Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vô Lại Và Quyến Rũ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 5
S
uýt chút nữa chàng giẫm phải nàng. Vì một lý do điên khùng nào đó tiểu thư Trent không chạy xuôi xuống phố mà lại quay lại nhà chàng.
“Quỷ tha ma bắt thằng hỗn láo!” nàng hét lên, tiến về phía cửa. “Ta sẽ bẻ gãy mũi hắn. Đầu tiên là tên gác cổng, giờ đến cô hầu của ta - và tên xà ích. Như vậy là quá đủ rồi.”
Dain chặn đường nàng, thân hình hộ pháp của chàng chắn hết lối vào. “Ồ không, cô không làm thế được đâu. Tôi không biết và cũng không cần biết cô giở trò gì…”
“Trò gì hả?” Nàng giật lui, tay chống nạnh và giận dữ nhìn lên. Chí ít là có vẻ như mắt nàng lóe lên giận dữ. Thật khó mà nói điều gì đang diễn ra dưới cái mũ vành rộng và trong ánh sáng yếu ớt như vậy.
Mặt trời chưa lặn hẳn, nhưng những đám mây xám khổng lồ đang chầm chậm đưa Paris vào một không khí u ám nặng nề. Có tiếng sấm đì đùng xa xa.
“Ta giở trò?” nàng lặp lại. “Là tên đầy tớ ăn hiếp người của ngài đấy, ta nghĩ hắn cư xử y như tên chủ của hắn - trút giận lên đầu người vô tội. Rõ ràng hắn nghĩ là buồn cười lắm khi dọa cho tên đánh xe - với cô hầu gái của ta trong xe - phải bỏ chạy - và để ta phải cuốc bộ, sau khi đã đánh cắp chiếc ô của ta.”
Nàng quay gót bỏ đi.
Nếu Dain hiểu không lầm cái bài diễn văn này, thì Herbert đã dọa cho cô hầu gái của cô ta, cùng với cái cỗ xe mà cô ta thuê đưa mình đến đây, bỏ đi mất.
Cơn giông đang ập đến, mà Herbert thì đã lấy mất chiếc ô của nàng, và việc kiếm được một cỗ xe trống vào giờ này, với thời tiết xấu như thế gần như là bất khả thi.
Dain mỉm cười. “Thôi, adieu(29), tiểu thư Trent,” chàng nói. “Tản bộ về nhà vui vẻ nhé.”
“Adieu, Hầu tước Dain,” nàng đáp mà không thèm ngoái đầu lại. “Qua đêm vui vẻ với mấy con bò cái của ngài nhé.”
Bò cái?
Cô ta chỉ cố chọc tức mình thôi mà, Dain tự nhủ. Chỉ là một cố gắng đáng thương để gài mình thôi. Để bụng những lời ấy tức là thừa nhận mình bị châm chích. Chàng tự nhủ hãy cười to và quay lại với… mấy con bò cái của mình.
Chàng sải bước giận dữ đến bên cạnh nàng. “Không biết đây là đức tính đoan trang hay là thói đố kỵ ấy nhỉ?” chàng hỏi. “Công việc của họ xúc phạm đến cô - hay chỉ vì họ được trời phú cho thân hình đẹp đẽ hơn cô?”
Nàng vẫn tiếp tục bước. “Khi Bertie nói cho tôi biết ngài trả bao nhiêu tiền, tôi nghĩ chắc là do những dịch vụ của họ đắt đỏ quá mà thôi,” nàng nói. “Tuy nhiên bây giờ tôi thấy là mình sai. Rõ ràng ngài trả cho số lượng.”
“Có lẽ cái giá đó cắt cổ thật,” chàng độp lại, trong khi hai tay chỉ chực muốn lay mạnh nàng. “Nhưng mà, tôi không khôn lanh kỳ kèo giá cả giỏi như cô rồi. Có lẽ trong tương lai, cô sẽ muốn giúp tôi tiến hành các vụ thương thảo chăng. Nếu vậy, tôi phải miêu tả những yêu cầu của mình rồi. Tôi thích…”
“Ngài thích loại gái to lớn, đẫy đà và ngu ngốc,” nàng nói.
“Trí tuệ thì chẳng có liên quan gì ở đây,” chàng nói, cố nén sự thôi thúc mãnh liệt được giật phăng cái mũ rộng vành khỏi đầu nàng và giẫm nát nó. “Tôi không thuê họ về để tranh luận thuyết siêu hình. Nhưng vì cô đã biết được tôi thích loại gái nhìn như thế nào, tôi sẽ giải thích ngay cho cô biết tôi thích họ làm gì cho tôi.”
“Tôi biết ngài thích họ cởi quần áo ngài ra,” nàng nói. “Hay có lẽ là mặc quần áo vào cho ngài. Lúc đó thật khó mà phân biệt được là họ đang bắt đầu hay đang kết thúc màn trình diễn nữa.”
“Tôi thích cả hai,” chàng nghiến răng nói. “Và giữa cuộc trình diễn, tôi thích họ…”
“Tôi xin gợi ý rằng ngay lúc này ngài tự gài nút quần mình lại thì hơn,” nàng nói. “Quần của ngài sắp sửa tụt thành một đống khó coi phía trên đôi ủng của ngài kìa.”
Cho đến lúc này Dain mới nhận ra tình trạng ăn mặc - hay đúng hơn không mặc gì - của mình. Giờ thì chàng thấy ống tay áo đang phấp phới đập vào cổ tay, còn thân áo phần phật tung bay trong cơn gió dữ.
