Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Chàng Sói Hấp Dẫn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 7: Dòm Ngó Tâm Tư
V
ào lúc Liễu Nha thật sự khó thở, dần mất đi thần trí, bàn tay nam nhân đột nhiên buông lỏng ra, không khí trong lành lại hút vào trong lồng ngực, Liễu Nha há hốc miệng, tựa như một con cá vàng thiếu dưỡng khí, tham lam hô hấp từng ngụm từng ngụm.
Nam tử tiến lên, từ từ cúi đầu, cái cổ thanh mảnh của hắn kề sát, trộm liếc tấm thân xử nữ của nàng, cười thần bí: "Nếu như ngươi có thể sống đến đêm trăng tròn tiếp theo, chuyện hôm nay ngươi mạo phạm Bổn vương liền xóa bỏ!" Liễu Nha ngẩn người, cảm giác hơi thở nóng bỏng của hắn như vuốt ve trên da thịt mềm mại của nàng, qua hồi lâu, nàng mới đột nhiên hồi hồn, con bà nó, thật giống như nàng bị một lão yêu quái hơn một nghìn năm sàm sỡ! Tức giận bùng lên, muốn đẩy hắn ra, trong đầu đột nhiên hiện ra ánh mắt âm hiểm của nam tử, cảm giác đau nhức trên cổ vẫn còn, sau khi nghĩ lại, chỉ không cam lòng ngoái đầu nhìn lại trợn lên giận dữ nhìn hắn một cái tỏ vẻ chính mình cũng thật anh hùng hảo hán, không thể khi dễ quân chủ.
"Nhung Thiên, mang các nàng đi xuống, hầu hạ cẩn thận!" Nam tử ngoái đầu nhìn lại, lạnh lùng phân phó, nụ cười khóe môi dần dần đậm.
Bị Nhung Thiên ném giống như ném khoai tây vào gian phòng, ngước mắt chỉ thấy cung nữ người không ra người quỷ không ra quỷ hôm qua, còn chưa kịp chào hỏi, lại thấy Lục Ánh vết thương chồng chất bị ném vào.
"Đại ca, xuống tay lưu tình, không thấy người bị thương sao?" Nha Nha đứng dậy, ngang ngược đem tay nhỏ bé chống ngang hông, đợi Nhung Thiên đi tới ngoài trăm thước mới tức giận mở miệng.
Trên mặt hai vị cung nữ không lộ vẻ gì rốt cuộc cũng từ từ có biểu lộ, khoé miệng co giật, toàn thân phát run, hơn nữa miệng sùi bọt mép chính là bị lên cơn điên loạn, nhìn thấy Nha Nha và Lục Ánh, giống như ban ngày thấy quỷ, bị sợ đến mặt xanh mét.
Bị hai người nhìn chằm chằm làm cho sau lưng lạnh toát, Nha Nha cố sức đặt ngang Lục Ánh ở trên giường, không ngại máu tươi làm cho y phục màu xanh của nàng nhuốm màu đỏ chói mắt.
Ngự y tới, cẩn thận bắt mạch cho Lục Ánh, kê chút thuốc liền đi, vẻ mặt vội vội vàng vàng giống như phía sau có quỷ đang đuổi theo, lại nhìn cung điện bao phủ trong đêm đen, thế nhưng không có thị vệ canh giữ, rất vắng lặng, giống như chỉ bốn người tồn tại.
Lục Ánh không có nguy hiểm tính mạng, mặc dù vết thương trên lồng ngực sẽ lưu lại vết sẹo, nhưng là gặp phải động vật hung ác, còn sống, đã là trời cao khai ân!
Khi tất cả dàn xếp xong xuôi, sắc trời cũng dần dần sáng, ánh mặt trời phát ra tia sáng lốm đốm không ngừng, ánh vàng nổi lên.
"Hai vị tỷ tỷ, các ngươi tên gì?" Đưa tay và không quên tươi cười, thời điểm Liễu Nha cầm chén thuốc thị nữ đưa cho, cười híp mắt mở miệng.
Hai người thị nữ do dự một hồi, vẻ mặt có chút kỳ quái, nhưng vẫn thấp giọng mở miệng: "Ta tên là Tố Tạp Na, đây là muội muội của ta, tên là Tố Mỹ Na!"
