Chương 7: Chương 6
uan Tình? Cô là Quan Tình có phải không?"
Tiếng gọi lớn từ cửa công ty truyền đến làm cho Quan Tình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông mặc đồng phục của công ty chuyển phát, khuôn mặt có chút làm cô thấy quen thuộc lại xa lạ, đang nhiệt tình vẫy mạnh tay về phía cô. Đó là ai nha?
"Là bạn à?" Một đồng nghiệp hỏi.
Cô đầu tiên là lắc đầu, suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng. Đối phương nếu đã gọi ra tên của cô, hẳn là người quen biết cô.
"Tôi đi sang đó một chút." Cô nói với đồng nghiệp, xoay người đi về phía cửa lớn.
"Oa, Quan Tình, đã lâu không gặp, tôi cũng không biết em làm việc ở nơi này, nhưng lần trước tôi đến vì sao cũng chưa từng thấy em đâu?" Người đàn ông hưng phấn nhiệt tình hỏi thăm biểu đạt tình cảm dạt dào.
"Thư ký Quan thư ký, hai người quen nhau sao?" Nữ nhân viên phòng hành chính tổng hợp tò mò nhìn qua lại bọn họ.
"Đúng vậy, chúng tôi bạn học trung học." Người đàn ông nhanh chóng trả lời.
Quan Tình trừng mắt nhìn. Bạn học trung học? Vừa nghe nói như vậy, cô liền hơi chút có chút ấn tượng.
"Anh là... Chung..." Chung cái gì nha, cô không nhớ nổi tên của hắn.
"Chung Huy Minh."
"Đúng, Chung Huy Minh." Cô đã đem người và tên người đối diện nhập được vào một chỗ, "Đã lâu không gặp, anh thay đổi nhiều quá, tôi hầu như không thể nào nhận ra được anh."
"Là thay đổi trở nên đẹp trai hơn hay là anh tuấn hơn?" Chung Huy Minh đưa tay xuống dưới cằm tạo kiểu hỏi.
Cô bị hắn chọc nhịn không được nở nụ cười, nhớ rõ hắn từ lúc trung học đã đặc biệt yêu thích nói đùa.
"Em có được thông báo từ hội đồng học không?" Hắn lại hỏi.
"Hội đồng học?" Cô ngây ngốc sửng sốt một chút, "Khi nào thì đã thành lập hội đồng học? Là ai chủ trì? Tôi cũng muốn gia nhập."
"Từ Cốc Yến. Tôi nhớ rõ hai người các em lúc ấy tình cảm tốt lắm, cô ấy làm sao có thể không thông báo cho em?"
"Đại khái là tôi đã chuyển nhà vài lần, chúng tôi đã nhiều năm không liên lạc rồi."
"Vậy thì cô ấy nhất định phải rất cảm ơn tôi rồi, tôi thế mà gặp lại được em." Chung Huy Minh với vẻ mặt đắc ý, "Em muốn tham gia không?"
"Khi nào vậy?"
"Là thứ Bảy này."
"Được." Quan Tình không chút do dự gật đầu. Đang nhìn về phía sau Chung Huy Minh, cô bỗng nhiên cũng nghĩ đến không biết những người bạn cũ mười mấy năm chưa gặp bây giờ đã thay đổi ra sao nữa, kết hôn chưa, sinh con chưa? Công việc hiện tại ở công ty, ngành nghề nào, làm vị trí gì? Thật sự là càng suy nghĩ càng tò mò, càng suy nghĩ càng nóng lòng muốn gặp nha.
"Thật tốt quá, ngày mai tôi đem thư thông báo mời đến cho em xem được chứ?"
"Được." Cô gật gật đầu.
"Vậy ngày mai gặp." Hắn khoái trá vẫy tay.
"Ngày mai gặp."
"Anh Chung đó thích chị." Sauk hi Chung Huy Minh đi ra khỏi cửa lớn của công ty, tiểu thư hành chính tổng hợp thình lình nói ra một câu như vậy.
Quan Tình sửng sốt một chút, nhịn không được nở nụ cười. "Em từ chỗ nào mà nhìn ra hắn thích chị?"
