Anh Luôn Ở Bên Em epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 7: Nếu Như Đã Quen Biết
gày hôm sau, ánh nắng chói chang, bầu trời không một gợn mây. Buổi trưa Viên Viên sửa soạn lại một lần những điều cần bàn bạc với giáo sư Phó về chuyên mục, lúc làm cũng hòm hòm rồi, Phó Bắc Thần liền gửi tin nhắn tới: Tôi tới rồi.
Khi Viên Viên sắp xuống tầng, Vương Nguyệt:đồng nghiệp phụ trách những ấn phẩm khác nhìn thấy cô, liền kéo cô lại nói: "Viên Viên, đi đâu đấy?"
"Đi hẹn người cho chuyên mục ạ."
Vương Nguyệt cười cười: "Trông không giống nhé, kiểu vội vội vàng vàng này y như đi gặp bạn trai."
"Chị nói xa rồi..."
"Được rồi, chị tin em! Lúc về nhớ mua chị đồ ăn đấy!" Sau đó nói món cổ vịt cay, chân gà cay của một tiệm nào đó.
"Thật ra chị muốn nhờ em mua đồ ăn đúng không?"
"Ngoan, đi đi!"
Viên Viên y như một con Pikachu, bị ném ra ngoài.
Viên Viên xuống lầu, vừa nhìn liền thấy xe của Phó Bắc Thần cùng chủ xe trong xe. Cô nhớ đến lời Vương Nguyệt nói vừa rồi, "kiểu vội vội vàng vàng":là do cô ngại không muốn để người ta đợi lâu. Tất nhiên là cô cũng có chút mong chờ được gặp anh.
Suy cho cùng, Phó Bắc Thần là người khiến cô cảm thấy... nhất trong số những người cô từng gặp. Cô nghĩ không ra một tính từ gì thích hợp để tả, chính là, những lúc ở bên anh, cô có một cảm giác "không uổng phí thời gian".
Viên Viên ngồi bên ghế lái, cô muốn hỏi về tình hình hồi phục của giáo sư Phó:Cô vẫn lo lắng đã ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của ông.
Nhưng Phó Bắc Thần đã mở miệng trước: "Em không cần lo, tinh thần giáo sư Phó rất tốt. Thắt dây an toàn đi." Dường như Phó Bắc Thần quá hiểu rõ cách suy nghĩ cùng lời nói của cô.
Anh đợi cô thắt dây an toàn xong liền khởi động xe.
"Phó Bắc Thần, cảm ơn anh." Không chỉ làm người liên hệ cho cô, mà còn đích thân đưa cô đi.
"Không có gì to tát, dù sao tôi cũng cần đi thăm giáo sư Phó." Phó Bắc Thần xoay tay lái, không lâu sau anh lại hỏi: "Em bao nhiêu tuổi?"
Viên Viên ngẩn ra, đáp lời: "Hai mươi ba."
"Hai mươi ba..." Anh lặp lại, nhưng không hề nói tiếp mà lại chuyển đề tài: "Thích đồ gốm sứ không?"
"Gốm sứ? Khá thích ạ."
"Vậy lần sau tôi sẽ tặng em một bộ." Phó Bắc Thần cười nhẹ, thấy cô định từ chối thì anh liền thêm một câu: "Chỉ là một bộ bình thường."
Viên Viên đáp: "Em thấy sau khi gặp anh em toàn được nhận thôi."
Anh liếc nhìn cô, nói đùa: "Tôi được ăn một bát mỳ em nấu."
Viên Viên "a" một tiếng: "Tay nghề em đáng tiền vậy sao? Phó Bắc Thần, anh đừng bao giờ đi làm kinh doanh."
Phó Bắc Thần chỉ cười cười trước "lời khuyên" của cô: "Thiệt hay không thì tôi tự biết."
Đường phía trước đang tắc, anh liền đi chậm lại, tiện tay mở nhạc trong xe, bài hát êm ái vang lên: "Người đẹp, dung mạo như hoa, giọng nói như chim hót, thần thái như mặt trăng, cử chỉ như cành liễu..."
Viên Viên nhớ lại người đẹp Thẩm Du hôm trước, cô vẫn còn "nhớ mãi không quên" cô ấy, nhưng lại ngại không muốn dò hỏi chuyện đời tư của người ta, cô chỉ tò mò một chuyện: "Thẩm Du, chính là cô gái xinh xắn hôm trước em gặp ở nhà anh ấy... Cô ấy gọi anh là đại sư huynh, vậy anh cũng là sinh viên của giáo sư Phó ạ?"
