Chương 7
hòng Sâu Bướm tối đen và yên lặng. Đám đồ chơi của Andy đã bị nhốt trong xà lim. Anh Cảnh sát vũ trụ Buzz đi tuần quanh trại giam.
Bullseye nhìn chiếc mũ của Woody và rên rỉ. Jessie với tay qua thanh chắn để xoa mõm chú ngựa. “Tao cũng nhớ Woody. Nhưng anh ấy không thể quay lại nữa rồi.”
Cửa phòng tắm bật mở. Chiếc xe tải chở rác đồ chơi lao vào phòng. Lotso và băng của lão đang ngồi ở phía sau hò hét. Chiếc xe tải dừng phắt lại trước dãy xà lim.
“Chào buổi sáng, các trại viên!” Lotso ngâm nga.
Buzz đột ngột lên tiếng. “Thưa Chỉ Huy Lotso! Tất cả đều ổn! Không có gì để báo cáo!”
“Tốt lắm, Lightyear ạ!” Lotso gật đầu với anh. “Đi nào, chúng tôi cần anh trở lại Căn Cứ Ngôi Sao!”
Buzz nhảy lên phía sau xe tải.
“Chờ đã!” Bà Đầu Khoai Tây kêu lên. “Các người đã làm gì chồng tôi?” Bé Bự bước lên phía trước. Nó ném Ông Đầu Khoai Tây xuống sàn nhà. Người ông dính đầy cát và đang run rẩy. Ông đã bị nhốt cả đêm trong Hộp Giam – hộp cát của nhà trẻ Sunnyside! “Các người hãy chuẩn bị dần đi là vừa.” Lotso vui vẻ lên tiếng. “Bọn mi sắp có hẹn chơi đùa cùng định mệnh đấy.”
o O o
Sáng hôm đó, Bonnie vui vẻ chạy đến nhà trẻ Sunnyside. Cô treo ba lô của mình lên móc treo áo khoác, rồi chạy vội lại chỗ bạn bè của mình.
Woody cẩn thận mở khóa kéo ba lô, anh đã lén trốn vào đây để quay lại Sunnyside. Giờ đây Woody đứng nhòm ra từ trong ba lô. Khi không có ai chú ý, anh trèo lên trên nóc một giá sách, rồi đẩy một tấm ván trần nhà ra, trèo lên trần. Anh bò qua trần nhà, hướng về phía tiếng cười nói của đám trẻ nhỏ đang chơi đùa.
Woody lại kéo một tấm ván trần khác sang một bên, rồi nhảy sang gác xép ở góc phòng Bươm Bướm. Anh rón rén bò lại gần mép ván và nhìn quanh căn phòng bên dưới. Một đứa trẻ đang đập đầu của ông bà Khoai Tây xuống sàn nhà. Một đứa khác nắm tóc Jessie vung vẩy qua lại, rồi ném cô nàng vào một bức tường. Woody kinh hãi. Việc này thậm chí còn tồi tệ hơn những gì anh tưởng tượng!
Ding! Ding! Woody nhìn xuống chân mình. Đó chính là chiếc điện thoại đồ chơi đã lăn qua chân anh trong lần đầu anh đến Sunnyside. Chiếc điện thoại lại đổ chuông lần nữa. Sau đó nó tự vứt ống nghe của mình ra rồi lăn trở vào bóng tối.
Woody hoang mang nhặt ống nghe lên, ép vào tai mình. “Ừm… a lô?”
“Đáng ra cậu không nên quay lại, anh chàng cao bồi ạ.” Chiếc điện thoại nói. Giọng của cậu ta khắc nghiệt và chết chóc. “Bọn chúng đã thắt chặt lại an ninh từ lúc cậu trốn thoát. Bây giờ cậu và bè bạn của mình sẽ không thể rời khỏi đây được nữa.”
“Tớ đã trốn thoát một lần rồi mà.” Woody phản pháo.
“Cậu đã gặp may một lần.” Chiếc điện thoại đính chính. “Chỉ có một cách để đồ chơi có thể thoát ra được khỏi chốn này…” Cậu ta lăn về phía cửa sổ và chỉ cho Woody nhìn tận mắt. Woody nhòm ra ngoài. Trong sân chơi, một người gác cổng đang nhồi một đống túi rác vào máng đựng rác. Lẫn trong đống đó là một chiếc tàu hỏa đồ chơi vỡ nát. Nó đang được đem đi vứt cùng với đám rác rưởi còn lại.
“Anh chàng tội nghiệp.” Chiếc điện thoại nói. “Xe chở rác sẽ đến vào sáng sớm. Sau đó cậu ta sẽ được chở ra bãi rác.”
