Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 6
L
ớp mỹ thuật New York của Mary chấm dứt đúng 12 kém 10 - các người mẫu, các bác sĩ tâm thần, làm việc mỗi giờ chỉ năm mươi phút. Người mẫu hôm nay đứng lên và khoác vào một chiếc khăn choàng tắm trong suốt sau khi khiêm tốn quay mặt khỏi lớp học để làm thế. Rồi nàng từ trên bàn bước xuống. Mary chăm chú nhìn những cử động này như nàng đã quan sát thân thể cô gái trong ba giờ qua, vì nàng tò mò về sự khỏa thân của phụ nữ cũng như về những ý thức e lệ của họ. Chẳng hạn nàng đã nhận thấy rằng hầu hết tất cả những người mẫu này - đàn bà chứ không phải đàn ông - quay đi khỏi khán giả mỗi khi họ khoác vào hoặc cởi ra những chiếc áo tắm hoặc bất kỳ thứ gì họ mang trên người, như thể hành động che người hoặc để lộ ra là một điều kín đáo hơn chính sự khỏa thân của họ. Điều ấy tại sao?
Trong lúc người mẫu lướt qua rừng giá vẽ, bộ ngực lớn của cô ta rung rinh bên trong chiếc khăn choàng tắm mỏng, đối với Mary cô ta trông còn lõa lồ hơn trước nữa, nhưng cô ta lại tán chuyện với các họa sĩ, và ngay cả nghiên cứu cách mỗi người đã mô tả về mình. Đó là một cô gái dễ thân thiện. Bản thân Mary có lẽ không bao giờ có thể đứng hoặc ngồi ưỡn ẹo trên chiếc bàn ấy để cho những người lạ xem xét thân thể mình, hoặc đi thơ thẩn trong chiếc áo choàng tắm ấy, khi nàng ở lứa tuổi cô gái này, dù vào thời kỳ ấy nàng có tự tin vững vàng thế nào đi nữa, và chắc chắn bây giờ thì không. Nàng không thích khỏa thân ngay cả trước mặt Joe, ngoại trừ khi chọc ghẹo chàng về phương diện tình dục hoặc khi nàng giận và trừng phạt chàng bằng cách phơi bày cho chàng điều mà chàng sẽ không có được vào lúc ấy. Vào những lúc khác, nàng là một người đàn bà thoải mái chỉ khi nào mặc quần áo.
Hôm nay các học viên đã làm việc bằng chì than. Những bức tranh trên mỗi giá vẽ cao chín tấc và chính các họa sĩ, dù không phải Mary cũng đã bắt đầu bước từ giá vẽ này đến giá vẽ khác, liến thoắng trầm trồ tác phẩm của nhau, đưa ra những lời phê bình chỉ đôi khi mới có ác ý. Có độ mười lăm người và tất cả các bức tranh đều được giở lên nghiên cứu rồi thả xuống lại. Chính Mary cũng đứng nghiên cứu bức tranh ngoài cùng trên tập vẽ của nàng, vì nàng rất hãnh diện về nó. Sự tương đồng đối với nàng hình như tốt đặc biệt, người ta có thể cảm giác sức nặng của bộ ngực cô gái và đôi chân cũng được vẽ đẹp nữa.
Thầy dạy vẽ, một người đàn ông sáu mươi tuổi với bộ quần áo dính sơn, một cái đầu hói và một bộ râu trắng bụi bặm đã bước đến sau lưng nàng. Ông với qua vai nàng và ngón tay trỏ của ông vẽ nhiều nét vẽ trên bức tranh của Mary mà ông ca ngợi, ông bảo bức tranh toàn thể tuyệt đẹp, và mặt nàng tươi lên. Ông mang theo một hộp thuốc hãm màu. Ông lắc lắc trong lúc lên tiếng và bắt đầu phun lên bức tranh. “Bà nên để dành bức tranh ấy”. Ông bảo, “Bà nên mang về nhà cho ông nhà xem”.
Mary cau mày. Joe ít để ý đến nghệ thuật. Chàng sẽ nhìn vào bức tranh này, bảo rằng tuyệt đấy, và rồi như nàng đã biết Joe của nàng, chàng sẽ đưa ra những nhận xét khôn ngoan về kích thước đôi vú của người mẫu. Dĩ nhiên đôi lúc chàng cũng đặc biệt thích một cái gì đấy mà nàng đã làm.
Các giá vẽ được gấp lại và chất vào một chiếc tủ, các tập vẽ được xếp trên một cái giá sẵn sàng cho tuần sau; và các học viên cùng thầy của họ đứng chung quanh nhấm nháp những ly anh đào. Ông thầy luôn luôn mở một hộp anh đào sau giờ học, đấy là một trong những nghi thức của ông, sau đó ông thường hay đi vào góc phòng với cô người mẫu trong chiếc khăn choàng tắm trả tiền cho cô ta; đấy là một nghi thức nữa. Mary cầm chiếc ly trong tay, nhìn ông trả tiền cô gái của ngày hôm nay và cô ta đi ra. Lần thứ nhì Mary để ý ông, ông đang dúi một cuộn giấy bìa dưới cánh tay nàng. “Tôi đã cuộn các bức tranh của ngày hôm nay” ông bảo nàng, “Hãy cho tôi biết chồng bà nói gì nhé”.
Mary nghĩ, điều gì đã làm ông nghĩ rằng chàng sẽ nói điều gì nhỉ?
Vừa nghiêng mình sát vào, ông thầy khẽ bảo, “Bà là ngôi sao của tôi đấy. Chẳng có ai khác trong lớp này có được nửa tài năng của bà đâu”.
Thế là một buổi sáng rất đẹp.
Đa số các họa sĩ rời ngôi nhà, kết thành một nhóm và nhiều người cùng đi ăn trưa với nhau. Dù được mời cùng đi với họ, Mary từ chối. Nàng định nhịn ăn trưa ngày hôm ấy cũng như phần lớn những ngày khác, vì lo lắng về bức vẽ của nàng và cũng vì nàng muốn đi mua đồ đạc cho con. Tiệm Macy có bán đồ và con nàng đặc biệt là Billy lớn như thổi, cần một số quần áo. Ngoài cửa trước của Hội Nghệ Thuật, nàng từ giã những người đàn bà khác ra đi theo một hướng và nàng lên đường theo hướng kia, đi bộ dọc theo đường số 40. Khi nàng đến Broadway, nàng định đi xe buýt xuống phố.
Nàng lầm lũi đi, không nhìn ai cả, với cái mà nàng biết là một nụ cười sung sướng ngu ngốc trên khuôn mặt nàng.
“A”, một giọng nói vang lên làm Mary nhìn lên kinh ngạc. Nàng vừa đi được nửa khu nhà thôi. “Hãy nhìn xem ai đây này. Tôi không thể nào hài lòng hơn được.”
Đấy là huấn luyện viên bóng chày của con trai nàng. Mary lúc đầu thật sững sờ đến nỗi không thể nào nhớ được tên chàng.
“Thật là tình cờ khi gặp bà như thế này”, chàng nhiệt tình bảo.
Tên Loftus đến với nàng cùng với nhận thức rằng chuyện gặp nhau này chẳng có gì là tình cờ cả. Chàng ta theo dõi mình, nàng nghĩ thế. Điều ấy làm cho lông trên cánh tay nàng dựng lên như thể nàng vừa trải qua một cơn kinh hoàng. Đấy là một cảm giác có liên quan với bên trong tâm trí nàng, không phải là cơn rùng mình của những cuộc lãng mạn thời thanh xuân, nhưng là lúc xe nàng gần như sắp cán phải một đứa bé. Mary tưởng tượng rằng “sự tình cờ” này sẽ đưa đến điều gì nhỉ? Đàn ông, nàng nghĩ, định cho đàn bà những kế hoạch mà đàn bà chẳng biết gì cả, và có thể là Marty Loftus có một kế hoạch cho nàng. Nàng cảm thấy bị đe dọa. Nhưng cũng khoái nữa.
Chiếc xe buýt chạy ngang qua trên đường phố. Nhưng chiếc ta-xi màu vàng lướt qua, trong lúc Mary và Loftus đứng ở góc đường tán gẫu. Lúc ấy là giờ ăn trưa và các tòa nhà văn phòng đang vắng người đi. Các đám nhân viên văn phòng đi ngang qua họ. Chẳng có lý do gì để rộn lên cả, Mary nghĩ thế. Vậy là chàng đợi mình ngoài đường phố, vậy sao nào? Rất nhiều tay đã đợi mình ở ngoài đường đấy. Vâng, nàng tự nhủ, nhưng đấy là hai mươi năm trước và từ ngày lấy Joe thì chẳng có ai cả. Nàng cố lấy lại tự chủ, nhưng trước sự kinh ngạc của nàng, cơn kích thích vẫn tiếp tục.
“Cái gì ở dưới tay bà đấy?” Loftus gặng hỏi.
“Mấy bức tranh”. Cả hai đều nhìn hơi ngốc nghếch vào cuộn giấy bồi. Mary tự nhủ, mình sẽ thôi điều này đi và tiếp tục đi mua đồ. Nhưng nàng vẫn đứng đấy.
“Tại sao chúng ta không cùng đi ăn trưa với nhau nhỉ?” Loftus lên tiếng đề nghị.
“Hôm nay tôi định nhịn ăn trưa đấy”, Mary bảo.
Nhưng chàng trông thật trẻ con, thật không tự tin tí nào cả nên nàng làm dịu đi lời từ chối của mình bằng một nụ cười. Chắc chàng ta đã đi suốt con đường này đến đây với hy vọng ăn trưa với mình, nàng nghĩ thế. Tay chim đàn bà nổi tiếng mà mình đã nghe đến quá nhiều ở đâu nhỉ? Nàng bắt đầu lấy lại một phần tự tin. Mình là một người đàn bà trưởng thành rồi. Chẳng ai có thể bắt mình làm điều gì mà mình không muốn làm cả. Mình đâu phải là một cô gái ngu ngốc.
“À”, Loftus bảo, “Bà có thể, chỉ dùng một đĩa rau thôi, có lẽ thế”.
