Chương 7 -
ôm nay tôi đến công ty ông Minh Khương, đó là một tòa nhà ba tầng nằm trong khu trung tâm của thành phố. Khi tôi đến đã có vài người ngồi chờ ông ta, khá lâu mới thấy ông xuất hiện. Thấy tôi, khuôn mặt ông chợt tươi lên, một nụ cười ưu ái không giấu giếm.
- Nghi Trân đến lâu chưa, cô chờ tôi có lâu không, mời cô vào đây.
Tôi theo ông ta vào phòng giám đốc, rụt rè:
- Thưa ông, hôm nay tôi dến để xin việc, tôi có mang theo tất cả giấy tờ cần thiết để ông xem khả năng của tôi...
Ông Khương ngắt lời:
- Chuyện ấy sẽ xem sau, bây giờ cô nghỉ làm ở nhà hàng rồi chứ?
- Dạ, tôi nghỉ tuần trước.
Ông ta ngồi đối diện với tôi:
- Thế sao cô không đến đây ngay, cô ngại phải không?
- Dạ, tôi...
- Lẽ ra cô không nên lo ngại gì cả, cô bé ạ.
- Thưa ông, tôi có bằng cử nhân Anh văn, có thể đánh máy, có những kiến thức căn bản về giao dịch và...
Ông ta nhướng mắt, ngắt lời:
- Ở đâu mà cô có nhiều nghề thế? Trong khi yêu cầu của tôi về cô chỉ rất đơn giản.
- Dạ, tự tôi học thêm đấy ạ, tôi nghĩ rằng...
- Cô nói tiếp đi.
- Dạ, tôi nghĩ rằng khi đã xin một việc làm nào đó, tôi sẽ không bằng lòng dừng lại một chỗ và mãi mãi chỉ biết công việc ấy, mà tôi sẽ vươn xa hơn nữa, cho nên lúc còn ở trường, tôi tự nghiên cứu thêm một số kiến thức mới, ngoài những gì nhà trường dạy cho tôi.
Ông Minh Khương ngồi im lặng chăm chú nghe tôi nói, rồi gật gù:
- Cô khá lắm, đúng là tôi đã không nhìn lầm, khi nhìn cô ngồi trong quầy thu ngân của nhà hàng, và nói chuyện với cô, tôi đã nghĩ cô là một cô bé trí thức, bản lĩnh. Tôi muốn giúp cô làm việc gì đó xứng đáng với khả năng của cô. Quả thật là cô đã vượt xa những tiêu chuẩn mà tôi muốn. Bây giờ tôi đâm ra lúng túng đấy cô bé ạ.
- Dạ, ông lúng túng gì ạ?
- Tôi chỉ sợ những gì tôi giao cô làm là quá thấp so với khả năng của cô.
- Tôi không dám nghĩ vậy đâu ạ, thực tình là... Dạ, thực tình là tôi rất ngại, vì ông đối xử tốt với tôi quá, tôi đã nhiều lần nộp đơn xin việc, nhưng chưa có ai cư xử tốt với tôi như vậy, cho nên dù công việc có khó đến đâu tôi cũng sẽ ráng làm.
Ông Minh Khương xua tay:
- Cô không nên nghĩ như vậy. Thôi, bây giờ cô sẽ làm phụ tá cho tôi nhé, cô có đồng ý không?
- Dạ được.
Tôi đứng dậy đặt xấp giấy tờ lên bàn, ông Khương khoát tay:
- Thôi cô, tôi không cần phải có hồ sơ hay bằng cấp gì cả, cô cứ cất đi.
- Nhưng, thưa ông...
- Đây là công ty tư nhân, và tôi ghét những thủ tục rườm rà lắm, tôi chỉ cần năng lực thôi.
Tôi gật đầu cười nhẹ:
- Vậy là tôi đã bước đầu hiểu tính ông rồi.
Ông ta thích thú:
- Có một trợ lý như cô tôi thật thú vị. Thế nhé, ngày mai tôi chờ cô ở đây, cô cứ đi thẳng vào đây, không phải chờ ngoài kia.
- Dạ, chào ông.
Tôi đi ra cửa, những người ngồi ngoài phòng khách nhìn theo tôi, tò mò, tôi cũng nhìn thoáng qua họ, không biết mai mốt tôi sẽ tiếp xúc với ai trong số họ. Lần đầu tiên tôi xin được việc làm như mong muốn. Cầu cho tôi đừng bao giờ phải long đong với những việc làm bắt buộc nữa.
Tôi nghĩ đến Vân Hà, bây giờ nó vẫn cứ phải đến nhà hàng mỗi đêm. “Hà ơi, nhất định ta sẽ tìm cho mi một việc làm mà mi có thể ngẩng mặt trong cuộc sống, ta tin rằng ta sẽ làm được điều đó cho mi vào một ngày không xa, nhất định là sẽ như vậy”.
Buổi tối tôi xem lại những tài liệu về giao dịch trong kinh doanh, Bảo Loan nãy giờ đi ra đi vào nhấp nhỏm, chợt nó đến bên tôi:
- Chị Trân.
Tôi ngước lên:
- Gì vậy nhỏ, khuya rồi sao không đi ngủ.
- Em không ngủ được.
- Sao vậy?
- Em lo lắm, buồn lắm, bây giờ không biết nói với ai, còn một mình em thì em không biết phải làm sao.
- Chuyện gì vậy? Nói với chị đi.
Bảo Loan nhìn tôi chăm chăm:
- Ba bị ở tù rồi, chị có biết chuyện đó không?
Tôi mở mắt to kinh ngạc:
- Ở tù à, nhưng mà làm sao... làm gì đến độ như vậy, sao em biết?
- Hôm qua về thăm dì Ba, dì Ba kể lại với em.
- Kể làm sao?
- Tại ba mình đâm người ta bị thương đó chị Trân, bà vợ nhỏ của ba không thích ba nữa vì ba không có tiền, bà ấy quen với người khác nên ba tức, ba đâm ông ấy bị thương nặng lắm, dì Ba bảo là ba sẽ ở tù lâu lắm.
Tôi ngồi yên, không hiểu vì sao tôi cảm thấy dửng dưng như nghe một chuyện không liên quan đến mình, thốt nhiên tôi nghĩ đến mẹ, tôi chụp tay Bảo Loan:
- Em có kể với mẹ không, mẹ biết chuyện này chưa?
- Chưa, em chưa dám nói, sợ mẹ buồn.
Tôi thở phào nhẹ nhõm:
- Em muốn đi thăm ba không?
Bảo Loan rụt rè:
- Em muốn lắm, nhưng em không có tiền, mà em không dám xin tiền chị, tại vì...
- Sao vậy?
- Tại em thấy chị đi làm cực quá, chị phải lo cho mẹ với cho em nên em... em thương chị lắm. Với lại... em biết chị ghét ba.
- Chuyện chị ghét hay thương không thành vấn đề, nếu em muốn đi thăm ông ấy thì chị sẽ cho tiền em. Nhưng em đừng kể với mẹ nha Loan.
- Dạ.
- Em đừng trách tại sao chị bắt em im lặng, dù sao đó cũng là ba em, em phải thương, chị thông cảm điều đó, mẹ khổ vì ba quá nhiều rồi, chị đã cố gắng giúp mẹ sống bình thường, nếu bây giờ biết ba như vậy mẹ cũng sẽ buồn, sẽ lo chạy vạy, như vậy mọi cố gắng của chị điều vô ích, mà mẹ thì lại tiếp tục bị khổ, tội nghiệp mẹ lắm.
Bảo Loan như mủi lòng, nó cúi gằm mặt khóc lặng lẽ. Tôi mím môi:
- Nếu em nói với mẹ, chị sẽ giận em lắm.
- Em không nói gì đâu chị Trân, em cũng sợ mẹ buồn nữa. Nhưng bỏ ba không ai lo em chịu không nổi.
- Chị hiểu rồi, thôi bây giờ đi ngủ đi, đừng có buồn nữa nghe.
- Dạ.
Bảo Loan ngủ rồi, tôi vẫn ngồi bên bàn, thừ người nhìn ra cửa, không biết tôi làm vậy có ích kỷ quá không, có vô lương tâm quá không? Nếu mẹ biết mẹ sẽ nghĩ sao?
Nhưng dù có ai phê phán, tôi vẫn tin mình đã làm đúng, và không có gì làm tôi thay đổi được cả.
Tôi dựa người vào nệm xe, nhìn ra ngoài, bờ biển lô nhô những tảng đá nhỏ, nước xanh trong vắt vỗ nhẹ bờ cát mịn màng, tôi nhìn không chán làn nước dịu mát ấy.
Ông Minh Khương cũng im lặng nhìn bên đường rồi lên tiếng:
- Cô Trân đã đi Nha Trang lần nào chưa?
- Dạ chưa.
- Cô thích cảnh biển không?
- Thích lắm, thưa ông, nhưng tôi thích những đoạn vắng người hơn vì bờ biển có vẻ thiên nhiên, còn những nơi đây được xây làm khu du lịch thì ồn quá, và không còn thơ mộng nữa.
- Cô Trân lãng mạn quá nhỉ, nhưng lúc nào rảnh tôi sẽ đưa cô ra bãi biển Nha Trang chơi, cô sẽ thấy nó đẹp theo cách khác.
Tôi quay lại:
- Chắc ông hay ra đấy ký hợp đồng với mấy công ty lắm nhỉ?
Ông gật đầu:
- Có vài lần, nhưng công ty này thì mới làm lần đầu, tôi cũng chưa biết họ làm ăn ra sao, vì họ mới mở cách đây hai năm thôi.
Tôi lại im lặng, khoanh tay trước ngực nhìn bên đường, rồi mệt mỏi quá, tôi ngủ thiếp đi.
Tiếng ông Minh Khương đều đều bên tai tôi:
- Đến nơi rồi, cô Trân thức dậy đi.