Phó Bắc Thần khá bất đắc dĩ trước vấn đề này: "Giáo sư Phó không dạy tôi. Còn cái danh "đại sư huynh" thuần túy là học trò của ông cứ thích gọi vậy."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện câu được câu chăng, sau đó nhanh chóng tới bệnh viện:một bệnh viện thuộc trường đại học H. Viên Viên có một cảm giác chẳng lành, nhưng cô không nghĩ nhiều mà quăng luôn khỏi đầu.
Giáo sư Phó được quốc gia trợ cấp đặc biệt, vì vậy ông ở trong một phòng bệnh riêng. Vào giây phút Viên Viên đến trước cửa, cô bỗng cảm thấy lo lắng. Phó Bắc Thần ở bên cạnh dường như cảm nhận được, anh giơ tay vỗ vỗ lên vai cô, thể hiện ý khích lệ và trấn an.
Cảm xúc của cô cũng nhanh chóng bình ổn lại, cô cảm kích nhìn anh cười một cái. Khi vào bên trong, ngẩng mặt lên nhìn, cô thấy trên giường bệnh có một ‘người già nhiều tuổi’ mặc đồ bệnh nhân.
Nói là ‘nhiều tuổi’, là vì cô đã đọc thông tin về Phó Gia Thanh, biết ông năm nay đã bảy mươi mốt, nếu không, với mái tóc đen nhánh và tinh thần dạt dào kia của ông, quả thực cô không dám chắc.
"Chào giáo sư Phó ạ." Cô chào hỏi, lấy danh thiếp từ trong túi ra giới thiệu.
"Trình Viên Viên." Phó Gia Thanh không mang kính nên đành phải giơ danh thiếp tới thật gần, nhìn rồi đọc. Sau đó, lại ngẩng đầu lên cười với cô: "Cô bé, mời ngồi."
"Cháu cảm ơn ạ." Viên Viên ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh, ghế không lớn, vừa đủ để cô cùng Phó Bắc Thần ngồi.
"Bắc Thần đã nói với bác về việc của cháu. Chủ biên các cháu cũng thường xuyên gửi số báo mới tới, cháu thay bác gửi lời cảm ơn đến ông ấy. Tạp chí khá đặc sắc, cũng được viết chau chuốt. Số gần nhất có chuyên đề về gốm sứ thấy Bắc Thần nói là cháu viết, viết được lắm."
Viên Viên được khen mà đâm lo: "Bài báo gốm sứ đó đều nhờ vào Phó Bắc Thần... thầy Phó chỉ cho cháu ở trấn Cảnh Đức." Đúng lúc Viên Viên đang nói thì có mấy bác sỹ y tá đẩy cửa đi vào. Dẫn đầu là bác sỹ chính của Phó Gia Thanh:chủ nhiệm khoa xương Trịnh Lập Trung. Còn phía sau Trịnh Lập Trung còn có một bác sỹ nam tuấn tú, chính là Trình Bạch. Viên Viên nói xong câu đó, quay đầu sang liền nhìn thấy anh ta. Vẻ mặt của anh hơi khó đoán.
Phó Bắc Thần đứng dậy, Viên Viên cũng đứng lên theo. Trịnh Lập Trung đi tới hỏi han giáo sư Phó, từ lời ông có thể thấy ông rất hài lòng với kết quả phẫu thuật. Sau khi Trịnh Lập Trung nói chuyện xong thì Trình Bạch liền chào ông một tiếng 'ông'.
Phó Gia Thanh cười to: "Đã bảo với cháu rồi, đừng có gọi tôi là ‘ông’ nữa, một tiếng ‘ông’ của cháu làm mặt tôi lại thêm ba nếp nhăn!"
Trình Bạch cười cười, không nêu ý kiến.
Phó Bắc Thần là người cao nhất ở đó, anh đứng nói chuyện với Trịnh Lập Trung đôi ba câu, thấy Trình Bạch nhìn về phía mình thì cũng khẽ gật đầu chào. Trình Bạch không chào anh, anh cũng không để ý.
Phó Gia Thanh nhìn Trình Bạch rồi lại nói: "Ngày xưa ông cháu là bác sỹ thuốc trung tài năng hiếm có, cái thằng bé này sao lại đi học thuốc tây chứ?"
