Chương 7
áng sớm, màng sương mù vẫn còn dày đặc trên nền trời. Ông Lâm tay đã cầm chiếc kéo bấm tỉa cành cây lum khum bên mấy chậu kiểng.
Khu vườn này do một tay ông chăm sóc. Từng chậu kiểng, từng khóm hoa đã gắn bó với ông cùng ông lớn dần theo năm tháng. Chúng đã bao lần thay lá, bao lần ra hoa để điểm trang cho sắc màu thiên nhiên thêm tươi đẹp.
Ông Lâm rất xót xa nếu như đến một ngày nào đó, mình rời khỏi nơi đây.
Nhưng nếu cứ ôm mãi quá khứ và đối diện với Vũ Phong hằng ngày thì ông thấy lòng nhức nhối không yên.
Bất chợt ông buông tiếng thở dài. Ông không hay ràng Vũ Phong đà nhận thấy sự khác lạ ở ông:
- Bác Lâm! Bác Lâm ơi?
Đến tiếng thứ hai, ông Lâm mới nghe và khẽ giật mình.
- Ủa, Vũ Phong! Ra vườn khi nào vậy?
- Từ khi bác còn ngồi ''ôm mộng thá thuyền mơ" đó.
Vũ Phong đùa. Ông Lâm đính chính:
- Tôi già cả từng tuổi này rồi, mơ mộng gì nữa chứ.
Vũ Phong bâng quơ:
- Mỗi lứa tuổi đều có những hoài niệm, có sự lãng mạn riêng bác ạ.
Gớm! Cháu có vẻ văn chương hơn ngày trước rồi đó. Chắc tại gặp lại Hồng Thủy chứ gì?
- Hình như bác không thích cô ấy?
- Chuyện này... chuyện này...
Ông Lâm ngập ngừng không biết phải nói sao? Hổng lẽ nói thật rằng ông không thích Vũ Phong yêu cô gái đó, nhưng ông có quyền gì cơ chứ? Một quản gia lâu năm ư?
Vũ Phong không chờ ông giải thích nói luôn:
- Con biết lựa chọn này khiến bác không vui. Nhưng con xin bác hãy hiểu cho, dù sao con và Hồng Thủy vốn đã yêu thương sâu đậm. Con cũng tưởng mình sẽ câm hận, sẽ không tha thứ cho sự phản bội của cô ấy. Nhưng nếu suy cho cùng, nghĩ cho càn kẽ thì mọi nguyên nhân đều bắt nguồn từ con. Cô ấy chạy theo Tony vừa vì chữ hiếu, vừa là để chọc tức, để trả thù trò đùa của con.
Rốt, cuộc cổ phải trả giá đắt bằng cách bỏ đi cái quyền làm mẹ.
Việc này ông Lâm đã nghe Vũ Phong giải thích chẳng biết bao nhiêu lần rồi.
Nên ông cũng không phải ngạc nhiên.
Con đã nghĩ kỹ rồi. Con đã có bé Vy, bé Quyên, thì Hồng Thủy cũng không cần phải sinh con nữa. Biết đâu như vậy chúng con sẽ cho hai đứa nhỏ tốt hơn.
Bác không muốn như vậy sao?
Ông Lâm bặt dậy. Lần này ông cảm thấy lo lắng bởi vì cái ý tưởng đang manh nha trong đầu Vũ Phong. Ông cuống quýt:
Không được. Cậu không thể để dòng họ này tuyệt tự. Bé Vy bé Quyên không phải là...
Vũ Phong nhẹ cười, anh cắt ngang:
- Không phải là con trai chứ gì:
Bác Lâm ơi? Con không quan niệm phong kiến đâu. Thời đại này, trai gái cũng là con, vả lại Hồng Thủy không có khả năng sinh con, sau này sẽ không có cảnh ''con riêng, con chung''. Bác không cho như vậy là tốt sao?
Trời ơi! Ông Lâm muốn hét to lên là ''không phải vậý'.
Ông có miệng nhưng chắng thể thốt nên lời. Câu chuyện với người đã khuất buộc ông phải câm nín hoài sao? Và nếu như thế thì tội cho Vũ Phong quá. Ông bỗng nghe lòng ray rứt và nạng nề vô cùng.
Con yêu và lấy ai làm vợ, bác không có quyền can thiệp. Bác chỉ muốn nhắc con phải thận trọng, dù sao tài sản này cùng cả đời con đổ công sức.
- Bác cũng nghe Hồ Nhựt mà cho là Hồng Thủy trở lại chỉ vì muốn chiếm đoạt sự sản sao? Mà nói thật, nếu cô ấy chỉ vì gia tài mà chấp nhận nuôi nấng hai đứa trẻ, con cũng hoan nghênh.
- Kìa? Sao con lại nói vậy?
- Bởi vì ít có ai chịu làm ''mẹ ngang hông'' như vậy dâu bác ơi. Bác thấy không? Cả Hoàng Uyên cũng còn như vậy. Con chẳng còn tin ai nữa.
Vũ Phong có vẻ chua chát khi nói câu đó.
Đưa mắt nhìn anh, nhưng ông Lâm cũng không đoán biết nổi anh đang nghĩ gì.
Ông cầm cây kéo rồi đứng lên:
- Thôi, bác phải đi sửa lại chậu thông đây.
Chậu thông này là để chuẩn bị cho mùa giáng sinh tới đấy.
Nhìn ông Lâm, Vũ Phong nghe nỗi buồn len nhẹ. Anh đã vô tình làm ông phật ý chăng?
Ông không muốn Vũ Phong chọn Hồng Thủy, phải chăng là vì Bích Thu, cô cháu họ của ông? Lẽ nào là như vậy?
Không, bác Lâm xưa nay vốn rạch ròi, chắc là không phải vậy đâu. Mình không nên nghi ngờ bác ấy. Vũ Phong bác bó ngay cái ý nghĩ vừa hiện ra đó.
Anh làm vài động tác thư giãn rồi đi vào nhà...
Vũ Phong đến công ty đã gặp Hồ Nhựt đứng đón ở cổng.
- Chào em rể!
- Anh cứ gọi tên tôi được rồi, anh Nhựt ạ.
Nhựt ba hoa:
- Gọi thế mới biểu lộ mối quan hệ mật thiết chớ.
Gã lại lườm lườm nhìn Vũ Phong:
- Chà! coi bộ dạo này cậu trẻ trung yêu đời dữ ta.
- Anh lại muốn gì?
Hồ Nhựt nhếch môi:
- Điều tôi muốn thì cậu chẳng bao giờ hiểu nổi đâu.
Rồi hắn khoanh tay ra giọng kê cả:
- Mà này! Cậu có rảnh để tiếp chuyện tôi không vậy, hả?
Tuy khó chịu, Vũ Phong vẫn lịch sự. Anh khẽ liếc vào chiếc đồng hồ đeo tay rồi cất giọng.
- Được, tôi cho anh mười phút. Chúng ta qua quán cà phê nhé.
Một giám đốc sang cả như cậu lại uống cà phê ở quán bình thường vậy sao?
Thôi, không cần vậy đâu. Chuyện tôi nói với cậu có lẽ cần năm phút cũng đủ.. Ngưng nói nhìn Vũ Phong quan sát, Hồ Nhựt mới nói tiếp:
- Bởi vì tất cả tùy thuộc vào cách giải, quyết của cậu.
Sốt ruột, Vũ Phong nói nhanh:
- Anh làm ơn nói đi.
- Tôi nghe nói cậu sắp ''đóng phim tập haí' rồi phải không?
- Tôi không hiểu ý anh.
Hồ Nhựt cười khà:
- Quên nữa! Chúng ta khác hệ, cách nói của tôi, cậu nghe không quen là phải. Là cưới vợ đó.
- Phải thì sao? Và không phải thì sao?
Hồ Nhựt à! Tôi không hiểu ở đâu anh lại đi lượm lặt thông tin hay thiệt. Mà anh quan trọng vấn đề đó làm gì? Tôi cưới vợ là chuyện của tôi:
chẳng ảnh hưởng gì đến ai cả.