"Tố Tạp Na, Tố Mỹ Na, ngày hôm qua thật xin lỗi, bởi vì vội cứu người, cho nên......" Liễu Nha gãi gãi đầu, xin lỗi mở miệng, đứng dậy, trịnh trọng hành lễ.
Tố Tạp Na và Tố Mỹ Na dừng lại, hai người nhất thời luống cuống tay chân, vội vàng xua tay cho biết không sao cả.
Liễu Nha thấy hai nàng không để ý, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc để xuống, ở trên địa bàn của người ta, dĩ nhiên phải biết co biết dãn, nếu như bị nhìn thấy không vừa mắt, ở cổ đại này, chết cũng không người nhặt xác, thật đáng thương!
Mấy ngày kế tiếp, Liễu Nha và Lục Ánh ở trong tẩm cung, sáng trưa tối còn có người đưa đồ ăn tới, trừ Tố Tạp Na và Tố Mỹ Na ra, Liễu Nha chưa từng thấy qua những người khác.
Vào cung ngày thứ ba, thương thế của Lục Ánh đã tốt hơn rất nhiều, có điều cổ họng bị Kim Lang cào nát, không thể nói, cũng giống như bị kinh sợ hù dọa, tinh thần vẫn hoảng hốt, Liễu Nha cũng không để ý tới những chuyện khác, ngày đêm vất vả hầu hạ nàng ta.
Chuyển con mắt trông thấy Tố Tạp Na ra cửa, Nha Nha vẫn nhịn không được lòng hiếu kỳ kêu nàng ta: "Tố Tạp Na, ta muốn hỏi chút, tại sao cung điện lớn như vậy lại không có ai canh giữ? Trong vương cung, không phải là thủ vệ giới nghiêm sao?"
Tố Tạp Na ngẩn ra, từ từ ngước mắt, ánh mắt lạnh lẽo: "Thanh Thanh cô nương, nơi này chỉ là một hậu điện của Hoàng cung mà thôi, nơi này, là chỗ không có người đến!" Nàng ta nói xong, nhanh chóng cúi đầu, giống như không muốn nhiều lời.
"A, vị Vương gia thật xa xỉ quá rồi, một phòng ở lớn như vậy lại dùng để nuôi một con sủng vật!" Liễu Nha ngẩn ra, bất giác mở miệng.
Thân thể Tố Tạp Na lập tức cứng đờ, hít vào một ngụm khí lạnh, cũng như chạy trốn. Bỗng dưng chạy, thật khiến Nha Nha có chút không giải thích được. Ba ngày nay, ánh mắt hai vị cung nữ kia nhìn nàng, giống như nàng chính là người đả thương Kim Lang, tràn đầy sợ hãi.
Từ từ bước ra cửa phòng, thời tiết tốt hiếm có, mấy tia sáng mặt trời phát ra chiếu lên mái cong, xuyên qua hành lang xưa cũ tĩnh mịch, cung điện cổ xưa tang thương mỹ lệ. Hồ nước trong viện sóng gợn lăn tăn, sáng rõ dưới ánh mặt trời khiến người ta không thể mắt mở. Chân nhỏ giẫm trên hành lang, vang lên âm thanh thanh thúy, nhớ đêm hôm đó, nàng đã từng nhìn thấy một khóm tường vi, nở rộ xinh đẹp trong đêm tối, vì vậy không tự chủ đi tới, mới vừa đứng lại, hoa tường vi màu trắng trong bụi rậm, hơi có chút khác lạ, cành hoa lay động, vang lên xào xạc.
Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, Nha Nha cúi người xuống, từ từ đến gần bụi hoa, nhẹ nhàng vén lên, chỉ liếc mắt một cái, liền máu mũi dâng trào, thiếu chút nữa phun ra, tình cảnh chấn động lòng người cỡ nào, áo xốc xếch đầy đất, thân thể kiện mỹ của nam tử hình thành đường cong duyên dáng, nữ tử hồng nhuận xinh đẹp, nhẹ trèo trên hắn, một đôi chân mỹ lệ được giơ lên cao, mười ngón tay cong, tạo thành đường cong hấp dẫn vô cùng. Tiếng rên rỉ mê hoặc nhàn nhạt, nghe vào trong lòng người, giống như mấy ngàn con kiến bò, hơi ngứa ngáy!
