Hai - Ơn Chúa, Đã Có Người Làm Chứng
hông hiểu nắng chủ nhật có làm nóng chảy sôcôla trong bụng Tròn Vo hay không mà đùng một cái nó thức giấc khá sớm. Kloesen rạo rực tuyên bố:
- Tao đã khỏi bịnh. Kẹo ngọt là vị thuốc thần sầu.
Nó tuột xuống giường, xỏ dép, mặc áo khoác mò ngay đến phòng y tá. Còn phải hỏi, chỉ có cô y tá duyên dáng độc thân “hấp dẫn” của nhà trường là có quyền tối hậu cho phép ai được lên lớp hay... nghỉ học. Cô ta là chiếc đũa thần sức khoẻ mà, chỉ hơi ân hận là bịnh viêm họng của Kloesen lại rơi nhằm ngày chủ nhật, ngày nghỉ đương nhiên, nên sức “hấp dẫn” của cô bị giảm sút đáng kể.
Tròn Vo quay về phòng với vẻ mặt vô tội nhất trần đời:
- Cô ta nói tao sẽ mạnh như Herculer nếu chịu khó mỗi giờ xực nửa phong sôcôla của hãng... Sauerlich.
Tarzan ậm ừ cho qua ải:
- Ừ, tao mà làm y tá thì mày được ngốn tới nửa... tấn.
- Đại ca chịu chơi thiệt. Nào, tụi mình rủ Karl và Gaby lên đường chớ. Cuộc hẹn du ngoạn ở sở thú đang kêu gọi chúng ta.
Hai thằng xuất hành tức thì. Coi kìa, chưa tới cửa hàng thực phẩm “Công Chúa” đã thấy hai cô bé Gaby và Anke đứng dựa tường trò chuyện. Anke Durrmeier có chuyện gì khổ tâm mà gõ cửa Gaby sớm đến thế nhỉ?
Tròn Vo cố gắng chứng tỏ mình đã hết bịnh sưng họng. Nó cất giọng khàn khàn:
- Chào hai tiểu thư lớp 10A.
Xì, Công Chúa lườm thật là dài khiến thằng mập mất hứng. Nó định thần nhìn kỹ lại mới biết Anke đang khóc. Cô bé quay đầu về phía chúng tôi với hai vai rung rung. Thảo nào...
Tarzan xuống xe, nhẹ nhàng chạm vào tay Anke!
- Chào Anke. Bạn có điều gì buồn lắm hả? Tụi mình có thể giúp được gì không?
Anke lắc đầu quầy quậy. Hàng mi ướt đẫ của cô bé càng giống đôi mắt nai vàng ngơ ngác hơn. Mái tóc sẫm tết thành bím trên phần lưng mảnh khảnh càng làm cô bé lẻ loi như một cái bóng. Cô bé cứ đứng sụt sịt cầm chiếc khăn tay tội nghiệp để yên cho những giọt lệ lăn dài.
Gaby chịu hết nổi:
- Tụi mình nên vào trong vườn để không bị ai quấy rầy. Chuyện này quả thật tồi tệ.
Mắt Tròn Vo cũng đã đỏ hoe. Không có đề nghị của Gaby có lẽ nó sẽ khóc rống lên khiến người đi đường hoảng hốt. Ai chẳng biết tình nhân loại của thằng mập còn vĩ đại hơn cái bụng của nó một ngàn lần. Trong những hoàn cảnh ấy, chỉ có sôcôla mới cứu được nó.
Đám trẻ kéo vô sân. Anke ngồi xuống băng ghế đá thút thít:
- Tôi không mình phải làm các bạn phiền muộn.
Tarzan dịu dàng:
- Hãy kể đi Anke?
- Ừ, tôi tin các bạn. Tôi... tôi tuyệt vọng hoàn toàn. Các bạn thử nghĩ xem, mẹ tôi hầu như bịnh hoạn quanh năm, cha thì mở cây xăng ế ẩm tại nơi hẻo lánh, vậy mà đâu đã yên...