Tôi lơ mơ, rồi nhướng mắt nhìn lên, ông ấy vỗ nhẹ vai tôi:
- Đường xa quá, cô thấy mệt phải không? Lát nữa tôi sẽ cố làm việc xong buổi chiều, sau đó cô có thể nghỉ thoải mái.
Tôi dụi mắt, bước xuống xe, tò mò nhìn tòa nhà hai tầng vắng vẻ, lạ thật, công ty gì mà im lặng thế này, thật khác với sự ồn ào tấp nập của công ty Minh Khương.
Tôi theo ông vào phòng khách, một nhân viên bước ra, lịch sự mời chúng tôi lên lầu. Chúng tôi lên một căn phòng rộng trang trí đơn giản, nhưng trang nhã. Người thanh niên cười nhã nhặn:
- Ban giám đốc ở phòng này, mời ông và cô vào.
Tôi đi phía sau ông Minh Khương, trong phòng không có ai ngoài ba người đàn ông đang ngồi ở salon, hình như họ đang bàn bạc chuyện gì đó. Thấy chúng tôi, một người đứng dậy, niềm nở bắt tay ông Khương:
- Mời cô và ông ngồi.
Hai người kia quay lại, rồi có một người nhìn sững tôi, kinh ngạc. Tôi cũng sững sờ nhìn người ấy, thật không tin đó là Thế Phi, sao trời xui khiến cho tôi gặp anh ở chỗ này chứ, biết có thái độ thế nào đây?
Thế Phi như qua đi phút bất ngờ, anh lịch sự bắt tay tôi như người lạ:
- Mời cô ngồi.
Tôi ngồi bên cạnh ông Minh Khương, đầu óc lơ mơ trước mọi diễn biến đột ngột, tôi nghe ông Khương giới thiệu:
- Đây là cô Nghi Trân, phụ tá của tôi.
Đôi mắt Thế Phi như lóe lên một dấu hỏi, rồi ánh lửa ấy bị dập tắt, khuôn mặt anh bình thản như không hề quen biết với tôi. Tôi có cảm tưởng anh và tôi đang đóng một vở kịch câm.
Họ bắt đầu đi vào công việc, tôi ngồi yên, lặng lẽ soạn các giấy tờ hợp đồng, chưa bao giờ tôi làm việc lơ mơ như hôm nay, làm sao tôi có thể tập trung được khi thỉnh thoảng Thế Phi lại ném cho tôi một tia nhìn khó hiểu, khuôn mặt anh đăm đăm và thật nghiêm nghị, vẻ mặt thật không hợp với một cuộc giao dịch làm ăn, anh nghĩ gì trong đầu thế?
Anh chợt đứng dậy đi ra ngoài, khá lâu mới thấy anh trở lại, và không nhìn đến tôi nữa, anh bắt đầu tập trung vào công việc, như đã giải quyết xong những vướng mắc riêng tư.
Chúng tôi ký hợp đồng xong thì đã về chiều. Mọi người đứng dậy, Thế Phi chợt lên tiếng:
- Bây giờ chiều rồi, chắc ông và cô Trân không về thành phố kịp đâu, mời ông nghỉ lại đây cho tiện.
Hai người bạn Thế Phi có vẻ bất ngờ, hình như họ không nghĩ đến chuyện này, và điều Thế Phi nói làm họ lúng túng, cả hai đưa mắt nhìn anh dò hỏi. Thế Phi bình thản:
- Tôi đã chuẩn bị xong nơi nghỉ cho khách, mong ông và cô đừng từ chối.
Ông Minh Khương khoát tay:
- Cảm ơn, chúng tôi đã đăng ký phòng ở khách sạn rồi, khỏi làm phiền các anh.
Họ có vẻ khẩn khoản mời mọc, ông Minh Khương lúng túng, tôi nghĩ có thể gặp riêng Thế Phi ở đây, bèn lên tiếng:
- Dạ, không dám phiền các anh đâu, ông giám đốc của tôi đã có chỗ nghỉ rồi.
Đôi mắt Thế Phi tối sầm, anh mím môi quay đi. Hai người họ có vẻ ngạc nhiên trước sự can thiệp của tôi, họ không mời mọc nữa và tiễn chúng tôi ra xe. Thế Phi giữ một vẻ xa cách khó hiểu. Tôi thấy ông Minh Khương thoáng nhìn anh, rồi im lặng ra xe.
Buổi tối ở khách sạn thật là buồn, tôi đứng bên cửa sổ nhìn xuống đường, lúc nãy mấy người ở công ty đến mời chúng tôi đi ăn tối. Tôi từ chối vì không muốn gặp Thế Phi. Và tôi hiểu rồi họ sẽ đi đến đâu, có tôi chỉ làm họ vướng bận mà thôi.
Tôi thay áo ngủ, định lên giường thì có tiếng gõ cửa, tôi chỉ hé thò đầu ra ngoài. Thế Phi đang đứng đó, anh đẩy rộng cánh cửa rồi ngang nhiên đi vào phòng. Tôi vẫn đứng dựa tường nhìn anh, mím môi:
- Tôi không đồng ý thái độ tự do của anh.
Thế Phi không trả lời, anh lẳng lặng kéo tôi vào phòng rồi bước ra gài cửa lại:
- Anh muốn nói chuyện với em, chúng mình không xa lạ gì nhau và em cũng chỉ đơn thuần là bạn anh – Thế Phi ngừng lại một chút, nhún vai – Cho nên anh không muốn giữ kẽ hoặc xã giao với em. Chuyện ấy chỉ nên làm ở chỗ khác, còn ở đây, anh không phải là khách lạ của em.
Anh tự nhiên ngồi xuống giường. Tôi vẫn đứng tựa vào tường nhìn anh. Cứ mỗi lần gặp anh, tôi lại nhớ đến Lan Anh, nhớ đến cái hôn hưởng thụ của anh với chị tiếp viên, một sự giận hờn dâng lên, giận đến cay đắng mà không nói được. Giá mà được trách móc, cay cú... có lẽ sẽ đỡ giận hơn.
Thế Phi rút một điếu thuốc, định bật diêm, tôi gằn giọng:
- Tôi không cho phép anh hút thuốc trong phòng tôi.
Anh khựng lại, hơi ngỡ ngàng nhìn tôi rồi cất gói thuốc vào túi, anh nhún vai:
- Em có thấy là em khe khắt với anh quá không? Em thay đổi với anh nhiều quá, trong khi anh vẫn như ngày trước.
“À, có nghĩa là ngày quen nhau ở trường, anh vừa yêu tôi mà vẫn có thể đến nơi khác tìm thêm vài mối tình mua vui chứ gì? Sao mà tôi căm ghét anh ta thế?” – Tôi nghĩ thầm, muốn trút hết uất ức vào anh... nhưng làm sao nói được đây.
Thế Phi hơi chồm người tới trước, nhìn tôi chăm chăm:
- Tốt hơn hết là em hãy ngồi xuống, và nói chuyện nghiêm chỉnh với anh, em thừa hiểu tính anh rồi, một khi anh muốn thì bằng mọi cách anh phải làm cho được, em không tránh cuộc nói chuyện này được đâu, đừng làm mất thì giờ nữa.
Như không nhận thấy đôi mắt hằn học của tôi, anh tỉnh bơ:
- Nếu tối nay nói không xong, anh sẽ ở hẳn lại đêm nay, em thấy thế nào?
- Tôi thấy anh là một người thiếu tự trọng!
- À, gì chứ lòng tự trọng thì anh không đem sử dụng trong tình yêu, thậm chí phải biết lì lợm nữa, ngày trước vì sự tự trọng ngu xuẩn mà anh suýt mất em, nhưng bây giờ thì không, em khơi gợi tự ái của anh chỉ vô ích, nhất là bây giờ anh đang làm mọi cách để giành lại em, và nhất định anh sẽ đạt được, anh tin như vậy.
- Tôi ghét cách nói tự tin kiêu hãnh của anh.
- Bởi vì tính anh là như vậy, và anh cũng không có ý định sửa nó, khi yêu anh là em đã chấp nhận trọn vẹn mọi cá tính của anh rồi mà, em nhớ không?
- Tôi không nhớ gì hết, mà chỉ nghĩ rằng anh là một người... suồng sã, anh không thấy việc tán tỉnh cô trợ lý của người mới đến làm ăn lần đầu với mình là điều trơ trẽn sao?
- Thật tình là anh không thấy vậy, mà nếu sự thật là vậy đi nữa anh cũng không cho đó là xấu.
- Anh ra khỏi phòng tôi ngay, tôi không muốn đứng đây cãi cọ với anh.
- Và anh đến đây cũng không phải để cãi cọ. Tại sao em cứ chống đối anh hoài vậy? Em phải để anh nói.
- Nếu anh không ra khỏi phòng thì tôi sẽ ra, hay là anh muốn tôi gọi nhân viên khách sạn đến?
- Tất cả mọi người ở đây đều là người quen anh, em nghĩ họ có thể tống cổ anh ra khỏi đây sao?
Trời ơi, hết nhà hàng rồi đến khách sạn, anh sống buông thả đến vậy sao? Tôi tức uất người:
- Nếu anh không ra khỏi đây thì tôi sẽ đi, tôi không chịu nổi con người sa đọa như anh.
Thế Phi ngồi yên, chăm chú nhìn tôi, như không hiểu được sự giận dữ của tôi, tôi run giọng:
- Đã từ lâu tôi không còn muốn nhớ đến anh cũng như mối quan hệ cũ, anh tưởng tôi vẫn còn quyến luyến tình cảm đã qua sao? Đừng chủ quan như vậy, tôi đã dứt bỏ quá khứ lâu rồi. Nếu anh còn chút tự trọng thì đừng làm phiền tôi nữa.
Thế Phi đứng bật dậy, đến đứng đối diện với tôi, giọng lạc đi:
- Đủ rồi, vĩnh biệt!
Anh quay người đi ra cửa, không một lần ngoái đầu lại. Tôi đứng yên như hóa đá, cảm thấy hụt hẫng chơi vơi, và không giải thích được lòng mình, tôi khóc một cách khổ sở.
