Chương 6 -
ae Soo sờ gói thuốc lá rồi rụt lại, hàng chữ cấm hút thuốc đỏ ối đập vào mắt anh. Cánh cửa phòng mổ vẫn đóng im lìm, người con gái mỏi mòn bất động. Chờ đợi.
Tae Soo nhìn đồng hồ. Dù sao anh không quên mình là ai. Còn kịp chán cho bài báo nóng nhất trong ngày. Seung Gun trở lại với hai cô gái mặc âu phục gọn gàng giản dị, vẻ mặt nghiêm trang. Họ nhìn Nam Trúc khá lâu rồi gật đầu lùi ra biến mất ở đâu đó. Seung Gun nói với bạn:
- Hai vệ sĩ ở gần nhất đến trước, những người khác sẽ đến cùng cha nuôi mình, cậu đón ông ấy dùm.
Gần như kiệt sức, Seung Gun thả rớt người xuống ghế, đưa mắt nhìn đồng hồ. Ba tiếng trôi qua, cửa phòng mổ vẫn im lìm. Tae Soo khuất ở hành lang bệnh viện, còn mọi thứ trong cuộc đời không hề tồn tại với Seung Gun. Trong mắt anh, tim anh, trong khối óc và hơi thở, anh chỉ biết có hai người. Đó là người đàn bà VN sau cánh cửa phòng mổ và cô gái đang ngồi bên anh.
Có tiếng động ở cửa, không hẹn cả hai đồng bật dậy lao tới. Cánh cửa mở rộng, người ta đẩy ra một người nằm trên xe bất động với hai bịch máu treo lủng lẳng và bao nhiêu dây nhợ... Vị giáo sư mở khẩu trang, nhìn Nam Trúc nói với cô bằng tiếng Anh, ánh mắt lạ lùng.
- Cô là thân nhân? Tốt lắm, xin nói với cô là chúng tôi đã làm hết khả năng, chính yếu mẹ cô dường như muốn chối từ cuộc sống. Thật lạ lùng! Kìa, cô hãy bình tĩnh nghe tôi nói, vết thương được xử lý tốt, trong hai bốn giờ, mong bà ấy có chí cầu sanh vượt qua được.
Nam Trúc bíu chặt chiếc giường đẩy. Bất thần cô gào lên:
- Mẹ! Mẹ quyết đi theo ba bỏ Nam Trúc một mình sao? Mẹ ơi! Con xin mẹ, Nam Trúc cầu xin mẹ!
Không ai hiểu cô nói gì trừ Tae Soo vừa kịp tới bởi cô đang nói với mẹ bằng tiếng mẹ đẻ, và rồi cô ngã lăn, hoảng hốt Seung Gun đưa tay ôm thân hình cô vào lòng, thất thanh.
- Cứu dùm cô ấy!
oOo
Cả hai con người trong Seung Gun đều hết sức chịu đựng. Đôi mắt anh bây giờ ngầu tia máu, đầy phẫn nộ. Anh nói như hét vào mặt người cảnh sát mặc thường phục.
- Tôi không còn gì nói với ông, hãy để tôi yên.
Anh ta vẫn điềm tĩnh nhìn anh:
- Thưa ông Kim, tôi biết ông trong giai đoạn cực kỳ căng thẳng, nhưng mong ông bình tĩnh, kiên nhẫn giúp chúng tôi. Tên tội phạm này rất nguy hiểm, phải bắt được hắn trong thời gian sớm nhất, nếu không, còn bao nhiêu nạn nhân nữa.
- Đó là việc của các ông - Seung Gun lạnh lùng trở lại, đứng lên nói - Những gì nhận biết, tôi đã nói hết. Hắn cao hơn 1m80, rất khỏe và thuận cả hai tay, hắn mặc sơ-mi màu tối, tôi không xác định được rõ là màu gì, gương mặt bôi đen che diện mạo thật, đôi mắt hầu như không có tròng đen. Các ông hãy vẽ chân dung hắn...
Anh bước đi, bốn vệ sĩ bám sát. Họ trở về phòng hồi sức hậu phẫu.
Seung Gun bước qua cánh cửa, những vệ sĩ lẩn khuất bên ngoài.
Tae Soo đứng ở cuối giường bệnh nhân, Nam Trúc ngồi khoảng giữa, nhìn mãi vào gương mặt mẹ bất động im lìm. Từ khi cô tỉnh lại, nghĩa là cách đây năm giờ đồng hồ, cô đến ngồi bên mẹ, nắm tay bà thì thầm không ngớt...
Trời sắp sáng, qua một đêm kinh hoàng, cả ba không hề chợp mắt. Bên ngoài như đất lở trời long, trong căn phòng ngoài tiếng bước chân bác sĩ, y tá, tiếng thống khổ và tiếng thì thầm, không một tiếng động tĩnh nào. Những vệ sĩ không để bất cứ ai đến gần trong vòng 5m.
Tám giờ sáng, vị giáo sư mổ cho bà Nam Bình bước vào phòng, khám xong, ông quay sang nói với Nam Trúc.
- Tôi có điều muốn trao đổi với cô, mời cô sang phòng làm việc.
Ánh mắt cô nhìn ông hốt hoảng, ông trấn an:
- Đừng lo, tình trạng mẹ cô có tiến triễn tốt, bà sắp tỉnh lại rồi. Tôi muốn bàn về lần phẫu thuật sau, để trả lại cô người mẹ đi đứng bình thường.
- Tôi không hiểu - Cô thều thào.
Ra hiệu cho người bác sĩ trẻ đứng sau lấy hồ sơ, vị giáo sư nói:
- Vậy ta bàn luôn ở đây - Ông cho ba tấm phim lên bảng đèn, chỉ vào mấy chỗ nói.
- Hôm qua chỉ là ca mỗ cấp cứu để cứu tính mạng mẹ cô, bà bị thủng phổi phải, đùi trên gãy cắt đứt động mạch. Còn đây là vết thương chính, chiếc lưỡi lê dài 20cm ấy, bằng một lực mạnh kinh hồn đã làm nát vụn chũm xương nối liền đùi với khớp xương chậu, xuyên sâu, phá hủy các màng nhầy quanh chũm xương, điều này gây hậu quả là mẹ cô sẽ không đi lại được.
- Không! - Cô ôm mặt khóc ngất.
Vị giáo sư vỗ nhẹ vai cô, nói:
- Đừng lo, tôi nói thế nếu ta không triệt để giải quyết, tôi cam đoan với cô, sau lần phẫu thuật nữa, bà ấy sẽ hoàn toàn bình thường.
Mắt cô còn đẫm lệ bừng lên tia hy vọng:
- Bao giờ, thưa giáo sư?
