Chương 7: Thân Khoác Da Hổ Làm Chiến Y
rong Tây Uyển, Vệ Đông Li lười biếng dựa vào ghế, nghiêng đầu, nhìn bạch hổ cảm thấy thỏa mãn liếm liếm móng vuốt, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm xúc phẫn nộ. Hắn đơn giản lộ ra vẻ phiền chán mà nhíu nhíu mày, phân phó thị vệ nói: “Lột da con bạch hổ này cho bổn vương, bổn vương muốn làm lót chân!” Nói xong, đi nhanh rời đi.
Bọn thị vệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cảm thấy không rét mà run.
Tiêu Doãn lưu lại hai gã thị vệ võ công cao cường đi lột da hổ. Về phần những thị vệ khác, còn lại đi theo Vệ Đông Li ra hậu viện, cùng hắn ra khỏi Vệ Vương phủ.
Đám người Hòa Doanh Tụ sớm đã sợ tới mức mặt xám như tro, mắt thấy Vệ Đông Li đã rời đi, những người này lập tức giống như chim sợ cành cong mà tản ra, đều run run người, bước nhanh trốn về phòng mình, bưng chậu lập tức nôn ọe một trận.
Lúc này, trong viện của Như mỹ nhân chỉ còn lại hai gã thị vệ, vừa mài đao soàn soạt, vừa trao đổi lột da hổ từ chỗ nào thì tốt.
Mà bạch hổ một bên lại không biết từ khi nào thì bắt đầu trở nên nôn mửa không ngừng, chẳng những nôn hết toàn bộ Như mỹ nhân vừa mới ăn, ngay cả dịch vị trong dạ dày cũng nôn ra hơn phân nửa. Ôi…… gặp tội chết rồi!
Nếu người có thể nghe hiểu ngôn ngữ của hổ, hai gã thị vệ kia nhất định sẽ vô cùng hoảng sợ phát hiện, con bạch hổ kia chẳng những nôn mửa không ngừng, mà còn uể oải chửi rủa một người lặp đi lặp lại — Vệ Đông Li, không được chết tử tế!
Sau khi Khổng Tử Viết có ý thức của mình, trong khoảnh khắc mở con mắt hổ kia ra, liền thoáng nhìn thấy cái đầu lâu máu chảy đầm đìa của Như mỹ nhân! Cô chỉ cảm thấy dạ dày một trận quay cuồng, ngay sau đó yết hầu căng thẳng, trực tiếp nôn đến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang.
Chờ cô thật vất vả mới ngừng được nôn mửa, thì đã trở nên toàn thân vô lực, yếu ớt không chịu nổi, ngay cả râu hổ trên mặt cũng uể oải rũ xuống.
Khổng Tử Viết nghe hai gã thị vệ nói chuyện với nhau, nghe bọn họ trao đổi phải xuống tay lột da hổ của mình như thế nào, làm sao mới có thể làm cho cái tên Vương gia biến thái kia thích, làm cho đầu ngón chân của tên Vương gia biến thái kia thoải mái.
Trận nôn mửa này của Khổng Tử Viết à! Chẳng những là nôn mửa, còn là bực bội!
Khổng Tử Viết mài mài răng nanh, uể oải ôm lấy đầu, đột nhiên có xúc động muốn khóc rống lên!
Ai có thể nói cho cô, cô rốt cuộc làm sao lại đắc tội với cái tên biến thái chết tiệt kia?! Làm sao mà liên tiếp rơi vào trong tay hắn vậy? Lúc cô bám vào thân thể Như mỹ nhân thì bị hắn biến thành miếng thịt sống, đút cho bạch hổ ăn! Con bà nó, chờ sau khi cô bám vào thân bạch hổ, hắn lại bảo thị vệ đến lột da hổ của cô, làm lót chân để dùng!
Trời ơi, sấm sét đâu rồi, đánh chết cái tên tiểu ác ma đại biến thái kia đi!
Tuy nói cô không sợ chết, nhưng…… lại bị tra tấn như thế, có khi cô sẽ điên mất!
Mắt thấy hai gã thị vệ nâng đao kéo tới, thân hổ Khổng Tử Viết chấn động, sau đó…… lại không có sức nằm úp sấp xuống.
Thực sự, cô bây giờ chẳng những thân thể yếu ớt, ngay cả tinh thần cũng mỏng manh vô cùng, không chịu nổi tra tấn nữa. Vừa nghĩ đến bạch hổ vừa mới ăn thịt người, cái dạ dày vốn dĩ đã trống rỗng lại bắt đầu nổi dịch vị.
Một gã thị vệ thấy Khổng Tử Viết lại bắt đầu nôn khan, không khỏi nghi hoặc nói:“Con bạch hổ này không phải là có mang rồi chứ, trong bụng có tiểu bạch hổ rồi?”
Khổng Tử Viết vừa nghe lời này, sợ tới mức thiếu điều ngất xỉu! Chẳng lẽ nói…… chẳng lẽ nói lần đầu tiên thuần khiết của cô, từng dâng hiến cho…một con hổ nào đó? Hơn nữa còn châu thai ám kết?!
Trời ơi, ông đánh sét xuống, đánh chết tôi đi!
Tôi không cần lúc sinh nở sinh ra một ổ hổ con đâu! Như vậy, sẽ làm lũ hổ hỏng mất!
Trong lúc Khổng Tử Viết vô lực khóc thét, trong đầu đột nhiên linh quang hiện ra, vội ngửa mặt lên trời thét dài, thâm tình kêu gào Thượng tiên.
Lúc Thượng tiên đến, vẫn là cưỡi mây lướt gió, tay áo bay bay, hết sức phong cách. Ngài đầu tiên là làm cho hai gã thị vệ mê man một lát, sau đó còn nghiêm túc có trách nhiệm biến ra một tấm da hổ đặt vào trong tay thị vệ, ngay sau đó sử dụng “Ẩn Thân Chú”, mang theo con bạch hổ Khổng Tử Viết trốn ra Vệ Vương phủ.
Sau khi trở về núi sâu rừng thẳm, Khổng Tử Viết ngửa mặt lên trời thở dài, phát ra tiếng cảm khái vô hạn. Thượng tiên đùa nghịch ngón tay mình, thầm than tạo hóa trêu người.