Hồ Nhựt bặm môi:
- Đương nhiên điều tôi quan tâm là chỉ vì hai đứa cháu côi cút của mình thôi.
Tôi không muốn cậu lấy nhằm người chẳng ra gì sẽ khổ cho cháu tôi.
- Việc đó anh không cần phải lo đâu.
- Nhưng tôi thì bắt buộc mình nhúng tay vào.
Vũ Phong nổi nóng:
- Anh nói vậy nghĩa là sao?
Hồ Nhựt điềm nhiên:
- Nếu cậu cương quyết cưới cô Hồng Thủy, thì tôi sẽ bắt hai đứa cháu tôi.
Tôi nhất định không để cho chúng bị cảnh "mẹ ghẻ con chồng'' đâu.
Vũ Phong cười nhạt:
- Anh nói nghe hay ghê. Anh nghĩ mình có quyền đó sao? Luật phải nào cho anh làm vậy hả?
Giọng Hồ Nhựt khieu khích:
- Tôi chi biết, ''luật rừng'' thôi.
- Nè! Anh đừng có giở trò nghe. Tôi không sợ anh de dọa hay thách thức gì đâu. Tôi chi muốn đối xử bằng tình người. Tóm lại, anh muốn điều gì cứ nói thảng ra đi.
Hồ Nhựt cười khẩy:
- Nếu Yến Nhi còn sống, thì cái gia tài sản nghiệp có phần nó, tao chỉ muốn mày làm vừa lòng em gái tao.
Anh nói nghe thật buồn cười. Anh định bảo tôi chia gia tài cho người đã chết à?
Hồ Nhựt trắng trợn:
- Quyền huynh thế phụ. Yến Nhi là do tao nuôi nấng, dạy dỗ từ bé, khi làm vợ một cậu chủ giàu có, địa vị như mày, Yến Nhi đã từng hứa chăm sóc lo lắng chu đáo lại cho tao để đền bù công lao. Nhưng chưa kịp thực hiện được điều đó thì em gái tao đã chết.. - Bao nhiêu năm nay, tôi vẫn cung cấp cho anh, chưa đủ sao, anh còn muốn gì nữa chứ?
- Tất nhiên là không bằng một phần lẻ nào trong cái sản nghiệp đồ sộ này rồi. Đấy là tao còn biết điều.
- Thật là quá đáng.
Hồ Nhựt vẫn thản nhiên yêu sách:
- Còn việc thứ hai, anh muốn cậu để anh làm quản đốc l)nân xương chế biến.
Vũ Phongcà giận:
- Anh tưởng tôi sẽ nghe anh à?
Hồ Nhựt giọng khinh khỉnh.
- Tùy cậu.
Không buồn nhìn theo anh ta, Vũ Phong nghe trơng lòng vô cùng tức bực.
Một con người có lòng tham không đáy như vậy lại có thể là anh của Yến Nhi quả là không ngờ được. Mà có lẽ cái điều khó ngờ hơn nữa là khi anh chịu cưới Yến Nhi kìa. Cưới mà không cần xem mặt, không yêu, không hề biết một tí ti gì về bản thân người đó, chớ đừng nói đến một ''lý lịch trích ngang''.
Lúc đó trái tim anh đã chết vì Hồng Thủy, anh tưởng mình có thể giết chết nếu như cô xuất hiện nữa kìa.
Rồi anh đã đóng cửa tâm hồn, biến mình thành một con người khô khan cứng nhắc, xem chuyện tình cảm là trò tiêu khiển, ai thích anh muốn anh yêu thì anh yêu thế thôi.
Chỉ đến khi gặp Hoàng Uyên, anh bắt đầu có suy nghi khác. Và anh đã mở ngõ tâm hồn mình khi nào mà chẳng hay. Nhưng sự thật bây giờ lại càng phủ phàng hơn, thật là tàn nhẫn.
Cô gái này chỉ diễn vở kịch đồng cảm với anh thôi, bởi vì lúc đó cô vẫn cho rằng cuộc đời mình đã yên phận trên chiếc xe lăn.
Vũ Phong ngẫm nghĩ mà thấy buồn cười cho mình. Anh giống như một thằng khờ, nhất là những lời mai mỉa của bà Bạch Cúc ''Trâu già khoái gặm cỏ non''.
Đáng lẽ Vũ Phong cũng chưa nghĩ đến chuyện tái hợp với Hồng Thủy, dù cô lúc này luôn đeo bám anh, nhưng chuyện trở mặt của Hoàng Uyên, chuyện thách thức của Hồ Nhựt bỗng biến anh có ý nghĩ khác. Anh muốn mọi người sẽ tức, và anh cũng mặc kệ Hồng Thủy quay trở lại có mưu đồ gì không?
Vũ Phong bất, kể lời hăm he của Hồ Nhựt, bất kể cá cái ''luật rừng'' của hắn nữa.
Đà Lạt vốn lạnh, nhưng cái lạnh không phải phảng phất từ bên ngoài mà nó toát ra từ bên trong xương tủy Hoàng Uyên, khiến nàng vẫn ngồi co ro bất động.
- Uyên à! Con nói chuyện gì đi chứ. Chắc là con trách dì lắm phải không?
Nghe giọng dì Bạch Hồng tớ ra ray rứt, Hoàng Uyên lắc đầu buồn bã:
- Con không đám trách dì đâu. Nhưng tại sao dì lại làm thế? Sao dì lại năn nỉ, cầu xin anh ta chứ?
Dì Hồng nói nhanh:
- Dì chỉ muốn con có nguồn động lực để yên tâm trong việc chữa trị.
Hoàng Uyên sụt sùi:
- Thế mà con cứ ngở Vũ Phong vì tình cảm, vì yêu con nêu mới... Trời ơi!
Sao con lại ngốc như vậy được nhỉ? Con chỉ là một con nhỏ què, người ta vì tình nhân loại đã phải ban cho lòng thương hại.
Dì Hồng dỗ dành:
- Con đừng như vậy có được không? Tại sao con lại cứ phải quan trọng chuyện thương hại hay không thương hại? Nếu biết con thế nảy, dì đã không nói.
- Con xm lỗi dì. Có lẽ do con mới bị sốc về việc bị ba mẹ áp đặt, nên giờ nghe dì nói con hơi đột ngột chút thôi.
- Dì hiểụ. Dì Hồng chợt trầm ngâm:
- Có phải là ba con gặp thất, bại trong việc làm ăn không?
Hoàng Uyên gật đầu:
- Dạ.
- Nhưng cho dù thất bại, ba con cũng không nên làm vậỵ. - Bởi thế con thật là chán. Con muốn bỏ nhà đi tu ghệ. Dì Hồng giựt mình:
- Bậy nè! Tu đâu phải là cách giải quyết tốt Hoàng Uyên lý sự:
- Nhưng giải thoát được khỏi chốn hồng trần cũng là tốt rồi đó chứ.
Dì Hồng cười.
- Thôi đi cô! Ăn chay chưa đến một ngày đã ngã mặn rồi, tu nỗi gì.. Khuôn mặt Hoàng Uyên đăm chiêu trở lại:
- Chuyện đã vậy, chắc có 1ẽ con phải nghe lời ba mẹ quá dì ạ.
- Không được con cứ ở đây với dì rồi dì tính.
Cụp mắt xuống, Hoàng Uyên thiểu não:
- Con biết dì thương con, nhưng việc này, không thuyết phục nổi ba mẹ con đâu.
Dì Hồng chặc lưỡi tỏ ý bức bội khó chịu:
- Anh chị ấy lúc nào cũng vô lý. Đồng tiền và danh lợi đã làm hai người mờ mắt rồi hay sao chứ?
- Cũng tại con vô tích sự, chẳng giúp gì cho việc kinh doanh của ba mẹ, trong khi nền cơ chế thị trường ngày phát triển, bảo sao ba mẹ con không thất vọng được chứ.
