Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bẫy-22
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mcwatt
T
hông thường phi công lái máy bay của Yossarian là McWatt, người hay mặc bộ pyjama sạch sẽ đỏ chóe cạo râu ở bên ngoài lều của gã mỗi buổi sáng, và là một trong những thứ kỳ cục, mỉa mai và khó hiểu ở quanh Yossarian. McWatt có lẽ là chiến binh điên cuồng nhất trong đám bọn họ, bởi vì gã hoàn toàn tỉnh táo thế mà lại không thấy chiến tranh có gì phiền phức. Gã là một tâm hồn trẻ trung với cặp giò ngắn, bờ vai rộng, luôn miệng huýt sáo những giai điệu giật cục và hay lật bài đánh choách lúc chia bài chơi blackjack hoặc poker cho đến khi cuối cùng dưới tác động tích tụ của chúng Hungry Joe bị nghiền nát thành nỗi tuyệt vọng run rẩy mà bắt đầu quát tháo đòi gã đừng có làm như thế nữa.
“Đồ chó đẻ, anh chỉ làm vậy để cho tôi khó chịu chứ gì,” Hungry Joe điên tiết gào ầm lên, trong khi Yossarian giữ chặt một tay gã vỗ về. “Đó là lý do duy nhất nó làm vậy, bởi vì nó thích nghe tôi thét lên - đồ chó đẻ quỷ tha ma bắt!”
McWatt chun cái mũi nhỏ bé nhiều tàn nhang tỏ vẻ hối lỗi và thề sẽ không đập bài nữa, nhưng lúc nào cũng quên. McWatt đi đôi dép xốp dùng trong phòng ngủ, mặc bộ pyjama đỏ và ngủ giữa những tấm ga giường màu mè mới là, giống như tấm mà Milo đã giúp gã lấy lại một nửa từ tên trộm nhăn nhở hảo ngọt mà chẳng mất đến một quả chà là rút hạt nào trong số quả Milo mượn của Yossarian. McWatt ấn tượng sâu sắc với Milo, kẻ mà, trước sự thích thú của Snark, hạ sĩ quan cấp dưỡng, đang mua trứng với giá bảy xu một quả rồi bán với giá năm xu. Nhưng McWatt chẳng bao giờ ấn tượng với Milo nhiều bằng Milo ấn tượng trước bức thư mà Yossarian đã nhận được về lá gan của y do bác sĩ Daneeka viết.
“Cái gì đây?” Milo kêu lên cảnh giác, khi thấy một thùng các tông sóng to đùng đầy những gói quả sấy và lon nước quả và đồ tráng miệng mà hai người lao động người Ý, những người do thiếu tá …de Coverley bắt cóc về để phục vụ nhà ăn sắp đem tới lều của Yossarian.
“Đây là đại úy Yossarian, thưa sếp,” hạ sĩ Snark nói, nhếch miệng cười tự mãn. Hạ sĩ Snark là một gã trí thức tinh tướng luôn cảm thấy mình đi trước thời đại hai mươi năm và không thích phải nấu nướng phục vụ quần chúng. “Anh ta có một lá thư từ bác sĩ Daneeka nói rằng anh ta được phép tùy thích ăn bao nhiêu hoa quả và nước hoa quả cũng được.”
“Cái gì đây?” Yossarian kêu lên, còn Milo thì mặt tái nhợt và bắt đầu lảo đảo.
“Đây là trung úy Milo Minderbinder, thưa sếp,” hạ sĩ Snark vừa nói vừa nháy mắt rỉa rói. “Một trong những phi công mới của chúng ta. Anh ta đã trở thành sĩ quan cấp dưỡng trong khi anh đang nằm viện.”
“Cái gì đây?” McWatt kêu lên vào cuối buổi chiều hôm đó khi Milo đưa cho gã một nửa tấm ga giường.
