Ánh Sao Lấp Lánh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 7
ôm nay Hân vô tình vào phòng mẹ và thấy album ngày cưới của cô và Khang mà mẹ để ở đáy tủ. Hân hiểu mẹ không cho cô xem là vì sao? Hiểu Hân run và xúc động lặng người khi nhìn hình ảnh mình và Khang. Cô ứa nước mắt khi nhìn vào đôi mắt rạng ngời hạnh phúc của Khang và nhớ quay quắt những ngày tháng bên anh trong quá khứ. Chưa bao giờ cô lại hiểu và cố gắng phân tích tình cảm và việc làm của Khang như vậy và cảm nhận được tình yêu vô bờ bến của anh. Cô quá ích kỷ chỉ nghĩ đến tình cảm và sự mặc cảm yếu đuối của mình và kéo Khang vào sự đau khổ một cách vô tư rồi dẫn đến đổ vỡ không lối thoát. Bây giờ đã thật sự mất nhau, cô vẫn chưa bao giờ nói thật với Khang suy nghĩ và tình cảm của mình. Vỹ Khang đã mất mát và thiệt thòi quá nhiều vì yêu cô.
Hân cứ ngồi thẫn thờ, xung quanh là những tấm hình rải rác. Cô như trôi dạt về ngày xưa, ngày sống trong tình yêu bất tận của Khang. Hân gục đầu trong tay đau đớn một cách sâu sắc.
Hiểu Ngọc vào lúc nào cô cũng không hay. Ngọc đứng yên nhìn Hân bàng hoàng. Cô bất ngờ chứng kiến sự đau khổ thầm lặng của em mình và không khỏi choáng váng. Hân luôn luôn là thế, cô luôn giấu tất cả mọi người về sự đau buồn của mình, vậy mà mới đây thôi cô vẫn nói chuyện bình thường với Bình và cả gia đình. Sự phát hiện này làm Ngọc muốn rơi nước mắt vì quá thương em, cô khàng giọng:
- Hân!
Hiểu Ngọc như bừng tỉnh, cô quẹt mắt ngước lên nhìn chị rồi bối rối gom mấy tấm hình lại.
- Đừng trẻ con như thế. Em tưởng làm vậy là giấu được mọi người sao? Em vẫn còn yêu Khang, phải không?
Hân quay nhìn nơi khác như không muốn Ngọc thấy sự yếu đuối của mình. Ngọc bước đến ngồi đối diện:
- Chị buồn thật đấy, em có xem chị là chị không Hân? Chị không đủ tư cách để tâm sự với em sao? Chị thật sự không ngờ em sống hai mặt như vậy. Mới đây thôi còn vui vẻ, bây giờ lại đau khổ thế này. Nếu hôm nay không gặp, chắc chẳng bao giờ chị hiểu được em.
Hiểu Hân lắc đầu, cô khóc lặng lẽ:
- Em xin lỗi. Chỉ tại hôm nay em không kiềm chế được khi nhìn những tấm hình ngày xưa.
Ngọc nhìn em rồi lấy một tấm lên xem:
- Em còn yêu Khang đến thế sao?
- Em sẽ quên, chị tin em đi.
Hiểu Ngọc chớp mắt, cô khẽ nắm tay em:
- Hôm nay chị em mình nói hết và nói thẳng với nhau nhé. Đã mấy lần, chị muốn nói chuyện với em nhưng lại thấy em có vẻ hạnh phúc và bằng lòng với cuộc sống mới nên chị im lặng. Bây giờ chị mới biết là mình lầm.
Hân lại lắc đầu:
- Em không sao, thật mà. Chị yên tâm đi.
Hiểu Ngọc khoát tay:
- Nhìn thẳng chị mà nói. Em có yêu Bình không?
Hân chớp mắt, cô biết không thể dối lòng được nữa:
- Em rất mến anh Bình.
Hiểu Ngọc hơi nhắm mắt, cô khẽ thở dài:
- Em đồng ý lấy Bình vì cảm giác có lỗi phải không? Vì nghĩ mình mắc nợ tình cảm quá nhiều và cũng muốn bình yên để dựa vào Bình mà quên Khang, đúng không?
- Đừng nói nữa chị. Dù thế nào em cũng sẽ không thay đổi. Không phải chỉ có tình yêu mới sống được với nhau. Người ta sống hạnh phúc bên nhau còn nhiều điều khác nữa.
- Nhưng với em thì không. Em không hợp với loại người quá lý trí đó, em sẽ sống bên Bình trong sự đau khổ khi không thể quên được Khang và chỉ có Khang mới làm em hạnh phúc. Chị khuyên em nên suy nghĩ lại, vẫn còn kịp đó Hân.
Hiểu Hân nuốt nước miếng, cô nghe đau thắt cổ họng:
- Đừng khuấy động sự bình yên đang có chị ạ, em không thể phụ anh Bình. Cũng như em và Khang không thể trở lại như xưa được. Chị hiểu cho em.
Hiểu Ngọc im lìm, cô nhớ lại hình ảnh Khang và không thể nói gì nữa. Đúng là Khang đã không làm điều gì để níu kéo. Thái độ lạnh lùng và dửng dưng của anh là câu trả lời thiết thực nhất. Khang không còn tha thiết với tình cảm này nữa. Tự nhiên Ngọc ứa nước mắt vì thương em, cô ôm Hân thật chặt:
- Cứng rắn lên Hân, chị tin em sẽ vượt qua.
Hân cũng ôm chị, tự nhiên cô thấy thanh thản và nhẹ lòng khi nghĩ về gia đình, lúc nào cô cũng ích kỷ kéo theo mọi người vào sự đau khổ của mình:
- Em không có gì, thật đấy. Em tin mình sẽ hạnh phúc vì em không bao giờ buông xuôi cuộc sống của mình.