Cô bé nức nở:
- Cha tôi sắp vào tù... trời ơi!
Anke nghẹn ngào. Gaby bất đắc dĩ phải tiếp tục phần còn lại. Công Chúa mở miệng khá khó khăn:
- Ba của Anke vốn xuất thân từ một trại mồ côi... Ngay lúc còn thơ ấu, ông đã hiểu rằng mình có một năng khiếu đặc biệt hơn mọi đứa trẻ khác. Lớn lên ông gia nhập một... gánh xiếc và trở thành nghệ sĩ ưu hạng của tiết mục...
Anke đã khôi phục sự bình tĩnh. Cô bé thì thầm:
- Người ta gọi ba tôi là Người Rắn. Có nghĩa là Guiseppe - Người Rắn. Ông nổi tiếng nhờ trò chơi không cần xương cốt của mình. Thực không may mắn cho ông, gánh xiếc cuối cùng bị phá sản và ông, và ông...
Anke mím chặt môi:
- Và ông... rớt vào vòng vây bạch tuộc của bọn đạo tặc. Bọn trộm cắp. Đúng vậy, không ai có thể trèo vào các ngôi nhà khéo léo hơn ông. Chỉ mỗi Người Rắn mới chui qua được những chấn song hẹp nhất, những ô cửa sổ nhỏ nhất, những lỗ thông hơi. Chưa kể ông còn chuyền từ ban công này sang ban công kia như... trăn gió. Không thể tưởng tượng được.
Tròn Vo an ủi cô bé:
- Chủ yếu là ba của bạn đã hoàn lương rồi. Nên mới... sinh ra bạn...
- Ừ nhỉ. Ông đã kể cho gia đình về vụ hoàn lương ấy. Trong một phi vụ ăn trộm, một thành viên trong băng bị thương nặng đã làm ông ngao ngán. Ông chấm dứt liền quan hệ với bọn tội phạm. Chúng doạ dẫm cỡ nào ông cũng lắc đầu. Các bạn hiểu bản chất của bọn tội phạm rồi chớ gì? Chúng tiếp tục liều lĩnh và bị bắt sạch. Khi bị hỏi cung về những lần gây án, bọn chúng trả thù ba tôi bằng cách khai ra tên họ ông...
Tarzan nói qua kẽ răng:
- Danh dự của bọn lưu manh là vậy đó.
Anke thổn thức:
- Vậy đó. Ổng bị bắt. Ở tù ba năm nhưng được trả tự do trước thời hạn vì cải tạo tốt. Các bạn ạ, câu chuyện đã 15 năm rồi còn gì. Ra tù ông và mẹ tôi quen nhau rồi lấy nhau. Tôi và hai em tôi không hề mặc cảm vì quá khứ của ba mình. Ổng luôn luôn làm chúng tôi tự hào. Ra đường nhặt được 10 xu ổng cũng không dám bỏ túi. Sự hối hận đã khiến ba tôi trung thực gấp đôi một công dân bình thường.
Tròn Vo sung sướng:
- Mình rất mừng, Anke à. Quá khứ đã bị chôn vùi. Nghèo đâu phải là một cái tội, phải không?
Anke rưng rưng:
- Nhưng bạn đâu biết “cây muốn lặng, gió chẳng đừng” hở Kloesen? Tai hoạ đã ập xuống đêm qua. Ừ... đêm qua một biệt thự ở làng Nhà Thờ bị mất trộm. Kẻ trộm đã luồn qua cửa sổ có chấn song y hệt như các hành động của ba tôi. Gã lấy đi đồ trang sức và 40.000 mark. Lạy Chúa, thanh tra Reichart điều tra vụ này đã khoanh vùng hai đối tượng: một là cựu diễn viên uốn dẻo của một đoàn xiếc Digan tên là Gert Priewe mới 18 tuổi nhưng đã có hai tiền án... Hai là...
