Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Chuyến Xe Cuối Năm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 7 -
H
iếu đặt vali xuống, bước tới bấm chuông rồi quay lại đứng chờ. Nhưng mãi đến một phút mà vẩ không thấy mỡ cửa. Anh sốt ruột, đến bấm lần nửa, mãi khá lâu mới thấy bóng người xuất hiện trong nhà. Anh không biết đó là ai, nhưng chắc chắn không phải cô Hoàng.
" Ai đến vậy? " Hiếu tự hỏi một mình. Anh chăm chú nhìn bóng một cô gái lờ mờ sau cửa kính. Cô ta chậm như rùa, mở cửa thôi mà có đến 5 phút chưa xong. Anh đi công tác xa về, gặp buô"i trưa nóng nực rất mệt, cho nên cách chậm chạp của cô ta làm anh bực mình.
Có đến " nửa thế kỷ " mới thấy cô gái đi ra sân. Rồi đủng đỉnh đứng sau cánh cổng, giọng cô ta chậm rãi và nhỏ nhẹ đến mức không nghe được.
- Xin lỗi, anh là ai?
Hiếu nói cộc lốc:
- Làm ơn mở cửa cho tôi đi - Dạ, nhưng tôi không biết anh là ai, làm sao dám mở cửa HIếu hất mặt lên:
- Còn cô, cô là ai?
- Tôi mới đến làm ở đây, cách nay khoảng một tuần - Ra là vậy. Vậy cô Hoàng đâu?
- Bà chủ đi về quê, vài ngày nữa mới về.
Vì đứng khuất chắn song nên HIếu không nhìn rõ được mặt cô gái, nhưng nghe gịng nói của cô ta, anh ngờ ngợ thấy quen. Anh nói như ra lệnh:
- CÔ mở cửa đi - Bà chủ dặn không được mở cửa cho người lạ, anh thông cảm cho. Tôi không dám đâu Hiếu thở hắt bực bội:
- Tôi là cháu của cô HOàng, tuần rôi tôi đi công tác nên cô không biết. Làm ơn mở cửa đi - Dạ, là cháu thật à?
- Mở cửa giùm đi, nắng muô"n chết, cô đợi tôi phải nổi khùng lên hay sao?
Cô gái nói chậm rãi:
- Vâng, xin lỗi anh HIê"u mím môi đứng nhìn cô ta mở cổng, rồi đưa mắt lướt lên mặt cô ta. Anh chợt nhìn kỹ hơn và khẽ nhíu mày, nhưng không nói gi Rõ ràng là cô ta cố ý chọc tức anh. Khi cánh cổng được mở, HIê"u ném cho cô ta tia nhìn bực bội rồi đi thẳng vào nhà Anh lên ngay phòng mình. Sau khi tắm xong, anh cảm thấy dễ chịu hơn và xuống bết tìm cái gì ăn Cô gái giúp việc đã dọn bàn một cách chu đáo. Hiếu ngồi xuống ăn một mạch, còn cô ta thì ngồi một bên mà nhìn - Anh ăn được không ạ?
-Cô nấu đâ"y à?
- Dạ, bổn phận của tôi mà - PHải không? -- HIếu hỏi với nụ cười nữa miệng - Dạ, anh nói gì ạ?
HIếu không trả lời và hỏi lại:
- Tên gì vậy - Dạ, tên Thảo - Ngoài tên đó ra, còn tên nào khác không?
- Dạ không.-- Cô ta trả lời với vẻ thật thà - Quê ở đâu vậy?
- Dạ, ở An Giang lên. Em nhờ người quen giới thiệu với cô Hoàng, em mới làm có mấy ngày nên không quen, có gì - Anh ăn được không ạ?
-Cô nấu đâ"y à?
- Dạ, bổn phận của tôi mà - Phải không? -- Hiếu hỏi với nụ cười nữa miệng - Dạ, anh nói gì ạ?
