Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dâm Môi Sai
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 7: Không Thấy Thỏ Không Thả Chim Ưng
C
ận đưa Y Y về sau đó an bài cho nàng một chỗ sâu nhất trong Yến phủ. Nàng không mang theo bất cứ đồ đạc nào, chỉ ôm theo một con mèo lông xám, kiêu ngạo tiến vào khoảng sân sâu hút kia.
Cận nghiêm túc tựa lưng vào gốc cây hoa hạnh nhìn nữ nhân đang thu thập đồ đạc trong sân, hắn vốn nghĩ chắc hẳn nàng rất hận chủ nhân?
Dù sao, nàng cũng có đủ lý do để hận người.
Đưa nàng vào phủ chỉ là kế hoãn binh, người Yến Nam Thiên yêu là Nhan Hề, nhất định sẽ không cưới nàng, còn Chiết Hoa công tử…hăn không yêu ai cả.
Đến chạng vạng Y Y đã gần như thu thập xong mọi thứ trong tiểu viện, nơi này cũng không hẳn không có ai quét dọn, tuy rằng không xa hoa tráng lệ, nhưng cũng mang vài phần tinh tế. Chung quanh đây có trồng mấy khóm trúc xanh, khiến người vốn lưu lạc hồng trần như nàng cảm thấy an bình.
Ánh hoàng hôn tà tà chiếu vào sân, con mèo xám đơn độc miễn cường nằm trên tường viện, híp mắt nhìn chủ nhân đang hăng hái nhổ cỏ dại.
Đúng lúc này Yến Nam Thiên đột nhiên bước vào, Y Y ngẩng đầu nhìn người mặc áo gấm màu xanh trước mặt, chất vải đích thực là tơ lụa nổi tiếng của Hàng Châu, được cắt may rất tỉ mỉ, vừa nhìn đã biết xuất xứ từ danh gia.
Tóc dài được một sợi dây lụa màu trắng tùy ý vấn lên, vài sợi rủ xuống trán, cặp mắt ôn hòa mang đầy ý cười càng tôn lên vẻ phong nhã của vị công tử ấy.
Người này…quả nhiên là Chiết Hoa công tử…
“Đang làm gì vậy?” Hắn nâng nàng dậy, mùi đàn hương nhè nhẹ xông vào mũi, Y Y chỉ mỉm cười, mặc cho hắn dìu vào phòng.
“Thu Thủy.” Hai người vào phòng ngồi xuống. Yến Nam Thiên nhìn nữ tử đoan trang trước mắt, nói: “Ta nhớ nàng chơi đàn rất hay.”
Y Y nhẹ nhàng bắt tay ra dấu: Đáng tiếc không mang theo.
Yến Nam Thiên nhẹ nhàng vỗ tay, Cận không chút tiếng động xuất hiện, đưa đàn ra trước mặt Y Y, những ngón tay đẹp như ngọc chậm rãi tiếp nhận, cẩn thận điều âm, nhẹ gảy một khúc cổ nhạc, Yến Nam Thiên nhạc luật không tồi, liền nhận ra đây là khúc “Lưu Thủy”.
Hắn cầm trên tay một ly trà thượng hạng, màu hổ phách của nước trà hòa vào mùi hương nhè nhẹ, mỹ nhân như hoa như ngọc tấu đàn bên khung cửa, tất cả tạo nên một khung cảnh đẹp như tranh vẽ.
Hắn cũng không ngồi ngây ngốc ở chỗ của Y Y đến khuya, khi ra ngoài chợt phát hiện con mèo lười biếng nằm vắt vẻo trên tường viện đã nhảy xuống, nhẹ nhàng cọ cọ chân mình.
Hắn đi rất nhanh, sau khi tắm rửa thay quần áo liền đến chỗ Nhan Hề. Cận yên lặng theo sau hắn, đến cửa Thủy Tạ Các thì ngừng lại. Thân thể Nhan Hề vẫn chưa khá hơn, Yến Phủ đã bỏ tiền nhờ Diệu thần y thường xuyên đến chăm sóc, Thủy Tạ Các ngoại trừ thị nữ hầu hạ bên người nàng, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào.
