Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vụ Án Viên Nhộng Xanh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
VI - Chuẩn Bị Cho Những Cái Bẫy
D
ể giấu đi vài ý tưởng mới nảy ra trong đầu, Elliot bước vào phòng làm việc của Marcus trước khi bất kì ai kịp bình luận gì thêm. Anh bật cái đèn có nắp chụp màu xanh lá nằm trên chiếc bàn có nắp cuộn lên, và tắt bóng đèn dùng để chụp hình trên bàn làm việc đi. Tuy ánh sáng thường có vẻ hơi yếu, nhưng nó vẫn cho anh thấy Marcus Chesney đang cuộn tròn trên chiếc ghế của mình lần cuối cùng trong đời.
Vậy là sao? Theo như sĩ quan Bostwick kể lại, hai ngày trước khi bị giết, Marcus Chesney đã đến hỏi cảnh sát về kích cỡ chính xác của những chiếc hộp đựng sô cô la tại cửa hàng của bà Terry. Giờ đây, có một chiếc hộp sô cô la rẻ tiền đang nằm trên bàn, và có một nhân vật bí ẩn xuất hiện tại “màn trình diễn”. Nhưng bằng cách nào mới được chứ?
Elliot trở về Phòng Nhạc, nơi thiếu tá Crow cũng đang đau đầu bởi cùng một vấn đề.
“Nhưng làm sao,” cảnh sát trưởng hỏi, “làm sao ông ấy có thể minh họa cách ai đó đầu độc những viên sô cô la tại cửa hàng của bà Terry bằng việc khiến một ông ba bị, dù thứ đó là gì đi chăng nữa, thô bạo nhét một viên nhộng xanh vào miệng mình được chứ?”
Giáo sư Ingram hơi nâng vai lên. Đôi mắt ông vẫn còn căng thẳng khi liếc vào căn phòng có chứa xác chết.
“Tôi hầu như không thể trả lời anh được,” ông chỉ ra. “Nhưng, nếu anh muốn biết suy đoán của tôi, có lẽ ý của Chesney là viên nhộng xanh chỉ đóng vai trò như một yếu tố phụ – một phần của buổi diễn, có lẽ thậm chí còn là một phần không mấy quan trọng. Tôi đoán điều quan trọng thật sự mà chúng tôi cần quan sát là những việc xảy ra với hộp sô cô la đặt trên cái bàn đó.”
“Tôi nghĩ,” cảnh sát trưởng lên tiếng sau khi ngừng lại suy nghĩ một lúc, “rằng mình nên tránh ra khỏi việc này. Cậu tiếp tục đi, thanh tra.”
Elliot chỉ vào một trong những chiếc ghế bành bọc nệm bằng gấm ra ý mời, và giáo sư Ingram nhẹ nhàng ngồi xuống.
“Bây giờ, thưa ông. Có phải ông Chesney đã kể với ông răng: mục đích thực sự của buổi diễn này là để cho mọi người thấy cách đầu độc những viên sô cô la mà không bị ai chú ý, đúng thế không?”
“Không. Nhưng ông ấy đã ám chỉ như vậy.”
“Khi nào?”
“Ngay trước khi buổi diễn bắt đầu. Tôi đã tóm được ông ấy! Tóm được vụ việc đó, ý tôi là thế! Có câu này cho anh đây: hành động của ông ấy nghe như thể được nhồi đầy các yếu tố hài hước vậy.” Giáo sư Ingram run rẩy một chút, và sau đó sự nhã nhặn của ông dường như trở nên sắc sảo hơn. “Nghe này, thanh tra. Ngay từ bữa tối, tôi đã biết có gì đó rất lạ về mong muốn biểu diễn một cách đột ngột và vội vàng của Chesney. Chủ đề đó dường như chỉ vô tình được đề cập, và dần dần cuộc tranh luận dẫn tới thử thách cuối cùng của Marcus. Nhưng ông ấy đã có ý định khơi mào cuộc tranh cãi từ trước. Ông ấy có kế hoạch đó trước khi chúng tôi ngồi vào bàn ăn tối. Tôi có thể thấy điều đó, và Emmet trẻ tuổi luôn cười toe toét như một con sói bất cứ khi nào cậu ta nghĩ không ai nhìn thấy mình.”
“Thưa ông?”