Dù có trong từ điển của Dain nhưng những từ “giản dị” và “e thẹn” thực chẳng có liên quan gì đến chàng cả. Mặt khác, không như tính cách của mình, trang phục của chàng luôn luôn comme il faut(30). Chưa kể chàng lại đang diễu hành qua những con đường của thành phố ăn mặc chải chuốt nhất thế giới.
Hơi nóng xộc lên tận cổ chàng. “Xin cảm ơn tiểu thư Trent,” chàng bình tĩnh trả lời, “vì đã nhắc tôi.” Rồi, vẫn bình tĩnh như thế, vẫn sánh bước cạnh nàng, chàng cởi nút quần ra, nhét áo vào quần, và khoan khoái gài nút quần lại.
Tiểu thư Trent phát ra tiếng nấc nhẹ.
Dain liếc xéo nàng. Chiếc mũ rộng vành và đêm tối đang lan nhanh làm chàng không thể đoan chắc, nhưng chàng nghĩ mặt nàng đang ửng đỏ.
“Muốn xỉu chăng thưa tiểu thư Trent?” chàng hỏi. “Có phải vì thế mà cô đi lố qua nơi mà đáng nhẽ ra cô phải rẽ vào?”
Nàng dừng lại. “Tôi lỡ bước,” nàng lầm bầm, “vì tôi không biết phải rẽ vào đó.”
Chàng cười. “Cô không biết đường về nhà.”
Nàng lại chuyển bước, đi về hướng con đường mà chàng vừa chỉ. “Tôi sẽ mò ra được.”
Chàng đi theo nàng tới góc đường. “Cô cứ đơn giản là bước ngược lại lúc đến, trong đêm tối mịt mùng, để về nhà em mình à - cho dù cô hoàn toàn không biết đường. Cô khá là ngốc, nhỉ?”
“Tôi đồng ý là trời đang tối dần, nhưng không phải là tốt mịt mùng,” nàng nói. “Mà dù sao đi nữa, tôi đâu có đi một mình, có một người đàn ông đáng sợ nhất thành Paris đi theo tháp tùng thì chẳng ngốc chút nào. Ngài thật là nghĩa hiệp đấy, Dain. Thật ra, ngài cũng khá ngọt ngào.” Nàng dừng bước tại một con đường hẹp. “À, tôi đang định hướng đây. Phải con đường này dẫn ra đường Rue de Provence không vậy?”
“Cô nói cái gì?” chàng hạ giọng một cách đáng ngại.
“Tôi nói, ‘Đường này dẫn ra…’”
“Ngọt ngào,” chàng vừa nói vừa đi theo nàng tới góc đường.
“Vâng, nó kia rồi.” Nàng bước nhanh hơn. “Tôi nhận ra cái cột đèn.”
Nếu nàng mà là đàn ông, đảm bảo chàng sẽ đập cái sọ của nàng vào cột đèn cho chúng làm quen với nhau.
Dain nhận ra hai tay mình đang siết chặt thành nắm đấm. Chàng bước chậm lại và tự bắt mình đi về nhà. Về ngay. Cả đời chàng chưa bao giờ hạ cẳng tay với phụ nữ. Cái lối hành xử ấy phô ra không chỉ sự thiếu tự chủ đê tiện mà còn cả sự hèn nhát nữa. Chỉ có những kẻ hèn mới sử dụng vũ khí chết người để chống lại người không có vũ khí.
“Có vẻ như cô sẽ không gặp nguy hiểm nào khi mải miết lang thang trên mọi nẻo đường của Paris và chọc cho đám đông nổi loạn,” chàng gằn giọng. “Tôi nghĩ tôi hoàn toàn ý thức được rằng nên để cho cô hoàn thành chuyến đi một mình vậy.”
Nàng dừng bước, quay lại và mỉm cười. “Tôi hiểu mà. Đường Rue de Provence vào giờ này thường rất đông, và một người bạn nào đó của ngài sẽ trông thấy ngài mất. Tốt nhất là tránh xa ra. Tôi hứa sẽ không hở ra một lời nào về sự ga lăng của ngài.”
Chàng tự nhủ hãy cười to mà bỏ đi. Chàng đã làm thế cả nghìn lần trước đây, và chàng biết đó là một trong những cách thoát thân hiệu quả nhất. Dain có cười vào mặt ai thì người đó cũng chẳng thể làm gì được. Trước đây chàng đã từng bị đâm chém dã man hơn nhiều. Chuyện lần này chỉ là… chuyện ruồi bu.
Ấy vậy mà, chàng vẫn chẳng thể cười nổi, cũng không thể nào quay lưng lại với nàng.
Nàng đã biến mất tăm sau khúc quanh.
Chàng chạy bổ theo và túm lấy tay nàng, chặn nàng ngay tại chỗ. “Cô ngưng ngay miệng lưỡi liếng thoắng của cô lại và nghe tôi nói,” chàng nói giọng đều đều. “Tôi không phải là một trong những tên vớ vẩn thuộc giới Thượng lưu của cô, chịu để một con ranh rẻ tiền luôn nghĩ mình thông minh tuyệt đỉnh châm chọc. Tôi cóc quan tâm người ta thấy gì, nghĩ gì hay nói gì. Tôi không nghĩa hiệp đâu, thưa cô Trent, và tôi cũng chẳng ngọt ngào, đồ láo xược đáng chết!”
“Còn tôi không phải một trong những con bò cái ngu xuẩn của ngài!” nàng đốp lại. “Tôi không nhận tiền để làm những gì ngài muốn và không luật lệ nào trên trái đất này buộc tôi làm thế. Tôi nói cái gì tôi thích, và lúc này đây, tôi vui sướng cực độ khi chọc giận ngài. Bởi vì chính xác là tôi cũng đang tức điên lên đây. Ngài đã phá hỏng cả buổi tối của tôi. Giờ tôi không muốn gì hơn là phá hoại buổi tối của ngài, đồ cục súc, tàn bạo, ích kỷ, hư hỏng.”