Sáng hôm sau ông Minh Khương lại đến công ty, hình như họ còn trao đổi thêm gì đó, tôi ngồi ở phòng ngoài chờ ông, cả một đêm không ngủ tôi quá mệt mỏi, không đủ sức để quan tâm tới điều gì cả.
Khi chúng tôi ra xe, họ ra tiễn. Thế Phi có vẻ phờ phạc như qua một đêm mất ngủ, nhưng cử chỉ bình thản và vững vàng. Anh bắt tay tôi một cách dửng dưng:
- Chúc vui vẻ!
Tôi cũng lạnh nhạt:
- Cảm ơn.
Anh đi vào sân như không muốn tiếp tục kéo dài lúc chia tay. Tôi lên xe mà lòng ngập đầy nỗi buồn chán. Sáng nay thành phố biển tràn đầy ánh sáng, cuộc sống vẫn tiếp diễn với những sắc màu rực rỡ, còn tôi thì mang tâm trạng ngao ngán cho đời mình. Tôi không chịu nổi cảm giác đổ vỡ.
Chiếc xe tấp bên đường, rồi ngừng lại, tôi và Vân Hà bước xuống xe, ông Minh Khương thò đầu ra ngoài:
- Chào hai cô, chúc ngủ ngon !
Chiếc xe lướt đi nhẹ nhàng, Vân Hà tư lự đứng nhìn theo, tôi kéo tay nó:
- Đi vô, sao hôm nay mi có vẻ buồn thế, cứ ủ rũ như con gà bị ướt ấy.
Vân Hà im lặng theo tôi vào nhà, nó tắt đèn, lặng lẽ thay đồ rồi nằm xuống giường, tôi choàng tay qua ngực nó, cười một mình trong bóng tối, rồi tôi hỏi đột ngột :
- Này, mi phải lòng ông ấy rồi phải không?
- Ông nào ?
- Thôi đừng có giấu, ông giám đốc của tụi mình chứ ai.
Vân Hà thở dài:
- Đừng nói chuyện đó nữa Trân. Ta thế này thì dám nghĩ đến ai.
Tôi vô tư:
- Thế này là thế nào, ta nhớ hình như danh ngôn có câu tình yêu vượt qua mọi biên giới và tuổi tác, ông ấy nhìn cũng chưa phải là ông già, mi có lỡ yêu ông ấy cũng đâu có khác thường lắm.
- Khác thường chứ mi, tại vì ta không biết thân phận mình, những người đàn ông chân chính ai mà nghĩ đến chuyện nghiêm chỉnh với ta. Vả lại...
- Vả lại sao?
- Thôi ta không nói đâu.
- Nói, nếu không ta bẻ răng mi.
- Đừng có ép buộc ta mà, nói ra cũng không ích gì, thôi, tới đâu hay tới đó.
Tôi ngồi dậy:
- Ta biết mi nghĩ gì rồi, nhỏ khùng, nghĩ vậy mà cũng nghĩ, mi không nói thì ta nói cho.
- ...
- Mi nghĩ ông Minh Khương “chú ý” đến ta chứ gì?
Vân Hà im lặng, tôi sốt ruột :
- Đúng không?
Nó ngập ngừng:
- Mi dùng từ đó còn... hơi nhẹ.
- Thì cứ cho là vậy đi, nhưng nếu mi nghĩ vậy thì thật là khùng, khùng không tưởng tượng nổi. Ông ấy chỉ xem ta là một cô trợ lý mà thôi, không hơn không kém và ta thì cũng chỉ mong có vậy. Nếu có yêu thì ông ấy yêu mẫu người như mi chứ không phải là ta, hiểu chưa.
Nó buột miệng:
- Mi đừng có an ủi to kiểu đó, ác lắm. Ta đủ hiểu biết mà.
- Hiểu biết gì?
- Cuộc sống của nhà hàng đã dạy cho ta rằng sắc đẹp là chìa khóa mở cửa đi vào đời, dù mi không lợi dụng nó, nhưng trường hợp của mi chính là vậy.
- Nói gì mà khó hiểu thế!
- Ta thấy mi ngây thơ nhiều cái... giống như là ngốc ấy. Thế mi giải thích ra sao về chuyện ông Khương nhận mi vào làm, và còn dành mọi sự dễ dàng cho mi nữa, giải thích đi.
- Ta nghĩ... ta nghĩ ông ấy thương người, ông ấy tội nghiệp ta.
Vân Hà bật cười, rồi ôm bụng cười nghiêng ngửa:
- Trời ơi, sao mà mi ngốc thế, ta không ngờ mi đơn giản đến mức vậy, ngốc không chịu được, tức cười quá, có hiểu mấy người tiếp viên rồi ta mới thấy mi thơ ngây như con nít vậy.
- Thôi đừng cười nữa, thế còn mi, mi giải thích chuyện đó ra sao?
- Đơn giản thôi nhé, chỉ cần mi nghĩ thế này, có một ông giám đốc góa vợ, tính tình cũng đa cảm, ông ta đến nhà hàng vì cô thu ngân xinh đẹp và cuối cùng bảo trợ cho cô ta có một vị trí vững vàng trong công ty của mình, đấy, chuyện dễ hiểu thấy mồ.
Tôi lặng thinh suy nghĩ, Vân Hà nói tiếp:
- Làm ơn đừng có nghĩ ông Khương tội nghiệp mi nữa, viển vông lắm, nếu mi không đẹp thì mi có chết lăn ra đấy ông ấy cũng không động lòng đâu.
- Thôi, hiểu rồi, hiểu rồi ! Giải thích cách của mi thì hợp lô gích lắm, nhưng trường hợp của ta thì không phải.
- Vậy thì là cái gì?
- Thật tình là lúc đầu có việc làm ta mừng quá nên cũng không tìm hiểu vì sao ông ấy ưu ái ta như vậy, sau đó làm việc chung rồi thì cũng vậy, nghĩa là ông ta không tỏ vẻ gì mà có tình ý với ta, nhưng mi thì khác. Đừng có mặc cảm nữa.
Vân Hà thở dài không trả lời, tôi cười nhẹ:
- Đã nhiều lần ta bắt gặp ông ấy nhìn mi, thấy ta nhìn thì ông ấy lảng đi, ông ấy kín đáo thật, nhưng ta thấy chứ sao không.
Tôi ôm ngang người nó, thủ thỉ:
- Mới ban đầu ta xin cho mi làm chung mà không nghĩ gì hết, chỉ đơn giản muốn mi có việc làm chân chính thôi, nhưng bây giờ... ta muốn mi trở thành vợ ông ấy, như vậy mi sẽ được hạnh phúc, đừng có nghĩ quẩn nữa nghe.
- Thôi đừng an ủi ta nữa Trân, dù sao thì ta cũng tự gạch một vết bẩn lên cuộc đời mình rồi, cho nên ta không dám đòi hỏi điều gì tốt đẹp hết, gặp hoàn cảnh nào đi nữa ta cũng không buồn đâu.
- Nhưng ông Khương thì khác, ông ấy từng trải, lại nhân hậu, không lẽ ông ấy không phân biệt bản chất và hiện tượng ở một con người sao?
Tôi cười rúc rích:
- Nếu mi với ông ấy đến với nhau thì sẽ là một mối tình lãng mạn lắm, như tiểu thuyết vậy.
Vân Hà không nói gì, chỉ thở dài ảo não. Tôi cũng không nói gì, không chừng càng nói nó càng cho là tôi an ủi và càng rơi vào mặc cảm. Mọi chuyện cứ để như vậy, cái gì đến rồi cũng phải đến thôi.
Càng ngày tôi càng nhận thấy ông Khương quan tâm đến Vân Hà nhiều hơn, nhưng rất kín đáo, tôi hiểu rằng những người đàn ông lớn tuổi thường biết che giấu tình cảm mình, chỉ có Vân Hà mặc cảm nên không thấy ra thôi.
Tôi nằm nghĩ lan man, rồi tôi lại nhớ đến Thế Phi, cứ mỗi lần nhớ đến anh thì lòng tôi như dậy sống: giận hờn, thất vọng và yêu quay quắt. Tôi không biết phải giải thích tình cảm của mình ra sao bây giờ.
~ * ~
Tôi ngồi ở bàn của mình, cặm cụi chuẩn bị giấy tờ cho bản hợp đồng mới của công ty, ở bàn bên kia, ông Khương đang tiếp một người khách lạ, người ấy vừa ra cửa thì một nhân viên vào phòng:
- Có một người khách ở Nha Trang đến, chú tiếp bây giờ không ạ?
- Được, cô mời khách vô đây.
Tôi ngẩng đầu lên xem ai thì vừa lúc Thế Phi bước vào, anh chỉ nhìn thoáng qua tôi, rồi bắt tay ông Minh Khương:
- Hôm nay tôi vào thành phố giải quyết công việc, sẵn ghé thăm ông.
Tôi cúi mặt xuống xấp hồ sơ, cố tỏ vẻ lãnh đạm, nhưng lòng cứ xốn xang nghe chuyện ở bàn bên kia. Tôi nghe giọng ông Khương hồ hởi:
- Tối nay cậu ngủ lại nhà tôi nhé, đừng ở khách sạn làm gì.
“Ông chả hiểu gì ông giám đốc ạ, không chừng anh ấy còn có nhiều chỗ ở hơn cả ông và bảo đảm anh ta còn rành những nhà hàng nổi tiếng hơn ông nữa kia”. - Tôi nghĩ thầm, nhưng vẫn im lặng, tự nhiên thấy buồn cười quá, nếu ông Khương biết Thế Phi là người Sài Gòn, chắc ông ấy sẽ ngẩn người vì ngạc nhiên, Thế Phi đóng kịch hay thật.
Nhưng anh làm vậy để làm gì?