Hiểu Ngọc lắc đầu, cô lấy tay lau nước mắt cho em:
- Hứa với chị, có chuyện gì thì chị em tâm sự, không được đau khổ một mình nữa, biết không?
Hân gật đầu không nói:
- Vài tháng nữa em ra trường rồi. Lúc đó em tin mình sẽ dứt khoát với quá khứ và chăm lo cho cuộc sống mới.
Hiểu Ngọc khẽ cười, cô không tin và nghe ray rứt khi nghĩ rằng Khang không còn yê Hân, nhưng thái độ của Khang làm cô không thể nghĩ khác vì với bản tính của anh khi đã yêu, Khang sẽ bất chấp để đạt cho bằng được, anh sẽ không buông xuôi như thế này.
Kể từ ngày đó Hân như vững vàng hơn, cô lo học và chuẩn bị tốt nghiệp ra trường, không còn tâm trí để suy nghĩ về tình cảm nữa.
Hôm nay Hân đi sinh nhật của bé Phúc. Cô không thể từ chối khi hai cha con Sơn đến tận trường để mời. Hân trang điểm qua loa rồi đến thẳng nhà Sơn. Buổi tiệc có vẻ quá đơn giản. Hình như Sơn chỉ mời vài người thân, còn lại là bạn của bé Phúc. Thấy cô, tất cả đều bu quanh. Hân ngồi giữa bé Phúc và bạn của nó, nghe chúng líu lo đủ thứ và thấy yêu sự vô tư của chúng. Khi cô quay lại thì Hân thoáng lặng người khi nhận ra Khang, anh đang nói chuyện với Sơn. Hân thấy tim đập mạnh và khẽ quay đi. Bé Phúc vừa nhận ra Khang đã chạy ào đến:
- Chú Khang!
Vỹ Khang quay lại bế thốc nó trên tay:
- Hôm nay ngày gì nhỉ?
- Sinh nhật Phúc.
Vỹ Khang nheo mắt cười:
- Vậy à? Chú quên mang quà rồi, làm sao bây giờ?
Phúc múm mím đôi mắt có vẻ giận:
- Chú Khang đền Phúc đi.
Mọi người bật cười, đúng là con nít. Khang bật cười lớn. Anh nâng nó giơ cao lên rồi nheo mắt:
- Chú Khang làm ảo thuật cho con xem được không? Nhìn kỹ nha.
Khang đưa tay ra phía sau lấy ra một món quà. Phúc la chí choé vì có quà, nó ôm gọn trong tay cười tít mắt. Vỹ Khang cười cười:
- Thế bây giờ cho chú Khang ăn sinh nhật không?
Nó gật mạnh đầu. Khang bật cười xoa đầu con bé. Hiểu Hân đứng yên nhìn. Lần đầu tiên cô thấy Khang cười sảng khoái và vui đùa như thế. Không ngờ Khang thích trẻ con đến thế. Nhìn cách anh đùa với bé Phúc, cô thật sự ngạc nhiên.
Mọi người ngồi vào bàn, Hân hơi bối rối khi thấy sự lẻ loi của mình. Cô chỉ biết Khang và cha con Sơn. Thật tệ hại khi vô tình cô ngồi đối diện với Khang. Hân khổ sở không biết nhìn đi đâu. Đúng là buổi sinh nhật đầy cực hình đối với cô. Hân rất muốn về, nhưng bé Phúc hình như quyến luyến cô nhất và cô cũng không thể ra về được. Cuối cùng tất cả ra phòng khách, vô tình cô đi bên cạnh Khang. Từ đầu đến giờ cả hai không nói gì với nhau.
- Em gần ra trường rồi phải không?
- Vâng.
Vỹ Khang nói thờ ơ, vẫn không nhìn cô.
- Cho tôi gởi lời thăm ba mẹ em.
Hân lại gật đầu, rồi Khang không nói gì nữa. Cả hai như thế cho đến cuối buổi tiệc. Cuối cùng mọi người ra về. Vừa ra đến cổng, cô ngạc nhiên khi gặp Bình đứng đón:
- Sao anh biết em ở đây?
Bình cười âu yếm:
- Quan tâm thì biết thôi.
Hân mỉm cười không nói gì, bỗng cô đưa mắt nhìn:
- Xe anh đâu?
Bình nhún vai:
- Anh đến để làm tài xế tình nguyện đấy. Hân lại cười. Hình như Bình nắm rõ tất cả giờ giấc của cô và anh luôn quan tâm dù là chuyện nhỏ nhất. Hân trao xe cho anh, cũng vừa lúc đó. Khang bước ra. Bình hơi khựng người lại khi thấy Vỹ Khang. Khang gật đầu chào một cách thờ ơ rồi bước lên xe của mình lao vút đi. Bình đứng yên nhìn không biểu lộ gì. Hân ngồi phía sau, cô hiểu Bình đang buồn và chờ cô giải thích. Hân nói nhẹ nhàng:
- Em cũng không ngờ anh Khang là bạn của ba bé Phúc.
Bình vẫn không nói gì, anh trầm ngâm chạy xe.
- Anh giận em hả?
Bình lắc đầu:
- Không, anh tin em.
Hiểu Hân ngồi im. Bình tìm tay cô siết chặt:
- Anh yêu em, không có gì thay đổi được điều đó.
Hân gục đầu trên vai anh, cô xúc động im lặng bên Bình. Bình tốt đến nỗi Hân luôn lo sợ mình sẽ làm anh buồn hoặc có lỗi dù nhỏ nhặt nhất cũng làm cô ray rứt. Bình cứ chạy chầm chậm trên đường như muốn kéo dài giây phút ở bên cô. Hân cũng cảm thấy lòng mình thậ bình yên thanh thản khi ở bên anh và cô không thấy một chút nặng nề nào và sẵn sàng đi mãi với Bình như thế này.