"Chị không phát hiện hắn cười đến toe toét sao?"
"Đó là bởi vì chị là bạn tốt nhưng đã mất liên lạc nhiều năm với người chủ trì hội đồng học lần này, hắn thích bạn học Từ Cốc Yếu của chị." Quan Tình cười nói xong rồi xoay người đi về văn phòng.
"Là như vậy sao?" Tiểu thư hành chính tổng hợp thì thào tự nói. Tổng cảm thấy sự tình giống như không đơn giản như vậy, bất quá nói trở lại, chuyện này cũng không liên quan hệ đến mình, ân, vẫn là làm việc đi.
"Đồng học hội? Vì sao trước giờ chưa nghe em nhắc tới?"
Đột nhiên nghe thấy bà xã nói ngày mai muốn đi họp mặt bạn cũ, Khấu Lợi không nhịn được nhíu mày lại, anh vốn còn có kế hoạch muốn dẫn cô đi đến Nghi Lan Độ nghỉ hai ngày một đêm, sao biết được anh còn chưa có mở miệng, cô lại nói trước với anh là có việc.
"Em chưa có nói qua với anh sao?" Quan Tình lộ ra biểu tình mờ mịt.
"Chưa có." Anh khẳng định nói.
"Thật xin lỗi, có thể là do em bận việc hai ngày nay, đã quên nói." Hai tay cô vừa tạo thành chữ thập vừa biết lỗi nói. "Ngày mai em muốn đi tham gia họp mặt bạn trung học. Ông xã, đây là lần đầu tiên em tham gia họp lớp từ sau khi tốt nghiệp trung học đến giờ, đã muốn hơn mười năm chưa gặp mặt bạn cũ, em thật sự rất muốn gặp lại nha."
Thấy vẻ mặt đầy mong chờ của cô, anh bỏ xuống ý định tạt cho cô gáo nước lạnh, đành phải nói: "Có thể cùng bạn tham gia không?"
"Sao?" Nghe nói như thế, cô liền ngây ngốc sửng sốt một chút.
"Anh nói có thể cùng bạn tham gia không?" Anh lại hỏi một lần.
"Em không biết, trong thư thông báo không có đăc biệt nhắc đến chuyện này." Cô thành thật lắc đầu.
"Anh có thể đi cùng không?"
Cô có chút khó xử, thế nào cũng không nghĩ đến anh lại có ý muốn cùng cô đi tham gia họp lớp. Anh không biết là ngoại trừ bà xã của mình, đều không biết tất cả những người khác, cùng họ gặp mặt như vậy rất kỳ quái sao?"
"Như thế nào, anh có thể đi không?" Anh không buông tay hỏi lại một lần.
"Anh vì sao lại muốn đi? Đó là hội bạn cũ của em, những người đi là bạn thời trung học của em, một người anh cũng không quen, anh muốn đi làm chi?" Vẻ mặt của cô bối rối khó hiểu nói thẳng ra.
"Anh không thể đi làm quen với bạn bè của em sao?" Khấu Lợi trừng cô liếc mắt một cái, có chút khó chịu nho nhỏ.
"Không phải không thể, chỉ là rất kỳ cục." Cô khẽ nhíu mày.
"Cho nên, em không hy vọng anh đi theo em phải không?" Khẩu khí của anh có chút bị tổn thương.
"Không phải là vấn đề em không hy vọng, mà là nếu không ai cùng bạn tham gia, chỉ có em đưa anh đi cùng, thì không phải có cảm giác rất kỳ cục hay sao? Hơn nữa còn có một chuyện làm em không thể không lo lắng đến hậu quả."
"Chuyện gì?"
"Em có một người bạn học cũ làm ở công ty chuyển phát, công ty chúng ta là khách hàng do anh ấy phụ trách, anh ấy sẽ thường xuyên tới công ty của chúng ta nhận hàng gửi.
"Cho nên sao?"
"Anh nghe còn không hiểu sao? Nếu anh đi theo em như vậy, anh ấy sẽ biết anh là ông xã của em, đến lúc đó người trong toàn công ty cũng sẽ biết được." Cô nhíu nhíu mày, trên mặt tràn đầy biểu tình phiền não.