“Đó là một nửa tấm ga giường đã bị lấy trộm khỏi lều của anh vào sáng nay,” Milo giải thích với vẻ tự mãn căng thẳng, bộ ria màu gỉ sắt của gã giật giật liên hồi. “Tôi cá là anh cũng không biết rằng nó đã bị trộm mất.”
“Tại sao lại có người muốn trộm một nửa tấm ga giường nhỉ?” Yossarian hỏi.
Milo càng căng thẳng hơn. “Anh không hiểu rồi,” gã phản đối.
Và Yossarian cũng không hiểu tại sao Milo lại cần phải dành quá nhiều tâm sức cho bức thư do bác sĩ Daneeka viết đến vậy, bức thư đó viết rất rõ ràng, đi thẳng vào vấn đề. “Cho Yossarian hoa quả sấy và nước hoa quả, bao nhiêu cũng được tùy theo ý anh ta,” bác sĩ Daneeka đã viết như thế. “Anh ta nói rằng anh ta có vấn đề về gan.”
“Một bức thư như thế này,” Milo chán nản lầm bầm nói, “có thể hại chết bất cứ sĩ quan cấp dưỡng nào trên thế giới này.” Milo đã tới lều của Yossarian chỉ để đọc lại bức thư một lần nữa, nhằng nhẵng đi theo thùng đồ ăn đã mất của gã khắp phi đoàn như một kẻ đi đưa ma. “Anh muốn bao nhiêu thì tôi sẽ phải đưa cho anh chừng ấy. Tại sao vậy, bức thư thậm chí còn không nói là anh phải tự ăn tất cả thứ đó.”
“Và đó là một điều may mắn,” Yossarian bảo gã, “bởi vì tôi không bao giờ ăn miếng nào. Tôi có vấn đề về gan.”
“Ồ vâng, tôi quên mất,” Milo nói, giọng hạ thấp xuống đầy vẻ tôn kính. “Có tệ lắm không?”
“Vừa đủ tệ,” Yossarian vui vẻ trả lời.
“Tôi biết,” Milo nói. “Thế có nghĩa là gì?”
“Ý tôi là không thể nào tốt hơn mức ấy…”
“Tôi không hiểu.”
“… mà không bị tệ đi. Giờ thì anh biết rồi chứ?”
“Vâng, giờ thì tôi biết thế. Nhưng tôi vẫn không hiểu.”
“Chậc, thôi đừng để tâm đến nó làm gì. Cứ để đó cho tôi. Anh thấy đấy, tôi thực ra không có vấn đề gì về gan cả. Tôi chỉ có những triệu chứng. Tôi mắc hội chứng Garnett-Fleischaker.”
“Tôi biết,” Milo nói. “Thế hội chứng Garnett-Fleischaker là gì vậy?”
“Một vấn đề về gan.”
“Tôi biết,” Milo nói, và bắt đầu mệt mỏi đưa tay lên day day cặp lông mày đen với vẻ mặt biểu hiện nỗi đau đớn nội tâm, nhưng vẫn đang đợi để cảm giác khó chịu nhức nhối mà gã đang phải trải qua biến mất. “Như thế thì,” cuối cùng gã cũng nói tiếp, “chắc là anh sẽ phải rất cẩn thận khi ăn uống, có phải không?”
“Đúng là rất cẩn thận,” Yossarian bảo gã. “Một kiểu hội chứng Garnett-Fleischaker ra trò quả là không dễ có, và tôi không muốn hủy hoại nó. Đó là lý do tại sao tôi không ăn chút hoa quả nào.”
“Giờ thì tôi đã thực sự biết rồi,” Milo nói. “Ăn hoa quả có hại đến gan của anh hả?”
“Không, hoa quả tốt cho gan của tôi. Đó là lý do tôi không bao giờ ăn hoa quả.”
“Thế thì anh phải làm gì với chúng?” Milo chất vấn, một cách bền bỉ gã nặng nề lê qua những bối rối chất chồng để tống khứ được câu hỏi đang bỏng rát trên môi gã. “Anh có bán chúng đi không?”
