John lẩm bẩm điều gì đó về việc phải về nhà, điều mà Emma trả lời một cách sốt sắng.
"Ồ, nhưng anh không thể!" Belle bắn một ánh mắt nghi ngờ về phía cô chị họ và ngay lập tức nhận ra Emma đã quyết định rằng cô và John sẽ rất hợp nhau, thật vậy. "Đang mưa to." Emma vội vàng giải thích. "Anh phải ở lại cho đến khi ngớt mưa chút nữa." John từ chối bằng cách chỉ ra rằng mưa thật sự đã ngớt và nếu anh chờ thêm nó sẽ lại đổ mưa to thêm lần nữa.
Anh xin phép người phụ nữ xinh đẹp đang nở nụ cười khó hiểu và ngồi xuống đối diện cả hai trên chiếc ghế cao nhưng không mấy thoải mái. "Anh không nên ngồi đó," Emma nói. "Nó khó chịu kinh khủng, và tôi sẽ muốn được giải thoát khỏi nó nếu như mẹ Alex không đảm bảo với tôi rằng nó chẳng có chút giá trị nào.
Sao anh không chuyển sang ghế sofa bên cạnh Emma nhỉ?" John nhướn một bên mày với cô. "Tôi ghét khi ai đó làm thế," Emma thì thầm sau hơi thở. Tuy nhiên, cô vẫn tiếp tục, "Tôi đảm bảo rằng anh sẽ bị đau lưng khủng khiếp vào ngày mai nếu anh ngồi trên chiếc ghế đó quá năm phút." John đứng lên và thoải mái ngồi xuống bên cạnh Belle.
"Tôi là tôi tớ luôn nghe lời của bà, thưa phu nhân," anh lịch sự nói. Emma đỏ mặt trước những lời pha trộn giữa hài hước và nhạo báng trong giọng anh. "Ôi trời," cô nói to. "Tôi tự hỏi thứ gì đang giữ mấy ấm trà chứ. Tôi phải đi kiểm tra mới được." Với tốc độ vượt trội, Emma đứng lên và rời đi.
John và Belle quay sang nhìn nhau, Belle đỏ mặt từ tận chân mái tóc vàng của cô. "Chị họ của em không thật sự thông thạo nghệ thuật ứng xử tế nhị lắm." John chỉ ra một cách khô khan. "Không." "Anh không hoàn toàn chắc là cô ấy đang dự tính điều gì. Cô ấy có lẽ sẽ đâm thẳng vào người hầu đang bưng trà đang cách không quá hai bước từ căn phòng này." Belle nuốt xuống, ngượng ngùng nhớ lại quãng thời gian cô và em gái Sophie của Alex đã để Emma và chồng tương lai của cô ấy một mình với nhau trong suốt năm phút với lý do đi kiểm tra một cây đàn harpsichord[7] không tồn tại.
"Em hình dung là chị ấy sẽ có thể nghĩ đến một thứ gì đó." "Cũng nhiều như việc anh rất thích cuốn em vào vòng tay mình lần nữa, anh không muốn bị ngắt ngang bởi chị họ em đang trở lại cùng trà." "Ồ, em sẽ không lo lắng về điều đó đâu," Belle lẩm bẩm. "Chị ấy sẽ tìm ra cách nào đó để cảnh báo chúng ta về sự hiện diện của mình.
Chị ấy khá là tháo vát." Thật đúng lúc, họ nghe thấy tiếng Emma từ tận phía bên kia cánh cửa đóng kín. "Thật bất ngờ!" Belle cau mày. "Em cho là chị ấy đang cho chúng ta thêm chút thời gian nữa." Cánh cửa mở ra. "Xem chị tình cờ gặp ai trong sảnh này." Emma nói, nắm lấy tay Alex. "Chị đã không dám hy vọng anh ấy về nhà cho đến tận tối muộn." "Kế hoạch cẩn thận của cô ấy thất bại bởi một người chồng chu đáo," John lẩm bẩm trong khi đứng dậy.
Belle nén cười và lên tiếng. "Thật tuyệt khi gặp anh, Alex." "Anh chỉ đang đi kiểm tra mấy cánh đồng thôi," anh trả lời, cau mày bối rối nhìn quanh. "Tuy nhiên, vẫn thật tuyệt vời khi anh về nhà," Emma nói một cách thiếu thuyết phục. "Cô đã tìm thấy trà chưa?" John hỏi. "Trà sao? À, vâng, trà.
À, không, tôi không thấy." "A-hem." Emma nhảy dựng khi nghe tiếng Norwood hắng giọng ngay phía sau cô. "Trà của bà, thưa bà?" "Ồ. Cảm ơn ông, Norwood. Đặt trên bàn đằng kia, tôi nghĩ vậy." "Trà thật sự nghe khá hấp dẫn sau khi cưỡi ngựa dưới mưa trong suốt cả buổi chiều." Alex vui vẻ nói.
"Mặc dù không được vậy với khu đất cho thuê." Belle không chắc lắm, nhưng cô nghĩ rằng cô đã nghe thấy tiếng phàn nàn của Emma. Emma đưa một tách trà cho Alex, và sau khi uống một ngụm lớn, anh lên tiếng. "Có một lễ hội gần làng vào ngày mai. Anh thấy mọi người đang chuẩn bị lúc ra ngoài." "Ồ thật sao?" Emma trả lời vui thích.
"Em thích hội chợ. Chúng ta sẽ đi chứ?" "Anh không chắc lắm." Alex nói với một cái cau mày. "Anh không thích ý tưởng em bị xô đẩy bởi đám đông." Nhận xét đó được đáp lại bằng ánh lườm nổi loạn của Emma. "Ôi đừng có khó tính thế," cô vặn lại. "Anh không thể nhốt em mãi thế này được." "Được rồi.