Tôi không tin anh đến đây chỉ vì công việc, cũng không nghĩ anh muốn gặp tôi. Hình như ông Khương mời anh đến nhà hàng Viễn Phương. Tôi nghe loáng thoáng lời bình phẩm về nơi đó, tôi mím môi, gì chứ khoản mời mọc thì thật hợp ý Thế Phi. Tối nay anh sẽ có một đêm vui buông thả với những cô tiếp viên xinh đẹp. Thật là không chịu nổi.
Tôi đứng bật dậy, xếp nhanh mớ giấy tờ trên bàn cho vào tủ, ngang qua bàn của họ, tôi nói gắn gọn:
- Xin phép ông, tôi bận phải về sớm.
Và không thèm nhìn Thế Phi, tôi đi như chạy ra ngoài cổng, ngực phập phồng vì cơn tức không nói thành lời.
Cả một buổi tối loay hoay trong phòng đứng ngồi không yên ổn, không hiểu sao tôi giận Thế Phi ghê gớm, tại sao anh cứ muốn khiêu khích tôi hoài vậy chứ.
Nhưng mà... thật ra Thế Phi có làm gì tôi đâu, việc anh với ông Khương đi giải trí ở đâu đó thì ảnh hưởng gì đến tôi chứ. Tôi biết mình giận vô lý, nhưng làm sao mà không giận cho được, lòng tôi như lửa đốt khi hình dung Thế Phi vuốt ve một cô tiếp viên nào đó, sao tôi khổ sở quá, khổ và bất lực. Muốn trốn không nghĩ đến mà nào có được đâu.
Tôi bứt rứt ngồi phịch xuống ghế. Vân Hà xếp trang sách đang đọc, ngẩng đầu lên:
- Làm gì mà nãy giờ mi như ở trong lò lửa thế?
Tôi nhấm nhẳng:
- Không có gì hết, bực mình.
Nó quăng quyển sách xuống giường, đến ngồi cạnh tôi:
- Chuyện gì?
- Lúc nãy ông Phi ghé đằng công ty đó.
Vân Hà mở lớn mắt:
- Vậy hả, sao ta không thấy?
- Mi bận công chuyện mà thấy gì.
- Ông ấy vào đây sao tối nay không đến tìm mi nhỉ?
Câu nói của Vân Hà làm tôi muốn nổi khùng lên được, bộ nó không biết tôi đang tức điều đó hay sao chứ, tôi gắt lên:
- Ông ấy đến đâu thì mặc ông ấy, ta không thèm quan tâm, ông ấy mà đến đây thì ta sẽ mời ông ra khỏi cửa, đến làm gì?
Vân Hà ngơ ngẩn:
- Mi làm gì giữ vậy? Làm gì hung hăng như con gấu thế?
Tôi phẩy tay, hậm hực ngồi im, Vân Hà kiên nhẫn:
- Mi có biết anh Phi đến công ty để Làm gì không? Chắc là có ý gì trục trặc trong hợp đồng chứ gì?
- Chả có trục trặc gì hết, ông ta chỉ đến chơi thôi, và tối nay ông Khương sẽ đãi đằng ông ta ở nhà hàng Viễn Phương nào đó.
Tôi mai mỉa:
- Gì chứ chuyện đó thì hợp gu với ông ta quá rồi còn gì.
Vân Hà chợt phì cười như đã hiểu ra điều gì đó. Nó nhẹ nhàng:
- Đến nhà hàng thì đã sao, đàn ông mà, ai lại không thích chuyện đó, vả lại những mối quan hệ làm ăn kiểu ấy của họ, không đến đó thì đi đâu, nó như một quy luật tất nhiên thời kinh tế mà.
Tôi bịt tai lại:
- Đừng có nói nữa, ta không thèm nghe đâu. Mi thì có thể thông cảm với họ được nhưng ta thì không.
Vân Hà như hóa đá, mắt nó nhìn trân trân vào bình hoa trên bàn. Tôi chợt thấy hối hận vì câu nói hồ đồ của mình, tôi hiểu mình đã chạm vào chỗ đau của nó, nhưng lúc này... sự bực tức làm tôi không muốn xin lỗi, tôi lẳng lặng chui vào màn nằm.
Hôm sau tôi đến công ty hơi trễ, khi bước vào phòng khách đã thấy Thế Phi ngồi ở đó, không thèm nhìn anh, tôi đi thẳng về phòng làm việc, còn đang loay hoay dọn dẹp đã thấy Thế Phi bước vào, anh ngồi xuống chiếc ghế bên bàn giám đốc, im lặng nhìn tôi, tôi đứng thẳng người:
- Giờ này giám đốc chưa tới, anh có việc gì cần gặp xin ra ngoài ngồi chờ giùm.
Thế Phi tựa người vào ghế, uể oải:
- Sáng nay ông ấy không tới đâu, đêm qua ông ta say khước và có thể đến trưa mới dậy nổi.
À, có nghĩa là đêm qua các người rất vui vẻ chứ gì. Tôi mỉa mai:
- Thế anh thấy các cô tiếp viên ở đây thế nào? Có chiều khách bằng các cô ở Nha Trang không?
Thế Phi xua tay, hờ hững:
- Anh đến đó không phải để gặp mấy người tiếp viên, hôm qua anh cố ý ép ông giám đốc của em uống thật say để sáng nay tới gặp riêng em. Bây giờ anh mệt lắm.
- Vâng, sau một cuộc giải trí tưng bừng bao giờ người ta cũng thấy mệt.
Thế Phi tì tay lên trán, có vẻ vô cùng mệt mỏi, anh nói khẽ:
- Anh bỏ công việc vào đây không phải để em mỉa mai như vậy, dù sao em cũng để cho anh một lần nói chuyện nghiêm túc, rồi sau đó tùy em quyết định.
Tôi lạnh lùng:
- Với một người như anh, tôi chẳng có chuyện nghiêm túc nào cần nói hết, vả lại đây là chỗ làm việc, anh không thấy đem chuyện riêng tư nói ở đây là khôi hài sao?
- Anh chẳng còn cách nào khác để gặp em, nếu biết được chỗ ở của em anh sẽ chẳng đến đây.
Tôi châm chích:
- Và vì không biết chỗ ở của tôi nên anh đến nhà hàng tìm chứ gì?
Nhớ lại sự khổ sở đêm qua, tôi giận sôi lên:
- Yêu cầu anh ra khỏi đây ngay.
Thấy anh ngồi yên, tôi nhào tới bấm chuông. Một nhân viên bước vào phòng, anh nói lướt:
- Cho tôi hai ly nước đá, nhanh lên một chút nhé.
- Dạ.
Cô gái quay ra, Thế Phi cười khẽ:
- Em tiếp khách tệ lắm, không ai đuổi khách đến làm ăn với kiểu đó Trân ạ, và anh cuộc với em rằng không có nhân viên nào dám làm theo yêu cầu của em đâu.
- Còn tôi thì chưa hề thấy một người nào lì lợm như anh.
Thế Phi chợt đứng dậy, tôi chưa hiểu anh làm gì thì anh đã đến trước mặt tôi, mạnh dạn luồn tay trong tóc tôi, đôi mắt van nài:
- Em có biết vì sao anh làm như vậy không ? Vì anh thương em quá, ba năm qua không lúc nào anh không nghĩ đến em. Anh bỏ công việc về đây cũng vì em đó.
Tôi im lặng, cảm giác bồi hồi xâm chiếm tôi. Tôi lặng lẽ nhìn Thế Phi, anh vẫn nghiêm túc:
- Em biết không, khi rời bỏ thành phố này, anh đã thề với lòng sẽ không còn trở lại nữa, lúc ấy anh đau khổ đến mức muốn trốn tránh tất cả. Nhưng khi biết em chưa thuộc về ai, anh lại hy vọng, anh không hiểu tại sao em quyết liệt cự tuyệt anh như vậy.
- ...
- Chẳng lẽ em không còn nghĩ đến tình yêu của mình sao Trân, sao em có thể quên một cách bình thản như vậy, anh không tin.
Tôi cúi đầu nhìn những viên gạch dưới chân, lẽ ra tôi phải mềm lòng trước tình cảm bền bỉ của anh, lẽ ra tình yêu của tôi phải thật đẹp sau ba năm xa cách, và còn nhiều điều thiêng liêng tin cậy hơn nữa. Nhưng làm sao tôi có thể tôn thờ một tình yêu không trong sáng, làm sao trái tim tôi không phản kháng sau tất cả những điều đã nhìn thấy.
Tôi ngẩng đầu lên:
- Chuyện ngày trước tôi đã quên lâu rồi, mà nếu còn nhớ thì tôi cũng không muốn vướng bận nữa. Có thể về phía anh, tình yêu đó còn đẹp lắm, nhưng với tôi thì nó không còn đẹp nữa.
- Tại sao vậy Trân, anh vẫn chung thủy với em, và trong suốt ba năm qua anh không nghĩ tới ai ngoài em, em có tin anh không Trân?
- Nhưng anh đã đem Lan Anh vào giữa hai đứa rồi, anh quên rồi sao?
- Đừng cố chấp với anh như vậy Trân à, em cũng đã nhìn thấy anh tránh xa cô ấy thế nào rồi, chuyện Lan Anh không đáng để em cắt đứt với anh.
Vâng, tôi có thể không nghĩ đến Lan Anh, nhưng còn cuộc sống hiện tại của anh, làm sao tôi chấp nhận được đây, lúc nào trong đầu tôi cũng có hình ảnh sa đọa của anh lảng vảng, vậy mà tôi không thể nói ra được. Trời, điều tức tối mà cứ mãi im lặng mới đáng sợ làm sao.
Tôi ấm ức:
- Vâng, Lan Anh không đáng để tôi nghĩ tới, nhưng anh nhìn lại bản thân mình đi, trong tình yêu anh có trong sáng không?
- Anh không hiểu em muốn nói gì?
Tôi quay và tránh Thế Phi:
- Thì anh tự mà tìm hiểu, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, anh về đi. Và đừng có tìm tôi nữa.
