Cánh Hồng Ailen epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 7
àng mất trí rồi chăng? Erin ngồi trong xe của Burke, nhìn ánh đèn xe chiếu qua màn đêm, nàng không nghe gì cả ngoài tiếng tim đập thình thịch bên tai mình. Nàng hẳn là điên rồi, vì nàng đã vất cho gió cuốn đi tất cả tính thận trọng của mình, vất đi lý trí và tất cả những kỳ vọng về đạo đức của mình. Tại sao mọi người cứ bảo rằng điên là tự do?
Nàng chưa bao giờ buông thả hết. Hay là buông thả rồi? Nàng tự hỏi mình như thế trong khi người nàng lảo đảo theo tốc độ băng băng của chiếc xe với bóng đêm, với gã đàn ông ngồi bên cạnh. Có lẽ đấy là một điều nữa nàng nhận thấy nảy nở trong người nàng. Nàng đánh liều với số phận và mặc xác hậu quả. Nếu không đúng thế, thì tại sao nàng không bảo anh dừng xe lại và quay lui?
Erin nắm chặt mười ngón tay với nhau đến độ các khớp ngón trắng bệt ra. Chắc anh ta không còn nghe được gì đâu, nhưng đấy không phải là lý do khiến nàng không hề mở môi được. Lý do mà nàng không hé môi ra được là nàng đã mất trí rồi. Trái tim nàng cũng mất luôn. Erin ngẫm nghĩ: có lẽ cả hai người đều giống nhau. Hẳn là phải điên mới yêu anh ta. Nhưng đã yêu anh rồi, thì nàng không tưởng tượng nổi nàng lại yêu ai khác nữa. Nghĩ thật tàn bạo cho nàng, nhưng nàng không hề thất vọng, bẳn gắt, lòng nàng không đau đớn. Thật vậy, nàng chỉ cảm thấy có một cái gì cấn cái, nóng hổi dưới ngực nàng mà thôi.
Có phải tình yêu là thế đấy không? Nàng không thể hiểu được sao? Có thể tình yêu là một cái gì ấm áp, êm ái, dịu ngọt - chứ không chỉ toàn dữ dội và kinh hoàng đâu. Mặc dầu nàng đã tự vấn mình rồi, nhưng nàng vẫn không tìm thấy nét dịu dàng nào trong cảm xúc của mình cả. Có lẽ những cảm xúc của nàng là hình ảnh của anh. Nàng liếc nhìn anh, tuyệt không có nét gì dịu dàng nơi anh hết. Hai bàn tay anh nắm chặt tay lái và anh chỉ nhìn thẳng trước mặt mà thôi.
Erin mím chặt hai môi lại với nhau, và nàng tự nhủ lòng đừng có lãng mạn ngu ngốc. Tình yêu không dịu ngọt đâu. Khi yêu Burke, bộ nàng không biết rằng cảm xúc nàng chưa bao giờ được bình thường và đơn giản hay sao? Tuy nhiên nàng vẫn thích đặt tay lên tay anh, nói với anh đôi lời để cho anh thấy được tình cảm của nàng sâu đậm ra sao, và nàng muốn hiến dâng cho anh biết bao! Nhưng tim nàng chưa cho phép. Còn niềm tự hào và thể diện nữa chứ. Nàng phải thực tế để hiểu ra rằng nàng đã yêu rồi, mà nàng còn phải được yêu lại nữa chứ. Cho nên nàng im lặng cho đến khi anh lái xe qua dưới tấm bảng hiệu để vào lãnh địa của anh.
Tại sao anh lại cảm thấy như là đời sống của anh đã thay đổi hoàn toàn rồi? Burke thấy đèn đuốc trong nhà anh sáng trưng ở đàng xa, và anh thấy người căng thẳng như là đang sẵn sàng để đấm ai. Anh thèm muốn nàng, và nếu những gì anh đạt được chưa thỏa đáng với mong ước của anh, thì ít ra đêm nay, nó cũng được làm dịu đi phần nào. Nàng không nói một lời nào. Thần kinh anh căng thẳng tột độ khi anh bắt đầu cho xe vòng vào đường lên nhà. Như thế này có nhỏ nhen với nàng không, nàng có xem những gì xảy ra giữa hai người là quá bất ngờ đến nỗi nàng chỉ ngồi im lặng không?
Anh không muốn như thế này. Anh muốn sự thể phải quan trọng hơn bất cứ cái gì xảy ra trong đời anh.