Khổng Tử Viết nức nở một tiếng, thượng tiên thở dài một tiếng; Khổng Tử Viết lại nức nở một tiếng, thượng tiên lại thở dài một tiếng như thế tuần hoàn ước chừng một nén nhang, Khổng Tử Viết tổng kết xúc động nói:“Làm người, thật khó.”
Thượng tiên cũng phát ra từ đáy lòng nói:“Làm tiên, cũng khó.”
Khổng Tử Viết hỏi:“Cảnh ngộ gần đây của tôi, ông đều thấy hết rồi?”
Thượng tiên lập tức nghiêm mặt nói:“Bản tiên là có tiên phẩm, sẽ không tùy tiện dòm ngó hướng đi của phàm nhân. Chẳng qua với ngươi có khác biệt, thời khắc ngươi cần bản tiên mới có thể yên tâm được.”
Khổng Tử Viết khinh bỉ nói:“Ông nói dóc đấy à! Ông vẫn luôn dòm ngó chuyện của tôi, sao lại không xuất hiện giúp đỡ tôi hả? Hại tôi gần đây mất mạng như cơm bữa, hận không thể chia đều tiến hành tuần hoàn một ngày ba lần.”
Thượng tiên vội vàng biện giải nói:“Thần tiên cũng có lúc ngủ gật mà! Ai biết được ngươi có thể bị tra tấn như vậy, bản tiên chẳng qua chỉ rời đi một lát, ngươi đã liên tiếp hại chết vài sinh mệnh rồi!”
Khổng Tử Viết trong lòng khó chịu, hổ gầm nói: “Tôi hại chết vài tính mạng?! Không có tôi, chuỗi thức ăn sẽ không tiếp tục nữa? Không có tôi, con người sẽ không ăn thịt chó nữa? Không có tôi, hổ sẽ không ăn thịt người nữa à?” Vừa nghĩ đến cái tên biến thái Vệ Đông Li kia,thần kinh Khổng Tử Viết lại bắt đầu căng ra, tiếp đó phẫn hận rít gào,“Cái tên Vệ Đông Li giẫm lên xác chết mà sống, ông làm sao không dùng vũ khí của Thiên Đình mà đánh chết hắn đi?! Tai họa như thế, Thiên Đình các người lại nhân nhượng hả?! Tôi thay mặt chính mình, bày tỏ một vạn phần khinh bỉ!”
Thượng tiên bị Khổng Tử Viết gầm đến nỗi da đầu run lên, vội trấn an nói: “Bớt giận, bớt giận nào, hết thảy đều có định số.”
Khổng Tử Viết xem thường, không chút khách khí nói:“Nếu hết thảy đều đã có định số, tôi đây cũng không phải bị tra tấn nữa, thôi thì ở ngay nơi này chờ, xem tên Thanh Dực Đại Đế kia đến khi nào có thể xuân tình nhộn nhạo, sau đó quyết một lòng một mực yêu con bạch hổ tôi đây.”
Thượng tiên lập tức nhắc nhở nói:“Không phải làm Thanh Dực Đại Đế yêu ngươi, mà là muốn ngươi yêu ngài! Cuối cùng, vì yêu ngài mà chết. Bộ dạng chết càng thê thảm càng tốt! Chúng ta không sợ kích động tình cảm, chỉ sợ không khiến người ta rơi lệ được!”
Khổng Tử Viết nhe răng nanh trắng như tuyết mà sắc nhọn ra, hung tợn nói:“Vậy ông bây giờ nói cho tôi biết ngay, Thanh Dực Đại Đế sau khi đầu thai chuyển thế rốt cuộc là ai?! Nhà ở đâu, tên là gì?! Lão nương bây giờ sẽ đi ‘dốc lòng yêu ngài’!”
Thượng tiên sợ tới mức chân mềm nhũn,“Ngươi…… Ngươi…… Ngươi bình tĩnh. Bản tiên…… bản tiên không thể nói cho ngươi người nào mới là Thanh Dực Đại Đế, nếu không ngươi làm sao có thể yêu ngài được?”
Khổng Tử Viết nheo mắt hổ, quả nhiên là đã tức giận.
Thượng tiên rùng mình một cái, nhếch khóe miệng cứng đờ, cùng cười trấn an nói:“Tử Viết không nên tức giận, bảo trọng thân thể, bảo trọng thân thể. Ngươi phải quý trọng tình nghĩa giữa chúng ta, phải biết là bản tiên chỉ có thể giúp ngươi ba lần, nếu không bị Vương Mẫu nương nương biết được, bản tiên cũng khó giữ nổi thân mình. Chính cái gọi là thiên có thiên quy, địa có……”
Khổng Tử Viết trừng mắt hổ, khiến lời thao thao bất tuyệt của Thượng tiên quay vào trong bụng. Khổng Tử Viết thử làm dịu cảm xúc một chút, sau khi hít một hơi thật sâu, mới nói: “Được rồi, tôi muốn ông giúp tôi việc đầu tiên, chính là nói cho tôi biết ai là Thanh Dực Đại Đế!”
Thượng tiên khoát tay áo,“Đây không phải việc đầu tiên bản tiên giúp ngươi. Nếu ngươi muốn biết, đây chính là việc thứ ba rồi.”
Khổng Tử Viết kinh ngạc nói:“Không thể nào? Tôi bảo ông lúc nào……” Nói đến đây, cô đã không còn nói thêm gì được nữa.
Thượng tiên dùng ánh mắt “trẻ nhỏ dễ dạy” nhìn về phía Khổng Tử Viết, gật gù đắc ý dựng thẳng ngón trỏ lên,“Lần đầu tiên, ngươi gọi bản tiên ra, bản tiên dùng một nhánh cây dài nhỏ bới người ra từ trong bãi phân voi, cứu ngươi trong mùi thối hun trời. Lần thứ hai, ngươi bám vào thân bạch hổ, gọi bản tiên cứu ngươi ra khỏi Vệ Vương phủ. Lần thứ ba này à, ngươi phải nghĩ cho kỹ, có thật muốn bản tiên nói cho ngươi Thanh Dực Đại Đế rốt cuộc tên tuổi là gì hay không?”
Khổng Tử Viết kéo cái mặt hổ thành mặt lừa, u ám nhìn Thượng tiên, chậm rãi gật gật đầu, “Rất tốt, rất tốt. Vậy mời ông nói cho tôi biết thân phận kiếp này của Thanh Dực Đại Đế đi.”