“Chà! Đó chính là lí do tại sao tôi lại phản đối việc trì hoãn buổi diễn đến quá muộn như vậy, và cả việc tốn gần ba tiếng đồng hồ vô ích sau bữa tối trước khi ông ấy sẵn sàng cho mọi chuyện nữa. Tôi sẽ không đụng đến lòng tự trọng của một người đàn ông, điều mà tôi cho rằng rất quan trọng. Nhưng dường như việc này đang đi quá xa. Tôi đã nói một cách thành thật, ‘Anh định chơi trò gì vậy?’ bởi vì chỉ có một mình tôi ở đó. Ông ấy liền nói riêng với tôi rằng, ‘Hãy quan sát cẩn thận, và anh có thể nhận ra cách những viên sô cô la của bà Terry đã bị đầu độc, nhưng tôi cá là anh sẽ chẳng nhận ra đâu.”’
“Ông ấy có suy đoán nào sao?”
“Hiển nhiên.”
“Một suy đoán mà ông ấy dự định chứng minh trước mắt tất cả mọi người?”
“Hiển nhiên.”
“Và,” Elliot làm ra vẻ tình cờ hỏi, “ông ấy đã có nghi ngờ ai là kẻ đầu độc?”
Giáo sư Ingram ngước mắt lên trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Có một nỗi lo âu dày đặc trong đôi mắt ông. Nếu áp sự lo lắng này lên một khuôn mặt quá đỗi ôn hòa, bạn có thể nói rằng trông ông ấy như bị ám vậy.
“Đó chỉ là ấn tượng cá nhân của tôi thôi,” ông thừa nhận.
“Nhưng ông ấy không nói với ông, hay đưa cho ông bất kì manh mối nào à?”
“Không. Nếu vậy thì chương trình sẽ bị tiết lộ trước mất rồi.”
“Và ông nghĩ rằng kẻ đầu độc đã giết Marcus vì ông ấy biết điều đó?”
“Đúng vậy, có thể lắm chứ.” Giáo sư Ingram cựa quậy người trên ghế. “Nói với tôi đi, thanh tra. Anh có phải một người thông minh không? Một người có hiểu biết nhất định?” Ông cười khan. “Làm ơn, chỉ mất một lát thôi. Hãy để tôi giải thích tại sao tôi lại hỏi như vậy. Với tất cả sự tôn trọng dành cho người bạn tốt Bostwick đây, tôi không hề nghĩ cách giải quyết vụ việc đến giờ phút này lại khiến chúng tôi tin tưởng anh ấy được.”
Biểu hiện của thiếu tá Crow trở nên ảm đạm và cứng nhắc.
“Anh ấy,” ông chậm rãi nói, “đã cố thực hiện nghĩa vụ của mình…”
“Ồ, đừng nói mây thứ nhảm nhí đó nữa,” giáo sư Ingram lên tiếng mà không mang theo chút bực mình nào cả. “Dĩ nhiên anh ta đã cố. Chúa cứu giúp chúng ta, tất cả chúng ta! Nhưng làm tròn nhiệm vụ không có nghĩa là đào được đến sự thật, đôi khi làm tròn nhiệm vụ có ý nghĩa hoàn toàn ngược lại. Tôi không nói rằng có bất cứ nhân viên cảnh sát nào chống lại Marjorie Wills. Tôi biết là không có, nhưng dù vậy, cháu gái của bạn tôi thậm chí còn không thể đi bộ xuống đường mà không lâm vào nguy cơ bị đám trẻ con ném bùn vào mặt. Người ta đã thực hiện những nỗ lực thật sự nào để giải quyết vấn đề những viên sô cô la bị đầu độc? Phương pháp gây án là gì? Tội danh đó thuộc loại nào? Tại sao những viên sô cô la độc ấy lại nằm trong cửa hàng của bà Terry?”
Ông nện nắm đấm vào tay vịn ghế.
“Sĩ quan Bostwick,” ông tiếp tục, “lại cổ vũ một cách nhẹ nhàng, chung chung rằng kẻ điên là kẻ điên, và rồi anh đến đây. Và để củng cố những lời buộc tội chống lại Marjorie, họ trích dẫn một vụ án tương tự – một vụ án tương tự rất khả quan, ngạc nhiên thật! – của Christiana Edmunds.”
Thiếu tá Crow không bình luận gì.
