Chương 7
iếng quát tháo làm Minh Trang giật mình mở choàng mắt. Cô chống tay, è ạch ngồi lên, nhìn qua bên cạnh không thấy Hoàng Quân. Cô nhìn lên đồng hồ. Gần một giờ, không ngờ cô đã ngủ lâu như vậy, tối nay thức chờ Hoàng Quân, mệt quá nên cô thiếp đi lúc nào không hay. Nhưng, anh đi đâu mà đến giờ vẫn chưa về?
Chắc Hoàng Quân đã về và đang ở bên phòng ba chồng cô. Minh Trang đoán là ông Hưng đang mắng anh. Cô lấy chiếc áo choàng khoác lên người, rồi đi ra hành lang. Bên phòng ông Hưng, tiếng cãi vả vẫn vẳng ra ngoài. Minh Trang cảm thấy khó thở và mệt mỏi vô cùng. Đây là lần thứ ba Hoàng Quân làm cho cả nhà náo động. Ông Hưng ngày càng trở nên tức tối trước cách sống của Hoàng Quân. Còn anh thì chẳng những không thay đổi, mà còn trở nên phản ứng gay gắt mỗi khi bị mắng. Có lúc không khí trong nhà nặng nề đến mức ngộp thở.
Minh Trang đi qua phòng ông Hưng. Thấy cửa mở, cô đẩy nhẹ bước vào. Trong phòng, bà Hạnh ngồi yên bên bàn, dáng điệu bất lực. Ông Hưng không thấy Minh Trang, mặt đỏ gay vì tức, ông đập mạnh bàn:
- Mày có biết đêm nào con Trang nó cũng thức chờ mày không? Vợ đang có thai mà chồng còn tâm trí chơi bời bên ngoài, đúng là đồ vô lương tâm.
- Con có bắt cổ chờ đâu, đâu có nhất thiết suốt ngày con phải ở bên cạnh cổ như trông em bé, con không bồ bịch làm khổ cổ, còn thì có quyền tự do của con chứ.
- Nếu mày còn tiếp tục sống kiểu này thì mày đi ra khỏi nhà đi, tao không muốn thấy mặt một thằng vô trách nhiệm như mày.
Thấy Minh Trang, ông chỉ về phía cô:
- Vợ có mang mà đêm nào cũng đi chơi, bắt nó thức chờ đến khuya, mày có còn lương tâm không hả?
Hoàng Quân quay lại nhìn Minh Trang, giọng anh nhẹ nhàng hơn, nhưng nét mặt vẫn cau có:
- Khuya rồi sao không ngủ, qua đây làm gì?
Minh Trang chưa kịp trả lời thì ông Hưng nói trước:
- Mày còn hỏi nó nữa hả? Có thằng chồng như mày, nó yên tâm được không mà không thức chờ, bây giờ làm khổ vợ rồi mai mốt khổ đến cả con, cái thằng như mày chết đi cho sạch sẽ nhà cửa, đồ rác rưởi.
Hoàng Quân nói giọng ngang ngang:
- Thì ba cứ coi như con là đồ bỏ đi đi, đã là rác thì ba để ý làm gì, con như vậy đó, ba có đánh chết thì tính con cũng không thay đổi đâu.
Bà Hạnh xen vào:
- Con im được không Quân, sao càng ngày con càng ăn nói hỗn hào vậy?
- Nếu ba không mắng nhiếc thì con không phản ứng như vậy, con lớn rồi chứ đâu phải con nít mà quản lý con kiểu đó.
Ông Hưng lại đập bàn:
- Nếu mày đàng hoàng như người ta thì tao không phải nói nặng nhẹ mày, cái thằng như mày chỉ đáng vứt vào sọt rác, chỉ tội nghiệp cho vợ mày, đúng là nó gặp phải đồ oan gia.
Hoàng Quân nóng mặt:
- Oan gia thì cũng do ba mẹ sinh ra chứ ai, thì cứ coi con là thằng mất dạy đi, ba có nói đến hết hơi con vẫn không thay đổi đâu, tính con là vậy đó, mọi người bằng lòng hay không thì mặc.
- Mày…
Ông Hưng chợt ôm lấy ngực, khuôn mặt xanh méc. Ông lảo đảo tìm chiếc bàn vịn, rồi khụy xuống gạch.
Bà Hạnh hoảng hồn ngồi sụp xuống cạnh ông, lay thật mạnh:
- Ông làm sao vậy? Trong người ông thế nào, nói cho tôi nghe đi.
Minh Trang và Hoàng Quân cũng hoảng lên. Quên mất cơn giận vừa rồi, anh bước nhanh tới đỡ ông Hưng lên, giọng lo lắng:
- Ba có sao không ba?
Ông Hưng không nói gì được, chỉ ôm lấy ngực mà thở khó nhọc. Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của ông, bà Hạnh quýnh quáng bật lên khóc:
- Làm sao bây giờ đây Quân.
Hoàng Quân đứng nhanh vậy, chạy ra hành lang gọi vọng xuống nhà dưới:
- Chú Tư, chú Tư.
Gọi đến mấy lần chú tài xế mới chạy ra, mặt còn ngây ngủ:
- Cậu Quân gọi có chuyện gì không cậu?
Hoàng Quân ra lệnh bằng giọng gấp rút:
- Chú đưa xe ra sân nhanh lên, chở ba tôi đến bệnh viện, đi ngay bây giờ đi.
- Dạ.
Trong phòng, bà Hạnh và Minh Trang đang cố đỡ ông Hưng đứng lên. Hoàng Quân đi vào, gạt tay hai người ra:
- Để con cỏng ba xuống xe, mẹ lấy tiền rồi xuống sau, nhanh lên nghe mẹ.