Thượng tiên khó xử nói:“Cái này vẫn không thể nói, không bằng…… ngươi đổi một cái khác đi?”
Khổng Tử Viết đột nhiên gầm lên:“Ông đi chết đi!”
Thượng tiên nhanh chân di chuyển, nhanh chóng trốn sau thân cây, ló đầu ra nói: “Không bằng…… lại đổi một cái khác đi?”
Khổng Tử Viết nghiến răng nghiến lợi nói:“Được! Vậy ông đi tìm mỹ nhân đến, cho tôi biến thành đại mỹ nữ đi!”
Thượng tiên thở dài nói:“Tử Viết, không phải bản tiên không giúp ngươi. Ngươi cũng biết, ngươi không những đã biến thân năm lần, còn tổn hại không ít tính mạng. Điều này vốn dĩ cũng không có gì, có những sinh vật nhất định khó thoát khỏi một kiếp. Nhưng mà, ngươi ngàn không nên, vạn không nên, không nên bám vào thân con chó xù kia, còn hại nó chết dưới dao phay.
“Con chó kia à, từng là vị hôn phu của cháu gái ngoại của biểu muội của nhị cô gia của Vương Mẫu nương nương, cũng là tiểu tiên đến nhân gian lịch kiếp. Nay hắn lịch kiếp không thành, ngược lại vì ngươi mà uổng mạng, còn phảiv đầu thai đến Súc Sinh Đạo một lần nữa, đi làm một con chó. Trong lòng hắn khó chịu, tự nhiên muốn cáo trạng. Quan hệ này là hướng lên trên từng bậc từng bậc, cuối cùng khóc lóc kể lể tới chỗ Vương Mẫu nương nương. Vương Mẫu nương nương tức giận, vừa mới phong ấn năng lực có thể tùy ý bám vào thân thể người khác của ngươi. Cho nên, ngươi chỉ có thể làm con bạch hổ này.
“May mà bản tiên trước mặt Vương Mẫu nương nương cũng có vài phần mặt mũi. Qua bản tiên nói giúp cho, Vương Mẫu nương nương đã chuẩn tấu. Cho dù cuộc đời này của ngươi chỉ là một con hổ, chỉ cần ngươi yêu Thanh Dực Đại Đế, sau đó vì ngài mà chết, chặt đứt yêu hận tình thù giữa hai người, coi như ngươi và Thanh Dực Đại Đế công đức viên mãn, có thể quay về Thiên Đình, đứng hàng tiên ban.
“Nếu cuộc đời này ngươi không thể lịch kiếp thành công, ngươi phải coi chừng bản thân sẽ hồn phi phách tán. Đến lúc đó, cho dù Thiên Đình, nhân gian, hay là Địa phủ, ma đạo, ngươi cũng sẽ không tồn tại nữa…… a…… cứu ta với……”
“Gào gừ……” Khổng Tử Viết một tiếng hổ gầm, lao thẳng về phía Thượng tiên!
Thượng tiên sợ tới mức kêu to, vèo một tiếng nhảy lên trời, chân giẫm mây muốn chạy trốn. Nhưng nghĩ lại, Khổng Tử Viết đã biến thành một con bạch hổ nhân gian, tự nhiên không thể nhảy lên trời đuổi theo ngài mà cắn. Để không quăng đi mặt mũi thân là Thượng tiên của mình, ngài lại run run ống tay áo, chậm rì rì bay trở lại đỉnh đầu Khổng Tử Viết, ho nhẹ nói:“Tử Viết, ngươi còn có chuyện gì cần nói với bản tiên không? Nếu không, bản tiên đây liền trở về Thiên Đình đây. Về sau, ngươi nếu gặp chuyện nguy hiểm tính mạng, thì lại gọi bản tiên đến cứu. Phải biết rằng, bản tiên mỗi lần ra ngoài đều nói là điều tra thị trường, cái cớ này không thể lúc nào cũng dùng được. Nếu bị Vương Mẫu nương nương biết bản tiên một mình hạ phàm giúp ngươi, chức vị của bản tiên khó giữ được……”
Khổng Tử Viết ngửa đầu nhìn Thượng tiên, vô cùng nghiêm túc nói:“Xin ông về sau không được giẫm mây đến gặp tôi nữa.”
Thượng tiên không rõ ý gì, cúi đầu hỏi:“Vì sao?”
Khổng Tử Viết lạnh giá nói:“Mây rất loãng, mà ông lại chưa bao giờ mặc quần lót.”
Thượng tiên chỉ ngây ngốc nhìn Khổng Tử Viết, đột nhiên bùng nổ một tiếng gào thét cực kỳ kinh khủng! Ngay sau đó, Thượng tiên hai tay che vị trí trọng điểm của mình, quay đầu, lấy tốc độ lốc xoáy biến mất trong khu rừng.
Khổng Tử Viết cười ha ha, hướng về bầu trời liên tiếp phát ra tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc, cuối cùng cũng xả được oán khí tắc nghẹn trong ngực kia.
Thầm nghĩ: Tên biến thái chết tiệt Vệ Đông Li, ngươi cứ chờ đấy cho lão nương! Lão nương ngay cả Thượng tiên cũng dám trêu, ngươi cứ tắm rửa sạch sẽ đi, chờ lão nương đến…… cắn chết ngươi!
Về phần bà Vương Mẫu nương nương kia, ân oán giữa chúng ta đã không phải đơn giản như thế nữa rồi! Sẽ có một ngày, gặp gỡ trên Thiên Đình, chúng ta cứ chờ xem!
Từ sau khi Khổng Tử Viết bám vào thân bạch hổ, cuộc sống của cô trở nên cực kỳ gian khổ.
Có lẽ đối với những dã thú khác mà nói, ăn thịt tươi máu chảy đầm đìa là một loại hưởng thụ, nhưng đối với Khổng Tử Viết mà nói, đó quả thực là kiểu tra tấn địa ngục! Nhất là vừa nghĩ đến phải cắn đứt cổ của những con thú khác, nuốt nội tạng của chúng, cô liền cảm thấy dạ dày quay cuồng, cực kỳ muốn nôn ọe.
Nhưng vì sinh tồn, Khổng Tử Viết đã đói hai ngày ba đêm dứt khoát quyết định, cho dù như thế nào cô cũng phải sống sót!