- Hai hoặc ba tháng sau, tùy theo sức khỏe của mẹ cô.
- Vâng, tôi hiểu - Cô nói vậy nhưng ruột gan rối bời.
Vị giáo sư nhìn qua Seung Gun mĩm cười, nói:
- Cháu còn phải vất vả vài ngày đấy.
Anh cúi đầu cung kính:
- Rất cảm ơn giáo sư giúp đỡ hết lòng.
Ông gật đầu đi ra chợt quay lại nhìn Nam Trúc hỏi:
- Cô có biết vì lý do nào, mẹ cô bị những vết thương khủng khiếp ấy không? Có lẽ lâu lắm rồi và tôi thật sự kinh ngạc nếu cô được sinh ra sau khi bà bị những vết thương như vậy.
Nam Trúc ngơ ngác. Vết thương của mẹ? Mẹ còn có những vết thương ư? Cô đi lại giường, giở tấm drap đắp ngang người mẹ. Bà bị băng kín từ bụng xuống đùi, toàn băng trắng, đùi phải bó thạch cao, bên hông phải, người ta đặt một ống dẫn lưu từ phổi ra đầy bọt máu. Nam Trúc thừ người.
Seung Gun giờ đã bình tĩnh lại, trong đầu anh sắp xếp mọi việc đâu ra đấy, chỉ hơi khó khăn khi đứng trước Nam Trúc. Hơn mười hai giờ đồng hồ trôi qua, cô hoàn toàn không có biểu hiện nào chứng tỏ biết đến sự liên quan giữa anh và cô.
Nghe vị giáo sư nói về thời gian điều trị và lần giải phẫu sau, Seung Gun giữ vẻ thản nhiên, nhưng ruột gan rối bời. Anh tiễn vị giáo sư ra cửa rồi ra hiệu cho Tae Soo bước ra hành lang.
- Tae Soo! Mình không đủ can đảm nói chuyện với cô ấy, mình chưa biết gì về họ, và cô ấy...
- Cô ta tên Nam Trúc, cả họ tên là Hoàng Trần Nam Trúc, nghiên cứu sinh luận án tiến sĩ ngành sinh hóa ở Mỹ, hai mươi sáu tuổi.
- Sao anh biết? - Seung Gun sững sốt hỏi.
Tae Soo bước tới một bước, lấy từ tay người vệ sĩ theo sát Seung Gun cả chục tờ báo dúi vào tay anh nói tiếp:
- Trước khi cậu bỏ ra nửa giờ làm vệ sinh, nạp năng lượng và tìm hiểu về cô ấy qua báo, mình có thể tóm tắt như sau: Cô ấy là con độc nhất, cha là một doanh nghiệp tư nhân thành đạt, vừa mới qua đời được hai tháng - Thấy bạn mặt co rúm nhợt nhạt, Tae Soo thở ra vỗ vai nói - Mình có người bạn VN cùng cánh nhà báo với nhau, bọn mình hứa trao đổi thông tin và anh ta vừa fax qua sáng nay sau khi nhận bản tin độc quyền mình gởi.
- Ra giờ cậu là phóng viên Tae Soo đấy. Seung Gun gay gắt quay phắt đi - Tae Soo chận ngang - Cậu cáu vì lẽ gì nào? Sự kiện này chấn động đến sứ quán VN, báo cả nước hàng loạt đưa tin và chúng ta vừa làm xong nghi thức ngoại giao với sứ quán nước bạn. Dù muốn hay không, cậu cũng đã nổi đình nổi đám, có mình một bên chẳng phải đỡ cho cậu nhiều thứ sao?
- Mục đích cậu là lấy tin chứ gì?
- Tình bạn chúng ta, lòng kính phục mình đối với bà ấy, cao hơn thế nữa - Tae Soo nhìn thẳng bạn - Và mình muốn đưa tin một cách đúng đắn, trung thực.
- Cậu không nói luôn, với những bản tin độc quyền này, tay phóng viên Cha Tae Soo cũng nổi đình, nổi đám - Seung Gun chua chát.
- Điều này có gì sai? Chỉ ít bây giờ cậu được lợi trước, cậu muốn biết nhiều hơn về họ không?
Seung Gun hỏi dồn:
- Còn thông tin gì nữa?
- Mẹ cô ấy tên Trần Nam Bình, cậu biết rồi, nhưng điều cậu chưa biết, bà ấy là tay bút viết sách tâm lý xã hội khá nổi tiếng, như bà Quỳnh Dao ở Đài Loan vậy. Gia đình họ ba người rất hạnh phúc, nhưng sinh hoạt cách biệt với đời sống xã hội, trừ những giờ làm việc, họ có mặt duy nhất ở ngôi nhà dưới chân một ngọn đèo nổi tiếng miền Trung Việt Nam, một nơi vắng vẻ, thưa thớt dân cư.
- Còn gì nữa?
- Sau khi chôn cất cha xong, Nam Trúc qua lại Mỹ tiếp tục việc học, hai tháng sau, cô về nghĩ hè, mới biết mẹ cô rơi vào trạng thái trầm cảm khá nặng bèn giao công ty cho người có phần hùn, quyết định đưa mẹ đi du lịch cho khuây khỏa, bà mẹ không chịu đi nước ngoài trừ Hàn Quốc và họ mới đến Seoul hai ngày thì... gặp cậu.
Seung Gun thừ người, một lúc ngập ngừng hỏi:
- Có thông tin gì về Nam Trúc không?
Tae Soo nhìn bạn soi mói:
- Có đấy. Cô ấy học giỏi và học một lèo tới thẳng... tiến sĩ. Một năm nữa, cô ấy trình luận án, và dù đã hai sáu tuổi, Nam Trúc chưa có bạn trai. Về tính tình, Nam Trúc là một cô gái có cá tính rất mạnh mẽ, nghị lực, sống độc lập ở nước ngoài nhiều năm, nhưng còn giữ nguyên tính dân tộc.
- Nhìn là biết rồi - Seung Gun buột miệng.
- Còn một điều nữa, nhưng mình chỉ nói khi cậu làm xong nhiệm vụ mình giao. Một là tẩy rửa cho tươi tỉnh và ăn khỏe vào. Hai là liên hệ bên cảnh sát đến khách sạn lấy cho cô ta ít đồ dùng. Ba là, làm thế nào để cô Nam Trúc ấy chấp nhận sự thật, trở lại bình thường. Và dù muốn dù không, cậu, cô ấy, phải tiếp đại diện hai nước đến thăm.
- Còn thế nữa - Seung Gun than dài.
Tae Soo nhếch nụ cười nửa miệng:
- Nếu cậu là thằng phóng viên quèn như tớ, làm quái gì được vinh hạnh vậy? Nào, biến nhanh còn quay lại.