Nàng đá vào mắt cá chân chàng.
Chàng kinh ngạc đến mức thả tay nàng ra.
Chàng nhìn chằm chặp vào đôi chân mang giày nhỏ nhắn của nàng. “Trời ạ, cô nghĩ là cô có thể làm tôi đau với cái thứ ấy à?” Chàng phá ra cười. “Cô có điên không đấy, Jess?”
“Đồ khốn nát rượu!” nàng thét lên. “Sao ngươi dám?” Nàng lôi tuột chiếc nón rộng vành xuống và quất nó vào ngực chàng.
“Ta không cho phép ngươi gọi tên tục của ta.” Nàng lại quất vào chàng. “Và ta không phải là con ranh rẻ tiền, đồ đầu bò đầu bướu!” Bộp. Bộp. Bộp.
Dain nhìn xuống và cực kỳ hoang mang. Chàng thấy một cô gái bé xíu mong manh đang cố gắng, rõ ràng là thế, đả thương chàng bằng một nhúm phục trang phụ nữ.
Có vẻ như nàng hoàn toàn điên tiết. Vừa cầm cái mũ lố bịch của mình chọc chọc vào ngực chàng, nàng vừa ra rả về nào là buổi tiệc gì đó, nào là bức tranh của ai đó và phu nhân Beaumont, nào là chàng đã phá hỏng mọi thứ như thế nào, và nào là chàng sẽ phải hối tiếc, bởi vì nàng cóc cần quan tâm tới Bertie nữa, đối với mọi người thì hắn thực chẳng có tích sự gì, và nào là nàng sẽ quay về Anh quốc ngay lập tức và mở một cửa tiệm và sẽ tự bán đấu giá bức thánh họa được mười nghìn bảng, và nào là nàng hy vọng khi đó Dain sẽ chết nghẹn.
Dain không chắc là mình sẽ chết nghẹn vì cái gì, trừ phi chết vì cười, vì chàng biết rõ mình chưa bao giờ chứng kiến một cảnh tượng nào hài hước như cái cảnh tiểu thư Trent trong cơn giận dữ.
Đôi má nàng ửng hồng, cặp mắt nàng loé tia ánh bạc, và suối tóc đen mượt mà của nàng bồng bềnh trên vai.
Suối tóc ấy đen nhánh, đen như màu tóc của chàng. Nhưng lại khác. Tóc của chàng dày cộm, thô ráp và xoắn tít. Tóc của nàng là một mảng lụa đen dợn sóng.
Vài lọn tóc bung ra khỏi kẹp và đung đưa khiêu khích trước ngực nàng.
Đến đây thì chàng bắt đầu lạc trí.
Chiếc áo choàng màu táo xanh của nàng được gài cúc đến tận chiếc cổ trắng ngần. Cúc áo gài khít khao, làm tôn lên đường cong bầu ngực thiếu nữ.
Nếu so với, chẳng hạn như, với thân hình phốp pháp của Denise, thì tiểu thư Trent chẳng là gì cả. Tuy nhiên, vì hài hòa cân đối với khung xương mảnh mai nhỏ nhắn và một vòng eo thắt đáy lưng ong nên đường cong nữ tính ấy nổi bật lên thật đầy đặn.
Hầu tước Dain bắt đầu thấy ngứa ngáy chân tay, và một luồng hơi nóng như con rắn bỗng khuấy đảo lồng lộn trong bụng chàng.
Chàng thấy khó chịu với cái mũ rộng vành đang cù vào ngực mình. Chàng giật lấy nó, vò nát và ném xuống đất. “Đủ rồi,” chàng nói. “Cô bắt đầu làm tôi khó chịu rồi đấy.”
“Làm ngài khó chịu?” nàng la lên. “Khó chịu? Tôi sẽ làm ngài khó chịu, đồ đầu bò kiêu căng.” Đoạn nàng lùi lại, nắm chặt tay, thụi ngay một quả vào giữa ức chàng.
Quả là một cú đấm rắn và mạnh, và nếu như nàng đấm vào một gã nào đấy nhỏ con hơn Dain thì tên ấy hẳn sẽ lảo đảo.
Dain thì chẳng cảm thấy gì cả. Tác động của cú đấm lên người chàng cũng giống như mấy hạt mưa lười biếng đang nhỏ giọt lên đầu chàng mà thôi.
Nhưng chàng thấy nàng nhăn mặt khi giật tay lại, và chàng hiểu là nàng đã tự làm mình đau, điều đó khiến chàng chỉ muốn rống lên đau đớn. Chàng chộp lấp tay nàng, rồi lật đật bỏ xuống, vì sợ sẽ vô tình làm nát tay nàng mất.
“Quỷ tha ma bắt cô đi,” chàng gầm lên. “Tại sao cô không để tôi yên, hả cái cô thổ tả!”
Một con chó hoang đang khịt mũi gần cái cột đèn vội sủa lên ẳng ẳng và lỉnh đi mất.
Tiểu thư Trent chẳng hề chớp mắt. Nàng chỉ đứng đấy nhìn chăm chăm chỗ mình vừa đấm vào, vẻ mặt hờn dỗi bướng bỉnh như thể đang chờ đợi điều gì đấy.
Chàng không biết đấy là gì. Tất cả những gì chàng biết - mà chàng cũng chẳng hiểu vì sao mình biết, nhưng nó rất rõ ràng và hiển hiện như cơn dông đang cuồn cuộn và gầm rú tiến về phía họ - là nàng chưa có được điều mình muốn và nàng sẽ không đi khi chưa đạt được nó.