Nàng khoái vì nghĩ rằng nàng đã làm chàng xúc động đến thế này, đủ để đáp xe lửa vào thành phố gặp nàng và cơn kích thích ở tay nàng đã ngừng lại. Tại sao nàng lại không ăn trưa với chàng nhỉ?
Nhưng có thể có ai đấy trông thấy họ và nói lại cho Joe biết.
Nàng sẽ đích thân bảo Joe lúc chàng đi làm việc về - dù giờ nào cũng thế và nàng bắt đầu phản ứng lại những lời phê bình về cuộc đời nàng. Tại sao nàng phải nhịn ăn trưa mỗi ngày nhỉ? Tại sao nàng lại phải luôn luôn làm cái điều người khác muốn nàng làm hơn là điều nàng muốn nhỉ? Chẳng có gì giữa người đàn ông này và nàng cả, điều sẽ rõ ràng ở một tiệm ăn cho bất kỳ ai lưu ý đến họ. Những cái lưỡi chỉ bắt đầu ba hoa sớm nhất khi người ta trông thấy nàng với chàng lần thứ hai thôi, và sẽ chẳng có lần thứ hai nào cả - nàng sẽ nói rõ điều ấy tại một điểm nào đấy. “Ông có lý đấy”, nàng bảo, “tôi có thể gọi một đĩa xà lách - và thực ra tôi cũng hơi đói, vì rằng ông đã đề cập đến điều ấy”. Một câu nói dài dòng, hơi căng đấy. Sự trấn tĩnh vừa mới tìm thấy đã biến mất và họ vẫn còn chưa ngồi vào bàn.
Thanh tra Hearn đã trải qua buổi sáng hôm ấy trên các nóc nhà cao ngất trên mạn Đông của Manhattan cùng với Phụ tá Chưởng lý Quận Judith Adler. Cùng hiện diện trong mỗi lần khám xét là quản lý tòa nhà, một loạt người bực mình, cáu kỉnh đang đợi với ít nhiều lo âu bên cạnh căn phòng có cửa lên mái. Họ đợi để được cho biết sự việc này là thế nào. Một chiếc xe do một trung sĩ điều tra lái dọc theo những con đường bên dưới. Ngoại trừ màu sơn đen và lởm chởm các cần ăng-ten, nó chẳng có vẻ gì là một chiếc xe cảnh sát cả và do đó càng đáng ngại.
Đây là khu ngoại ô có dân cư, những nóc của các ngôi nhà có người ở. Từ đấy trong khoảng cách gần người ta có thể trông thấy những tòa nhà chọc trời dùng làm văn phòng tạo nên Midtown, trung tâm thương mại của New York, một đám tháp cao, hẹp ép sát lại với nhau: Dãy Alpes của Midtown. Nhưng Midtown chấm dứt ở độ mười khu nhà về mạn Nam. Ở đây các tòa nhà cao nhất họa hoằn lắm vượt trên hai mươi tầng. Ở khoảng giữa là từng dãy nhà bằng đá nâu bốn tầng và các ngôi nhà thành phố, nơi cư ngự của những người giàu thật sự.
Thanh tra Hearn quan tâm đến những chỗ cao. Thủ tục tại mỗi nơi dừng chân đều như nhau cả. Chiếc xe không biển số đậu kèm trước nhà và Joe nhảy ra khỏi ghế sau rồi mở cửa cho Judith. Nàng mang đôi giày bốt da mềm và mang một cặp da kèm theo chiếc ví tay của nàng. Trên các nóc nhà, chiếc áo mưa mới của nàng vẫn buộc chặt nơi thắt lưng. Ở trên đấy trời lạnh và lộng gió.
Bên ngoài trước mặt những tòa nhà xa hoa này, những người gác cửa đang đứng trong những bộ đồng phục. Các khuy nút đồng ngời lên. Các cầu vai có lẽ sẽ làm cho một viên đô đốc hãnh diện. Tại New York lúc này người ta có thể đánh giá sự sung túc hoặc kém sung túc của một ngôi nhà bằng số lượng viền vàng trên người những kẻ gác cửa.
Với mỗi người, Joe chìa tấm thẻ của chàng ra, nhưng chàng làm việc ấy nhanh nhẹn, hầu như lén lút, một mánh lới mà chàng đã thành thạo từ lâu. “Thanh tra Hearn của thành phố”, chàng bảo, lướt qua tên chàng trừ chữ: Thành phố. “Hãy mời quản lý đến đây”. Phần lớn các lần như thế, chàng được coi là một thanh tra tòa nhà, điều mà chàng muốn.
“Các thanh tra tòa nhà không làm người ta phải suy nghĩ gì”, chàng bảo Judith. “Nhưng cảnh sát thì ngược lại. Hãy nhớ điều ấy”.
Khi người quản lý đến, thường trông có vẻ bực bội, đã sợ sệt, Joe lại chìa tấm thẻ ra. “Hãy đưa chúng tôi lên mái”.
Cuộc đối thoại theo sau cũng chẳng thay đổi mấy.
“Có việc gì vậy?”
“Tôi định xem lại mái nhà của ông đấy”.
“Có ai phàn nàn à?”
“Tôi không có nhiệm vụ cho ông biết gì cả đâu nhé”. Sau khi đóng vai, Joe thường đổi sang giọng du đãng của chàng. “Tôi cũng chẳng rảnh suốt ngày đâu. Vậy chúng ta đi thôi”.
Một lần, khi một trong những người quản lý chạy đi tìm chìa khóa, Joe bảo Judith, “Còn tệ hơn nữa khi họ biết mình là cảnh sát. Những người duy nhất trả lời lại là các tên tội phạm. Nếu có ai nói lại, thì mình biết hắn là một tên lừa đảo. Những người lương thiện thường hay sợ sệt. Tại sao thế nhỉ?”
“Tôi nghĩ rằng ông là người sẽ cho tôi biết điều đó”.
“Trong thâm tâm, họ tưởng tượng rằng họ có tội. Đó là lý do đấy. Có tội về một điều gì đó. Dù đấy là gì đi nữa, họ cứ nghĩ rằng họ vừa bị bắt gặp làm điều ấy”. Chàng cười to, nhưng Judith chỉ thưởng lại bằng một nụ cười nhạt. Không phải là Joe không nhận thức được. Chàng nhận xét rằng nàng không thích nhìn thấy chàng bắt nạt dân chúng. Nhưng nếu người ta muốn làm việc hiệu quả với cương vị cảnh sát, chẳng còn cách nào khác và chàng hy vọng chẳng bao lâu nữa nàng sẽ nhận thức được điều này. Chàng chiếm được sự tán thành của nàng rất khó khăn, một sự kiện mà chàng chỉ ý thức được phân nửa.
Chủ yếu là, Joe lưu ý, nàng đứng sau chàng nửa bước và chẳng nói gì cả. Chàng bỗng tin rằng nàng như tất cả mọi người phụ nữ trên thế giới, bằng lòng để cho đàn ông làm điều ấy, và kết quả là ít ra có tính cách tạm thời, chàng có ấn tượng với nàng ít hơn trước.
Sau khi đi thang máy lên dãy phòng cận mái bằng, viên quản lý mở khóa cửa và họ bước lên mái. Viên quản lý thường hay muốn bám gót theo họ. Nếu tòa nhà ông ta có vi phạm luật lệ về xây dựng, ông ta muốn nài nỉ về trường hợp của mình trước khi tên thanh tra đáng nguyền rủa này làm hại công việc quản lý của ông.
“Hãy đợi đấy”, Joe bảo họ cộc lốc,“Khi nào cần tôi sẽ gọi ông.”
Trong lúc Joe giả vờ kiểm tra bằng mắt toàn bộ mái nhà, Judith luôn luôn bước ngay lại bức tường chắn mái và lôi các bức ảnh của nàng ra. Nàng có vẻ hoàn toàn không quan tâm đến các trò chơi đố chữ của chàng. Tuy nhiên chàng biết chúng cần thiết, công việc điều tra tốt cần phải có thời gian. Việc ấy không thể hấp tấp được. Lúc nào tên quản lý cũng nhìn Joe, chứ không phải Judith, và nàng so mỗi mái nhà với chiếc cầu Queensboro và bắt đầu tìm những mốc ranh giới chen vào lộ ra trong những bức ảnh của nàng. Ít phút sau, Joe đến với nàng và họ cùng tìm với nhau, mặt hướng về cơn gió nhẹ.
Chẳng có cái nào trong những mái nhà này thật sự phẳng cả. Từ chính giữa phần lớn các nóc nhà ấy là phòng thang máy. Nó thường được xây bằng gạch, vững chắc như một tháp pháo, như một pháo đài. Phần lớn các mái cũng có các tháp nước, những thùng tô nô to đặt liền nhau đứng rõ cao trên tầng cao của bức tường chắn mái và đôi lúc còn cao như phòng thang máy nữa. Đây là những mốc ranh giới mà mình tìm cách làm cho khớp với các tấm ảnh, vì chúng dễ phân biệt với nhau hơn chính các tòa nhà. Tuy nhiên, Joe và Judith lại gạt ra hết phần ảnh phóng đại của một cuộn băng Video. Các bức ảnh khá rộng nhưng không sắc nét và phần lớn cận cảnh của chúng đều có một người thiếu nữ trần truồng, vừa bị cưỡng hiếp đang bụm mặt khóc. Cửa sổ sau lưng nàng đóng khung không những chiếc cầu, mà trong đó có cả một ngọn tháp hình chữ V của Manhattan mà mép xa nhất của nó rộng từ 10 đến 12 khu nhà. Cô gái ở cận cảnh rất rõ nét, các nóc nhà xa hoàn toàn không rõ và đa số các tháp nước và phòng thang máy đều giống nhau cả.
Họ có thể loại ra ngay một số tòa nhà, thường là vì, khi lên đến mái, họ thấy rằng không có cảnh không bị tắc nghẹn của chiếc cầu. Một tòa nhà khác to lớn có cảnh ấy. Rồi Judith đóng nắp cặp da lại và Joe khẽ bảo người quản lý đang lo lắng: “Ông may đấy, chẳng có vi phạm nào cả”. Sau khi để ông ta lại đấy, cười phấn khởi - sẽ không có món tiền phạt nào cả - hoặc có lẽ gần muốn nôn mửa vì nhẹ nhõm; họ bước xuống đường, và tiếp tục chuyển đến cảnh kế tiếp.