Woody rùng mình. “Nghe này, tớ rất biết ơn vì cậu đã quan tâm, anh bạn đầy kinh nghiệm ạ. Nhưng có một người đang ngóng chờ bọn tớ. Bọn tớ phải trốn ra ngay lập tức, bằng cách này hay cách khác. Tớ sẽ rất biết ơn nếu cậu giúp chúng tớ một tay.”
Chiếc điện thoại thở dài. “Thôi được, nếu cậu muốn trốn thoát khỏi đây, thứ đầu tiên cậu phải vượt qua là những cánh cửa.”
Woody mường tượng ra những cánh cửa khác nhau – cửa dẫn ra sân chơi, cửa lớp, cửa chính.
“Chúng được khóa chặt hằng đêm, cả từ bên trong lẫn bên ngoài.” Chiếc điện thoại nói tiếp. “Tất cả chìa khóa đều được treo trên móc trong văn phòng.”
Woody gật đầu. “Tớ nhớ rồi. Tiếp theo là gì?”
“Lotso cho vô số xe tải đi tuần suốt đêm.” Chiếc điện thoại giải thích. “Dọc hành lang. Trong tiền sảnh. Ngoài sân chơi.”
Woody không tỏ ra lo lắng về việc đó. “Thế còn tường bao quanh thì sao?” Anh hỏi.
“Cao hai mét rưỡi. Gạch làm từ xỉ than. Không có cách nào vượt qua được đâu.”
Woody cau mày. “Chỉ có thế thôi à? Nghe có vẻ không tệ lắm.”
“Không chỉ có vậy đâu.” Chiếc điện thoại tán thành. “Trở ngại thật sự của các cậu là Monkey.”
Monkey, Woody đã nhớ ra con khỉ đó – nó có mặt tại bàn tiếp tân khi mẹ của Andy bê bọn họ vào nhà trẻ. Nó cầm trên tay một cái chũm chọe, mắt mở to và có nụ cười nom mà rợn tóc gáy.
Chiếc điện thoại giải thích với Andy rằng Monkey theo dõi hệ thống camera hằng đêm. “Nó thấy mọi thứ. Các lớp học. Mọi hành lang. Thậm chí cả sân chơi.” Cứ lúc nào nó thấy một món đồ chơi đang cố tẩu thoát, nó sẽ đập cái chũm chọe của mình to tới mức cả Sunnyside ai cũng nghe thấy. Sau đó những chiếc xe tuần tra sẽ lập tức phóng đến để tóm món đồ chơi đó lại. “Cậu có thể bẻ được khóa cửa, lẻn qua lính gác, trèo lên tường nhưng nếu cậu chưa giải quyết được con khỉ đó thì các cậu sẽ không thể đi đâu hết.”
Woody cảm ơn sự giúp đỡ của chiếc điện thoại đúng lúc giáo viên thông báo cho nghỉ giải lao. Woody quan sát lũ trẻ bỏ đám đồ chơi lại rồi lao ầm ầm ra khỏi phòng.
“Suỵttttt!” Woody thì thầm khi bọn trẻ đã đi hết. “Suỵtttt! Này các cậu!”
“Woody?” Jessie thốt lên và chạy như bay về phía anh. Số còn lại chạy sát ngay sau cô nàng.
“Cậu còn sống!” Slinky vui mừng.
“Đương nhiên là tớ còn sống rồi – ô, mũ của tớ đây rồi!” Woody nói, lấy lại chiếc mũ từ Bullseye trung thành. Anh nhìn quanh. “Chờ đã – Buzz biến đâu rồi?”
“Lotso đã làm gì đó với cậu ấy!” Rex kêu lên.
“Cậu ta cứ nghĩ mình là Buzz Lightyear thực thụ!” Slinky nói thêm.
“Ôi không.” Woody rên rỉ.
“Woody à, bọn tôi đã sai khi rời bỏ Andy.” Jessia nói với anh. Cô nàng cúi gằm mặt xuống đất. “Tôi đã sai.”
Woody lắc đầu, “Chính tớ mới là người đã sai khi bỏ lại các cậu. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”
Tất cả đám đồ chơi đều mỉm cười, hoan hỉ vì Woody đã quay trở lại.
“Nhưng Andy sắp tới trường đại học rồi!” Slinky đột ngột lên tiếng.
Jessie há hốc mồm. “Bọn mình sẽ đưa cậu về nhà trước khi Andy rời đi vào ngày mai!”
“Ngày mai hả?” Hamm lặp lại. “Nhưng thế có nghĩa là…”
Woody gật đầu. “Có nghĩa là chúng ta sẽ trốn ra khỏi đây ngay trong đêm nay.”
Câu Chuyện Đồ Chơi Câu Chuyện Đồ Chơi - Nhiều Tác Giả Câu Chuyện Đồ Chơi