- Hổng lẽ con đồng ý ưng cái thằng đạo đức giả đó sao? Con quên khi con tàn tật, nó đã lộ bộ mặt như thế nào à? Dì nhất định phản đối.
Một câu hỏi mà Uyên cũng đang đau đầu đây chính vì phản đối nên Uyên mới lên Đà Lạt này. Cô đã tự nhủ sẽ nói thật với Vũ Phong, để mong anh tìm cách giúp ba đứng vững trên chốn thương trường.
- Nhưng bây giờ thì không được nữa rồi. Vũ Phong không hề yêu cô, cô lấy lý do gì để anh ra tay hào hiệp đây?
Mím môi, Hoàng Uyên để mặc cho dòng suy nghĩ của mình ngả nghiêng theo bao chiều hướng ''sông vẫn trôi cứ trôi", và dòng đời cũng sẽ theo con nước chảy xuôí' cơ mà. Qui luật vẫn là những điều tất nhiên rồi, cứ mặc tình vậy.
Thở hắt ra một cái, Uyên vội vã đứng lên:
Con đi ra ngoài một chút. Dì ở nhà đừng chờ cơm con nha.
Biết Hoàng Uyên muốn yên tĩnh một mình, dì Hồng không cản. Dì chỉ lấy thêm áo khoác cho cô, còn dặn thêm:
- Bên ngoài lạnh lắm, không giống ngồi trong nhà đâu. Cơn nhớ quàng thêm khăn cổ nữa, kẻo cảm lạnh đấy.
Uyên đón lấy chiếc áo trên tay dì Hồng.
- Dì bao giờ cũng chu đáo, cẩn thận và chăm chút cho nàng như vậy cả. Giá như mẹ nàng cũng thế nhỉ?
Uyên giơ tay chào dì Hồng theo kiểu nhà binh rồi bước thật nhanh. Chỗ của cô vẫn là ngọn đồi vắng mà thôi.
- Nhưng trông kìa...
- Lẽ nào là Vũ Phong? Anh thường hay đến đồi cỏ này không? Vì sao anh lại tìm đến chỗ này? Để làm gì? Mắt Uyên sáng lên nhưng pha lẫn sắc buồn trong đó. Nén hồi hộp, cô cất giọng thản nhiên:
- Xin lỗi, tôi có làm phiền gì anh không?
- Chỗ của thiên nhiên, chổ của tự do mà.
- Cũng phải, tôi quả là vô duyên.
- Uyên lên khi nào vậy?
- Hôm qua.
- Uyên khỏe chứ?
- Vâng.
Những câu hỏi nghe nhạt nhẽo vô cùng. Cả hai lại càng im lặng. Hình như ai cũng muốn tạo cho mình một vỏ bọc khô khốc thì phải.
Riêng Vũ Phong thì đang rất mâu thuẫn.
Đã bao lần anh tìm đến đồi vắng này chỉ mong gặp lại cô, nói với cô những lời yêu thương ấp ủ. Vậy mà bây giờ đối diện nhau, anh lại thấy mình không thể biểu lộ điều đó. Những lời nói của bà Cúc như vang vang, như đánh thức tính tự trọng ở con người anh.
Vũ Phong này đâu phải hèn yếu, mà đi cầu cạnh tình yêu.
Còn Hoàng Uyên cũng vậy, cô nói mà không hiểu nổi tâm trạng mình:
- Cũng may là gặp anh. Hôm nay tôi phải nói với anh lời cám ơn đó, Vũ Phong.
- Cám ơn về điều gì?
- Điều dì Bạch Hồng tôi đã nhờ anh.
Vũ Phong khựng lại. Vì sao cô phải nói với anh những lời lạnh lùng này cơ chứ?
Trong khi đối với anh, hành động lúc ấy của dì Hồng là một điều đáng trân trọng. Có lẽ Hoàng Uyên đã đổi khác thật rồi. Cũng phải thôi, chính mẹ cô đã nói thẳng rằng:
Cô chỉ cần anh làm chỗ dựa đẫm, chớ không bao giờ có chuyện tình cảm yêu đương. Vũ Phong cảm thấy Hoàng Uyên quá tầm thường và anh đã buông lời cay độc:
- Đứng trước tình cảnh đó, dù không phải tôi là người khác cũng sẽ làm vậy thôi. Bây giờ thấy Hoàng Uyên được bình thường rồi, tôi cho rằng việc làm của mình cũng không phải là vô ích.
Hoàng Uyên tức đén nghẹn lời. Cô mỉa mai:
- Vì thế nên tôi muốn nói lời cám ơn.
Thôi tôi không làm phiền anh nữa, tôi đi đây. Hoàng Uyên chợt đứng lại, cô hỏi nhỏ:
- Bé Vy, bé Quyên không có đi với anh à. Cho tôi gởi lời hỏi thăm hai bé nhé. Trông anh thảnh thơi một mình, chắc là tìm được cô bảo mẫú' cho chúng rồi phải không?
- Đúng vậy! Tôi đã tìm được cho chúng người bảo mẫu như ý, coi như tôi đã hoàn thành tâm nguyện với Yến Nhi. Dù sao thì cũng nhờ Uyên, nên tôi mới sớm nhận ra điều đó.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cả Vũ Phong chỉ có tình yêu với người vợ đã chết của mình.
Bây giờ nỗi hối hận chỉ khiến anh có thể làm điều gì đó để chuộc lỗi với Yến Nhi mà thôi, và chỉ vì trách nhiệm với các con. Uyên đã hiểu ra. Cô buông thõng một câu trước khi bỏ đi:
Cám ơn Hồng Thủy đã đến gặp mẹ tôi. Anh nhớ nói lại nhé.
- Anh Phong ơi! Ủa, bé Vy, bé Quyên!
Bộ ba người định đi đâu phải không? May quá!
Tiếng Bích Thu chót chét từ cổng. Vũ Phong đợi cô đến sát mới hỏi:
- Sao Bích Thu lại đến đây? Và chuyện gì mà may há?
Bích Thu cười giòn:
- Định rủ anh dẫn hai đứa bé đi chơi, mà cha con anh đã tư thế sẳn sàng hết, rồi thì may chứ sao?
- Cha con tôi sẵn sàng, nhưng vì mục đích khác, Thu ạ.
Biết họ chuẩn bị điều gì, nhưng Bích Thu giả bộ tảng lờ đi:
- Ở công ty thì em sẽ nghe anh, còn bây giờ hết việc rồi, cho phép em không nghe anh nhé.
- Con người tôi vốn nguyên tắc, Thu thừa biết mà.
- Anh đừng nên khoác bộ mặt nghiêm nghị, cứng ngắc cho mình như thế.
Anh không cởi mở với em được sao? Nhất là bé Vy, bé Quyên, chúng cần được vui tươt, thoải mái.
Đưa mắt nhìn. hai đứa bé đang đứng ở một góc xa như hai hmh nhân vô.
hồn, Vũ Phong bất giác thở dài. Bích Thu bồi luôn:
- Anh thấy không? Cả tuần ở nội trú về nhà, anh lại cứ dắt đi dạo mát, đi thả diều hoài, buồn tẻ và nhàm chán lắm. Em nghĩ anh nên đưa chúng đi chợ, đi mua sắm, đi đến những khu vui chơi, ăn uống chẳng hạn.
Biết đâu như thế chúng sẽ thấy vui nhiều hơn.
Vũ Phong chống chế:
- Trái lại, Vy và Quyên rất mê trò thả diều.
Bích Thu vẫn cãi:
- Chơi mãi một thứ cũng chán chứ anh.
Rồi cô ngoắc hai đứa nhỏ lại gần mình rủ:
- Vy, Quyên! Các con có thích đi chơi không? Đi coi xiếc nghen. Hôm nay có đoàn xiếc thú biểu diễn ở công viên, cô Thu sẽ dẫn hai đứa đi xem nhé.