Hai vệ sĩ kèm sát Seung Gun, biến mất ở lối rẽ. Tae Soo trở lại phòng hậu phẫu, đứng tựa cửa nhìn Nam Trúc chăm sóc mẹ, đầu dấy lên bao ý nghĩ. Đêm qua, nghe câu Nam Trúc gào, Tae Soo nghĩ đến tình huống mẹ cô muốn tự sát, nhưng rồi anh phủ nhận ngay. Điều này không thể. Và rồi linh tính anh phát tín hiệu khi đọc xong tờ fax bạn anh gởi qua. Nhất định có nguyên nhân nào đó để bà Nam Bình muốn đặt chân đến Seoul. Thay vì bất cứ nước nào. Họ sinh hoạt cách biệt với đời sống xã hội, tại sao sinh hoạt cách biệt? "Ở nơi vắng vẻ?..." Cha, thương nhân thành đạt. Mẹ, nhà văn chuyên về tâm lý, xã hội. Con gái, một tiến sĩ tương lai ngành sinh, hóa đầy triển vọng. Giác quan nhà báo thiên bẩm ở Tae Soo thầm quyết định, anh sẽ không để lộ cho ai biết mình biết tiếng Việt. Sau những bản tin, anh muốn viết một thiên phóng sự. Đầu óc Tae Soo chợt hiện lên hình bóng bác Tae Hyun...
- Cô Nam Trúc! - Anh gọi, đến trước cô cúi chào.
Cô ngẩng lên vuốt vội mái tóc, nhìn anh chờ đợi.
- Mẹ cô sắp tỉnh lại, mong cô yên tâm.
- Vâng! Cô đáp tiếng một, nhẹ như gió thoảng.
- Cô có thể cho phép tôi nói vài lời?
- Vâng.
Tae Soo cười khổ:
- Chắc cô biết, thời gian bà nhà nằm sẽ rất lâu, và bà rất cần sự chăm sóc của cô.
- Vâng.
- Đã mười hai giờ đồng hồ trôi qua, cô không ngủ, không ăn uống, không một phút nghĩ ngơi. Liệu rằng cô chăm sóc cho mẹ cô trong tình trạng này được bao lâu?
Nam Trúc một thoáng nhắm mắt:
- Tôi đợi mẹ tôi tỉnh lại đã.
"Nếu là mình cũng thế". Tae Soo nghĩ thầm, thoáng mừng khi cô chịu nói chuyện.
- Tôi đã mạn phép cô nhờ người mua dùm ít đồ vệ sinh cá nhân. Tôi nghĩ, khi mẹ cô tỉnh lại, thấy cô đàng hoàng, tươi tỉnh, bà yên tâm hơn.
Cô nhìn anh, nhìn với chút bất ngờ, chút ngượng ngùng như sực nhớ. Cái nhìn khiến anh bối rối quá, bất giác tránh ánh mắt cô. "Nếu ánh mắt này nhìn thẳng ai, chắc rằng sẽ lưu lại trong tim óc họ mãi mãi. Một ánh mắt trong vắt, thẳng thắng đến lạ lùng".
- Cảm ơn ông nhắc nhở.
Cánh cửa mở ra nhẹ nhàng cắt ngang câu chuyện. Seung Gun bước vào, hai tay đầy túi xách, cúi đầu thật thấp trước Nam Trúc... im lặng. Có tiếng rên, cả ba đồng loạt tới sát bên giường bệnh. Nam Trúc cúi xuống bên mẹ, tha thiết gọi:
- Mẹ ơi! Mẹ mở mắt ra đi, tỉnh lại đi, con cầu xin mẹ mà.
Bờ mi bà Nam Bình lay động, thân hình lay động, tiếng ú ớ thoát ra khỏi bờ môi khô khốc.
Seung Gun nhấn nút chuông đỏ ở đầu giường, cắn chặt môi nhìn và thấp thỏm chờ đợi. Những chiếc áo trắng nhanh chóng xuất hiện, vị giáo sư khám xong, vạch mí mắt xem, tươi cười gật đầu nói:
- Tốt, bà ấy sắp tỉnh lại.
Như đáp lời ông, từ miệng người bệnh chợt phát ra tiếng gọi khắc khoảị thiết tha "Đừng! Đừng bỏ em Tường ơi".
Nam Trúc gục xuống, nước mắt dầm dề.
- Mẹ ơi! Nỡ nào mẹ muốn theo ba bỏ con hả mẹ? Mẹ hãy thương lấy con mà tỉnh lại đi mẹ.
Và rồi bà Nam Bình vượt qua cơn mê dài, vượt qua cõi chết trở về cuộc sống. Những vòng tròn ánh sáng đầy sắc màu không còn nhảy múa trong mắt bà, linh hồn thoát ra khỏi chốn mông lung, hư ảo... Bà hé mở ánh mắt, đón nhận tia sáng đầu tiên từ ánh mặt trời... nhìn thấy đứa con gái yêu thương duy nhất với gương mặt đẫm nước mắt.
Nam Trúc khóc ư? Điều ấy khiến bà tỉnh lại nhanh nhất hơn bất cứ thứ thuốc nào... Bà đưa tay... yếu ớt... sờ vào mặt con thì thào sợ hãi.
- Sao con... khóc? Con có bao giờ... khóc...
oOo
Đó là một phòng riêng biệt đầy đủ mọi tiện nghi, có cả một phòng ngoài tiếp khách. Phòng có nhiều cửa sổ với hai lớp cửa, rèm trắng tinh bằng ren phía ngoài và sô gai lớp trong.
Bảy ngày nữa trôi qua, giai đoạn hậu phẫu khiến bà Nam Bình đau đớn nhiều, bà vật vã, rên rĩ suốt khiến Nam Trúc ruột gan như ai vò xé, cô thức suốt đêm ngày, quên ăn uống, túc trực bên mẹ, một tay chăm lo cho bà, khiến cô gầy gạc, hốc hác.
Seung Gun, Tae Soo túc trực theo cô, bất lực khi thấy cô như mất hồn theo mẹ. Cô chỉ biết có bà và không hề biết đến sự hiện diện của hai gã con trai trong căn phòng bệnh thênh thang này dù cô vẫn nhìn, vẫn thấy, vẫn trả lời nhát gừng khi họ khuyên, hỏi điều gì đó.
Seung Gun hết chịu nổi, anh luôn bị dằn vặt lại phải đối phó với bên ngoài, nào phóng viên, nào cảnh sát và cả với bố mẹ anh. Anh còn phải van nài với ông cha nuôi vụ trưởng dàn xếp gác lại nghi thức thăm viếng của chính quyền vì bản thân người bệnh chưa nhận biết được, còn cô gái chẳng lòng dạ nào.