Họ đã viếng thăm mái nhà theo cách này trong ba giờ liền, di chuyển từ từ lên phố và đi xa hơn từ phía con sông. Các vùng lân cận thay đổi. Mặt tiền các cửa hiệu trở thành quán hàng với những tên Âu châu. Có rất nhiều cửa hàng và phòng trưng bày đồ cổ. Gần trưa, họ đứng trên một nóc mái phía trên đường 78 và đại lộ Madison và Joe đói bụng.
“Chúng ta hãy đi ăn đi,” chàng bảo. Gió thổi vào mái tóc chàng.
Judith có vẻ như cắn chặt chiếc hàm ngoan cố của nàng. “Chưa đâu.”
Cả hai nghiên cứu quang cảnh. “Đây không phải là tòa nhà ấy đâu,” Joe lên tiếng.
“Nhưng góc độ có vẻ gần đúng đấy.”
Họ liếc quanh họ. “Tòa nhà ấy cách đây trong vòng hai khu nhà thôi.”
“Có lẽ cô đoán đấy.”
“Tôi có thể cảm giác được nó đấy.”
Joe cười. “Trực giác đàn bà à?”
Judith cau mày và đóng cặp da lại.
Viên quản lý từ phòng cửa đến. “Vậy ông bà đã tìm ra gì? ”
Joe nhất định không cho trí óc ông ta bớt căng thẳng.
“Ông sẽ được thông báo,” chàng lạnh lùng nói.
Judith nhìn Joe gay gắt. Với người quản lý lo lắng, nàng bảo, “Hãy thong thả đi. Tôi chẳng ghi nhận được điều gì vi phạm cả, phải không Joe?”
Joe đang tận hưởng một ngày. Chàng tận hưởng không khí mát mẻ và sự đồng hành với người đàn bà này, và thật là buồn cười để lại xử sự như một điều tra viên ngoài phố. Chàng còn cân nhắc cả việc tìm cách gọi vợ chàng nữa. Chàng biết hôm nay nàng đến dự lớp mỹ thuật trong thành phố. Chàng có thể mời nàng đi ăn trưa và cho xe đến đón nàng. Chàng có thể nhìn cả Judith và vợ chàng bên kia bàn ăn ở tiệm ăn. Trong vài phút, chàng tưởng tượng rằng họ sẽ sung sướng được gặp nhau. Rồi chàng lại tưởng tượng có lẽ họ không vui. Chàng chưa biết Judith rõ mấy để tính toán phản ứng của nàng, nhưng chàng ngờ rằng Mary có thể mang bộ mặt sưng sỉa như thể nàng ghen tuông - Có trời mới biết nàng chẳng có gì để ghen hay không - và nếu điều này xảy ra trước mặt Judith chàng sẽ lúng túng. Nhưng dù sao đi nữa, Judith không có vẻ gì là muốn dừng lại ăn trưa cả. Nên chàng cũng chẳng gọi Mary.
Trong cặp da của nàng, Judith cũng mang theo những tấm ảnh đầu trong các cuộn băng vidéo của bốn tên hiếp dâm. Lần này, khi họ đã bước vào lại trong xe, nàng bảo, “Tôi cứ nghĩ rằng chúng ta nên cho các người gác cửa xem những tấm ảnh chụp mặt này đấy.”
Bên cạnh nàng, Joe bảo tài xế mình, “Có gì xảy ra không?” Chàng hất hàm về phía chiếc máy truyền tin.
“Điều ấy sẽ nhanh hơn đi lên tất cả các nóc nhà này”, Judith nói.
“Thưa thanh tra, chẳng có gì cả.”.
“Không”, Joe bảo Judith, “Tôi đã giải thích tất cả cho cô trước rồi đấy. Hãy làm theo cách của tôi chứ?”
“Được thôi,” nàng nói và thở dài.
“Và không được thở dài đấy.” Chàng cười với nàng. “Tôi sẽ đưa cô đi ăn trưa đây.”
Và thế là Joe bước vào một tiệm ăn với Judith Adler.
Họ được đưa vào một chiếc bàn ngay cả lúc Mary, trong một tiệm ăn khác cách đấy bốn mươi khu nhà dưới phố, đang ngồi trước bàn ăn với chàng huấn luyện viên bóng chày của con trai nàng.
Mary đã đi theo Loftus dọc theo đường 48 khi chàng tìm một tiệm ăn. Họ băng qua đại lộ số 5 nơi những cửa hiệu thanh lịch quyến rũ nàng. Nàng muốn có thì giờ để nhìn vào tủ kính và muốn có thêm một ngày nữa. Họ đi ngang qua thư viện, rồi dọc theo bìa công viên Bryant. Cây cối phủ bóng lên vỉa hè, những cây to sắp nở hoa. Công viên đầy người vào giờ ăn trưa của họ. Một ngày xuân đẹp.
Họ tìm được một tiệm ăn đối diện với công viên và bước vào bên trong. Họ đợi một lúc để tìm bàn trống. Sự chờ đợi làm Mary căng thẳng trở lại, nhưng Loftus cũng có vẻ căng thẳng nữa. Chàng cứ lên tiếng xin lỗi và Mary thích chàng về điều ấy.
Cuối cùng khi họ ngồi vào bàn, Loftus gọi rượu vang.
“Marty, điều gì đã đưa ông đến thành phố thế?”, Mary ghẹo.
Khuôn mặt chàng khuất sau tấm thực đơn. “Ồ, thỉnh thoảng tôi đi New York đấy.”
“Chiều nay, ông không huấn luyện bóng chày sao?”
Nàng tán tỉnh, điều có vẻ tốt đẹp sau thời gian tạm biệt và đồng thời, nàng cũng cố gắng làm chủ lại chính bản thân nàng lẫn bữa ăn trưa này.
“Chiều nay thì không. Bọn trẻ nghỉ thứ bảy.” Chàng liếc xéo nàng qua phần trên của tờ thực đơn. Chẳng phải hoàn toàn là một cái cười nhăn nhở, cũng chẳng phải hoàn toàn là một cái liếc đểu cáng. Chàng suồng sã nếu nàng cũng thế, nhưng nó khá quyến rũ và Mary bỗng thấy nàng lại cười nhăn nhó.
Với điều ấy, chàng đặt tay lên tay nàng - chỉ là một cái chạm phớt thôi. Chàng lại rút về hầu như ngay lập tức khắc.
Nàng lại nóng ran cả người. Điều ấy xảy ra tức khắc và lần này chẳng phải riêng tay nàng mà là cả thân thể nàng và nàng bị như thế hầu như đến cuối bữa ăn. Nàng uống rượu hơi quá nhiều. Nàng cứ đợi chàng lại nắm tay nàng, nhưng chàng không làm thế. Nàng mong cảm thấy đùi chàng cọ vào đùi nàng dưới bàn, nhưng điều này cũng không xảy ra. Nàng đã ăn hết nửa đĩa xà-lách, rồi nhận thấy không ngon miệng nữa. Nàng uống cạn ly rượu, hy vọng nó sẽ làm nàng đỡ căng thẳng, nhưng chẳng ăn nhằm gì cả.
Loftus ăn rất nhiều, lúc nào cũng đề cập đến cầu thủ đánh bóng ở vị trí thứ ba của mình, con trai nàng, và kể lại những trận đấu mà Billy đã thắng với một lối chơi cơ bản, với cú đánh bóng. Một số những trận đấu này Mary đã thấy nên nàng nghĩ rằng Loftus đang nói quá một tí, tuy không nhiều lắm.
“Tôi không biết nó có được năng khiếu bóng chày từ đâu”, Loftus bảo “Nhưng tôi biết nó có được diện mạo như thế từ đâu rồi.”
Mary chăm chú nhìn khăn bàn. Nghe hay đấy, nhưng điều ấy chỉ làm nàng bối rối hơn thôi.
“Nhưng nó chỉ có mười lăm tuổi thôi”, Loftus bảo. “Vào lúc nó là sinh viên năm chót, người miền Bắc sẽ tìm nó đấy”
Điều này cũng được nói thái quá, tuy vậy Mary cũng sướng run lên. Bà mẹ nào không như thế nhỉ?
Khi Loftus thôi nói để ăn, đôi mắt Mary nhìn lên. Nàng thích đường quai hàm của chàng, chiếc cổ chàng. Một khuôn mặt đẹp để vẽ đấy. Giá mà người đàn ông này làm huấn luyện viên bóng chày lúc mình còn ở trung học, nàng nghĩ, chắc chắn nàng đã phải lòng chàng rồi. Mình muốn vẽ chàng, nàng nghĩ.
“Tôi nghĩ rằng tôi đã uống quá nhiều rượu”, nàng bảo.
Loftus đặt tiền xuống và họ đứng dậy. Rồi họ bước ra đường đi dạo. Họ băng qua một con đường, rồi một đường khác. Những tòa nhà cao nổi lên hai bên đường. Loftus nắm lấy tay nàng, điều có vẻ tốt đẹp một cách lạ lùng.
“Bây giờ bà định làm gì?”, chàng hỏi.
“Tôi không biết. Ông định làm gì?”
“Tôi biết điều chúng ta có thể làm”.
“Gì vậy?”
Loftus chỉ về hướng một tòa nhà bên kia đường.“Hãy đến đấy đi”, chàng bảo.
Bên kia đường là một khách sạn.
Cảm giác ngứa ngáy bây giờ còn tệ hại hơn bao giờ hết. Đấy là nơi chính mình đã hướng đến đã một giờ đấy, Mary nghĩ thế. Đối với nàng, nàng có vẻ không có khả năng có bất kỳ phản ứng tức khắc nào. Chắc là do rượu. Hãy chặn ông ta lại, nàng nghĩ, trước khi đã quá trễ. Nhưng đề nghị của Loftus hẳn là quyến rũ và nếu nàng thưởng thức một hồi trước khi từ chối điều ấy và chàng, thế có quá sai lầm không? Nghĩ ngợi một lúc, chẳng thiệt hại gì cả. Rồi nàng nghĩ: giữa ban ngày có lẽ chàng chỉ chọc ghẹo mình thôi. Từ chối mạnh mẽ có vẻ ngu xuẩn. Tốt nhất không nên phản ứng mạnh quá. Chàng không thể nào nghiêm túc được, nàng nghĩ thế. Điều này chắc chắn không xảy ra đâu. Hãy nói một câu vui vẻ. Nàng tự ra lệnh thế, nhưng miệng nàng khô và chẳng có điều gì vui vẻ được thốt ra.