Bây giờ bà Hạnh mới nghĩ ra cái điều thiết thực đó. Bà hấp tấp đến mở tủ. Minh Trang chẳng biết làm gì, cô lóng ngóng đi theo Hoàng Quân xuống lầu. Nhưng anh lắc đầu:
- Em về phòng ngủ đi, không có chuyện gì lớn đâu, để anh lo được rồi.
Minh Trang lo lắng:
- Em muốn đến bệnh viện…
Hoàng Quân ngắt lời:
- Em thế này, đi theo chỉ vướng chân người khác thôi, ở nhà đi, nghe không?
Minh Trang đành trở lên lầu. Cô ra ban công, đứng bên lan can nhìn mọi người hối hả ra xe. Trong đêm khuya, chiếc xe lăn bánh ra cổng, rồi vun vút trên đường, chẳng bao lâu đã khuất mất.
Minh Trang thở dài một cách nặng nề. Cô trở vào phòng, nằm xuống giường nhưng không sao ngủ được. Cô sờ nhẹ lên bụng, cảm thấy đứa bé quẩy đạp trong đó. Cô buồn rầu ngồi dậy, đi tới đi lui để trấn áp nỗi hoang mang trong lòng.
Bỗng nhiên Minh Trang thấy sợ. Sợ ghê gớm. Nếu như ông Hưng có chuyện gì thì cuộc sống của cả gia đình sẽ bị đảo lộn. Mà người chịu nặng nề là bà Hạnh và cô. Không có ba chồng, sẽ không còn ai là trụ cột gia đình, Hoàng Quân không có ai khống chế thì sẽ còn hoang đàng đến đâu.
Càng ngày Minh Trang càng thấy mệt mỏi khi nghĩ về chồng. Sau cuộc tình chớp nhoáng với Tuyết Hương, anh chỉ thay đổi một thời gian, rồi đâu lại vào đó. Không bồ bịch, nhưng lại đi chơi với bạn bè. Minh Trang biết những nơi anh đến. Nó không có gì gọi là ghê gớm. Nhưng anh có thể bỏ mặc cô thức khuya chờ đến mòn mỏi. Ban đầu thì còn xin lỗi. Sau đó thì coi như bình thường. Giờ đây cô tự hỏi, sau khi có con, mình sẽ đối mặt với những khó khăn gì? Có vượt qua nổi không? Cô không chờ đợi điều gì tốt đẹp ở Hoàng Quân nữa, chính vì vậy mà thấy bất an.
Suốt đêm Minh Trang không cách gì ngủ cho được. Cô để đèn sáng đêm, đi tới đi lui trong phòng, rồi lại ra ban công đứng nhìn xuống đường. Con đường phía dưới vẫn vắng ngắt, thỉnh thoảng một chiếc xe chạy tới. Minh Trang căng mắt nhìn, nhưng rồi họ chỉ chạy vụt qua. Và cô lại thấy bồn chồn thất vọng.
Sáng hôm sau Hoàng Quân về. Vẻ mặt bơ phờ mệt mỏi. Thấy gương mặt tiều tụy của Minh Trang, anh nhíu mày, kéo mặt cô lên nhìn. Rồi gằn giọng:
- Đêm qua em thức đến giờ phải không?
- Em lo quá không ngủ được, chỉ sợ…
Hoàng Quân ngắt lời:
- Anh bảo ngủ mà thức làm gì chứ, em như vậy rồi có giải quyết được chuyện gì không? Em phải biết lo cho em chứ.
Bất chợt Minh Trang đẩy mạnh anh ra:
- Anh muốn em khỏe mạnh, nhưng anh có để em được yên ổn không? Ba nói đúng, chỉ có người như anh mới bỏ mặc vợ mà chơi bời bên ngoài, anh làm khổ tôi, tra tấn tinh thần tôi, vậy mà bảo tôi yên ổn, có thể yên được sao chứ.
Hoàng Quân nổi cáu lên:
- Bây giờ đến lượt cô phải không? Ở bệnh viện căng thẳng chưa đủ sao mà về nhà lại thêm cô nữa. Im miệng lại đi.
- Nếu nhà này có tai họa gì, thì tất cả đều từ anh gây ra, ba nói đúng lắm, anh là người không có lương tâm.
- Cô…
Hoàng Quân đưa tay lên, định tát Minh Trang. Cô nhắm mắt, trân người chờ đợi. Nhưng anh dừng lại kịp, chỉ quắt mắt nhìn cô:
- Đúng là nợ nầng.
Anh bước tới đá chiếc ghế đổ nghiêng xuống sàn. Rồi bỏ vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại. Minh Trang nghe tiếng nước chảy xối xả. Cô đứng yên nhìn chiếc ghế lăn lóc dưới gạch, không buồn dựng lên. Bỗng nhiên cô cảm thấy tất cả đều trở nên quá sức chịu đựng của mình.
Cô mệt mỏi ngồi phịch xuống gạch, gục đầu vào giường khóc một cách đau khổ.
Một lát Hoàng Quân đi ra. Anh có vẻ hoảng khi thấy dáng điệu Minh Trang. Sự bực mình lúc nãy bay biến. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, sờ vào người cô, giọng lo ngại:
- Em làm sao vậy? Em có bị đau bụng không?
Minh Trang hất tay anh ra:
- Đừng đụng vào tôi.
Hoàng Quân ngồi im suy nghĩ một lúc, rồi hỏi nhẹ nhàng:
- Em giận anh phải không?
- Chán chứ không thấy giận, chán tất cả những gì thuộc về anh, những gì anh gây ra trong nhà này.