Tuy rằng thực ra khi cô thầm nghĩ đến chuyện này, hoàn toàn không lo lắng đến tâm tình của anh, nhưng khi nhìn đến bộ dáng phiền lòng như vậy của cô, Khấu Lợi vẫn là có loại cảm giác luyến tiếc.
"Một khi đã như vậy, anh không đi là được rồi, em không cần phải phiền não như vậy."
"Thật vậy sao? Nhưng là anh muốn đi có phải không?" Cô chằm chằm nhìn anh.
Anh không có trả lời, chỉ là vươn tay cẩn thận sờ lên khuôn mặt trắng nõn của cô, "Bà xã xinh đẹp động lòng người như vậy, không giám sát chặt chẽ chút sao được đây?"
Quan Tình trong nháy mắt liền bị anh chọc nở lên nụ cười. Mặc kệ anh nói thật hay là chế nhạo, cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ! Phụ nữ a, thật là dễ dỗ.
"Ngày mai học mặt bạn cũ xong em sẽ về nhà ngay lập tức." Cô cam đoan nói, "Sau đó chúng ta lại cùng đi ăn buổi tối được không?"
"Ngày kia muốn em đi cùng anh cả một ngày."Anh thêm vào một yêu cầu.
"Được. Mặc kệ anh muốn làm cái gì em cũng làm cùng anh." Cô không chút do dự nhận lời.
"Mặc kệ anh muốn làm cái gì?" Anh khẽ nhướn mày.
"Vâng, mặc kệ anh muốn làm cái gì." Cô kiên định gật đầu.
"Vậy theo giúp anh ở trên giường cả một ngày, em cảm thấy thế nào?" Anh đột nhiên đổi sang biểu tình ái muội, đem mặt nghiêng về phía cô.
Quan Tình ngẩn ngơ, khuôn mặt nhịn không được ửng hồng lên, đưa tay thúc đánh anh một chút. "Sắc lang!"
Anh lại còn là cười ha ha lên, thật vui vẻ vì người mình lấy về là cô, mà không phải là người nào khác.
Dáo dác xoay vòng tìm người, bỗng nhiên quay đầu, người ấy lại ở nơi đèn đuốc lập lờ ngay gần bên ta.
Sau khi buổi họp lớp cùng bạn cũ vui vẻ kết thúc, Quan Tình vẫy tay chào tạm biệt cùng từng người bạn học cũ, một mình đi ra khỏi nhà hàng, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gọi lớn dồn dập.
"Quan Tình, chờ tôi một chút."
Cô dừng bước chân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chung Huy Minh đã nhanh chóng chạy về phía mình.
"Làm sao vậy, có việc gì sao?" Cô khó hiểu hỏi.
"Em phải về rồi sao?"
Cô đương nhiên gật đầu. "Buổi họp lớp không phải đã xong rồi à"
Hắn đầu tiên là gật đầu, lại chợt hỏi cô, "Em tự lái xe đến sao?"
Cô lắc đầu, còn chưa kịp mở miệng nói điều gì, lại nghe hắn hỏi, "Vậy em muốn về nhà bằng phương tiện gì?"
"Gọi taxi đi." Vừa rồi khi cô gọi điện thoại cho Khấu Lợi, anh nói tạm thời đang bận việc cho nên không thể đến đón cô.
"Vậy để tôi đưa em về." Chung Huy Minh lộ ra biểu tình mừng rỡ.
Quan Tình kinh ngạc sửng sốt một chút, nghi hoặc nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới lời nói của đồng nghiệp trong công ty "Anh Chung thích chị." Cô vội vàng lùi về sau từng bước một.
"Chung Huy Minh, tôi đã kết hôn, anh không biết sao?" Cô bày tỏ vẻ mặt nghiêm túc, cảnh giác nhìn hắn, cho hắn thấy thân phận của mình.
"Tôi biết." Hắn không chút do dự gật đầu.
Cô lại sửng sốt một chút. "Nếu biết, anh vì sao còn muốn đưa tôi về nhà? Theo tôi được biết, nhà anh và nhà tôi vừa vặn lại là ở hai hướng trái ngược nhau không phải sao? Anh không phải muốn theo đuổi tôi chứ?" Cô nhanh miệng đem nghi vấn trong lòng hỏi ra.
