Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Truyện Thần Tiên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cái Chết Của Abu Nowas Và Người Vợ
L
âu thật lâu rồi có một người đàn ông tên là Abu Nowas và ông là người được Sultan sủng ái nhất nước. Sultan có một lâu đài nguy nga ngay trong thành phố nơi Abu Nowas sống.
Một hôm Abu đi vào cung điện nơi Sultan đang ngồi trên ngai vàng, nước mắt chảy giàn giụa trên mặt. Ông cúi đầu bẩm với Sultan:
“Thưa đại vương anh minh, hiền thê của thần đã qua đời.”
“Thật là một tin buồn,” Sultan đáp, “trẫm sẽ cưới cho khanh một người vợ khác.” Nói xong, ngài quay sang một viên đại thần ra lệnh mời hoàng hậu tới.
“Abu Nowas đáng thương của chúng ta vừa mất đi người vợ yêu,” Sultan nói khi hoàng hậu đi vào điện.
“Ồ vậy thì chúng ta phải kiếm cho ông ấy một người khác,” hoàng hậu đáp, “thiếp có một cô gái hoàn toàn phù hợp với ông ấy.” Nói xong bà vỗ hai tay vào nhau. Nghe tiếng vỗ tay một thiếu nữ hiện lên đứng trước mặt hoàng hậu.
“Ta kiếm được một người chồng cho con,” hoàng hậu nói.
“Thưa hoàng hậu, là ai ạ?” Cô gái hỏi.
“Abu Nowas, anh hề.”
“Con bằng lòng,” thiếu nữ đáp còn Abu Nowas thì cũng không phản đối và tất cả được dàn xếp đâu vào đấy. Hoàng hậu cho may những bộ quần áo đẹp nhất cho cô dâu còn Sultan thì ban cho chú rể bộ quần áo cưới đẹp nhất cùng hàng ngàn đồng tiền vàng thưởng và những tấm thảm mềm trải trong ngôi nhà mới của hai vợ chồng.
Thế là Abu Nowas đưa người vợ trẻ về nhà. Trong vài năm hai người sống rất hạnh phúc, họ phóng tay tiêu món tiền mà Sultan đã ban cho, không bao giờ nghĩ đến chuyện họ phải có một cái nghề kiếm sống một khi tiền dự trữ đã cạn. Cuối cùng, chuyện gì phải đến cũng đến, hai vợ chồng phải đem từng món đồ quý đi bán cho đến khi chẳng còn gì ngoài một chiếc áo khoác rách bươm và một chiếc chăn đắp cũ rích.
“Chúng ta đã phá tán hết cả gia tài rồi,” Abu Nowas nói, “chúng ta phải làm gì đây? Ta sợ không dám đến gặp Sultan đâu bởi vì ngài sẽ sai lính tống cổ ta ra khỏi cửa. Hay là nàng chịu khó quay về gặp hoàng hậu quỳ xuống chân bà khóc lóc, có lẽ bà sẽ mủi lòng, chịu giúp chúng ta chăng.”
“Không, chàng nên đến gặp vua thì tốt hơn,” người vợ lắc đầu, “thiếp chẳng biết ăn nói đâu.”
“Được, nếu vậy nàng cứ ở nhà theo ý nàng, ta đành đến xin yết kiến Sultan vậy. Nhưng ta phải tâu với vua giữa những tiếng nức nở rằng vợ ta đã chết mà ta không có tiền làm đám ma. Nghe thế chắc Sultan sẽ cho chúng ta một cái gì đó.”
“Đúng, đó là một kế hoạch rất hay,” người vợ tán thành và Abu đi vào cung.
Sultan đang ngồi giữa công đường xử kiện thì Abu bước vào, nước mắt tuôn chảy như mưa vì ông ta đã bôi tiêu bột vào mắt làm cho nó nhức nhối đến nỗi ông ta khó lòng đi thẳng được. Mọi người tự hỏi không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với kẻ chuyên chọc cười trong cung đình.
“Abu Nowas! Có chuyện gì ghê gớm đã xảy ra với ngươi à?”
“Ôi Sultan cao quý, vợ của thần lại qua đời rồi.”
“Ồ tất cả chúng ta rồi cũng đều phải chết,” Sultan đáp, nhưng đó không phải là câu trả lời mà Abu Nowas muốn nghe.
“Đúng thế thưa Sultan, nhưng thần lại không có cả đến một miếng vải liệm để quấn cho nàng cũng chẳng có đồng nào để lo việc ma chay.” Abu tiếp tục kể lể, không bối rối về cách mà Sultan đón nhận cái tin này.