HIếu không trả lời và hỏi lại:
- Tên gì vậy - Dạ, tên Thảo - Ngoài tên đó ra, còn tên nào khác không?
- Dạ không.-- Cô ta trả lời với vẻ thật thà - Quê ở đâu vậy?
- Dạ, ở An Giang lên. Em nhờ người quen giới thiệu với cô HOàng, em mới làm có mấy ngày nên không quen, có gì thiếu sót nhờ anh chỉ dùm - Dĩ nhiên rồi, còn hơn vậy nữa kìa. Ngoài nghề này ra, cô còn nghề gì nữa không?
Thảo mở lớn mắt:
- Dạ, anh hỏi gì ạ?
HIê"u thản nhiên:
- Tôi hỏi là cô có nghề gì khác nữa không, diễn viên chẳng hạn Thảo cười mím:
- Dạ, anh chọc em hoài. Em xấu như ma lem thế này, làm sao mà làm diễn viên được - Tôi thì thâ"y ngược lại đấy HIê"u với tay lấy ly nước, uống từ từ và nheo mắt nhìn Thảo thật lâu. Cô cúi xuống tránh cái nhìn đó, mắt chớp chớp - Dạ, anh nhìn gì thế?
HIếu không trả lời. Anh đứng dậy, bước vòng qua đứng trước mặt cô, nói như ra lệnh:
- Xòe tay ra - Dạ, sao a.
- Tôi bảo xoè tay ra Thảo hơi ngạc nhiên, nhưng cũng làm theo. Hiếu mạnh bạo nắm tay cô, ngắm nghía, ro6`i chợt bóp mạnh - Bàn tay đẹp thế này, người cũng đẹp. Cô từng tự hào mình là người đẹp, sao bây giờ khiêm tốn vậy Thảo mở lớn mắt, ngơ ngác:
- Dạ, anh nói gì, em không hiểu.
Hiếu bóp mạnh tay cô:
- Đừng có tỏ vẻ ngoan hiền thế, Thu Minh. Mở miệng là dạ, cái đó không hợp với cô đâu - Anh nói gì vậy?
- Đừng có đóng kịch nữa, không qua mắt được tôi đâu.
Vừa nói, anh vừa đưa tay giật mái tóc uốn xoan tít trên đầu cô, quăng xuống bàn, để lộ một mái tóc dài rơi xuống vai, kiểu tóc chiếc lá mà anh thấy khi gặp cô lần đầu. Anh cười nửa miệng:
- Cô muốn làm trò khỉ gì nữa đây?
Thu Minh hết đương chối cãi, cô cong môi:
- Đúng là không có gì qua được anh, Anh thật ranh ma - Bởi vì cô không phải hiền.
- Hứ!
- Này, cô định giở trò gì nữa đây?
- Chẳng giở giò gì cả, buồn thì hoá trang chơi thôi.
- Sao không hoá trang giống bà Hillary để dọa tôi, xấu xí thế này đâu có làm tôi sợ. Cô đi đâu vậy?
- Đến chơi không được sao?
- Cô biết cô Hoàng à?
- Thân hơn là anh thân nữa đấy. Tôi đến chơi với Tường Vi hoài, chúng tôi là chị em bà con mà.
- Đến lúc nào, sao tôi không gặp?
- Anh đi tối ngày, làm sao gặp được một người xin đẹp như tôi --- Thu Minh tinh quái.
Hiếu gật đầu khoát tay:
- Biết rồi, khỏi quảng cáo. Vậy cô đến đây mấy hôm rồi?
- Vài ngày. Tôi đến trông nhà cho cô Hoàng về quê.
- Cô có biết cô Hoàng về quê có chuyện gì không?
- Về thăm nhà không được sao?
Hiếu suy nghĩ một lát rồi chợt gườm gườm nhìn Thu Minh, khiến cô hốt hoảng:
- Anh nhìn gì vậy?