Cô bé úp mặt vào hai lòng bàn tay khóc nghẹn khiến Tarzan chết điếng. Hắn đâm ra bực bội... cảnh sát.
- Tại sao viên thanh tra Reichart không nghi ai mà lại nghi ba bạn?
Anke sụt sùi:
- Gã có chứng cớ ngoại phạm. Gã Priewe đó...
- Còn ba của bạn?
- Ổng không thể chứng minh được.
Tarzan giật bắn mình. Trời ạ, chẳng lẽ Người Rắn lại rơi vào một trường hợp tương tự như hắn sao? Hắn cũng không có đủ chứng cớ minh oan trước thầy Bockler trực đêm mới... chết. Ai mà ngờ cuộc đời có nhiều người bi kịch giống nhau đến vậy.
Giọng Gaby ngậm ngùi. Cô bé ngó Tròn Vo:
- Nghèo cũng là một cái tội thực đó Kloesen. Gia đình Anke đang mắc nợ chồng chất nên thanh tra Reichart càng dễ đặt dấu hỏi.
Tarzan giận dữ:
- Như vậy là ông ta có thể nghi thêm cả tôi. Tôi thường mở đầu một ngày vô sản hoàn toàn.
Anke ấp úng:
- Chứng cớ ngoại phạm của gã Priewe cũng rất kỳ cục. Một tên có tiền án khác cũng là bạn gã, thề trước cảnh sát rằng gã và Priewe ngồi đánh bài từ 10 giờ rưỡi đến 11 giờ đêm. Vậy thôi.
- Vụ trộm xảy ra trong khoảng thời gian đó ư?
- Ừ. Vị gia chủ biệt thự về nhà lúc 10 giờ 55 phút còn kịp thấy một bóng đen biến vào bụi cây sau vườn. Hồi 10 giờ 20 phút khi ông khởi hành thì mọi thứ vẫn bình an vô sự.
Tarzan cảm thấy có một cái gì đó rất khó giải thích đang rần rật chạy trong dòng máu lạnh như băng của hắn. Cái gì đó thuộc về trực giác chăng? Hắn chồm tới sát mặt Anke:
- Từ 10 giờ 20 phút đến 10 giờ 55 phút, ba của bạn ở đâu?
- Ổng hít thở không khí trong lành buổi tối.
Chúa ơi, “hít thở không khí trong lành buổi tối” và “hít thở không khí trong lành để... sống” của người đàn ông say rượu trong công viên có cùng một đáp số hay không? Tarzan thở dồn dập:
- Tôi tin rằng ông không chỉ đi dạo để hít thở không khí đơn thuần...
- Bạn nói đúng. Ba tôi đã vào quán uống một chai bia cho đỡ buồn và mua thêm một chai bia khác đến băng ghế đá công viên Klostertaler gần nhà để tâm sự với trời đất. Lý do đó không ổn hả các bạn, thanh tra Reichart nói rằng uống bia xong ba tôi vẫn có thể chạy thẳng đến làng Nhà Thờ kế bên hành động ăn trộm dễ ợt...
Tarzan run run:
- Tại công viên, ba của bạn đã suýt bị một tên cướp tóc vàng nhạt trấn lột...
Gaby sửng sốt:
- Trời đất. Khả năng bói toán của bạn như thần.
Tarzan cố giữ bình tĩnh:
- Thằng cướp đã mò ra sau băng ghế giơ cao nắm đấm lên thì bị một nhân vật sau bụi rậm phát giác. Vị cứu tinh đó đã bỏ xe đạp một góc để hạ thằng đánh lén.
Gaby ngẩn ngơ. Cô bé nhìn Anke như dò hỏi:
- Phải chăng bạn đã kể trước cho Tarzan?
Anke há hốc miệng:
- Ơ, không bao giờ.