Hình như Bích Thu cũng có chút ít tài để chiêu dụ, hay tại vì t.rò xiếc thú mà các đứa trẻ đều mê, nên khi nghe Bích Thu gợi ý, hai công chúa nhỏ của Vũ Phong vội ùa chạy đến bên cha mà đòi hỏi.
Bích Thu giấu cho riêng mình một nụ cười mãn nguyện. Cô tin rằng mình sẽ chinh phục được người đàn ông này khi biết cách dụ dỗ chiều chuộng hai đứa trẻ ngu ngơ.
- Đi chơi à? Chịu... con chịu...
Câu nói hồn nhiên của con gái đã khiến Vũ Phong ngỡ ngàng. Anh cảm thấy mình đáng trách khi lâu nay đã không để thời gian quan tâm đến chúng nhiều hơn. Một chút hối hận, giọng Vũ Phong đã không còn khô cứng với Bích Thu nữa:
- Nếu vậy nhờ Bích Thu đưa hai đứa bé đi xem xiếc giùm tôi nha.
- Thế anh không đi à?
- Tôi có hẹn với Lập.
- Cũng được.
Bích Thu tiu nghiu, nhưng vì muốn lập công nên cô đành phải sốt sắng.
Vũ Phong đến quán cà phê thì đã thấy Lập có mặt rồi.
Lập cằn nhằn:
- Giá như sốt ruột chờ đợi người yêu, thì có lẽ dễ chịu hơn, thằng quỷ ạ.
Vũ Phong cười:
- Thì cứ tưởng tượng như vậy đại đi.
- Với mày à? Không dám đâu.
Mắt Lập chợt nghiêm lại:
- Tao không biết có nên nói chuyện này với mày không?
- Nè. Vì sao lại rào đón, bộ có vấn đề gì sao?
Tất nhiên rồi.
- Nói đi! - Vũ Phong cụt ngủn.
Nhấp một ngụm cà phê, Lập bắt đầu:
- Hôm trước, tao có việc đến nhà của chị Huệ Hân. Tao thấy Hồng Thủy đấy.
Mày biết cô ấy đến đó dể làm gì không?
- Con người thì có lắm mối quan hệ xã giao, tất nhiên Hồng Thủy cũng thế.
Mà mày bận tâm làm gì?
- Tao sẽ không bận tâm nếu như không nghe chị Hân nói nguyên nhân. Vì Hồng Thủy tìm chị ấy để nhờ phá bỏ bào thai hơn hai tháng.
- Hả! - Vũ Phong kinh ngạc tột độ, anh hỏi dồn dập - Thật à? Có chuyện đó sao Lập? Mày không nhầm chứ?
Lập nghiêm giọng:
- Phong này! Là bạn, tao thành thật khuyên mày, đừng làm việc tàn nhẫn đó.
Dù sao mày với Hồng Thủy cũng đã quyết định quay trở lại, thì vấn đề lỡ có thai rồi cũng đâu có gì đến nổi phải phá bỏ.
- Nè? Mày nói gì? Ai bảo là bào thai đó của tao chớ? Đừng có suy đoán bậy bạ!
Lập ngạc nhiên:
- Ê! Bộ không nói giỡn hả? Vậy thì ''cái ba lô đeo ngược'' của Hồng Thủy là của ai mới được?
Đang muốn bật ngửa với thông tin của Lập, nhưng câu nói tiếu lâm của anh chàng này lại làm cho Vũ Phong phải cười sặc sụa:
- Mày là bác sĩ mà còn nói tới cỡ này, nếu không thì...
- Thì sao? - Lập nheo mắt thách thức.
Vũ Phong lắc đầu chào thua. Nhưng rồi anh lại chìm vào sự trầm tư nghĩ ngợi. Rốt cuộc chuyện này thế nào? Có phải Hồng Thủy đã gạt anh? Câu chuyện mất khả năng sinh con là như thế nào nhỉ? Thật hay bịa? Và nếu như vậy thì Hồng Thủy có mục đích gì?
Nhưng quan trọng vẫn là chuyện cái bào thai. Chuyện cô đã ly dị với Tony, có sự sắp xếp nào trong đó không? Vũ Phong quả là nông nổi trong phán đoán, trong tình cảm.
Bao câu hỏi, bao ý nghĩ lẫn lộn làm đầu óc anh thêm rối tung rối mù. Anh quên mất Lập ở bên cạnh cũng đang thắc mắc về thái độ của anh. Anh cũng chẳng để ý đến anh ta đang cằn nhằn mình. Cả hai cũng không hay rằng ở chiếc bàn gần đấy, đã có một kẻ lạ mặt nghe rõ mẫu đối thoại này, và trên môi gã lạ mặt điểm nụ cười đắc ý.
Hồng Thủy đeo cặp kính thời trang rất to che gần nửa khuôn mặt, nhưng cô vẫn còn chưa hài lòug. Dù sao cũng nên ngụy trang cẩn thận một chút, để lỡ có ai bắt, gặp nàng thường xuyên đến khách sạn như thế này cũng khó. Điều nàng muốn, sắp có được trong tay rồi, nàng không thể để bị mất đi.
Mở ví định lấy chìa khóa để mở cửa phòng, Hồng Thủy khựng lại khi thấy ổ khóa đã được mở rồi. Uể oải đẩy nhẹ cánh cửa, Thủy buông giọng khó chịu ngay:
- Tại sao anh lại tùy tiện đến đây?
- Anh nhớ em mà Thủy.
Hồng Thủy né đôi bàn tay vồ vập của gã đàn ông. Cô lạnh lùng:
- Đạt à! Tôi chán nghe câu này lắm rồi.
- Có gì anh nói đi và biến ngay. Anh lò dò đến đây, vỡ kế hoạch thì đừng đổ lỗi cho tôi.
- Được anh hứa từ đây cho đến khi kế hoạch hoàn thành, anh sẽ hạn chế gặp em.
- Nhưng có một điều anh muốn hỏi em, là chúng mình đã có con rồi phải không?
Hồng Thủy giật bắn người, rồi cô trấn tĩnh ngay:
- Không có... Chuyện đó không có. Tôi đã nói với anh tôi sẽ không còn sinh con được nữa.
Đạt cười khà:
- Chuyện đó chỉ có thằng người tình khờ khạo của em mới tin thôi. Anh rõ em quá mà, vì vậy anh cấm em phá bỏ giọt máu của anh.
Hồng Thủy gào lên:
Anh thật là đốn mạt đó Đạt. Tôi thật là xui xẻo khi gặp anh, rồi nghe theo cái kế hoạch gian manh của anh. Rốt cuộc lợi lộc từ hai bên anh điều có cả, anh còn muốn gì nữa? Anh trở lại với người yêu của mình, thì cũng để cho tôi vui vẻ với người tình cũ chứ.
Hoàng Uyên chẳng bao giờ quay lại với anh đâu. Thậm chí, cô ấy còn xỉ vả mắng mố nguyền rủa anh nữa kìa, Nhưng không sao, cô ấy càng làm thế anh càng cố công đạt mục đích mới thôi. Và chuyện đó cũng chi để thỏa mãn tự ái, chứ vấn đề lớn hơn hết vẫn là gia tài sản nghiệp của Vũ Phong. Em nên mau làm đám cưới gấp đi, để cái bào thai càng lớn, để Vũ Phong biết chuyện thì hỏng bét đó.
Hồng Thủy thẫn thờ. Sao hắn lại biết, chuyện bào thai nhỉ? Trong khi cô đã cố giấu.
Cô biết Tiến Đạt đã lợi dụng cô nhiều hơn cô lợi dụng hắn. Nhưng bây giờ hắn đã nắm được cán cân trong tay mình rồi, cô muốn hủy bào thai sẽ không yên với hắn. Còn với Vũ Phong không thể thúc ép chuyện đám cưới nhanh được.
Trong khi cô đang muốn mọi việc từ từ tới để, Vũ Phong không phải nghi ngờ nhiều về sự trở lại của cô. Phải làm sao đây? Tiến Đạt ơi! Anh là một tên khốn nạn, đểu nhất mà tôi gặp trong cuộc đời sa đọa của mình đây.