- Cô phải nói thật cho tôi biết. Có phải buổi tối trong quán cà phê ở Buôn Mê Thuột, cô đã cô đã gặp tôi không?
- Tự tìm hiểu lấy.
- Trả lời đi.
Vừa nói, Hiếu vừa chụp cổ tay Thu Minh, bóp mạnh. Cô khẽ nhăn mặt:
- Đau!
- Sợ đau thì nói đi.
- Anh đúng là phàm phu, không biết nâng niu phụ nữ Hiếu thản nhiên:
- Tôi không có ý định là trang công tử nho nhã. Tính tôi thô bạo lắm, biết sợ thì nói đi. Phải không?
Vừa nói, anh vừa siết mạnh hơn, Thu Minh nhăn nhó:
- Không có cái gì qua được mắt anh. Phải đấy thì sao?
- Có thế chứ Hiếu buông tay cô ra, gật gù:
- Sao cô biết tôi sẽ vào đó?
- Tôi theo dõi anh từ lúc chiều, gặp anh giữa đường mà anh không thấy. Lúc đó, tôi đến quán nhỏ bạn cũ thăm nó, thấy anh vô nên chọc chơi - Chọc à?
- Hoàn toàn không ác ý - Không ác ý mà áo tôi phải ướt nhem, mặt đầy bùn. Nếu cô ác ý, chắc tôi sẽ không sống nổi - Anh đừng có nói quá Hiếu gật gù:
- Cô có tài hóa trang lắm, đúng là rảnh rỗi. Nhưng tại sao cô cứ bám theo chọc tôi vậy? Thành phố này hết đối tượng rồi sao?
Thu Minh cười tinh quái:
- Tại anh đẹp trai, nên tôi thích đấy Con gái thời nay thiệt hết biết. Hiếu nghĩ thầm, nhưng vẫn điềm nhiên - Cám ơn.
- Anh không thấy hân hạnh sao?
- Cũng muốn thấy vậy lắm nhưng không dám. Nhìn Vũ Khang cũng đủ sợ rồi. Này, ngoài người đó ra, cô đã cho rơi bao nhiêu người rồi. Và sau tôi, cô định sẽ nhắm vào ai nữa?
Thu Minh cảm thấy bị xúc phạm, cô mím môi lâm lì:
- Anh coi tôi là loại người nào vậy, lang bang chắc?
- Tôi không xếp lại khái quát, thấy thế nào thì nói thế nấy thôi Giọng cô hơi cao lên, vẻ bất mãn:
- Nếu thấy mà không tìm hiểu nguyên nhân thì làm như không thấy đi. Tôi không thèm nói chuyện với anh nữa.
Và cô đùng đùng đi ra khỏi bếp, định lên lầu, nhưng vừa đến chân cầu thang thì chạm phải Tường Vi đang đi xuống.
- Em định đi đâu vậy? Lên đấy với chị.
- Không. Em đi tìm anh Hiếu. Ảnh đâu rồi Mấy ngày nay, Thu Minh phát rối lên với Tường Vi, vì cô cứ đòi tìm Minh Hiếu. Bây giờ có Trọng Hiếu về, cô thấy nhẹ cả người, nên cô đưa mắt nhìn Trọng Hiếu như cầu cứu Tường Vi đã thấy Hiếu, cô mừng rỡ chạy tới níu tay anh:
- Em nhớ anh quá. Đừng giận em nghe anh.
Hiếu quay mặt chỗ khác. Lại phải chịu đựng những cử chỉ vồ vập. Anh thở dài ngao ngán, vỗ nhẹ tay cô:
- Tường Vi ra sân chơi đi, ngoài ấy có nhiều hoa lắm đấy.
- Anh đừng chết nghe và cũng đừng giận ba em. Em yêu anh lắm - Tôi sẽ không giận. Vi ra sân chơi đi, ngoan - Thế thì anh hôn em đi Và cô nép vào người Hiếu, vòng tay siết chặt lấy anh. Hiếu khó chịu, bực bội không thể tả, nhưng anh chỉ phản ứng rất nhẹ nhàng.