Nàng suy nghĩ gì đấy? Mẹ kiếp, nàng đang nghĩ gì trong óc đấy? Nàng không thấy được hàng ngày, hàng giờ anh đã sống với nàng, đã đưa anh đến gần bờ dần đấy sao? Bờ gì đây? Burke tự hỏi mình như thế. Anh đang đi chập choạng trên ranh giới nào mà trước đây anh không qua được? Anh và đời nàng giống nhau cái gì, một khi anh bước qua ranh giới này?
Mặc xác cái đường ranh. Burke thắng xe lại dưới bậc tam cấp và không thèm nhìn đến nàng, anh mở mạnh cửa xe, rồi bước ra khỏi xe.
Hai chân run rẩy, Erin bước ra khỏi xe và bước lên bậc cấp. Cánh cửa trông có phần nào lớn ra, như là cánh cổng mở ra một thế giới khác. Hít một hơi thật dài, nàng bước qua cửa.
Phải chăng những cặp tình nhân thường yên lặng với nhau như thế? Nàng tự hỏi khi bước lên thang lầu. Bàn tay nàng đặt trên tay vịn khô khốc - khô và lạnh. Nàng muốn anh đưa tay nắm lấy nó, cho nó ấm lên. Thật vô nghĩa, nàng lại nhủ thầm. Nàng đâu phải trẻ con để được vỗ về, mơn trớn, nàng đã là thiếu nữ rồi.
Anh bước vào phòng ngủ ở trước mặt nàng, đợi nàng cười, đợi nàng đưa tay cho anh, đợi nàng tỏ dấu hiệu cho biết nàng rất hạnh phúc khi ở cùng anh. Nhưng khi cánh cửa khép lại thì nàng vẫn đứng yên đấy, hếch cằm lên, đôi mắt ngang ngạnh nhìn anh.
Mặc xác nàng như thế, anh lại thầm nghĩ. Nàng không cần sự dịu ngọt và anh cũng không. Hai người đều lớn rồi, cả hai đều biết và đều ham muốn. Anh nên hài lòng thì hơn vì nàng không muốn sự giả dối, nàng không muốn đèn cầy, nàng không muốn những lời hứa hẹn mà rất ít khi được giữ lời.
Thế là anh kéo nàng vào lòng, bốn mắt gặp nhau, hiểu nhau. Hai miệng áp vào nhau và cơ may để họ nói đôi lời đằm thắm với nhau, cơ may để họ vuốt ve mơn trớn nhau đã vụt qua đi.
Thế là đủ rồi, Erin tự nhủ mình khi lửa tình bốc lên như ánh hào quang. Phải cho thật đầy đủ vì nàng sẽ không bao giờ được đầy đủ với anh đâu. Chấp nhận, nàng áp chặt vào người anh, nàng hiến dâng cả tinh thần, cả thể xác và cả trái tim mà anh không hề biết là nàng đã sẵn sàng hiến dâng cho anh.
Mấy ngón tay nàng chỉ run nhẹ khi nàng chuồi vào cánh tay anh. Sức mạnh của anh nằm ở đấy, cả một sức mạnh khủng khiếp đã làm cho tim nàng hồi hộp và làm cho cơ thể nàng nóng lòng mong đợi.
Lạy Chúa nhân từ, không có người đàn bà nào lại liều lĩnh ôm chặt anh một cách chóng vánh như thế cả. Khi nàng hôn anh một cánh đắm đuối, trong một chốc, anh liền tin tưởng anh là người yêu duy nhất của nàng rồi. Đấy cũng là một loại điên cuồng của tình yêu. Người lành mạnh chỉ nghĩ đến điều này một lần thôi, nhưng nó đã như chất thuốc nơi nàng ngấm vào cơ thể anh rồi, nó làm cho tim anh hồi hộp và tâm trí anh quay cuồng.
Nàng lẩm bẩm tên anh, giọng nghẹn ngào vô vọng đã làm cho nỗi đam mê của anh lớn mạnh ngoài sức tưởng tượng của anh.
Nàng lần người ra khỏi tay anh, run lẩy bẩy. Burke nằm trong bóng tối và cố bình tĩnh. Nàng vẫn còn là một cô gái, lạy Chúa nhân từ, anh đã làm nàng hồi hộp và lo sợ.