Thế Phi như nổi giận:
- Anh kiên nhẫn vậy là quá lắm, hết chịu nổi nữa rồi.
Tôi quay phắt lại
- Và tôi thì cũng không thể chịu nổi anh.
- Nhưng anh đã làm gì kia chứ.
- Tự anh hiểu lấy.
- Trời ơi, em làm anh muốn điên lên được, anh có lỗi gì em cứ nói phắt ra đi, hoặc có mắng nhiếc gì cũng được, đừng làm anh căng thẳng vậy nữa.
- Không việc gì tôi phải mắng nhiếc anh, chuyện của anh thì để anh tự hiểu.
Thế Phi đấm mạnh xuống bàn:
- Tự hiểu, tự hiểu, thế em muốn anh phải hiểu cái gì bây giờ?
Tôi cười mỉa:
- Sao anh không đến nhà hàng mà hỏi mấy cô tiếp viên ấy.
Anh phẩy tay:
- Mấy người đó thì có liên quan gì đến hai đứa chứ.
Đồ ngốc! Tôi đã nói đến vậy mà vẫn không hiểu thế thì tôi sẽ không thèm nói làm gì, anh tưởng tôi không nhìn thấy gì hết đấy chắc, anh là một người vừa đồi trụy vừa dối trá, làm sao tôi lại yêu được một người như vậy chứ.
Thế Phi lại phía bộ salon, ngồi phịch xuống, anh lắc đầu ngao ngán:
- Sáng nay anh mệt phờ người, vậy mà còn gặp em.
- Vâng, gặp em thì rất mệt, đến nhà hàng gặp mấy người tiếp viên thì lập tức sẽ hết mệt ngay.
- Lúc nào cũng tiếp viên, tiếp viên, chỉ nghĩ toàn chuyện vớ vẫn, còn cái chính cần phải nói thì em không quan tâm, anh lặn lội mấy trăm cây số vào đây không phải để nghe em nói chuyện vớ vẫn, em phải hiểu điều đó chứ.
- Thế hả, thế mà tôi cứ tưởng các cô tiếp viên ở ngoài ấy phục vụ không tận tình bằng ở đây, nên anh vào đây tìm cảm giác vui hơn.
Thế Phi ngồi im, gườm gườm nhìn tôi, tôi biết anh tức đến không nói được, tôi bồi thêm :
- Bởi vậy, vì cần nói chuyện với tôi quá nên buổi chiều vừa đến thành phố là buổi tối lập tức đến nhà hàng ngay, không đến chắc sẽ không chịu nổi, không đến thì chắc sẽ còn mệt mỏi hơn nữa.
- Đủ rồi.
Thế Phi quát lên, rồi đứng dậy đi ra cửa, nhưng không hiểu nghĩ thế nào anh đứng lại, cúi đầu suy nghĩ thật lâu, rồi quay lại ngồi phịch xuống ghế.
Tôi nghe anh lẩm bẩm:
- Thật là quá sức chịu đựng.
Tôi ngồi im, lầm lì nhìn ra cửa sổ.
Ngay lúc đó, Vân Hà đẩy cửa bước vào, nó ngạc nhiên rồi reo lên:
- A, anh Phi!
Thế Phi cũng ngạc nhiên:
- Vân Hà cũng làm ở đây à?
- Tụi em làm chung ở đây lâu rồi.
- Sao hôm qua đến đây anh không gặp Vân Hà?
- Hôm qua em bận công chuyện.
Thấy tôi ngồi im, nó nhìn nhìn tôi như đã hiểu chuyện rồi cười:
- Xin lỗi, vô tình cắt ngang câu chuyện của hai người, bây giờ tôi phải đi ra bưu điện, có thể trưa nay sẽ không trở lại, anh Phi đưa Trân về giùm nghe.
Nó định đứng dậy, tôi nói cụt ngủn:
- Ngồi đó đi, đừng đi đâu hết, anh Phi ghé tìm ông giám đốc đó, mi có biết ông ấy đâu không?
- Không, hình như sáng nay ông ấy không có đến.
Lại im lặng, Vân Hà nhìn Thế Phi:
- Anh đến lâu chưa?
- Từ sáng giờ.
- Anh tìm giám đốc hả?
Thế Phi hình như hơi bực:
- Nếu tìm ông ấy thì không cần đến đây anh cũng tìm được.
Vân Hà liếc về phía tôi, rồi hỏi nhỏ:
- Có chuyện gì vậy anh Phi?
Thế Phi nhún vai, lắc đầu không trả lời, nó hỏi lảng:
- Chừng nào anh Phi ra Nha Trang?
- Anh chưa biết.
- Anh không bận công chuyện gì sao?
- Bận thì có bận, nhưng anh muốn giải quyết chuyện riêng, Hà cũng biết rồi đó.
- Em biết rồi, thôi, anh ráng kiên nhẫn đi.
Thế Phi đứng dậy, đi tới đi lui:
- Anh không hiểu tại sao anh lại phải kiên nhẫn, mà kiên nhẫn chuyện gì mới được chứ.
- Thì chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, tại anh không chịu hiểu đấy chứ.
- Hà có giúp anh được không?
- Em cũng muốn giúp, nhưng em cũng như anh, không biết nói làm sao hết.
- Hà đưa anh đến nhà Trân được không?
- Chuyện dễ ợt, tụi em ở chung mà.
Thế Phi ngạc nhiên:
- Vậy hả, phải chi anh biết sớm hơn.
- Bây giờ biết cũng chưa trễ đâu, anh đừng lo.
Họ nói gì nho nhỏ như không có mặt tôi ở đây vậy, tôi bực mình đứng dậy thì nghe Thế Phi hỏi:
- Hà lập gia đình chưa nhỉ?
- Chưa, em mà chồng con gì.
- Từ lúc ra trường đến giờ anh không gặp bạn bè gì cả, không hiểu chúng nó chui đi đâu hết, nếu không gặp Hà ở đây xem như anh không còn bạn bè gì hết.
- Vậy mai mốt về thành phố anh ghé thăm tụi em thường nhé.
- Tất nhiên.
Vân Hà lại liếc về phía tôi, rồi nói vơ vẩn:
- Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó anh Phi ạ, anh phải ráng tìm hiểu chứ người ta không nói đâu.
Rồi nó lập tức đứng dậy:
- Thôi, em phải đi công việc, anh Phi ở chơi, anh còn tới đây thường mà, đúng không?
Thế Phi gật đầu không trả lời, khi Vân Hà đi rồi, anh lầm lì đến ngồi bên bàn giám đốc, như không muốn nói chuyện với tôi nữa, tôi cũng lẳng lặng làm việc của mình.
Chúng tôi cứ ngồi yên như thế thật lâu, tôi nhìn lên đồng hồ, hơn mười giờ rồi, không biết Thế Phi định ngồi đến chừng nào.
Tôi định bảo anh về thì ông Minh Khương đi vào. Khuôn mặt có vẻ như vừa mới ngủ dậy, ông bắt tay Thế Phi, cười xởi lởi:
- Đêm qua mệt quá, chưa bao giờ tôi uống nhiều như vậy, cậu đến lâu chưa?
- Cũng hơi lâu, nhưng tôi không sốt ruột lắm vì có Trân nói chuyện cũng vui.
Anh hơi mỉa:
- Tôi mà có được một người phụ tá như ông thì chắc chẳng bao giờ tôi biết nhức đầu là gì.
Tôi mím môi ngồi im, ông Khương vui vẻ:
- Phải nói rằng tôi rất hài lòng có một người phụ việc như vậy, cô Trân có thấy vậy không?
Tôi chưa kịp trả lời thì Thế Phi chận ngang:
- Thế ông có bao giờ bị điên đầu không?
Ông Khương vẫn vô tư:
- Hầu hết các công việc cô Trân đều chuẩn bị chu đáo, từ khi có cô ấy vào làm, công ty tôi làm ăn trôi chảy lắm.
Tôi chẳng biết phải nói làm sao, chỉ cắm cúi ghi bản tổng kết kinh phí, phía bàn bên kia họ bàn về chuyện thời sự, kinh tế thật tâm đắc. Tôi không quan tâm nghe nữa. Khi Thế Phi đứng dậy, giọng ông Khương làm tôi chú ý:
- Tối nay bên xí nghiệp cơ khí mời tôi dự tiệc, sẵn cậu còn ở đây, tôi mời...
Lại nhậu nhẹt nữa à, chẳng hiểu mình làm gì, tôi đột ngột cắt ngang:
- Tối nay tôi có mời anh Phi đến sinh nhật nhà cô bạn, và anh Phi đã đồng ý rồi.
Thế Phi quay phắt lại nhìn tôi, ông Khương cũng ngạc nhiên:
- Thế ra các vị đã quen biết nhau rồi à?
- Cũng không thân lắm, thưa ông.
Tôi nhìn Thế Phi chăm chăm:
- Nếu anh Phi bận việc khác thì tôi sẽ xin lỗi nhỏ bạn tôi giùm anh.
Anh nhìn tôi như dò hỏi rồi nhún vai:
- Cô không cần phải làm như vậy.
Anh quay sang ông Khương:
- Cảm ơn lời mời của ông, nhưng tôi đã hứa làm tài xế cho cô Trân...
- Không sao, không sao, vậy thì hẹn cậu dịp khác, mình còn làm ăn lâu dài mà.
Thế Phi chỉ cười chứ không trả lời. Khi tôi ra về, anh đi theo tôi ra cửa:
- Em định giở trò gì với anh nữa vậy?
Tôi đứng lại, nhướng mắt nhìn anh:
- Tôi muốn mời anh đi chơi, vì anh đã bảo là muốn nói chuyện với tôi mà, nếu anh không thích thì thôi, tôi không bắt buộc.
- Dĩ nhiên là anh không từ chối.
Anh cúi xuống, nhìn sâu vào mắt tôi:
- Nhưng nếu em có ý định đen tối nào đó, anh sẽ không tha thứ cho em đâu.