- Được rồi, đừng làm vậy. Tường Vi ngoan, ra sân chơi đi nghe - Hôn em đi anh.
"Không hiểu sao cô ta bị ám ảnh chuyện đó thế ". Hiếu nghĩ thầm. Quán ngán ngẩm và mệt mỏi, anh để mặc Tường Vi hôn mình, đứng trân người như tượng đá. Thấy Thu Minh chợt phì cười, anh trừng mắt nhìn cô.
Cuối cùng, anh cương quyết gỡ tay Tường Vi bỏ xuống và đẩy cô ra.
- Được rồi, Vi à. Ra ngoài sân chơi đi.
Bị anh đẩy, Tường Vi không chịu, cô càng quấn quýt lấy anh hơn. Bực mình chịu hết nổi, hết kiềm chế được mình, anh nạt lớn:
- Buông ra mau!
Tiếng quát như kích thích thần kinh Tường Vi, cô chợt hét lớn những âm thanh không rõ ràng. Biết là cô lại sắp lên cơn, Thu Minh vội giữ tay cô lại, nói ngọt ngào:
- Đừng giận Vi à. Ngoan nghe, lên lầu với chị.
- Tôi căm thù các người, các người giết anh ấy. Chết hết đi! Chết hết đi!
Và cô giãy giụa cố thoát khỏi tay Thu Minh.
- Tôi ghét các người.
Thu Minh ôm Tường Vi lại, cố không để người điên bỏ chạy. Cô nhìn Trọng Hiếu một cách trách móc:
- Anh thật là ác!
Thấy Tường Vi càng lúc càng hung hăng hơn, Hiếu thở dài:
- Giúp tôi, đưa cô lên lầu đi.
Ngay lúc đó Tường Vi cào cấu khắp người Thu Minh làm một bên cổ của cô trầy một đường, máu rịn ra chảy xuống áo. Thu Minh cắn răng cố chịu đau để giữ tay Tường Vi, cô nói như la lên:
- Anh bồng nó đi, không cách nào để nó đi được đâu, để tôi đi lấy thuốc.
Một lát sau, Tường Vi từ từ dịu lại, rồi ngủ thiếp đi. Cô nằm xoải tay trên giường, tóc rũ rượi xõa tung trên gối.
Thu Minh đưa tay lên cổ, máu dính trên ngón tay cô, cô khẽ rên lên một tiếng rồi đến mở tủ tìm bông gòn. Hiếu đến giữ tay cô lại:
- Để tôi giúp cho, ngửa cổ lên đi.
Thu Minh ngoan ngoãn làm theo, Hiếu lau thật nhẹ lên cổ cô. Những vết móng tay để lại nhiều vết xước trên làn da mịn màng của cô làm anh thấy xót xa.
Anh dịu dàng:
- Đau lắm không?
- Đau nhưng tôi chịu được.
- Cô dũng cảm lắm.
Thu Minh không trả lời. Thật ra, cô đau rát oằn oại và phải cố kềm lắm mới không khóc. Giờ nghe Hiếu hỏi, tự nhiên cô chảy nước mắt, rồi khóc nức nở như đứa trẻ.
- Tôi đau lắm.
Hiếu nhìn sững cô rồi nói như dỗ:
- Ráng đi. Tôi chấm thuốc sát trùng, chịu đau chút nhé.
- Vâng.
Thu Minh gồng người, cảm thấy rát bỏng trên cổ khi miếng bông thấm cồn lướt nhẹ lên vết thương. Cô không rên tiếng nào, nhưng nước mắt thì giọt vắn giọt dài cứ tuôn xuống.
