Chương 6
inh thự ở Luân Đôn của công tước Montague. Cùng ngày hôm đó. “Chúng ta sẽ sắp xếp vào hành lý những bộ váy đẹp nhất của con”, nữ công tước tuyên bố trong bữa trưa. “Cả đồ cưỡi ngựa nữa. Đó là vùng quê, và con cần phải hết sức nỗ lực, mẹ cho là thế. Nhưng không phải bộ đính núm tua-rua mà con mặc trong công viên tuần trước.
Đột nhiên tua-rua trông có hơi lòe loẹt.” “Đồ trơn là nhất”, Anne đồng ý. “Hôm nọ tiểu thư Festle mặc một bộ đồ cưỡi ngựa đến là duyên dáng. Nó có áo gi-lê may bằng vải sọc nổi gân trắng…” Eleanor không nghe, điều đó cũng chẳng quan trọng gì, vì mẹ cô không xem việc trò chuyện là một dịp để bàn luận và cho ý kiến.
Sáng nay em gái Anne của cô đã xuất hiện trong một bộ trang phục mà Eleanor chẳng bao giờ dám mơ sẽ đặt may: Thân váy bó sát bằng vải lụa bóng màu xanh da trời với cổ trễ. Nó xòe ra dưới hông, với váy lót ngắn bằng vải lanh trắng bên dưới. Nói ngắn gọn, phu nhân Bouchon thật ra dáng một phụ nữ có chồng trẻ tuổi hợp thời trang và hấp dẫn.
Ngược lại, bộ váy của cô là một bộ váy tốt bằng vải muslin màu xám. Rõ ràng là bền. Thực tế thì, cô nghĩ nó đã phục vụ cô ít nhất hai đến ba mùa vũ hội. Chân váy có ren, đó là tất cả những gì người ta có thể nói về độ thời trang của nó, đặc biệt là khi nó còn có cả ống tay áo có diềm xếp nếp gớm ghiếc nữa.
“Con không muốn đóng va-li những bộ váy đẹp nhất của mình”, Eleanor cắt ngang, đặt dĩa xuống. Anne nhướng một bên lông mày lên. Mẹ cô vẫn nói liên tục. “Mẹ sẽ gửi thông báo cho Madame Gasquet và bảo bà ấy chuyển bộ váy mà chúng ta đã đặt mấy tuần trước đến.” “Con không còn muốn bộ váy đó nữa”, Eleanor nói, nghĩ đến hai ống tay áo dài và chân váy dài lê thê của nó.
“Đơn giản là con phải nỗ lực hết sức”, mẹ cô cau có, cuối cùng cũng ngẩng mặt lên ở đầu bàn. “Sáng nay Anne đã chỉ trích mẹ vì cho phép con ăn mặc lỗi mốt như thế, và con bé nói đúng. Sự hứng thú ít ỏi con dành cho vẻ ngoài của mình đã khiến mẹ đầu hàng. Nhưng giờ con sắp trở thành một nữ công tước. Con phải ăn mặc a la mode[1].”
“Con cũng định vậy”, Eleanor nói. “Vấn đề là con có rất ít bộ váy tương tự như bộ Anne mặc sáng nay. Con muốn mình phải thời thượng hệt như em ý bây giờ.” “Thứ duy nhất có thể làm áo khoác của em mốt hơn nữa chính là núm tua trên cổ áo”, Anne nói, hoàn toàn không khiêm tốn.
“Em đang suy xét về sự biến đổi này đây. Villiers đã gây ra sự thay đổi diệu kỳ này trong thái độ của chị đấy à? Áo khoác của anh ta khá là lộng lẫy.” “Chẳng liên quan mấy tới anh ta đâu. Sự đánh giá của em đã khiến chị tỉnh ra đấy.” “Khiến con tỉnh ra sao?”, mẹ họ xen ngang.
“Con luôn lý trí mà, Eleanor. Không như Lisette.” “Ý của chị Eleanor là”, Anne nói. “Chị ấy đồng ý ngừng che giấu sắc đẹp của mình. Chị ấy định sẽ ăn vận như một quý cô hấp dẫn thay vì quê mùa.” “Không đứa con gái nào của mẹ có thể quê mùa hết”, nữ công tước nói.