“Cô muốn cái chó chết gì?” chàng quát lên. “Cô có vấn đề quái gì thế hử?”
Nàng không trả lời.
Mưa rơi lộp bộp trên vỉa hè. Những giọt nước li ti lấp lánh trên tóc nàng và phủ mờ đôi má ửng hồng. Một giọt mưa trượt dài theo sống mũi nàng xuống tận khoé môi.
“Chết tiệt,” chàng nói.
Và rồi chàng chẳng cần quan tâm rằng mình có đập bể hay giẫm nát cái gì không nữa. Chàng vươn tay ra, vòng đôi tay khổng lồ của mình quanh eo nàng và nhấc nàng lên cho đến khi khuôn mặt ướt át hờn dỗi của nàng ngang với mặt chàng. Và cũng ngay khoảnh khắc ấy, trước khi nàng kịp thét lên, thì chàng đã siết chặt đôi môi dày gợi cảm của mình vào môi nàng.
Mọi thiên đường đều mở ra, rồi dòng thác lũ tràn về.
Trên đầu chàng cơn mưa đang dội xuống, trên vai và ngực chàng đôi nắm tay nhỏ nhắn mang găng đang bôm bốp đập vào.
Chàng chẳng hề bận tâm đến những điều ấy. Chàng là Dain, là Beelzebub.
Chàng không sợ bất cứ cơn thịnh nộ nào, dù là của Thiên nhiên hay của xã hội loài người. Sự căm phẫn của tiểu thư Trent hiển nhiên chàng không hề e ngại.
Ngọt ngào ư? Chàng là con heo trác táng đáng kinh tởm, và nếu nàng nghĩ nàng có thể thoát khỏi tay chàng chỉ với một cái hôn vội từ bờ môi ô uế của chàng, thì nàng phải suy nghĩ lại.
Không có gì ngọt ngào hay nghĩa hiệp trong nụ hôn của chàng. Đấy chỉ là một cú tấn công đanh thép, sắc bén, không khoan nhượng, đẩy đầu nàng ngửa ra sau.
Trong một phút hoảng sợ, chàng tưởng mình đã bẻ gãy cổ nàng.
Nhưng nàng chẳng thể chết, vì nàng vẫn đang vặn vẹo uốn éo và đập vào chàng. Chàng siết chặt một tay quanh eo nàng và đưa tay kia lên giữ cứng lấy đầu nàng.
Ngay lập tức nàng ngưng uốn éo và va đập. Trong khoảnh khắc ấy, đôi môi đang bị khóa chặt của nàng bỗng đột ngột đầu hàng sự tấn công của chàng, làm cho chàng chao đảo ngã người về sau, tựa vào cột đèn.
Đôi tay nàng trói quanh cổ chàng, lạ lẫm.
Madonna in cielo.(31)
Ôi Đức mẹ dịu dàng của Chúa, cô gái điên rồ này đang hôn lại chàng.
Đôi môi nàng cuồng nhiệt siết lấy môi chàng, đôi môi mềm mại ấm nóng tươi mới như cơn mưa mùa xuân. Nàng thơm mùi xà phòng - xà phòng hoa cúc - và mùi len ướt và mùi Đàn bà.
Đôi chân chàng loạng choạng.
Chàng dựa lưng vào cột đèn và nới lỏng dần vòng tay đang sát sao, vì những thớ thịt của chàng đang dần nhũn ra như nhựa mủ. Vậy mà nàng vẫn đeo lấy chàng, cả thân hình nhỏ nhắn với những đường cong ngọt ngào đang từ từ chuồi dọc khỏi người chàng cho đến khi chân nàng chạm xuống vỉa hè. Vậy mà nàng vẫn không rời môi khỏi chàng. Nụ hôn của nàng vừa ngọt ngào vừa ngây thơ cháy bỏng ngần nào, thì nụ hôn của chàng vừa bạo liệt vừa tham lam chiếm hữu ngần ấy.
Chàng tan chảy ra dưới niềm đam mê trinh khiết như một đụn muối dưới mưa.
Bao năm tháng qua kể từ ngày cha chàng tống khứ chàng đến Eton, không có một người phụ nữ nào làm điều gì cho chàng hoặc vì chàng cho đến khi chàng đặt tiền vào tay họ. Hoặc - như trong vụ chàng sai lầm theo đuổi một tiểu thư hơn tám năm trước - trừ phi chàng ký vào cam kết trao tặng thể xác, linh hồn và của cải của mình vào tay cô ta.
Tiểu thư Trent đang bám lấy chàng như thể cả cuộc đời nàng phụ thuộc vào đấy, và hôn chàng như thể cả thế giới sẽ vỡ tung nếu nàng ngừng hôn, mà không có một điều kiện “cho đến khi” hay “trừ phi” nào trong đấy.
Vừa hoang mang vừa cháy bỏng, chàng run rẩy đưa bàn tay to lớn của mình ra sau lưng nàng và những ngón tay lập cập của chàng siết lấy vòng eo thanh mảnh. Trước đấy chàng chưa từng nâng niu một vật thể nào như nàng - thật ngọt ngào thanh mảnh với những đường cong uyển chuyển đến mê hồn. Ngực chàng đau đớn thắt lại và chàng chỉ muốn bật khóc.
Ti ho sognata.
Tôi đã mơ về em.
Ti ho desiderata tra le mie braccia dal primo momento che ti ho visto.
Tôi đã muốn có em trong vòng tay ngay lần đầu tiên tôi gặp em.
Chàng đứng đấy, buông xuôi dưới cơn mưa tầm tã, hoàn toàn bất lực không điều khiển được đôi môi tham lam và hai cánh tay đang vồ vập của mình, khi từ trong sâu thẳm, trái tim chàng đập dồn lên một sự thật đau đớn.