Nguyên lai người cổ đại cũng phóng khoáng như thế, giữa ban ngày, trước công chúng, Nha Nha nhẹ nhàng lau nước miếng bên khóe môi, chậc chậc xem hăng say, một đôi mắt đen to linh lợi chăm chú nhìn chằm chằm sống lưng nam tử, nhớ tới cái đêm xuyên qua kia, nàng nóng lòng, không có thấy rõ của Khả Phong, không biết sau lưng Khả Phong có hấp dẫn to lớn giống như nam tử này hay không?
Mải xem hăng say, động tác của nam tử đột nhiên dừng lại, Nha Nha ngẩn ra, cảnh giác nhanh chóng xoay người, chưa đi được hai bước, sau lưng liền truyền đến giọng quát lạnh: "Người nào?" Ngay sau đó, cổ áo bị người ta kéo thật chặt.
Cảm giác hít thở không thông cuốn tới lần nữa, Nha Nha ảo não nhắm mắt lại, quên mất đây là cổ đại, không có ai làm chỗ dựa cho nàng.
"Ngươi còn muốn đi sao?" Giọng nam tử lộ ra rét lạnh, hơi thở lạnh lẽo lạnh lùng phun lên cổ nàng.
Nhắm hai mắt, từ từ xoay người lại, nàng nâng hai tay nhỏ bé lên, trên không trung sờ soạng lung tung: "Thật xin lỗi...... Ta lạc đường, ngươi có thể nói cho ta biết đi ra lùm cỏ này như thế nào không?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ điềm đạm đáng yêu, khóe miệng làm bộ đáng thương, chiêu bài này, chỉ cần đứng trên đường cái, trước mặt lập tức sẽ rải đầy tiền bạc.
"Ngươi...... Là người mù?" Nam tử ngẩn ra, giọng điệu có chút hoài nghi.
"Phải..... Quấy rầy ngươi ăn tiểu cẩu rồi......âm thanh ngươi ăn tiểu cẩu thật là dễ nghe......" Nha Nha bước sang bên một bước, bộp một tiếng ngã xuống đất, vì giống như thật, nàng rớt nước mắt.
"Ưmh, thật là đau......" Lông mày vừa nhíu, tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa nắn đầu gối, Liễu Nha cơ hồ khổ sở lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa thấy đã thương.
Nam tử từ từ nheo mắt, lạnh lùng quan sát Liễu Nha, nữ tử sau lưng sột sột soạt soạt mặc xong áo, tiến lên, nằm ở trên lưng của hắn, cho một ánh mắt ác độc vô cùng.
"Tiểu cẩu, đi nhanh đi!" Khóe môi nam tử đột nhiên lạnh lùng cong lên, xoay người lại nhẹ nhàng nắm cằm nữ tử, trong ánh mắt đầy trêu đùa.
Nữ tử thẹn thùng vỗ nhẹ bả vai hắn, làm một động tác giết người lần nữa.
Vẻ mặt nam tử lập tức trở nên không kiên nhẫn: "Ta tự có chừng mực!"
"Ngươi nói chuyện với tiểu cẩu sao?" Đứng dậy liêu xiêu chỉ chực ngã sụp xuống dưới đất, Liễu Nha nhắm hai mắt ra điều lắng nghe.
"Ngươi quả thật là người mù?" Nam tử tiến lên, lạnh lùng nâng cằm nàng lên, nhắm mắt lại, Liễu Nha cũng cảm thấy người này cố tình gây sự, một cảm giác hít thở không thông khó tả bao phủ khắp người nàng.
"Ừm!" Liễu Nha gật đầu một cái.
"Vậy thì tốt, ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đi ra ngoài!" Nam nhân lạnh lùng mím môi, lạnh giọng nói.
"Được, cám ơn cám ơn!" Giọng nói nam nhân không tốt, trong lòng Liễu Nha đã bắt đầu cuồng loạn, nhưng mà trên mặt lại vẫn bất động thanh sắc, sờ soạng đi tới.
Nam tử đột nhiên dừng lại, lạnh lùng mở miệng: "Trước mặt chính là tiểu viện, ngươi đi về phía trước ba bước là đến!"
Trước mặt Liễu Nha là hồ nước sóng gợn lăn tăn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chàng Sói Hấp Dẫn
Phong Vân tiểu yêu
Chàng Sói Hấp Dẫn - Phong Vân tiểu yêu
https://isach.info/story.php?story=chang_soi_hap_dan__phong_van_tieu_yeu