Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cũng Đành
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 6
C
hiêm ngồi im trong quán hủ tiếu. Trước mặt anh ly cà phê đá tươm hơi nước. Trời tháng 6 nắng gay gắt. Con đường lộ đá bốc bụi mù khi có xe đò chạy qua. Xa xa bên kia con lộ, chếch về bên trái là ngã ba đi Châu Bình. Đưa ly cà phê đá màu nâu nhàn nhạt có vài cục nước đá nhỏ xíu, anh uống một ngụm rồi với tay lấy gói thuốc lá. Thong thả lấy ra một điếu, anh đưa lên mũi ngửi. Mùi thuốc lá hăng hăng. Quẹt diêm đốt thuốc, rít hơi dài, nhả khói ra từ từ, anh im lặng nhìn ngắm. Thật ra thì chẳng có gì lạ, chăng có gì thay đổi, chẳng có gì đáng ngắm nghía ở quận lỵ đìu hiu, lèo tèo hai dãy nhà ngói cũ mèm, nhà tôn dơ dáy này. Cũng chẳng có cô thôn nữ, cô gái nào đáng để cho anh ghé mắt tới. Dường như chiến tranh càng lan rộng và kéo dài lâu chừng nào thời người trẻ càng hiếm hoi nhiều chừng đó. Chỉ toàn ông già, bà lão và con nít. Hể đàn bà thì toàn đàn bà có chồng. Chồng của họ không ở bên này thì cũng ở bên kia, không theo quốc gia thì theo cộng sản mà đại diện là mặt trận. Chiêm thở dài nhè nhẹ, cảm thấy trống rỗng trong đời sống của một người lính độc thân và không có ai để nhớ. Mấy cô gái quen ở Sài Gòn thì xa xôi quá. Cho dù anh có nhớ họ thì chắc gì họ còn nhớ tới anh. Nhớ người ở gần dễ hơn nhớ người ở xa. Nghĩ tới người ở gần, anh lại liên tưởng tới Đông. Khuôn mặt của cô '' du kích tóc dài '' lung linh trong bóng nắng của buổi xế chiều oi ả. Ánh mắt buồn xa xăm. Nụ cười. Hai lần gặp gỡ anh chưa bao giờ thấy Đông cười trọn vẹn. Như lần hai đứa gặp nhau trên xe đò, Đông có cười song chỉ là nụ cười e ấp. Dù trong ánh mắt buồn xa xăm đó đôi khi thấp thoáng nét là lạ pha trộn chút sắc lạnh của một cô trung đội trưởng của đội du kích tóc dài nhưng lại gây cho anh sự gần gụi và thông cảm. Anh cũng biết giữa cô ta với mình có lằn ranh đã được định sẵn mà không ai muốn bước qua, bởi vì anh không thể nào theo về với phía bên kia và ngược lại Đông cũng vậy. Chiêm mường tượng tới làn da mặt trắng xanh của Đông. Chắc tại cô ta ở trong tối nhiều quá. Bàn tay với mười ngón tay thon dài muột mà, êm ả như cơn gió đồng mỗi khi nàng đưa lên vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán. Giọng nói nhẹ, thanh thanh có khá nhiều ngập ngừng, xa vắng của một người muốn che đậy ý nghĩ hay dấu kín tâm tư. Đông ăn nói chừng mực. Đông e dè từng cử chỉ. Có phải người của mặt trận nào cũng có cử chỉ e dè, thái độ thận trọng và dấu kín ý nghĩ. Sống như vậy thì chán thật. Chiêm lẩm bẩm. Đưa ly cà phê lên hớp ngụm nhỏ, rít hơi thuốc thật dài rồi bỏ tàn thuốc xuống đất, anh nhớ tới cái hẹn với Đông ngày mai. Lời hẹn thật mơ hồ. Lần gặp nhau trước nàng có nói sẽ gặp anh hai tuần nữa. Thế thôi. Nơi hẹn ở tại rặng trâm bầu. Phải chăng Đông muốn gài anh vào bẫy của cô ta. Mình có nên đi tới chỗ hẹn với Đông? Chiêm tự hỏi. Biết đâu tới nơi hẹn anh sẽ không gặp Đông mà gặp toán du kích chờ sẵn. Đi thì lo âu mà không đi thì bứt rứt vì nhớ nhung và muốn có được những phút giây trò chuyện với một người mà anh biết có nhiều đồng điệu với mình.