Hôm sau, Hân cùng mẹ Bình đi chợ bà đã gọi điện và cô không thể nào từ chối. Cả hai đi loanh quanh trong siêu thị. Hân hơi ngạc nhiên vì cách mua sắm của bà. Hình như mẹ Bình chẳng biết mệt và sẵn sàng đi bao lâu cũng được. Hân kiên nhẫn đi theo và cũng tò mò muốn xem bà thích mua những gì. Cuối cùng bà cũng chịu ra về. Bà Yến mua chủ yếu là những vật dụng trong nhà mà cô biết nhà bà đâu thiết thứ gì.
Vừa bước ra khỏi siêu thị. Hân hơi khựng lại khi gặp Thúy đi vào. Thúy nhận ra cô ngay. Cô ta dừng lại và khẽ liếc qua mẹ Bình:
- Cùng mẹ chồng đi chợ à?
Hân hơi khó chịu vì cách hỏi của Thúy, cô hơi nhìn nơi khác:
- Vâng.
Thúy khẽ nhếch môi cười:
- Không ngờ cuộc đua này, Vỹ Khang lại thua Bình như thế. Cô bản lĩnh lắm.
Hân mím môi, mặt đỏ lên vì giận:
- Chị nói chuyện lịch sự một chút. Xin lỗi, tôi phải về.
Bà Yến tự giờ đứng nhìn cả hai không nói gì, bà quay sang Thúy:
- Cô là người mẫu Thanh Thúy phải không?
Thúy khẽ cười không trả lời.
- Vì cô nổi tiếng quá nên tôi cũng biết chút ít, và đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc. Tôi thật sự ngạc nhiên vì thấy cô khác quá xa so với những gì tôi biết.
- Bà nói vậy là ý gì?
- Tự cô suy nghĩ lấy. Mình về Hân!
Bà Yến nắm tay Hân đi ra xe. Thúy nhếch môi cay độc:
- Tôi cảnh cáo, coi chừng coi trai bà bị cắm sừng mà không hay đấy.
Nói rồi cô ta bước thẳng vào trong. Hiểu Hân giận run cả người. Cô định quay lại nhưng bà Yến đã giữ tay cô lại. Ngồi vào xe mà tâm trí cô vẫn còn bừng bừng. Cô cố trấn tĩnh nói nhẹ nhàng:
- Con xin lỗi...
Bà Yến khoát tay:
- Không có gì, bác hiểu mà.
Bà Yến đưa cô về nhà, thái độ có vẻ trầm hơn. Hân hơi hoang mang nhưng không biết phải nói gì, vì điều đó đâu cần sự giải thích mà cần vào lòng tin. Càng nói càng tệ hại hơn.
Tối bà Yến cố tình ngồi đợi Bình ngoài phòng khách. Không phải bà không tin Hân, nhưng chuyện sáng nay bà mới thấy sự thiếu sót của mình là không hỏi về tình cảm của Hân đối với con trai mình. Bình hơn ngạc nhiên khi gặp mẹ.
- Có chuyện gì vậy mẹ? Sao mẹ lại ngồi đây?
- Ngồi xuống đi. Nói chuyện với mẹ một chút.
Bình ngồi đối diện với bà:
- Con rất yêu con Hân, mẹ biết điều đó. Nhưng mẹ muốn biết con có hiểu gì về tình cảm của Hân không? Nó có yêu con không?
Bình nhíu mày:
- Sao mẹ hỏi vậy? Có chuyện gì xảy ra à.
Bà Yến khoát tay:
- Trả lời mẹ đi!
- Con không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Mẹ không tin con trai mình sao? Con không phải là thằng ngốc.
- Vấn đề ở đây không phải là tin hay không, mẹ cần con xác định, không lẽ điều đó khó đến vậy sao?
Bình khẽ thở dài:
- Hân đồng ý lấy con, đó không phải là câu trả lời thiết thực nhất sao?
Bà Yến hơi yên lặng. Bằng nhạy cảm của phụ nữ bà đã hiểu được phần nào:
- Con không tự tin để trả lời, đúng không?
Bình đốt cho mình điếu thuốc:
- Sáng nay mẹ và Hân đi chợ, cô ấy đã nói gì sao?
Bà Yến khoát tay:
- Mẹ gặp con Thúy người mẫu gì đó, nó nói chuyện rất khó nghe.
Bình thở nhẹ:
- Mẹ tin cô ta sao? Chuyện đó không đáng để mẹ suy nghĩ đâu.
- Mẹ là phụ nữ, mẹ hiểu những gì họ bộc lộ, nhất là về tình cảm. Nếu không có cơ sở, Thúy sẽ không hằn học như thế.
Bình khẽ lắc đầu:
- Mẹ tin con lần này được không? Con yêu Hân, mẹ hãy nghĩ rằng hạnh phúc của con chính là cô ấy. Con bằng lòng với những gì Hân mang lại và con tin cô ấy sẽ là người vợ tốt và con dâu ngoan của mẹ.
- Mẹ không phủ nhận điều đó. Hôm nay mẹ thật sự choáng váng khi biết chuyện này. Nếu là vợ chồng mà tình cảm không hướng về nhau mà chỉ sống vì bổn phận, thì còn khổ gấp ngàn lần khi hiểu được điều đó.
- Mẹ đã quá lo xa rồi. Con tin mình sẽ chinh phục được Hân đã là vợ. Mẹ phải tin con trai mẹ chứ.
Bà Yến nhắm mắt, sự mâu thuẫn làm bà mệt mỏi:
- Mẹ cần suy nghĩ. Con về phòng đi!
- Con xin lỗi vì làm mẹ phải lo, nhưng nói thật, con không thể sống thiếu Hân, mẹ ạ.