Anh đưa hai bàn tay lên vuốt mặt, anh chà thật mạnh. Anh không thấy được vì anh là một thằng khùng. Nét thơ ngây còn vương vấn trong mắt nàng kia kìa: người nào chú ý sẽ thấy thôi.
Anh lại không thấy, có lẽ vì anh không muốn thấy. Anh đã làm cho nàng đau đớn. Trong quá khứ anh đã từng bất cẩn, anh đã từng nhẫn tâm với phụ nữ, nhưng anh chưa bao giờ làm ai khó chịu.
Tìm cách để xin lỗi nàng, anh sờ tóc nàng. Erin nằm sát vào anh.
Nàng không khóc, mắt nàng ráo hoảnh, tỉnh bơ. Nàng đã chịu đựng đủ rồi, nàng không còn nước mắt nữa. Anh nghĩ mình là trẻ con chắc, đồ khùng. Nhưng làm sao nàng biết được yêu đương phải nóng bỏng chứ đừng yếu đuối?
Mặc xác tất cả, anh ấy nói ra bậy bạ lắm!
Burke với tay xuống chân giường để lấy cái mền cho nàng. Khi anh cố chọn một cái mền tốt, anh vẫn cứ vuốt ve tóc nàng.
- Erin, anh xin lỗi nhé!
Lạy Chúa, anh ấy bậy lắm nếu anh cứ chọn các chuyện dơ bẩn để nói.
- Anh đừng xin lỗi gì hết. Em không chịu được đâu. - Nàng úp mặt vào gối và cầu mong sao anh không làm lại như thế nữa.
- Thôi được. Anh chỉ muốn nói là đáng lý ra anh không được... - Cái gì? Thèm muốn nàng chăng? Lấy nàng chăng? Anh nói tiếp - Đáng ra anh phải cẩn thận với em kia.
Anh thấy ghét mình như thế là đẹp lắm rồi!
- Anh không biết được là em - anh nhận ra đêm nay là đêm tân hôn của em. Nếu anh biết thì chắc là anh phải...
- Chạy đi tìm mền chứ gì?
Nàng nói xong bèn ngồi dậy. Trước khi nàng bò ra khỏi giường, anh đã nắm cánh tay nàng lại.
- Chuyện xảy ra không có gì sai trái đâu em, chỉ có điều là mình làm hơi bậy thôi. Do anh cả.
Anh nâng cằm nàng, nàng vùng vẫy quay đi.
- Kìa em, anh bậy vì không hỏi em, nhưng anh muốn đền bù cho em.
- Chả cần thiết!
Nàng nhận ra chính lời nói dịu dàng của anh làm cho nàng dịu lại. Nàng nói tiếp:
- Em đã nói với anh là em không giận anh đâu. Đúng là lần đầu của em, nhưng Erin không phải là con nít.
- Bây giờ thì anh yêu cầu em ở lại với anh.
Anh nắm lấy tay nàng, lật ngửa bàn tay ra, anh áp môi vào giữa lòng bàn tay nàng. Khi anh nhìn lại nàng, nàng đang nhìn anh đăm đăm, môi nàng hé mở vì ngạc nhiên. Anh lại trách anh. Anh nói:
- Anh đưa em đi tắm.
- Anh sao thế?
- Đưa em đi tắm. Em sẽ thấy khỏe hơn cho mà xem.
Nói một hơi thật nhanh xong, anh đi vào phòng kế cận, Erin nhìn theo anh. Nàng tự hỏi anh định làm cái gì đây? Nàng quấn tấm ra quanh người rồi đứng dậy đợi Burke trở lại. Anh mặc chiếc áo ngủ buộc sơ sài quanh hông.
Ánh đèn trong phòng tắm chiếu ra cửa. Nàng nghe tiếng nước chảy và cảm thấy anh có vẻ ngần ngại. Nhưng chắc là nàng nghĩ sai. Anh nói:
- Đi tắm đi cho thư thái trong người. Em uống nước gì không? Trà nhé?
Nàng không đáp, chỉ lắc đầu.
- Tắm mau đi. Anh sẽ trở lại trong vài phút thôi.
Erin bình tĩnh đi vào phòng tắm, nàng ngâm mình trong bồn tắm. Nước ấm tỏa hơi làm cho nàng cảm thấy trong người tiêu tan ngay căng thẳng và đau đớn. Nàng ngâm mình sâu xuống bồn tắm, nhắm mắt lại.