“Giống nhau hử? Chưa bao giờ có hai vụ án nào hoàn toàn khác biệt như thế này, chỉ cần dựa trên một căn cứ quan trọng thôi: động cơ gây án. Christiana Edmunds là kẻ điên, nếu anh nghĩ vậy, nhưng cô ta có động cơ gây án như phần lớn những kẻ sát nhân khác. Người phụ nữ trẻ tuổi này, năm 1871 tại Brighton, rơi vào lưới tình mãnh liệt với một vị bác sĩ đã có gia đình, người không đáp lại cô ta. Đầu tiên cô ta cố gắng đầu độc vợ của người bác sĩ bằng strychnine nhưng thất bại. Vụ việc vỡ lở, cô ta bị cấm lại gần căn nhà, và bỏ đi trong trạng thái điên cuồng. Để chứng minh rằng mình vô tội, như cô ta tuyên bố – để chứng tỏ rằng có một kẻ đầu độc đang lảng vảng trong thị trấn, một kẻ nào đó khác không thể là Christiana Edmunds được – cô ta liền nảy ra ý tưởng giả mạo những viên sô cô la bọc kem trong một cửa hàng đồ ngọt, và giết được cả khối người. Rất tốt. Sự tương đồng nằm ở đâu chứ? Có bất cứ thứ gì tương tự như vậy từng xảy đến với Marjorie chưa? Nếu có, thì động cơ gây án nằm ở đâu? Trái lại, vị hôn phu của con bé, sau khi đến Sodbury Cross và nghe những tin đồn về con bé, thì lại đang sắp sửa đào hôn và lẩn mất dép.”
Nói đến đoạn này vẻ mặt của giáo sư Ingram chỉ có thể gọi là giận dữ một cách ngây thơ, vẻ mặt đó còn được nhấn mạnh hơn nữa nhờ tiếng sột soạt của vạt áo sơ mi phía trước ngực. Ông hơi bật cười, sau đó còn trở nên im lặng hơn trước.
“Đừng bận tâm đến chuyện đó,” ông ấy nói. “Anh cần gì thì cứ hỏi tiếp đi.”
“Cô Wills,” Elliot bất ngờ hỏi, “đã từng đính ước với bất kì ai trước kia chưa?”
“Sao anh lại hỏi chuyện đó?”
“Có chưa, thưa ông?”
Một lần nữa Ingram lại ném về phía anh cái liếc mắt ngắn ngủi và không thể đọc ra được điều gì. “Không, theo tôi biết thì không. Tôi cho rằng Wilbur Emmet thích con bé. Nhưng cái mũi đỏ và toàn thể – tôi xin lỗi – toàn thể con người không chút thu hút nào của cậu ta khiến người khác khó mà tiến cử câu ta cho bất kì ai được, cho dù Marcus có ưa thích đi chăng nữa. Tôi hi vọng điều tôi nói đáng tin cậy chứ?”
Đến đây, thiếu tá Crow liền can thiệp vào. “Tôi nghe nói, Chesney,” ông nói bằng chất giọng không cảm xúc, “Chesney đã làm nản lòng tất cả những người theo đuổi thích hợp với cô ấy và không cho họ đến đây gặp cô ấy lấy một lần.”
Giáo sư Ingram lưỡng lự.
“Theo một cách nào đó thì đúng là vậy. Ông ấy gọi điều đó là tiếng gào khóc quấy nhiễu cuộc sống yên bình của mình. Ông ấy không thực sự ngăn cấm họ, nhưng…”
“Tôi đang băn khoăn,” thiếu tá Crow nói, “tại sao chàng trai mà Marjorie gặp ở nước ngoài này lại nhận được sự chấp thuận của Chesney dễ dàng đến vậy.”
“Ý anh là,” giáo sư nói thẳng, “ý anh là Marcus lo lắng khi để con bé rời khỏi sự bảo vệ của mình à?”
“Tôi… không nói thế.”
“Bạn tôi ơi, đương nhiên là anh không nói vậy rồi. Trong bất cứ trường hợp nào anh cũng không đúng rồi. Marcus thích Harding trẻ tuổi – một chàng trai có nhiều triển vọng – và sự kính trọng có hơi phóng đại của cậu ta với Marcus có thể đã giúp ích ít nhiều. Nhưng tôi có thể hỏi tại sao chúng ta lại tranh cãi về vấn đề này không? Dù điều chúng ta đang nói là đúng hay sai,” nói tới đây, mặt trước áo sơ mi của giáo sư Ingram lại tạo ra một tiếng tách sắc lẹm khác, “thì hoàn toàn có thể khẳng định rằng Marjorie chẳng liên quan gì đến vụ sát hại bác mình cả.”