Bà Yến nhìn con. Bình rất hiền nhưng không nhu nhược, nếu bà ngăn cản chắc chắn anh sẽ không khuất phục. Bà đứng lên:
- Mẹ muốn nằm nghỉ, con ăn cơm đi.
Bình nhìn theo dáng mẹ, anh khẽ thở dài. Đúng là không có gì qua mặt bà, đúng là anh không tự tin khi nói rằng Hân cũng yêu mình. Hôm nay mẹ anh bắt anh phải đối diện với sự thật mà Bình luôn lẩn tránh, đó là Hân không hoàn toàn thuộc về anh. Anh đã lấp vào sự đau khổ dằn vặt bằng những thứ hạnh phúc khi ở bên Hân. Anh quá yêu cô nên không dám đối diện với sự thật, mãi đến hôm nay mẹ anh đã bắt anh phải đối diện dù chỉ một lần. Bình ngả người ra ghế trong cảm giác mệt mỏi chán chường. Anh chỉ có mẹ để thấy mình tự tin, bây giờ điều đó cũng không còn, không biết anh có còn đủ tự tin để cùng Hân xây dựng hạnh phúc không? Nhưng nếu để mất cô, anh lại càng đau khổ hơn. Bình thất vọng vì sự bất lực của mình, muốn rút lui thì không thể, muốn tiến đến thì không đủ tự tin, anh muốn nổi điên vì cảm giác mâu thuẫn. Bỗng chuông điện thoại reo, Bình uể oải cầm máy:
- Alô.
- Anh Bình hả?
Bình dịu giọng khi nhận ra tiếng Hân:
- Có chuyện gì không Hân? Em đang làm gì vậy?
- Không có gì.
Giọng Hân lo lắng:
- Bác có nói gì với anh không?
- Sao em hỏi vậy?
Hân hơi do dự:
- Lúc sáng em gặp Thúy, chị ấy nói chuyện rất khó nghe. Em sợ bác...
Bình cất ngang lời cô:
- Em không có lỗi gì sao lại sợ? Mẹ anh không nghĩ gì đâu.
Hân hơi im lặng:
- Anh biết chuyện gì rồi phải không? Bác nói với anh hả?
Tự nhiên Bình khẽ cười:
- Em lo lắng cái gì vậy?
- Anh sao thế?
- Không có gì, anh đùa thôi. Em nghỉ đi, anh cúp nha.
- Khoan, anh Bình!
Bình im lặng chờ đợi.
- Anh đang nghĩ gì vậy? Có phải anh nghi ngờ em không?
- Anh tin em.
- Anh nói dối! Hôm nay anh lạ lắm. Em muốn gặp anh. Anh ra ngoài một lát được không?
- Em sao vậy? Anh đã bảo không có gì mà. Người ta chỉ thật sự lo lắng khi thấy mình có lỗi, em có thấy vậy không?
Giọng Hân hơi nghẹn lại:
- Anh...
Bình nhoi nhói đau khi nghe giọng cô, quả là anh điên rồi khi nói thế. Bình lắc đầu thật mạnh, cố nói dịu dàng:
- Anh xin lỗi, anh mệt lắm không gặp em được đâu. Ngày mai anh đến, được chứ?
- Tuỳ anh.
- Đừng giận anh nha Hân! Anh yêu em nhiều lắm, biết không? Anh cúp nghe.
Bình mệt mỏi gác máy, anh không hiểu mình đang làm gì nữa.
Tối hôm sau, Bình từ chối đi dự tiệc để đến nhà Hân. Anh được phép lên phòng cô. Đưa tay gõ cửa, Bình cảm thấy ấm lòng khi nghe giọng trong trẻo của Hân:
- Vào đi!
Cô quay lại thấy Bình nhưng vẫn không nói gì. Bình khẽ cười như biết lỗi:
- Anh đến, em không vui sao?
Hiểu Hân lắc đầu, không hiểu sao cô không thấy giận Bình, chỉ nghe tội nghiệp anh hơn:
- Hôm nay anh không đi dự tiệc sao?
- Không, anh sợ em buồn. Không giận anh thật chứ?
Hân cười nhẹ:
- Không. Em chỉ tự trách mình đã không làm cho anh tin tưởng.
Bình đưa tay chặn lời cô:
- Anh tin em, thật mà. Không hiểu sao hôm qua anh lại như thế. Em bỏ qua lần này thôi, anh hứa như vậy.
Hiểu Hân nhìn thẳng vào mắt Bình, đôi mắt anh như muốn cô hiểu rằng: cô là tất cả. Hân chớp mắt:
- Em thật lòng muốn làm vợ anh. Em muốn anh tin điều đó.
Bình nhìn cô thật lâu rồi bước đến ôm Hân vào lòng:
- Anh xin lỗi.
Hân hơi nhắm mắt khi Bình dịu dàng cúi xuống môi cô. Sự bình yên nơi anh làm cô thấy mình được che chở. Bình buông cô ra, khẽ vuốt tóc Hân:
- Em thực tập tốt không?
Hân gật đầu, Bình cười yêu thương:
- Học trò quỷ quái lắm, em phải dữ, tụi nó mới sợ.
Hân khẽ cười:
- Em không thích nghề giáo, nhưng từ khi đi dạy, em lại thấy thích, nhất là nhìn chúng nó, em lại nhớ ngày xưa của mình.
Bình nhìn cô không nói gì. Hân đưa tay vuốt tóc:
- Chỉ còn một tháng nữa em hết đợt thực tập rồi, em cũng thấy buồn.
- Em muốn đi dạy à?
Hân lắc đầu:
- Em muốn đi làm hơn. Nghề giáo chỉ gói gọn một chỗ, em muốn được làm việc rộng hơn.