“Tôi đem đi cho.”
“Cho ai?” Milo ré lên, bằng giọng vỡ òa vì thất vọng.
“Cho bất cứ ai muốn,” Yossarian hét lên đáp trả.
Milo buông ra một tiếng rên dài sầu thảm và lảo đảo lùi lại, những hột mồ hôi chợt xuất hiện khắp bộ mặt nhợt nhạt của gã. Gã lơ đãng giật giật bộ ria tội nghiệp, cả người gã run lên.
“Tôi cho Dunbar nhiều lắm,” Yossarian tiếp tục.
“Dunbar ư?” Milo điếng người lặp lại.
“Ừ, Dunbar có thể ăn bao nhiêu hoa quả tùy thích và việc ấy sẽ chẳng giúp gã một chút xíu nào. Tôi cứ để cái thùng ở ngoài cho ai thích thì đều có thể tới ăn. Aarfy đến đây để ăn mận khô bởi vì gã bảo chả bao giờ được ăn đủ mận khô ở nhà ăn. Nếu anh có thời gian thì nên để ý chuyện đó hơn bởi vì chẳng vui vẻ gì khi có Aarfy ở quanh đây. Cứ khi nào sắp hết đồ ăn thì tôi lại bảo hạ sĩ Snark cung cấp thêm. Nately luôn lấy theo rất nhiều hoa quả khi tới Rome. Cậu ta phải lòng một cô điếm ở đó, cô ta căm thù tôi và không thích cậu ta một chút nào. Cô ta có một đứa em gái không bao giờ cho bọn họ ở riêng trên giường, và họ sống trong một căn hộ với một lão già, một bà già, và một đám các cô gái với cặp giò xinh đẹp mỡ màng luôn đùa giỡn quanh đó. Nately đem cho họ cả hộp đầy mỗi khi cậu ta đi.”
“Cậu ta có bán cho họ không?”
“Không, cậu ta đem cho họ.”
Milo cau mày bất bình. “Ồ, thế thì cậu ta quả là hào phóng,” gã nhận xét không chút nhiệt tình.
“Ừ, rất hào phóng,” Yossarian đồng ý.
“Và như vậy chắc là hoàn toàn hợp pháp,” Milo nói, “bởi vì sau khi tôi mang đồ ăn tới thì nó là của anh. Với tình trạng khó khăn như này, tôi đoán chừng bọn họ chắc là rất vui khi nhận được chúng.”
“Ừ, vui lắm,” Yossarian quả quyết. “Hai cô gái đã đem tất cả đi bán ngoài chợ đen và dùng tiền đó để mua nữ trang giả bóng lộn và nước hoa rẻ tiền.”
Milo tỉnh cả người. “Nữ trang giả!” gã la lên. “Tôi không biết chuyện đó. Họ trả bao nhiêu cho nước hoa rẻ tiền?”
“Lão già lấy phần của mình để mua rượu whisky mới chưng cất và ảnh con heo. Lão phóng đãng lắm.”
“Một kẻ phóng đãng ư?”
“Anh sẽ ngạc nhiên đấy.”
“Thị trường ảnh con heo ở Rome có ra gì không nhỉ?” Milo hỏi.
“Anh sẽ ngạc nhiên đấy. Hãy lấy Aarfy làm ví dụ. Một khi đã quen biết gã, anh sẽ chẳng bao giờ nghi ngờ, phải không?”
“Rằng gã ấy là một kẻ phóng đãng ư?”
“Không, rằng gã là hoa tiêu. Anh biết đại úy Aardvaark chứ? Gã chính là kẻ đã thân mật tới bắt chuyện với anh vào ngày đầu tiên anh đến phi đoàn này và nói, ‘Aardvaark là tên tôi, và hoa tiêu là trò của tôi.’ Gã ngậm một tẩu thuốc và có lẽ đã hỏi anh học trường đại học nào. Anh có biết gã không?”