Bà Nam Bình sau khi được chích thuốc thiêm thiếp ngủ, Tae Soo nói ra ngoài nửa giờ sẽ vô. Phòng bệnh chỉ còn Seung Gun và Nam Trúc. Cô ngồi ở ghế sofa, nét mặt gầy rạc, hốc hác, dưới ánh đèn néon làn da trắng càng xanh xao.
Seung Gun đổ từ bình thủy ra chén cháo yến, tới bên cô cúi đầu đưa chén cháo nói:
- Cô ăn cho khỏe, thưa cô.
Thấy cô vẫn thờ ơ, anh nói tiếp:
- Bác sĩ nói mẹ cô đã đỡ nhiều và cô cũng thấy bà đã bớt đau đớn. Cô ráng ăn để còn lo cho mẹ cô. Cô có biết hôm nay trông cô rất yếu. Tôi thật lo lắng và khổ tâm.
Chưa khi nào Seung Gun nói dài như thế trừ những lời thoại ở phim. Cách nói anh đầy bứt rứt, khiến Nam Trúc mất vẻ thờ ơ, cô nhìn lên anh, ngạc nhiên, ngẩn ra. "Anh ta làm sao vậy kìa?".
Seung Gun thấy cô nhìn sững mình, tay đặt chén cháo trở lại bàn, bất giác lòng đau đớn. Anh vụt quỳ xuống, mắt đẫm lệ nói:
- Thưa cô, tôi biết dù có làm gì, cũng không thể cứu vãn được những gì mẹ cô phải chịu. Chỉ cầu xin cô hãy bảo trọng, giữ gìn sức khỏe, để khi mẹ cô hồi phục được an lòng.
Nam Trúc bối rối đến sững sờ, cô nhìn trân anh, mắt mở to, môi hé mở. Anh vẫn quỳ trước cô, cúi đầu. Cô sực tĩnh, vụt đứng lên, đưa tay đỡ lấy anh, thảng thốt:
- Này ông, sao ông...
Cả phòng chông chênh quay cuồng, cô ngã xuống, lọt thõm vào tay Seung Gun đang đưa lên. Seung Gun ôm lấy cô, trái tim thắt lại "Cô ấy kiệt sức mất rồi". Anh xốc cô lên đôi tay, đi lại giường đặt cô xuống, nhấn chuông gọi bác sĩ, mắt vẫn đăm đăm nhìn cô lo lắng.
Cửa bật mở nhanh chóng, bác sĩ, y tá bước vào cùng lúc cô hé mắt nhìn thấy mặt anh cúi xuống thật gần...
- Cô tỉnh rồi! Ánh mắt anh rực lên nỗi vui mừng.
Cô nhổm dậy, anh đưa tay đỡ lấy, nói:
- Cô nghĩ ngơi đã. Tôi mời bác sĩ khám cho cô đấy.
Cô đành chịu trận. Bác sĩ khám xong khuyên vẻ ân cần.
- Cô phải ăn uống và nghỉ ngơi, nếu không tôi lại thêm một bệnh nhân mất.
Cô có vẻ phản ứng, ông lắc đầu nói tiếp:
- Ở đây ngoài trách nhiệm thầy thuốc, chúng tôi còn lo cho mẹ cô và cô bằng tấm lòng tri ân chân thành. Mẹ cô đã xả thân cứu một người không quen biết, nhưng với chúng tôi, Kim Seung Gun rất thân thiết và là niềm tự hào.
Cô thoáng nhìn anh, rồi nhìn ông bác sĩ:
- Rất cảm ơn sự tận tụy và tấm lòng của các ông. Tôi biết mình phải làm sao rồi.
- Cô cần được bồi dưỡng thể trạng, trước tiêm chuyền...
- Không đâu - Cô ngắt lời vị bác sĩ, bất thần bật dậy, rời giường bệnh, hối hả nói - Tôi tự lo cho mình, tôi hứa đấy. Vả lại, còn phải chăm sóc mẹ tôi.
- Tôi sẽ xin thêm hai điều dưỡng giỏi nhất thay cô chăm sóc mẹ cô. Seung Gun dù biết chắc cô từ chối.
Quả nhiên cô lắc đầu ngay.
- Ngoài phần việc chuyên môn, tôi muốn tự tay chăm sóc người.
Cô đi vội qua phòng khách, bưng chén cháo, Seung Gun theo sát nói nhanh:
- Để tôi hâm nóng lại.
Nhìn họ, cả bác sĩ, y tá mĩm cười vẻ thú vị, họ rời đi. Bên trong, Seung Gun lấy cái chén khác, đổ cháo từ bình thủy ra đưa Nam Trúc. Cô ăn sạch. Anh lại đổ chén nửa, cô ăn hết luôn, xong nhìn anh chợt hé cười, thốt:
- Cháo ngon lắm, cảm ơn ông.
Bất giác anh ngẩn ngơ nhìn cô. Cô cười với anh, nụ cười đầu tiên sau chín ngày cùng mẹ đánh vật với thần chết. Cô bơ phờ, hốc hác thế mà nụ cười lại rạng rỡ lạ lùng.
- Ông có thể trông chừng mẹ tôi một lát không?
Seung Gun thoáng giật mình, đáp vội:
- Vâng, tôi hứa với cô không rời bà một giây. Cô cứ yên tâm nghĩ ngơi.
Cô không nói gì thêm, tới mở tủ lấy áo quần vào phòng tắm. Seung Gun tới ngồi bên bà Nam Bình, nhìn bà mãi và rồi nhẹ nắm tay bà ủ vào đôi bàn tay mình, nói cứ như bà đang nghe "Bà ráng khỏe lên thưa bà, vì cô ấy và vì cả cháu nữa. Cháu sẽ đau khổ cả đời nếu Nam Trúc mất bà. Trời ơi! Nghĩ đến chừng ấy, cháu thật khiếp sợ. Bà quá cao thượng khi xả thân cứu cháu, còn Nam Trúc, cô ấy cần bà xiết bao. Tại sao? Cháu không thể suy nghĩ gì trong giờ phút này. Nhưng cháu tin với sự tận lực của mình, bà sẽ khỏe lại, sẽ trò chuyện với cháu, kể cháu nghe vì sao... ".
- Cô ấy đâu rồi? - Tae Soo tự lúc nào đứng bên anh lên tiếng.
Seung Gun hướng mắt vào phòng tắm rồi nói vẻ mừng.
- Cô ấy ăn hết cháo, đã tỉnh hồn ra.