Nay, cô đã không còn đường lui! Cô rốt cuộc không thể bám vào thân thể của những người khác. Nếu cô chết trong khu rừng này, điều chờ đợi cô, trừ hồn phi phách tán ra thì không còn lối thoát nào nữa.
Khổng Tử Viết cắn chặt răng, dựa vào kinh nghiệm đi săn học được trong “Thế giới động vật”, rốt cục thành công hạ gục một chú hươu sao đáng yêu.
Chú hươu sao sợ tới mức cả người phát run, đau khổ cầu xin nói:“Van cầu đại vương, tha mạng tha mạng, tiểu nhân gần đây đang giảm béo, trên người thật sự chẳng có nổi hai lạng thịt!”
Khổng Tử Viết bị chú hươu sao chọc cười, móng vuốt buông lỏng, chú hươu sao chạy mất.
Khổng Tử Viết cúi đầu, uể oải ghé vào trong bụi cỏ, xoay người, phơi bụng. Chỉ mong năng lượng mặt trời ban năng lượng cho cô, để cô không cảm thấy bụng đói khát khó chịu nữa.
Cứ như vậy lại sống qua hai ngày, Khổng Tử Viết đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng, hai mắt đỏ quạch. Cô lại bất chấp, liều lĩnh bổ nhào về phía một con thỏ xám, mất bao nhiêu sức lực mới đuổi kịp nó, cuối cùng ấn ngã nó xuống đất.
Khổng Tử Viết nhăm nhe răng nanh trắng như tuyết, sau khi làm chuẩn bị tâm lý, mới một miếng cắn về cổ con thỏ xám!
Đúng lúc này, một mùi khai của nước tiểu cùng mùi thum thủm của phân truyền tới.
Khổng Tử Viết nhăn nhăn mũi, ngửi ngửi cái mông của chú thỏ xám, lập tức cau mày gầm nhẹ:“Ngươi sao lại đại tiểu tiện bậy bạ?”
Con thỏ xám sợ tới mức chết khiếp, run run trả lời:“Hồi bẩm đại vương, tiểu nhân……tiểu nhân…..tiểu nhân đây là sợ tới mức không khống chế nổi đại tiểu tiện!”
Khổng Tử Viết ngửa mặt lên trời thét dài, một cước đá bay chú thỏ xám,“Cút! Tắm rửa đi!”
Từ đó về sau, động vật trong cả khu rừng, đều biết rằng chúa sơn lâm Khổng Tử Viết có bệnh sạch sẽ, thà bị đói, cũng sẽ không ăn thú nhỏ!
Lúc mới bắt đầu, những con thú khác còn có bận tâm, hễ thấy Khổng Tử Viết đều chạy dài mà trốn. Nhưng không lâu sau, khi chúng nó lại thấy Khổng Tử Viết da xương bọc, sớm đã quăng hai chữ sợ hãi đến xó xỉnh nào rồi.
Giờ đây, trong cả khu rừng này, đã không con thú nào e ngại Khổng Tử Viết. Chẳng những báo cùng sói hoang dám lắc lư trước mặt cô, ngay cả những con thú nhỏ yếu ớt cũng dám coi rẻ sự tồn tại của vị chúa sơn lâm này.
Thậm chí còn có con đã nêu ra chủ ý muốn nếm mùi vị thịt hổ. Dù sao, thịt của chúa sơn lâm cũng không phải ai cũng có thể ăn đến tận miệng!
Suy nghĩ này của đám chó hoang kỳ thật rất đơn giản. Núi sâu rừng già giống như võ lâm. Ai có thể xử lý người lợi hại trong võ lâm, có thể làm cho một con thú vô danh một đêm thành danh, đội cái mũ chúa sơn lâm lên đầu mình. Từ nay về sau, lũ dã thú một khi nhắc tới chúa của muôn thú đều phải giơ ngón tay cái lên với chó hoang! Khà khà…… chỉ nghĩ thôi đã thích ngây người rồi!
Chuyện kể rằng, nơi có người còn có chiến tranh, nơi có thú vật còn có tranh đấu. Ngay lúc đám chó hoang đang tính toán làm sao mới có thể ăn thịt Khổng Tử Viết, vị chúa sơn lâm đói bụng gần mười ngày này, rốt cục đang kéo một đống phân chim lên đầu, nghĩ tới một con đường mưu sinh khác– cô muốn đi trộm trứng chim!
Vì thế, vị chúa sơn lâm này bước những nhịp yếu ớt, trong choáng váng mà sờ soạng về hướng ổ trứng chim.
Chuyện này, có một là có hai, có hai thì không ngừng được. Khổng Tử Viết từ lúc làm tên trộm trứng, thế là đã vào tổ chim nhất định không tay không trở về! Cho dù là trứng của ai, chỉ cần bị cô nhìn thấy, nhất định chạy không thoát được!
Cho dù những quả trứng này không thể chống đói bằng thịt, nhưng có ít còn hơn không. Cứ như thế vài ngày, Khổng Tử Viết dần dần khôi phục thân thể khỏe mạnh, thịt béo đã bỏ đi cũng dần dần bò lại về xương cô. Nhưng mà, tầm vóc như vậy đối với chúa muôn thú mà nói, vẫn là rất gầy. Khổng Tử Viết đi đứng không hề mạnh mẽ oai phong, mà là bước đi tao nhã yểu điệu như mèo, uốn éo cái mông hổ, vóc dáng thướt tha vô cùng.
Hồ ly thấy vậy còn từng phỉ báng cô, nói thẳng:“Rõ ràng là thân thể cao lớn thô kệch, chỉ có học hồ ly chúng ta làm dáng, thật là tởm muốn chết!”
Sói xám cũng từng nhìn cái mông của Khổng Tử Viết mà chảy nước miếng, lẩm bẩm nói:“Nghe nói hổ cùng sư tử có thể sinh ra thú sư hổ, không biết bạch hổ cùng sói xám có thể sinh ra cái gì nhỉ?”
Chó hoang lại có vẻ buồn bực, bùi ngùi nói:“Nhìn nàng ta bây giờ càng có tinh thần, không biết anh em chúng ta còn có thể lật đổ nàng, sau đó trở thành chúa muôn loài hay không?!”