“Gia…” Nhan Hề hoảng sợ bổ nhào vào lòng hắn, hắn yêu thương vỗ về nàng an ủi, thanh âm mềm nhẹ: “Lại gặp ác mộng sao?”
Nhan Hề ở trong lòng hắn gật gật đầu, Yến Nam Thiên thấy vậy liền cúi người xuống cởi giầy rồi chui vào chăn, người trong lòng hắn cũng nhanh chóng vòng tay ôm lấy thắt lưng, hai người cứ ôm nhau mà ngủ.
Thị nữ buông màn, tắt đèn rồi khom người lui ra ngoài, người trong lòng cũng chầm chậm đi vào giấc ngủ, nhưng Yến Nam Thiên vẫn chưa hề chợp mắt.
Hắn thầm nghĩ, nữ nhân kia…quả thực khó đối phó.
——
Yến Nam Thiên hôm nay thức dậy sớm hơn so với mọi khi, Nhan Hề vẫn đang yên bình ngủ trong lòng hắn.
Đi khỏi Thủy Tạ Các, Cận đã ăn mặc chỉnh tề đứng chờ ở cửa.
“Gia, Trầm Nhượng công tử đến, hiện đang ở tiền sảnh phụng trà.” Trần lão quản gia cung kính nói. Yến Nam Thiên gật đầu ý bảo đã biết.
Trầm Nhượng này cũng là một báu vật, vốn là người lưu luyến giang hồ, không chịu thừa kế sự nghiệp, nhưng hai năm trước đột nhiên đổi tính, rửa tay gác kiếm, ngoan ngoãn trở lại Trầm gia. Nhờ giao du rộng rãi, cũng có thể giúp Trầm gia ăn nên làm ra.
Yến Nam Thiên bước vào tiền sảnh, ngồi bên trong là một vị công tử mặc trường sam trắng đang cầm chiết phiến nhẹ nhàng phe phẩy, quả thật không làm mất đi vẻ phong lưu vốn có.
“Yến huynh.” Yến Nam Thiên còn chưa kịp mở miệng, người ngồi trên ghế đã đứng lên: “Nghe nói hôm qua phủ của Yến huynh vừa nghênh đón một nữ tử?”
Yến Nam Thiên hơi nhíu mi, việc này truyền nhanh như vậy? Trầm Nhượng vẫn không để ý: “Không biết là mỹ nữ tuyệt sắc đến nhường nào mới có thể khiến đại thương gia của chúng ta động tâm đây?”
“Là một vũ cơ thôi, nếu hiền đệ thích, một ngày nào đó vi huynh không còn hứng thú có thể tặng ngươi làm quà.” Biết rõ chuyện khiến Trầm Nhượng đau đầu nhất lúc này là việc Trầm phu nhân liên lục an bài hết mối này đến mối khác cho hắn, nên Yến Nam Thiên mới bất động thanh sắc ngăn chặn miệng lưỡi của vị Trầm công tử này lại.
“Cái đó…Cái đó đệ không dám nhận…” Trầm Nhượng cúi đầu, lúng ta lúng túng nói.
“Hôm nay ngươi đến đây sớm như vậy, là để xem trước số tơ lụa kia?”
“…Đúng là như vậy.”
“Vậy nhiều lời làm gì, đi thôi.”
Hai người sóng vai ra ngoài, Cận theo sát phía sau.
Yến Nam Thiên cũng không phải hạng người thích khoe mẽ, nhưng Yến Phủ làm ăn lớn, lại hay phải tiếp đãi khách khứa từ nhiều phương, cảnh trí tất nhiên không thể tầm thường.
Trần quản gia đang sai người quét dọn sân thì nhìn thấy Y Y đang đi chung quanh ngắm cảnh, trong lòng ôm theo con mèo hay giữ im lặng hệt như nàng.