“Hãy ban cho hắn 100 đồng vàng,” Sultan quay sang quan đại thần Vizir nói. Khi tiền được đếm đủ, Abu cúi đầu chào vua rồi rời khỏi cung, nước mắt vẫn nhỏ tong tong nhưng lần này là vì niềm vui như mở cờ trong bụng.
“Mình có kiếm được cái gì không?” Người vợ trẻ đang sốt ruột chờ chồng vội hỏi ngay.
“Có, 100 đồng vàng,” Abu nói, quẳng túi tiền xuống, “nhưng thế chưa phải là đã hết. Bây giờ nàng hãy mau mau đến cung hoàng hậu, mặc đồ tang và khóc lóc cho thảm thiết vào, tâu với bà rằng chồng nàng Abu Nowas đã chết mà nàng thì không có tiền tiễn hắn xuống suối vàng. Nghe thế chắc chắn hoàng hậu sẽ hỏi về số của hồi môn và những bộ quần áo đẹp mà bà đã ban cho nàng trong đám cưới, nàng cứ nói là “trước khi chết ông ấy đã tiêu tán tất cả.”
Người vợ làm theo lời chồng, mặc bộ đồ tang rồi đi đến cung hoàng hậu, bởi vì nàng từng là thị nữ được hoàng hậu yêu mến nhất nên nàng chẳng gặp khó khăn gì trong việc xin gặp riêng hoàng hậu.
“Có chuyện gì vậy?” Hoàng hậu hỏi ngay khi trông thấy dáng điệu sầu não, thảm thương của cô hầu gái cũ.
“Phu quân của nô tì đang nằm chết ở nhà, ông ấy đã tiêu hết số tiền của nô tì, và nô tì chẳng còn gì để lo ma chay.” Người vợ nức nở đáp.
Nghe thế, hoàng hậu lấy ra một cái túi đựng 200 đồng tiền vàng đưa cho nàng và nói: “Chồng ngươi đã tận trung phục vụ chúng ta rất lâu rồi. Ngươi phải hiểu điều đó nghe chưa. Mang số tiền này về làm một đám ma thật đàng hoàng cho ta.”
Người vợ đỡ lấy túi tiền, cúi xuống hôn chân hoàng hậu rồi sung sướng chạy như bay về nhà.
Hai vợ chồng trải qua mấy giờ sung sướng bàn bạc về chuyện tiêu hết số tiền đó và đắc ý với chuyện họ đã thông minh như thế nào.
“Khi Sultan trở về cung hoàng hậu,” Abu nói, “chắc chắn bà sẽ báo cho vua biết là Abu Nowas đã chết. “Không phải Abu, đó là vợ hắn,” ngài sẽ sửa lại và hai người sẽ cãi qua cãi lại với nhau, trong khi đó vợ chồng ta ngồi đây khoái chí với số tiền này. Ôi nếu họ biết được chắc họ sẽ giận ngất trời.”
Đúng như Abu đoán, sau một ngày thiết triều, Sultan đến cung hoàng hậu như thường lệ.
“Abu Nowas đáng thương đã chết,” hoàng hậu nói ngay khi Sultan mới đặt chân vào phòng.
“Không phải là Abu mà là vợ hắn,” Sultan đáp.
“Không, bệ hạ nhầm rồi. Chính người vợ đến đây nói với thiếp chỉ cách đây vài giờ mà,” hoàng hậu cãi lại, “và bởi vì hắn đã tiêu hết cả tiền bạc, thiếp đưa cho cô ta một món tiền lo chuyện ma chay.”
“Chắc hậu đang mơ ngủ rồi,” Sultan kêu lên. “Quá trưa một chút Abu Nowas chạy đến chỗ trẫm đang xử kiện, nước mắt lã chã. Khi trẫm hỏi lý do, hắn nói vợ hắn đã chết và họ đã bán đi tất cả những thứ mà họ có, hắn chẳng còn gì, cả đến một miếng vải liệm cũng không, nói gì đến tiền ma chay cho vợ.”
Hai người cãi vã hồi lâu, chẳng ai chịu nghe ai cho đến lúc Sultan cho gọi người gác cổng đến, lệnh cho y lập tức đến nhà Abu Nowas xác nhận xem trong hai người ai là người chết. Lúc ấy Abu Nowas lại tình cờ ngồi với vợ sau tấm lá sách ở cửa sổ, nhìn thấy người được vua sai đi do thám bèn đứng phắt dậy:
“Kia là thị vệ của Sultan. Hắn được phái đến đây dò xét thực hư. Nhanh lên, nàng hãy lên giường nằm đóng giả người chết.”