“Họ không cho chúng ta vào đâu”, nàng nói. Nàng cần thời gian. Khách sạn có vẻ cao năm tầng, nằm kẹt giữa những tòa nhà làm việc cao hơn nhiều. Không phải là một khách sạn lớn, vậy là một khách sạn nhỏ. “Chúng ta không có hành lý mà.”
“Họ sẽ để chúng ta vào,” Loftus nói, “Nào đi đi.”
Cánh tay nàng để trần. Những ngón tay đàn ông ấn sâu vào da thịt nàng và nàng bị lôi qua đường. Họ bước qua những chiếc xe. Nàng vấp lề đường và hầu như chực ngã. Những người đàn bà khác đều có các mối tình cả, nàng nghĩ. Tim nàng đập mạnh. Loftus dìu nàng qua vỉa hè khách sạn cách đấy không đầy ba mét. Mình sẽ không vào đấy với người đàn ông này đâu, nàng tự nhủ. Mình đã gần bốn mươi tuổi rồi; đây là dịp may cuối cùng của mình đấy. Nàng cảm thấy được sự khỏe mạnh đàn ông của chàng truyền sang cánh tay nàng. Loftus đưa nàng về phía khách sạn. Khi đưa những cái liếc mắt như điên lên xuống con đường, nàng chẳng nhận ra một khuôn mặt nào quen biết cả. Chẳng có ai để cứu nàng.
Các tiệm ăn bên trên về phía Đông là lãnh thổ không biết đến đối với Joe Hearn. Tiệm ăn mà chàng chọn lại quá thanh lịch đối với túi tiền của chàng. Chủ yếu nó được các phụ nữ trung niên với những đôi chân gầy gò, mặc những bộ quần áo đắt tiền choán chỗ. Đấy là loại tiệm ăn mà mẹ của Mary có lẽ đã đến trước khi bà và cha chồng bà chuyển đến Florida.
Phòng để áo choàng thường đầy những chiếc áo lông chồn dù đấy là mùa xuân. Phòng ăn rất rộng. Một viên quản lý mặc chiếc áo smoking đưa họ đến một chiếc bàn. Có những chiếc khăn bàn và nhiều đồ bằng bạc và hầu như chẳng có người đàn ông nào cả, chỉ có những người đàn bà giàu có này rõ ràng chẳng có gì khác để làm trừ việc cùng nhau ăn trưa thôi. Chẳng có ai nói lớn tiếng cả. Có một bức vẽ họa trên tường và những màn vải hoa sặc sỡ trên cửa sổ. Tiệm ăn nồng nặc mùi nước hoa. Viên quản lý trong chiếc áo smoking lảng vảng bên mỗi bàn một hồi lâu. Joe cảm thấy thật khó chịu. Chàng cảm thấy rằng chàng đã chọn nhầm tiệm ăn. Tiệm này sẽ làm tiêu mất cả một gia tài đấy. Mary sẽ giết chàng đấy. Nhưng tất nhiên nàng sẽ chẳng phát hiện ra đâu. Chàng sẽ không cho nàng biết? Nghĩ thế, chàng quay sang chú ý Judith Adler. Nàng trông có vẻ sốt ruột, hẳn rằng chỉ muốn ra đường lại thôi. Chắc nàng thật sự tin rằng mình sắp tìm ra tòa nhà ấy, chàng nghĩ, rằng nó sẽ là tòa nhà mình sắp kiểm tra hoặc tòa nhà tiếp theo.
Bản thân Joe chẳng vội gì cả và chàng cười nhăn nhở với nàng. “Cô có nghĩ rằng trứng cá muối ở đây ngon không?” chàng hỏi, “Còn trứng trâu nấu ca-ry thì sao?”
Câu ấy làm nàng mỉm cười “Trứng trâu à?”
“Người ấy đến kìa. Tôi sẽ hỏi hắn.”
Nhưng Judith, sau khi xem xét thực đơn, đưa trả lại. “Xà-lách”, nàng bảo viên quản lý.
“Chẳng có gì để bắt đầu à?” Joe cật vấn.
“Mình không có thì giờ.”
Rất nhiều thì giờ đấy. Vài con sò chứ.”
“Xà-lách và cà phê,” Judith quả quyết. Joe không thể nào đoán nàng muốn gì. Đôi khi chàng cảm giác được là nàng bị chàng thu hút. Nàng đang cố gắng giấu điều ấy đi, nhưng nó vẫn ở đấy. Cô gái bán nam bán nữ. Và cảm thấy được rằng về một mặt chàng đáp ứng điều ấy.
“Tôi sẽ bắt đầu với sò đấy,” Joe bảo. Mà thôi, đàn ông không muốn đáp ứng điều gì nhỉ? “Và sau đấy sườn cừu với sốt bạc hà.” Quay sang Judith, chàng bảo, “Còn về rượu thế nào?”
“Được rồi, một ly vang trắng,” Judith nhượng bộ. Tuy nhiên vào những lúc khác, chàng nghĩ lại, nàng có vẻ hoàn toàn có tính cách nghề nghiệp. Nhưng không phải như nàng đang làm việc với một người đàn ông đâu. Không phải như thể họ là những điều tra viên cùng đi điều tra chung với nhau. Chẳng có cảm giác gì là bè bạn cả. Nàng quá lạnh lùng, xa cách và đôi lúc còn có vẻ bực bội với chàng nữa.
Chàng trông thấy nàng liếc đồng hồ. “Đừng lo,” chàng hứa “chúng ta sẽ tìm ra mà.”
“Tháng này hoặc tháng sau nhỉ?”
“Thế điều gì đã khiến cô muốn trở thành công tố viên nhỉ?” Joe vừa gặng hỏi vừa chồm qua bàn về hướng nàng.
Nàng quay nhìn nơi khác. “Tại sao ông muốn biết nhỉ?”
o O o
Khách sạn ấy không giống như bất kỳ một khách sạn nào mà Mary đã từng bước vào trước đây. Chẳng có ai ngồi ở đấy cả. Chẳng có quầy tiếp tân dài với nhiều thư ký, chẳng có đồ đạc gì cả. Chẳng có đại sảnh nào, chỉ có một hành lang hẹp với một cánh cửa đóng lại ở phía cuối. Bàn giấy phía trước là một cửa sổ trong tường bao bọc bằng một tấm lưới sắt, như thể ở đây người ta sợ cướp bóc. Phía sau tấm lưới sắt là khuôn mặt của viên thư ký bàn giấy đang đứng như một người bán vé ở một trạm xe lửa.
Loftus tiến đến gần tấm lưới sắt ấy. Mặc dù khuôn mặt chàng ép sát vào đấy, tuy vậy Mary vẫn có thể nghe được giọng nói chàng. Chàng hỏi giá phòng.
“Suốt đêm là 50 đô la,” viên thư ký bảo. “3 giờ, l8 đô la rưỡi.” Giọng gã có vẻ bực mình. Tham dự vào một cuộc buôn bán như thế không gây lúng túng cho gã. Nó chỉ gây lúng túng cho Mary đang đứng đấy thôi.
“Ba giờ,” Loftus bảo gã và Mary co người lại. Nàng trông thấy tay chàng đẩy tiền dưới tấm lưới. Cũng bàn tay ấy, lúc thụt lại, cầm lấy một chiếc chìa khóa. Lúc Loftus xoay lại phía nàng, Mary ý thức được một sự thiếu khoảng trống, một sự sợ hãi đột ngột và nàng cảm thấy mình bắt đầu toát mồ hôi. Nàng đang toát mồ hôi ra áo. Phía sau tấm lưới, gã thư ký đã nói vào điện thoại. Những câu ý tứ ngắn ngủi. Một cuộc giao dịch hoàn tất và gã nhìn nàng trong lúc khởi sự một cuộc giao dịch khác, cú điện thoại của gã liên quan đến nàng, nhưng nàng không biết điều này. Bàn tay của Loftus trên cánh tay nàng kéo nàng về phía cánh cửa đóng kín hành lang lại. Chàng mở nó ra cho nàng. Phía trước là dãy cầu thang hẹp bẩn thỉu. Loftus sau lưng nàng, đưa tay lên hông nàng như muốn đẩy nàng lên.
Họ đi lên một hành lang khác. Họ đi dọc một lan can sờn cũ đến giữa sàn nhà. Loftus đang lấm lét nhìn số cửa phòng. Đây không phải là điều mình muốn, Mary tự nhủ, và ngay khi vào phòng mình sẽ bảo anh ta như thế. Anh ta sẽ hiểu. Mình sẽ trả lại anh ta 18 đô la rưỡi.
Cánh cửa mở ra về bên trong. Loftus lùi lại để Mary vào phòng trước mình. Nàng đi qua chiếc giường, không nhìn đến nó và ở cửa sổ nàng nhìn ra qua những chiếc màn đã không được trắng từ lâu. Nếu nàng lay chúng, một đám bụi sẽ tung lên ngay. Những chiếc màn là một điều gì mà nàng biết, không như tình hình mà bây giờ bản thân nàng đang gặp phải. Bên kia đường là các tòa nhà dùng làm văn phòng. Nàng có thể trông thấy các nhân viên đi quanh các bàn giấy. Tay Loftus đặt lên vai nàng và khi nàng quay lại đối diện chàng, nàng ước gì nàng được ở nơi khác, bất kỳ nơi nào khác.
“Marty”, nàng lên tiếng.
Nhưng miệng chàng hạ mạnh xuống miệng nàng, chặn nghẹt tiếng nàng, dầu rằng không chặn nghẹt được ý nghĩ. Nàng để nụ hôn tiếp tục độ mười giây, có lẽ lâu hơn nữa, không phải là để thưởng thức nó hoặc thử nghiệm nó mà để tìm cách nghĩ ra một kế hoạch. Như nàng nhận thấy, nàng có ba công việc phải làm. Thứ nhất là chấm dứt nụ hôn này, thứ nhì là thoát ra khỏi vòng tay của Loftus và thứ ba là ra khỏi phòng này.