10 giờ sáng. Do dự giây lát rồi Chiêm rút khẩu Colt 45 trong lưng quần ra nhét vào gối của mình. Anh không muốn đi gặp Đông mà lại lận lưng khẩu súng phòng thân. Nó tỏ rằng anh không tin vào lòng thành thật của nàng. Vả lại khẩu súng chẳng giúp ích gì được nếu anh đụng đầu với đám du kích. Leo lên chiếc mô bi lết cũ mượn của Chín Được, anh đạp xe chạy một lát mới vặn ga cho máy nổ rồi lái ra đường lộ đá.
Chốc sau xe qua cầu Bình Chánh. Gió mát rợi.
Vườn dừa xanh um trong xa. Xe qua chợ Lương Quới, sau đó tới cây cầu xi măng bắt qua con rạch nhỏ. Chiêm nghe trống ngực của mình đập mạnh. Cảm giác hồi hộp, lo âu lẫn chút vui mừng gây ra nhiều kích thích. Hai bên đường cỏ mọc xanh xanh. Nước lấp xấp, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Hoa súng nở trắng xóa trên mặt đìa.
Xe dừng lại tại ngã ba. Vẫn còn ngồi trên yên chiếc mô bi lết máy nổ xịch xịch, Chiêm im lặng nhìn con đường đất màu nâu chạy sâu vào trong rừng dừa xanh. Cây keo già cỗi nhô lên cao.
Rặng trâm bầu thấp hơn. Đó đó. Nơi có Đông đang chờ. Hay là toán du kích tóc dài đang ghìm súng đợi. Đã tới đây rồi mình có nên vào trong đó? Câu hỏi giản dị song không có câu trả lời thỏa đáng. Cuối cùng người trưởng toán thám kích của chi khu Giồng Trôm bặm môi vặn mạnh tay ga. Tiếng động cơ nổ dòn mang theo người tới nơi hẹn hò. Cây keo hiện rõ dần trong tầm mắt. Chiêm tìm kiếm bóng bà ba đen. Không có ai. Cuối cùng xe dừng lại nơi khoảnh đất trống kế bên thân cây keo. Không có ai hết. Anh thẩn thờ, cảm thấy tâm hồn mình hụt hẫng.
- Tôi chờ ông lâu quá...
Tiếng nói vang lên đột ngột làm Chiêm giật mình. Quay đầu lại anh thấy Đông hiện ra với nụ cười e ấp. Vẫn bộ bà đen và chiếc khăn rằn.
Lần này mái tóc dài biến ra mái tóc đuôi gà. Hai người lính của hai phe đối nghịch im lặng nhìn nhau.
- Ông là sĩ quan phải hông?
Đó là câu hỏi đầu tiên của Đông. Chiêm cười gật đầu thay cho câu trả lời. Cô du kích tóc dài tiếp tục cuộc thẫm vấn của mình.
- Cấp bực gì?
- Thiếu úy...
Trầm ngâm giây lát Đông lại hỏi tiếp. Giọng của nàng nghiêm lạnh khiến cho Chiêm không còn cười cợt nữa.
- Ông là lính gì?
Trong lúc đặt câu hỏi, Đông nhìn đăm đăm người đối diện. Thấy Chiêm có vẻ đắn đo suy nghĩ trước khi trả lời, cô ta cất giọng dù nghiêm song có chút gì thành khẩn.
- Tôi muốn biết thêm về ông nên xin ông thật lòng...
Khẽ gật đầu, Chiêm cười trả lời.
- Tôi là trưởng toán thám kích quận...
Nhìn thẳng vào mặt cô du kích tóc dài của làng Lương Hòa, anh giải thích chậm và đầy đủ.
- Toán lính thám kích của tôi chuyên đột kích vào những vùng giải phóng của mặt trận để thu thập tin tức cũng như bắt...
- Như vậy ông đã bắt sống ông bí thư huyện ủy của tôi?
Lên tiếng hỏi, Đông hơi cau mày khi thấy Chiêm gật đầu.
- Chính tôi đã bắt Năm Chơi... Lính của cô Đông lì lắm... bắn tôi chạy rớt quần mà hổng dám trở lại kiếm...
Câu nói của Chiêm làm cho Đông bật lên tiếng cười. Nàng biết ông trưởng toán thám kích quận nói giỡn.
- Tại sao chạy '' rớt quần '' mà ông không chịu bắn trả lại?
Không biết nghĩ ngợi điều gì mà mặt của Đông hồng lên khi dứt câu hỏi. Chiêm cười cười rút trong túi áo ra gói thuốc lá. Rút một điếu đưa lên miệng ngậm, nhét gói thuốc vào túi áo rồi quẹt diêm đốt thuốc, bập bập vài hơi anh nói trong lúc nhả khói ra.