Chung Huy Minh ngây người một chút, cứng họng nhìn cô trong chốc lắt, nhịn không được nở nụ cười.
"Không phải, em hiểu lầm." Hắn cười không thể át nói.
Quan Tình nhịn không được xấu hổ đỏ mặt. Đều do người đồng nghiệp làm hành chính tổng hợp kia nói lung tung, mới có thể hại cô mất mặt như vậy, bất quá nói lại hắn cũng có sai.
"Nêu không phải, anh làm chi nhiệt tình muốn đưa tôi về nhà như vậy a?" Cô trừng mắt nhìn hắn trách tội.
"Bởi vì tôi có chuyện cần nhờ vả em." Chung Huy Minh dừng lại tiếng cười, đột nhiên đổi sang biểu tình nghiêm túc đứng đắn.
"Chuyện gì?" Dáng vẻ nghiêm túc của hắn làm cho cô cũng đổi sang vẻ đứng đắn hẳn lên.
"Tôi nghe nói em đi theo làm việc bên cạnh Giám đốc công ty Quan Lợi đã lâu, Giám đốc còn rất tôn trọng ý kiến của em, có phải vậy không?
"Anh nghe ai nói?" Cô tò mò hỏi.
"Đồng nghiệp của em."
"Anh muốn tôi làm cái gì?"
Hắn có chút khó có thể mở miệng do dự một chút, rồi mới thong thả bắt đầu nói với biểu tình ngượng ngùng, "Em có thể giúp tôi, để công ty của bên em tiếp tục ký hợp đồng cùng với công ty chuyển phát của chúng tôi không?"
"Công ty của bên anh và Quan Lợi làm sao vậy? Nếu hợp tác thuận lợi như vậy, theo lý mà nói, hẳn là sẽ trực tiếp tiếp tục ký hợp đồng không phải sao?" Cô trừng mắt nhìn, khó hiểu hỏi.
"Đúng, vốn là đang hợp tác thuận lợi, nhưng gần đây có đối thủ nhảy ra tranh giành, làm phát sinh chuyện xấu trong quan hệ hợp tác giữa hai bên." Chung Huy Minh bất đắc dĩ nói.
"Cho nên, công ty chúng tôi quyết định cùng với công ty chuyển phát gian dối kia rồi sao?
"Theo tin tức xung quanh nói thì hình như là vậy."
"Nghe nói thì tức là còn chưa xác định mà, đúng không?"
"Cũng có thể nói như vậy, cho nên tôi mới có thể hỏi nhờ em giúp việc này, nếu em thật sự có chút ảnh hưởng đến Giám đốc Quan Lợi như như người khác nói, có thể giúp tôi chứ?" Hắn lấy vẻ mạt thỉnh cầu, chịu ơn thêm bất đắc dĩ nhìn cô.
"Anh yên tâm đi, là bạn học cũ, tôi nhất định sẽ giúp anh trong việc này, anh chờ nghe tin tức tốt đi." Quan Tình nghĩa bất dung từ (?) vỗ ngực, mười phần tin tưởng cam đoan nói với hắn.
"Thật vậy chăng? Cám ơn em, Quan Tình." Hắn nghe vậy đuôi lông mày nhếch lên vui vẻ, nhất thời kích động không thể kiềm chế nắm lấy hai tay của cô dùng sức nắm, sau đó lại dang rộng hai tay dùng sức ôm cô.
Đối với hành động xảy ra thình lình của hắn, Quan Tình bị dọa đến cứng ngắc cả người, hai tay không biết làm sao giơ giữa không trung, cả người đều ngây ngốc. Giây tiếp theo, khi cô bỗng nhiên hoàn hồn định đưa tay đẩy hẳn ra, hắn đã bị người khác dùng lực đẩy ra xa, một tiếng rống to không thể kiềm chế tức giận cùng lúc vang lên bên tai cô.
"Đáng chết!"
Sau đó, cô liền thấy Khấu Lợi, người vừa nói với cô rằng đang có việc, xẹt qua trước mắt, hung hăng đánh một quyền vào mặt Chung Huy Minh, hắn bị đánh lảo đảo lui vài bước về phía sau, ngã ngồi lên mặt đất.