- Và cậu cũng nên tỉnh hồn ra. Hơn tuần rồi, cậu có biết bố mẹ cậu lo lắng thế nào không?
Tae Soo dúi luôn vào anh xấp báo, nói tiếp:
- Cô vệ sĩ ngoài kia nói cậu đang là nguyên nhân để cả thành phố như muốn nổ tung ra. Và cậu hãy ghé mắt vào đây, hãy nhìn ra ngoài một tí. Bệnh viện người ta không nói ra, nhưng cậu có biết nó đang biến thành một pháo đài phòng ngự với nhân viên bảo vệ, cảnh sát và cả vệ sĩ của cậu.
Seung Gun sầm mặt:
- Mình không muốn biết. Cậu viết cái quái gì trên báo hả? Cậu có định đem mình ra bêu mãi cho bàn dân thiên hạ tán chuyện không?
Tae Soo thở ra, lắc đầu:
- Cậu nói gì vậy? Là người ta quan tâm đến Kim Seung Gun, thần tượng của họ. Và chính cậu chọn cho mình cuộc sống này luôn là cái đích để mọi người chăm bẳm vào.
Phẩy tay vẻ không thèm cãi nữa, Tae Soo nói:
- Mai, cả bố mẹ cậu và vụ trưởng Jang vào đấy, không thể thoái thác nữa. Mà cậu có hiểu tâm ý bố mẹ mình không nhỉ? Chí ít để họ nhìn thấy cậu, nói lời cảm ơn, cho lòng nhẹ nhõm.
- Được rồi - Seung cầm tập báo, anh ngại nhất khi Tae Soo "lên lớp", lúc ấy bạn anh rất hăng máu và nói dai, nói dài.
Cánh cửa phòng tắm bật mở, Nam Trúc bước ra và chếch choáng, tóc được túm gọn sau khi gội sấy bằng chiếc cột nhung đen. Cô mặc áo sơ mi rộng ngắn tay, quần tây vải mỏng mùa hè đồng màu trắng. Cô cố gắng bước nhanh tới bên mẹ, nhìn bà ngủ vẻ bình yên không còn vật vã bằng ánh mắt ríu lạị và quay sang Seung Gun nói:
- Lạ thật, tôi không mở mắt ra, ông vui lòng gọi cho tôi một điều dưỡng tin cậy, được không?
Tae Soo nhanh nhẹn quay đi ra cửa:
- Để tôi lo, cô nên lên giường ngay đi, thứ cô cần nhất là giấc ngủ đấy.
Nam Trúc quả không gượng nổi, mắt cứ ríu lại, cô đi qua chỗ kê giường của mình đã được che chắn, ngã xuống nói: "Phải, tôi cần ngủ một chút, làm ơn...".
Khi Seung Gun cúi xuống nhìn, cô đã ngủ say, ngủ rất say với dáng nằm nghiêng nghiêng với bờ môi hé mở. Anh chợt nghĩ: "Có khi nào vì sự hiện diện của mình và Tae Soo khiến cô ngại không dám ngủ?" Anh lắc đầu, đưa tay tháo cột tóc cô, cho tóc xõa trên gối rồi kéo nhẹ chăn đắp ngang người cô, nói nhỏ: "Xin lỗi em. Tôi vì quá lo cho em. Ngủ ngon giấc nhé! Tôi sẽ thay em chăm sóc mẹ em chu đáo".
Tae Soo trở vô với người nữ điều dưỡng còn khá trẻ. Cô nhìn sững Seung Gun ngập ngừng định nói gì lại thôi, đến ngồi ở ghế cuối giường. Seung Gun nhìn đồng hồ, hỏi bạn:
- Cậu nói cô ấy chưa?
- Rồi, cô ta hứa sẽ kín như hũ đậy nắp, sẽ không gặp các phóng viên ba hoa, và không hé môi với đồng nghiệp.
Seung Gun thở ra nhè nhẹ, nhìn cô điều dưỡng khẽ cúi đầu:
- Rất cảm ơn cô giúp đỡ.
Ôm chồng báo anh cùng Tae Soo qua phòng khách, chọn chỗ ngồi nhìn ra được giường bệnh, Seung Gun đọc nhanh các bài báo.
Đúng như Tae Soo nói, suốt chín ngày anh nhốt mình trong bệnh viện, từ khước mọi tiếp xúc nên không biết cả thành phố náo loạn vì mình. Có đến hai mươi tờ nhật báo, chưa kể các báo lá cải, hằng ngày đưa tin về ở trang nhất, chỉ sau các bản tin tầm quốc gia, dù rằng anh không hề có cuộc tiếp xúc nào. Họ qua người thân của anh, qua ban điều tra hình sự, qua những thông tin về sức khỏe nạn nhân được loan ra để dư luận an tâm, đã tô vẽ thêm lên hàng lô sự kiện trên báo để thu hút bạn đọc. Có tờ báo còn cả gan nêu giả thuyết nói rằng: "Nam diễn viên Kim Seung Gun suốt bao năm ở Mỹ, chắc rằng đã có quan hệ không chỉ trong mức độ sơ giao với con gái nạn nhân. Cô Hoàng Trần Nam Trúc là nghiên cứu sinh ngành sinh hóa đại học Cali, còn Seung Gun của chúng ta học lớp đạo điễn tại kinh đô điện ảnh Hollywood, không thể là sự ngẫu nhiên.
- Bậy quá! - Seung Gun ném tờ báo, thốt vẻ bực tức.
Tae Soo cười nửa miệng:
- Ấy, để cậu biết vậy thôi.Nhưng mình hỏi thật nhé, cậu có chút nào ao ước chuyện này là thật không?
Seung Gun chẳng buồn trả lời bạn. Anh mở rộng tờ nhật báo "Seoul Ngày Nay", hết sức bàng hoàng khi thấy ảnh anh, Nam Trúc và cả bà Nam Bình, choán hết cả tờ báo, anh hỏi bạn:
- Làm sao cậu có ảnh Nam Trúc trong ngày tốt nghiệp vậy?
- Tớ dạo trên Internet với thằng bạn mười phút, ngay trong đêm đã nhận được hình cô ấy fax qua. Còn hắn làm thế nào có được thì mình chịu.
Seung Gun đọc nhanh liền cả mấy bài báo bạn viết. Có bài cung cấp tin tức về tình trạng nạn nhân. Có bài nói về tiểu sử gia đình Nam Trúc, có bài viết về anh, và có bài viết dạng tùy bút. Dĩ nhiên Tae Soo lấy bút hiệu khác nhau, nhưng anh viết rất sắc bén và trung thực. Seung Gun đọc lại lần nữa bài tùy bút, ngồi ngẩn ra với vẻ mặt xa vắng lạ lùng. Tae Soo nhìn bạn hỏi:
- Cậu đọc thấy thế nào?