Ho bisogno di te.
Tôi cần em.
Câu nói cuối cùng như một sự sỉ nhục tàn khốc mà ngay cả Đấng toàn năng ngày thường thờ ơ thế kia cũng không thể bỏ qua được, thế là một ánh chớp xé toạc màn đêm, ngay sau đấy đánh sầm xuống rung chuyển cả vệ đường.
Nàng giật nảy người và nhảy bổ ra sau, lấy tay vả vào miệng mình.
“Jess,” chàng nói, cố vươn tay ra để kéo nàng lại. “Cara(32), ta…”
“Ôi Chúa ơi, không!” Nàng gạt vội mớ tóc ướt khỏi mặt. “Đồ khốn khiếp, Dain.” Nói đoạn nàng quay lưng bỏ chạy.
Jessica Trent là một cô gái biết đối diện với sự thật, và lúc này đây, khi toàn thân ướt đẫm, chân bước lên bậc tam cấp dẫn vào căn hộ của em trai, nàng lại đang đối diện với những sự thật ấy.
Thứ nhất, chưa gì nàng đã nhảy bổ đi tìm Dain.
Thứ hai, nàng đã rơi vào trạng thái đau khổ trầm trọng, liền sau đó là ghen tuông phẫn uất, vì nàng thấy hai người phụ nữ ngồi trong lòng Dain.
Thứ ba, nàng đã suýt nữa bật khóc khi chàng nói năng khinh thị về sắc vóc của nàng và gọi nàng là “con ranh rẻ tiền”.
Thứ tư, nàng đã khiêu khích chàng cưỡng bức mình.
Thứ năm, thiếu chút nữa nàng đã làm cho chàng nghẹt thở mà chết, khiến cho vụ cưỡng bức ấy tiếp diễn.
Thứ sáu, nàng chỉ rời chàng ra khi tia sét ấy đánh xuống.
Đến khi bước lên tới cửa căn hộ, nàng thực sự muốn đập đầu vào cửa cho xong.
“Đồ ngu, ngu, ngu,” nàng lẩm bẩm, tay dộng cửa rầm rầm.
Withers ra mở cửa. Gã há hốc mồm.
“Withers,” nàng nói, “ta đã làm ngươi thất vọng.” Nàng sải bước vào nhà. “Flora đâu?”
“Ôi trời ơi.” Withers trông lúng túng thảm thương.
“À, vậy ra nó chưa trở về. Ta chẳng ngạc nhiên chút nào cả.” Jessica đi về phía phòng bà nội. “Nói thực, nếu đứa hầu gái tội nghiệp của ta bảo tên đánh xe đến thẳng Calais và đi thuyền vượt qua eo biển Manche, thì ta cũng chẳng hề trách cứ nó.” Nàng khẽ gõ cửa phòng Genevieve.
Phu nhân Genevieve mở cửa, chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, rồi quay sang bảo Withers, “Tiểu thư Trent cần phải tắm nước nóng. Kêu người chuẩn bị đi, vui lòng nhanh lên cho.”
Bà cầm tay Jessica dẫn vào phòng, đặt nàng ngồi xuống và cởi đôi giày sũng nước của nàng ra.
“Con sẽ đi dự tiệc,” Jessica nói, tay mân mê móc khóa của chiếc áo choàng. “Dain có thể đem con ra làm trò cười nếu hắn thích, nhưng hắn sẽ không thể làm hỏng buổi tối của con. Con không quan tâm liệu cả cái thành Paris này có thấy không. Hắn mới phải là kẻ phải xấu hổ - hắn gần như tồng ngồng chạy ngoài phố. Và khi con nhắc hắn rằng hắn đang gần như lõa thể, bà nghĩ xem hắn đã làm gì?”
“Cháu yêu, ta chẳng thể tưởng tượng ra.” Genevieve nhanh tay cởi đôi vớ lụa khỏi chân nàng.
Jessica thuật lại cho bà nghe cái cảnh cởi nút quần khoan khoái ấy.
Genevieve bật ra một tiếng cười nghe như đang ho.
Jessica cau mặt nhìn bà. “Làm mặt nghiêm lúc ấy khó lắm - nhưng không phải là phần khó nhất. Phần khó nhất là…” Nàng thở dài. “Ôi Genevieve ơi. Hắn thật đáng yêu. Con muốn hôn hắn. Lên chiếc mũi to đùng xinh đẹp của hắn. Và hôn khắp những nơi khác nữa. Thật là thảm hại. Con đã quyết là sẽ không nổi giận, nhưng con lại nổi giận. Và thế là con đập hắn và đập hắn cho đến khi hắn hôn con. Và con vẫn đập hắn cho đến khi hắn hôn con thật sự. Và con phải nói với bà, dù nói ra thì thật xấu hổ chết đi được, rằng nếu bọn con không bị sét đánh trúng - hoặc sém trúng - thì con hẳn đã bị chiếm đoạt. Ngay bên cột đèn. Trên đường Rue de Provence. Và điều kinh khủng là” - nàng rên lên - “con ước gì mình đã được chiếm đoạt.”
“Ta biết,” Genevieve dỗ dành. “Cháu yêu à, tin ta đi, ta biết mà.” Bà lột hết phần quần áo còn lại trên người nàng - Jessica lúc này chẳng thể làm được gì ngoài việc lẩm bẩm và trơ mắt vô hồn nhìn vào bàn ghế xung quanh - bà quấn nàng vào một cái áo khoác bông, ấn nàng vào chiếc ghế cạnh lò sưởi và kêu một ly rượu mạnh.