"Ông xã, dừng tay! Anh hiểu lầm rồi!" Mắt thấy anh sắp sửa xông lên phía trước, lại vung tay đánh Chung Huy Minh, Quan Tình nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, lớn tiếng kêu lên.
"Hiểu lầm?" Khấu Lợi đột nhiên dừng lại bước chân, vẻ mặt phẫn nộ quay đầu trừng cô, "Tận mắt nhìn thấy, em lại còn nói cho anh rằng đây là hiểu lầm?"
"Chuyện này thật là hiểu lầm, anh ta chỉ là cao hứng, nhất thời không kiềm chế được mới có thể làm ra hành động vừa rồi, không có ý gì khác." Cô vội vàng giái thích, ngưng một chút lại bổ sung, "Anh ta biết em đã kết hôn."
Nghe được một câu cuối cùng, lửa giận của anh mới thoáng hạ nhiệt độ một chút, nhưng là vẫn rất tức giận như cũ.
Tên hỗn đãn chết tiệt này, cũng dám động thủ chạm vào bà xã của anh! Muốn tìm cái chết sao?
"Hắn biết em đã kết hôn có chồng, lại còn làm ra loại hành động như vừa rồi là có ý gì?" Hắn lạnh giọng hỏi, đồng thời hung hăng trừng hướng người đàn ông kia đang chật vật vừa chà lau vết máu nơi khóe miệng, vừa nặng nề đứng lên.
"Tất cả chỉ là hiểu lầm, anh ta chỉ là quá cao hứng, cao hứng đến mức không thể kiềm chế, không có ý gì khác." Quan Tình đi đến bên người Khấu Lợi, thân mật ôm lấy cánh tay anh. Làm như vậy vừa là để trấn an anh, vừa là để phòng ngừa anh lại ra tay đánh người.
"Hắn cao hứng vì cái gì?" Anh trừng mắt.
"Em đã đồng ý giúp anh ấy sẽ nói tốt về công ty của anh ấy với giám đốc Quan Lợi, để cho công ty chuyển phát bên anh ấy tiếp tục hợp tác với Quan Lợi." Cô liếc mắt một cái nhìn Chung Huy Minh cả người ngây ra như phỗng vì nhận ra Khấu Lợi.
"Hắn mơ tưởng!" Khấu Lợi thốt ra.
"Ông xã, anh đừng như vậy mà." Cô làm nũng với giọng điệu tha thiết.
Anh phụng phịu, mím môi không nói một câu,
"Ông xã, em đã đồng ý với anh ấy, anh muốm em béo nhờ nuốt lời sao?" Dán tại bên cạnh người anh, cô nũng nịu nói.
Khấu Lợi vẫn như cũ mím môi không nói một câu.
"Ông xã ~" Cô nhẹ nhàng lay đẩy tay anh. "Nếu anh không đồng ý như vậy, em đây đành phải nghĩ ra cách khác để giúp anh ấy, ưm, có lẽ em đến công ty chuyển phát của anh ấy trợ giúp cũng được lắm..."
"Em dám!" Anh tức giận gầm nhẹ.
"Nếu anh thật sự không chịu giúp chuyện này, em chỉ có thể làm như vậy nha, dù sao bây giờ em cũng không thiếu tiền, đến công ty anh ấy giúp đỡ ít nhất cũng có thể thay anh ấy giảm bớt chút chi phí nhân sự. Không thể khai nguyên, chỉ có thể tiết lưu nha, bằng không có thể làm sao bây giờ?" Quan Tình lấy vẻ mặt vô tội biểu tình nhìn hắn nhún vai nói.
"Em cố ý có phải không?" Sauk hi anh trừng mắt nhìn cô một lúc lâu, bất mãn nói.
"Cố ý cái gì?" Cô tiếp tục tỏ vẻ vô tội.
"Cố ý nói như vậy, sau đó anh sẽ đồng ý với yêu cầu của em."
Cô dùng sức khẽ mím môi, lại vẫn không kiềm chế được khóe miệng dần dần cong lên, cuối cùng rốt cục vẫn là nhịn không được bật cười.