Bình nhướng mắt như ngạc nhiên, không ngờ Hân lại có suy nghĩ như vậy. Anh cứ tưởng cô chỉ cần một cuộc sống yên ổn và một việc làm giản dị là có thể hài lòng. Thì ra Hân không yếu đuối đơn giản như anh tưởng. Bình thấy thú vị hơn về điều đó. Anh nhướng mắt:
- Nhưng điều quan trọng hơn đối với anh là sau khi em tốt nghiệp, anh sẽ không phải chờ đợi nữa.
Hân hơi đỏ mặt. Chỉ còn khoảng hai tháng là cô ra trường, cô không còn lý do gì để bắt Bình phải chờ đợi nữa.
- Em nghĩ gì vậy?
Hân lắc đầu:
- Không có gì.
Bình nâng mặt cô lên:
- Hãy tin anh! Anh nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc, Hân ạ.
Hiểu Hân không nói gì, chỉ đứng yên trong vòng tay của Bình.
Một tháng sau thì đợt thực tập của Hân đã hết, cô không thể từ chối khi trường tổ chức đi chơi xa và các học trò lại muốn cô đi cùng. Địa điểm trường chọn là Nha Trang. Khi đến nơi thì đã chiều, dựng trại xong thì trời đã tối. Hân lo sắp xếp cho học trò chỗ ngủ, nhưng chúng nó hình như không biết mệt là gì, um sùm đòi kéo nhau đi chơi. Hân mệt lả người nhưng cũng thấy vui khi nhìn vẻ tíu tít của chúng. Thật khuya chúng mới chịu đi ngủ.
Hôm sau, Hân ngồi trên bờ nhìn lũ học trò đùa giỡn dưới nước mà thèm xuống biển, nhưng nếu mặt đồ tắm trước mắt chúng thì còn ra thể thống gì nữa. Tối thì đốt lửa trại để nhảy và ca hát. Theo yêu cầu, Hân cũng hát một bài để góp vui. Đến khuya, đợi lúc mọi người ra vui chơi, Hân lẻn ra ngoài để đi dạo một lát. Rất lâu rồi cô không được ngắm biển về đêm.
Hân đi dọc bãi biển. Cát dưới chân mát rượi làm Hân thích thú. Hân bỗng khựng lại khi thấy bóng người trước mặt, cô không muốn phá vỡ sự yên tĩnh của người khác. Hân định quay lại thì người đó đã nhận ra sự hiện diện của cô, anh ta quay lại. Dưới ánh trăng mờ mờ Hân lặng người khi nhận ra Khang. Vỹ Khang cũng bất ngờ khi thấy cô, anh chậm rãi bước đến:
- Không ngờ gặp nhau ở đây. Em đi đâu vậy?
hiểu Hân vẫn chưa hết bàng hoàng, cô chớp mắt:
- Tôi cùng trường đưa học trò đi chơi xa.
Vỹ Khang nhìn ra biển. Hiểu Hân muốn quay về trại, cô cảm thấy không được tự tin khi đứng thế này cùng Khang:
- Em chuẩn bị tốt nghiệp phải không? Chúc mừng nhé!
- Cảm ơn.
Vỹ Khang nhìn xuống đôi chân trần của cô. Không nói gì, anh cúi xuống lượm miếng sò bị vỡ kế bên chân cô rồi quăng ra xa:
- Nếu lúc nãy không vì tôi mà dừng lại thì em đã bị đứt chân vì đi tiếp rồi.
Hơi hơi quay nhìn nơi khác, cô im lặng vì Khang nói đúng.
- Lúc nãy tôi nghe có tiếng hát, có phải em không?
Hân hơi đỏ mặt nhưng thấy yên tâm vì trời tối:
- Vâng.
Khang khẽ cười:
- Từ lúc biết em đến giờ, tôi chỉ nghe em hát mỗi bài này.
Hân chớp mắt, không hiểu Khang nói điều này với ý gì? Tự nhiên cô quay lại nhìn anh, nhưng Khang có vẻ không quan tâm, anh trầm lặng nhìn ra biển. Cô nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh mà không hiểu vì sao mình xúc động đến lặng người như vậy. Có lẽ đây sẽ là hình ảnh cuối cùng của anh trong cô. Những khao khát, những nhớ nhung, những điều chưa kịp nói bỗng chốc dâng lên mãnh liệt trong Hân. Cô muốn nói thật lòng với anh dù là lần cuối cùng. Nhưng Hân chỉ đứng yên, lý trí không cho phép cô điên khùng như thế.
Hân hơi lùi lại, cô nói trấn tĩnh:
- Xin lỗi, đến giờ tôi phải về trại rồi.
Nói rồi Hân cương quyết quay đi, nhưng Khang đã bước lên đi song song với cô:
- Tôi muốn xem cô giáo dạy học trò có ngoan không. Tối nay tôi chẳng biết làm gì, gặp em ở đây thật thú vị. Tôi có thể đến đó không?
Hân bối rối đứng lại:
- Không được đâu.
Vỹ Khang nhướng mắt, anh định nói nhưng lũ học trò đã thấy và chạy ào lại. Hân đứng yên nhìn khi chúng kéo bằng được Khang về trại. Trời đã thật khuya, các trại khác hình như đều tập trung về trại của Hân. Khang đã làm cho chúng nó mê tít, cả trại đều im lặng khi Khang dạo nốt nhạc đầu tiên. Hân khoanh tay đứng yên một góc nhìn lũ học trò vây quanh Khang để nghe anh hát. Hiểu Hân không ngờ anh hát hay đến thế. Không biết cô bị rung động bởi lời bài hát hay vì người đang hát, cô có cảm giác Khang đang hát với tất cả trái tim mình, bài "Đường xưa" anh hát như để nói riêng với cô. Tự nhiên Hân muốn khóc, lần đầu tiên cô thấy một tính cách, một mặt khác trong con người Khang. Hình ảnh dịu dàng của anh bây giờ làm cô nhớ quay quắt về ngày xưa, ngày mà anh và cô hạnh phút thật nhiều và đau khổ cũng không kém, nhưng cô tin đó cũng là điều gắn bó sâu sắc và không thể nào quên được giữa cô và Khang.