Vững tâm, nàng bước ra khỏi bồn tắm. Bây giờ thì nàng phải thẳng thắn với Burke. Không khóc, không Erin thẹn, không đổ lỗi cho nhau.
Không thấy còn cái mền nào khác, nàng quấn cái khăn tắm cẩn thận quanh người rồi bước vào phòng ngủ.
Anh đã thắp nến lên. Hàng chục ngọn như thế. Erin đứng nơi ngưỡng cửa, nhìn ánh sáng dịu dàng. Lại còn cả âm nhạc nữa chứ, nhạc êm nhẹ, lãng mạn càng làm tăng thêm mùi thơm thơm của sáp và hoa. Ra trải giường mới thay và xếp góc gọn ghẽ. Erin nhìn khắp, nàng thấy như niềm tin nàng mới nhen nhóm lên bỗng đỗ sụp hết.
Anh nhìn ánh mắt của nàng hướng về chiếc giường, anh thấy một thoáng hoảng hốt hiện ra trong mắt nàng. Ánh mắt làm cho anh thấy mình có tội và anh quyết định xóa tan ánh mắt nghi ngờ đó đi. Có nhiều cách mà, nhiều cách thỏa đáng hơn. Đêm nay anh phải cho nàng thấy cả hai cách. Anh đứng dậy, tiến về phía nàng, tặng nàng một bông hồng anh vừa cắt nơi nhà tắm nắng. Anh hỏi:
- Em thấy đỡ chưa?
- Đỡ rồi!
Erin nắm lấy đóa hoa, nhưng mấy ngón tay vướng đau khi nắm lấy cành hoa. Anh lại nói:
- Em nói em không thích trà, vì vậy anh đem rượu vang.
- Tuyệt quá, nhưng em...
Lời nói của nàng bị nghẹn lại trong cuống họng, vì Burke đã nhấc bổng nàng lên trong vòng tay anh.
- Kìa, Burke!
Anh hôn vào thái dương của nàng rồi nói:
- Em nghỉ ngơi đi.
Anh bế nàng đến giường, đặt nàng tựa lên gối. Anh lấy hai cái ly rót đầy rượu vang màu vàng nhạt, đưa cho nàng một ly:
- Chúc em ngày lễ thánh Patrick hạnh phúc.
Mỉm cười, anh cụng ly với nàng. Erin gật nhẹ đầu rồi nhấp tí rượu. Nàng lập bập nói:
- Căn phòng đẹp quá... em không để ý... trước đó.
- Trời tối mà!
Anh quàng một cánh tay quanh vai nàng, rồi khi nàng vươn người lên, anh lại ngồi lùi lại. Nàng nói:
- Ờ! À này, Erin không biết những phòng khác ra sao.
- Rồi em sẽ thấy.
- Em không muốn nhòm ngó.
Nàng nhấp một ngụm rượu, rồi vô ý để cánh hồng cà vào má. Cánh hoa mềm mại, nhất là đầu hoa đang hé nở. Nàng nói:
- Một mình ở đây thì rộng quá!
- Anh chỉ dùng có mỗi một phòng lâu nay.
Nàng thấm môi. Nàng tự hỏi: Loại âm nhạc gì thế? Cullen chắc biết nhạc này. Nhạc rất hay, rất lãng mạn. Nàng nói với anh:
- Em nghe con Đại Bịp thắng trong cuộc đua mới đây. Travis nói là ngựa anh đã thắng ngựa của Durman một đoạn xa. Mọi người đều bàn về trận đua ở Kentucky và họ cho rằng con ngựa của anh thật tuyệt.
Khi nhận ra đầu nàng đang tựa trên vai anh, nàng đằng hắng giọng. Nàng muốn nhích đầu đi, nhưng anh đang vuốt tóc nàng. Nàng nói:
- Chắc anh hài lòng lắm.
- Khi thắng thì sao lại không hài lòng cho được.
- Đêm nay trong buổi tiệc, Lloyd đã nói cho em biết là con Đại Bịp là con ngựa bách thắng đấy.
- Anh chưa nói với em là đêm nay em quá tuyệt đấy.
- Vì cái áo dài mà. Dee may cho em đấy.
- Cái áo làm cho anh đứng tim.
Nàng cười khúc khích:
- Anh xạo đấy nhé!
- Thì thôi, Erin không mặc áo bảo hộ lao động nữa mà!