Hoàng Quân có vẻ tự ái. Anh lặng thinh một lát. Muốn bỏ đi ngay. Nhưng thấy Minh Trang khổ sở như vậy, anh bị đau lòng không ít. Và nói dịu dàng:
- Lúc nãy đáng lẽ anh không được nạt em, nhưng anh căng thẳng quá, về gặp em nhăn nhó anh không bình tĩnh nổi.
- Nếu muốn thì anh cứ bỏ mặc hết mà đi chơi cho thoải mái bản thân anh, anh có làm vậy cũng không thể tệ hơn đâu.
Nói xong tức quá cô lại khóc nức nở. Bị nói nặng, Hoàng Quân tức muốn điên lên. Nhưng rồi sự tội nghiệp lấn át, anh lại nói như năn nỉ:
- Cho anh xin lỗi, đừng khóc nữa, em phải tránh bị xúc động mà, em quên chuyện đó rồi sao? Phải vì con mình chứ.
- Nếu vì con tại sao anh cứ bắt tôi phải khốn khổ hoài vậy?
- Anh xin lỗi.
Minh Trang ngồi im. Cô vẫn còn thấy tức. Nhưng không muốn làm Hoàng Quân căng thẳng thêm nữa, nên cô ráng kiềm mình lại. Cô biết tính anh rất ngang, hạ mình xin lỗi là quá lắm rồi. Có nghĩa là anh rất yêu thương cô, vậy thì phải biết bằng lòng thôi.
Ý nghĩ của cô chợt quay về với chuyện nhà. Cô hỏi một cách lo lắng:
- Ba thế nào rồi?
Hoàng Quân trầm ngâm:
- Bác sĩ bảo có khả năng ba bị liệt. Mẹ và anh chuẩn bị tinh thần là ba sẽ không làm gì được nữa.
- Trời ơi!
Minh Trang kêu thầm bằng tất cả sự tuyệt vọng lo sợ. Ba chồng cô trở thành người tàn phế, có nghĩa là cuộc sống của cô cũng bị đe dọa. Cô sắp sinh con, làm sao có thể tự bương chải như trước kia. Còn muốn dựa vào Hoàng Quân thì chỉ là ảo tưởng. Mà cô thì đâu có ngốc nghếch để nghĩ tới điều đó.
X
X X
Buổi chiều, những tia nắng muộn còn rơi rớt trên lối đi trải sỏi. Trong góc sân, ông Hưng ngồi trên xe lăn, im lìm nhìn vào một điểm cố định. Không biết ông nghĩ được điều gì. Chỉ thấy đôi mắt có vẻ thiếu tinh anh. Ông im lặng suốt buổi, dù biết bà Hạnh đang ngồi kế bên. Sự tĩnh lặng trong khoảng sân êm đềm dường như tạo một bức tranh ảm đạm hơn là bình yên.
Bà Hạnh ngóng ngóng ra cửa chờ Hoàng Quân về. Từ lúc ông Hưng rời viện, bà chẳng có khi nào nói chuyện riêng với anh. Hoàng Quân vẫn đi làm như gia đình không có biến cố gì, chỉ có thay đổi chút ít là anh không đi chơi như trước kia nữa.
Nhưng điều đó đâu có nghĩa lý gì so với sự thay đổi lớn lao trong gia đình. Hơn một tháng nay, việc ở công ty giao hẳn cho ông Thịnh, nhưng dù có trung thành mấy, ông vẫn chỉ là thư ký của ông Hưng, là người ngoài, làm sao bà có thể yên ổn phó mặc cho ông ta.
Và một điều nữa mà mỗi khi nghĩ tới, bà Hạnh chỉ biết nhắm mắt run sợ….
Nghe tiếng xe, bà quay nhìn ra cổng. Hoàng Quân đang chạy vào sân. Bà Hạnh bước về phía anh:
- Con khoan vô nhà, lại đây mẹ nói chuyện một chút.
Hoàng Quân dựng xe, đi về phía góc sân, anh nhìn ông Hưng đăm đăm, rồi lại thở dài nhìn chỗ khác, như không muốn đối diện với sự thật.
Bà Hạnh nhìn thấy cử chỉ đó mà thêm mệt mỏi chán nản. Đến giờ bà vẫn còn thấy giận Hoàng Quân. Nhưng vẫn cố tìm chút hy vọng ở anh. Bà khoát tay chỉ cho anh ngồi xuống đối diện, rồi nói nhẹ nhàng:
- Mẹ cần bàn với con chuyện tài chính trong công ty, hôm qua chú Thịnh vừa mới nói chuyện với mẹ đấy.
Hoàng Quân lầm lì:
- Con định cuối tháng này nghỉ làm, và sẽ về quản lý công ty nhà mình, con sẽ thay thế ba, mẹ không cần phải lo gì cả.
Bà Hạnh thở dài không nói gì. Nếu lúc trước Hoàng Quân làm điều này, thì bây giờ chưa hẳn gia đình đi đến bờ vực.
Nhưng trách móc anh cũng không ích lợi gì. Và bà chuẩn bị tinh thần cho anh bằng cách nói hết sức nhẹ nhàng:
- Công việc làm ăn của ba sau này không còn như hồi trước nữa đâu con à.
- Mẹ nói vậy là sao?
Bà Hạnh nói một cách điềm tĩnh:
- Sau này ba bị đổ nợ, chú Thịnh bảo là không có khả năng trả, bây giờ chú cũng không biết làm cách nào khác, chú muốn ngưng sản xuất, như vậy may ra còn kềm chế được nợ.
Hoàng Quân khẽ nhắm mắt lại. Một viễn cảnh đen tối như bày ra trước mặt, khiến anh không muốn nhìn thẳng vào sự thật. Và anh chỉ ngồi im.