Thật khuya, Khang mới từ giã ra về. Anh bước về phía cô bằng những bước chân tự tin quen thuộc:
- Em dạy học trò tốt lắm. Chúng rất ngoan.
Hân khẽ cười, không trả lời mà hỏi:
- Anh Nguyên có đi với anh không?
- Không, tôi ra đây định giải quyết vài việc rồi về Sài Gòn trong ngày, nhưng không hiểu sao lại muốn ở lại một đêm. Ở Sài Gòn ồn ào quá, những phút thế này thật hiếm.
Hân chỉ cười chứ không nói gì. Khang đưa tay nhìn đồng hồ:
- Tôi về nhé. Chúc em vui vẻ!
- Cảm ơn anh.
Vỹ Khang bước đi, Hân nhìn nheo dáng cô đơn của Khang trên biển mà nhoi nhói. Bỗng Khang dừng lại và quay lại nhìn cô:
- Tôi quên chúc em điều quan trọng nhất. Chúc em hạnh phúc!
Nói rồi Khang bước đi, Hân khóc tự bao giờ. Sự trầm tĩnh và dịu dàng của Khang cho Hân biết, anh đã thật sự dứt cô ra khỏi cuộc đời mình như Khang đã từng nói. Dù không muốn nhưng Hân vẫn thấy đau đớn một cách kỳ lạ. Có lẽ đây là lần cuối cùng cô để mặc tình cảm giày xéo mình, và lần đầu tiên cô đã khóc mà không cần phải giấu giếm hoặc kiềm chế về bất cứ điều xung quanh.
Hân trở về Sài Gòn để dự lễ tốt nghiệp. Ông Tuấn mở tiệc để đãi mọi người mừng ngày Hân nhận được bằng đại học. Mọi người đều vui vẻ nâng ly chúc mừng, nhưng có lẽ Bình là người hạnh phúc nhất. Anh cứ đưa mắt nhìn Hân rồi cười rạng rỡ vì hai bên gia đình đã quyết định tháng sau sẽ tổ chức cưới cho cả hai. Một lúc sau thì Nguyên đến cùng Ngọc. Hân ra tận cổng đón hai người.
Nguyên đưa bó hoa hồng màu vàng cho cô:
- Chúc mừng em!
- Cảm ơn.
- Khang bận việc đến không được. Bó hoa này, nó nhờ anh gởi cho em.
Hân chớp mắt khẽ cười:
- Cho em gởi lời cám ơn đến anh ấy.
Rồi cả ba cùng bước vào nhà, Bình khẽ thở nhẹ khi thấy Khang không đến. Có thể anh ích kỷ, nhưng phải đối diện nhau thế này quả là không dễ chịu chút nào.
Ngọc khoanh tay nhìn Hân viết thiệp mà chạnh lòng:
- Có cần chị viết phụ không?
Hân ngước nhìn chị:
- Nếu chị muốn.
Ngọc cầm một tấm lên xem. Hân với tay đưa cho chị mấy tấm mình đã viết sẵn:
- Chị mời giùm em mấy thiệp này nhé.
Hiểu Ngọc cầm lên, rồi lấy thiệp Khang ra xem:
- Sao em không mời?
Hiểu Hân khẽ cười:
- Chị cùng công ty, chị đưa Khang giùm em.
- Như thế không đúng đâu. Nếu muốn mời, em phải đích thân đi, làm như vậy coi không được.
- Em ghi trong đó là ba mời, vì thế chị có thể đưa mà.
Ngọc nhìn em, cô biết Hân cương quyết trong việc không gặp Khang. Đúng là trẻ con, cô không hiểu sao Hân còn khờ đến vậy. Ngọc gom mấy tấm thiệp trên bàn:
- Tuỳ em. Nhưng chị thấy hơi kỳ, trốn tránh kiểu đó chỉ càng dở thêm thôi.
Nói rồi cô bước ra khỏi phòng. Hân buông viết ngồi thừ ra trên ghế. Có lẽ chị Ngọc nói đúng. Dù sao cô cũng phải đối diện một lần, không việc gì phải lẩn tránh thế cả.
Nhưng hôm sau, cô chưa kịp đưa thiệp mời thì Khang đến. Ngồi đối diện nhau nơi phòng khách, Khang khẽ cười:
- Ngay mai tôi phải đi công tác rồi, có lẽ nửa tháng mới về, tôi không dự đám cưới của em được.
- Vâng.
Khang đặt hộp quà lên bàn:
- Chúc mừng em! Bình là người tốt, tôi tin em sẽ hạnh phúc.
- Cảm ơn anh.
Vỹ Khang nhìn cô, cái nhìn đầy tự tin:
- Lúc trước, tôi có làm em nặng nề thì hãy cố quên đi. Hãy tin là tôi không cố ý như vậy. tôi thật sự mong em hạnh phúc.
Hân chớp mắt:
- Cảm ơn anh.
Vỹ Khang đứng lên:
- Tôi phải về. Em khỏi tiễn.
Hân ngồi yên nhìn theo, tự nhiên cô nhớ lần chia tay ngày xưa với Khang, cũng ở nhà Hân và cũng nhẹ nhàng như thế. Hình như Khang không bao giờ muốn để lại hình ảnh nặng nề cho cả hai người. Hân đem gói quà về phòng chứ không mở ra, cô muốn mình cùng Bình mở món quà này.