Hồng Thủy bước đến bàn rót một ly rượu, rồi bưng lên nốc cạn như để lấy lại sự bình thản. Cô cao giọng:
E rằng đòi hỏi của anh hơi quá đáng đấy Đạt ạ. Nếu muốn có số tiền lớn, anh tạm thời đừng cuộc chơi ở đây đi. Còn việc bào thai không thể giữ lại để cản trở bước chân đi của tôi. Anh có nghe rõ không?
Tiến Đạt nhếch môi cười thầm. Ngay bây giờ, Hồng Thủy vẫn chưa biết rằng Vũ Phong đã nắm được điều bí mật kia. Chắc chắn sẽ không bao giờ có cái đám cưới, cái gia tài kia dù chỉ những đồng lẻ cũng không rơi vào tay cô ta được thì mình mong gì chứ. Chỉ bằng ngay bây giờ lấy điều đó để moi hết tiền của cô ta.
Rốt cuộc trong ván bài này, anh hoàn toàn từ thắng tới thắng.
Tiến Đạt bước tới vòng tay ôm choàng Hồng Thủy, giọng mơn trớn:
- Em yêu! Những điều em nói ra làm anh đau lòng lắm em có biết không?
Thôi được, anh sẽ chiều em. Nhưng chúng ta phải thương lượng sòng phẳng.
- Anh muốn gì?
- Những gì em có được.
Mắt Thủy đằng đằng sát khí.
- Anh vừa phải thôi nha, anh thật là tham lam quá đáng.
Đạt bẻm mép:
- Cứ bình tình suy nghĩ kỹ lại đi em yêu, đừng có nóng giận. Làm vợ Vũ Phong, em sẽ hưởng hết gia tài sản nghiệp. Bây giờ em chi cho anh chỉ có một, phần thôi, trong khi anh phải hy sinh giọt máu của mình. Hay là em muốn anh cho Vũ Phong biết chúng mình là của nhau.
Hồng Thủy tái mặt, cô tức tối:
- Mày thật là xảo trá!
Tiến Đạt tỉnh bơ.
- Hai đứa mình đồng loại mà. Em mắng chửi làm gì cho mất công. Tóm lại là em nên làm theo yêu cầu của anh thì hay hơn.
Xô mạnh Tiến Đạt ra, Hồng Thủy gằn giọng:
- Được anh muốn tiền sẽ có. Anh cứ về Sài Gòn đi, tôi sẽ liên lạc với anh sau. Mong rằng anh để yên cho tôi, đừng để Vũ Phong biết chuyện.
Tiến Đạt cười thầm. ''E rằng muộn rồi cưng ạ. Vũ Phong đã biết rồi em, rồi sẽ như một con chó hoang mà thôí'. Còn Tiến Đạt này thì được cả tình lẫn tiền.
Ngay bây giờ cũng thế, vì chỉ có hôm nay thôi, anh cũng sẽ bái bai em luôn đấy.
- Anh sẽ biến ngay tức khắc, em sẽ không phải lo anh cản trở gì trong ''phỉ vụ'' này. Chỉ có điều anh cần ngay bây giờ thôi và cần cả tình lẫn tiền đấy.
Hồng Thủy muốn điên lên, nàng đã từng tuyên bố nàng là một cơn đại hồng thủy, chỉ có nàng mới có khả năng phá sạch mọi thứ, nhưng bây giờ nàng phải thảm hại trước một tên đểu giá đội lớp kỹ sư tài nghệ này rồi. Bây giờ nàng không có sự lựa chọn hay chối từ, Tiến Đạt sẽ bất chấp. Và sẽ mặc tình mây mưa vùi dập mình rồi. Hồng Thủy cắn răng để chịu đựng điều đó.. Hoàng Uyên thu xếp hành lý thật nhanh, Cô nói với dì Hồng:
- Con về Sài Gòn đây dì ạ.
- Vội vậy? Con cứ ở lại đây. Vả lại, ba mẹ con cũng đâu có kêu con phải về.
Hoàng Uyên thở nhẹ:
- Còn kéo dài để làm gì nữa hở dì?
- Con nói gì vậy?
- Con đã gặp Vũ Phong.
- Thật ư?
Hoàng Uyên gật đầu:
- Cho nên con thấy mình cũng chẳng có gì để phân vân, đắn đo. Bây giờ con lấy chồng cũng tốt thôi, và lấy ai cũng được cũng tốt, chả có gì phải quan trọng đâu.
- Sao lại buông xuôi đê dàng vậy hở Uyên?
- Chớ dì bảo con phải làm sao đây.
Hoàng Uyên không biết sao để nói cho dì Hồng hiểu sự hụt hẫng của mình.
Cô đang thất vọng ghê gớm. Tại sao anh gieo vào lòng cô một niềm tin tưởng để làm chi, để rồi bây giờ tim cô phải đau nhói. Cô như bị hất ngã xuống vực.
Cảm giác này mới đau đớn không làm sao tả được.
Dì Hồng nhíu mày, Dì sẽ cùng đi với con.
- Yên tâm đi dì Hồng! Con không sao đâu. Con không muốn dì phải cãi nhau với ba mẹ con về vấn đề này. Chuyện cũng không có gì ghê gớm mà, phải không dì?
Dì Hồng giận dỗi:
- Tùy con!
Hai dì cháu cùng thinh lặng.
Xem lại bản hợp đồng vừa mới ký kết xong một lần nữa, Vũ Phong cảm thấy hài lòng. Việc xuất khẩu trà sang Singapore lần này quá thuận lợi, may mắn. Nhưng có lẽ cũng là nhờ Lập nhiều hơn. Dù không đứng trên lĩnh vực kinh tế thương mại, nhưng Lập có mối giao tiếp rất lớn. Giá như hắn bỏ nghề bác sĩ mà lao vào kinh doanh, chắc là sẽ có ưu thế lớn và mạnh lắm. Lúc đó hắn có cạnh tranh và xem mình là đối thủ không nhỉ? Vũ Phong lại cười một mình vì ý nghĩ đó. Nhưng rồi nụ cười cũng tắt lịm trên bờ môi anh ngay cũng vì Lập, vì nhừng lời anh ta nói. Và cũng thật tửc cười khi Lập luôn cho rằ ng ''chiếc ba lô đeo ngược'' của Hồng Thủy là do anh. Ôi Lập ơi là Lập. Mày cho rằng Vũ Phong này là loại người tạp nhạp vậy sao?
- Giám đốc ơi!
Có tiếng một nhân viên gọi. Vũ Phong vội lên tiếng:
- Tôi đây. Có chuyện gì hở Quang?
Giọng Quang ngần ngừ:
- Có cô Hồng Thủy đến tìm. Em không biết giám đốc có chịu tiếp không, nên...
Vũ Phong hiểu ý nhân viên của mình.
Anh vẫn không thích tiếp khách riêng ở trong công ty, nhưng bỗng dưng nghe Hồng Thủy, Vũ Phong buột miệng:
- Cứ để cô ấy vào gặp tôi!
- Dạ.
Vũ Phong ngã người trên ghế xoay, khuôn mặt anh đanh lại. Hồng Thủy lao vào như một cơn lốc. Cô mang theo mùi nước hoa Pháp thật dễ chịu và cũng thật quyến rũ:
- Gớm! Nhân viên của anh tuân thủ nguyên tắc vô cùng.
Nghe giọng Hồ ng Thủy càu nhàu, Vũ Phong biết cô có hàm ý trách anh trong đó.
Anh 1ạnh lùng:
- Tất nhiên là như vậy rồi.
Hồng Thủy cười:
- Mai mốt em sẽ buộc anh thay đổi những nguyên tắc cũ rích đó.
Vũ Phong nổi đóa:
- Cô có tư cách à?
Tiếng ''cố' xa xôi và nặng nề khiến Hồng Thủy trố mắt, nhưng cô vội lờ đi:
- Tư cách của một giám đốc phu nhân.