Dường như nhiệt độ phòng lại thay đổi lần nữa. Elliot đành đảm nhận chủ đề nhạy cảm này.
“Ông có biết cô Wills nghĩ gì về việc đó không, thưa ông?”
“Nghĩ về việc gì?”
“Rằng có ai đó đã đánh ngất anh Emmet, đóng vai của anh ấy, và sử dụng viên nhộng độc trong màn trình diễn?”
Ingram nhìn anh một cách tò mò. “Đúng vậy. Dường như đó là cách giải thích khả thi nhất, không phải sao?”
“Vì vậy cho nên, ai đó đã nghe lỏm được kế hoạch mà ông Chesney và anh Emmet bàn bạc trong căn phòng này sau bữa tối? Một người nào đó đứng ngoài cửa ra vào hoặc ngoài cửa sổ?”
“Đúng vậy nhỉ,” giáo sư lẩm bẩm.
Trong khoảnh khắc, có một nụ cười nửa miệng nhợt nhạt xuất hiện trên khuôn mặt ông. Ông ấy đang nghiêng người về phía trước, hai bàn tay nắm chặt đặt trên đầu gối và khuỷu tay mở ra như một đôi cánh. Ông đang có nét mặt khờ khạo kì quặc của những người thông minh khi họ đang mải suy nghĩ và sắp xếp những sự kiện thành một chuỗi nhất định trong đầu mình. Rồi ông lại mỉm cười.
“Đúng vậy nhỉ,” ông lặp lại. “Giờ hãy để tôi hỏi anh câu hỏi của chính anh, thanh tra.” Ông vẫy tay trong không khí một cách mê hoặc. “Câu hỏi tiếp theo của anh là, ‘Ông đang ở đâu vào lúc từ chín giờ mười lăm đến nửa đêm?’ và ‘Marjorie và George Harding đang ở đâu vào lúc từ chín giờ mười lăm đến nửa đêm?’ Nhưng anh sẽ còn đi xa hơn. ‘Tất cả mọi người đang ở đâu vào thời điểm màn trình diễn đang được tiến hành?’ Đó là câu hỏi quan trọng nhất. ‘Liệu một trong những người quan sát có thể lợi dụng bóng tối để lẻn ra ngoài, đóng vai gã bù nhìn nham hiểm đội mũ chóp cao không?’ Đó là những điều anh muốn biết, đúng không?”
Đôi mắt của thiếu tá Crow nheo lại.
“Đúng vậy,” Elliot nói.
“Đó là một câu hỏi hợp lí,” giáo sư Ingram thoải mái đáp lời. “Và nó xứng đáng với một câu trả lời hợp lí, và tôi sẽ nói cho anh câu trả lời đó. Tôi sẵn sàng đọc lời thề trung thực trước bất kì phiên tòa nào trên thế giới này để chứng minh rằng không ai trong chúng tôi rời khỏi căn phòng trong suốt màn trình diễn.”
“Hừm. Một tuyên bố khá mạnh mẽ, thưa ông?”
“Không hề.”
“Ông có biết trong đây tối đến thế nào không?”
“Tôi biết rất rõ trong đây tối thế nào. Đầu tiên, với cây đèn dùng trong chụp ảnh chiếu sáng trong căn phòng bên kia, bên này sẽ hoàn toàn không tối tăm như anh nghĩ. Thứ hai, tôi còn có nguyên nhân khác, và tôi hi vọng những người đồng hành của tôi sẽ chứng thực chúng. Thực ra, chúng ta có thể hỏi họ.”
Ông đứng dậy rời khỏi ghế, và như một ông bầu thực sự, ông ra hiệu về phía cánh cửa thông ra sảnh, khi Marjorie và George Harding bước vào.
Và Elliot dò xét vị hôn phu mới của Marjorie.