“Mẹ sẽ không cho phép điều đó.” Tuy vậy, Eleanor có thể thấy rằng ý tưởng đó đang ngấm vào đầu mẹ cô. Bà nhấc kính cầm tay của mình lên và cau mày nhìn cô qua kính. “Mẹ không muốn con ăn vận như một ả điếm nhếch nhác đâu nhé. Mẹ thấy có vài kiểu dáng đương thời không thể chấp nhận được.” “Chắc chắn là không”, Anne, người tự hào vì mặc những phong cách khiêu gợi nhất Luân Đôn, nói.
“Mẹ không cần lo đâu. Con sẽ cho người hầu mang đến một chồng váy của con. Một người khác phải tới chỗ Madame Gasquet bởi vì con đang đặt ba bộ váy khác và con sẽ quyên góp chúng cho dịp này. Có lẽ bà ấy sẽ có thời gian để chỉnh lại cho vừa ngực chị Eleanor. Trong trường hợp bà ấy không kịp sửa lại thì đằng nào cổ áo có phần hơi trễ nên con nghĩ điều đó sẽ không thành vấn đề.” Eleanor cắn môi.
Rõ ràng là cô đã chuyển từ kín đáo sang đồi bại chỉ trong một đêm. “Điều chúng ta phải cân nhắc”, nữ công tước tuyên bố, “Là em gái con đã có một hôn phối tuyệt vời ngay năm đầu tiên. Em con đã từ chối một hầu tước vì Bouchon; có thể cậu ta không có một tước hiệu rạng rỡ…”.
“Nhưng Jeremy thân yêu có những mảnh đất dễ thương giữa thung lũng”, Anne chỉ ra. “Ruộng hàng mẫu hàng mẫu, chật kín cừu. Con sống cực kỳ xa hoa.” “Điều đó thì chắc chắn là thật”, mẹ cô đồng ý. “Mẹ tin rằng tủ quần áo của con năm nay tốn tiền gấp đôi tủ của mẹ và Eleanor gộp lại.
Cha con đã than phiền một cách chua chát.” Eleanor chưa từng tiêu xài xa hoa. Nếu mẹ cô thông báo đang đặt một cái váy mới thì cô sẽ thử đồ mà không hề nhặng xị lên chỉ để chứng minh một điều duy nhất là: Cô không phải một đứa con gái hỗn xược. “Chị và em không khác nhau lắm đâu”, em gái cô nói, rõ ràng là đoán được chính xác những gì đang diễn ra trong đầu Eleanor.
“Điều đó thì mẹ không đồng ý”, nữ công tước nói. “Từ khoảnh khắc con ra mắt, Anne, mẹ đã sống trong nỗi sợ rằng con sẽ bị hủy hoại, trong khi mẹ chưa từng có một giây lo lắng về Eleanor.” “Chắc chắn là chị Eleanor rất thận trọng rồi”, Anne nói với tiếng khịt mũi nho nhỏ mà mẹ cô không nghe thấy.
“Con phải cố sao cho giống em gái hơn”, mẹ cô nói, gật đầu với Eleanor. “Bây giờ khi mẹ nghĩ về chuyện đó, Anne, con sẽ phải tháp tùng bọn mẹ.” “Ôi, con không thể rời xa Jeremy được!” “Tất nhiên là con có thể. Chẳng gì tốt hơn cho hôn nhân bằng những lời tạm biệt hết. Cha con và mẹ hiếm khi gây gổ, một thực tế mà mẹ ghi công hoàn toàn cho những lần xa cách dài ngày.” Vì cha họ thích đi du lịch và dành phần lớn thời gian ở xứ người, đúng là cơ hội xảy ra xung đột hôn nhân khá hạn chế. “Em không cần đi với chị đâu”, Eleanor nói với Anne.