Khổng Tử Viết đối những lời này mắt điếc tai ngơ, cô tự nhận là có trí tuệ cùng tình cảm của loài người, thật sự chẳng thèm xảy ra tranh chấp cùng những “thực phẩm còn sống” này. Còn nữa, vụng trộm mà nói, khi cô đối mặt với những dã thú này vẫn không thể khắc chế nội tâm sợ hãi.
Thử nghĩ xem, cô đã làm người hai mươi lăm năm, làm bạch hổ chẳng qua mới có hai mươi ngày, có thể chịu được cách sống của dã thú đúng là không dễ dàng rồi, muốn không sợ hãi những con dã thú này, sợ là còn phải cần một thời gian nữa.
Khổng Tử Viết nắm chắc nguyên tắc hài hòa, chưa bao giờ chủ động khơi chuyện. Nếu gặp những dã thú khác khiêu khích, cô có thể trốn thì trốn, thật sự không trốn được thì làm bộ như nhìn thấy. Còn nữa, nếu bảo cô lựa chọn, cô thà dùng thời gian đánh nhau cùng lũ dã thú đi tìm trứng chim lấp đầy bụng.
Gần đây cô đang nhắm vào chim đà điểu, làm hại mấy con chim đà điểu kia suýt nữa khó sinh, đến bây giờ vẫn nghẹn trứng trong bụng, không thể dễ dàng sinh được.
Khổng Tử Viết tâm tình khó chịu, gầm gào về hướng đà điểu:“Khốn, cho các ngươi nghẹn! Lão nương sẽ chờ ăn trứng!” Gào xong, cô thị uy mài mài móng vuốt, sau đó xoay người đi tắm rửa một cái.
Nếu thượng tiên đã nói, hết thảy đều có định số, vậy cô sẽ chờ Thanh Dực Đại Đế tìm đến cô vậy. Kiếp trước lúc làm người, không biết làm gì. Kiếp này lúc muốn biến thành người mới phát hiện, đó là cả một khó khăn! Vốn dĩ cho rằng, cuộc sống làm dã thú sẽ tự do tự tại, ai từng trải qua, trong xương cốt cô có biết bao sự lương thiện cùng yếu đuối không muốn thừa nhận.
Cái gọi là việc đâu còn có đó, cô đành an tâm làm một con bạch hổ vậy. Nếu ngày nào đó bất hạnh gặp phải thợ săn độc thủ, cô còn có thể thầm thấy may mắn một chút, đó chính là – cô là một con hổ cái, không có “gậy” hổ cho người khác ngâm rượu uống!
Lười biếng mà sống qua ngày trong núi, Khổng Tử Viết dần dần quen với cuộc sống như vậy.
Nhưng mà, khiến cô nàng không ngờ tới là, khi cô đang thưởng thức ánh trời chiều, lại bị năm con chó hoang bao vây tấn công!
Nói thật, cô rất sợ hãi, nhưng không thể lộ ý sợ hãi, nếu không kết cục càng không thể tưởng tượng nổi, cô sẽ có thể trở thành một vị chúa sơn lâm duy nhất thiếu tay mất chân trong khu rừng già này. Thử nghĩ một cái, thật là vô cùng thê thảm.
Vì thế, một hồi chiến dịch khai hỏa.
Khi mới bắt đầu, Khổng Tử Viết vẫn bị vây trong thế bị động, né né tránh tránh, trên người đã bị lũ chó cắn vài nhát! Bộ lông xinh đẹp của cô đã nhuộm thành màu đỏ như máu, dưới ánh chiều tà giống như ngọn lửa thiêu đốt, vừa giống Phượng Hoàng niết bàn, lại giống như rơi vào trong địa ngục chết chóc.
Khổng Tử Viết đau đớn nghẹn ngào hai tiếng, vô cùng muốn gọi Thượng tiên tới cứu cô. Nhưng mà, chuyện cũ lại một màn tái hiện, từ lúc cô rơi vào luân hồi đáng chết này đến lúc Vệ Đông Li đùa giỡn tính mạng cô trong lòng bàn tay, lại đến lúc lũ chó hoang này cũng dám đến khiêu khích tôn nghiêm của cô, muốn gặm xương cô! Trải qua những điều đó, không điều nào không phải là vì sự yếu đuối bất lực của cô mà bị người ta ức hiếp! Nếu lần này gặp kẻ địch mà vẫn còn gọi Thượng tiên đến giúp mình thoát hiểm, như vậy, về sau lại gặp hoàn cảnh khó khăn như thế, cô còn có thể đi cầu cứu ai đây?
Từ nhỏ đến lớn, cô không phải vẫn rất hiểu được một đạo lý sao — cầu người không bằng cầu mình!
Vì sao đến cổ đại cô ngược lại càng sống càng hèn nhát thế?
Khổng Tử Viết mắt thấy năm con chó hoang vây quanh giương nanh múa vuốt, coi cô thành con thú nhỏ yếu bất lực vây khốn trong móng vuốt của chúng. Tất cả những thứ này, thật ứng câu nói — hổ đến đồng bằng bị chó ức hiếp!
Khổng Tử Viết trong lòng cười lạnh, trên mặt lại lộ ra vẻ kinh sợ, kéo cái chân sau bị thương chân đi từng bước tới sát vách núi.
Lũ chó hoang hiểu lầm Khổng Tử Viết đang sợ hãi, trong lòng càng thêm đắc ý vênh váo, bắt đầu hưởng thụ thú vui chúa sơn lâm bị chúng bắt nạt, từng bước buộc cô lui về sau.
Cũng không ngờ rằng, khi Khổng Tử Viết lui đến bên cạnh vách núi, đột nhiên móng vuốt giơ lên, cắt đứt cổ họng con chó đứng ở bên phải cô, khiến máu tươi tanh hôi bắn ra tung tóe!
Khổng Tử Viết ngửi thấy mùi máu tanh, không hề cảm thấy ghê tởm, ngược lại trở nên hưng phấn dị thường. Giống như bị đánh tiết gà, chỉ cảm thấy cả người lông trắng đều kích động dựng đứng lên.
Lũ chó hoang không ngờ rằng Khổng Tử Viết có thể đột nhiên tập kích, chúng dại ra mới nghĩ ra nhào lên phản công.
Nhưng mà, ngay lúc chúng ngây người, Khổng Tử Viết đã cắn đứt cổ của con chó bên trái, động tác cực nhanh làm lũ chó hoang khó lòng phòng bị.