Lại “không tha thứ”. Tôi mím môi nhìn anh, tia nhìn chẳng lấy gì làm thân thiện lắm:
- Tùy anh nghĩ, còn tôi thì thích làm những gì mình muốn.
- Được rồi, bây giờ em đồng ý để anh đưa về không?
- Nếu anh muốn.
Thế Phi nhún vai:
- Giá mà em chịu nói chuyện dịu dàng với anh một chút, anh không hiểu tại sao em cứ gai góc với anh như vậy.
- Rồi tối nay anh sẽ biết.
- Người ta bảo phụ nữ là hay rắc rối, em có nhận thấy em là một điển hình không?
- Tôi không biết.
- Thôi được, anh chờ em sẽ nói gì tối nay.
Đưa tôi về đến nhà, Thế Phi nghiêm nghị:
- Anh có thể vào được không?
- Không cần thiết, tối nay bảy giờ tôi sẽ chờ anh.
- Được, anh về.
Tôi đứng nhìn theo cho đến kho bóng anh mất hút ở cuối hẻm, rồi chậm chạp đi vào nhà, môi mím chặt. Lúc nào Thế Phi cũng là người cao ngạo kiêu hãnh và độc đoán, vậy thì tôi cũng sẽ cho anh hiểu thế nào là Nghi Trân.
Buổi tối Thế Phi đến, tôi diện thật lộng lẫy chờ anh. Thế Phi như chẳng quan tâm đến vẻ tươi tắn của tôi, hình như anh nôn nóng chờ xem tôi sẽ nói gì. Chúng tôi im lặng suốt một quãng đường dài. Anh quay lại hỏi tôi:
- Em muốn đi đâu?
Tôi hỏi lại:
- Thế anh định sẽ đưa tôi đi đâu?
- Anh muốn đến một trong những nơi ngày xưa mình hay đến, em chịu không?
- Tôi sợ rằng nó không còn thích hợp nữa.
- Sao vậy?
- Ngày xưa thì khác, cuôc sống bây giờ cũng khác, đến những chỗ đó không phù hợp lắm đâu anh, vả lại, tôi nghĩ quá khứ đã được lật sang trang khác rồi, tìm kiếm lại làm gì, nó không sống lại được đâu.
- Em thay đổi nhiều quá.
- Nhưng chắc chắn là vẫn chưa bằng anh.
Thế Phi kéo tôi ngồi xích lại gần anh, tôi giằng tay lại, anh có vẻ không vui:
- Anh hy vọng là tất cả những gì em nói nãy giờ không phải là suy nghĩ thật của em.
Tôi buông thõng:
- Tôi chỉ nói những điều mình nghĩ thôi. Anh đừng tìm tòi những ý tứ phía sau nó, không có gì đâu.
- Bây giờ em muốn đi đâu?
- Đến nhà hàng Minh Lan, lúc trước tôi làm ở đó đấy.
Thế Phi thắng xe lại:
- Em nói thật hay đùa vậy?
- Rất thật.
- Bộ em không còn chỗ nào để đi sao phải đến đó mới nói chuyện được?
Tôi nghiêng đầu:
- Tôi đã quen phong cách mới rồi, chẳng lẽ anh không thấy rằng moden của các anh bây giờ là dùng nhà hàng hoặc những nơi tương tự làm chỗ để bàn bạc công việc sao?
Thế Phi thở hắt như nén bực dọc:
- Nhưng em là con gái, đến đó không hợp, và chuyện của hai đứa cũng không phải đơn thuần là chuyện làm ăn.
- Anh không biết đấy chứ, với tôi bây giờ mọi mối quan hệ đều là một bản hợp đồng, và tôi thích ký hợp đồng bên bàn tiệc hơn.
Anh gằn giọng:
- Em có những ý muốn kỳ lạ thật.
Tôi buông thõng:
- Nếu anh không thích thì thôi, về vậy.
Anh lầm lì:
- Được rồi, anh cũng ráng chiều ý em.
Vào nhà hàng, tôi chọn chiếc bàn kê sát bên cửa. Thế Phi ngồi khoanh tay nhìn tôi, như chờ đợi tôi sẽ làm gì. Tôi đứng dậy đi vào phía trong tìm chị Hoa Mai:
- Chị Mai này, chị ra tiếp ông khách ngồi ở bàn bốn giùm em đi, đừng để người khác tiếp nghen.
- Người đó là gì của em vậy?
- Rồi em sẽ nói với chị sau, chị nhanh lên đi. Nhớ thật chu đáo nghe.
Chị Hoa Mai đi ra ngoài, tôi đứng sát cửa, im lặng theo dõi Thế Phi. Tôi thấy chị ấy ngồi xuống cạnh anh, cười quyến rũ:
- Sao anh ngồi có một mình thế, anh không buồn sao?
Thế Phi ngoảnh mặt nhìn chỗ khác, có vẻ bực mình. Chị Hoa Mai vẫn cười tươi, kề ly bia vào miệng anh:
- Anh uống nước đi.
Anh gạt tay chị Mai ra:
- Xin lỗi, tôi cần được ngồi một mình, cô không cần phải tiếp tôi.
- Bỏ anh ngồi một mình em sợ anh buồn, Nghi Trân nó nhờ em ra tiếp anh đấy.
Thế Phi quay phắt lại:
- Cô nói gì? Nghi Trân nhờ cô ra đây hả? Còn cô ấy đi đâu?
- Em không biết.
- Cô gọi cô Trân ra đây.
- Nhưng mà...
Thế Phi im lặng nhìn chỗ khác như không muốn nghe chị Mai nói. Chị ấy đứng dậy đi vào. Thấy tôi, chị ngạc nhiên:
- Sao Trân đứng đây, thôi Trân ra đi, ông ấy đuổi chị kìa, khiếp, làm gì mà gay gắt thế, chưa thấy ông khách nào khó tính như vậy.
- Thôi chị để em. Cảm ơn chị nghe.
Tôi đi vòng ra cửa khác, đến ngồi đối diện với Thế Phi, anh gườm gườm nhìn tôi. Tôi làm như không biết anh đang giận, cười tỉnh bơ:
- Anh không thích chị tiếp viên đó hả?
- ...
- Anh không biết chứ, chị Hoa Mai là được lòng khách nhất đó, chị ấy biết cách phục vụ lắm, tôi chọn giùm anh người đẹp nhất đó, bộ anh không thích hả?
- ...
- Tôi nhớ có lần anh vào đây, tôi thấy một cô tiếp anh, cô ấy không đẹp bằng chị Mai mà anh còn có vẻ thích, vậy mà... hôm nay anh khó tính quá.
- ...
- Hay là tôi nhờ người khác nhé?
Thế Phi vẫn xoay xoay chiếc ly trên tay, quắc mắt nhìn tôi, đôi môi mím chặt. Tôi phớt lờ thái độ của anh:
- Anh thích mẫu người nào, tôi gọi giúp cho.
Thế Phi chợt dằn mạnh ly xuống bàn:
- Thôi đủ rồi. Hừ, bây giờ thì tôi hiểu ý cô rồi, nếu bực tôi thì có thiếu gì cách để nói, việc gì phải bày ra trò này, cô quá đáng lắm.
Anh xô ghế đứng dậy:
- Tôi không chịu nổi cô nữa đâu!
Và anh bỏ đi nhanh ra ngoài. Tôi ngồi yên trên bàn, hãy còn bất ngờ vì phản ứng của anh. Thật không ngờ Thế Phi giận dữ như vậy. Không biết tôi với anh, ai là người đáng giận hơn.
Tôi rời nhà hàng, đi thơ thẩn ra cổng. Có lẽ Thế Phi đã về nhà, hoặc đến một nơi giải trí nào đó, không ngờ anh giận đến bỏ mặc tôi như vậy.
Tôi bước ra ngoài đường. Thế Phi đang đứng bên cạnh xe. Anh nói ngắn ngủn:
- Lên xe đi.
Tôi lẳng lặng mở cửa ngồi vào trong. Trên suốt đoạn đường dài, Thế Phi cứ im lặng lái xe, khuôn mặt khó đăm đăm. Tôi khoanh tay trước ngực, nhìn ra ngoài như không quan tâm đến thái độ của anh. Xe ngừng trước cổng, tôi vẫn lầm lì ngồi yên. Anh bước vòng qua mở cửa cho tôi, vẫn không hề hé miệng. Tôi bước xuống bỏ vào nhà, còn nghe tiếng cửa xe đóng mạnh. Chiếc xe lao vút đi.
Vân Hà đang đứng ở cửa, có lẽ nó đã thấy mọi việc hết rồi, nó đi theo tôi vào phòng:
- Chuyện gì nữa vậy, làm gì mà đi chơi về ai cũng mang bộ mặt hình sự vậy?
Tôi ngồi phịch xuống giường:
- Không gây nhau là may lắm, huề luôn rồi.
- Sao kỳ vậy?
Tôi kể tỉ mỉ với Vân Hà chuyện xảy ra lúc tối, nó ngồi yên thật lâu, rồi buông một câu:
- Mi làm vậy là quá đáng thật. Anh Phi giận là phải.
- Thế còn lỗi của ông ấy thì sao?
- Mi tức thì có thiếu gì cách nói, làm gì mà dí người ta vào tình trạng dở khóc dở cười như vậy, ai lại không giận, mà sao mi không chịu nói chứ, ta nhớ miệng lưỡi mi cũng ghê gớm lắm mà.
Tôi nghếch mặt lên, mím môi:
- Chuyện này ta không thèm nói, với ông ấy phải trị bằng cách đó mới được.
- Thôi đi, anh Phi không phải loại người có thể khuất phục kiểu đó đâu, ta bảo đảm rằng chỉ cần mi tỏ vẻ không thích, anh ấy sẽ lập tức bỏ mấy thứ đó ngay, gì chứ mấy trò giải trí như vậy không làm anh ấy quan tâm nhiều đâu.