Tại Pompeii, anh chỉ thấy phía sau đầu của Harding. Và bây giờ khi đã được nhìn đầy đủ phía trước thì anh lại mơ hồ cảm thấy khó chịu. George Harding không quá hai lăm, hai sáu tuổi. Anh ta có vẻ ngoài tốt bụng, thẳng thắn và nhiệt tình. Anh ta hoàn toàn không khiến người khác ý thức được sự hiện diện của mình, và di chuyển giữa mọi người một cách tự nhiên như thể một con mèo luồn qua đám đồ trang trí trên tủ búp phê. Anh ta khá đẹp trai theo kiểu miền Nam châu Âu: mái tóc đen quăn trông có vẻ thô và xoắn, khuôn mặt rộng, và đôi mắt tối màu chỉ có một biểu cảm duy nhất. Đây chính là đặc điểm khiến Elliot cảm thấy khó dung hòa được với dáng vẻ một cậu học sinh nhiệt tình của anh ta. Có lẽ anh ta sẽ là người khách được chào đón ở bất cứ nơi nào, và anh ta biết rõ điều đó.
Ngay lúc ấy Harding nhìn thấy xác của Marcus Chesney đằng xa sau những cánh cửa xếp đang để mở, và dáng vẻ anh ta trở nên tràn đầy âu lo.
“Chúng ta có thể đóng những cánh cửa đó lại không?” anh ta hỏi, nắm lấy vai của Marjorie để sát vào vai mình. “Ý anh là, em không phiền chứ?”
Marjorie gỡ vai cô ra trong sự ngạc nhiên rõ ràng của Harding.
“Cũng khá ổn mà,” cô nói, tuy nhiên vẫn nhìn thẳng Elliot.
Elliot đóng những cánh cửa đó lại.
“Marjorie bảo rằng anh muốn gặp tôi,” Harding tiếp tục nói, nhìn quanh một cách thân thiện nhất có thể. Khuôn mặt anh ta trông khá mờ ảo. “Chỉ cần cho tôi biết những điều cần làm để giúp đỡ mọi người. Tôi chỉ có thể nói đây là một hành động thối tha tồi tệ, và… Ồ, anh biết đấy!”
(Bây giờ chúng ta đang nhìn Harding qua đôi mắt của Elliot, chứ không hẳn là bản chất thực sự của anh ta, và do đó sẽ không công bằng nếu nhấn mạnh ấn tượng xấu mà Elliot có vào câu nói thẳng thắn và những cử chỉ đơn giản mà Harding đã thực hiện. Với những người yêu thích anh ta, như thiếu tá Crow và sĩ quan Bostwick, lời nói của Harding nghe khá chân thành.)
Elliot chỉ vào một chiếc ghế và mời anh ngồi xuống. “Anh là Harding?”
“Đúng vậy,” người kia tán đồng, giờ đây anh ta trở nên thân thiện như một chú cún nhỏ lo lắng làm hài lòng người khác. “Marjorie nói anh muốn tất cả chúng tôi kể lại những chuyện đã xảy ra ở đây khi mà… chà, khi mà người bác đáng thương gặp chuyện.”
“Anh ấy còn muốn hơn thế nữa kìa,” giáo sư Ingram cười nhẹ. “Anh ấy nghi ngờ cậu hoặc Marjorie hoặc tôi…”
“Từ từ đã, thưa ông,” Elliot đột ngột nói. Anh quay sang hai người kia. “Mời ngồi.” Không khí trong căn phòng bỗng có chút không thoải mái. “Đúng, chúng tôi sẽ cần một bản lời khai, nhưng tôi muốn hỏi các bạn vài câu hỏi khác, và những câu trả lời có thể sẽ giá trị hơn bất kì lời khai nào. Mọi người biết rằng ông Chesney đã chuẩn bị một danh sách những câu hỏi cho mọi người về màn trình diễn của ông ấy chứ?”
Chính Marjorie là người trả lời, sau khi im lặng một chút. “Có, dĩ nhiên. Tôi đã nói với anh điều đó mà.”
“Nếu bây giờ các bạn được hỏi những câu hỏi giống như vậy, các bạn có thể trả lời chúng một cách chính xác được không?”
“Có, nhưng xem này,” Harding nói. “Tôi có thể làm tốt hơn như vậy nữa kìa, nếu anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi có một cuộn phim quay lại vụ việc.”
“Phim màu?”
Harding chớp mắt.
“Phim màu? Chúa ơi, không! Chỉ là loại bình thường thôi. Quay phim màu ở trong nhà, đặc biệt là trong điều kiện ánh sáng đó, sẽ…”
“Vậy thì tôi e rằng nó sẽ không giúp ích được chúng ta trong một số vấn đề,” Elliot nói. “Bây giờ cuộn phim đó đâu?”