“Chị chỉ cần thông báo cho Rackfort rằng chị muốn chú ý nhiều hơn đến quần áo của mình là được.” Có một khoảnh khắc im lặng xuất hiện khi mẹ và em gái cô săm soi cô. Eleanor bồn chồn đưa một tay lên tóc. “Chị nghĩ trông nó cũng ổn mà, cân nhắc đến việc Rackfort đang than bị đau răng.” “Mẹ nói đúng, mẹ ạ”, Anne nói kiên quyết.
“Con sẽ đi, và con sẽ mang cô hầu của con đi cùng. Không, còn hơn thế nữa. Em sẽ cho chị mượn Willa trong chuyến đi này, chị Eleanor. Nó đúng là một hy sinh cao cả và em mong mình sẽ có được vầng hào quang chỉ nội vì điều đó mà thôi. Giờ thì chẳng ai nói là em không yêu chị mình nữa nhé!” Eleanor đảo mắt.
“Chỉ cần để Willa dạy Rackfort một hai bài học gì đó thì không được à?” “Có Rackfort thì thà không có ai hết còn hơn”, Anne phát biểu. “Chị sẽ có Willa, còn em sẽ ổn với cô hầu thứ hai của mình, Marie. Em đang huấn luyện cô ta rồi, và cô ta cũng khá giỏi làm tóc.” “Chị nghi ngờ em muốn đi cùng bọn chị chỉ để thu thập tin đồn lắm.” “Phải có người bảo đảm rằng trông chị đẹp nhất có thể chứ”, Anne nói một cách đoan chính.
“Mẹ có thể cho con mượn một trong những bộ váy của mẹ, nếu cần thiết”, mẹ họ nói. “May là, mẹ vẫn giữ được vóc dáng.” “Chị Eleanor sẽ không mặc đồ của mẹ”, Anne phát biểu. “Mặc dù con biết mẹ có ý tốt. Chị ấy đã có tật mặc đồ giống góa phụ rồi, giờ thì chị ấy cần học một phong cách khác.” Chín giờ sáng hai ngày sau, Madame Gasquet ghê gớm đã gửi hai bộ váy đặt may cho Anne, cùng với một bộ váy kim tuyến màu xanh dương sậm vốn được may cho một quý cô sẽ sớm-bị-thất-vọng nào đó vô tình có số đo thích hợp.
“Nó tuyệt đối hoàn hảo”, Anne nói đầy thỏa mãn. “Em tình cờ đi dạo vào phòng may, và ngay khoảnh khắc em thấy các cô gái đang khâu thì em đã biết màu váy đó rất hợp với đôi mắt chị.” “Em đã cướp nó từ tay người đã đặt váy à?”, Eleanor hỏi, nhìn em gái. “Cướp là một sự miêu tả chẳng hay ho gì”, Anne nói.
“Em đã đề nghị giá Madame Gasquet gấp ba. Tất nhiên, bà ấy quá đỗi biết ơn và gần như là ném thẳng bộ váy cho em. Chị cũng biết sự bảo trợ của chị sẽ có ý nghĩa đến thế nào một khi chị là nữ công tước Villiers chứ?” “Bởi vì ngài công tước rất hợp thời trang sao?”, Eleanor hỏi, với chút cảm giác hồ nghi.
“Chính xác”, Anne gật đầu nói. Eleanor định mở miệng để nói rằng cô không thể hình dung nổi cảnh bản thân cô đạt tới vẻ lộng lẫy của Villiers thì mẹ cô cất tiếng gọi từ tiền sảnh. “Con cần phải chào tạm biệt Hàu đã”, cô nói, nhìn quanh tìm kiếm con chó. “Mới một giây trước nó còn ở đây mà.” “Ôi, không, Hàu sẽ đi cùng chúng ta”, Anne nói.
“Em sẽ buộc một mẩu ren trắng lên cổ nó để nó hợp thời trang hơn.” “Đừng ngốc thế”, mẹ cô nói, xuất hiện ở ngưỡng cửa. “Tất nhiên là Eleanor sẽ không mang theo con cún bụng phệ khủng khiếp đó đi cùng.” “Chị ấy phải mang”, Anne giải thích. “Chị ấy và Villiers đã có chuyện đùa về Hàu ở vũ hội từ thiện hôm nọ.