Milo chẳng hề để ý đến lời y nói. “Cho tôi làm cùng anh đi,” gã buột miệng cầu xin.
Yossarian từ chối, mặc dù y không chút nghi ngờ rằng một khi Yossarian đã trưng thu được hoa quả từ nhà ăn nhờ lá thư của bác sĩ Daneeka thì hàng xe hoa quả ấy hẳn sẽ là của họ, thuộc quyền họ tùy ý bố trí theo bất cứ cách nào họ thấy hợp. Milo tiu nghỉu, nhưng từ lúc đó gã tin tưởng Yossarian tới mức sẵn sàng chia sẻ mọi bí mật ngoại trừ một bí mật, khôn khéo lấy lý do rằng người nào không bòn rút từ đất nước mà gã yêu thì sẽ không bao giờ lấy cắp đồ của bất cứ ai. Milo tin tưởng và chia sẻ với Yossarian mọi bí mật, trừ vị trí của những cái hố nơi gã bắt đầu chôn tiền trên đồi từ khi gã trở về từ Smyrna với máy bay chất đầy quả sung và biết được từ Yossarian rằng gã C.I.D. đã tới bệnh viện. Với Milo, người đã khờ khạo tới mức xung phong làm sĩ quan cấp dưỡng, thì vị trí sĩ quan cấp dưỡng là trách nhiệm thiêng liêng.
“Tôi thậm chí đã không nhận ra rằng chúng tôi đã không cung cấp đủ mận khô cho mọi người,” gã đã thú nhận như vậy trong ngày đầu tiên ấy. “Chắc là bởi vì tôi vừa mới đến, tôi sẽ chuyển câu hỏi này tới bếp trưởng của mình.”
Yossarian sắc sảo nhìn. “Bếp trưởng nào?” y chất vấn. “Anh làm gì có bếp trưởng.”
“Hạ sĩ Snark,” Milo giải thích, đưa mắt nhìn đi chỗ khác với vẻ tội lỗi. “Anh ta là đầu bếp duy nhất tôi có, do vậy anh ta đúng là bếp trưởng của tôi, mặc dù tôi đã hy vọng có thể chuyển được anh ta sang làm những việc hành chính. Hạ sĩ Snark có khuynh hướng sáng tạo hơi thái quá, tôi cảm thấy thế. Anh ta cứ nghĩ rằng hạ sĩ cấp dưỡng là một gì đó có chất nghệ sĩ và thường xuyên than phiền về việc phải bán rẻ tài năng của mình. Mà đâu có ai bắt anh ta phải làm chứ! À nhân đây, anh có tình cờ biết được tại sao anh ta bị hạ cấp xuống thành binh nhì và giờ mới là hạ sĩ không?”
“Biết,” Yossarian nói. “Anh ta đã đầu độc cả phi đoàn.”
Milo lại tái mặt. “Anh ta đã làm gì cơ?”
“Anh ta đã tán hàng trăm bánh xà phòng quân đội rồi trộn lẫn vào khoai lang chỉ để chứng tỏ rằng mọi người chỉ có khẩu vị như bọn mọi và không phân biệt được ngon dở. Mọi người trong phi đoàn đều ốm sạch. Mọi nhiệm vụ đều bị hủy bỏ.”
“Ôi!” Milo kêu lên, cặp môi mỏng mím lại tỏ vẻ bất bình. “Và rồi chắc anh ta đã nhận ra rằng anh ta đã rất sai, có phải không?”
“Ngược lại thì có,” Yossarian sửa lại. “Anh ta đã nhận ra rằng anh ta đã rất đúng. Chúng tôi đến xúc về ăn cả đĩa đầy, còn ầm ĩ đòi thêm. Tất cả chúng tôi đều biết rằng mình đã bị ốm, nhưng tất cả đều không biết rằng mình đã bị đầu độc.”