Bà Hạnh cũng im lặng. Nói đến chuyện làm ăn, bà chỉ biết lơ ngơ, nên diễn đạt cũng vụng về. Và bà buột miệng nói ra cái điều đã cố đè nén:
- Con có biết vì sao ba đổ gục nhanh chóng vậy không? Vì ba đã quá sức chịu đựng, ba đã âm thầm lo một mình, nếu lúc đó được con trai duy nhất trong nhà chia sẻ thì có lẽ ba không suy sụp… Mẹ không muốn nói chuyện này để trách móc, nhưng mẹ muốn con suy nghĩ lại.
Hoàng Quân không nói gì, anh đứng dậy, lẳng lặng bỏ vào nhà. Anh đi lên phòng. Thấy Minh Trang đang ngủ, anh lặng yên đứng bên giường mà nhìn cô. Hình dung đến ngày đứa con chào đời, anh thấy đôi vai như oằn xuống vì gánh nặng mà trước đây chưa bao giờ anh phải đối mặt.
Hoàng Quân mệt mỏi ngồi xuống ghế. Nhưng rồi anh lại đứng dậy, lẳng lặng bỏ đi xuống sân.
Anh lấy xe, phóng nhanh trên đường mà không biết mình đi đâu. Đầu óc lan man bơ phờ, anh không để ý chiếc điện thoại đang rung. Đến lúc nghe chuông anh mới giật mình mở máy, giọng khô khan:
- Alô.
Tiếng Hiệu Nghiêm vang lên vui vẻ:
- Mày đang ở đâu vậy?
- Đang đi ngoài đường.
- Vậy thì tới nhà thằng Khánh ngay đi.
- Có chuyện gì không?
- Cứ tới rồi sẽ biết.
- Nó về hồi nào vậy?
- Về hôm qua, tối nay tập họp bạn bè quậy cho đã, tới tiền đi nghe.
- OK.
Hoàng Quân tắt máy, cười khẽ một mình. Gặp mặt bạn bè dù sao vẫn dễ chịu hơn là phải một mình với ý nghĩ chán nản. Và anh quay đầu xe, phóng tới nhà Khánh.
Trong nhà, tiếng cười nói ồn ào vẳng ra sân. Hoàng Quân dựng xe đi vào. Đám bạn cùng lớp ngày trước tập họp đông đủ. Không biết Khánh làm thế nào mà tụ họp được cả bọn như vậy. Lâu rồi anh không còn gặp lại bạn bè cùng lớp. Anh có cảm giác tất cả đều vui vẻ, thành đạt, trừ mình.
Khánh đón Hoàng Quân bằng một cái vỗ vai thật mạnh. Hoàng Quân chỉ cười chứ không thể hiện nhiệt tình giống như vậy. Nếu là ngày trước thì anh không hiền thế này bao giờ.
Nhưng không ai để ý sự thay đổi ở công tử Hoàng Quân. Mọi người vẫn cười nói oang oang bên bàn tiệc. Hoàng Quân đưa mắt tìm một chỗ trống. Đến lúc ngồi xuống, anh mới nhận ra mình ngồi cạnh một cô gái mà lâu nay mình đã quên bẳn. Thúy Phượng!
Hoàng Quân hơi khựng lại ngạc nhiên. Nhưng rồi anh mỉm cười thân mật:
- Lâu quá không gặp, chào.
Thúy Phượng cũng cười thân mật vừa phải:
- Chào.
- Lúc này Phượng làm gì?
- Chẳng làm gì cả, đang xin việc ở một công ty, chờ người ta gọi đến mỏi cả mắt.
Hoàng Quân gật đầu không nói gì. Chuyện đến giờ Thúy Phượng mới xin đi làm thì anh không hề ngạc nhiên. Một cô quý tộc thích chơi bời như cô, đến giờ mới nghĩ đến làm việc thì cũng chẳng có gì lạ. Có điều…
Anh nói một cách thật tình:
- Nhà có sơ sở sao không về phụ, bay ra ngoài làm gì?
Thúy Phượng nhún vai:
- Làm ở nhà chán chết, ra ngoài vui hơn. Lựa công việc hợp với chuyên môn của mình thích hơn.
Hoàng Quân lắc đầu:
- Không vui như mình nghĩ đâu, làm ở đâu cũng có cái chán của nó, về gia đình dù công việc không phù hợp thì đó vẫn là của mình.
Anh lặng thinh một lát, rồi nói tiếp:
- Có những người muốn tiếp nối cơ sở của gia đình mà không thể được đó, cho nên lúc còn giữ được thì đừng coi thường.
Thúy Phượng cười:
- Thấm thía điều đó lắm rồi phải không?
- Thấm thía cái gì?
- Không, nói vu vơ vậy thôi.
Cô cầm ly đưa về phía Hoàng Quân:
- Mừng cuộc gặp hôm nay.
Hoàng Quân chạm ly với cô, nhưng không uống. Tia mắt anh chạm phải cái nhìn của Khánh. Anh cười một cái tươi rói, nụ cười đầy mãn nguyện. Anh ra hiệu cho Hoàng Quân:
- Uống đi mày.
Hoàng Quân gật đầu không trả lời. Khánh đi đến đầu bàn bên kia mà anh còn nhìn theo. Đây là lần đầu tiên anh chịu quan sát một người. Và nhận ra Khánh không còn như ngày đi học nữa. Trước kia nó là thằng bạn nhút nhát và ít nói nhất. Sau mấy năm du học trở về, phong cách nó thay đổi hẳn. hoạt bát và rất tự tin. Tưởng như thừa sức nắm vận mệnh trong tay mình. Chứ không hụt hẫng như anh.
Hoàng Quân chợt thấy tiếc cho mình. Nếu trước kia không gặp và yêu Minh Trang, thì anh đã du học với Khánh. Ngày đó anh đâu có coi sự nghiệp là quan trọng.