Khoảng nửa tiếng sau khi Jessica bỏ chạy, Hầu tước Dain ướt như chuột lột, tay nắm chặt chiếc mũ rộng vành rách bươm, sải từng bước dài qua cánh cửa mà tên Herbert đang run lập cập mở ra cho chàng. Chàng Hầu tước không thèm nhìn hắn, đi qua sảnh, lên cầu thang, qua một sảnh khác để đến phòng ngủ của mình. Chàng quẳng chiếc mũ lên ghế, trút bỏ bộ quần áo ướt sũng, lau khô người, thay một bộ áo quần mới, và lại vui vẻ với những vị khách của mình.
Không một ai, kể cả đám gái điếm, lại cả gan hay say xỉn đến mức dám vặn vẹo chuyện chàng đã đi đâu hay đã làm gì. Dain hiếm khi đếm xỉa đến chuyện giải thích việc mình làm. Chàng chẳng cần phải giải thích cho ai cả.
Chàng chỉ nói với bọn họ là mình thấy đói và muốn đi ra ngoài ăn, và mọi người thích làm gì tùy ý. Trừ Trent, người lúc này chẳng làm được gì ngoài việc ngáy - mà hắn ngáy như sấm rền - cả bọn còn lại đi cùng Dain đến Cung điện Hoàng Gia. Sau đấy họ đến tiệm Vingt-Huit, nhưng rồi phát hiện ra hôm nay nơi ấy đóng cửa. Vì chẳng có nơi nào khác cung cấp đầy đủ các thể loại giải trí như ở tiệm Vingt-Huit nên cả bọn tách ra thành từng nhóm nhỏ, mỗi nhóm đi tìm một nơi giải trí riêng. Dain đi đánh bạc với hai... con bò cái của mình và với Vawtry cùng con bò cái của hắn.
Đến ba giờ sáng, Dain bỏ về một mình, lang thang khắp các nẻo đường.
Bước chân chàng đưa chàng đến nhà phu nhân Vraisses, vừa lúc khách khứa đang chuẩn bị ra về.
Chàng đứng dưới gốc cây, cách xa tầm rọi yếu ớt của một ngọn đèn đường đơn độc, và ngắm.
Chàng chôn chân ở đấy gần hai mươi phút cho đến khi thấy Esmond bước ra, dìu Jessica Trent trên tay. Bọn họ cười cười nói nói.
Nàng không đội chiếc mũ rộng vành diêm dúa, nhưng cách làm tóc điên rồ của nàng lại còn diêm dúa hơn. Nơ buộc và khăn quấn lấp lánh dựng lên từ đỉnh đầu nàng, từ đám nơ và khăn đó ve vẩy những châu ngọc và lông vũ. Kiểu tóc ấy, theo Dain, thật là ngớ ngẩn.
Đó là lý do vì sao chàng chỉ muốn giật bỏ hết các loại ngọc ngà lông lá kim kẹp ấy... và chiêm ngưỡng suối lụa đen bồng bềnh trên vai nàng... đôi vai trắng nõn long lanh dưới ngọn đèn đường.
Mà quá nhiều thứ nõn nà long lanh, chàng lộn ruột quan sát. Hai ống tay áo phồng to như bong bóng trên chiếc váy dạ hội của nàng, nhưng lại không có vai áo. Hai ống tay từ bàn tay lưng chừng đến khuỷu tay nàng, kín đáo che đậy từ đấy xuống dưới - và để những thứ đáng lý ra phải được che đậy lại được phô bày hết ra, mời gọi cặp mắt của lũ chó săn khát mồi thành Paris.
Bất cứ người đàn ông nào trong buổi tiệc cũng đã được săm soi, rất sung sướng và ở tầm gần, cái đường cong nõn nà ấy.
Trong khi đó thì Dain, đúng như hình ảnh Hoàng tử Bóng đêm mà mọi người thường gán cho chàng, lại đứng rình rập ngoài cửa sổ.
Lúc này đây, chàng không cảm thấy điều đó có gì xấu xa. Nếu buộc phải thổ lộ cái sự thật nhục nhã này, thì ấy là chàng chỉ thấy mình như một thằng bé ăn xin đói khát đang gí mũi vào cửa sổ một tiệm bánh ngọt.
Chàng ngắm nàng bước lên cỗ xe. Cánh cửa đóng lại và cỗ xe ì ạch mất dạng.
Dẫu chẳng có ai ở cạnh để nghe hay để thấy, chàng vẫn chỉ dám cười thầm. Tối nay chàng đã cười quá nhiều rồi nhưng trong thâm tâm, chàng vẫn không thấy sự thật ấy có gì đáng cười.
Chàng đã biết nàng rất phiền toái - nhất định là phiền toái, như tất cả những tiểu thư danh giá khác.
Biết bao lần chàng đã nói với đám chiến hữu, “Vợ hay người tình đều là một giuộc. Một khi anh để cho một phụ nữ - dù lăng loàn hay đức hạnh - trói buộc cuộc đời anh, thì anh sẽ trở thành chủ nhân của một điền cư phiền nhiễu, nơi mà bọn tá điền suốt ngày làm loạn và anh phải mãi mãi dốc vào đó biết bao tiền của và nhân lực. Tất cả chỉ để đổi lấy một đặc ân thi thoảng - được ban xá khi cô ta thấy hứng - thứ đặc ân mà anh có thể đạt được với bất cứ ả đứng đường nào mà chỉ cần mất vài silinh.”
Chàng muốn nàng, đúng, nhưng đây chẳng phải lần đầu tiên trong đời chàng bị loại phụ nữ không chấp nhận được ấy làm cho động cỡn lên. Chàng động cỡn, nhưng chàng luôn ý thức được cái bẫy sình lầy mà loại phụ nữ đấy cố bẫy chàng vào - bởi vì họ được sinh ra và nuôi dưỡng chỉ với mục đích ấy.