Nàng nhìn xéo lên mặt anh:
- Đúng, bây giờ thì em chắc là anh đã có vài cô Ai Len rồi đấy.
- Anh nhận ra anh thích đàn bà rửa bát hơn cơ.
- Em lại thấy anh thích đàn bà nói chung thôi.
- Đúng thế. Nhưng mới rồi anh lại thích những người có tàn nhang cơ.
Erin chùi mấy ngón tay lên mũi. Nàng nói:
- Nếu anh cố ve vãn em nữa thì anh nên làm cho khéo hơn.
- Làm cả hai cách mà.
Anh nâng bàn tay nàng đang nắm đóa hồng và hôn lên mấy ngón:
- Em có thể nói đôi điều tốt về anh đi.
Erin cắn môi chờ đợi cho đến lúc anh nhìn lên:
- Em nghĩ là...
Nàng bật cười khi anh cắn mấy khớp ngon tay nàng. Nàng nói tiếp:
- Này nhé, em cho là em rất thích khuôn mặt của anh.
- Anh sung sướng quá!
- Ồ, em cũng chọn phần tốt nhất rồi đấy nhé, cho nên anh nên hãnh diện đi. Và mặc dầu thân thể anh không đẹp bằng Travis, em lại thích cái phần khỏe mạnh của anh.
- Dee có biết em để ý đến chồng của chị không?
Erin vừa uống vừa cười.
- Thì có gì hại đâu khi chỉ nhìn mà thôi.
- Vậy thì em hãy nhìn đây.
Nghiêng mặt nàng về phía anh, anh hôn nàng. Môi anh dán vào thật êm, nhẹ nhàng hơn là dữ dội. Nàng thì thào:
- Đấy cũng là phương pháp anh thực hiện đó!
- Thực hiện cái gì?
- Làm cho ruột gan em bấn loạn lên!
Môi anh vẫn dính chặt vào môi nàng, anh lấy cái ly nơi tay nàng để sang một bên:
- Được không?
- Em không biết. Nhưng em muốn anh thực hiện lại đi.
Để một bàn tay lên má nàng, anh hôn mũi vào mặt nàng. Anh hít một hơi thật dài mà anh không ngờ đến, anh đợi cho môi nàng ấm lên và mềm ra. Nàng rụt rè đặt một bàn tay lên vai anh. Nàng thấy được sức mạnh của anh,... môi anh lại còn từ tốn, thật nhẹ nhàng và thật dịu ngọt. Khi anh ép môi vào, mấy ngón tay nàng co quắp lại. Bỗng nàng giãn người ra, nàng từ tốn thưởng thức nụ hôn cho đến khi anh cảm thấy nàng ngây ngất.
Anh muốn hôn từ tốn hơn, không phải vì nàng mà vì anh. Anh muốn thưởng thức, muốn khám phá, muốn mang lại khoái cảm cho cả hai người. Anh chưa bao giờ làm kẻ bận bịu với nến, với âm nhạc, và chưa bao giờ chạy theo trò lãng mạn như thế này. Bây giờ thì anh thấy mình cũng được vỗ về, được dụ dỗ như nàng.
Mùi thơm sau khi tắm xong còn vương vấn trên da thịt nàng, tươi mát và sạch sẽ. Trên người nàng, mùi xà bông tỏa ra hương thơm của nữ giới, có phần huyền bí. Da thịt nàng mềm mại. Dưới lớp da là những bắp thịt rắn chắc, kết quả của một nếp sống lao động. Anh chắc không bao giờ tìm ra được một khuyết điểm nào hết. Anh lại còn cảm thấy người nàng xôn xao lên. Bây giờ thì anh phải đối đãi với nàng như là nàng chưa bao giờ được đụng chạm đến. Ở đâu còn trinh trắng thì ở đấy phải có lòng trắc ẩn. Ở đâu có niềm tin thì ở đó phải được nể vì.
Và dù sao, nghĩ cho cùng, anh cảm thấy như chính anh đã khởi xướng ra tất cả.
Nàng nghe tiếng ra trải giường kêu sột soạt khi anh chuyển người. Cơ thể anh cần hoạt động trong khi nàng sợ sệt tránh né. Nàng nhắc nhở mình: chuyện tự nhiên thôi mà. Và bây giờ thì nàng không mong chờ nữa. Nàng không muốn phải thất vọng nữa. Rồi nàng nín thở khi một luồng khí lạnh chạy trên da thịt nàng. Bối rối, nàng đưa một tay lên che ngực. Anh nói:
- Anh hứa sẽ làm cho em hạnh phúc.