Vài ngày sau, cô nhận được điện của mẹ Bình gọi đến nhà. Hân hơi hoang mang vì từ ngày gặp Thúy, Hân cảm thấy bà Yến rất khác so với lúc trước. Cô cũng đã cố gắng rất nhiều để làm vui lòng bà. Khi Hân đến thì bà đã ngồi đợi:
- Con ngồi đi!
Hân ngồi xuống đối diện bà:
- Hôm nay bác muốn con hãy trả lời thật những gì bác hỏi.
Hân thấy có điều gì đó bất ổn, cô hoang mang:
- Từ đó giờ, con không dối bác điều gì cả.
- Vậy thì tốt.
Nói rồi bà lấy xấp hình quăng ra trước mặt cô:
- Cô giải thích sao đây về những tấm hình này?
Hân điếng người nhìn những tấm hình trên bãi biển Nha Trang, toàn là hình ảnh chỉ có riêng cô và Khang:
- Không phải như bác nghĩ đâu. Hôm đó con đi cùng trường và tình cờ gặp anh Khang.
- Tôi tin cô đi cùng trường và lợi dụng điều đó để hẹn hò riêng tư, có đúng không?
Hân run giọng, cô cố nói:
- Không bao giờ. Bác hãy tin con, những tấm hình này không có gì là không trong sáng cả.
Bà Yến cười gằn:
- Vậy cô muốn chụp kiểu nào mới gọi là không trong sáng? Nhìn giờ trên hình, tôi cũng hiểu lúc đó khuya như thế nào. Tình cờ trùng hợp vậy sao?
Hân nuốt nước miếng, cô đang bấn loạn không biết giải thích thế nào thì bà Yến đã nói:
- Chỉ có thằng Bình nó mù quáng tin cô. Lúc đầu tôi đã cố gắng để bỏ qua nhưng cô đã đi quá xa rồi, điều đó không thể làm tôi tha thứ được.
- Có nghĩa là bác đã nghi ngờ con từ lâu?
- Tôi cũng là phụ nữ, tôi chỉ cần nhìn là đã hiểu cô đối với con trai tôi như thế nào. Tôi sẽ không cho phép nó sai lầm nữa.
Hân nhìn bà đau khổ, có nằm mơ cô cũng không ngờ rằng mẹ Bình nghĩ về cô như vậy, mà lại ngấm ngầm từ rất lâu:
- Cô muốn tôi giải quyết thế nào đây?
Hân chớp mắt, cố ngăn cho mình đừng khóc:
- Con đã giải thích tất cả rồi. Xin bác hãy tin con, con không làm gì có lỗi với anh Bình cả, con thật sự muốn làm vợ anh ấy.
Bà Yến khẽ nhếch môi, giọng sắc lạnh:
- Nếu không nhờ người theo dõi thì tôi đã tin cô rồi. Nói thật đi, cô lấy thằng Bình vì cái gì vậy khi mà cô không yêu nó?
Hân lặng người khi nghe bà Yến nói, cô nhìn bà như không tin:
- Mấy tấm hình này là bác nhờ người theo dõi con sao?
- Nếu tôi không làm vậy thì làm sao biết rõ về cô. Lúc con Thúy nói, có vẻ khó nghe thật, nhưng cử chỉ và thái độ thì không giả dối được. Nếu không có gì sao Thúy lại hận cô như thế chứ.
Hân nghe cổ mình đắng nghét, cô nhìn bà trầm tĩnh:
- Thú thật lúc nãy con định sẽ cố thuyết phục bác, thậm chí van xin bác hãy tin con, nhưng bây giờ thì không cần nữa vì con hiểu điều đó là vô ích. Con tuỳ bác quyết định.
Bà Yến giận dữ nhìn cô:
- Tôi không để con mình bị cô cắm sừng đâu. Cô hãy tự nói với nó những gì cần phải nói.
Hiểu Hân nhìn bà, cô hơi rùng mình khi nghĩ rằng mình sẽ sống chung nhà với bà. Hân ra về với cảm giác đau khổ, đổ vỡ. Cô khóc nghẹn ngào trong niềm đau đớn, tủi nhục.
Hân về nhà rồi lên thẳng phòng, cô không đủ sức để giải thích với mọi người. Hân cứ ngồi nơi bàn, gục đầu trong tay khóc lặng lẽ. Nghĩ đến Bình, cô lại thấy se sắt. Điều này sẽ rất tàn nhẫn đối với anh, cô lại nợ của Bình một ân tình nữa, cô hiểu Bình sẽ là người đau khổ nhất, cô không đủ can đảm để gặp anh.
Hôm sau, cô hẹn Bình ở quán cà phê gần nhà. Nhìn vẻ chết lặng đau đớn của anh, cô khẽ quay đi:
- Em xin lỗi...
- Anh đã nghe mẹ nói nhưng lại không tin. Anh chỉ muốn nghe chính miệng em nói, không ngờ em lại quyết định tàn nhẫn như thế.
Hân rơi nước mắt:
- Không như anh nghĩ đâu. Em cũng đau khổ, cũng bị dằn vặt khi quyết định như thế, nhưng em không còn sự lựa chọn nào khác.
Bình cười gằn:
- Tôi đã không tin những gì mẹ nói và muốn cho em một cơ hội nữa, nhưng em làm tôi quá thất vọng. Nói đi! Em xem tôi là gì vậy Hân? Một thằng ngốc phải không?
Hân nhìn Bình đau khổ:
- Kể cả anh cũng không tin em, vậy anh bảo em quyết định sao đây?
- Tại sao em lại đối xử với tôi như thế? Em có trái tim không Hân? Em đáp lại sự chờ đợi của tôi bao năm như thế này sao?