Ba con chó hoang lúc này mới biết được, hóa ra Khổng Tử Viết lui đến vách núi, là vì ngăn trở sau lưng cô, không để chúng nó vây quanh tấn công cô.
Biết thì đã biết, thế cục cũng đã không còn bất cứ cơ hội nghịch chuyển nào nữa.
Khổng Tử Viết tấn công vô cùng nhanh chóng, trong nháy mắt, con chó thứ ba cũng vùi thây dưới móng vuốt của cô, phần bụng bị vạch ra, tình trạng chết cực thê thảm.
Hai con chó còn lại muốn chạy trốn, Khổng Tử Viết gầm gào một tiếng đuổi theo, trực tiếp cắn đứt xương sống của một con chó, sau đó lại xé đứt một chân sau của một con chó hoang khác, sau đó mới hung mãnh gầm gào:“Cút!”
Con chó hoang cuối cùng còn sống sót, dùng ba chân còn lại của mình nhanh chóng chạy trốn, trong chớp mắt đã biến mất ở trong rừng.
Khổng Tử Viết khạc ra máu tươi trong miệng, lạnh lùng nhìn lướt qua xác của lũ chó hoang xung quanh, sau đó kéo lê thân thể mệt mỏi, đi đến bên dòng suối cách đó không xa, cắn răng từng chút một vào trong nước, gột sạch vết máu cùng vết thương trên thân mình.
Khi cô gột sạch vết máu, lúc tính xoay người lên bờ, lại phát hiện một con sói xám đang ngoắc ngoắc nhìn cô chằm chằm.
Khổng Tử Viết sau khi coi như không nhìn thấy mà lên bờ, giũ giũ nước trên thân.
Giọt nước kia bay vào trong mắt con sói, làm nó khó chịu chớp chớp mắt. Ngay trong nháy mắt này, gáy con sói đã bị Khổng Tử Viết cắn! Con sói xám sợ tới mức bốn chân run lên, thiếu điều không bò sấp trên mặt đất.
Khổng Tử Viết cắn xương cổ con sói xám, dùng mũi hừ hừ khinh thường, sau đó chậm rãi buông lỏng răng nanh, quay đầu rồi đi.
Con sói xám sớm sợ tới mức mất hồn mất vía, mềm nhũn giống như hết sức lực ở trên tảng đá. Phải biết rằng, vừa rồi chỉ cần hai hàm răng trên dưới của Khổng Tử Viết khép lại, cái mạng nhỏ của nó coi như mất ở nơi này.
Vốn dĩ nó còn muốn nhân cơ hội Khổng Tử Viết bị thương, làm một màn diễm ngộ giữa sói và hổ, không ngờ rằng, chính mình thiếu chút nữa chết trên đường hoa đào.
Xem ra, thực lực của chúa sơn lâm thực không phải nói ngoa, rất…… rất đáng sợ!
Hai cuộc chiến, làm cho tiếng tăm Khổng Tử Viết đại chấn, được lan truyền vô cùng kì diệu, dọa muông thú xung quanh không dám lỗ mãng nữa.
Cuộc sống tạm bợ của Khổng Tử Viết lại thoải mái lên, bản chất làm mưa làm gió của cô cũng được thể hiện. Cô không cần phải cần lo lắng miếng ăn ình nữa, mỗi ngày chỉ cần gầm hai tiếng, sẽ có rất nhiều con thú tranh nhau đưa trứng tới cho cô ăn. Lúc nhàn hạ, cô còn có thể sai lên hai ba con hỏa hồ ly phong tao quyến rũ đến nhảy múa, cuộc sống quả thật vô cùng dễ chịu.
Khuyết điểm duy nhất trong cuộc sống chính là mùi vị đồ ăn chỉ có một, mãi mãi là trứng, làm cô vừa nhìn thấy trứng chim đã muốn nôn!
Vì thế, Khổng Tử Viết bắt đầu nghiên cứu cách đánh lửa, muốn nướng thỏ hoang chết mà ăn.
Lúc mới bắt đầu, cô cắn ra một khúc trên mảnh gỗ khô ráo cọ đi cọ lại, trừ đầu lưỡi cùng miệng bị mài đến chảy máu, quả thực là không thu hoạch được gì. Nhưng cô cũng không từ bổ, vẫn kiên trì mài. Rốt cục có một ngày, lửa được cô mài ra! Cũng không ngờ, vì cô kích động quá mức mà thiêu luôn một cái móng của mình!
Lăn qua lăn lại như vậy ba tháng, sau khi trải qua muôn vàn đắng cay, Khổng Tử Viết chẳng những có thể thuần thục gặm gỗ mài ra lửa, còn có thể làm thành thạo xếp đống lửa, đẹp đến mức cô suýt chút nữa quên mất mình họ gì.
Những dã thú khác tránh né ở chỗ xa, mắt thấy Khổng Tử Viết chẳng những có thể nhóm lửa, lại không sợ lửa, bọn chúng kinh ngạc đồng thời lại dâng lên cảm xúc sùng bái không thể kiềm chế, muốn phủ phục dưới chân Khổng Tử Viết, nịnh nót kêu hai tiếng. Đáng tiếc, bọn chúng vô cùng sợ lửa, không dám tới gần Khổng Tử Viết.
Từ sau khi Khổng Tử Viết nắm được cách nhóm lửa, cô liền bắt đầu đi dạo cả ngọn núi, chỗ nào đi tìm đồ ăn, kết quả, lại ở trong rừng sâu phát hiện ra dấu vết của con người.
Cô tránh trong cây cối, nhìn người đó dùng ống lửa dễ dàng châm lửa, tức giận đến nỗi mắt cũng tái! Trời ơi, cô bận rộn hơn ba tháng, mài cái miệng hổ thành cái mõm heo, chỉ do chính mình ngu ngốc! Vì sao cô không nghĩ đến đi trộm ống lửa của con người chứ? Vì sao, vì sao chứ?!
Trong lúc Khổng Tử Viết đang nghiến răng nghiến lợi, cô lại thấy con người xuyên con thỏ hoang trên chạc cây, sau đó đặt trên đống lửa mà quay, mùi thịt quen thuộc kia khiến cô nước miếng tràn ra, càng không thể thu lại.