- Chính yếu phản ứng độc giả ra sao? - Seung Gun đứng lên tới bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm - Vì sao cậu viết vậy?
- Mình không biết. Tae Soo suy nghĩ một lúc đáp - Mình viết bài này khi báo đã lên khuôn, lúc ấy nửa đêm rồi. Mình cầm bút lên, hình ảnh bà ấy hiện ra, chẳng hiểu sao mình nghĩ về bác Tae Hyun, và rồi ý tứ tuôn trào.
- Hãy coi chừng Tae Soo, hãy cẩn thận cho cả cậu và mình. Không dễ gì làm người phán xét khi lần giở lại lịch sử, và chiến tranh VN với chuyện một phụ nữ VN chịu chết cho mình sống, chẳng liên quan gì.
- Có đấy Seung Gu! Tính nhân bản dân tộc, mình chỉ làm một phép so sánh - Tae Soo lại bỏ ra bàn xấp giấy, nói - Còn đây là những bài báo VN bạn mình fax qua. Cậu nên đọc để hiểu thêm về họ. Bản tiếng Anh đấy.
Seung Gun trở lại bàn, anh cầm lên, nói:
- Mình sẽ đọc trong đêm nay.
Tae Soo ôm gối ném ra sofa:
- Vậy đêm nay mình ngủ..
Đó là một đêm dài trong đời Seung Gun. Tờ báo Việt xuất bản bằng tiếng Anh do Tae Soo trao đổi tin tức, nên viết rất đầy đủ, cả phần tiểu sử về gia đình Nam Trúc cũng có đăng. Họ viết về cái chết của ông Hoàng Tường, chồng bà Nam Bình và khẳng định cái chết ông do hậu quả chiến tranh để lại.
Seung Gun đọc hết những bài báo bên giường bà Nam Bình, anh cho người điều dưỡng ra nghỉ ngơi và ngồi mê mãi, bất động cho đến rạng sáng.
Nam Trúc thức giấc, cô hốt hoảng ngồi lên nhìn đồng hồ. Trời ơi! Cô ngủ một mạch gần mười giờ đồng hồ. Sao có thể thế được? Cô hối hả túm gọn mái tóc, chạy đến bên giường mẹ, thở phào khi thấy bà ngủ vẻ bình yên.
Và rồi cô thấy anh, tay nắm lấy bàn tay mẹ cô, ánh mắt nhìn thật xa xăm vào nơi vô định, trên chân anh là những trang báo photo đã cắt rời bằng tiếng Anh.
Những bài báo viết về gia đình cô.
oOo
Người đàn bà nằm như say ngủ. Thật ra bà đang từ chối hiện thực, đang rất tỉnh táo tự hỏi mình tại sao?
Qua rồi những mê man, đau đớn vật vã bởi những đau đớn hôm nay có nghĩa gì so với năm xưa. Nhưng ngày xưa ấy, bà cũng như hàng triệu triệu người trên đất nước mình phải cam chịu mọi nỗi đau, cam chịu sự chà đạp bởi mang số phận người dân mất nước sống trong khói lửa chiến tranh. Còn hôm nay, vì sao bà lại hứng chịu cái chết thay cho con cháu kẻ thù bà? Những kẻ không chỉ đem đến cho bà nỗi đau dài hết đời người, chúng còn tước hết mọi khả năng làm vợ, làm mẹ của bà, chúng hiện diện trong tim óc bà, tra tấn bà hàng bao tháng năm, chưa từng một lần buông tha.
Nhưng tất cả điều ấy vẫn chưa thật đáng sợ. Điều bà căm thù nhất là chúng đã hành hạ người bà yêu thương nhất, chúng dã man cắt xé anh, tra tấn anh bằng cả thể xác, tinh thần. "Tường ơi! Em làm gì thế này? Sao anh không ở bên em, giúp em sáng suốt? Anh bỏ đi, anh đầu hàng số phận, để em một mình và bắt đầu bằng bước đi sai lầm. Giờ em nằm đây bất động, có thể sẽ không còn đứng lên được nữa, em làm sao thực thi được lời thề báo thù cho anh, cho em, cho những ai từng chịu số phận như chúng ta? Tường ơi! Hãy giúp em với, hãy về với em đi anh".
Một bàn tay vuốt lên tóc bà thật trìu mến. Nam Trúc nhè nhẹ cài lược lên tóc mẹ và cột lại gọn gàng. Cô âu yếm chuyện trò với mẹ bằng vẻ tinh quái của cô con gái bé nhỏ luôn được cưng chiều.
- Mẹ này! Mở mắt ra nhìn con đi. Con biết mẹ thức giấc rồi, mẹ chẳng gạt con được đâu, rèm mi mẹ cứ nhấp nháy lia lịa thế kia. Có phải mẹ sợ không? Lạ thật, khi lao vào đỡ mấy nhát dao cho người ta, mẹ có sợ gì. Còn bây giờ nguy hiểm đã qua rồi, dĩ nhiên còn chút đau đớn và thật bất tiện khi phải nằm một chỗ, nhưng mẹ không thấy con luôn ở bên mẹ đây sao? Để săn sóc mẹ, còn có rất nhiều người, mấy giáo sư và bác sĩ, những điều dưỡng viên rất giỏi và có cả người mà mẹ cứu. Mẹ biết anh ta là ai không? Một người rất nổi tiếng trong nước và khắp Châu Á. Một diễn viên điện ảnh. Thú thật là con không hề biết điều ấy, con của mẹ không có thời gian dành cho ngành nghệ thuật thứ bảy. Nhưng những gì đang diễn ra quanh con, xác nhận điều này. Còn mẹ, mẹ có biết gì về anh ta không? Mẹ chẳng đã làm bạn với máy truyền hình suốt đấy sao? Anh ta là Kim Seung Gun. Mẹ biết không? Anh ta đang ở đây, luôn ở đây và rất muốn được thưa chuyện với mẹ.
- Mẹ không muốn thấy mặt hắn - Bà mở bừng mắt, gằn giọng nói, ánh mắt sâu thẳm mệt mỏi, lờ đờ ánh lên tia giận dữ.
Nam Trúc ngây người nhìn mẹ. Tae Soo đang nói gì đó với cô điều dưỡng, cũng nghe thấy, kinh ngạc trước vẻ căm thù trong giọng nói và ánh mắt bà. Nhưng anh phớt lờ đi qua phòng khách gặp Seung Gun, nói:
- Bà ấy đang nói chuyện với con gái, chẳng hiểu sao có vẻ giận dữ, tốt nhất cậu nên đợi lúc họ vui vẻ lại.