Nhưng ngay cả vấn đề chấm dứt nụ hôn cũng tỏ ra thật khó khăn? Loftus rất khỏe và chàng ghì đầu nàng thật chặt bằng một tay đặt phía sau đầu nàng nên, mặc dầu cố gắng lắc khuôn mặt qua bên này rồi bên kia, nàng không thể tránh khỏi chàng được. Lưỡi của chàng tách môi nàng ra và tiếp tục đẩy vào răng nàng, ngay cả lúc nàng đưa tay lên các bắp thịt phẳng trên ngực chàng đẩy mạnh. Đây là một nụ hôn thật mạnh bạo mà nàng hầu như không thở được. Sau khi lúc lắc cái đầu với nghị lực mới, cuối cùng nàng đẩy được chàng ra một tí.
“Marty”, nàng thở hổn hển, “chúng ta phải nói chuyện đã”.
Nụ cười trên khuôn mặt chàng có vẻ nhạo báng đối với nàng - nó không phải là nụ cười của người tình. Có thể có sự say đắm ở đấy, Mary cho rằng mình chưa đủ kinh nghiệm để đoán ra, nhưng chủ yếu đấy là nụ cười của một gã đàn ông đã vừa thành công, hoặc tưởng mình đã vừa thành công, một loại thành công ngoạn mục. Đối với nàng, Marty Loftus trông như một gã đàn ông hả hê.
“Hãy buông tôi ra”, nàng bảo “Chúng ta hãy nói chuyện đã”
Rõ ràng là Marty không phiền vì đối thoại, miễn là nó không kéo dài quá lâu. Chàng đến ngồi trên chiếc khăn phủ giường và chàng đập đập vào chỗ gần chàng. “Hãy ngồi đây”, chàng lên tiếng.
Đối với Mary chàng vẫn trông đẹp trai và khêu gợi như bao giờ, nhưng không thân thiện. Nàng khẳng định nàng không thích chàng mấy. Hẳn nhiên là nàng không muốn lên giường với chàng và nàng không biết tại sao lúc đầu chàng đã làm cách nào để đưa mình vào phòng khách sạn này.
Nàng đã hoàn tất hai trong số các mục tiêu của nàng - nụ hôn đã xong và nàng đã thoát khỏi vòng tay của chàng. Tuy nhiên, nàng vẫn còn ở trong phòng này với chàng. Nàng liếc mắt về phía cửa. Đó là một cánh cửa phòng khách sạn đơn giản, một ổ khóa lò xo đơn giản. Có lẽ nàng có thể phóng mình đến đấy, chộp lấy tay nắm và thoát ra phòng tiền sảnh trước khi Loftus có thể phản ứng. Nhưng điều này sẽ làm chàng giận thật đấy. Và giả sử chàng bắt lấy nàng trước khi nàng có thể trốn thoát được thì sao nhỉ? Nàng không muốn phải giải thích về một khuôn mặt xây xát hoặc một con mắt bầm tím với chồng nàng. Nàng vẫn chưa thoáng nghĩ rằng, nếu nàng làm chàng khá giận, chàng có thể cưỡng hiếp nàng. Hoặc chàng có thể cưỡng hiếp nàng đơn giản chỉ vì, đã đi xa như thế này, bây giờ muốn làm trở ngại cho chàng. Vấn đề cưỡng hiếp vẫn chưa hiện ra trong đầu nàng. Nàng vẫn còn chưa sợ người huấn luyện viên bóng chày của con trai nàng. Thay vì thế, nàng quyết tâm cố thật tử tế với chàng trong trường hợp này. Chẳng cần thiết phải chạy ra khỏi cửa. Loftus không xứng với sự đối xử như thế. Nàng vào phòng này là lỗi tại nàng. Chàng đã không buộc nàng lên đây và lòng tự hào của đàn ông là một điều dễ tan vỡ, rất dễ bị tổn thương. Nàng là một người đàn bà đã có chồng và nàng biết quá rõ điều ấy. Nên nàng muốn nói toạc điều này ra với chàng. Nàng sẽ bỏ rơi chàng càng nhẹ nhàng càng tốt. Chẳng cần thiết phải làm tổn thương chàng một cách không cần thiết.
Nàng không muốn ngồi lên giường bên cạnh chàng, nhưng chẳng có chiếc ghế nào trong phòng cả, chẳng có đồ đạc gì khác cả ngoài một chiếc TV nằm thụt vào tường. Loftus vẫn đập vào khăn phủ giường bên cạnh chàng.
“Tôi không thể tin rằng bà có một đứa con trai mười lăm tuổi đấy”, Loftus bảo và giọng chàng hình như chan chứa tình cảm - như thể chàng thực sự muốn nói lên điều ấy, “Bà là người đàn bà đẹp nhất trong cả thành phố của chúng ta”.
“À, tốt lắm”, nàng bảo. “Cám ơn ông rất nhiều, Marty, tôi…”
“Mary, ở trong phòng này với bà - tôi không thể nào tin được, vấn đề nghĩ rằng lát nữa tôi sẽ làm tình với bà - tôi cũng chẳng tin được bà là một người đàn bà thật quyến rũ, bà biết điều ấy không?”
Mary chỉ có thì giờ để cau mày. Dù nàng có thể trả lời thế nào đi nữa cũng chẳng quan hệ gì đối với Loftus cả vì chàng lại tóm lấy nàng, tìm cách ấn nàng xuống giường. Nàng chống cự lại nhưng chàng quá mạnh đối với nàng. “Marty, tôi van ông”, nàng kêu lên. “Tôi có điều muốn nói với ông”.
“Chúng ta còn thì giờ”. Loftus nói và để nàng ngồi dậy. Chàng bắt đầu vuốt tóc nàng và đồng thời thốt ra một giọng cười hầu như trẻ con. Trong điệu cười ấy là sự tự hào, ngạc nhiên và có lẽ còn những sự xúc động khác mà nàng không thể nào nêu tên được. Chúng ta có những ba giờ. Tôi đã trả tiền cho điều ấy. Tôi cam đoan rằng bà không nghĩ rằng tôi có thể kéo dài ba giờ. Với một người đàn bà như bà, hãy tin rằng tôi làm được điều đó”.
“Đúng đấy, Marty”, Mary đang tìm những từ chính xác ngay cả lúc những ngón tay của Loftus tìm cách kéo chiếc phéc-mơ-tuya xuống giữa lưng nàng. Việc ấy gây ra một âm thanh như xé vải, và làm cho chiếc áo của nàng gần muốn bung ra. Mary đứng bật dậy và lùi xa chàng.
“Không,” nàng ra lệnh một cách dữ tợn. “Dừng lại. Rất tiếc, tôi phải về nhà bây giờ”.
Loftus trông có vẻ bí ẩn. “Nhưng chúng ta chưa làm gì cả”.
“Nhưng tôi không muốn làm gì cả. Tôi sai lầm khủng khiếp vì đã đến đây với ông”, cố gắng thật nhẹ nhàng với chàng, nàng nói bằng một giọng êm dịu hơn. “Ông không sai lầm đâu. Tôi đấy.”
Thái độ của Loftus hoàn toàn thay đổi, hoặc ít ra chàng giả vờ như thế. Mary nghĩ rằng đấy chỉ là một sự thay đổi kỹ thuật. Chàng chọn sự dịu dàng. Tên đàn ông này có nhiều kỹ thuật, tất cả đều đã được thử nghiệm thật sự trong quá khứ, nàng cho rằng như thế.
“Hây bình tĩnh nào, hãy bình tĩnh nào”, chàng vừa nói nhỏ, vừa đứng dậy tiến về phía nàng. “Hãy cho tôi biết em phiền điều gì vậy? Cô bé?”
“Marty, tôi không phải là một cô bé. Ông là một người đàn ông hấp dẫn đấy”. Nàng vẫn lùi xa chàng, dù còn ít chỗ trống. “Ông thật là một người đàn ông hấp dẫn đấy. Chỉ vì…”
“Là khách sạn phải không? Xin lỗi. Tôi đã không biết đây là loại khách sạn này”.
“Không phải là khách sạn đâu”.
“Lần sau, tôi sẽ tìm cho chúng ta một khách sạn đẹp, tôi hứa đấy”
“Marty, dừng lại đi! Tôi đã thay đổi ý kiến. Tôi đã nghĩ rằng tôi muốn, nhưng bây giờ tôi không muốn nữa”.
Nụ cười tự tin trên khuôn mặt chàng chẳng thay đổi tí nào cả. Chàng dồn nàng lùi vào tường và chàng đặt tay lên vai nàng một cách tình tứ nhẹ nhàng. Khi nàng định hất những bàn tay này ra, Loftus chỉ việc với tay ra sau lưng nàng ở cả hai bên. Sau khi chộp lấy chiếc áo đã mở, chàng giật tấm vải xuống khỏi vai nàng. Chàng làm việc này thật đột ngột nên Mary chẳng còn cách nào khác đành phải để chiếc áo rơi ra phía trước - nếu không chiếc áo sẽ rách. Bây giờ nàng đối diện với chàng, khỏa thân đến thắt lưng, chỉ còn lại cái nịt vú và nàng bắt đầu hoảng sợ. Nàng đã cố gắng xác định vị trí của nàng và lẽ ra chàng nên chấp nhận nó. Lẽ ra chàng đã phải thấy nàng nghiêm trang như thê nào. Nàng không muốn làm tình với chàng. Nàng muốn ra khỏi phòng này.
Chàng mơn trớn nàng. “Mary, bà có một đôi vú đẹp, bà biết chứ?” Chàng tìm cách kéo cái nịt vú nàng lên đến cổ, nhưng nàng tìm cách ngăn chặn việc này lại, nắm tay chàng lại.
Bằng một giọng lạnh lùng nhất có thể thốt lên được, Mary bảo, “Marty, nếu ông chạm vào người tôi một lần nữa, tôi sẽ la lên đấy.”