Mẹ sẽ thấy, nó là trò đùa giữa họ. Một hành vi thân mật.” “Không gì có thể khiến Hàu trông hợp thời trang được”, Eleanor nói thẳng thừng. “Em sẽ ghim một cái lông đà điểu của em vào cổ nó. Nữ hoàng Charlotte cũng đã dùng lông đà điểu tô điểm cho con chó của mình. Hay là lông công nhỉ? Cái này sẽ cho Villiers thấy chị đúng là a la mode. Dạo này ai cũng có một con chó pug[2].”
“Nhưng chị không a la mode”, Eleanor nói. “Và quan trọng hơn, Hàu không thuộc giống pug.” “Một phần nòi giống của nó thuộc giống pug”, Anne nói, vỗ về con chó. “Hãy chờ tới khi chị trông thấy nó tuyệt vời đến thế nào với lông đà điểu.” Cô đang đội một cái mũ cong vành cực kỳ hợp thời trang có viền bằng tơ mịn, với một nhúm lông trắng ở một bên.
Không ngừng lại lấy hơi, cô nhổ một cọng lông ra quỳ xuống cạnh Hàu. “Nó thuộc giống pug”, mẹ cô tuyên bố. “Ông Pesnickle đã nói vậy, và mặc dù ông ta chăm sóc chó không được sạch sẽ lắm, chúng ta vẫn phải tin lời ông ta.” “Không có chó pug nào có đôi tai như thế này”, Eleanor nói.
“Và quan trọng hơn, Hàu sẽ không giúp ích gì được đâu.” “Em gái con, dù đúng là còn trẻ nhưng hiểu rõ đàn ông hơn con nhiều”, mẹ cô phán. “Con chưa từng thể hiện chút hứng thú ít ỏi nào với việc thu hút sự chú ý của đàn ông, Eleanor; giờ thì con phải chấp nhận lời khuyên từ em gái thôi.” “Voila[3]!”, Anne kêu lên. “Nó đeo lông à la conseilleur[4]. Thấy cái cách nó ngả sang một bên không?”
“Ai có thể bỏ qua được hình ảnh đó cơ chứ?” Eleanor hỏi, cúi xuống để vỗ nhẹ Hàu. Nó thở hổn hển một cách phấn khích, ngước lên nhìn cô với đôi mắt tha thiết.
Cô rất quý Hàu. Nhưng nó là một trong những con chó kỳ cục không thể hấp dẫn nổi. Cơ thể nó có màu kem, mũi và mõm màu đen, và mắt thì thô lố. Cái lông cũng chẳng giúp được gì. “Điểm chính là”, Anne bảo cô, “Hàu giúp chị có chuyện để nói”. Những thói quen phóng túng của Hàu rõ ràng là dễ gợi chuyện.
“Chị không nghĩ nó thích cái lông đó đâu, Anne.” Cái lông uốn cong trên lưng con chó và chạm vào đuôi nó. Không phải là con chó sáng dạ, Hàu tin là có con ruồi đang cố cắn nó và vì vậy nó bắt đầu xoay lòng vòng để cắn đuôi mình. Dù nó quá béo chẳng thể chạm nổi cái đuôi. “Nó rất hợp thời trang”, Anne nói ngoan cố.
“Mẹ, đừng để chị ấy bỏ cái lông ra. Hàu sẽ quen với nó thôi, và con chó của nữ hoàng cũng đeo một cái y hệt. Dù hình như em nhớ chó của bà ấy đeo lông công.” Một con chó pug đeo một cái lông công. Đúng là một chủ đề để nói chuyện. “Khi chúng ta tới nơi, con phải nghỉ ngơi ngay lập tức, Eleanor”, nữ công tước tuyên bố.
“Mẹ muốn con trông đẹp nhất có thể khi Villiers xuất hiện. Chắc chắn phải đẹp hơn Lisette!” “Mẹ!”, Eleanor nói, “Lisette là một người bạn của con. Không có lý do gì để mẹ dùng cái tông giọng đấy”. Mẹ cô nheo mắt lại. “Eleanor, con ngốc đến mức người ta bảo Lisette bị điên chứ không bảo con cũng đúng là phép màu.” Eleanor nín thinh.