Anh nhích người lui để vuốt hết tóc nơi mặt nàng. Mấy ngón tay anh luống cuống. Lạy Chúa, anh phải vững vàng, anh nhắc nhở mình. Anh không được để mất tự chủ, dù chỉ một giây.
Nàng không tin anh. Ngay cả khi nàng dang tay đón nhận anh, anh cũng thấy là nàng không tin anh. Thế rồi anh lại đặt môi xuống môi nàng, và anh chỉ còn nghĩ đến Erin mà thôi.
Anh chưa bao giờ là một người tình ích kỷ, nhưng anh cũng không bao giờ là một người tình vị tha. Bây giờ anh thấy mình tảng lờ không để ý đến nhưng nhu cầu của mình đối với nàng. Khi anh sờ nàng, thì không phải để thỏa mãn mình mà để mang đến cho nàng những đam mê mà anh có. Anh cảm thấy những biến đổi trong nàng xảy ra từ từ, anh cảm thấy cơ thể nàng từ từ thư giãn ra, nàng mơ màng thầm gọi tên anh.
Nàng chờ đợi, nàng ôm ấp, nàng chờ nhịp độ của anh, chờ sức ép nơi anh, chờ đau đớn. Nhưng anh lại từ tốn với nàng, anh âu yếm nàng làm cho nàng thật sự được hưởng hạnh phúc. Anh vuốt ve, mơn trớn, nâng niu cho đến khi nàng thấy mình trôi bồng bềnh trên không trung. Cái cảm giác có thể bị tổn thương trở lại với nàng, nhưng nàng không hoảng hốt.
Anh thường sống ào ạt, yêu cuồng nhiệt rồi bỏ đi. Thắng, thua hay rút. Bây giờ thì anh thấy anh có thể chết một cách hạnh phúc, nếu anh được ở yên chốn này. Một khi mà Erin còn nằm với anh.
Ý nghĩ ấy làm cho anh dao động. Erin ở lại với anh. Anh bắt đầu nghĩ đến điều đó khi nào? Từ khi anh để mắt đến nàng. Lạy Chúa nhân từ, anh yêu nàng. Cả cuộc sống của anh có khi nào anh lưu tâm đến một người đàn bà nào đâu. Thế rồi có kẻ nào đó đã bung cái dù ra, và anh đã rơi xuống, giáp mặt với một thiếu nữ, rồi yêu nàng trước khi anh kịp rơi xuống mặt nước.
Anh không có thì giờ đáp xuống nữa. Đời sống của anh bất định, anh thích như thế. Anh làm chủ ngày tháng của anh, làm chủ quyết định, làm chủ đi lại. Anh có kế hoạch, anh có chỗ để đi. Anh có... không có gì nữa, anh nghĩ như thế. Tuyệt đối không có gì nếu như không có nàng.
Nhắm mắt lại, anh nghĩ đến điều đó. Thật khùng, anh thật khùng. Làm sao mà anh lại cho đấy là tình yêu? Trong đời, anh chỉ yêu một người, và cũng lâu rồi. Anh là một con người quyết định, một người hay di chuyển. Nếu anh ở lại một chỗ quá lâu, là chỉ vì... vì không có cuộc chơi nào tốt hơn, thế đấy. Nhưng anh biết đấy chỉ là nói láo.
Anh phải dành một đặc ân cho hai người, đi một chuyến Monte Carlo. Anh nên để công việc mà ra đi vào sáng mai. Mặc xác trang trại, mặc xác trách nhiệm. Anh lấy đồ và đi, như anh thường làm. Không có gì níu giữ anh được.
Nhưng bàn tay nàng đang để trên trái tim anh.
Anh sẽ không đi đâu hết. Nhưng có lẽ đã đến lúc anh tăng thêm tiền cá cược và đánh ván bài của anh. Anh hỏi nàng:
- Em khỏe chứ?
Erin gật đầu, rồi ngẩng mặt nhìn anh:
- Em cảm thấy... Chắc anh cho là em điên.
- Có lẽ thế. Em cảm thấy ra sao?
- Muốn đẹp.
Nàng cười và quàng hai tay quanh cổ anh:
- Em cảm thấy thích hầu hết các phụ nữ đẹp trong xã hội.
- Em sẽ được đẹp.