- Anh quên chúng ta sắp kết hôn à?
- Hồng Thủy! Đừng diễn tuồng nữa, càng diễn càng lố bịch rồi đó.
Vũ Phong à! Sao tự dưng lại nặng lời với em? Anh nói gì, em chẳng hiểu gì cả.
- E rằng khi tôi nói thì em chẳng còn bình tĩnh đề nghe đâu. Nhưng được rồi, tôi muốn hỏi em chuyện này. Có phải em đã gặp bà Bạch Cúc không.
Ánh mắt nghiêm lạnh của Vũ Phong chứng tỏ anh đã biết điều gì đó. Hồng Thủy nhận thấy như vậy nên cô chống chế:
- Vâng. Em xin lỗi anh. Nhưng lúc đó cũng vì tình yêu với anh thôi. Em chỉ van xin bà ta.
Rồi Hồng Thủy dịu giọng như phân trần:
- Anh hãy hiểu giùm, em làm điều đó chỉ muốn bảo vệ tình yêu cho mình thôi.
Người ta bảo trong tình yêu cũng cần có sự ích kỷ. Em cho rằng sự ích kỷ đó không đáng để lên án.
Vũ Phong nhếch môi:
- Đây phải nói là cô mưu mô thì đúng hơn. Và tại sao cô phải làm như vậy thì có lẽ chỉ có cô mới hiểu rô thôi, phải không Hồng Thủy?
Câu hỏi hoang mang, nhưng Hồng Thủy vốn bản lĩnh, cô đổi giọng.
- Về chuyện đó, coi như em sai. Vũ Phong à! Chúng ta nên bàn về chuyện khác đi.
- Chuyện khác là chuyện gì nhỉ?
Hồng Thủy mau mắn:
- Chuyện đám cưới, chuyện may quần áo nhưng quan trọng nhất là việc sửa soạn lại nhà cửa. Em đã nói rồi, sau đám cưới, em không cho anh gởi bé Vy và Quyên vào nội trú nữa. Cho nên em muốn trang hoàng, sơn lại căn phòng của chúng thật là xinh xắn.
Vũ Phong cảm thấy tức giận cho thái độ lố bịch, trơ tráo đó của cô vô cùng.
Anh không dằn lòng nữa:
- Điều trước tiên cô nên làm là về lo cái bào thai kìa.
Hồng Thủy mặt xanh như tàu lá, cô không tìm ra được câu nói nào thích hợp trong lúc này cả. Còn Vũ Phong, anh cảm thấy chán ngán, anh không muốn nghe lời phân trần ngụy biện gì nữa cả. Anh nhìn Hồng Thủy bằng đôi mắt.
dửng dưng, khinh bỉ:
- Tốt nhất là cô đừng nói gì, cũng như đừng bao giờ có ý nghĩ bước chân vào công ty Song Vũ.
Lẽ nào Tlến Đạt đã chơi trò tiểu nhân này? Hồng Thủy nghiến răng. Cô không ngờ mình lại bị lật tẩy sớm như vậy. Phải chăng tên đểu này đã ra tay?
Cô phải làm gì với hắn đây? Hồng Thủy tức tối lao chạy ra khỏi công ty của Vũ Phong. Cô điên cuồng lái xe hết tốc độ.
Khi Hồng Thuy lao ra khỏi văn phòng làm việc của Vũ Phong với trạng thái bất loạn, không bình tĩnh, thì trên môi Bích Thu điểm một nụ cười đắc thắng. Tuy không hiểu giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cứ nhìn phản ứng của cả hai thì Bích Thu có thể phần nào. Tin ở tài xét đoán của mình và cô biết rằng đối thủ của mình đã tự hạ gục. Bây giờ cô phải cố gắng chmh phục trái tim của Vũ Phong. Vũ Phong phải xiêu lòng bới cô càng sớm càng tốt.
Nghĩ là làm. Những ngày sau đó, Bích Thu đến công ty với những sắc màu ''thay đổi liên tục" mỗi ngày là một sự khác lạ. Bộ quần áo mô- đen hợp thời trang nhất, và khóe mắt cũng đen hơn, làn môi cũng đỏ hồng hơn...
Tất cả cử chỉ làm đẹp, làm duyên ấy ở công ty, ai cũng nhìn thấy. Các cô bạn gái xuýt xoa khen ngợi nhừng bộ quần áo đắt tiền, hàng xịn hàng sang. Nhưng Vũ Phong thì hoàng toàn không để ý nhừng diều đó. Anh quá dửng dưng, hình như anh tiếp xúc với cô chỉ vì công việc mà thôi.
Bích Thu tức anh ách.
Hôm nay, cô phải gặp Hồ Nhựt.
Hoàng Uyên cố gượng dậy trong một trạng thái lờ đờ, mệt mỏi, đầu óc cứ lâng lâng.
Sao mình cứ như người bị say tàu xe như thế này? - Uyên vỗ nhẹ lên đầu và tự hỏi.
Nàng nhớ là mình quyết định đi chợ mua một ít quà, rồi mới ra bến xe hay chính xác hơn là mình đã lên xe khi có một gã chạy xe ôm đến mời mọc. Rồi sau đó...
Uyên cố nhớ những chẳng tài nào nghĩ nổi vì hai mắt cứ như díp lại. Uyên lại thiếp đi. Cho đến khi có tiếng động đậy của chiếc chìa khóa tra vào ổ, rồi tiếng mở cách cách, cùng tiếng giày lộp cộp gõ trên nền gạch.
Hoàng Uyên cứ giương mắt to lên:
- Ai vậy?
- Chào! Có nhận ra tôi không?
Đưa tay dụi mắt, Hoàng Uyên ngơ ngác:
- Chị Bích Thu! Vì sao tôi lại đến nhà chị thế này?
Bích Thu cười lanh lảnh:
- Gọi tôi Bích Thu được rồi. Đừng nói là cô cố tình gọi chị để cho thấy rằng cô trẻ hơn nhé.
- Tôi không hiểu chị muốn nói gì?
- Sao kém thông minh vậy? Có thế mà cũng không hiểu. Nhưng việc đó cũng không đáng để hiểu, để quan tâm đâu. Tôi có cái này muốn cho cô xem.
Bích Thu thấy một phong bì trước mặt trên Phong bì không dán, mâý tấm ảnh bên trong văng ra. Hoàng Uyên lượm một tấm, cô kinh hoàng khi thấy trong ảnh là mình cùng với một người đàn ông.
- Cái gì thế. - Hoàng Uyên ngớ ngẩn.
Bích Thu khinh khỉnh:
- Ủa. Ngay đến cái này mà cô cũng không biết nữa à? Cô muốn tôi diễn giải cụ thể sao?
Hoàng Uyên nhắm mắt, lại khi Bích Thu cố tình chìa bức ảnh vào mặt cô.
Hoàng Uyên chi chống chế yếu ớt:
Không có. Tôi không biết người đàn ông này.
- Trời? Hắn ta đèo cô tình tứ như thế mà không biết. Hay để tôi mang đến hỏi Vũ Phong nhé cô, xem anh ấy có biết gã này không - Bích Thu? Chị không được làm thế.
- Tôi chỉ nói thôi, chớ nếu như chưa có sự đồng ý cùa cô, tôi làm sao dám.
Bích Thu lại tung ngay một đòn phủ đầu:
- Tôi không ngờ, và chắc anh Vũ Phong cũng không ngờ... Phải, làm sao ảnh nghĩ nổi cô gái xinh xắn, từng ''xi cà qué' như cô lại là cô gái chịu chơi như vậy.
- Chị nọi bậy?
- Tôi không nói, nhưng những điều ở đây đã nói. Biết đâu chiếc chân ''xi cà qué' của cô trước đây là hậu quả của mấy trận đánh ghen cũng không chừng.
Hoàng Uyên nóng bừng cả mặt mày. Cô không biết vì sao Bích Thu lại bày ra trò này?