Tôi bĩu môi:
- Không quan tâm nhiều mà hay đến đó à. Ta không chấp nhận những cử chỉ yêu thương bừa bãi như vậy, không bao giờ chấp nhận.
- Cái đó không phải yêu thương.
- Nếu không yêu thì ít ra cũng thấy rung động.
- Cũng không phải rung động.
- Không rung động mà làm được mấy chuyện đó à, mi nói là ta trẻ con nên không hiểu được tâm lý họ chứ gì?
- Ai mà dám nói mi trẻ con, mi sâu sắc đến làm người khác sợ đấy chứ, nhưng có những chuyện sâu sắc sai bét, mi tưởng đã nắm vững tâm lý người khác lắm đó hả?
- Không phải nắm vững tất cả, nhưng ít ra thì cũng hiểu hết cá tính của Thế Phi.
- Hiểu tầm bậy thì có, nếu hiểu thì mi không làm như vậy.
- Thế mi giải thích những hành động đó là gì.
- Trong một khung cảnh như vậy, họ vồ vập mấy người tiếp viên là chuyện thường, gần như là bản năng hưởng thụ, ngoài ra không có một tí tình cảm nào trong đó cả.
- Chà, giỏi tâm lý quá!
- Không phải giỏi, mà đa số là như vậy. Nhiều khi bạn bè làm vậy thì họ cũng làm theo...
Tôi ngắt lời, cười nhạt:
- Tội nghiệp quá, vậy chắc khi ôm hôn một cô tiếp viên, Thế Phi mang tâm trạng bị ép buộc đau khổ lắm, tội quá đi mất.
Vân Hà nhăn mặt:
- Sao mi cố chấp quá, mi đừng có châm chích như vậy nữa được không? Phải biết khoáng đạt và thông cảm cho người ta chứ.
Tôi rưng rưng nước mắt:
- Thế còn cái đau khổ của ta ai thông cảm hả Hà? Mi tưởng ta phản ứng dữ dội như vậy vì tính ta đanh đá thôi sao? Sao mi không hiểu chính vì khổ tâm nên ta muốn làm cho Thế Phi khốn đốn, mà làm như vậy ta có sung sướng gì đâu.
- Ta biết, nhưng mi không nên làm như vậy, nói cũng được, bộ anh Phi không thèm nghe sao?
- Chuyện đó ta không nói được, nói làm sao kia chứ, làm cách nào mở miệng cho được?
- Lần này chắc anh Phi giận luôn rồi, người ta chịu đựng mi thì cũng giới hạn thôi, mi làm quá ai mà chịu cho nổi.
- Thôi kệ, thà như vậy hay hơn, chứ có một người yêu như vậy ta chịu không nổi, không bao giờ chấp nhận nổi.
- Đừng khe khắt quá Trân, không lẽ vì một chuyện nhỏ xíu như vậy mà mi để tình cảm đổ vỡ, mi đem cân thử xem cái nào nặng hơn.
Tôi úp mặt trên gối, buồn bã:
- Chẳng thà không còn tình cảm, mi có hiểu được cái đau khi ta phải chứng kiến mấy cảnh như vậy không? Nếu thành vợ chồng mà cứ bị những thành kiến ám ảnh, làm sao ta sống yên ổn được.
- Ta bảo đảm chỉ cần mi tỏ ý không thích, anh Phi sẽ bỏ ngay, anh ấy phải sợ mi buồn chứ.
- Ta không tin.
- Sao mi cứ tự làm khổ mình vậy Trân, ta cũng là tiếp viên rồi, ta hiểu họ chỉ xem mình như một thứ để giải trí, mi cứ nhìn ta rồi sẽ thấy việc làm của anh Phi là không có gì ghê gớm cả.
Tôi nằm lăn ra giường, chán nản:
- Nhưng thôi, cắt đứt cho xong, tình cảm của ta lúc nào cũng khấp khểnh, ta chán lắm rồi. Thế Phi cứ đem người thứ ba vào xen giữa, làm sao ta dám đặt niềm tin chứ, vả lại hoàn cảnh của ta như vậy, ta mặc cảm lắm. Tốt hơn hết là đừng nghĩ đến tình yêu nữa.
Vân Hà như không nghe tôi nói, nó ngồi yên suy nghĩ rồi nghiêm trang:
- Có lẽ ta phải can thiệp vào chuyện của mi mới được, mi cần phải có một người như anh Phi mới kiềm hãm bớt cái tính hiếu thắng, đừng có nghĩ đến chuyện chia tay, không dễ như mi tưởng đâu Trân ạ.
- ...
- Ngày mai ta sẽ đến gặp anh Phi.
- Chi vậy?
- Rồi mi sẽ biết.
Tôi ngồi dậy:
- Mi mà để ông ấy tưởng ta nhờ mi đến xin lỗi thì đừng có nhìn mặt ta nữa.
Vân Hà kéo tôi nằm xuống:
- Thôi ngủ đi, đừng có xù lông như con nhím thế, đụng đến mi là như chạm vào tổ ong không bằng.
Tôi lại nằm xuống, nhưng ngủ thì không tài nào ngủ được, nhớ lại thái độ của Thế Phi lúc tối, tôi ấm ức, nếu ngày mai mà gặp anh tôi sẽ không thèm nhìn đâu.
Hôm sau tôi bận đi công việc cho ông Khương, về đến công ty thì gặp ông ấy tiễn Thế Phi ra cửa. Thấy tôi, Thế Phi chợt nghiêm mặt, lãnh đạm nhìn tôi, tôi chỉ hơi gật đầu chào anh rồi đi thẳng vào văn phòng.
Vân Hà đang ngồi ở bàn viết, nó ngẩng đầu lên, nhìn tôi như trách móc:
- Anh Phi về Nha Trang rồi đó, và chắc không trở vào nữa đâu.
Tôi ngoảnh đầu nhìn nơi khác:
- Chuyện đó thì có liên quan gì đến ta, ta có phải là cô bảo mẫu của ông ấy đâu mà bắt ta phải quan tâm.
Vân Hà không trả lời, tôi cũng im lặng, nhưng cảm thấy hụt hẫng và tức mình không chịu nổi. Tôi ấm ức với ý nghĩ không khuất phục được Thế Phi, đáng lẽ anh phải hiểu tôi muốn gì chứ, bộ cứ xua đuổi là muốn dứt khoát sao? Đã cao ngạo lại còn ngốc nghếch, có một người yêu như thế thì không việc gì phải vướng bận.
Bắt đầu từ bây giờ sẽ không được nghĩ đến con người đáng ghét đó nữa, không có họ tôi vẫn sống được, vướng vào một người như vậy chỉ tổ phiền phức mà thôi.
Tôi đến cửa sổ đứng nhìn xuống đường, muốn xua đuổi cảm giác bứt rứt, thế mà có được đâu, và không hiểu sao tôi cứ khóc tấm tức một mình.
Khi tôi đến công ty thì đã hơn tám giờ, ông Minh Khương đang gọi điện thoại cho ai đó, tôi ngồi vào bàn của mình, không nén được cái ngáp mệt mỏi.
Khi ông ấy cúp máy, tôi ngẩng lên:
- Hôm nay Vân Hà bệnh, nó nhờ tôi báo với ông xin nghỉ một ngày.
Ông Khương tỏ vẻ quan tâm bất thường:
- Cô ấy bệnh gì vậy?
- Lúc sáng nó bảo nhức đầu và bị sốt, chắc sẽ không sao đâu ông ạ.
- Sao cô không ở nhà với Vân Hà?
- Tôi còn chưa làm xong bản tổng kết, sợ không kịp ngày.
- Thế có ai ở nhà với cô ấy không?
Tôi lắc đầu:
- Chỉ có mình nó với nhỏ em tôi thôi.
Ông ấy không hỏi nữa, tôi cũng lo làm việc của mình. Lát sau, tôi thấy ông ấy đứng dậy:
- Có lẽ tôi phải đến thăm cô Hà, có ai gọi điện đến cô giải quyết dùm tôi nhé.
- Dạ.
Rồi ông ấy đi ra ngoài, dáng điệu không giấu được vẻ bồn chồn, thật khác với phong cách ung dung thường ngày, rõ ràng là ông ấy nóng ruột lo cho Vân Hà. Tự nhiên tôi thấy vui vui.
Tôi ở lại công ty đến trưa, khi tôi về nhà thì ông Khương vẫn còn ở lại. Ông ấy ngồi đối diện bên giường, khuôn mặt có vẻ đăm chiêu, nhỏ Hà ngồi tựa vào tường, tay ôm chiếc gối, mặt nó cũng có vẻ buồn. Sao kỳ vậy nhỉ?
Tôi nhìn ông giám đốc của mình, trông ông có vẻ của một người thanh niên bên cạnh người yêu hơn là con người uy quyền với chúng tôi, họ đến với nhau từ lúc nào vậy? Họ thật là kín đáo.
Tôi định vào với Vân Hà, nhưng không muốn phá tan sự yên lặng cần thiết của hai người, tôi lặng lẽ đi vào bếp tìm cái gì đó ăn cho đỡ đói.
Khi tôi trở lên, ông Khương không còn ở đó nữa, Vân Hà nằm buồn rười rượi, tôi nhìn nó:
- Ông ấy về lâu chưa?
- Mới về.
Tôi ngồi xuống cạnh giường:
- Chuyện giải quyết đến đâu rồi?
- Đến đâu là sao?
- Làm gì mà thấy hai người buồn hiu vậy?
- Buồn gì, mi không thấy ta đang bệnh sao.
Tôi cười không trả lời, nhỏ này là hay vậy lắm, khi có chuyện gì xảy đến, nó cứ lẳng lặng ôm kín trong lòng, suy nghĩ cho chán chê, chừng không chịu nổi mới tâm sự.
Nhưng đó là với ai kìa, chứ còn với tôi, cách gì nó giấu cho được, chỉ cần biết cách gợi là sẽ khai thông tư tưởng của nhỏ ngay.