Cử chỉ của cô làm Hiếu rất ngạc nhiên. Anh không ngờ một cô gái linh hoạt như vậy, có lúc lại biết chịu đựng một cách nhẫn nhịn. Đúng là bất ngờ.
Lau vết thương xong, Thu Minh định gom rác xuống nhà dưới, nhưng Hiếu đã cản lại:
- Để tôi dẹp, cô về phòng nghỉ đi.
Thu Minh cười nhẹ:
- Tôi không sao đâu.
- Mặt mũi phờ phạc như thế kia, nhìn là biết cô mệt lắm rồi, trưa nay lại không ngủ nữa. Đi ngủ đi.
Thu Minh có lẽ đã thấm mệt nên không khách sáo nữa, cô đi về phòng mình. Vừa nằm xuống giường, cô đã ngủ say như chết.
Cô ngủ một mạch đến chiều. Khi cô thức dậy thì trong nhà yên lặng như tờ. Tưởng như không có ai ngoài mình, Thu Minh qua phòng Tường Vi. Thấy Tường Vi còn ngủ, cô đi xuống nhà dưới. Thấy Trọng Hiếu đang xào thức ăn trong bếp, cô ngạc nhiên, đến đứng kế bên anh, nhìn vào chảo:
- Anh cũng biết nấu nướng à?
- Khá rành.
- Thật đáng ngạc nhiên.
- Tại sao?
- Kiểu người thiếu kiên nhẫn như anh mà cũng biết làm việc tẩn mẩn của phụ nữ, đáng ngạc nhiên lắm chứ.
- Đang khen hay đang chê tôi đấy?
- Khen chứ chê gì. Nhưng sao anh không để tôi làm bếp, còn sớm mà.
- Thấy cô ngủ ngon quá nên không nỡ gọi dậy. Phục vụ 2 người đẹp là bổn phận của người lịch sự mà.
Thu Minh nhướng mắt lên, nghiêng đầu qua nhìn mặt Hiếu:
- Lần đầu tiên nghe anh nói chuyện lịch sự, thì ra anh cũng biết ga-lăng đó chứ.
- Biết đấy, nhưng rất dè sẻn, chỉ sử dụng đúng đối tượng.
Khuôn mặt Thu Minh chợt sa sầm xuống, tự ái đùng đùng:
- Nói như thế là tôi không đáng để anh ga-lăng chứ gì? Không tôn trọng mới không lịch sự, vậy thì mai mốt đừng nói chuyện với nhau nữa.
Nói dứt câu, cô quay ngoắt người bỏ lên lầu. Hiếu bị bất ngờ nên chẳng biết phản ứng thế nào, anh đứng ở chân cầu thang gọi vọng lên:
- Cô giận tôi đó hả?
Thu Minh không thèm trả lời, vẫn tiếp tục giận dỗi bỏ đi. Cô lên phòng đóng cửa lại, ngồi lì một mình.
Đến tối, Hiếu gọi cửa mấy lần vẫn không được. Anh biết Thu Minh giận, nhưng không hiểu nổi cái gì làm cô tức đến thế. Cô gái này thật không đơn giản.
Không hiểu sao, anh thấy bồn chồn. Anh cố phủ nhận, nhưng vẫn phải thừa nhận mình có cảm giác khổ sở khi bị cô giận.
Hôm sau, Thu Minh vẫn không thèm nói chuyện với anh. Lúc anh đi làm về, bàn ăn vẫn để dành sẵn, nhưng cô chẳng thèm ló đầu ra khỏi phòng.
Hiếu có cảm giác mình bất ổn, bất ổn thật sự, nhưng anh không nghĩ đến chuyện tìm cách giảng hòa, sợ rồi lại bị Thu Minh bám theo làm phiền mình.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chuyến Xe Cuối Năm
Hoàng Thu Dung
Chuyến Xe Cuối Năm - Hoàng Thu Dung
https://isach.info/story.php?story=chuyen_xe_cuoi_nam__hoang_thu_dung