Mẹ cô khẽ rít lên. “Mẹ đúng là được phù hộ khi không quên mang theo những cái lược bạc của bà con! Mẹ muốn xếp chúng trên bàn ngủ của con.” Bà đi vội ra khỏi phòng. “Mẹ có nghĩ chị sẽ mời công tước vào phòng ngủ để ngắm lược của mình không nhỉ?”, Eleanor nói. Anne siết nhẹ tay cô.
“Mẹ đã quen phóng đại các ý kiến của mình rồi mà.” “Chị biết.” “Bà không có ý bảo chị ngu ngốc đâu.” Nhưng bà thật sự có ý đó. Eleanor vẫn luôn là một câu đố đối với mẹ cô, và chẳng phải là một câu đố dễ chịu gì. Một phần vấn đề là vì nữ công tước chưa từng biết về chuyện Gideon, chưa từng biết về năm tháng huy hoàng mà họ dần gần gũi với nhau hơn, yêu nhau, tâm sự mọi chuyện với nhau, và cuối cùng, trong cái tháng cuồng nhiệt trước sinh nhật anh, làm tình.
Bởi vì mẹ cô chưa bao giờ biết điều đó, bà chẳng biết gì về cô. Vấn đề lớn nhất là Eleanor đơn giản không làm họ hiểu lòng nhau. Cô toàn nói những điều không đúng. Cô quá mỉa mai. Từ lâu Eleanor đã biết mẹ cô mù tịt mọi cảm xúc của cô và không thật sự có ý như những gì bà sỉ nhục cô.
Nhưng biết được điều đó cũng chẳng có ích gì. Mỗi lần mẹ bảo cô ngu ngốc, cô lại cảm thấy buốt giá hơn, như một con dao được mài sắc trong tiết trời lạnh lẽo. Rồi cô sẽ thốt ra điều gì đó mỉa mai, làm mẹ cô giận dữ với điều ngu ngốc mình vừa nói. “Mẹ và chị đã gặp Gideon ở vũ hội từ thiện của nữ công tước Beaumont”, cô nói, cô cần phải tâm sự với ai đó.
“Anh ấy ở trong lều nghỉ và đến nói chuyện với bọn chị.” “Anh ta có đi cùng Ada không?” “Cô ấy lại ốm.” Anne nhăn mũi. “Đừng! Đó có phải là lỗi của cô ấy đâu.” “Em nghĩ cô ta thích nằm trên sô-pha và nhận lấy sự quan tâm”, Anne nói với vẻ tàn nhẫn không chút thông cảm mà chỉ một con người trẻ trung khỏe mạnh mới có thể cảm nhận.
“Có lần chị đã tận mắt chứng kiến cô ấy bị ho khan dữ dội”, Eleanor nói. “Nó dường như đau đớn kinh khủng. Cô ấy không thể ngồi thẳng dậy.” “Em không thích cô ta.” “Đừng, đừng nói thế! Đó đâu phải là lỗi của cô ấy.” “Chị nói đúng. Đó không phải là lỗi của cô ta”, Anne nói.
Eleanor chớp mắt. “Không phải em nói về bệnh tật của cô ta: Em nói đến toàn bộ câu chuyện. Đó là lỗi của Gideon, Eleanor ạ, và giờ đây khi mà cuối cùng chị cũng cân nhắc về một người đàn ông khác, em sẽ nói ra điều đó. Anh ta đáng ra không nên bỏ chị lại như thế. Anh ta nên phá vỡ di chúc đó.
Anh ta không nên hành xử theo cách ô nhục như vậy.” “Ô nhục!”, Eleanor kêu lên. “Vì sao lại thế, nó hoàn toàn ngược hẳn với việc anh ấy đã làm đấy chứ. Anh ấy…” “Anh ấy đã làm chị ô nhục”, Anne nói, kiên định, nhìn thẳng vào mắt cô. “Đúng không, Eleanor?” Eleanor chưa bao giờ nắm rõ liệu em gái cô biết được đến đâu về câu chuyện dại dột của mùa hè đó.