- Tại sao phải hại cô chứ? Chị ta không biết rằng người Vũ Phong yêu hiện giờ là Hồng Thủy chớ không phải là cô sao? Hoàng Uyên cảm thấy tỉnh táo đôi chút. Cô cất giọng rắn rỏi:
- Bích Thu à? Có phải chính chị đã đưa tôi về đây, và chị đã mưu hại tôi? ở đây là đâu? Chị mau mở cửa cho tôi. Vô cớ bắt người là có tội đấy.
Bích Thu hách dịch:
Xem ra đầu óc u tối của cô đã bắt đầu lóe sáng được một chút rồi đó. Nhưng cô cứ an tâm ở đây đi.
- Chị muốn gì?
- Muốn cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Vũ Phong.
- Chị Bích Thu à! Chị nhầm rồi. Tôi và anh ta không còn quan hệ gì cả. Tôi biết anh ta đang quay trở lại với người yêu cũ. Còn chị, người ta đã không yêu thì chị cố công cũng vô ích.
Bích Thu tức tối:
- Việc này tao không cần mày dạy khôn đâu, con ranh kia.
Tức giận đã làm Bích Thu quên mất việc giữ nhân cách cho mình. Trước mắt cô chỉ có một điều là làm sao trong thời điểm Vũ Phong và Hồng Thủy gay cấn đầy căng thẳng thế này, thì đừng có sự xuất hiện của Hoàng Uyên.
Bởi vì nếu cô ấy có mặt thì Bích Thu này sẽ mờ nhạt, sẽ chẳng là gì cả. Bích Thu không có sự quyến rũ, không gợi cảm kiêu sa như Hồng Thủy và càng không có sự ngây thơ nhân hậu như Hoàng Uyên. Bích Thu biết mình đã thua hai người con gái này, nên cô phải thủ đoạn thôi.
Hoàng Uyên ngỡ Bích Thu nghe được những lời lẽ của mình, cô chồm tới nắm cánh tay Bích Thu lay nhẹ:
- Tôi với chị không oán, không thù, tôi xin chị đừng có ác ý, đừng hại tôi nữa.
Cô không thù tôi, nhưng ngược lại tôi thù ghét cô, ghét từ khi cô còn ngồi trên chiếc xe lăn kìa, Nếu như cô không có mặt ở Đà Lạt thì có lẽ tmh cảm của tôi và Vũ Phong đã đi đến kết cuộc tốt, đẹp rồi.
- Tình yêu đơn phương đã làm chị mù quáng rồi.
Bích Thu nổi đóa:
- Phải thì sao?
- Bình tĩnh lại đi Thu, và tốt nhất là chị đưa tôi ra khỏi chỗ này. Tôi sê coi như chưa hề có chuyện này xảy ra. Chị nên nhớ, còn có pháp luật đấy.
Trừng mắt, Bích Thu quát to:
- Đừng có lý sự ở đây. Tôi biết việc của tôi làm. Cô cứ ngoan ngoãn mà ở tạm chỗ này, bao giờ tôi xong việc cô mới ra. Thức ăn đã có sẵn trong tủ đó.
Khôn hồn thì cứ im lặng.
Nói xong, Bích Thu đẩy Hoàng Uyên té nhào xuống nền gạch, còn mình nhanh chóng ra khỏi cửa và không quên khóa một ổ to tướng trên ô cửa.
Chiếc máy ảnh đeo lủng lẳng trước ngực, chiếc nón kéo ngược mũi về sau, chân mang đôi giày thể thao Adidas, cùng bộ đồ Jeans trên người, trông Anh Thi chẳng khác nào một anh chàng phóng viên nhiếp ảnh.
Anh Thi mỉm cười với điều đó. Giá như ba mẹ nàng để nàng tự đo với sự lựa chọn đó thì hay hơn khi bắt nàng học ngành kỹ sư, bác sĩ.
Nhưng dù hiện tại đang theo học ngành y, nhưng máu trinh thám vẫn nổi lên với Anh Thi. Chẳng hạn như buổi chiều hôm nay vậy.
Anh Thi công không hiểu sao mình lại tò mò, lỡ theo dõi rồi đành phải khám phá tới cùng.
Chờ cho bóng người con gái đã xa, Anh Thi rời khỏi chổ này. Cô leo lên bờ tường như một con khỉ đánh đu rất tài tình. Áp tai lên ô cửa gỗ có mắc một ổ khóa to tướng, cùng một lớp dây lòi tòi xích quanh. Anh Thi nhận ra tiếng thở bên trong. Đánh liều, cô gõ mạnh cửa.
Bên trong tiếng con gái van nài:
- Là chị hả Bích Thu? Tôi xin chị làm ơn mở cửa đi.
Rảo cặp mầt xung quanh, Anh Thi ra giọng:
- Tôi không phải là cô gái vừa mới đi đâu.
- Mà nè! Có phải thật là cô đã bị nhốt ở trong không? Tôi sẽ giúp cô ra.
- Đúng vậy! Ai đó? Làm ơn đi. Mau giúp tôi ra khỏi căn nhà này. Tôi sợ lắm.
Anh Thi lại nhìn quanh quất. Cô phát hiện một cánh cửa sổ nhỏ duy nhất liền nói:
- Cửa bên ngoài bị khóa, cô có thấy cánh cửa sổ không? Mau tìm cách trèo lên đó, mở chốt, tôi sẽ giúp cô thoát ra.
Hoàng Uyên vừa phân vân vừa lo lắng, chẳng biết đây là người tốt hay cái bẫy gì do Bích Thu giăng ra nữa đây? Tại sao Bích Thu vừa đi khỏi không lâu thì người này có mặt?
- Nè! Mau lên đi chớ, coi chừng cô ta trở lại đó Hãy tin tôi đi, tôi không phải người xấu đâu.
Hoàng Uyên biết không thể chần chừ hay làm khác hơn, thôi thì cứ thoát ra ngoài rồi sẽ tính sau. Nghĩ vậy nên Uyên quyết định. Nhưng cũng phải loay hoay một hồi mới tìm được vật để kè thêm cho cao mới có thể leo được, và cũng phải khó khăn lắm Uyên mới mở được chốt cái cửa mà có lẽ do đã quá lâu ngày không sử dụng nên đã gi sét...
Thật ra mãi đến giờ này, khi đã cùng Anh Thi ngồi trong căn phòng của một khách sạn sang trọng, nơi mà đám bạn của Anh Thi đang ở trong những ngày đi du lịch tham quan, nhưng Hoàng Uyên vẫn chưa hết hoàng hồn, Uyên cũng không biết bằng sức mạnh phi thường nào mà nàng lại có thể nhảy từ cửa sổ xuống, rồi lại còn trèo qua bờ tường để ra ngoài nữa chớ. Và lại càng không ngờ khi Anh Thi biết nàng.
Anh Thi đã thay bộ đồ sọoc kiểu thể thao, cô ngồi xuống bên cạnh Uyên líu lo:
- Uyên biết sao mình lại ấn tượng về gương mặt bạn dù chi một lần trông thấy không?
Hoàng Uyên lắc đầu:
- Thật sự mình không nghĩ nổi.
Bửi vì Nhựt Trung đấy.
Nghe nhắc đến thầy Trung, Uyên nhìn Anh Thi mà không hiểu cô bạn này ám chỉ gì.
Anh Thi hạ giọng:
- Nhựt Trung là chú Út của mình.
Hoàng Uyên ồ lên mừng rỡ. Trong khi Anh Thi liến thoắng:
Uyên không hỏi là lúc đó mình nghĩ sao à? Mình cho là Uyên là ''bồ nhí'' của chú Út.
Hoàng Uyên giật bắn người lên như ngồi nhầm chỗ kiến lửa, cô la lên:
- Ối! Sao Anh Thi có thể suy nghĩ kỳ cục vậy chứ.
Anh Thi vô tư:
Đầu óc trinh thám, máu thám tử mà, nên Thi nhìn sự việc gì cũng có vấn đề cả. May mà thím út tương lai của mình chắng bao giờ có suy nghĩ giống mình, nên Uyên mới ''yên ổn'' đó.