"Đúng." Cô lên tiếng, thành thành thật thật gật đầu, lại lần nữa làm nũng lay lay anh, "Được rồi, giúp chuyện này đi, được không, ông xã ~ ông xã ~"
"Em chính là nhất định phải ăn anh có phải không?" Bị cô lôi tới lôi lui như vậy, Khấu Lợi làm sao còn có thể cự tuyệt yêu cầu của cô, chỉ có thể trừng mắt nhìn cô.
Nghe được anh nói những lời này, cô chỉ biết không thành vấn đề. Cô cao hứng nhảy cẫng lên, dùng sức ôm anh một chút, lại hôm anh một chút.
"Cảm ơn anh, ông xã." Cô lớn tiếng nói, tiếp theo quay đầu nhìn về phía Chung Huy Minh vẫn đang ngây ra như phỗng, giơ tay biểu hiện đã thành công với hắn, tuyên bố nói: "Không thành vấn đề."
"Nếu không thành vấn đề thì đi thôi." Tuyệt đối không thích cô đem lực chú ý đặt ở trên người một người đàn ông không phải là mình, Khấu Lợi ngoan độc trừng mắt nhìn Chuyng Huy Minh liếc mắt một cái, đưa tay ôm lấy thắt lưng của cô.
"Được." Quan Tình cảm thấy mỹ mãn gật đầu, "Chung Huy Minh, tôi đi trước, bye bye." Lúc này cô đột nhiên nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng.
"Ông xã, chờ một chút, em đã quên một chuyện vô cùng quan trọng." Cô vội vàng khéo Khấu Lợi.
"Chuyện gì?"
"Đến đây." Cô không có trả lời anh, mà là trực tiếp kéo anh đến trước mặt Chung Huy Minh.
Khấu Lợi hoàn toàn không biết cô đang làm cái quỷ gì, nhưng là gặp mặt "tình địch" hết sức đỏ mắt, anh híp lại hai mắt, hung hăng trừng mắt tên chết tiệt trước mặt này, to gan dám chạm vào tay của vợ anh, còn dám ôm cô, dùng ánh mắt giết hắn.
"Anh đừng như vậy, anh ấy sẽ sợ hãi." Quan Tình vừa bực mình vừa buồn cười liếc mắt nhìn ông xã một cái, lại đẩy anh một chút, lúc này mới quay đầu sang nhìn Chung Huy Minh.
"Chung Huy Minh, anh nhận ra anh ấy có đúng không?" Cô chỉ vào ông xã thích ăn dấm chua ở bên cạnh.
Chung Huy Minh nuốt nước miếng xuống, cả người cứng ngắc gật đầu. Trời ạ, hắn căn bản không nghĩ tới chồng của Quan Tình thế nhưng lại chính là ông chủ của Quan Lợi, vì sao người của Quan Lợi chưa từng đề cập đến chuyện này với hắn đây? Bọn họ là cố ý hãm hại hắn chứ?
Bộ dạng khẩn trương của hắn làm cho Quan Tình không hiểu muốn cười.
"Anh không cần phải phẩn trương như vậy, anh ấy sẽ không động thủ đánh anh lần nữa đâu." Cô nói, "Còn có, tôi muốn nói câu thành thật xin lỗi anh vì hành động đánh anh vừa rồi của anh ấy."
"Không, không cần, tôi cũng có sai... Không phải, tôi nói là, tất cà đều là lỗi của tôi, là lỗi của tôi." Hắn nhìn lén Khấu Lợi liếc mắt một cái, nhanh chóng sửa miệng.
Khấu Lợi hừ lạnh một tiếng.
Cô hoàn toàn không biết nên làm gì với ông xã đến bây giờ còn ghen lại muốn phát hỏa, đành phải nhanh chóng đem chuyện muốn nói nói một câu.
"Chung Huy Minh, chuyện tôi và Khấu Lợi là vợ chồng là một bí mật, nhân viên của Quan Lợi không ai biết, cho nên tôi hy vọng anh có thể giúp tôi giữ bí mật này, đừng nói ra ngoài có được không? Làm ơn."