Sau khi nướng thỏ xong, lúc con người bắt đầu rắc muối ăn lên con thỏ, Khổng Tử Viết gầm một tiếng liền xông ra ngoài, dọa những con người đó tới mức chạy trốn khắp nới, kêu thảm biến rồi biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Khổng Tử Viết dễ dàng có được hai con thỏ hoang nướng, một con gà rừng nướng, cùng với một ống lửa và một lọ muối ăn.
Không thể phủ nhận mà nói, đây là bữa tiệc có mùi vị nhất từ khi Khổng Tử Viết đến khu rừng già này. Sau khi hai con thỏ hoang nướng cùng một con gà rừng nướng vào bụng, miễn cưỡng lót bụng, lại làm cô hài lòng hừ hừ, cảm thấy cuộc sống thật là đẹp.
Từ đó, Khổng Tử Viết chẳng những có thể vận dụng ống lửa nhóm lửa vô cùng thuần thục, còn có thể lợi dụng đủ loại tài nguyên làm mỹ thực ình. Khi không có việc gì, cô liền đi ra ngoài đi dạo, một khi thấy con người, liền ẩn núp ở xung quanh, chờ người ta chuẩn bị đồ ăn xong, cô liền gầm một tiếng, dọa người ta chạy mất, sau đó một mình vui sướng chạy đi tiêu diệt hết, ăn đến nỗi mặt mày hớn hở. Cuối cùng, cô còn không quên gói toàn bộ đồ mà cuốn chạy.
Thời gian trong núi qua nhanh, trong nháy mắt đã qua năm năm, Khổng Tử Viết ngoại trừ ngẫu nhiên nhớ tới cha Khổng, cảm khái mình chưa từng tận lực hiếu thuận một chút, dường như còn quên chính mình từng là một con người. Nhưng, cô chưa từng quên, là ai cho cô một đao lại một đao! Phải biết rằng, dù thế nào nợ người ta, cuối cùng cũng phải trả!
Khổng Tử Viết cô tự nhận là không điểm gì tốt, chỉ có thù dai!
Cuộc sống trong núi đối Khổng Tử Viết mà nói, vừa tuyệt vời, vừa nhàm chán. Cô có thể chạy không gò bó, có thể gầm gừ với bất cứ con dã thú nào! Cô có thể hung tàn nhanh chóng mà vồ mồi, cô có thể dùng da thú xa hoa trang trí cho cái hang của mình! Cô có thể xuất quỷ nhập thần dọa dẫm con người, lấy đi gói hàng của bọn họ! Trong bất tri bất giác, cô đã quen với cuộc sống vừa dã man vừa thảnh thơi này.
Lúc nhàn hạ, cô còn dùng nồi sắt lấy từ chỗ con người nấu chút cháo cho mình. Ngoại trừ không thể nướng bánh, rau rào bình thường đều không làm khó được cô.
Ví dụ, cô từng xào một cây su hào ình. Không có dầu ăn? Không vấn đề gì. Ta không phải có mỡ động vật sao. Không có dao thái rau? Vậy thì càng không có vấn đề gì. Cô có thể gặm cây su hào vào miệng, răng rắc răng rắc mấy miếng, nhổ vào trong nồi. Sau đó cắn cái thìa gỗ xào xào, thêm muối và gia vị là có thể ra nồi rồi!
Nếu thèm, cô còn có thể dùng da lột của các con thú khác, hầm ra một nồi canh trắng sữa váng mỡ, quả nhiên là cách tuyệt diệu để tẩm bổ mùa đông.
Trong năm năm này, Khổng Tử Viết còn học được phân biệt thảo dược, ngẫu nhiên cảm thấy không thoải mái, tự mình liền đi ra ngoài loanh quanh, cắn hai miếng cỏ có tác dụng chữa bệnh.
Khi tuyết rơi kín núi, dưới tình huống thức ăn khó kiếm, Khổng Tử Viết sẽ gặp đào đồ ăn cô dự trữ trước đó, trong lúc các dã thú khác bụng đói kêu vang mà hưởng thụ mùi vị ngon lành của đồ ăn.
Tuy rằng mùi đồ ăn này có thể dẫn các dã thú khác đến, nhưng, không có con dã thú nào dám tới gần cái hang động có đốt lửa kia của Khổng Tử Viết, chỉ có thể đỏ mắt nhìn từ xa, trong màn tuyết mờ mịt mà nuốt nước miếng ít đến đáng thương.
Toàn diện mà nói, khả năng thích nghi của Khổng Tử Viết vô cùng mạnh, cuộc sống cũng rất dễ chịu. Cô đã thích nghi với cuộc sống nguyên thủy này, đã quen với tập tính thân là một con hổ. Cô ban ngày ẩn náu đêm ra, với con mồi đã nhìn thì tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay! Cô thích nghịch nước, thích gầm gào, thích…… vẩy nước tiểu khắp nơi! Khụ…… đương nhiên, mục đích của cô chỉ dùng để cảnh cáo kẻ xâm nhập, nơi này là địa bàn của cô, ai cũng đừng mong tới chiếm!
Khổng Tử Viết nổi tiếng rồi!
Cô là con thú duy nhất không sợ lửa, uy danh đã sớm được truyền vô cùng kì diệu, mặc dù có con hổ muốn chiếm địa bàn của cô, cũng không dám tới gần cái hang có đốt lửa của cô, chỉ có thể xa xa cúp đuôi chạy mất.
Bởi vì hâm mộ, cũng có một số con thú bắt đầu bắt chước cuộc sống của Khổng Tử Viết. Chúng kiên trì, lấy lửa, muốn nướng đồ ăn. Nhưng mà, kết quả của mù quáng sùng bái, cũng là nhóm lửa tự thiêu.
Khổng Tử Viết nhặt xác cho chúng, không công cũng được một con lợn rừng nướng ngoài cháy sém trong non mềm, trong lòng sung sướng “gừ gừ” hai tiếng, càng cảm thấy cuộc sống thật đẹp.
Đương nhiên, chuyện đời không thể đều vừa lòng như ý.
Có một lần, Khổng Tử Viết ra ngoài đi săn, bị một con bạch hổ vì hâm mộ danh tiếng của cô mà đến chặn trên sườn núi khác.