Tự nhiên Hoàng Quân thở dài một mình. Anh nhận ra mình khác trước kia nhiều quá. Trước kia anh luôn là người quậy cho không khí sôi lên giữa bạn bè, chứ không phải ngồi một chỗ mà đắm chìm trong suy tư thế này.
Thúy Phượng chợt huýt nhẹ tay Hoàng Quân:
- Mình chuồn đi, rút êm thắm thôi, mình đi chơi đi.
- Đi đâu?
- Vào một quán nào đó nói chuyện, em có chuyện cần bàn vơi anh đó, rất quan trọng.
- Lâu lắm rồi không gặp nhau, có chuyện gì mà quan trọng vậy?
- Đi rồi em sẽ nói, hôm nay em đến chủ yếu là để gặp anh đó.
Hoàng Quân nhướng mắt ngạc nhiên. Nhưng không nói gì. Anh lặng lẽ đứng lên, đi về phía Khánh:
- Tao rút nghe, đừng nói với tụi nó, tao sẽ gọi cho mày sau.
Khánh chưa kịp phản ứng thì anh đã vỗ vai anh ta một cái. Rồi đi nhanh ra sân. Thúy Phượng cũng đi nhanh theo anh. Cô tự nhiên ngồi lên phía sau:
- Mình đi uống café nhé.
- Ở đâu đây?
- Đâu cũng được, tùy anh.
- Nói cụ thể đi.
- Đã nói là tùy anh mà.
Cô cười một cách vui vẻ:
- Từ đó giờ em luôn để anh quyết định mà.
- Tới giờ vẫn còn nhớ chuyện cũ hả?
- Nhớ chứ.
Hoàng Quân im lặng một lát, rồi hỏi tò mò:
- Mấy năm qua Phượng thế nào? Có người yêu chưa?
- Cũng có quen với vài người, nhưng chẳng đi tới đâu, hình như đường tình duyên của em hơi bị lận đận.
Hoàng Quân phì cười:
- Tại chưa gặp người vừa ý, làm gì mà bi quan vậy.
- Anh có biết năm nay em bao nhiêu tuổi rồi không?
Không đợi Hoàng Quân hỏi, cô nói luôn:
- Hai mươi tám rồi đó.
Hoàng Quân buột miệng:
- Dữ vậy sao?
- Ừ, con gái đến tuổi này vẫn chưa có người yêu thì là tình trạng báo động rồi phải không?
- Thời buổi bây giờ mà còn quan niệm như vậy thì lạc hậu quá.
- Thời nào cũng vậy, con gái lớn tuổi mà chưa có bồ thì gọi là ế chứ còn gì nữa.
Hoàng Quân nhún vai:
- Đâu hẳn phải có gia đình mới gọi là vui, một mình bao giờ cũng được tự do, ràng buộc hôn nhân làm gì cho khổ.
- Sao anh bi quan quá vậy? Có vợ đẹp như tiên còn thấy không vui sao?
Hoàng Quân không trả lời. Không biết anh không muốn nhắc đến Minh Trang, hay là vì lúc đó đã đến nơi. Anh dừng xe trước một quán café bên đường. Thúy Phượng bước xuống chờ Hoàng Quân gởi xe. Cô nhìn đăm đăm cái dáng cao cao của anh. Trong mắt đong đầy sự đắm đuối mà trước kia cô đã từng nhìn. Như chưa từng có sự thay đổi giữa hai người.
Cả hai bước sóng đôi vào quán. Ngồi bên cạnh nhau hệt như cái cách thân mật trước kia. Hoàng Quân kéo ghế cho cô, hỏi một cách ga lăng:
- Phượng uống gì?
- Giống như anh vậy đó.
Hoàng Quân mỉm cười vì cách nói của cô. Anh gọi hai ly café, rồi quay qua nhìn, định hỏi thì Thúy Phượng lên tiếng trước:
- Lúc nãy anh bảo có gia đình chưa hẳn là vui, sao lại nói vậy? Kinh nghiệm bản thân hay là nói để an ủi?
- Nói cho vui.
- Không tin đâu.
Thấy Hoàng Quân cười chứ không có ý định trả lời, cô nói tiếp như thăm dò:
- Anh cưới được vợ đẹp mà còn không thấy hạnh phúc thì lạ thật.
- Ừ, thì hạnh phúc, anh có nói là mình bất hạnh đâu,
Thúy Phượng tiu nghỉu ngồi im. Câu nói đó làm cô thấy cụt hứng. Cô nói một cách gượng gạo:
- Em chỉ hỏi cho vui thôi, không có gì đâu.
- Lúc nãy bảo có chuyện quan trọng, là gì vậy?
Thúy Phượng ngồi im thật lâu như suy nghĩ. Cử chỉ đó làm Hoàng Quân rất ngạc nhiên. Nhưng không hỏi. Theo thói quen, anh chỉ im lặng chờ. Anh không thấy nôn nóng, chỉ tò mò muốn biết Thúy Phượng có chuyện gì cần ở anh. Chắc chắn là có, nếu không cô sẽ không cố ý rủ đi như thế này.
Thúy Phượng chợt hỏi một cách dè dặt:
- Nhà anh có chuyện thay đổi lớn lắm phải không?
Hoàng Quân hơi bị bất ngờ. Anh im lìm nhìn cô, như đo lường xem cô đã biết đến đâu.
Cuối cùng, nhìn vẻ mặt thành thật của Thúy Phượng, anh hiểu là mình không nên giấu. Và anh thừa nhận một cách thản nhiên:
- Nói chung là thay đổi, sao?
Thúy Phượng nói bóng gió:
- Chẳng sao hết, lúc nãy anh nói với em là có lúc người ta muốn gầy dựng lại cơ sở của gia đình cũng không được, anh có nghĩ là mình có thể bắt đầu cho riêng mình không?