Bên kia, Nam Trúc cầm tay mẹ, dịu dàng hỏi:
- Vì sao vậy mẹ? Mẹ đã xả thân cứu người ta, đến con cũng không màng tới, giờ lại không muốn gặp.
- Mẹ căm thù nó, căm thù... - Bà rít lên.
Chưa bao giờ Nam Trúc thấy mẹ bị kích động đến vậy. Cô ôm lấy mẹ, bối rối nghĩ: "Có lẽ thấy mình trong tình trạng như vậy, mẹ không ngờ và quá bức xúc". Cô đáp vội:
- Được rồi mẹ, không gặp thì thôi, để con nói với anh ta.
Bà Nam Bình bớt căng thẳng, nhìn con nói:
- Con cũng đừng có quan hệ gì với nó, mẹ muốn con hứa với mẹ.
Nam Trúc nói qua quýt:
- Vâng, quan hệ gì kia chứ. Chỉ là chào hỏi, anh ta gần suốt ba tuần nay, luôn túc trực bên mẹ, lo lắng hết mọi việc một cách chu đáo.
- Mẹ không cần.
Nam Trúc nhẫn nại giải thích:
- Không thể khác mẹ ạ, anh ta là người tốt, ý thức được trách nhiệm bổn phận mình. Vả lại, đơị khi mẹ bình phục hẳn vết thương ở ngực, sức khỏe khá, ông giáo sư ấy sẽ mổ lần hai, ổn định vết thương ở chân, mẹ mới đi lại bình thường được. Tất cả mọi chi phí, anh ta đều lo hết.
- Nó có lo đến bao nhiêu vẫn không trả được những gì mẹ phải chịu - Bà Nam Bình lạnh lùng nói.
Nam Trúc nhìn mẹ bâng khuâng. "Đau đớn thế này, cộng với sự ra đi của cha đã biến mẹ thành khó tính. Cũng phải thôi". Cô cười với mẹ, dịu dàng nói:
- Được rồi, con đồng ý với mẹ tất cả. Nhưng có một điều mẹ phải biết, sứ quán ta và chính quyền thành phố muốn thăm viếng mẹ chính thức, vì là mẹ đã cứu một công dân danh dự, vì... Ôi, mẹ không thể từ chối, điều này thuộc về quan hệ chính trị ngoại giao mẹ ạ.
Bà Nam Bình có vẽ suy nghĩ rồi uể oải gật đầu:
- Thôi được. Thế có phóng viên không? - Bà chợt hỏi.
Nam Trúc cười khổ. Cô đã đọc những bài báo, đã nhìn ra ngoài bệnh viện, gần ba tuần rồi mà xem ra sự kiện vần còn nóng bỏng như mới hôm qua. Có rất nhiều nguyên nhân để bệnh viện cho tới giờ vẫn như một pháo đài phòng ngự. Đầu tiên là cảnh sát chưa bắt được tên sát nhân và nêu giả thuyết hắn có thể đột nhập vào tiếp tục gây án. Điều nữa là Vụ trưởng Jang cha nuôi Kim Seung Gun danh tiếng lớn lao, rất lo cho thằng con nên phái vệ sĩ đông đảo đến bảo vệ. Và chính yếu nhất, Seung Gun được hâm mộ cuồng nhiệt, lớp trẻ gần như bao vây lớp trong lớp ngoài mong có cơ hội gặp anh. Đó là chưa kể cánh phóng viên luôn tìm cách đột nhập lấy tin. May mà vệ sĩ quanh phòng bệnh rất giỏi nghiệp vụ. Seung Gun đối với cô ân cần, chu đáo, khiêm tốn bao nhiêu, thì đối với mọi người lạnh nhạt, nghiêm khắc bấy nhiêu. Trên gương mặt anh ta hầu như không có lấy nụ cười. Và tính ít lời, quả quyết khiến tất cả nể vì, tuân theo răm rắp.
- Nếu mẹ không muốn tiếp nhiều người con sẽ thu xếp.
- Không, mẹ chỉ hỏi thế thôi - Bà nhìn xuống mình, nói - Mẹ muốn trong tư thế đàng hoàng tiếp họ.
- Vâng con hiểu mà - Nam Trúc nhẹ nhõm. Điều mà cô thấu hiểu mẹ duy nhất là bà rất thích mình đẹp trong mắt mọi người. Bà luôn nói khi cô trêu đùa rằng "Đó là cách ta tự tôn trọng mình, tôn trọng người khác và khiến họ phải tôn trọng ta".
Cô hôn mẹ rồi bước ra khỏi phòng bệnh khép cửa không để ý Tae Soo đứng ở cửa sổ bám theo. Seung Gun thấy cô, đứng lên cúi đầu chào, dấu ánh mắt buồn, nói nhỏ:
- Thưa cô, nghe bảo bà không muốn gặp tôi.
- Vấn đề là... - Nam Trúc lúng túng, lần đầu trong đời cô để tâm tới nét buồn ở một người khác giới xa lạ. Không. Anh ta đâu còn xa lạ, gần ba tuần qua anh ta với mình như hình với bóng - Mẹ tôi, bà chưa... à, là chúng tôi vừa mất đi người thân yêu nhất.
Cô dấu nỗi đau qua nụ cười miễn cưỡng:
- Có lẽ sự mất mát, hoàn cảnh hiện tại, với bà thật khó chấp nhận được. Tôi hy vọng một thời gian ngắn, mẹ tôi sẽ nghĩ khác. Bà rất phóng khoáng, tế nhị, không cố chấp đâu.
Seung Gun vẫn cúi đầu trước cô.
- Vâng, tôi hiểu được. Thế còn cuộc viếng thăm.
- Điều này mẹ tôi đồng ý - Cô cướp lời anh, thoáng mừng vì không khiến anh thất vọng tất cả - Thật ra, tôi thấy chẳng quan trọng gì mấy, sự quan tâm của chính quyền khiến mẹ con tôi ái náy.
- Tôi cũng mong nó chỉ quan trọng đối với riêng tôi - Anh thẳng người lên, vẻ ngại ngùng - Mong cô thấu hiểu.
Phải. Cô thấu hiểu. Điện ảnh không là điều cô quan tâm, nhưng nó với cô chẳng xa lạ gì. Những con người thuộc thế giới ấy luôn là đề tài cho mọi phương tiện thông tin nhắm vào. Để có được hào quang danh vọng, họ thường phải đánh đổi nhiều thứ.
- Nhìn ông, tôi rất thấu hiểu - Cô đáp nghiêm trang.
Anh lại cúi đầu:
- Xin cô cho biết giờ nào bà tiếp họ được?
- Đầu giờ chiều nay, hạn chế ít người thôi, ông thấy sao?