Anh lẩm bẩm, rồi trong một thoáng, anh biết là dù anh cố gắng hết mình ra sao, anh cũng đã bị ràng buộc vào nàng rồi.
Nàng áp sát vào anh để hôn anh, nàng hôn quanh hàm của anh, hôn dưới cổ anh:
- Em không muốn nghĩ ngợi gì khác nữa.
- Thì em đừng nghĩ. Không có lý do gì em phải nghĩ mãi như thế này nữa. Ngày mai chúng ta sẽ mang đồ đạc của em về đây.
- Đồ đạc gì?
Vẫn cười, hai cánh tay vẫn quàng quanh cổ anh, nhưng nàng ngẩng đầu lui nhìn anh.
- Bất cứ đồ đạc gì của em. Đêm nay thì không di chuyển được rồi. Ngày mai cũng được.
Nàng từ từ rút tay ra khỏi cổ anh:
- Di chuyển à? Burke này, em đã nói với anh trước rồi mà, em không sống với anh ở đây được.
- Sự việc đã đổi thay rồi.
Anh nói gọn lỏn như thế, rồi với tay lấy chai rượu. Anh ước chi đây là uýt ky. Nàng đáp:
- Vâng, nhưng vẫn không có gì thay đổi. Cái gì xảy ra đêm nay...
Nàng đã có những kỷ niệm đẹp nhất trong đời, nàng không muốn làm hỏng nó đi bằng cách nói chuyện về việc chia sẻ đời sống với anh, đời anh không thực chút nào hết.
- Em muốn nhớ lại những kỷ niệm này. Em muốn nghĩ rằng sẽ có lúc chúng ta có thể yêu nhau như thế này lại, nhưng như thế không có nghĩa là em sẽ hắt những đức tin của em qua một bên rồi chuyển sang làm tình nhân cho anh.
- Em là người anh yêu!
- Cũng chả nhằm nhò gì!
Nàng dợm bỏ đi nhưng anh đã nắm lấy vai nàng. Cái ly lăn xuống nền nhà vở toang.
- Anh muốn em, em không biết sao?
Ánh sáng của tình yêu đã thay đổi. Niềm tự hào đã khiến cho nàng giận dữ:
- Có phải anh cho tôi là phải đến ở đây để thuận tiện cho anh mỗi khi anh muốn tôi vào giường chứ gì? Này, tôi không phải công cụ cho anh hay bất kỳ ai. Mặc xác anh, Burke Logan ạ!
Nàng đẩy anh ra và tung hai chân ra khỏi giường, nhưng nàng bỗng bị anh kéo lui và bị kẹp dưới người anh:
- Anh thật chán em vì em cứ muốn làm cho anh bực mình.
- Anh tập cho quen đi. Bây giờ anh cất tay đi. Tôi về đây.
- Không, em không được về!
Nàng nheo mắt lại:
- Anh không thể giữ tôi lại đây được.
- Phải cho bằng được chứ!
Rồi nàng vặn người để thoát ra. Trước khi anh kịp thấy được, nàng đã cắn vào cánh tay anh. Anh chửi thề, rồi hai người lăn từ đầu giường này đến đầu giường kia và anh vẫn giữ chặt nàng.
- Tôi thề với anh là lần sau tôi sẽ cắn cho chảy máu đấy. Bây giờ anh hãy để cho tôi đi.
- Câm mồm lại, đồ Ai Len cứng đầu điên khùng!
- Anh gọi như thế hả? - Erin rít hai hàm răng lại. Nàng nói tiếng Ai Len.
Anh tự nhủ: không phải lúc để đùa. Nhưng biết làm gì bây giờ. Anh hỏi:
- Nói gì thế?
- Một lời thề độc đấy. Nó có nghĩa là: bà tôi là một phù thủy. Nếu anh may mắn anh sẽ chết yểu.
- Rồi để em thành góa phụ à? Không may tí nào cả.
- Có thể anh còn sống, nhưng anh sẽ đau đớn... mà anh nói cái gì thế?
- Chúng ta sẽ làm đám cưới.
Vì miệng nàng yếu đi rồi, xương nàng mềm đi rồi, anh thả nàng ra để mút vết thương trên tay mình:
- Anh vui mừng vì thấy răng em vẫn còn tốt đấy!
Anh với tay lấy điếu thuốc trên giường ngủ:
- Không nói gì hết sao, cô em Ai Len?