Hoàng Quân nhìn Thúy Phượng chăm chú. Anh hiểu cô nói gì, nhưng vẫn thận trọng:
- Đây là chuyện quan trọng mà Phượng muốn nói phải không?
Thúy Phượng nói thẳng:
- Em biết ba anh thua lỗ và càng ngày càng lún vào nợ nần, anh có muốn xoay chuyển tình thế cũng không được đâu, phải không?
- Đúng.
- Vậy tại sao không bắt đầu lại bằng công việc của chính anh, chứ không phải là núp theo cái bóng của ba anh?
- Anh sẽ làm, nhưng chưa phải là bây giờ.
- Thế bao giờ?
- Bây giờ anh không có gì trong tay ngoài nợ nần, anh sẽ bán ngôi biệt thự tìm căn nhà nhỏ hơn, dù gì cũng phải trả hết nợ trước đã.
Thúy Phượng gật đầu:
- Anh cứ giải quyết chuyện gia đình đi, rồi chúng ta sẽ bắt đầu công việc của chính chúng ta.
Hoàng Quân mỉm cười với vẻ khôi hài:
- Chúng ta là những ai vậy?
Thúy Phượng nói nghiêm chỉnh:
- Em đã nghĩ cả rồi, coi như em mời anh hợp tác đó, sao anh không nghĩ là mình sẽ mở một công ty xây dựng, ba em sẽ đỡ đầu cho chúng ta, ba em hứa như vậy đó.
Hoàng Quân đăm đăm nhìn Thúy Phượng. Không phải anh hoài nghi điều cô nói, nhưng vì nó bất ngờ quá nên anh không thể nói bất cứ điều gì. Anh sợ mình kém thận trọng.
Như sợ Hoàng Quân không tin, Thúy Phượng thuyết phục tiếp:
- Em nghĩ cả rồi, nếu về hợp tác với công ty của ba em thì anh bị trái nghề, cho nên mình sẽ mở công ty xây dựng, em sẽ làm thư ký cho anh, ba em hỗ trợ vốn, anh đi làm cũng đã có kinh nghiệm, chắc chắn mình sẽ thành công thôi.
Hoàng Quân gật đầu:
- Có lẽ anh sẽ bắt đầu bằng chính con đường của anh, để anh suy nghĩ thêm rồi sẽ trả lời với em.
- Thì anh cứ về bàn với vợ anh đi, chỉ sợ Minh Trang không đồng ý thôi.
Cô nói với ác ý ngấm ngầm:
- Cô ta không ưa em từ đó giờ, sợ là cô ta sẽ cản. Nhưng em nghĩ chuyện làm ăn quan trọng hơn, với người đàn ông thì sự nghiệp là trên hết, nếu cô ta cản anh thì thật uổng cho anh.
Hoàng Quân nói lưng chừng:
- Minh Trang thông minh lắm.
- Thông minh là sao?
- Cô ấy biết phân biệt đâu là chuyện cần làm, và chưa khi nào ngăn trở công việc của anh.
- Nhưng chắc quản lý giờ giấc của anh kỹ lắm hả?
- Cũng không hẳn.
Và anh lập tức nói qua chuyện khác:
- Phượng suy nghĩ kỹ chưa mà đề nghị hợp tác với anh vậy?
- Em đã già dặn hơn trước nhiều, em không thích nói những chuyện tào lao, nếu chưa cân nhắc kỹ thì đã không đến gặp anh.
Hoàng Quân nhìn cô thật lâu:
- Hình như em biết chuyện của anh khá nhiều? Em nghĩ gì về anh vậy?
Thúy Phượng cười, và liếc anh một cái với vẻ tình tứ:
- Nếu biết thì sao, với em anh không cần giấu gì cả. Anh có thể giấu vợ anh về những thất bại, nhưng với em thì không, vì em muốn nâng đỡ chứ không giữ anh một cách ích kỷ đâu.
Hoàng Quân không nói gì. Anh ngồi đăm chiêu nhìn ra ngoài. Thúy Phượng kín đáo quan sát anh. Cô có cảm giác mình đang chờ đợi anh giải quyết chuyện nhập nhằng tình cảm. Cô hoàn toàn không hiểu Hoàng Quân nghĩ gì, nhưng với cô, chuyện làm ăn chỉ là cái cớ để cô có thể tiếp cận anh.
Thúy Phượng vừa mới chia tay với mối tình mới. Khoảng thời gian này cô có tâm lý rất hụt hẫng. Cho nên khi nghe ba cô kể về gia đình Hoàng Quân, cô nghĩ ngay đến chuyện tiếp cận anh, coi chuyện làm ăn như một cơ hội trói buột. Không phải cô quên sự hiện diện của Minh Trang bên cạnh Hoàng Quân. Nhưng trái tim có lý lẽ riêng của nó. Và cô làm theo sự yếu đuối của trái tim, rồi có ra sao thì ra.
Thúy Phượng cũng không hiểu nổi tại sao mình thích Hoàng Quân đến vậy. Sau khi bị chia tay, cô khỏa lấp nỗi đau bằng vài mối tình. Nhưng rồi cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu. Cứ gượng ép nhạt nhẽo thế nào ấy. Chứ không yêu bằng hết trái tim như với Hoàng Quân.
Đêm đã khuya, trong nhà yên ắng tĩnh mịch. Phòng bà Hạnh đèn tắt đã lâu. Nhưng phòng Minh Trang đèn còn sáng. Cô ngồi bên chiếc nôi, nhìn đăm đăm em bé đang ngủ. Lâu lâu cô lại đứng lên, bước ra cửa sổ nhìn xuống sân. Rồi lại quay vào, bồn chồn đi tới đi lui trong phòng.