“Nó không hề ô nhục”, cô nói lắp bắp. “Bọn chị… Khi ấy bọn chị đang yêu.” “Nếu một người đàn ông yêu đến mức ấy”, Anne nói, “Thì anh ta phải gánh trách nhiệm trong chuyện đó. Gideon là đồ đểu cáng, Eleanor. Một kẻ đáng khinh. Em vẫn luôn nghĩ vậy, nhưng em không thể nói ra vì chị đã biến anh ta thành một vị thánh và khiến mình không hơn gì một tín đồ trong cái đền thờ vô giá trị của anh ta”.
“Không phải là một kẻ đáng khinh”, Eleanor phản đối. “Anh ấy trọng danh dự và tử tế. Nhưng khi anh ấy biết về bản di chúc đó, mọi chuyện trở nên hết sức phức tạp…” “Anh ta là một kẻ đạo đức giả vênh váo”, Anne ngắt lời. “Chị có nghĩ anh ta sẽ phá vỡ di chúc đó nếu chị chưa…”, cô dừng lại.
“Chị có thể sẽ ghét em vì điều này, Eleanor, nhưng em vẫn sẽ nói ra. Nếu chị chưa trao sự trinh trắng của mình cho Gideon, chị không nghĩ là anh ta có thể đã phá vỡ di chúc đó vì mình rồi à?” “Thật là tồi tệ khi nói ra điều đó!”, Eleanor quát lên. “Khi ấy bọn chị đang yêu! Có thể em không biết nó như thế nào, nhưng…” “Em đồng ý với bảo mẫu của chúng ta”, Anne nói, át lời cô.
“Sao phải mua bò khi chị có thể uống sữa miễn phí?” “Điều đó… Em không thể…” Eleanor cảm thấy sự giận dữ trào dâng trong lồng ngực và cô bóp chặt bàn tay đang nắm dây xích của Hàu đột ngột đến mức nó thình lình kêu ré lên. Ý nghĩ rằng Anne có thể đã đúng khiến trái tim cô tan nát, theo đúng nghĩa đen.
“Tất cả những gì em muốn nói là nếu chị muốn cưới Villiers thì chị không nên cho anh ta vào phòng ngủ để ngắm mấy cái lược của chị hay bất kỳ thứ gì khác. Đó là tất cả những gì em muốn nói.” “Khi ấy bọn chị đang yêu”, Eleanor lặp lại. “Anh ta đã lén lút và làm những chuyện mờ ám với chị”, Anne nói kháy.
“Chị sẽ cảm thấy ra sao về anh ta nếu chị nghe nói anh ta đang ngủ với một trong những cô con gái của người hầu cấp thấp? Khi ấy chị còn trẻ, chưa đủ lớn để hiểu rõ mọi chuyện.” “Em không hiểu đâu. Bọn chị đều còn trẻ. Chị đã rất may mắn khi được yêu như vậy trong một thời gian”, cô nói một cách quả quyết, dù cho cô không thật sự tin tưởng vào điều đó.
Anne khịt mũi. “Em hy vọng mình chẳng bao giờ có được cái may mắn đó.” Eleanor xoay xở để nở một nụ cười méo xệch. “Chị sẽ không mời bất kỳ ai vào phòng để nghiên cứu về những cái lược bạc của mình đâu, chị hứa với em điều đó.” Đó là một lời hứa dễ đưa ra.
Cô và Villiers đang suy tính về một dạng quan hệ hoàn toàn khác. Nếu cô và Gideon kết hôn, họ hẳn sẽ như hai nhành cây trong đám cháy. Họ mới làm tình chưa đầy mười lần và cô nhớ rõ từng lần một. Từng khoảnh khắc một. “Đừng có mỉm cười như thế nữa”, Anne ra lệnh. “Gideon đã có vợ, nhớ chưa? Nghĩ về Villiers ấy.” “Thật ra là chị đang nghĩ về anh ta mà”, Eleanor nói.