- Làm đám cưới à?
- Đúng vậy. Ngày mai chúng ta bay đi Vegas, nhưng chắc là Dee sẽ làm cho anh lo đấy. Anh định chúng mình sẽ làm giấy hôn thú rồi tổ chức đám cưới ở đây trong vòng ít hôm nữa.
"Ít hôm nữa", nàng lắc đầu cho tỉnh táo rồi ngồi dậy:
- Em chắc là rượu làm cho em rối trí mất!
Hay là rượu làm cho anh rối trí, nàng nghĩ: thật không thể hiểu nổi. Anh châm điếu thuốc rồi nói:
- Anh muốn có em mà!
Giọng anh thành thực, anh định nói làm sao cho nàng dễ thông cảm nhất:
- Anh muốn có em, mà em lại không muốn sống với anh. Mà đây là một giải pháp hợp lý nhất.
- Giải pháp à?
Anh bình tĩnh phà hơi thuốc, làm như anh không quan tâm đến câu hỏi của nàng. Anh hỏi:
- Em định dành hết thời gian còn lại đêm nay để lập lại những điều anh vừa nói sao?
Nàng lại lắc đầu. Cố giữ bình tĩnh, nàng nhìn anh, cố tìm xem có dấu hiệu gì lạ không. Nhưng đôi mắt anh nhắm lại, mặt anh tỉnh khô. Anh là một tay bài gian bạc lận, nên anh không chịu đánh những con bài chủ yếu mà anh đang có. Nàng hỏi:
- Tại sao anh lại làm đám cưới?
- Anh không biết. Trước đây anh chưa bao giờ làm đám cưới với anh hết.
Anh phà một hơi thuốc, rối nói tiếp:
- Anh không định cưới hỏi gì hết. Anh chưa bao giờ hình dung ra việc ấy.
- Em nghĩ là anh đã bốc đồng rồi đấy.
- Anh không bốc đồng gì hết.
Burke nhìn đầu điếu thuốc đang hút, rồi anh thổi tàn đi.
- Anh chưa bao giờ yêu cầm một người đàn bà nào làm đám cưới với anh hết, chưa bao giờ anh muốn người đàn bà nào làm đám cưới với anh hết. Mà anh chỉ yêu cầu em thôi.
- Anh có...
Nàng muốn hỏi "anh có yêu em không?" nhưng nàng không nói hết câu. Bất kỳ câu trả lời nào cũng không đúng hết, bởi vì nàng đã tự nêu lên câu hỏi. Nàng hỏi anh:
- Có phải anh đã nghĩ rằng những điều chúng chia xẻ đêm nay đủ để chúng ta làm đám cưới?
- Không phải thế! Nhưng chúng ta đã hiểu nhau quá rồi, chúng ta đã hiểu nhau đầy đủ rồi, em sẽ làm cho anh hạnh phúc, em sẽ làm cho anh phấn khởi, và em sẽ là người trung thực với anh. Anh không đòi hỏi gì nhiều hơn.
Rồi anh mạnh dạn nói tiếp:
- Anh sẽ cho em tất cả những gì em hằng mong ước. Một ngôi nhà xinh xắn. một cuộc sống an lành, em sẽ đóng vai trò quan trọng trong cuộc đời anh.
Nàng nghe anh nói xong, ngẩng đầu lên. Thế là đủ rồi. Phải chăng nàng thật sự đóng vai trò quan trọng trong cuộc đời anh. Nàng hỏi:
- Anh muốn thế thật sao?
- Anh ít khi nói ra những điều anh không muốn.
Vì anh muốn thế, anh với tay nắm lấy tay nàng, anh nói tiếp:
- Đời là một canh bạc, cô em Ai Len ạ, em nhớ chứ?
- Em nhớ.
- Nhiều cuộc hôn nhân tan vỡ vì người ta cứ nghĩ rằng với thời gian hôn nhân sẽ thay đổi được người bạn đời của mình. Nhưng anh không muốn thay đổi em, anh thích em vẫn là em thôi.
Anh nắm mấy ngón tay nàng đưa lên môi mình, và lòng nàng chỉ còn biết thổn thức, không còn phán đoán gì được nữa. Nàng nói:
- Em cũng nghĩ là em phải để cho anh sống theo sở thích của anh.
Cánh Hồng Ailen Cánh Hồng Ailen - Nora Roberts Cánh Hồng Ailen