- Vâng - Anh lùi lại xoay người đi ra, cô nói theo.
- Mẹ tôi cần sửa soạn một chút, ông giúp cho người hộ lý.
- Vâng, thưa cô.
Mười phút sau, Seung Gun cùng Tae Soo ngồi trong căn phòng dành cho các vệ sĩ nghỉ ngơi khi thay ca trực. Tae Soo nhai nhóc nhách kẹo chewinggum thay thuốc lá, đắn đo hỏi bạn:
- Cậu có thấy mẹ con khác lạ không?
Seung Gun ngửa đầu ra ghế, nhắm mắt, nét mặt thoáng mỏi mệt. Có là bằng thép mới không mỏi mệt trước một biến cố kinh hoàng với gần ba tuần đầy lo toan căng thẳng. May mà có Tae Soo tình nguyện làm "trợ lý" trong tất cả mọi chuyện.
Bây giờ có thể nói tạm ổn, đến ba giờ sau đại diện chính quyền và sứ quán mới đến. Bây giờ, sau hai tuần, anh mới có thời gian nghĩ đến mình với muôn ngàn cảm xúc, nghĩ đến mẹ con họ với con tim trào dâng niềm kính trọng, biết ơn sâu sắc. Gần ba mươi năm làm người, có điều gì trong cuộc đời anh chưa thấy? Thế nhưng hy sinh cả tính mạng cho người không quen biết, người mẹ ấy đã khiến anh say tỉnh trong thế giới lương tri. Hoàng Trần Nam Trúc! Trần Nam Bình! Họ đã là một phần đời trong anh.
Seung Gun chợt thở dài. Không chỉ là họ, tận cùng trong trái tim, trong trí óc anh, những đau khổ, tủi nhục như muốn vùng dậy, lên tiếng, đòi hỏi sự trung thực, công bằng cho năm tháng xa xưa. Chiến tranh, nỗi ô nhục, sống và chết.
- Seung Gun!
- Hử? - Anh hé mắt và rồi nhổm dậy, khi thấy bạn, mặt lộ vẻ bồn chồn.
- Vẫn chưa bắt được tên tội phạm nọ.
- Mình biết cậu lo xa. Vệ sĩ đông thế kia.
- Không. Lúc nãy cậu chưa trả lời.
- Chuyện gì?
- Bà Bình ấy rất kỳ lạ. Ánh mắt bà nhìn chúng ta soi mói, căm thù.
- Chúng ta là thế nào? - Seung Gun nhíu mày.
- Nghĩa là.. - Tae Soo quơ tay không diễn tả được - Trừ cô con gái, tất tật, bác sĩ, điều dưỡng, mình và cậu.
- Mình chưa trực tiếp chào bà ấy từ lúc tỉnh lại đến nay.
- Rồi cũng thế thôi, bà ta đã chẳng nói không muốn nhìn cậu đó sao?
Seung Gun nhìn ra ngoài, trầm giọng:
- Dễ hiểu thôi, bà ấy đến nông nỗi là tại mình.
Tae Soo thừa nhận, nhưng lạ làm sao trực giác trong anh căng lên phản ứng: Từ từ nào, cần hiểu rõ nguyên nhân. Anh nói qua chuyện khác.
- Cậu định sao? Vài hôm nữa sẽ rút ống thông phổi, qua giai đoạn phục hồi sức khỏe, chờ giải phẫu.
- Khí hậu trong lành thích hợp cho việc phục hồi sức khỏe. Mình muốn đưa họ về căn nhà của mình an dưỡng.
- Ông giáo sư nói bao lâu thời gian?
- Một tháng tới hai tháng tùy theo tình trạng bà ấy.
- Ra cậu chuẩn bị trong đầu rồi?
- Ừ đang cho sữa chữa lại phòng ốc cho tiện với bà ấy, đến mai xong. Tae Soo, cậu về thu xếp trước hộ mình.
- Này, hơn hai tuần rồi, tôi chưa về nhà đấy.
Seung Gun so vai, sực nhớ, anh hỏi bạn:
- Sáng nay nhận fax cho cô ấy chưa? Thấy cô ấy trả lời không?
Tae Soo nhìn bạn soi mói:
- Dường như cậu quan tâm đến cô ta quá mức một người chịu ơn.
- Mình đang hỏi cậu!
- Rồi, đó là nhiệm vụ đầu tiên trong ngày mà. Và Nam Trúc có trả lời, như mọi khi, rất ngắn gọn. Đây là fax trả lời thứ ba trong hai tuần.
Seung Gun ngần ngừ:
- Nghe cô ấy không còn người thân, chắc fax của bạn bè gia đình cô ấy hỏi thăm.
Tae Soo buột miệng:
- Fax đầu tiên cô ấy trả lời là một giấy ủy quyền tư cách pháp nhân cho quyền giám đốc công ty. Fax thứ hai, báo mẹ cô ấy đã qua giai đoạn nguy hiểm. Fax hôm nay cho anh chàng Khoa nào đó, chỉ vài dòng ngắn ngủi, nhưng khá nặng cân: "Trúc giao hết mọi gánh nặng cho Khoa, bằng cả niềm tin và sự thâm tình giữa hai chúng ta. Mong gặp Khoa xiết bao nhưng biết rằng không thể. Mẹ khá lên nhiều, nhờ Khoa gởi lời cảm ơn những ai đã quan tâm đến mẹ và Trúc. Sẽ nguyên lành trở về cả hai mẹ con, hứa đấy bạn yêu. Trúc".
Seung Gun nhìn sững bạn:
- Sao cậu biết? Cậu đọc được tiếng Việt à?
"Mẹ kiếp, sao mình quên khuấy vậy nhỉ?"- Tae Soo chối phăng.
- Làm gì biết. Là cùng đi với cô ấy vào phòng máy, được nghe cô ấy giải nghĩa thôi, bệnh nhà báo tò mò ấy mà.
Seung Gun chợt nghe trống vắng.
- Cô ấy khá thân với cậu.
- Nói vẻ ghen tỵ nhỉ! - Tae nheo mắt, lắc đầu như không hiểu nổi.
- Mình nói sai ư? Cậu luôn bên cạnh Nam Trúc, còn mình...
- Vớ vẩn! Tôi ngoài việc vì cậu mới quan tâm đến cô ấy, còn là một phóng viên săn tin và chỉ có thế. Nhưng nếu cậu hở môi với cô ấy về nghề nghiệp mình, mình thề sẽ đeo đuổi cô ấy trả thù cậu.
- Ôi trời! Seung Gun ôm đầu ngã ra ghế.
Vượt Qua Số Phận Vượt Qua Số Phận - Mỹ Hạnh