- Tôi sợ...
- Sợ gì?
- Lính của tôi nói tôi sợ con gái... Riêng tôi thời tôi sợ bắn trúng cô Đông...
Đông chớp mắt khi nghe tới đó. Hít tiếp hơi thuốc nữa, Chiêm cười cười.
- Ông bà mình có nói '' Một câu nhịn chín câu lành mà...''. Huống chi tôi có sợ cô Đông cũng hổng sao...
Dứt câu Chiêm cười nhẹ nhìn vào mái tóc huyền dài được cột lại bằng chiếc khăn tay màu trắng.
- Ông cười gì vậy?
Đông hỏi khi thấy Chiêm cười.
- Tôi thích mái tóc đuôi gà của cô Đông. Nó làm tôi nhớ ca dao.
- Cô Đông bới tóc đuôi gà...
Nắm đuôi cô lại hỏi nhà cô đâu...
Đông cười tươi tắn. Nụ cười làm cho khuôn mặt vốn u buồn sáng lên chút khả ái. Lần đầu tiên Chiêm mới thấy được nụ cười tươi vui của Đông.
- Ông người Sài Gòn mà sao thuộc nhiều ca dao dậy?
- Tôi mới thích ca dao từ khi gặp cô Đông...
Khuôn mặt vốn trắng xanh của cô sếp du kích làng Lương Hòa hơi ưng ửng đỏ khi nghe câu nói ý nhị của ông lính thám kích. Tuy nhiên nàng lại buột miệng nói ra một câu khác hẳn với ý muốn của mình. Nàng cũng không hiểu tại sao mình lại nói như vậy.
- Tôi không hiểu ông muốn nói gì...
Chiêm cười cười nhìn quanh quất. Thấy vậy Đông lên tiếng.
- Ông kiếm gì vậy. Tôi đi một mình mà...
Chiêm cũng cười nói đùa.
- Tôi cũng đi một mình... Hẹn hò mà...
Đỏ mặt Đông lên tiếng cự nự.
- Ông nói gì vậy. Ai hẹn hò với ông hồi nào...
Thấy vẻ mặt cau có của Đông, Chiêm cười nói chữa.
- Tôi lỡ lời... Cô Đông đừng giận...
Đông làm thinh quay mặt đi chỗ khác như chứng tỏ cho người đối thoại biết mình còn giận dỗi. Dựng chiếc mô bi lết vào thân cây keo, Chiêm bước tới đứng trước mặt Đông.
- Ai thèm nhìn mặt của ông...
Đông vừa nói vừa quay sang chỗ khác vì không muốn cho Chiêm thấy mình cười.
- Thế à... Hổng thèm mà sao lại tới đây...
Đông quay lại. Ánh mắt của nàng có chút gì nghiêm nghị khiến cho Chiêm tính cười đã phải ngưng luôn.
- Như vậy thì tôi đi về...
Tới nước này Chiêm phải xuống giọng năn nỉ và ỉ ôi.
- Thôi mà... Tôi xin lỗi Đông...
Lần đầu tiên Chiêm gọi tên chứ không còn tiếng '' cô Đông '' kiểu cách và xa lạ nữa. Nét mặt của Đông hơi dịu lại. Qua cách xưng hô nàng cảm nhận được chút gì thân tình của Chiêm.
- Ba má của ông còn sống?
Chiêm nhẹ gật đầu.
- Còn... Má tôi bị tê liệt nửa người năm rồi...
- Ông có về thăm nhà hông?
- Thỉnh thoảng...
- Tại sao lại thỉnh thoảng... Má ông bị bịnh như vậy thì ông phải về thăm nhà thường xuyên...
Chiêm làm bộ quay mặt sang chỗ khác để giấu nụ cười trong lúc nghĩ thầm: '' Cô này nói chuyện như bà cụ non hay như tía má của mình...'' Còn Đông thì cúi mặt xuống cười. Cô ta cũng biết không nên nói như thế song nếu không hỏi chuyện thì cũng biết có chuyện gì để nói. Thật ra cô ta cũng có nhiều thắc mắc muốn hỏi song chưa tiện mở lời. Một điều mà cô ta ngại nhất chính là sự lo sợ có người bắt gặp mình đứng nói chuyện với một thanh niên xa lạ.
Nếu cấp trên của cô ta biết được thì sẽ có nhiều điều không hay xảy ra cho cô ta và Chiêm.
- Ba má của cô còn sống?
- Còn sống...
- Cô có anh em?
- Tôi có đứa em gái...