Câu này làm chàng đứng lại ngay - đủ thời gian cho Mary chuồi những cánh tay của nàng vào lại tay áo, và kéo chiếc áo lên lại.
Loftus nhìn nàng với vẻ hoài nghi, rồi với vẻ giận dữ, “Bà muốn điều ấy à?”
“Ông không đứng đắn”.
“Tôi chẳng cần đứng đắn lắm đâu”.
Họ nhìn nhau hung tợn. “Bà đã quyến rũ tôi đấy” Loftus bảo.
Mary đưa tay ra sau lưng kéo phéc-mơ-tuya lên.
“Tôi biết như thế và tôi xin lỗi. Thật đáng tiếc. Đấy không phải là lỗi của ông mà là của tôi, chỉ có điều là tôi không làm việc ấy được”.
“Tôi đã trả tiền phòng”.
“Tôi sẽ hoàn lại ông”. Ví tay nàng nằm trên giường và nàng với tay ra lấy.
Nhưng Loftus đập chiếc ví ra khỏi tay nàng.“Giữ thứ tiền quái quỷ của bà lại đi. Không phải tôi muốn lấy tiền bà đâu.” Chàng lại nắm lấy vai nàng. “Mà là bà kia!”
“Ông không thể lấy tôi được”.
“Ồ, vậy à?” Và đôi mắt nhỏ lạnh lùng của chàng nhìn xoáy vào mắt nàng. Giọng của chàng đầy vẻ đe dọa, sự đe dọa nhất mà Mary chưa từng nghe ở giọng nói một người đàn ông và nàng bỗng rất sợ hãi.
“Ông sẽ chẳng hưởng được điều ấy đâu”, nàng bảo. Một phần đồ đạc trong ví tay nàng đã rơi vãi ra sàn nhà. Nàng ngồi xổm xuống, và với cạnh bàn tay nàng lùa tất cả vào lại trong ví. Nàng đứng dậy. Cuộn giấy hình trụ chứa các bức tranh của nàng đang ở trên giường sau lưng Loftus. Nàng muốn lấy nhưng có lẽ phải bỏ nó lại. Điều quan trọng nhất là nhanh chóng ra khỏi căn phòng này và nàng bước sải về phía cửa. Nàng không thể để lộ ra sự do dự, đặc biệt nàng không thể để lộ ra sự sợ hãi. Nàng có ba bước để đi; rồi hai bước nữa. Tuy nhiên, không đưa nhanh sải chân của nàng, nàng đi nhanh đến cửa.
Sau lưng nàng, Loftus đã nặng nề ngồi xuống giường và gọi tên nàng bằng giọng nói của một cậu bé. “Mary”.
Sau khi đã đặt tay lên nắm cửa, Mary cảm thấy khá an toàn để ban cho chàng sự dịu dàng mà nàng đã bác bỏ chỉ ít phút trước.
“Một giờ trên giường với bà thôi”, Loftus bảo. “Bà không biết tôi mơ đến điều ấy đã bao lâu rồi, điều ấy sẽ có ý nghĩa với tôi như thế nào”.
Nàng không biết phải đáp lại thế nào với câu này.
“Bà là một người đàn bà đẹp, Mary ạ”.
“Và ông cũng là một người đàn ông rất hấp dẫn đấy, Marty”. Người ta nói với nhau ngốc nghếch như thế nào ấy, nàng nghĩ thế. Nàng mở hé cửa. Loftus ngồi trên giường thật thiểu não nên nàng xúc động, “Không phải lỗi của ông đâu. Ông chẳng có gì sai cả, chỉ tại tôi thôi.”
Bỗng nhiên chính cánh cửa hình như nổ tung trong những ngón tay của nàng. Nó bật tung vào bên trong và bắn nàng xiểng liểng về phía giường. Nàng sững sờ vì sự va chạm, cũng như vì sự kinh ngạc. Lúc đầu nàng không thể nào hiểu được điều gì đã xảy ra. Cánh cửa đã đập mạnh vào tường và một người da đen đang cầm một khẩu súng ngắn, đồng nghiệp của gã thư ký văn phòng ở dưới lầu, phóng vào phòng.
Loftus trên giường đã đứng bật dậy. Chàng đứng sau lưng Mary và lại chộp lấy vai nàng. Lần này không phải là một cử chỉ yêu đương. Khẩu súng to quá. Nó trông có vẻ to hơn, nguy hiểm hơn khẩu súng ngắn hành sự của chồng nàng nữa, một khẩu đại bác và nó vẩy vào mặt họ.
“Vào tường, đi”.
Sự sợ hãi trước một cơn sốc ghê gớm như thế xảy ra tức khắc. Mary đã run rẩy. Người đàn ông này chỉ muốn ăn cướp chúng ta thôi, nàng tự nhủ. Hắn sẽ không tìm cách làm gì khác với cả hai người mình ở đây đâu. Nhưng tự nhiên nàng biết rằng nàng đang gặp nguy hiểm lớn hơn Loftus. Đàn ông ít có nhược điểm hơn. Dù bất lực thế nào đi nữa, hắn cũng giữ lại được nhiều khả năng tự vệ hơn đàn bà.
Kẻ xâm phạm có đôi mắt xanh nhạt. Người nghệ sĩ trong Mary thường hay lưu ý đến mắt người ta. Hắn ăn mặc đẹp, nâu nhạt về màu sắc và độ hai mươi lăm tuổi. Những chi tiết này và những chi tiết khác Mary ghi nhận, mà không nhận ra điều ấy. Ít khi người da đen có đôi mắt sáng. Hắn mang kính gọng sừng. Hắn mang một cặp da. Giọng hắn nghe như có sọc. Nghĩa là, hắn không có âm điệu của một người da đen.
“Quay mặt vào tường. Gây một tiếng động là chết đấy”.
Mary quay lại nhưng có vẻ không nhanh lắm. Mũi súng ấn vào nàng. Nó ấn vào vùng thận của nàng và dí nàng vào tường.
“Đưa tay lên đầu”.
Một cánh tay của Loftus che tay nàng lại và nàng cảm kích.
Chiếc ví của nàng bị giật ra khỏi tay kia của nàng và những thứ bên trong đổ lên giường. Thấy không, Mary tự khích lệ mình, chỉ là một vụ cướp thôi. Nhưng nàng biết là không phải.
“Ba mươi đô la thôi à?”
“Ba mươi đô la,” Mary lên tiếng, “Vâng”
Tay kẻ xâm phạm đi vào tầm mắt của nàng. Nó mò vào quần áo của Marty và rút ví của chàng ra. “Ông có giàu hơn không? Bởi vì vấn đề giết ông chẳng có nghĩa gì với tôi cả.”
“Trong đấy có trên một trăm đô la”, Marty bảo. “Hãy lấy” - chàng nuốt nước bọt thật rối loạn đến nỗi Mary nghĩ: anh ta còn sợ hãi hơn mình nữa đấy.
“Hãy lấy đi”, Loftus bảo, “và cho chúng tôi đi”
“Ông nghĩ sinh mạng ông chỉ đáng giá từng ấy à? Một trăm đô la à? Chiếc đồng hồ đeo tay đẹp đấy”.
Marty giật nó ra và ném nó lên giường “Ông có thể lấy chiếc đồng hồ của tôi. Mary, ông ấy muốn đồng hồ của bà đấy, hãy cho ông ấy đi, Mary”
“Và chiếc nhẫn vàng ấy nữa”, gã đàn ông nói.
“Nhẫn cưới của tôi đấy” Mary đáp.
“Ồ,” gã đàn ông nói, “và có phải anh chàng này là chồng của bà không?” Khi Mary vẫn im lặng, hắn tiếp, “Tôi bảo bà đã mất bất kỳ quyền gì để mang nhẫn của chồng bà rồi đấy. Phải không? Ném nó lên giường.”
Mary, lúc làm theo, còn kinh hãi hơn. Đầu gối nàng run lập cập và nàng toát mồ hôi ra như tắm. Nhưng đồng thời nàng còn bị tổn thương danh dự vì tội lỗi nữa. Bất kỳ điều gì xảy ra với nàng ở đây chỉ là điều xứng đáng cho nàng thôi.
Sau lưng nàng, nàng nghe chiếc cặp da bật mở, theo sau bằng những tiếng kỳ lạ. Những đoạn băng keo được xé ra từ một cuộn và có tiếng leng keng của kim loại, nghe như những chiếc còng tay - bất kỳ người vợ cảnh sát nào cũng đều biết rõ âm thanh của những chiếc còng tay cả. Dụng cụ đang được chuẩn bị cho họ. Nàng vừa hoang mang vừa bị khủng bố thêm. Các dụng cụ này sẽ được dùng làm gì đây?
“Ông”, giọng nói bảo và ở mé ngoài tầm mắt của Mary, cây súng dấu vào eo lưng Marty “Cởi quần áo ra”
“Tôi à?” Marty bảo.
“Ừ, ông đấy”
Tại sao là Marty nhỉ? Nàng nghĩ thế. Tại sao không phải là mình nhỉ? Nhưng nàng biết câu đáp: Marty trước rồi đến mình đấy. Hắn chỉ muốn làm nhục mình thôi, nàng nghĩ thế. Phiên mình đến sau. Nếu mình nghe theo hắn, hắn sẽ không làm mình đau đớn đâu.
Nàng liếc thấy những cử động co rút thật nhanh của Marty. Chàng đang cởi bỏ quần áo thật lẹ. Chàng huấn luyện viên bóng chày trẻ tự tin, không ở đâu rõ rệt cả. Xin lỗi, Marty, nàng nghĩ thế. Trán nàng bị dán vào tường và đôi mắt nàng nhắm lại vì nàng không muốn nhìn sự nhục nhã của Marty. Nàng nghe chiếc áo veste và chiếc quần của chàng rơi xuống sàn nhà. Nàng lắng nghe tiếng sột sạt của sơ mi, cà vạt, đồ lót. Chắc bây giờ chàng đang đứng trong đôi giày của chàng và lát nữa sẽ đến lượt nàng. Đôi mắt nàng nhắm chặt và nàng run rẩy.
“Đưa tay ra sau lưng.”