Milo khịt mũi khiếp đảm tới hai lần, như một con thỏ nâu bờm xờm. “Trong trường hợp đó, dĩ nhiên là tôi muốn anh ta chuyển sang làm việc hành chính. Tôi không muốn có bất cứ điều gì kiểu như thế xảy ra khi tôi quản lý. Anh biết đấy,” gã thành khẩn tâm sự, “điều tôi muốn làm là cho những người ở phi đoàn này ăn những bữa ngon nhất thế giới. Đó thực sự là một điều đáng để hướng tới, phải không? Nếu một sĩ quan cấp dưỡng có bất cứ mục đích nào thấp hơn thì theo tôi, anh ta không có đủ tư cách để làm một sĩ quan cấp dưỡng. Anh có đồng ý không?”
Yossarian từ từ quay sang để chăm chú nhìn Milo đầy vẻ soi mói và nghi ngờ. Y thấy một gương mặt đơn giản, chân thành không thể là của kẻ xảo quyệt hay thủ đoạn, một gương mặt chất phác, trung thực với cặp mắt to lác xệch, mái tóc màu gỉ sắt, lông mày đen và một hàng ria màu nâu đỏ khốn khổ. Milo có cái mũi dài và gầy, với lỗ mũi ẩm ướt luôn khụt khịt lệch hẳn về bên phải, luôn chĩa ra xa khỏi cái hướng mà phần còn lại của người gã đang hướng tới. Đó là gương mặt của một người đàn ông chính trực cứng rắn, một người không có khả năng cố tình vi phạm những nguyên tắc đạo đức nền tảng cho đức hạnh nào ngoài tự biến mình thành một kẻ ti tiện đáng khinh. Một trong những nguyên tắc đạo đức này là chuyện bán chác sẽ không bao giờ bị coi là tội nếu cái giá được mọi người chấp nhận. Gã có thể bất thình lình bộc phát ra những cơn phẫn nộ chính đáng, và gã đã rất phẫn nộ khi biết rằng có một tay C.I.D. đang ở quanh đó muốn tìm gặp mình.
“Gã không tìm anh đâu,” Yossarian nói, cố xoa dịu Milo. “Gã tìm ai đó ở bệnh viện, kẻ kiểm duyệt nào đó ký tên Washington Irving.”
“Tôi chưa từng ký tên Washington Irving dưới bất cứ lá thư nào,” Milo tuyên bố.
“Tất nhiên là chưa rồi.”
“Nhưng đó chỉ là một mẹo để bẫy tôi thú nhận rằng tôi đang kiếm tiền từ chợ đen.” Milo giật mạnh vào đoạn bù xù của bộ ria màu gỉ sắt. “Tôi không thích những gã như vậy. Luôn rình mò chúng ta. Tại sao chính phủ lại không bắt cựu binh nhất Wintergreen nhỉ, nếu như chính phủ còn muốn làm điều tốt? Anh ta chẳng hề tôn trọng luật lệ và liên tục chơi trò giảm giá.”
Bộ ria của Milo thật khốn khổ bởi vì hai nửa của nó chẳng bao giờ khớp với nhau. Chúng cũng giống như hai con mắt lác của Milo, chúng chẳng bao giờ cùng một lúc nhìn về cùng một thứ được. Milo có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn hầu hết mọi người nhưng gã không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Trái ngược với phản ứng của gã trước tin tức về gã C.I.D., gã đã rất bình tĩnh và dũng cảm khi nghe Yossarian báo rằng đại tá Cathcart đã tăng số nhiệm vụ phải bay lên năm mươi lăm.
“Đang có chiến tranh,” gã nói. “Và than phiền về số nhiệm vụ phải bay chẳng có ích gì cả. Nếu đại tá nói rằng chúng ta phải bay năm mươi lăm nhiệm vụ, thì chúng ta sẽ phải bay đúng như thế.”