Trịnh Lập Trung nghe vậy thì xoay sang cười nói với người giáo sư đã quen biết lâu năm: "Thuốc trung hay thuốc tây đều có ưu điểm riêng. Trình Bạch là học sinh tôi rất hài lòng, dù cậu ta học trung y hay tây y thì đều là nhân tài ít gặp."
"Chẳng phải tôi đang tiếc cho ngành y nước nhà sao, mất đi nhân tài..." Giáo sư Phó hài hước nói.
Bác sỹ Trịnh rất bận nên chỉ nói với ông thêm vài câu rồi đi, trước khi đi thì dặn Trình Bạch ở lại để dặn dò giáo sư Phó về những điều cần chú ý trong thời gian đợi xương đùi lành lặn như cũ. Phó Gia Thanh biết nghề bác sỹ cực kỳ bận rộn, vả lại những điều cần chú ý thì ý tá cũng đã nhắc rồi, thế là ông cũng không để Trình Bạch ở lại lâu. Trình Bạch đút hai tay ở túi áo blouse, gật đầu nói: "Vâng, vậy ông cần gì thì cứ bấm chuông gọi y tá ạ."
"Được, được."
Trình Bạch liếc nhìn qua Viên Viên khi anh đi ra khỏi phòng bệnh. Lúc đi qua quầy có mấy cô y tá, có cô gọi anh lại: "Bác sỹ Trình, tôi mang bánh ngọt làm từ nhà tới, anh ăn một chút nhé?"
Trình Bạch dừng lại, từ chối rất lịch sự: "Cảm ơn, các cô ăn đi."
Khi anh đi xa, y tá bắt đầu buôn chuyện nho nhỏ.
"Bác sỹ Trình không thích ăn đồ ngọt à?"
"Không biết anh ta thích gì. Trông anh ấy như chẳng có hứng thú gì với những thứ khác ngoài y học ấy."
Trình Bạch cao ráo đẹp trai, đi làm đi xe xịn, cử chỉ lại văn nhã lịch sự nên được các cô gái độc thân trong bệnh viện vô cùng ưu ái.
Ngày đó, Viên Viên cùng giáo sư Phó bàn chuyện rất thuận lợi, giáo sư khá thích cô, lúc cuối còn đồng ý với mong muốn của Viên Viên. Khi cô đi, Phó Bắc Thần cũng đi theo, anh ta định về sở nghiên cứu.
"Tính ra thì em và Trình Bạch từ nhỏ lớn lên với nhau?" Vừa lên xe anh liền hỏi.
"Vâng."
"Thật tốt."
Viên Viên thầm nhủ, tốt cái gì chứ, muốn cắt đứt cũng không được. Cô nghĩ, có lẽ phải nói với chú Thắng Hoa sớm một chút về chuyện cô muốn chuyển ra ngoài ở.
Phó Bắc Thần khởi động xe, thấy cô vẫn ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ thì liền nghiêng người sang, vươn tay kéo dây an toàn rồi thắt cho cô. Đến khi Viên Viên hoàn hồn thì anh đang cách cô cực gần. Trên người Phó Bắc Thần có mùi hương thanh thanh làm cả người cô cứng đờ, cô còn nghe rõ được tiếng trái tim mình đập. Viên Viên liền ngoảnh mặt sang một bên.
"Cảm ơn..."
"Không cần khách sáo."
Hơi thở hơi nóng phả qua tai, làm tai cô ửng đỏ.
***
Lúc về đến phòng làm việc Viên Viên mới nhớ ra mình đã quên mua đồ ăn cho đồng nghiệp.
Vương Nguyệt nhìn Trình Viên Viên hai tay trống không đứng trước mặt mình, thở dài, chán nản nói: "Nhớ khi nào như thật như mơ, dặn người lúc về nhớ mua chút đồ ăn, nguời thì nháy mắt là quên luôn, coi tôi chỉ như hạt cát. Ai dà, thời gian trôi như nước chảy không để lại dấu vết, thôi em đi đi."
Quả là làm về thơ nên không như người thường nha, Viên Viên tự nhủ.
Vậy là Viên Viên bình tĩnh bỏ đi.
Vương Nguyệt hét lên đằng sau lưng cô: "Lần sau mà quên nữa thì chị giết đấy!"
Tối đó cô đi làm về chưa bao lâu thì Trình Bạch cũng về. Dì Chu đang đóng cửa bếp xào nấu. Viên Viên trông anh không được vui thì định rón rén lên tầng, không ngờ Trình Bạch lên tiếng: "Lần trước, người đưa em về từ trấn Cảnh Đức là Phó Bắc Thần? ‘Bạn trai’ em là Phó Bắc Thần?"