Nhớ lại thời gian Vân Hà làm ở nhà hàng, những ngày đầu trái tim đa hệ của nó đã mang sai nhịp biết bao lần, khi thì vì người đẹp trai, khi thì vì một vài cử chỉ nam tính. Cứ thích ai thì nhỏ làm mọi cách cho người ta chú ý đến mình, đến lúc đối phương bắt đầu ngã gục, lập tức nó sẽ chán và cho là họ tầm thường, cứ như vậy mà hai bên đều khổ, nhìn thấy mà tội nghiệp.
Nhưng với ông Minh Khương, tôi tin Vân Hà bị khuất phục bởi tính cách điềm đạm, cao thượng, nếu là nó yêu hời hợt thì tôi sẽ giận nó lắm.
Tôi gườm gườm nhìn nó:
- Ông ấy mới tỏ tình với mi phải không?
Thấy Vân Hà ậm ừ, tôi trừng mắt:
- Mi mà không nói là ta ngắt đầu, quăng ra cửa sổ, và sẽ...
- Thôi đừng có hung hăng nữa. Để ta nói, mi cũng thừa biết là mi nghĩ đúng rồi mà.
- À. Thế mi trả lời ra sao, gật đầu lập tức chứ?
Vân Hà lắc đầu mệt mỏi:
- Làm sao mà dám gật đầu lập tức được.
- Sao vậy, hay là còn làm bộ để bắt người ta chinh phục.
- Cũng không phải mà. Mi hiểu rồi đó.
Tôi ngả người ra giường, cười vô tư:
- Ta biết mi nghĩ gì rồi, nhưng mặc cảm bây giờ rất thừa đối với ông Khương, hiểu không, ông ấy biết mi đến tận những ý nghĩ nhỏ nhất, như người ta đọc sách vậy đó. Vật thì từ chối quanh co làm gì.
Vân Hà nằm sấp xuống giường, khuôn mặt nó buồn rười rượi:
- Nếu mi trải qua những thất bại của ta thì mi sẽ hiểu, mi có dám chắc rằng ông Khương không xem ta là đối tượng để giải trí không, cuối cùng thì ông ấy mất gì kia chứ.
- Mi nghĩ như vậy là tự hạ thấp cả hai người rồi.
- Còn nữa, giả sử ông ấy thật tình với ta thì liệu ông ấy có dửng dưng nổi với dư luận không, nói thẳng ra nhé Trân, mi đừng cho ta là thô thiển, nhưng nếu dư luận dèm pha một ông giám đốc mang một cô gái như ta về làm vợ, thì người ta sẽ nhìn ông Khương như thế nào, và ông ấy có đủ bản lĩnh đạp bỏ dư luận hay không?
Tôi hùng hồn:
- Có chứ, một người từng trải như ông Khương, hẳn ông ta sẽ biết ông ta đang làm gì và hiểu rõ điều mình làm, mi khỏi phải sợ điều đó, cái sợ đó chỉ nên dành cho những người xốc nổi trẻ tuổi thôi.
- Nhưng nếu...
Tôi bịt miệng nó lại:
- Im đi, đừng có lải nhải về chuyện mặc cảm nữa, ta chán nghe lắm, điếc tai ta.
Tôi ngồi dậy chải lại tóc, dứt khoát:
- Ta nói thế này, nếu mi mà còn quanh co từ chối ông Khương thì đừng có nói chuyện với ta, mi chỉ giỏi ủ rũ như con gà, chẳng dám vươn lên mà sống gì cả, ta chịu hết nổi mi rồi, mi yếu mềm như cọng bún ấy.
Vân Hà im lặng, chỉ biết mở lớn mắt nhìn tôi, nhưng tôi biết nó đã bị khuất phục, nhỏ này là hay như vậy lắm, cứ ỉ ôi than vãn khi tôi an ủi, đến lúc tôi nổi giận cáu gắt thì mới chịu tỉnh người ra. Rõ là con gái. Tôi cũng là con gái, nhưng tôi bực cái tội õng ẹo của bọn con gái không chịu được, huống hồ gì là con trai.
Tôi xuống phòng tắm, chuẩn bị đi làm. Khi trở lên thấy Vân Hà đang ngồi bên bàn, có vẻ tư lự, tôi cười láu lỉnh:
- Hay là chiều nay mi đến công ty luôn, không chừng ra ngoài mà mau hết bệnh đó Hà.
- Thôi, ta chưa khỏe, để mai hẵng đi.
- Vậy thì ta đi nhé !
Tôi vào công ty, ông Khương hình như đến đã lâu rồi, không chừng ông ấy không về nhà cũng nên.
Ít khi nào tôi thấy ông ngồi bên bàn viết lâu như vậy, tôi ngồi bên bàn của mình, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ông giám đốc suy tư của tôi, ông ấy nghĩ gì thế nhỉ?
Thấy tôi nhìn, ông ấy chợt mỉm cười rồi lên tiếng:
- Cô Trân này, tôi muốn nói chuyện với cô một chút được không, đúng hơn là tôi muốn nhờ cô một chuyện.
Tôi liếm môi, không giấu được vẻ phấn khởi:
- Dạ ông nhờ chuyện gì cũng được.
Ông Khương chợt phì cười khi nhìn vẻ mặt tôi, rồi nghiêm nghị:
- Cô là bạn thân của Vân Hà, tôi nghĩ cô hiểu cô ấy rất nhiều.
Tôi khẽ gật đầu, ông ấy nói tiếp:
- Tôi nghĩ ngoài cô ra, không ai có thể xóa bỏ cho cô ấy những ý nghĩ bi quan về thân phận, hoặc những thứ tương tự... cô hiểu ý tôi chứ.
- Chuyện đó tôi đã làm rồi, thưa ông, thật ra tôi hiểu ông và Vân Hà nhiều hơn ông tưởng, có điều là không thể nói được.
- Cô đã hiểu như vậy rồi, không cần tôi phải nói hết, vậy cô nên giúp Vân Hà nhìn đời bằng cái nhìn thanh thản, tôi sẽ cảm ơn cô nhiều lắm.
Tôi cảm động:
- Ông nghĩ về nó nhiều đến vậy sao?
Ông Khương gật đầu, khuôn mặt trầm ngâm:
- Tôi đã qua tuổi yêu thương bồng bột rồi cô Trân ạ, cho nên khi đến với Vân Hà, tôi muốn cô ấy có tâm lý bình thường như bao nhiêu cô gái khác để phán đoán và suy nghĩ chín chắn, Vân Hà cứ như thế này hoài tôi khổ tâm lắm.
- Nhưng rồi nó sẽ khác đi, ông đừng lo, tại vì là bạn của Vân Hà, tôi hiểu mình phải làm gì mà.
Ông Khương cười điềm đạm:
- Và tôi nghĩ cô đã làm đúng. Cô thuộc loại người luôn suy nghĩ và làm đúng những điều cần thiết, chính vì vậy mà cô thành công trong cuộc sống.
Ông chợt nhìn ra cửa sổ, dáng băn khoăn:
- Vân Hà cứ tự so sánh với cô, cho nên cô ấy mặc cảm... Vậy mà trong trường hợp này tôi không giải thích được.
Tôi nhíu mày, nhìn ông chăm chú, ông ta thành thật:
- Thú thật, khi gặp cô ở nhà hàng, tôi rất quyến luyến cô, cô giống người vợ của tôi đến lạ lùng, lúc đầu tôi chỉ nói chuyện với cô và nhớ về kỷ niệm với bà ấy, tôi không hiểu đó là loại tình cảm gì. Nó chưa đủ nặng để gọi là tình yêu, cũng không nhẹ nhàng như tình bạn.
Tôi định mở miệng thì ông khoát tay:
- Cô hãy để cho tôi nói hết, nếu không có lẽ chẳng có dịp để tôi nói... Thế rồi cồ vào làm ở đây, tôi hiểu rằng tôi chỉ ngưỡng mộ và nể trọng sắc đẹp, trí tuệ cũng như cá tính mạnh mẽ của cô, còn thật tình, tính tôi lại dễ rung động trước cái gì mềm yếu, thế mà Vân Hà không hiểu điều đó.
- Nó hiểu đấy chứ, có điều...
- Vân Hà có những cái mâu thuẫn kỳ lạ, tôi khó mà diễn đạt được, cô Trân ạ, một mặt cô ấy làm mọi cách để được yêu, thế rồi lại hoảng sợ xua đuổi khi biết mình được yêu. Lạ lùng quá.
Ông ta cười một cách bao dung:
- Cô ấy làm tôi nhớ một bài hát... bài gì nhỉ? Tôi không rành âm nhạc lắm, nhưng tôi nhớ có một đoạn thế này: “Em như trăm ngàn thân con gái, sẽ có muôn cách chiếm đoạt, sao cho anh và em chung lối...” Thế đó, tôi thấy hết, biết hết, tôi biết Vân Hà sử dụng những kinh nghiệm trong nghề nghiệp để thu hút tôi, nhưng tôi vẫn để cho mình ngã gục trước cô ấy.
Tôi tròn xoe mắt nhìn ông ấy.
Ông ấy vẫn giữ một vẻ thật khoan dung:
- Điều đó đâu có gì là xấu, Vân Hà yêu tôi và tôi yêu cô ấy mà lý trí cũng không hề phản kháng, vì tôi biết đó không phải là thủ đoạn.
Trời ơi, ông ấy sâu sắc quá chừng, thế mà tôi cứ tưởng... tôi vẫn biết ông là mẫu người chính chắn, nhưng hiểu cả đến những mánh khóe con gái của Vân Hà thì tôi không tưởng tượng nổi. Vân Hà mà biết chắc nó sẽ quê ghê lắm.
Tôi sẽ chẳng bao giờ dám kể với nó điều này đâu.
Bên Thềm Hoa Nắng Rơi Bên Thềm Hoa Nắng Rơi - Hoàng Thu Dung Bên Thềm Hoa Nắng Rơi