“Không phải”, Anne nói chua cay. “Em đã là em chị mười tám năm rồi. Em biết ánh mắt ngớ ngẩn đó có nghĩa là gì, và nó không hề liên quan tới công tước Villiers.” “Em có thật sự nghĩ rằng chị đã thờ phụng trong đền thờ của Gideon không?”, Eleanor nhăn mũi. “Chị có vẻ thật là ủy mị.” “Chị bất hạnh.
Anh ta là một kẻ trác táng, kẻ đã chớp ngay lấy cơ hội đầu tiên có được để bỏ mặc chị trong bùn và cưới cô nàng Ada ôi-chao-thật-là-xinh-đẹp.” Eleanor cắn môi. “Em không có ý đó!”, Anne nói vội vàng. “Chị cũng xinh đẹp, Eleanor.” “Theo cách của riêng chị.” “Chỉ là Ada có khuôn mặt trái tim và có vẻ hết sức yếu đuối.
Cô ta giống như công chúa trong truyện cổ tích. Không thể cưỡng lại, đặc biệt với một người đàn ông thích nghĩ mình là một hoàng tử mặc áo giáp sáng loáng.” “Cô ấy thật sự yếu đuối và ngọt ngào”, Eleanor nói. “Chị không như vậy, và chị không thể giả vờ là mình như thế.” “Tất nhiên là không.
Và giờ thì Gideon cũng biết điều đó”, Anne nói với vẻ thỏa mãn không thể nhầm lẫn. “Ý em là gì?” “Ý em là anh ta đã phát chán Ada và những cơn ngất, ho hắng, và than phiền của cô ta rồi. Em đã tận mắt chứng kiến điều đó lần trước khi mẹ đưa em tới đó uống trà và anh ta ở lại cùng bọn em chả được một hai giây.
Em nghĩ có lẽ hồi xưa anh ta đã yêu cái ý nghĩ cứu giúp cô ta, cô gái bé nhỏ yếu ớt, nhưng giờ anh ta…” “Đừng nói tiếp”, Eleanor nói. “Em đang khiến cho mọi thứ trong đời chị, mọi thứ chị quan tâm, dường như thật hèn hạ và dơ dáy. Chị biết ý em không phải thế, nhưng chị muốn em dừng lại ngay bây giờ.” Cửa lại bật mở.
“Các con! Đừng bắt mẹ đợi nữa, được không!” Mẹ cô đứng ở ngưỡng cửa, vây quanh bởi ba cô hầu. “Hobson, vui lòng cầm theo cái khăn ren kia. Eleanor, đưa con chó cho Hobson đi, nó có thể đi cùng các cô hầu. Hàu có thể là chủ đề trò chuyện thật đấy, nhưng mẹ không muốn đến nơi với nước tiểu dính trên váy mình.” “Bọn con sẽ ra ngay đây mẹ”, Eleanor nói.
Mẹ cô quay phắt vào hành lang, yêu cầu đôi găng tay. “Chị xin lỗi”, cô nói với Anne. “Chị không có ý tỏ ra khó chịu với em. Chỉ là…” “Không, chị đúng”, em gái cô nói, bước tới ôm lấy cô. “Vấn đề của em là thế đấy. Em nhìn mọi thứ dưới thứ ánh sáng ảm đạm nhất.” “Em không nghĩ chị sẽ biết nếu Gideon tỏ ra dù chỉ có chút hứng thú với chị sau khi cưới Ada sao? Anh ấy hiếm khi nói chuyện với chị từ khi nghe di chúc của cha mình.” “Nhưng chị sẽ không bao giờ nghĩ đến việc ngoại tình chứ?”, Anne hỏi, giọng hết sức chê bai.
“Tất nhiên là không! Chị sẽ không bao giờ làm một việc kinh tởm như thế.” Anne hôn cô. “Em muốn chị kết hôn, Eleanor ạ. Chị sẽ là một bà mẹ tuyệt vời.” “Chị sẽ cưới. Đây, chị đã thích Villiers rồi, và đó là tất cả những gì cần thiết cho một cuộc hôn nhân vững chắc.” Giọng mẹ họ rít lên từ cửa.