Mấy tháng nay cô đã chịu đựng tình trạng chờ đợi thế này. Nó cũng giống y như trước khi cô mang thai. Nhưng trước kia cô chỉ giận vì Hoàng Quân mê chơi. Còn giờ thì… khi nghĩ đến cảnh anh quấn quít bên Thúy Phượng, cả ngày lẫn đêm, cô tức điếng cả tim. Mỗi lần nghĩ đến cặp tình nhân đó cùng bên nhau trong những cuộc vui với bạn bè, đầu óc cô phừng phừng điên đảo.
Minh Trang nhớ lại chuyện trước kia anh ta cặp bồ với Tuyết Hương. Cô thấy lúc đó mình đỡ khổ hơn nhiều, vì mình có thể phản kháng dứt khoát, có thể làm theo cơn giận của mình. Còn bây giờ… bị đứa con trói buột, suốt ngày cứ quanh quẩn chăm sóc, cô không thể làm được gì. Cảm giác bất lực làm cô thấy mình cùng quẫn và càng căm hận Hoàng Quân ngút ngàn.
Cánh cửa chợt mở, rồi Hoàng Quân đi vào, anh nhẹ nhàng khép cửa như sợ em bé thức giấc. Anh bước đến chiếc nôi nhìn ngắm, rồi nhìn qua Minh Trang. Bắt gặp gương mặt sa sầm và cái nhìn đầy lửa của cô, anh hơi khựng lại, nụ cười âu yếm biến mất. Và gương mặt anh cũng nghiêm lại, như chờ đợi một trận bùng nổ mà anh đã chán ngấy.
Nhìn vẻ mặt anh, Minh Trang hiểu hết. Nhưng cơn giận âm ĩ từ tối giờ đã bùng lên mạnh mẽ, cuốn đi cả lý trí, và cô hỏi như quát:
- Anh đi đâu tới giờ mới về?
Hoàng Quân khẽ nhún vai, không trả lời. Anh thay áo định vào phòng tắm. Nhưng Minh Trang đã bước đến chắn trước mặt anh ta:
- Đừng dùng cách đó để tránh né, tôi không chịu nổi anh nữa, hôm nay phải nói chuyện cho ra lẽ, anh không thể thế này mãi đâu.
Hoàng Quân gạt cô qua một bên:
- Có biết khuya rồi không, định làm ầm ĩ cho ba mẹ thức luôn hả?
- Nếu không muốn bị quấy rầy thì đừng gây ra chuyện, đừng có đày ải người khác.
- Tôi đày cô cái gì?
- Cách sống như vậy mà không gọi là đày tôi sao?
Hoàng Quân nhún vai:
- Chỉ có mỗi việc chăm sóc con, ngoài ra chẳng phải lo lắng tiền bạc, tất cả tôi đều lo đầy đủ, cô thấy chưa đủ à?
- Nếu vậy thì đổi lại cho tôi đi, mấy người ở nhà giữ con đi, tôi ra ngoài làm, có dám đổi không?
- Nói chuyện khó nghe thì đừng nói nữa. Tôi mệt lắm, để tôi ngủ.
- Mệt vì cái gì? Vì chơi bời trác táng hay vì công việc, tôi từng đi làm chứ đâu phải chỉ ở nhà, tôi chưa thấy công ty nào làm việc đến nửa đêm cả, làm ở vũ trường hay trên giường cô ta vậy?
Hoàng Quân nạt ngang:
- Nói chuyện khó nghe quá, im đi.
- Đừng có tránh né, dám làm thì dám nhận, lấp liếm không giải quyết được gì đâu.
Không nghe Hoàng Quân trả lời, cô càng tức uất người:
- Mấy người nghĩ mỗi tháng quăng cho tôi xấp tiền là đủ sao? Tôi đâu phải là người ở, cũng không phải bảo mẫu mà chăm sóc con cho mấy người rảnh tay ra ngoài ăn chơi. Đừng có lợi dụng chuyện làm ăn mà bồ bịch, tôi không đồng ý như vậy.
- Mệt quá, im đi.
- Không im, nếu mấy người cứ đi suốt ngày suốt đêm thế này thì đừng trách tôi, tôi sẽ đến phá nát công ty đó, xem mấy người có thể dựa vào đó để ngoại tình không. Tôi sẽ không để chị ta nhơn nhơn cặp bồ với anh đâu.
Hoàng Quân cười khẩy:
- Cô dám phá không? Và cô định làm gì người ta? Người ta còn giúp tôi gây dựng sự nghiệp, còn cô thì chỉ biết dựa vào tôi, chỉ có mỗi việc săn sóc con cũng than vãn, tôi chán phải nhìn thấy cô lắm rồi.
Minh Trang tái mặt, cô giận đến mức không biết diễn đạt sao cho hết tâm trạng của mình. Cô còn đang suy nghĩ thì Hoàng Quân nói tiếp một cách ngang ngang:
- Nếu không có tôi thì cô sống bằng cách nào? Lẽ ra cô phải cảm ơn Thúy Phượng, chứ không phải chỉ biết nghi kỵ người ta, nói thẳng ra là cô phải chịu ơn cô ấy đó.
- Tôi phải chịu ơn cái người cướp giật hạnh phúc của mình nữa sao? Tôi hiểu hết ý đồ của cô ta rồi, có điều bây giờ tôi bị dồn vào đường cùng, hai người vui vẻ trên sự đau khổ của người khác mà không thấy lương tâm bị cắn rứt sao?
- Vậy cô tưởng tôi vui vẻ lắm sao? Gia đình gì như địa ngục, về đến nhà là phải nghe trách móc, mọi người nhìn tôi như tội phạm mà không nhìn ra mọi người đang sống dựa vào ai, nếu không có đứa bé thì tôi trốn khỏi địa ngục này lâu rồi, cô hiểu không?