Nhưng em phải hứa là sẽ cẩn thận." Alex quay sang John và Belle, những người đang quan sát cuộc đấu khẩu với ánh nhìn thích thú. "Hai người có tham gia cùng chúng tôi không?" Một lời từ chối suýt buột ra khỏi môi John, nhưng trước khi anh có thể lên tiếng, hình ảnh Belle đang khiêu vũ trong vòng tay anh lướt qua tâm trí.
Đang nhảy điệu watlz... Đôi mắt cô sáng lên hạnh phúc. Trái tim anh được lấp đầy với sự dịu dàng và cơ thể anh căng lên với ham muốn. Có lẽ anh có thể có thêm chút niềm vui trong cuộc sống của mình. Có thể năm năm dưới địa ngục kia đã đủ để trả cho những tội lỗi của anh.
Anh quay về phía Belle. Cô đang nghiêng đầu và mỉm cười, nhướn mày mời gọi. "Tất nhiên," anh nói, "Tôi sẽ qua sau bữa trưa, và chúng ta sẽ khởi hành từ đây." "Tuyệt vời." Alex nhấp một ngụm trà và nhìn ra ngoài cửa sổ khi bầu trời đang tối lại một cách đáng sợ. "Tôi không định thô lỗ đâu, Blackwood, nhưng nếu tôi là cậu, tôi sẽ muốn về bây giờ khi trời vẫn còn sáng.
Có vẻ như trời sẽ tối rất nhanh thôi." "Tôi cũng đang nghĩ y như vậy." John đứng lên và cúi chào hai người phụ nữ. Belle đã, dĩ nhiên, cáo lỗi để ra tiễn anh, nhưng Emma ngồi lún sâu trong chiếc ghế, chán nản sau khi chồng cô vô tình hủy hoại tất cả chiến thuật cẩn thận của cô, còn hơn cả thất vọng nữa ấy chứ.
... Khi John trở về nhà chiều hôm đó, có một bức thư đang chờ anh. Tao đang ở Oxfordshire. John lắc đầu. Anh sẽ phải tìm cách liên lạc với chủ sở hữu cũ của Bletchford Manor. Họ dường như đã để lại vài chuyện lặt vặt cho anh - chỉ là vài người bạn viết những lời nhắn thật kỳ lạ.
Anh không hề nghĩ đến việc kết nối những ghi chú đó bằng cách nào đó có liên quan đến tiếng súng nổ trong rừng.... John rót cho mình một ly rượu trước khi leo lên cầu thang vào phòng ngủ tối hôm đó. Anh bắt đầu uống một ngụm, nhưng rồi đặt nó lên phía đầu giường. Anh đã cảm thấy đủ ấm áp mà không cần nó.
Đây có phải hạnh phúc không? Cảm giác đã vắng mặt trong cuộc đời anh quá lâu để anh không chắc chắn làm cách nào để nhận ra nó. Anh bò vào giường, hài lòng. Anh không định mơ. Anh đang ở Tây Ban Nha. Một ngày thật nóng, nhưng đội của anh đang trong tình trạng tốt, không có trận chiến nào tuần trước.
Anh đang ngồi ở một bàn nhỏ trong quán rượu, một đĩa thức ăn trống trơn trước mặt. Một tiếng đập mạnh kỳ lạ từ trên lầu? Anh rót cho mình ly nữa. Rầm. Nơi này là thế, anh nghĩ. John dụi mắt. Ai đã nói thế nhỉ? Một tiếng rầm khác. Một tiếng khóc nữa. John chậm rãi hướng về phía cầu thang.
Có điều gì đó không đúng? Tiếng ồn lớn dần khi anh đi dọc theo hành lang tầng hai. Và rồi anh nghe thấy lần nữa. Lần này rõ hơn. "Khôngggggggggggg!" Tiếng Ana. Anh phá cửa. "Ôi Chúa tôi, không," anh kêu lên. Anh chỉ có thể thấy Ana một chút, cơ thể nhỏ bé của cô bên dưới Spencer, người đang không ngừng đẩy vào cô.
Tuy nhiên, anh có thể nghe thấy cô bé đang khóc. "Không, không, làm ơn, không." John không dừng lại để suy nghĩ. Điên cuồng, anh kéo Spencer ra khỏi cô bé và ném hắn ta vào tường. Anh nhìn xuống Ana. Chuyện gì đã xảy ra với tóc cô? Nó chuyển màu vàng. Đó là Belle. Quần áo cô tả tơi, cơ thể cô bị hủy hoại và thâm tím.
"Ôi Chúa ơi, không phải thế!" Tiếng nấc dường như thoát ra từ tận sâu trong linh hồn John. Anh quay sang phía kẻ đang nằm góc tường, bàn tay anh siết chặt khẩu súng. "Nhìn tao, Spencer," anh ra lệnh. Gã đàn ông ngẩng đầu lên, nhưng đó không còn là Spencer. John đang nhìn thẳng vào chính gương mặt mình.
"Ôi Chúa ơi, không," anh thở hổn hển, vấp ngã vào thành giường. "Không phải tôi. Tôi không làm điều đó. Tôi sẽ không làm thế." Gã John kia cười lớn. Đó là thứ âm thanh điên cuồng bệnh hoạn. "Không, không phải tôi. Tôi sẽ không. Ôi, Belle." Anh nhìn xuống giường, nhưng cô đã đi.
Dancing At Midnight (Tiếng Việt) Dancing At Midnight (Tiếng Việt) - Julia Quinn Dancing At Midnight (Tiếng Việt)