Trả lời xong Đông liếc nhìn trời. Hiểu ý Chiêm nhìn đồng hồ đeo tay của mình rồi cười nói.
- Mới 11 giờ...
- Tôi phải đi về... Đứng ở đây tôi sợ...
Biết Đông lo sợ điều gì, Chiêm lên tiếng.
- Hay mình đi chỗ khác...
- Đi đâu?
- Đi Mỹ Lồng...
- Đi Mỹ Lồng làm gì?
- Tôi muốn thăm Mỹ Lồng. Người ta nói: '' Bến Tre nhiều gái chưa chồng. Không tin xuống chợ Mỹ Lồng mà xem...''. Tôi muốn thăm Mỹ Lồng để xem có cô gái nào chưa chồng chịu ưng tôi làm chồng hông...
Chiêm cười hắc hắc khi nói xong. Đông cũng bật lên tiếng cười khẽ vì câu nói nhiều nghĩa của Chiêm. Nhìn tới nhìn lui giây lát nàng vừa định lên tiếng thì Chiêm đã nói trước.
- Mình đi Mỹ Lồng nghen Đông?
Lần thứ nhì Chiêm gọi tiếng Đông thân mật và cô gái không phản đối.
- Dạ... Mà đi một chút thôi nghen... Tôi sợ...
Chiêm gật đầu dắt chiếc mô bi lết ra lộ.
Đông rụt rè ngồi lên băng sau của chiếc xe cũ.
Chiêm gò lưng đạp nhanh cố gắng làm cho máy nổ. Mãi mấy phút sau chiếc xe mới nổ được.
Nghe tiếng thở phào của Chiêm, Đông mỉm cười nghĩ thầm: '' Vậy mà cũng đòi đi...'' - Nặng phải không ông...?
Ngập ngừng giây lát Đông mới lập lại câu hỏi của mình chỉ có khác một tiếng thôi.
- Nặng phải không Chiêm?
- Cũng kha khá...
Xe chậm lại tại ngã ba rồi sau đó lại chạy chậm hơn trên con đường lộ đá gồ ghề nhiều ổ gà. Gió đồng man mát thổi. Không muốn tựa vào người của Chiêm, Đông phải gắng sức giữ chặt vào yên xe bằng hai tay để thân mình không ngã nghiêng.
- Đông coi chừng té...
- Dạ...
Quay đầu lại thấy Đông đang gồng mình với hai tay bám cứng vào yên xe để cho khỏi ngã, Chiêm cảm thấy vừa thương vừa tội bèn lên tiếng.
- Đông vịn vào tôi đi...
- Dạ Đông vịn vào yên xe cũng được...
- Coi chừng té hư cái mặt đẹp... Lúc đó đừng có đổ thừa tôi nghen...
Đông mỉm cười im lặng. Không hiểu nghĩ sao cô ta rụt rè vòng tay ôm ngang hông Chiêm. Chỉ có vòng tay ôm hông thôi chứ cô ta cũng không có dựa sát vào người. Tuy nhiên Chiêm thầm sung sướng vì hiểu rằng ở vào vị thế của Đông, đó là một bước nhảy vọt hay nói đúng là một hành vi cách mạng.
- Gió mát hả Đông?
Chiêm gợi chuyện. Đông im lặng giây lát mới trả lời bằng câu hỏi.
- Có phải vì Đông mà Chiêm thích ca dao?
- Đúng...
Chiêm xác nhận liền như đã có câu trả lời sẵn.
- Hồi mới đổi về Bến Tre tôi chán lắm. Nhất là khi đổi về bên Thạnh Phú... Buồn chết được...
- Bây giờ còn buồn hông?
- Chút chút... May mà gặp Đông nói chuyện...
Trầm ngâm giây lát, Chiêm tiếp sau tiếng thở dài.
- Dù mình mới gặp nhau nhưng tôi thích Đông, thích được nói chuyện với Đông. Ít ra cũng có người nghe và hiểu được điều mình nói, thông cảm những gì mình nói đồng thời tôi cũng thích được nghe Đông nói. Từ hồi về Giồng Trôm tới giờ tôi không có ai để nói. Không có Đông, ở đây lâu chắc tôi câm...
Đông cười khẽ. Chiêm quay đầu lại nhìn.
Anh bắt gặp cô gái cũng đang ngước lên nhìn mình. Đôi tròng đen long lanh ánh lên nét rạng rỡ.
- Coi chừng lủi xuống ruộng...
Đông nhắc chừng khi thấy Chiêm mãi mê quay đầu lại nhìn mình mà không lo lái xe.