Nàng nghe tiếng còng đóng lách cách trên người Loftus. Tiếng này được tiếp theo bằng một loạt tiếng lầm bầm. Sự sợ hãi hoặc tò mò buộc mắt Mary mở ra. Loftus mang một đoạn băng keo rộng ngang mắt, một đoạn khác ngang miệng. Chàng bị ấn vào tường như thể đang chui thân thể trần truồng của chàng xuyên qua nó để được an toàn.
“Bây giờ, bà…”
“Tôi à?” Mary hỏi.
Cây súng vẩy lên. “Nhanh. Tôi bận đấy”.
Mò mẫm chiếc phéc-mơ-tuya, nàng cố gắng đẩy nó xuống được một phần lưng nàng.
“Ba mươi đô la không nhiều đâu”, gã đàn ông lầm bầm. “Có lẽ tôi phải giết bà. Nhưng có lẽ bà còn vài vật quý chưa bị phát hiện”. Hắn cười to.
Mary, vẫn quay mặt vào tường, thả chiếc áo cạnh đôi giày nàng. Loạng choạng, nàng bước ra khỏi chiếc xi-líp mini của nàng. Nàng bây giờ đứng với chiếc nịt vú và bít tất dài.
“Mọi thứ”, gã đàn ông bảo bằng một giọng bực bội.
Mary đã bắt đầu khóc thầm. Với tay ra sau lưng, nàng mở khuy nịt vú và nó chúi xuống những cánh tay của nàng. Khi nàng trần truồng, hắn đập những đoạn băng keo lên miệng và mắt nàng, làm nàng lầm bầm và còng cườm tay nàng ra sau lưng. Nàng hoàn toàn bất lực.
Marty Loftus đã có kinh nghiệm tình dục đầu tiên vào tuổi mười ba sau khi đã bị cô bạn gái của mình, hai mươi hai tuổi, dụ dỗ. Nàng ta đã biết chính xác điều mình định làm. Cuộc tình của họ, nếu người ta có thể gọi như thế, đã tiếp tục trong hai tháng và về sau Loftus đã bỏ ra phần lớn thì giờ của mỗi ngày để âm mưu làm cách nào để thu xếp tình dục với một người đàn bà khác. Cuộc tình tiếp theo và chiến công đầu tiên của anh ta là mẹ của một trong số bạn học của anh ta, một người đàn bà vào lứa tuổi của Mary Hearn bây giờ. Họ ngồi trong nhà bếp của người đàn bà và nàng đã đặt trước mặt chàng một số bánh bích quy và một ly sữa. Loftus làm ra vẻ đang đợi bạn chàng đi học về nhưng chàng đã bỏ học giờ cuối cùng và đến sớm hơn nửa giờ.
“Nằm ngủ với ai nghĩa là gì nhỉ?” Chàng hỏi mẹ của đứa học sinh kia.
“Tại sao cậu hỏi thế nhỉ?” Người đàn bà bảo và nàng phát ra một tiếng cười khó chịu ngắn. Và rồi sau một lúc im lặng, “Cậu biết ai đã ăn nằm không?”
“Tôi”, cậu bé mười ba tuổi thú nhận. Bằng đôi mắt nhìn xuống bẽn lẽn, chàng kể cho bà câu chuyện của mình. Câu chuyện ấy chính xác và nó làm cho khuôn mặt người đàn bà ửng đỏ lên. Khi chàng trông thấy như thế, cậu bé kể chậm lại và bắt đầu thêm chi tiết màu mè.
“Cậu có muốn thưởng thức điều ấy không?”
“Ồ, vâng”, chàng bảo và đưa mắt nhìn vào đôi mắt bà. Trong vòng mười phút, bà đã nắm tay đưa chàng vào phòng khách của bà - chỉ sau này chàng mới được biết đấy là phòng khách - nơi bà cởi bỏ quần áo của chàng ra. Từ đấy chàng cũng bỏ lớp học ấy đều đặn và hầu hết năm ấy người nội trợ đặc biệt ấy lúc nào cũng vui vẻ được gặp chàng.
Do kết quả những kinh nghiệm này, chàng tin như thế, chàng đã phát triển một xu hướng tình dục kinh khủng. Chàng tin mình còn có chất đàn ông hơn cả những người đàn ông khác nữa. Vì hầu như tình dục lúc nào cũng có trong đầu, chàng đã thành công với hàng loạt các cô gái mười lăm, mười sáu tuổi, những người biết quá ít so với chàng nên họ thường phản ứng quá trễ để chặn chàng lại. Tại Đại học, chàng giữ vững được điểm trung bình C một cách khó khăn, chơi bóng chày của trường Đại học và sau này ghi tên vào Câu lạc bộ bóng chày Detroit Tigers. Chàng cao một mét tám lăm và nặng chín mươi ký và chàng không bao giờ vượt qua đội hạng B; vì quan tâm chính của chàng không phải bóng chày mà là gái.
Sau khi thất bại trong nghề bóng chày, chàng đã đạt được một bằng cử nhân về thể dục và trong năm năm qua chàng đã làm huấn luyện viên cho đội bóng trường trung học mà bây giờ Billy Hearn chơi ở vị trí thứ ba, chàng cũng dạy đại số như là nghề phụ nữa. Chàng có vợ là y tá, tại bệnh viện địa phương, người mà chàng rất ít khi trung thành hơn hai tháng liền. Chàng ba mươi mốt tuổi.
Trước đây độ hai tháng, chàng để ý đến Mary Hearn lần đầu tiên - nàng đến đón con trai sau giờ tập. Và chàng cũng đã đưa nàng đến phòng này nữa, sau khi không mất nhiều thời gian dành cho việc ấy, nhưng cảm xúc duy nhất mà chàng còn thấy cho nàng lúc này là thù hận. Về quyền lợi, lẽ ra chàng đang nằm lên người nàng ngay cả lúc này, “bề” nàng cho đến chết mới thôi. Thay vì thế, chàng lại bị còng tay, bịt mắt nhét miệng và trong tầm tay của một tên loạn tâm thần với một khẩu P.38 sắp bắn chết cả hai. Lỗi của Mary đấy. Đối với Loftus luôn luôn là lỗi của đàn bà. Việc của họ chỉ là dụ dỗ đàn ông và ăn cắp của họ. Họ ăn cắp tiền của đàn ông, thì giờ của họ và ngay cả khí lực của họ nữa và chẳng cho lại gì cả. Họ đã ăn cắp nghề nghiệp bóng chày của Loftus, giữa những chuyện khác và bây giờ sẽ ăn cắp mất sinh mạng của chàng nữa.
Dù chàng ép thân thể chàng vào tường chàng vẫn cảm giác được rằng Mary đang đứng trần truồng bên cạnh chàng, nhưng điều này chẳng gây ra cơn hứng thú tình dục nào cả, trong người chàng chẳng còn sự ham muốn.
“Đến giường”, giọng nói ra lệnh cho Mary. Chắc hắn đã xô nàng, vì Loftus nghe gót chân nàng xô vào nhau trên vải sơn lót sàn, sàn phòng này không lót thảm.
“Nằm xuống”.
Bây giờ nàng lãnh phần nàng đấy, Loftus nghĩ thế. Mồ hôi nhỏ giọt từ nách xuống tay chàng, xuống hông chàng. Vì trong thời gian tên xâm nhập còn bận rộn với người đàn bà, chàng được an toàn, chàng tin như thế. Vậy hãy “bề” nàng đi, chàng nghĩ thế. Mi muốn thế nào tùy ý. Nàng đáng tội lắm. Với Mary chàng thầm nài nỉ, bà hãy để cho hắn “bề” đi. Hãy làm thứ gì bất kỳ hắn bảo bà làm. Đấy là điều may mắn duy nhất của mình đấy.
Nhưng trước sự kinh ngạc của chàng, cái tay ấy chộp lấy bắp chân của Loftus và chàng bị kéo mất thăng bằng. Đôi giày của chàng lê trên vải sơn lót sàn. “Nằm xuống”, gã đàn ông ra lệnh và đẩy chàng xuống giường.
Lò xo cót két. Tấm nệm giường lún xuống dưới sức nặng của chàng. Chàng có thể cảm thấy trọng lượng nhẹ hơn của Mary bên cạnh. Hắn định sát hại cả hai chúng mình trên giường này đấy, chàng nghĩ thế. Xác chúng mình sẽ được tìm thấy chung với nhau, gây ra một điều tai tiếng. Chàng thoáng nghĩ về vợ chàng - nàng sẽ hiểu điều ấy thế nào nhỉ? Nhưng chàng không nghĩ đến vợ bằng lo cho Mary. Chàng chỉ muốn xin tha mạng mình, nhưng không nói được vì đoạn băng keo đã dán chặt ngang miệng. Phía dưới nó môi chàng bị kéo lệch thành một nét cười rùng rợn và chàng chẳng thốt được tiếng nào cả. Đầu gối Mary chạm vào người chàng. Điều này làm chàng phẫn nộ. Chàng biết nàng đang với ra cầu cứu, cầu sự ấm áp, nhưng chàng chẳng giúp gì được cả nên chàng giật chân chàng đi.
Bây giờ là một loạt tiếng lách cách mà ý nghĩa của nó, Loftus không thể nào hiểu được. Tên xâm nhập chỉ chuẩn bị một chiếc máy ảnh thôi, nhưng Loftus nghe như các viên đạn, nên mỗi tiếng lách cách làm chàng nảy bật khỏi giường. Vì chàng nằm lên tay mình nên những chiếc còng cấn vào mông chàng và chàng chờ đợi một trong nhiều viên đạn bắn vào người chàng, và hơi thở của chàng trở nên hổn hển.
Tiếp đến là một tiếng nổ bị hãm lại. Nó làm cho Loftus giật bắn người, vì chắc rằng mình đã bị bắn, khi chàng nhận ra đấy chỉ là tiếng nổ của một chiếc bóng flash, chàng muốn khóc vì nhẹ nhõm. Chàng vẫn còn sống. Tiếng nổ tiếp theo ở xa hơn và không gây kinh hoàng cho chàng mấy. Chắc gã đàn ông đang đi loanh quanh chụp thêm mấy tấm ảnh của các phần khác trong phòng.