Phải biết rằng, hổ ở trên núi này kỳ thật cũng không ít, nhưng mà, con bạch hổ giống Khổng Tử Viết lại là đã ít càng ít hơn. Cho nên, khi con bạch hổ đực này vừa xuất hiện trước mắt, Khổng Tử Viết liền hoa hoa lệ lệ mà kinh diễm!
Ánh mặt trời chiếu rọi trên lông con bạch hổ đực này, hình thành chùm ánh sáng chói mắt, khiến cho kẻ khác thoạt nhìn trông thần thánh mà không thể xâm phạm.
Khổng Tử Viết nheo mắt lại, trong lòng phát ra tán thưởng chân thực nhất: Da con bạch hổ đực này thật đẹp! Muốn…… muốn lột da, dùng đầu lưỡi liếm, dùng thân thể cọ, dùng móng vuốt mà mài! Tốt nhất có thể lột tấm da hổ kia xuống làm thảm trải nền, đó mới là cuộc sống xa hoa!
Con bạch hổ đực đánh giá Khổng Tử Viết, kinh diễm thiếu điều chảy nước miếng. Lập tức xông đến, ôm lưng của Khổng Tử Viết muốn cầu hoan.
Khổng Tử Viết hoảng sợ, vội vàng nghiêng mình né tránh.
Con bạch hổ đực thấy Khổng Tử Viết vóc dáng dũng mãnh, răng nanh sắc bén, không dám lỗ mãng quá mực, chỉ phải đau khổ cầu xin nói: “Khi ta nghe nói nơi này có một con bạch hổ cái, khỏi phải nói có bao nhiêu vui mừng. Hôm nay sau khi nhìn thấy ngươi, lại mất hồn mất vía. Ngươi…… đi theo ta đi! Ta sẽ thương ngươi.” Khổng Tử Viết nghe lời này à, thiếu chút nữa tức chết. Trời ơi này con bạch hổ đực này ngàn dặm xa xôi tìm đến cô, là vì phát dục, muốn thượng cô!
Đừng nhìn cô đã làm hổ làm năm năm, nhưng ở trong lòng, cô vẫn coi mình là con người, làm sao có thể cùng một con bạch hổ đực phát sinh hành vi bất chính? Đây là đại nhục!
Khổng Tử Viết quắc mắt lạnh lùng, phẫn nộ gầm lên một tiếng, sau đó quay đầu bước đi.
Con bạch hổ đực chết cũng không biết xấu hổ chặn ở cửa động, lại khuyên:“Ngươi đừng cố chấp nữa! Ngươi không biết loài bạch hổ hiếm có chúng ta đã sắp đến bên bờ tuyệt chủng rồi sao? Ngươi phải có chút đạo đức cộng đồng cùng ý thức trách nhiệm chứ!”
Lông trắng trên thân Khổng Tử Viết từng sợi dựng thẳng lên, hận không thể một phát cắn chết con bạch hổ đực trước mặt. Nhưng mà, cô đã không còn là Khổng Tử Viết lúc trước, cô đã học được cách sinh tồn mới trong rừng sâu núi thẳm — không nắm chắc phần thắng, cô không đánh.
Cô bước đầu đánh giá thua kém thân cao cùng sức mạnh giữa hai bên, sau đó dứt khoát quyết định đi đường dụ dỗ. Nếu thực sự đánh nhau, cô quả thật không có nắm chắc phần thắng. Nếu cô thực sự bị con bạch hổ đực kia ấn xuống, để nó cưỡng bức, cô chắc chắn không còn mặt mũi sống trên đời này nữa, không bằng đâm đầu chết luôn đi!
Nghĩ thế, Khổng Tử Viết run run đám lông trên người, ngoan ngoãn cười cười, nói:“Nơi này rất lạnh, ngươi theo ta đi.”
Con hổ cho rằng có cửa, vì thế vui vẻ theo sau Khổng Tử Viết, theo cô ngược ngược xuôi xuôi, chạy như bay. Lại không ngờ, lòng háo sắc của nó bị Khổng Tử Viết tính kế, bùm một tiếng rơi vào bẫy của thợ săn, ngã đến thất điên bát đảo, gãy hai cái xương.
Con bạch hổ đực phẫn nộ! Nó gầm lên, tức giận mắng, dùng hết tất cả lời tồi tệ chửi rủa Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết thò đầu nhìn vào trong bẫy, cười lạnh một tiếng,“Gào cái rắm!” Xoay người rời đi, không hề lưu lại một khắc nào nữa.
Sau khi quay lại hang, Khổng Tử Viết cho thêm một ít củi vào trong đống lửa trước, sau đó dựng nồi sắt đun một nồi thịt bò to. Sau khi ngậm muối cho vào nồi, cô xoay người, lục lọi bao hàng bị cô cướp được, chọn ra một cái váy đỏ rộng thùng thình từ trong đó.
Cô đầu tiên là chui đầu vào trong cái váy đỏ, sau đó từng chút một bò lên trước, cho đến khi mặc được trên người, thành công che được cái mông cùng bộ ngực trần trụi bên ngoài của cô mới thôi.
Vừa nghĩ đến ánh mắt con bạch hổ đực kia nhìn chằm chằm mông cô, Khổng Tử Viết liền cảm thấy cả người rét run, vội dùng miệng ngậm làn váy kéo kéo, ra sức che nơi có cảnh xuân.
Khi miếng thịt bò trong nồi tỏa ra mùi thơm ở trong hang, ngoài hang động tuyết bay tán loạn lại truyền đến tiếng bước chân.
Khổng Tử Viết trong lòng nghi hoặc, ở đây đang mùa tuyết rơi, ai có thể vào trong rừng hoang núi thẳm này chứ? Lúc này, đừng nói là người, ngay cả dã thú cũng hiếm khi xuất hiện. Hơn nữa, vị trí địa lý cái động của cô cực kỳ kín đáo, cho dù là thợ săn lên núi đi săn, cũng sẽ không dễ dàng phát hiện ra nơi này.
Cô khẽ nhíu mày, bắt đầu hoài nghi có phải mình nghe lầm rồi hay không? Vừa muốn ra ngoài xem xem, lại nghe thấy tiếng bước chân kia ngày càng gần, cuối cùng đã dừng trước cửa động của cô!
Bỉ Ngạn Hữu Yêu Bỉ Ngạn Hữu Yêu - Tiểu Ngư Đại Tâm