“Ồ, tôi thì sẽ không phải bay hết số đó đâu,” Yossarian thề. “Tôi sẽ đến gặp thiếu tá Major.”
“Làm sao gặp được. Thiếu tá Maior không bao giờ gặp ai.”
“Thế thì tôi sẽ quay lại bệnh viện.”
“Anh vừa xuất viện mười ngày trước,” Milo nhắc đầy trách móc. “Anh không thể cứ mãi chạy vào bệnh viện mỗi khi có điều gì đó không ưng ý. Không, điều tốt nhất là ra trận. Đó là nhiệm vụ của chúng ta.”
Milo là người có nguyên tắc cứng nhắc tới mức thậm chí không cho phép gã mượn tạm một gói chà là bỏ hạt từ nhà ăn vào ngày chiếc ga giường của McWatt bị đánh cắp, bởi vì tất cả thức ăn tại nhà ăn vẫn là tài sản của chính phủ.
“Nhưng tôi có thể mượn anh,” gã giải thích với Yossarian, “bởi vì tất cả hoa quả này đều là của anh ngay khi anh nhận được chúng từ tay tôi nhờ lá thư của bác sĩ Daneeka. Anh có thể làm bất cứ điều gì tùy thích, thậm chí cả việc bán nó đi để kiếm lời khẳm thay vì tặng không nó cho mọi người. Anh có muốn chúng ta cùng làm việc đó không?”
“Không.”
Milo bỏ cuộc. “Thế thì hãy cho tôi mượn một gói chà là bỏ hạt,” gã yêu cầu. “Tôi sẽ trả lại nó cho anh. Tôi thề là sẽ trả, và sẽ có thêm một chút cho anh.”
Milo đã chứng tỏ là gã giữ lời khi đưa cho Yossarian một phần tư tấm ga giường màu vàng của McWatt khi gã trả lại gói chà là chưa bóc cùng gã trộm hảo ngọt nhăn nhở cười đã chôm tấm ga giường từ lều của McWatt. Mảnh ga giường đó giờ đã thuộc về Yossarian. Y đã nhận được nó khi ngủ trưa, mặc dù y không hiểu. Cả McWatt cũng không hiểu.
“Cái gì đây?” McWatt kêu lên, trân trân không hiểu nhìn vào nửa tấm ga giường đã bị xé.
“Đó là một nửa tấm ga giường bị chôm đi khỏi lều của anh vào sáng nay,” Milo giải thích. “Tôi cá là anh thậm chí còn không biết là nó bị mất.”
“Tại sao lại có người muốn chôm một nửa tấm ga giường?” Yossarian hỏi.
Milo trở nên bối rối. “Anh không hiểu đâu,” gã phản đối. “Hắn ta đã lấy trộm toàn bộ tấm ga giường, và tôi đã lấy lại được nó cùng với gói chà là bỏ hạt mà anh đã đầu tư. Đó là lý do tại sao một phần tư tấm ga giường là của anh. Anh đã sinh lời đáng kể từ khoản đầu tư của mình, nhất là vì anh đã lấy lại được toàn bộ số chà là bỏ hạt mà anh đã đưa cho tôi.” Tiếp theo Milo tự giới thiệu mình với McWatt. “Một nửa tấm ga giường là của anh bởi vì từ đầu thì cả tấm ga là của anh, tôi thực sự không hiểu anh đang than phiền về cái gì nữa, bởi vì lẽ ra anh sẽ không có mẩu ga nào nếu như đại úy Yossarian và tôi không thay mặt anh can thiệp.”
“Ai đang than phiền cơ?” McWatt la lên. “Tôi chỉ cố nghĩ xem mình có thể làm được gì với một nửa tấm ga giường.”