“Tôi đã nhét nó vào trong chiếc máy quay đĩa có radio đằng đó khi mọi chuyện bắt đầu trở nên ồn ào.”
Anh ta có vẻ thất vọng với cách mà Elliot tiếp nhận tuyên bố của mình, như thể có một sự sụt giảm tinh thần đang lảng vảng đâu đó. Elliot đi đến chỗ chiếc máy hát và kéo nắp lên. Một hộp máy quay phim bằng da, nắp để mở và có máy quay ở bên trong, đang nằm trên chiếc đĩa có cảm giác hơi ngả màu xanh lá của máy quay đĩa. Phía sau anh là ba nhân chứng đang lúng túng ngồi trong những chiếc ghế, và đều đang nhìn vào anh. Anh có thể thấy hình ảnh phản chiếu của họ trong tấm kính của bức tranh treo trên bức tường phía trên máy quay đĩa. Anh cũng có thể thấy được (trong tấm kính) cái nhìn bối rối, dò hỏi mà thiếu tá Crow ném về phía sĩ quan Bostwick.
“Tôi có một danh sách ở đây,” Elliot giải thích, lấy miếng giấy ra khỏi cuốn sổ ghi chú của mình. “Những câu hỏi trong này tốt hơn bất kì câu hỏi nào mà tôi có thể hỏi mọi người, bởi vì chúng được thiết kế một cách rõ ràng để bảo vệ những điểm mấu chốt của vụ việc.”
“Những điểm nào?” Marjorie nhanh chóng hỏi.
“Đó là điều mà chúng tôi đang cố tìm ra. Tôi định lần lượt hỏi mỗi người trong các bạn những câu hỏi giống nhau, và tôi muốn mỗi người trả lời đầy đủ nhất có thể.”
Giáo sư Ingram nhướn đôi lông mày gần như vô hình của mình lên. “Thanh tra, anh không sợ rằng chúng tôi có thể dựng nên một câu chuyện sao?”
“Tôi khuyên ông không nên làm vậy, thưa ông. Và tôi không nghĩ ông phải làm vậy, bởi vì bác sĩ Chesney đã kể với tôi rằng các bạn đã mâu thuẫn với nhau ở tất cả mọi chỗ. Nếu các bạn trở lại thời điểm đó một lần nữa, tôi sẽ biết được chuyện đó. Vậy thì, bây giờ mọi người có thật sự nghĩ rằng mình có thể dùng lòng kiêu hãnh và trả lời một cách hoàn toàn chính xác những câu hỏi này không?”
“Có,” giáo sư Ingram nói với một nụ cười tò mò.
“Có!” Marjorie nói một cách mạnh mẽ.
“Tôi không chắc,” Harding nói. “Tôi quan tâm đến việc quay hình hơn là cẩn thận quan sát chi tiết. Nhưng tất cả cũng như nhau thôi, tôi nghĩ thế, có. Trong công việc chúng tôi cần phải để mắt đến…”
“Công việc của anh là gì, anh Harding?”
“Tôi là một nhà nghiên cứu hóa học,” Harding đáp, thẳng thắn như thể anh ta đang thốt ra một thách thức lớn lao gì đó. “Nhưng đừng bận tâm. Tiếp tục đi.”
Elliot đóng nắp máy quay đĩa lại và trải quyển sổ ghi chú của mình lên trên nó. Như thể một nhạc trưởng đã nhấc chiếc gậy chỉ huy lên, một bánh răng đã bắt đầu quay, một tấm màn đã kéo lên để lộ ra ánh sáng. Trong tâm can và linh hồn mình, Elliot biết rằng danh sách câu hỏi này chứa tất cả những manh mối dẫn đến sự thật mà anh cần. Sự khôn khéo ở đây không chỉ là nắm bắt ý nghĩa của câu trả lời, mà còn là nắm bắt được ý nghĩa thật sự của câu hỏi.
“Câu hỏi đầu tiên,” anh nói, và có một tiếng cót két sắc nét phát ra từ những chiếc ghế chứa các vị thính giả đang gắng sức chuẩn bị tinh thần.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vụ Án Viên Nhộng Xanh
John Dickson Carr
Vụ Án Viên Nhộng Xanh - John Dickson Carr
https://isach.info/story.php?story=vu_an_vien_nhong_xanh__john_dickson_carr