“…Cô nương.” Không danh không phận, ngay cả một người khéo đưa đẩy như hắn cũng phải đắn đo suy tư một chút mới dám mở miệng xưng hô: “Không nên đi lung tung trong phủ.”
Nàng vẫn mỉm cười như trước, nhưng Trần quản gia không hiểu tại sao lại cảm thấy bản thân đột nhiên không dám đối diện với ánh mắt đó của nàng. Ánh mắt Thu Thủy, tại sao lại lạnh lùng đến nhường này?
Ánh mắt nàng như có như không từ trên cao nhìn xuống, tay ngọc nhẹ nhàng ra dấu hỏi: là chủ nhân ngươi phân phó như vậy?
Không hề có nguyên do nhưng Trần quản gia bỗng cảm thấy mình thật hèn mọn, cũng không phát hiện bản thân đang khom người đáp: “Gia vẫn chưa phân phó, nhưng…”
Người trước mắt nhợt nhạt phất tay, sau đó rời đi. Cái phất tay kia phải mãi một lúc lâu Trần quản gia mới hiểu được: Vậy ngươi đừng xen vào!
Y Y mới chỉ dạo được phân nửa Yến phủ mà đã gần đến trưa, vừa bước vào tiểu viện của mình liền thấy Cận một thân trang phục đen tuyền, vốn định trực tiếp đi vào, đột nhiên hắn bắt lấy tay nàng, giọng nói vẫn lạnh lùng hệt như mọi khi: “Giao giải dược ra rồi lập tức rời khỏi nơi này!”
Y Y biết Chiết Hoa công tử ắt sẽ phái hắn đi điều tra thân thế mình. Da đầu chợt đau, nhưng khóe môi vẫn mang theo ý cười, có cái gì tốt mà điều tra đây?
Trong lòng Cận không thể bình tĩnh được như nàng, Doãn Thu Thủy bị giao cho Lã tướng quân dưỡng ở Lã biệt viện, lúc đầu nàng phản kháng rất quyết liệt, tự sát thất bại, dây thanh bị tổn thương nghiêm trọng khiến nàng từ đó trở đi không còn có thể nói chuyện được nữa, về sau nàng lại thong thả từ từ thuận theo, Lã tướng ghét nên ném nàng vào thanh lâu của chính gã.
Sau ba năm danh tiếng của nàng dần lan xa, Doãn gia trang đương nhiên có phái người đi tìm tung tích, Doãn phu nhân biết được tin tức thì hộc máu, nằm liệt trên giường bệnh, cho dù Doãn gia trang có mời bao nhiêu dược y đến cũng không thể cứu được. Còn Doãn trang chủ lòng đau như cắt, nhưng vì nhìn vào thanh danh thiên hạ đệ nhất trang của Doãn gia, nên lựa chọn ẩn nhẫn.
Cận tăng thêm lực đạo, thanh âm càng lúc càng lạnh: “Đồng ý!”
Y Y cười lạnh, Cận chưa bao giờ biết ánh mắt đẹp đó lại có thể biểu lộ sự quật cường đến nhường ấy. Đôi môi đỏ mọng ở trước mắt, hương thơm nhè nhẹ quấn quít bên mũi, thế nhưng lại khiến tim hắn đập mạnh. Dùng sức đẩy nàng ra, Cận nghiêng đầu che dấu vẻ luống cuống vừa rồi: “Nhiều năm qua, muốn giết người đâu chỉ có mình ngươi. Ngay cả Lãnh Tuấn cũng thất bại, huống gì là một nữ nhân!!”
Y Y bị đẩy lùi lại vài bước, con mèo trong lòng nàng dựng thẳng lỗ tai, trừng mắt đánh giá hắn. Nàng cúi đầu trấn an nó, sau đó lại ngẩng đầu kiêu ngạo bước qua.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dâm Môi Sai
Nhất Độ Quân Hoa
Dâm Môi Sai - Nhất Độ Quân Hoa
https://isach.info/story.php?story=dam_moi_sai__nhat_do_quan_hoa