Chương 7
ó sẽ là... như một hội chợ vui chơi giải trí dành cho những người muốn kết liễu cuộc đời. Ở quầy bắn súng, khách hàng trả tiền để được làm bia đỡ đạn.
Mishima ngồi trên giường lắng nghe Vincent.
- Con tôi đúng là một thiên tài.
- Đó là một khu giải trí chết chóc. Trên những lối đi khách hàng tuôn lệ, ướt đẫm dọc hai gò má, xung quanh là mùi vị khoai tây chiên và nấm độc mà người ta mang đến đó bày bán.
“Ai amanite phalloïde không...” Vincent hét to trong phòng, Lucrèce và Marilyn cùng hòa vào bầu không khí, ngửi thấy mùi khoai tây chiên...
- Những chiếc đàn quay tay phát lên những bản nhạc buồn thảm. Trò chơi đu quay sẽ hất tung người chơi lên trên cao thành phố như những chiếc máy bắn đá. Cũng sẽ có một hàng giậu thật cao như vách đá sừng sững bên bờ biển, nơi đó những người yêu nhau tay trong tay gieo mình xuống vực thẳm.
Marilyn nắm hai bàn tay và xoa chúng.
- Những giọng cười mếu vang lên trong tiếng va đập của tàu lượn ma quái lao nhanh ở bên trong một lâu đài giả kiểu gô-tic với đầy những cạm bẫy quái đản nhưng tất cả đều chết người: điện giật, chết đuối, đèn trần được ngụy trang rơi xuống đầu. Những người bạn hoặc họ hàng đến cùng với người túng quẫn sẽ ra về với một chiếc hộp nhỏ đựng tro tàn của người quá cố, vì phía cuối trò chơi đu quay là lò thiêu - nơi những thân xác sẽ được quẳng từng cái một vào đó.
- Thằng bé thật tuyệt vời, - ông bố lên tiếng.
- Bố sẽ quản lí lò thiêu. Mẹ bán vé...
- Còn em, em sẽ làm gì? - Marilyn hỏi. - Em sẽ ở vị trí nào?
Vincent quay đầu bốn lăm độ về phía đứa em gái. Cái nhìn mãnh liệt và những biểu hiện lo âu hiện rõ phía dưới cái đầu băng bó! Bên ngoài trong màn đêm, qua tấm kính của cái cửa sổ nhỏ trong căn phòng tăm tối, bỗng nhiên một ánh sáng vàng rực và điên cuồng chói lòa từ một tấm bảng hiệu nê-ông quảng cáo. Gương mặt nó trở nên xanh xao và bộ râu ửng hồng như được sơn phủ bằng những điểm chấm hình ngôi sao trên bàn chải tóc. Qua ánh sáng nhân tạo, nó như được bao phủ bằng một ánh hào quang lung linh của một sự đam mê tự hủy diệt đến kinh ngạc. Ba người đứng quanh nó xúc động khi cảm nhận được tiếng kêu xé lòng đó. Ánh sáng chuyển dần sang đỏ. Vincent, mặt cúi xầm, như đang đứng trước sức công phá của quả bom:
- Cứ như con nửa mơ nửa tỉnh, và khi con ngủ và rồi con lại mơ về cảnh thần tiên đó, những cảnh vật đó...
- Con có ý tưởng này lâu chưa? - Bà mẹ hỏi.
- Trên các lối đi, những người nhân viên hóa trang thành những phù thủy và bán những trái táo đỏ ngâm đường có tẩm độc. “Nào quý cô đây, hãy cầm lấy và ăn trái táo tẩm độc này...”, và họ đi chào mời người khác.
- Em có thể làm công việc này, - Marilyn đề nghị. - Em xấu mà.
Đứa con trai lớn giới thiệu toàn bộ dự án của mình: những cabin của vòng quay bánh xe khổng lồ sẽ bị bung sàn ở độ cao hai tám mét, và trò chơi tàu siêu tốc bị đứt đoạn, sau khúc lao dốc điên cuồng, đường ray sẽ ngừng đột ngột khi tàu đang lao lên. Nó trưng ra mô hình mà nó phá hỏng lúc nãy bằng một cú đấm, trong khi đó đứa em trai rời phòng mình, đi ngang cửa phòng đang mở của Vincent và vừa ngân nga vừa đệm nhạc bằng cách búng ngón tay:
- Don’t worry, be happy!...
Bà mẹ hoảng hốt và buông nhiều lời xúc phạm, giơ nắm đấm về phía nó. Những ngón tay phát nhạc của Alan là nỗi đau lớn của bà và chồng bà.
Cửa Hiệu Tự Sát Cửa Hiệu Tự Sát - Jean Teulé Cửa Hiệu Tự Sát