Vẻ mặt anh ta rất bình thản nhưng cô lại bị anh nhìn đến sởn tóc gáy, như trời sắp giết cô, cô to gan, trả lời ngược với lương tâm: "Nếu đúng thì sao?"
"Phó Bắc Thần mà có thể để ý em?"
Mặt cô đỏ lên, xấu hổ, khó mà giữ miệng: "Ồ, chẳng phải anh nên gọi anh ta là 'chú'? Vậy em là thím của anh?"
Trong đầu liền hiện lên hình ảnh của Phó Bắc Thần, như cây đón gió, vững chãi mà ấm áp. Viên Viên chợt thấy nao nao:lẽ nào cô đã ngang ngược quá rồi?
Trình Bạch cũng bật cười một tiếng, tiếng cười cực lạnh lẽo, có vẻ rất ghét cô là bề trên anh: "Em nghĩ hay đấy nhỉ."
Cái giọng khinh khỉnh đó làm Viên Viên suýt nữa thì xông tới cắn anh ta một phát:Dám khinh cô! Tuy cô cũng thừa nhận rằng mình nói vậy đã hạ thấp Phó Bắc Thần, làm cô có cảm giác phạm thượng.
Cuối cùng Viên Viên trừng mắt lườm người trước mặt cô một hồi rồi chạy trốn, suy cho cùng, cô không có đủ gan, cô là một kẻ nhát gan.
Khi ăn cơm cô cúi đầu từ đầu tới cuối, lòng nặng nề nên cũng không có hứng muốn ăn.
"Viên Viên? Viên Viên?" Trình Thắng Hoa gọi cô liên tục hai lần.
"Dạ?"
Trình Thắng Hoa cười hỏi: "Đang ăn cơm sao lại ngẩn ra thế? Thức ăn nguội cả rồi, ăn mau đi."
"Ồ, vâng ạ!"
Khó khăn lắm mới nuốt xong cơm, Trình Thắng Hoa lại gọi cô và Trình Bạch ở lại, ông nói: "Trình Bạch, chỗ Viên Viên làm việc không xa bệnh viện lắm, sau này con đưa đón em đi về đi."
"Cháu..." Viên Viên mở miệng định từ chối, nhưng người bên cạnh đã tiếp lời: "Vâng."
Trình Thắng Hoa quyết định: "Vậy cứ thế đi."
"Không, không cần đâu ạ." Chọn ngày chẳng bằng gặp ngày, hay là nói chuyện chuyển ra ngoài ở luôn bây giờ? Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải làm, thế là cô gom góp dũng cảm mà nói: "Chú, cháu muốn thuê phòng ở ngoài. Cháu đã tốt nghiệp rồi, không muốn tiếp tục làm phiền chú nữa ạ... Cháu luôn luôn kính trọng chú, cảm ơn chú, sau này vẫn luôn như thế. Cho dù cháu không ở đây nữa nhưng nếu rảnh cháu sẽ về thăm. Tới khi cháu có khả năng rồi nhất định cháu sẽ làm tròn chữ hiếu với chú y như với mẹ mình, biếu chú đồ ăn ngon, đồ tốt, tuy cháu không biết đến ngày nào cháu mới thành công." Trong lời nói của cô, lòng cảm ơn với Trình Thắng Hoa là thật từ đáy lòng.
Trình Thắng Hoa nghe vậy tất nhiên xúc động, nhưng ông không yên tâm để cô ở một mình bên ngoài.
Viên Viên thấy ông còn do dự, cô cũng không muốn làm khó ông, nhưng khi nhìn sang góc áo của người bên cạnh, cô lại cắn răng mà nói: "Chú, cháu nghĩ là, sau này cháu có bạn trai thì ở ngoài vẫn tiện hơn." Nói xong thì mặt cũng đỏ bừng.
Trình Thắng Hoa cười ha ha: "Chú không để ý tới chuyện này, đúng thật, hai đứa lớn rồi, cũng nên tìm người yêu."
Ông không hề biết rằng đứa nhỏ này chẳng qua chỉ không muốn nợ nhà ông nữa mà thôi.
Cuối cùng Trình Thắng Hoa cũng đồng ý. Trình Bạch nghe xong quyết định thì chỉ nói: "Không còn chuyện gì nữa thì con lên tầng."
Anh Luôn Ở Bên Em Anh Luôn Ở Bên Em - Cổ Tây Tước