Tarzan toét miệng cười, phô ra ít nhất 26 cái răng đều tăm tắp. Hắn lôi từ túi ra một mảnh vải áo ca-rô hai màu xanh đỏ và một mẩu dây chuyền bạc. Hắn nói từng tiếng một:
- Đây là những gì tôi chụp được từ cổ tên cướp tóc vàng.
Không biết cặp mắt nào mở lớn hơn, tròn hơn: cặp mắt hồ thu của Gaby hay cặp mắt nai ngơ ngác của Anke. Hai cô bé đồng loạt lắp bắp:
- Người... đi... xe... đạp... là... bạn?
- Sau khi từ nhà Gaby về, tôi ngẫu nhiên gặp ba của Anke đi thất thểu trong công viên. Lúc ấy làm sao tôi biết đó là... Người Rắn. Trời tối đen như mực. Thậm chí mái tóc vàng nhạt của thằng ác ôn chỉ thấy... óng ánh.
Anke như người chết sống lại. Cô bé reo lên:
- Bạn sẽ làm chứng hả Tarzan?
- Chứ sao. Vụ tấn công xảy ra trong khoảng thời gian từ 10 giờ rưỡi đến 11 giờ kém 15. Không ai có thể vừa có mặt trong công viên vừa ăn trộm ở làng Nhà Thờ được.
Cô bé Anke mảnh khảnh reo hò, nhảy múa vòng quanh sân và chốc chốc lại ôm chầm lấy Gaby. Gaby cũng mừng không kém:
- Mình sẽ nói với “bố già” chuyện này. Bố Glockner và thanh tra Reichart là những đồng nghiệp rất ăn ý với nhau.
Tarzan hài lòng:
- Không chỉ Người Rắn được “ngoại phạm” mà mình cũng thoát nạn. Thầy Bockler kỳ này đừng hòng cột được chân của mình. Các bạn biết không, mình sẽ làm chứng cho ba của Anke và ổng chắc chắn sẽ làm chứng chuyện “về ký túc xá trễ” mà thầy Bockler đang kiếm cớ. Ái chà, một công đôi việc.
Tròn Vo xen vào:
- Phải dùng chữ chính xác hơn: Hai bên đều có lợi. Đúng chớ đại ca?
Đám trẻ như cất được những tảng đá khỏi lồng ngực. Bọn chúng kéo vào nhà. May phước, thanh tra Glockner đang trầm tư bên bàn giấy.
Sau khi được đám nhóc kể hết mọi chuyện, ông Glockner mỉm cười:
- Được rồi, chú sẽ làm công việc cuối cùng. Đưa giùm ba điện thoại, Gaby!
Ông gọi phôn cho đồng nghiệp Reichart. Cuộc điện đàm có kết quả ngay lập tức. Bỏ máy xuống, ông nói:
- Này Anke, đừng khóc nữa. Ba cháu đang trên đường tự do về nhà. Mục tiêu của thanh tra Reichart bây giờ là thằng trộm uốn dẻo Priewe và đồng bọn làm chứng gian xảo của gã.
Anke ứa nước mắt:
- Con cảm ơn chú!
Đúng lúc hạnh phúc đó thì Karl Máy Tính xuất hiện. Tarzan xin phép thanh tra Glockner:
- Tụi con sẽ đi chơi Sở Thú với Gaby, Anke và... chó Oskar. Chú cho phép...
- Chúc các con một ngày tốt lành.
Chưa chắc là... một ngày tốt lành. Làm sao thanh tra Glockner và đám trẻ biết được những đám mây dông đang dày đặc trên đầu gia đình Người Rắn Durrmeier. Bầu trời mỗi lúc một đen kịt.
Tứ Quái Tkkg Tập 14 - Người Rắn Tứ Quái Tkkg Tập 14 - Người Rắn - Stefan Wolf Tứ Quái Tkkg Tập 14 - Người Rắn