Hân hơi nhắm mắt:
- Anh biết sai lầm của anh là gì không? Sao anh không hỏi thẳng những gì anh nghi ngờ, em sẵn sàng giải thích kia mà. Sao anh lại để trong lòng rồi không tin em như vậy?
- Vậy em có yêu tôi không?
Hân nhìn Bình im lặng. Bình khẽ cười thê lương:
- Tôi thật ngốc. Tôi tự nguyện yêu và chờ đợi em kia mà.
- Anh Bình...
Bình khoát tay:
- Đừng tỏ ra thương hại tôi, nếu không tôi sẽ khó tha thứ cho em lắm.
Hân không thể nói gì nữa. Bình đã về từ lâu mà cô vẫn còn ngồi đó. Mọi chuyện xảy ra như một giấc mơ, nhưng cô không hối hận mà chỉ có duy nhất là cảm giác có lỗi với Bình.
Tháng sau, Hân quyết định xin vào làm ở một công ty, coi như là sự bắt đầu cho cuộc sống mới.
Hiểu Ngọc bước vào phòng Khang. Anh đang xem các tài liệu trên máy, thấy cô, anh ngước lên:
- Có chuyện gì vậy?
- Anh Nguyên đưa anh.
Khang cầm lấy rồi ký vào:
- Em bảo Nguyên lên gặp tôi!
- Dạ.
Hiểu Ngọc định quay ra nhưng sực nhớ, cô quay lại nhìn Khang:
- Ba mời anh và anh Nguyên tối nay đến nhà dùng cơm.
Vỹ Khang nhìn cô rồi gật đầu không hỏi gì thêm. Hiểu Ngọc khẽ thở dài, cô không tin Khang không biết gì về chuyện của Hân. Không hiểu anh nghĩ gì?
Tối, Khang và Nguyên đến, nhưng Hiểu Hân không có nhà. Khang cùng ông Tuấn bàn việc một lúc thì Hân về. Đôi mắt cô thoáng ngạc nhiên khi thấy Khang. Anh khẽ gật đầu chào rồi tiếp tục câu chuyện. Hân chớp mắt, cô bước thẳng về phòng mình. Lát sau cô trở xuống thì Khang đã ra về. Hân ngồi vào bàn ăn. Bà vú nhìn cô quan tâm:
- Sao hôm nay con về trễ thế?
- Con đưa khách hàng đi dạo thành phố.
- Vậy à?
Bà vú dọn thức ăn cho cô:
- Ráng ăn nhiều một chút, vú thấy dạo này con ốm đấy.
Hân khẽ cười:
- Con đâu có gì, chắc tại mới đi làm nên chưa quen.
- Sức khoẻ là quan trọng nhất, vú thấy con ỷ y lắm.
Hân khẽ cười, cô đói nhưng lại ăn không vô. Được nửa chén, Hân đã ngừng đũa, bà vú ráng ép cô uống ly sữa rồi mới cho về phòng. Hân mệt mỏi nằm xuống giường, cô nhìn gói quà cưới của Khang trên đầu nằm, đến giờ cô vẫn chưa mở ra và cũng không có ý định đó. Thái độ của Khang dù không muốn, cô vẫn thấy tự ái lẫn đau lòng. Anh quá bản lĩnh để dễ dàng rũ bỏ tất cả chứ không như cô, mù quáng trong tình cảm của mình.
Khang và Nguyên ra về, cả hai tấp vào quán quen thuộc. Nguyên đưa cho Khang ly bia mình vừa rót ra:
- Sao không về nhà mà lại ghé đây? Mày có chuyện gì à?
Khang khoát tay rồi châm cho mình điếu thuốc. Nguyên nhún vai không hỏi nữa.
- Mày và Ngọc sao rồi?
- Không biết. Cô ấy không phủ nhận cũng chưa chấp nhận, tao chỉ biết chờ thôi.
Khang hớp một ngụm bia:
- Lúc trước, mày đâu lờ mờ như thế, sao không chủ động áp đảo một lần, coi chừng cách đó lại nhanh hơn.
Nguyên khẽ cười:
- Tao muốn lắm nhưng mày lầm rồi. Ngọc không giống Hiểu Hân, không dễ khuất phục đâu. Mày cũng biết cô ấy đâu phải hiền.
Khang im lặng. Nguyên nhìn bạn như quan sát:
- Mày có biết tại sao Hân huỷ đám cưới không?
- Tao không quan tâm.
- Nhưng nó có liên quan đến mày đấy.
Khang nhíu mày nhưng không hỏi. Nguyên nói tiếp:
- Hôm mày ra Nha Trang có gặp Hân, phải không?
Mặt Khang lạnh băng không biểu hiện gì.
- Ừ!
- Mẹ thằng Bình kêu người theo dõi và chụp hành hai đứa mày. Mọi chuyện chấm dứt là từ đó.
Mắt Khang lướt qua điều gì đó, anh nhếch môi:
- Ngọc nói với mày phải không?
Nguyên gật đầu. Khang dụi điếu thuốc vào gạt tàn:
- Tao không nghĩ có liên quan đến mình.
- Đúng! Nhưng nói thật đi, mày không còn nghĩ gì đến Hân thật sao?
Khang khoát tay:
- Tao không thích nói chuyện này nữa, nói chuyện khác đi.
Nguyên nhún vai như hiểu, anh ngồi cùng Khang một lát rồi về. Đưa Nguyên về xong, Khang không về nhà mà lái xe ra bờ sông. Gió lạnh làm anh tỉnh táo đôi chút. Anh thấy bực thật sự khi cứ bị chi phối, anh muốn dứt khoát tất cả và hoàn toàn không có ý định níu kéo.
Ánh Sao Lấp Lánh Ánh Sao Lấp Lánh - Hoàng Anh Ánh Sao Lấp Lánh