"Hắn dám nói ra ngoài, hắn nhất định phải chết." Khấu lợi thình lình quăng ra một câu ngoan độc nói.
"Ông xã!" Quan Tình chịu không nổi kêu lên. Thật là muốn bị anh... cô thật sự là không biết nên tức chết, vẫn là chịu thua, anh rốt cuộc muốn ăn dấm chua tới khi nào nha?
Quên đi, vẫn là nhanh chút rời đi là được, miễn cho anh như thế này lại nổi bão động thủ đánh người, hoặc rà nói ra lời lẽ gì đó làm cho cô cảm thấy thật xin lỗi đối với Chung Huy Minh.
"Tóm lại, chính là cám ơn anh thay chúng tôi giữ bít mật là được rồi. Chúng tôi đi đây, bye bye." Sauk hi nói xong, cô nhanh chóng lôi kéo ông xã còn đang nhe răng trợn mắt nhìn người ta rời đi.
"Xe của anh đậu ở chỗ nào? Anh không phải nói là tạm thời có việc không thể đến đón em hay sao? Như thế nào lại đột nhiên tới nữa?"
Khấu Lợi bực mình không nói một câu.
"Anh còn tức giận sao? Anh ấy thật sự không phải cố ý, hơn nữa anh cũng đã đánh anh ấy một đấm rồi không phải sao? Như vậy còn chưa đủ để anh nguôi giận sao?"
Anh hừ lạnh một tiếng.
"Em đây cũng cho anh đánh một quyền, như vậy có thể làm tan đi tức giận của anh chứ?" Cô đề nghị nói.
"Anh vì sao phải đánh em?" Anh trừng cô liếc mắt một cái, tức giận trả lời.
"Bởi vì anh vẫn chưa nguôi giận được nha." Cô nói như chuyện hiển nhiên.
Anh trừng mắt nhìn cô một lúc lâu, sau đó đột nhiên nhịn không được tiếng cười mắng: "Ngu ngốc."
A, cười rồi thì sẽ không còn chuyện gì nữa.
"Anh làm sao có thể đến, anh không phải nói tạm thời có việc không thể đến đón em hay sao?"
"Là anh cố ý nói như vậy, vốn tưởng là cho em ngươi một kinh ngạc, không nghĩ tới lại thấy hình ảnh như vậy." Tươi cười tản đi, Khấu Lợi trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái.
"Tất cả đều chỉ là chuyện ngoài ý muốn, em cũng không nghĩ tới anh ấy sẽ không khống chế được như vậy. Bất quá nói trở lại, không nghĩ tới anh sẽ ghen như vậy nha." Cô hiện ra vẻ mặt biểu tình thần kỳ nhìn anh.
Mặt anh không tự chủ được hơi hơi ửng hồng lên. "Anh không có đang ghen." Anh phủ nhận nói.
"Nha, vậy hành động vừa rồi của anh gọi là gì?" Cô cười như không cười chế nhạo anh.
"Trừng trị sắc lang."
Nghe vậy, Quan Tình ngây ngốc sửng sốt một chút, giây tiếp theo bật lên cười ha ha.
"Trừng trị sắc lang? Trời ạ, như vậy mà anh cũng nghĩ ra được! Ha ha..." Cô vừa cười vừa nói, tiếng cười khoa trương làm vài người qua đường quay đầu nhìn lại.
Nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của cô, Khấu Lợi hoàn toàn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể than nhẹ. Cô không thể chừa chút mặt mũi cho anh sao, không cần cười đến khoa trương như vậy sau?
Ghen? Anh cũng chưa từng nghĩ đến bản thân mình sẽ có một ngày sẽ ghen, hơn nữa bình dấm chua còn lớn như vậy.
Chỉ có thể nói tình yêu làm cho người ta thân bất do kỷ, hơn nữa anh giống như thật sự đã yêu thương cô đến hết thuốc chữa, yêu thượng bà xã cá tính thẳng thắn này của anh.
Tình yêu nha, thật sự là một loại kỳ diệu gì đó.
Bỏ Quyền Kết Hôn Bỏ Quyền Kết Hôn - Kim Huyên Bỏ Quyền Kết Hôn