“Hàu lại đái lên sàn đá hoa cương rồi, Eleanor!” Một tiếng đập mạnh và tiếng ăng ẳng vang lên. “Con chó hư hỏng này! Hobson, bắt nó ngồi xuống đi.” “Chị phải giải cứu Hàu tội nghiệp đây”, Eleanor nói, vội vã vuốt thẳng mũ và chộp lấy đôi găng tay. “Con chó đáng thương.
Chị sợ rằng khi mẹ kích động thì mọi chuyện chỉ tồi tệ hơn mà thôi và đánh nó sẽ chẳng có tác dụng gì hết.” “Chúng ta phải bảo đảm nó không giải tỏa nỗi buồn trên thảm nhà Lisette. Hay trên bốt của Villiers. Có thể chỉ cần thế là đủ phá hỏng cơ hội làm một nữ công tước của chị đấy.
Đàn ông mê đắm độ sáng bóng trên đôi bốt họ đến một mức độ ngớ ngẩn.” “Em nghĩ em biết tất tần tật về đàn ông, đúng không, em gái?” “Em cho rằng mình là một nhà tự nhiên học chuyên quan sát giống đực”, Anne nói kiêu căng. “Em đã nghiên cứu về những thói quen của họ.” “Chị sẽ mặc đồ của em”, Eleanor nói.
“Bởi vì sự thật là chị không muốn trưng ra bộ dạng quê mùa, và khi xưa chị thật tình không hiểu là mình đã như thế. Nhưng chị có thể nói cho em biết điều này: Một bộ váy mới sẽ chẳng làm cho Villiers xộc vào phòng chị và đánh giá những đồ đạc bằng bạc của chị đâu. Bọn chị đã định sẽ có một mối quan hệ tương đối khác.” “Sau khi em biến đổi chị, chị có thể chọn bất kỳ kiểu quan hệ nào chị thích nhưng Villiers sẽ không có được sự tự do ý chí đó đâu.
Em bảo đảm với chị điều đó đấy.” “Em không phải là nhà tự nhiên học”, Eleanor nói. “Vậy thì em là gì?” “Một thợ săn. Villiers tội nghiệp.” Mẹ họ xuất hiện. “Eleanor, mẹ sẽ rất cảm ơn nếu con dùng trí tuệ mà mình có để theo mẹ vào xe. Với tốc độ này, Villiers sẽ đến nơi trước con, và Lisette sẽ cuỗm ngay lấy anh ta mà không có đến một giây áy náy đâu.” Anne với người lại gần và xé toạc khăn quàng ren phía trên thân váy của Eleanor.
“Em đang làm cái gì vậy!” Eleanor nhìn xuống. Không có khăn choàng ren, cổ váy cô trễ một cách kinh hoàng. “Chuẩn bị cho chuyến đi”, Anne nói, lùi lại và gật đầu thỏa mãn. “Em phải nói điều này, em thấy không công bằng cho lắm khi chị được di truyền đôi mắt và bộ ngực đó.” “Chị không hiểu vì sao phải trưng bày toàn bộ di sản được truyền lại của mình”, Eleanor bắt bẻ.
“Bởi vì chị muốn thể hiện mình tương phản một cách ngọt ngào với Lisette”, em gái cô nói. “Trừ phi hình dáng Lisette có thay đổi rất lớn, không thì cô ta kém may mắn hơn chị đấy. Chị hãy nghĩ là mình đã rải ngô thật hào phóng.” “Gì cơ?” “Ngô sẽ thu hút lũ gà lôi”, Anne nói một cách tinh quái.
Chú thích
[1] Tiếng Pháp: Hợp thời trang.
[2] Chó pug là loại chó cảnh bé, chân ngắn và không đuôi.
[3] (Tiếng Pháp) Voila: Xem này.
[4] (Tiếng Pháp) à la conseilleur: đúng như lời khuyên.
Công Tước Của Riêng Em Công Tước Của Riêng Em - Eloisa James Công Tước Của Riêng Em