“Có thể làm rất nhiều việc với một nửa tấm ga giường.” Milo trấn an gã. “Một phần tư tấm ga giường thì tôi để dành cho bản thân như một phần thưởng cho doanh nghiệp, công việc, và sáng kiến của mình. Đó không phải là cho bản thân tôi, anh hiểu không, mà là cho xanh đi ca. Đó là điều anh có thể làm với nửa tấm ga giường. Anh có thể đầu tư vào xanh đi ca và xem nó tăng trưởng thôi.”
“Xanh đi ca nào cơ?”
“Cái xanh đi ca mà tôi muốn một ngày nào đó sẽ thành lập để tôi có thể cung cấp đủ thức ăn mà các anh đáng được hưởng.”
“Anh muốn thành lập một xanh đi ca?”
“Phải, tôi muốn. À mà không, một cái chợ. Anh có biết một cái chợ là gì không?”
“Đó là một nơi anh có thể mua đồ, phải không?”
“Và bán đồ nữa,” Milo bổ sung.
“Và bán đồ nữa.”
“Cả đời tôi luôn muốn có một cái chợ. Anh có thể làm rất nhiều thứ nếu như anh có một cái chợ. Nhưng trước hết anh cần phải có một cái chợ.”
“Anh muốn có một cái chợ?”
“Và tất cả mọi người đều có phần.”
Yossarian vẫn không hiểu, bởi vì đó là chuyện làm ăn, và chuyện làm ăn thì luôn khiến cho y nhức đầu không hiểu gì cả.
“Hãy để tôi cố giải thích lại xem sao,” Milo đề nghị với vẻ mệt mỏi và cáu kỉnh ngày càng tăng, giơ ngón tay cái đầy đe dọa về phía tên trộm hảo ngọt, miệng vẫn nhăn nhở cười đang đứng cạnh. “Tôi biết hắn ta thèm chà là hơn tấm ga giường. Bởi vì hắn không hiểu một từ tiếng Anh nào nên tôi đã thực hiện toàn bộ giao dịch này bằng tiếng Anh.”
“Tại sao anh không đơn giản là đập vào đầu hắn ta một phát rồi lấy lại tấm ga?” Yossarian hỏi.
Môi mím chặt lại đầy kiêu hãnh, Milo lắc đầu. “Như vậy thì thật không phải,” gã đanh thép gắt gỏng. “Bạo lực là sai, hai điều sai không thể tạo thành một điều đúng. Theo cách của tôi thì tốt hơn nhiều. Khi tôi giơ chà là ra trước mặt hắn và chìa tay ra lấy tấm ga giường, hắn có lẽ đã nghĩ rằng tôi đề nghị giao dịch với hắn.”
“Khi đó anh đang làm gì?”
“Thực ra đúng là tôi đã đề nghị giao dịch, nhưng bởi vì hắn không hiểu tiếng Anh, nên tôi luôn có thể chối bỏ điều đó.”
“Nếu hắn ta trở nên giận dữ và muốn có chà là thì sao?”
“Ôi, khi đó thì ta chỉ việc nện vào đầu hắn rồi lấy lại tất cả thôi,” Milo trả lời không chút do dự. Gã hết nhìn Yossarian lại nhìn sang McWatt và ngược lại. “Tôi thực sự không hiểu mọi người đang than phiền cái gì nữa. Tất cả chúng ta đều tốt hơn trước rất nhiều. Tất cả mọi người đều vui vẻ ngoại trừ tên trộm này, và chẳng có lý gì lại phải lo cho hắn, bởi vì hắn thậm chí còn không nói được ngôn ngữ của chúng ta và xứng đáng với bất cứ cái gì hắn ta nhận được. Các anh không hiểu à?”
Nhưng Yossarian vẫn không hiểu, kể cả lý do làm sao mà Milo có thể mua trứng ở Malta với giá bảy xu một quả và bán kiếm lời ở Pianosa với giá năm xu.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bẫy-22
Joseph Heller
Bẫy-22 - Joseph Heller
https://isach.info/story.php?story=bay_22__joseph_heller