- Nếu không có nó thì tôi cũng không phải cắm đầu chịu đựng thế này, mấy người coi tôi là gì vậy? Một người ở mỗi tháng chỉ biết nhận lương phải không?
Hoàng Quân chưa kịp trả lời thì bà Hạnh đi vào:
- Khuya rồi, đừng làm ồn nữa.
Bà quay qua Minh Trang:
- Con đi ngủ đi, phải biết giữ sức chứ, con nhìn vào gương rồi coi con xuống dốc ra sao. Còn Quân, qua đây mẹ nói chuyện một chút.
- Khuya rồi, con mệt lắm, mẹ để lúc khác đi.
- Lúc khác là lúc nào? Con đi suốt ngày, lúc nào cũng về khuya, thậm chí đi suốt mấy ngày, lúc này không nói chuyện với con thì mẹ phải đợi chừng nào đây?
Hoàng Quân hết sức bực mình. Nhưng không muốn có chuyện lôi thôi nên anh đành đi theo bà Hạnh ra ngoài phòng khách.
Anh ngồi xuống đối diện với bà, giọng mệt mỏi:
- Chuyện gì mẹ nói nhanh đi.
- Con không thấy con cư xử với con Trang như vậy là vô tâm sao? Con tưởng nuôi cả nhà như vậy là xong bổn phận à? Đúng là con đi từ sai lầm này đến sai lầm khác, mẹ thất vọng quá.
Hoàng Quân thở hắt một cái:
- Chịu đựng cô ta con cũng đã chán ngấy, giờ đến lượt mẹ lên án con nữa sao?
- Mẹ phải nói để con thấy lỗi của con, đừng coi thường vợ con như vậy, đi suốt ngày suốt đêm như con, nếu là người khác thì nhà đã có chuyện ầm ĩ rồi.
- Cô ta như vậy bộ chưa ầm ĩ sao, không biết thân mình, lúc nào cũng đòi hỏi bắt bẻ, con chỉ thấy chán khi về nhà gặp cô ta, làm quá con sẽ dọn đến công ty ở luôn đó.
- Nếu con ở vào hoàn cảnh con Trang, thì con sẽ không chịu nhẫn nhịn như vậy đâu, bộ con tưởng nó nhận tiền của con là vui sướng lắm sao? Nó có quyền của một người vợ, tại sao con cứ làm nó ghen tuông hoài vậy?
Hoàng Quân nói thẳng:
- Nếu cô ta cứ chan chát như vậy, con sẽ trốn cô ta luôn, vợ gì lúc nào cũng chỉ cằn nhằn, trong khi Thúy Phượng luôn là người đồng hành với con, và không bao giờ cau có, con cần người vợ thanh lịch hơn là một con gà mái.
Bà Hạnh lắc đầu ngán ngẩm:
- Mẹ biết con Trang lúc này hay cau có, ai ở giai đoạn nuôi con mà không bê bối một chút, nhất là nó cứ sống trong tâm trạng ghen tuông, con biết bây giờ nó khổ thế nào không?
- Mẹ thử hình dung tâm trạng con rồi mẹ hiểu tại sao con chán về nhà, ở công ty Thúy Phượng luôn sát cánh giải quyết công việc với con, cô ấy có thể có mặt bên con khi giao tiếp với bạn bè, cổ lúc nào cũng vui vẻ thanh lịch, trong khi Minh Trang…
Anh ngừng lại như không muốn nói, rồi nhún vai:
- Con chán phải thấy mặt cô ta lắm, chưa bao giờ cô ta tệ hại như lúc này.
- Nếu Thúy Phượng gặp cảnh như con Trang, thì nó cũng sẽ tàn phai giống như vậy, sao con không nhìn vợ con bằng cái nhìn vị tha chứ, mẹ biết gia đình này sống nhờ vào tiền của con, nhưng không phải vì vậy mà mẹ hết biết phải quấy, con không thể hợp tác làm ăn một cách rạch ròi hơn sao? Sao cứ nhập nhằng tình cảm vào công việc vậy?
Hoàng Quân ngồi im lặng. Không phải anh chịu nghe bà Hạnh nói, mà chỉ muốn im cho qua chuyện.
Bà Hạnh biết, nhưng cũng cố nói tiếp:
- Ngày trước con không chọn con Phượng rồi, mà cũng chính con thương con Trang nên cưới, chứ có phải gia đình ép đâu, sao bây giờ con thay đổi vậy?
- Có lẽ con đã không hiểu hết tình cảm của con lúc đó, với Minh Trang bây giờ, con chỉ thấy mệt mỏi mà thôi. Cô ta chẳng làm gì cho con hãnh diện cả. Con cũng không hiểu nổi con còn cần cô ta không.
Bà Hạnh nhìn sửng Hoàng Quân. Khi một người đàn ông phản bội, thì sự tàn nhẫn thật không biết đâu là giới hạn. Anh là con trai bà mà bà vẫn còn ngán ngẫm, điều đó làm bà thấy thương Minh Trang sâu sắc.
Bà thở dài một tiếng, rồi khoát tay:
- Con đi ngủ đi.
Như chỉ chờ có vậy, Hoàng Quân đứng lên ngay. Anh đi lên phòng. Minh Trang đang cúi xuống bên nôi thay tã cho em bé. Cô loay hoay chăm sóc con như không có mặt Hoàng Quân trong phòng. Anh chẳng thấy như vậy là khó chịu, ngược lại, cô càng yên lặng thì anh càng thấy khỏe người. Vì không phải nghe cô cằn nhằn.
Chuyện Tình Mùa Thu Chuyện Tình Mùa Thu - Hoàng Thu Dung Chuyện Tình Mùa Thu