Hoàng Uyên thẫn thờ. Trên đời quả là có những chuyện không thể lường.
Thấy Uyên im lặng, Anh Thi nôn nóng:
- Giờ Uyên tính sao hả?
Lắc đầu Uyên đáp:
- Hiện tại mình cũng chẳng biất phải làm gì nữa kìa. Về lại nhà dì Hồng hay lại về Sài Gòn?
Anh Thi suy nghĩ:
- Theo những điều Uyên kể thì mình, khuyên bạn không nên đến chỗ dì Hồng, cùng như khoan vội về Sài Gòn.
Hoàng Uyên do dự:
- Nhưng ngoài dì Hồng thì Uyên không biết đi đâu.
- Về nhà ngoại Thi đi, ở Bảo Lộc cách đây cũng không xa, nhưng cũng có thể bảo đảm an toàn Hoàng Uyên ngần ngừ:
- Nhưng còn Anh Thi? Thi đang đi tham quan với bạn bè.
Anh Thi cười giòn:
- Thi vốn lập dị mà. Tụi bạn Thi nó biết tính rồi, nên chả thắc mắc, để ý đâu.
Mình sẽ tìm hiểu chuyện này và liên hệ với dì Hồng giùm bạn.
Hoàng Uyên chỉ còn biết siết tay cô bạn mới quen này mà thôi. Có thế này Uyên mới thấm thía câu ''ở hiền gặp lành''.
Đà Lạt ru hồn người lữ khách.
Đà Lạt giống như huyền thoại vậy. Bởi mỗi một tên gọi đặc trưng của nơi đây khiến người ta có thể liên tưởng đến những câu chuyện ly kỳ, nhừng tình tiết éo le trắc ẩn. Nhưng giờ đây đang đứng ở hồ Than Thở, Anh Thi tự hỏi đó là tiếng thở than của ngàn thông reo trong gió, hay tlếng thầm thì than thở của đôi kẻ yêu nhau để có cái tên đi vào huyền thoại?
Vốn đầu óc trinh thám và trí tương tượng phong phú, Anh Thi cứ suy luận mãi về điều này.
Nhưng Thi bỗng trố mắt khi phát hiện trước mắt mình là hai mái đầu húi cua, hay chính xác hơn cả hai đều ''mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh baó' đang ngồi bên nhau tâm sự, chớ không phải là đôi nam nữ. Anh Thi mỉm cười nhủ thầm:
- Hai tên pê đê. Mình đến phá chơi mới được. Nghĩ là làm, cô bước thật nhanh bổ nhào vào người họ. Một trong hai gã ''húi cuá' quay lại. Chiếc miệng Anh Thi há thành hình chữ ''O" tròn vo, một vòng tròn rất bự nên tiếng kêu không thể nào nhỏ:
- L... ậ.... p. Lập.
- Anh Thi! Cô bé cững có mặt ở đây à?
Cô gái nghênh mặt:
- Hừ? Bé gì mà bé. Người ta là Anh Thi chứ bộ. ''Anh'' đàng hoàng nghen chú.
Vũ Phong nhìn không chớp màt với người vừa dối diện với anh và Lập. Vũ Phong lấy làm lạ. Một cô bé còn rất trẻ lại ngang nhiên gọi tên Lập như một người bạn nhỏ vậy. Cô ta là ai mà Lập thì tỉnh g còn ra vẻ mừng rỡ?
Cứ nhìn cái miệng cười toe toét của hắn là Vũ Phong nổi quạu.
- Ở đâu mà chanh chua thế hớ Lập?
Biết câu hỏi nhỏ đó ám chỉ mình, Anh Thi định trả đũa thì Lập lên tiếng giới thiệu:
- Anh Thi là cháu gọi chị Hân bằng thím.
Cô bé cũng là sinh viên y khoa đấy.
Anh Thi lừ mắt với Lập. Cô không muốn anh ta giới thiệu như thế. Quay sang anh bạn của Lập, cô quạu quọ:
- Lúc nãy ông bảo tôi chanh chua, nhưng chanh chua thì không phải là thứ bệnh cần cảnh báo, mà ông thì phải cần cảnh báo với chứng bệnh của mình.
Vũ Phong khinh khỉnh:
- E rằng cô tự tin quá sớm. Chẩn bệnh như vậy tai hại vô cùng. Tôi tự hào về sức khỏe của mình đấy chứ.
Lập tỉnh bơ:
- Vũ Phong này, chỉ có con ''vi rút ý' xâm nhập hắn mà thôi.
Anh Thi nhăn mày. Vi rút y là loại vi rút gì nhỉ? Nhưng xem ra con vi rút ấy chẳng đáng gây sự chú ý bằng cái tên Vũ Phong. Cô lẩm nhẩm:
- Vũ Phong ư? Mong rằng không phải tên trùng tên.
Anh Thi bật hỏi ngay:
- Ông là giám đốc công ty Song Vũ à?
Lập đáp thay:
- Anh Thi nói trúng phóc rồi đó. Công ty Song Vũ có tiếng nêu cái tên Vũ Phong chẳng ai mà không biết.
Anh Thi xỏ xiên:
- Chú Lập lầm rồi. Thi không hề biết, tiếng tăm gì về công ty đó cả, nhưng Thi biết Vũ Phong về... ''tai tlếng''.
Lập cười:
- Bây giờ thì Thi lầm thật rồi đó. Vũ Phong làm gì có tai tiếng để ''nổi tiếng'' vậy chứ.
- Chú cháu các người nói nhăng nói cuội gì thế hả?
Lập phát lên vai bạn:
- Ai bảo Anh Thi là cháu há thằng quỷ?
- Chẳng phải cô ấy vừa gọi mày là chú đó sao?
- Nhưng tao đâu có đáp lại ''danh xưng'' đó tao đâu có công nhận Anh Thi là cháu khi nào đâu, phải không Thi?
Kệ chú chứ. Nhưng gọi thế nào cũng chẳng quan trọng.
Vũ Phong nheo mắt với Lập, rồi nói tỉnh bơ:
- Hóa ra Lập nó đang bảo ''đừng gọi anh bằng chú'' đấy Thi ạ.
Anh Thi đỏ mặt, cô nguýt Lập và Vũ Phong bằng đuôi mắt thật dài.
Lập không đính chính, vì Vũ Phong đã nói thay anh rồi. Chợt nhớ sự có mặt của Anh Thi ở ĐÀ Lạt này, Lập hỏi:
- Ủa! Sao đi chơi mà Thi lại đi có một mình vậy?
Anh Thi thản nhiên.
- Một mình sẽ dễ đi tùm lum tùm la hơn.
Vũ Phong cười thầm. Một cơn bé hơi ngổ ngáo, ngông nghênh này lái là đối tượng của Lập sao? Mày lập dị rồi đó Lập ơi. Nhìn Anh Thi, Vũ Phong bỗng so sánh với Hoàng Uyên. Có 1ẽ họ cũng trạc tuổi nhau. Nhưng ở Hoàng Uyên có vê thâm trầm sâu lắng hơn. Ôi! Sao anh lại nghĩ đến Hoàng Uyên lúc này nhỉ?
Vũ Phong uhư quên bẵng Lập và Anh Thi, họ nói gì với nhau, Vũ Phong chỉ sửng sốt khi nghe tiếng của Anh Thi thật vô tư:
- Lúc đầu Anh Thư cứ cho là hai gã pê đê nên định tới phá chơi, ai ngờ...
- Trời ơi! Câu nói vô tư của cô lại tai hại vô cùng, Vũ Phong không hiểu đầu óc cô ta tại sao 1ại nghĩ những điều quái gở như thế được chứ?
Vũ Phong không biết về Anh Thi, nhưng ngược lại Anh Thi đang moi được rất nhiều đều về Vũ Phong qua Lập. Cô cảm thấy mình nên giúp họ.
Còn Tiếng Mưa Đêm Còn Tiếng Mưa Đêm - Hồng Kim