- Đông đừng lo... Tôi nhắm mắt lái cũng được...
- Xạo...
Chiêm bật cười hắc hắc. Đông hỏi trổng.
- Bộ vui lắm sao mà cười...
- Đông làm tôi cười... Có Đông bên cạnh tôi vui lắm...
Dĩ nhiên Chiêm không nghe được tiếng thở dài thầm lặng của người ngồi ở phía sau lưng của mình. Xe chạy nhanh hơn vì đường bằng phẳng và ít ổ gà.
- Chắc gần tới Mỹ Lồng rồi hả Đông?
- Dạ... Ông tha hồ chọn gái chưa chồng...
Đông nói đùa một câu. Giọng của cô ta vui và tinh nghịch khiến cho Chiêm cũng đùa lại.
- Tôi đã chọn rồi... Cô gái chưa chồng đang ngồi sau lưng nè...
- Tôi có ưng ông đâu mà ông chọn...
Ngoái đầu lại nhìn, Chiêm cao giọng ngâm.
- Đầu giồng có bụi chuối Cuối giồng có cây đa Ngã ba đường cái có cây tơ hồng Con gái chưa chồng, cái lòng hực hở, Con trai chưa vợ, ruột thắt tầm canh Ngó lên mây trắng trời xanh, Ưng đâu cũng vậy, ưng anh cho rồi...
Có lẽ cảm động vì nghe Chiêm bày tỏ nỗi lòng cũng như bị truyền nhiễm bởi cái vui vẻ của anh ta, Đông bật cười hắc hắc. Không biết vô tình hay cố ý mà cô ta lại tựa đầu vào lưng của Chiêm. Lát sau biết ra cô ta len lén ngồi thẳng lại như sợ Chiêm biết được.
- Đông biết hai câu ca dao này không?
- Câu gì đâu nói nghe coi...
Dù Đông ăn nói không có chút gì thân mật song Chiêm cảm thấy trong giọng nói của cô ta chứa đựng cái nhu mì và khả ái.
- Cá lên trên thớt hết nhớt, con cá khô Gặp gái không ghẹo trai khờ, gái chê...
- Ông mà khờ... Ông khôn dàn trời... Tới Mỹ Lồng rồi...
Chiêm giảm ga cho xe chạy chậm lại. Mỹ Lồng có chút đông đúc hơn Lương Quới vì nhờ gần tỉnh lỵ hơn.
- Đông có quen ai ở đây không?
- Dạ không... Mà Chiêm hỏi chi vậy?
- Mình ghé đây chơi. Chắc Đông không muốn gặp người quen...
- Dạ...
Đông thì thào vừa đủ cho Chiêm nghe.
- Gặp người quen rắc rối lắm. Chiêm hiểu mà...
Gật gật đầu Chiêm nói nhỏ.
- Tôi biết... Mình chạy xe ngang qua đây rồi trở lại Lương Hòa...
Không muốn ai thấy mình đi với người lạ, Đông giấu mặt của mình bằng cách úp mặt vào lưng của Chiêm. Cử động vô tình của cô ta làm cho anh rùng mình, cảm thấy tim đập mạnh và tâm hồn dấy lên chút ngất ngây vì sự tiếp xúc này. Xe đảo một vòng tròn rồi quay đầu trở lại Lương Hòa. Nửa giờ sau xe ngừng tại ngã ba.
Xuống xe hai người im lặng đứng bên nhau. Con lộ đá đất màu nâu trải đầy ánh nắng. Chiêm liếc sang bên cạnh và bắt gặp Đông cũng đang liếc mình.
- Tôi đi về...
- Mình gặp nhau nữa nghen Đông?
- Hổng biết... Nguy hiểm lắm... Đông sợ...
Thấy cô gái dợm bước, Chiêm nói nhanh.
- Tôi đợi Đông ở đây... Đông không đến tôi cũng đợi...
Đông quay qua nhìn Chiêm. Anh thấy đôi mắt buồn của cô gái long lanh có nước mắt ứa ra.
- Tôi đi về... Chiêm cũng đi về đi... Chiều rồi... Ở đây nguy hiểm lắm...
Đứng nhìn theo dáng đi của Đông, Chiêm có cảm tưởng như từng bước chân đã mang theo niềm vui của mình. Anh cứ đứng nhìn theo cho tới khi không còn thấy bóng của cô du kích tóc dài nữa mới leo lên xe trở về Giồng Trôm...
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cũng Đành
Chu Sa Lan
Cũng Đành - Chu Sa Lan
https://isach.info/story.php?story=cung_danh__chu_sa_lan