Người vợ lập tức nằm ngay đơ trên giường, một tấm vải len trắng đắp lên người trông hệt như người chết.
Tấm vải liệm vừa phủ kín lên người nàng thì cánh cửa mở ra và thị vệ bước vào. “Có chuyện gì vậy?” Người này hỏi.
“Người vợ tội nghiệp của tôi đã chết,” Abu Nowas bù lu bù loa khóc. “Nhìn này, nàng đang nằm ở đây.” Người thị vệ đi về phía chiếc giường kê trong góc, thấy một thân hình cứng ngắc dưới tấm vải liệm.
“Chúng ta ai cũng phải đi đến chỗ đó thôi,” anh ta nói và trở về tâu mọi việc với Sultan.
“Thế nào, ngươi phát hiện ra ai chết chưa?” Sultan hỏi.
“Dạ rồi, thưa Sultan cao quý, đó là người vợ.”
“Hắn nói thế để làm vui lòng bệ hạ,” hoàng hậu giận dữ nói, rồi gọi quan nội cung của bà đến, lệnh cho ông ta lập tức đến nhà Abu Nowas xem trong hai người ai mới là người chết.
“Ngươi phải nhớ là chỉ được báo cáo sự thật,” bà nói thêm, “nếu không mọi việc sẽ chỉ trở nên tồi tệ với ngươi mà thôi.”
Nhưng khi người này đến nhà thì đã bị Abu Nowas phát hiện ra.
“Lại người của hoàng hậu” ông hoảng sợ kêu lên, “bây giờ đến lượt ta chết. Nhanh lên, nàng hãy phủ vải liệm lên người ta.” Nói xong ông nằm ra giường, nhắm mắt, nín thở khi quan nội cung của hoàng hậu bước vào.
“Ngươi đang khóc lóc cái gì vậy?” Người này hỏi khi trông thấy người vợ đang khóc như mưa như gió.
“Chồng tôi đã chết mất rồi,” người đàn bà đáp, chỉ vào giường. Viên quan đến gần, lật tấm vải liệm lên thấy Abu nằm cứng đờ như một khúc gỗ, bất động. Sau đó ông nhẹ nhàng trải lại tấm vải liệm và quay về cung.
“Thế lần này ngươi phát hiện được điều gì?” Sultan hỏi:
“Muôn tâu thánh thượng, chính là người chồng đã chết ạ.”
“Nhưng trẫm cho ngươi biết, hắn vừa gặp trẫm cách đây mấy tiếng thôi mà.” Sultan giận dữ kêu lên. “Ta phải khám phá ra vụ này trước khi đi ngủ mới được. Chuẩn bị ngay cho ta một cỗ xe.”
Chỉ trong vòng 5 phút, một cỗ xe lộng lẫy đã đánh đến trước cửa phòng hoàng hậu. Cả vua và hoàng hậu cùng lên xe. Abu Nowas đã hoàn thành xong việc đóng giả người chết, đang nhìn quanh nhìn quất ra đường thì trông thấy cỗ xe của vua đi tới.
“Nhanh lên, nhanh lên,” ông cuống quýt gọi vợ. “Sultan đích thân đến đây, lần này cả hai chúng ta đều là người chết rồi.” Thế là họ nằm xuống, phủ tấm vải liệm lên người và nín thở. Chỉ vài giây sau Sultan bước vào, theo sau là hoàng hậu và quan nội cung, ngài đi đến bên giường nhìn thấy hai xác chết: “Trẫm sẽ thưởng 1000 đồng vàng cho bất cứ ai nói cho trẫm biết rõ sự thật này,” ngài kêu lên và ngay lập tức Abu ngồi bật dậy. “Vậy thì xin bệ hạ hãy ban cho thần,” ông nói và chìa tay ra. “Bệ hạ không thể kiếm được bất cứ ai cần món tiền thưởng đó hơn thần.”
“Ồ, Abu Nowas, ngươi là một con chó hỗn xược,” Sultan kêu lên, bật cười khanh khách làm cho cả hoàng hậu cũng cười theo. “Đáng lí ta phải phát hiện ra đó là một trong những trò lừa đảo của ngươi!” Và ngài vẫn ban cho Abu Nowas số tiền đã hứa. Còn chúng ta hãy cứ hi vọng là lần này số tiền đó không bị tiêu tán nhanh như lần trước.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Truyện Thần Tiên
Andrew Lang
Truyện Thần Tiên - Andrew Lang
https://isach.info/story.php?story=truyen_than_tien__andrew_lang