Và sự thật chết dẫm là, chàng đã đâm đầu vào cái bẫy ấy, nhưng bằng cách nào đó lại huyễn hoặc bản thân rằng mình không sập bẫy - hoặc đã bị dính đi nữa thì cũng chẳng có gì chàng phải e sợ, vì đến giờ vẫn chưa có hố nào đủ sâu, chưa có bãi sình nào đủ quánh để có thể dìm chết được chàng.
Thế thì cái gì đang dìm mày thế kia? chàng tự hỏi. Cái thế lực phi thường nào đã lôi mày tới đây, để ngu xuẩn đứng nhìn, như con chó con bị ánh trăng mê hoặc, vào căn nhà kia, vì nàng ta đang ở trong đó? Và sợi xích nào đã cùm chân mày ở đây, chỉ mong chờ được thấy nàng một thoáng?
Một cái vuốt ve. Một nụ hôn.
Loạn rồi, chàng tự nhủ.
Đúng vậy, nhưng đấy là sự thật, và chàng căm ghét điều này và căm ghét nàng vì đã làm cho điều này biến thành sự thật.
Đáng ra chàng phải lôi cổ nàng ra khỏi cỗ xe, chàng nghĩ, và giằng mấy cái thứ đàn bà lòe loẹt trên đầu nàng xuống, và chiếm đoạt thứ mà chàng muốn chiếm đoạt, và bỏ đi, cười to, như con quái vật vô lương tâm trong người chàng.
Ai, cái gì đã ngăn chàng? Thời kỳ trước Cách mạng, hằng hà sa số bọn quý tộc thối nát đã làm điều tương tự. Ngay cả ngày nay, ai sẽ trách chàng? Mọi người đều biết chàng là ai. Họ sẽ bảo đấy là lỗi của nàng, dám giẫm vào lối đi chàng. Luật pháp sẽ không rửa nhục cho nàng. Bertie Trent sẽ là người hứng chịu... hắn sẽ phải đứng đối diện với chàng, cách chàng hai mươi bước chân và đấu súng.
Miệng nhếch một nụ cười tàn nhẫn, Dain dời bước khỏi cột đèn ủ rũ và thong dong thả bộ xuống phố. Mắc bẫy đấy, nhưng trước đây cũng từng mắc bẫy rồi, chàng tự bảo mình. Cũng đã từng đứng ở ngoài rồi, đau đớn và đơn độc vì không được bước vào. Nhưng cuối cùng, như mọi khi, Dain đã thắng. Chàng đã làm cho bọn từng hành hạ chàng thời học sinh phải tôn trọng và ghen tỵ với mình. Chàng đã trả lại cho ông bố gấp mười lần sự đau đớn và sỉ nhục mà chàng phải gánh. Chàng đã trở thành cơn ác mộng tồi tệ nhất từ địa ngục cho lão già ấy trong cõi đời này, và chàng mong đó sẽ là nỗi dằn vặt cay đắng nhất cho hết thảy những kiếp sau của lão.
Ngay cả với Susannah, người đã dắt mũi chàng trong sáu tháng ròng, cũng vậy. Từ đấy về sau, cô ta đã phải chịu sự dằn vặt không một phút nào nguôi.
Dain lúc bấy giờ không nhìn ra chân tướng của cô ta, nhưng một người đàn ông chẳng thể nhìn ra sự thật khi đang bị một người đàn bà ngấu nghiến cuộc đời.
Nhưng bây giờ thì chàng có thể nhìn rõ: đó là một ngày hè năm 1820, tại một đám ma khác, gần một năm sau ngày mất của cha chàng.
Lần này là Wardell nằm trong cái quan tài bóng loáng chất đầy hoa tươi. Trong cuộc ẩu đả vì một con điếm sau chuồng ngựa của một nhà nghỉ, hắn ngã xuống nền đá hoa cương và vỡ sọ.
Sau đám tang, Susannah, người lớn nhất trong sáu cô em gái của Wardell, đã kéo Hầu tước xứ Dain qua một bên để cảm ơn chàng lặn lội từ Paris đến. Người anh trai tội nghiệp của cô ta - cô ta mạnh mẽ gạt đi một giọt nước mắt - đã nghĩ rất nhiều về chàng. Cô ta đặt một bàn tay lên tay chàng. Rồi, mặt ửng đỏ, cô ta rụt tay lại.
“À vâng, nụ hồng chúm chím của ta,” Dain mỉa mai lẩm bẩm. “Làm rất khéo.”
Mà khéo thật, vì cái đụng chạm của Susannah đã làm chàng bị mê hoặc. Cô ta đã dẫn dụ chàng vào thế giới của cô ta - cái xã hội thượng lưu lịch thiệp - nơi mà chàng bao nhiêu năm trước đó đã tập tránh xa, bởi vì ở nơi ấy, chỉ cần chàng thoáng liếc nhìn một tiểu thư thôi thì nàng ấy đã xám xanh xám ngoét và bà bảo mẫu đi cùng sẽ nhốn nháo nhặng xị. Những tiểu thư đã từng khiêu vũ với chàng chỉ là đám em gái của bạn chàng, mà mấy cô chỉ xem đấy là một nghĩa vụ miễn cưỡng và họ rời bỏ chàng ngay khi có thể.
Nhưng Susannah lại khác. Cô ta không thể khiêu vũ vì đang chịu tang, nhưng cô ta có thể nói năng và hành động, và ngước mắt nhìn chàng như thể chàng là một hiệp sĩ trong bộ giáp sáng loáng, như thể chàng là hiệp sĩ Galahad(33).