Bây giờ hắn lại đến gần, vì Loftus có thể nghe được hơi thở của hắn. “Co đầu gối lên, cô em, và dạng chân ra”.
Bóng flash nổ đâu đấy giữa đầu gối của Mary, một phát chụp cận cảnh. Loftus, dù cho rằng như thế, vẫn giật nẩy không kềm được.
“Đứng dậy đi ông”. Bàn tay lôi Loftus lên vị trí ngồi. Lúc chàng cố gắng đi, đầu gối chàng không chịu nâng đỡ chàng và chàng loạng choạng theo hướng bị đẩy đi. Đây là một căn phòng nhỏ. Sau hai bước chàng bị ra lệnh nằm úp mặt xuống sàn nhà. Chàng làm theo lệnh. Bây giờ viên đạn sẽ vào lưng đấy, chàng tự nhủ. Chiếc TV bật lên. Volume vặn to để át tiếng súng, Loftus tin như thế và lần này chàng bắt đầu khóc thật. Âm thanh thoát ra mũi chàng thành một loạt tiếng le be.
Nhưng chẳng có gì xảy ra cả vì tên xâm nhập đã trở lại chỗ Mary trên giường. Phải mất một lúc, Loftus mới nhận được điều này. Tên ấy không còn ở gần Loftus hoặc chú ý đến chàng nữa. Bây giờ hắn đang hoạt động trên người Mary và chàng huấn luyện viên bóng chày, vẫn còn sống, lại bắt đầu hy vọng.
Chàng chăm chú nghe, như thể mạng sống tùy thuộc vào đấy. Chàng tin như thế. Âm thanh tỏ ra tốt đẹp cả.
Chàng nghe lò xo giường kêu cót két. Chàng nghe Mary rên rỉ nhiều lần. Hãy cho con chó cái chuyện ấy đi, chàng nghĩ thế. Vì trong thời gian gã đàn ông còn bận bịu với Mary, chàng còn an toàn. Nhưng việc này kéo dài bao lâu và điều gì sẽ xảy đến sau đấy nhỉ?
Chàng nghe giọng nói bảo “Hãy mỉm cười lên đi, con chim non”. Và rồi một giọng cộc cằn hơn, “Mỉm cười lên, tôi bảo”. Câu này được tiếp theo sau bằng tiếng nổ của một bóng flash nữa mà tiếng động của nó làm Loftus co giật đột ngột.
Chủ yếu là chiếc TV kêu inh ỏi. Mặc dầu chàng thỉnh thoảng nghe giọng nói của Mary, chàng không thể nào đoán được nàng nói gì. Có lần chàng nghĩ rằng chàng nghe nàng khóc. Nhưng chàng chẳng chút gì thông cảm cho nàng cả. Chàng chỉ nghĩ đến vấn đề chàng muốn sống như thế nào thôi. Miệng chàng đầy máu - chàng đã cắn vào lưỡi, bên trong má, và chàng đã giải thoát phần nào miếng băng keo trên môi chàng.
Buổi phát thanh thương mại đến. Chiếc giường đã thôi cót két.
Mary bị ném xuống sàn nhà bên cạnh chàng. Giọng nói bảo, “Tôi sẽ đi xem TV trong lúc tôi quyết định xem có nên giết các người không”.
“Bà ta, có lẽ đấy”, Loftus bập bẹ, từ dưới đoạn băng keo. Chàng dùng lưỡi đẩy nó ra một bên “Tuy vậy không cần phải giết cả tôi. Tôi chưa bao giờ nhìn ông cả. Ông đã chẳng làm hại tôi tí nào.”
“Câm miệng lại”
“Bất kỳ thứ gì tôi có trong ví, tôi tặng cho ông đấy. Chỉ đừng giết tôi thôi. Xin đừng giết tôi.”
Âm thanh TV nổi lên. Loftus nằm cứng đờ trên sàn nhà.
Ít phút sau đấy, giọng nói lại đến gần “Nếu tôi quyết định không giết các người, các người sẽ tìm thấy chìa khóa còng trên giường đấy”.
Câu này làm cho Loftus đang bị bịt mắt, tràn đầy hy vọng thật đột ngột đến nỗi chàng bắt đầu khóc.
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, giọng nói bảo, “Có lẽ tôi chỉ lấy mấy cái quần áo của các người thôi để các người không đi theo tôi”
“Gì cũng được”, Loftus thổn thức. Chàng tưởng tượng rằng gã đàn ông đang đứng phía trên người chàng, chĩa mũi súng xuống người chàng và quyết định có nên bóp cò không. Trên nền tiếng TV inh ỏi, Loftus đợi nghe tiếng lách cách lúc chiếc cò bị kéo lại. Vừa khóc chàng vừa đợi các viên đạn bắn vào thân thể mình.
Nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Ít phút sau, chàng nghe Mary khẽ bảo, “Tôi nghĩ hắn đã đi rồi đấy”.
Loftus không nghe được gì cả trừ chiếc TV.
“Tôi nghĩ hắn đi rồi đấy”, Mary lại bảo, và chàng nhận ra rằng nàng cũng bị bịt mắt.
“Nằm im đi”, chàng nài nỉ nàng, “ông ấy sẽ giết chúng ta đấy”.
Nhưng Mary đứng dậy. Rồi chàng nghe chân nàng đập vào giường lúc nàng sờ soạng chung quanh tìm chìa khóa còng.
“Tôi đã tìm được chìa khóa”, nàng bảo và trở lại với chàng. “Hãy đứng dậy”, nàng ra lệnh.
“Hắn đã đi rồi à?” Loftus hỏi.
“Hắn đi rồi”, Mary nói với vẻ hơi cộc cằn, “Hãy đứng dậy”.
Họ đứng đâu lưng lại với nhau, còng tay chạm vào còng tay. Chàng cảm thấy tay nàng trên cườm tay mình, những ngón tay nàng mò tìm lỗ khóa. Trong lúc chàng đợi, những ngón tay của chàng chạm vào mông nàng. Nó nhẵn nhụi và mềm nhưng chẳng kích thích tí nào cả. Chiếc chìa khóa tra vào ổ khóa và một chiếc khóa tay của chàng rơi ra. Loftus xé ngay đoạn băng keo trên miệng, trên mắt chàng. Vì thấy rằng căn phòng vắng lặng, rằng chàng được an toàn, rằng chàng vẫn còn sống, chàng bắt đầu khóc vì nhẹ nhõm. Bên cạnh chàng trên nền nhà là quần áo của chàng. Chàng xỏ quần đùi và quần dài vào.
Mary vẫn còn bị bịt mắt, nhưng không bị dán miệng và nàng đưa lưng lại cho chàng. “Hãy mở còng tay tôi ra”, nàng ra lệnh, chàng dừng lại để mặc quần áo vừa đủ thời gian trước khi vặn chìa khóa ở một trong những chiếc còng. Mary tự gỡ băng keo trên mắt nàng và nàng đứng đấy nháy mắt.
Loftus đang tìm chiếc áo sơ mi và chiếc áo khoác thể thao của chàng, nhưng không tìm được. “Thằng chó đẻ đã lấy mất quần áo của tôi rồi”, chàng bảo. Giọng chàng vẫn còn có khuynh hướng vỡ ra khi chàng lên tiếng. Sự sợ hãi vẫn còn đấy, nhưng nó qua nhanh. Chàng bỗng phẫn nộ.
“Hắn đã lấy chiếc áo của tôi rồi”, Mary bảo. Trong lúc nhìn quanh để tìm nó, nàng chẳng cố gắng che đậy gì cả.
Loftus, sau khi đã tìm được cà vạt, cuộn nó lại và nhét nó vào túi áo sau. Chàng đang nghĩ đến mình không phải đến Mary, nhưng nàng ý thức được một cách lờ mờ nhiều chuyện về nàng, nàng đứng đấy trần truồng, như một con chim giẻ cùi, mặc dù mắt nàng vẫn còn ẩm, và chì kẻ mắt đã biến mất, lúc này nàng không khóc, nàng đã thôi ra lệnh chàng.
Đồ lót của nàng trên sàn nhà. Ngón chân nàng quay nó chung quanh. “Tôi sẽ làm gì nhỉ? Hắn đã lấy áo của tôi rồi”.
Nhưng Loftus không thèm nhìn nàng. Chàng không muốn trông thấy nàng. Chàng mặc quần áo đầy đủ như dự định: giày, tất, quần, áo may ô chữ T. Và chàng bước về phía cửa.
“Tôi không có áo”, Mary bảo.
“Hãy gọi ai đấy”, Loftus đề nghị một cách mơ hồ. Mary bật khóc, “Hắn đã làm cho tôi những điều khủng khiếp nhất”, nàng khóc.
Loftus đứng ở cánh cửa hé mở bảo “Không có tôi, bà sẽ khá hơn đấy”. Thật khó mà tập trung vào người nàng được. “Nếu bà cảm thấy phải báo cáo việc này, xin đừng bảo rằng tôi đã đến đây, được chứ? Tôi đã không đến đây nhé”. Chàng đi ra. Qua cánh cửa, chàng có thể nghe Mary khóc. Nhưng điều này không in vào tâm trí chàng. Bây giờ chàng phải về nhà. Ra bên ngoài, chàng rảo bước dọc theo đường phố về hướng ga Penn, một thanh niên trẻ cao lớn, nẩy nở, mặc một chiếc áo may ô chữ T trong một ngày xuân mát. Lúc đầu chẳng ai nhìn chàng hai lần cả. Chàng có một chiếc xe lửa để đi. Chàng đang bận chuẩn bị nói dối với người soát vé sẽ hỏi vé chàng và một câu chuyện bịa khác cho vợ chàng về quần áo thiếu của chàng. Chàng hầu như thoát khỏi điều ấy. Nhưng chàng bắt đầu rên rỉ. Chàng không thể dừng lại. Chàng vừa bước đi vừa rên rỉ. Người ta bắt đầu trố mắt nhìn. Chàng cũng chẳng kìm hơi thở chàng lại được. Mình sẽ ổn thôi, chàng tự nhủ, mình sẽ ổn thôi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt
Robert Daley
Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt - Robert Daley
https://isach.info/story.php?story=ban_tay_ke_la_mat__robert_daley