Sau bốn tháng, chàng được phép nắm bàn tay đeo găng của cô ta trong hai mươi giây. Phải hai tháng sau nữa, chàng mới có đủ can đảm để hôn cô ta.
Trong vườn hồng nhà chú Susannah, chàng hiệp sĩ khí phách đã đặt một nụ hôn trong trắng lên má người yêu.
Gần như ngay lập tức, như thể theo ám hiệu, một đoàn phụ nữ - là mẹ, cô, dì, chị em của cô ta - la hét và lao ra khỏi các bụi cây. Điều tiếp theo chàng biết là mình bị nhốt kín vào phòng đọc sách với chú của Susannah và bị buộc phải tuyên bố tình ý của mình dành cho cô ả. Như một con chó con ngây thơ đần độn, chàng trân trọng tuyên bố tình ý của mình.
Trong phút chốc, chàng thấy mình đang cầm một cây bút và trước mặt là một chồng giấy tờ, và được ra lệnh phải ký vào.
Ngay đến bây giờ, Dain vẫn không thể hiểu tại sao mình còn đầu óc để đọc đống văn bản ấy. Có lẽ là vì bị ra lệnh hai lần liên tiếp, và vì không quen phải thi hành bất cứ mệnh lệnh nào.
Dù lý do là gì đi nữa thì chàng cũng đã đặt bút xuống và đọc.
Chàng phát hiện ra, để đáp lại ân sủng được cưới cái nụ hồng chúm chím của mình, chàng được phép trang trải tất cả những khoản nợ nần của người anh quá cố, cũng như của cô chú, của mẹ và của chính nàng, bây giờ và mãi mãi, cho đến khi đầu bạc răng long, Amen.
Dain quyết định đấy là một vụ đầu tư điên rồ và chàng đã nói lên điều ấy.
Người ta lạnh lùng nhắc nhở rằng chàng đã tổn hại danh tiếng một tiểu thư ngây thơ xuất thân trong một gia đình danh giá.
“Thế thì bắn ta đi,” chàng trả lời. Và bỏ đi.
Chẳng có ai bắn chàng cả. Vài tuần sau, ở Paris, chàng được tin Susannah đã cưới ngài Linglay.
Linglay là một tên dâm đãng thích thoa son sáu mươi lăm tuổi nhưng nhìn như lão già chín mươi, hắn sưu tập những hộp thuốc tục tĩu, và hay mân mê cấu véo tất cả những cô hầu gái ngu xuẩn lảng vảng đến gần tầm tay bại liệt của hắn. Mọi người đều nghĩ hắn chẳng sống nổi qua đêm tân hôn.
Hắn không những sống sót, mà còn đủ sức làm cho cô dâu mình mang bầu, và liên tục mang bầu nhanh đến chóng mặt. Cô ta chưa kịp đẻ ra đứa nhóc này thì đứa nhóc khác đã được gieo giống.
Hầu tước Dain tưởng tượng chi tiết cảnh người tình xưa của mình trong vòng tay lão chồng bôi son vẽ phấn, bại liệt, nhễ nhại mồ hôi và nước bọt, và chàng nhấm nháp từng chi tiết, trong lúc tiếng chuông đồng hồ từ Nhà thờ Đức bà vọng lại từ phía xa.
Chàng nhận ra tiếng chuông vọng lại từ phía có vẻ xa hơn bình thường, nếu như lúc này chàng đang ở trên đường Rue de Rivoli, nơi chàng cư ngụ và là nơi đáng lẽ ra giờ này chàng đã phải về tới.
Rồi chàng nhận ra mình đang ở nhầm đường, nhầm cả khu vực xung quanh.
Ánh mắt chàng lạc lối và dừng ngay ở một cột đèn trông quen lắm.
Tinh thần của chàng, vốn đang phấn chấn với những hình ảnh thống khổ tột cùng của Susannah, ngay lập tức lại chùng xuống và lôi theo chàng, tâm trí chàng, cơ thể chàng và linh hồn chàng xuống bãi sình lầy.
Hãy vuốt ve tôi. Hãy ôm ấp tôi. Hãy hôn tôi.
Chàng rẽ vào khúc quanh, vào con đường tối đen nhỏ hẹp, nơi mà những bức tường trống trơn không cửa sổ chẳng thể nhìn thấy và kể lại điều gì. Chàng tì trán vào bức tường đá lạnh lẽo và trân mình chịu trận, bởi vì chàng chẳng có lựa chọn nào khác. Chàng không thể ngăn những gì đang quằn quại cấu xé trong lòng mình.
Tôi cần em.
Đôi môi nàng riết lấy môi chàng... đôi tay nàng cuống cuồng ôm ấp. Nàng mềm mại và ấm nóng mùi vị của mưa, và thật ngọt ngào làm sao, ngọt ngào quá đỗi khi chàng tin rằng nàng thực sự muốn nằm trọn trong vòng tay mình, dù chỉ trong một giây thôi.
Trong khoảnh khắc ấy chàng đã tin, và vẫn còn muốn tin, và căm ghét bản thân mình vì đã muốn tin, và căm ghét nàng vì đã làm cho chàng muốn tin như thế.
Và thế là, với hàm răng nghiến chặt, Hầu tước Dain xốc thẳng người và tiếp tục bước đi, vẫn cam chịu, tự nhủ với lòng là nàng sẽ phải trả giá. Chẳng chóng thì chầy.
Ai cũng phải trả giá. Chẳng chóng thì chầy.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vô Lại Và Quyến Rũ
Loretta Malandro
Vô Lại Và Quyến Rũ - Loretta Malandro
https://isach.info/story.php?story=vo_lai_va_quyen_ru__loretta_malandro