Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Truy Tìm Dracula
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 5
C
ảm thấy sự miễn cưỡng của cha, tôi quyết định tự mình thựchiện một cuộc tìm hiểu nho nhỏ, và một hôm sau khi tan học về, tôi đã một mìnhđến thư viện trường đại học. Trình độ tiếng Hà Lan của tôi tương đối tốt, lúcấy, tôi cũng đã học tiếng Pháp và Đức được nhiều năm, và trường đại học cũng cómột bộ sưu tập đồ sộ sách tiếng Anh. Những người thủ thư rất nhã nhặn; chỉ quavài lần rụt rè thăm hỏi tôi đã tìm được tư liệu mình đang tìm kiếm: nguyên văncác tập sách mỏng có xuất xứ từ Nuremberg viết về Dracula mà cha đãđề cập. Thư viện không sở hữu được bản gốc nào của các tập sách trên - chúngrất hiếm, bác thủ thư lớn tuổi, phụ trách mảng tư liệu thời Trung cổ của thưviện giải thích với tôi như vậy, nhưng bác cũng tìm ra văn bản trên trong mộtdanh mục các tài liệu tiếng Đức thời Trung cổ, đã dịch sang tiếng Anh. "Cháucần cái này phải không, cháu yêu?" bác cười hỏi. Bác có một khuôn mặt rất trắngvà sáng thường thấy ở người Hà Lan - đôi mắt xanh màu trời, luôn nhìn thẳng,tóc dường như chỉ dần nhạt đi so với màu cũ chứ không chuyển thành xám bạc. Ôngbà nội tôi đã mất ở Boston khi tôi hãy còn bé, nhưng tôi nghĩ có lẽmình thích có một ông nội như thế. "Bác là Johan Binnerts," bác nói tiếp. "Cháucó thể gọi bác bất cứ khi nào cần giúp đỡ gì thêm."
Tôi đáp đây chính là cuốn sách tôi cần, dank u 1, và bácvỗ vai tôi trước khi lặng lẽ bước đi. Trong căn phòng vắng tanh, tôi đọc lạiđoạn đầu tiên trong sổ ghi chép của mình:
Năm 1456 sau Công nguyên, Drakula đã có nhiều hành vi kinhkhủng và kỳ dị. Khi được tấn phong làm Lãnh chúa xứ Wallachia, hắn đã ralệnh hỏa thiêu tất cả các nam thiếu niên đến lãnh thổ của hắn để học ngôn ngữ,bốn trăm mạng người cả thảy. Hắn còn hành hình một đại gia đình bằng cách chođóng cọc xuyên qua người họ và nhiều thần dân của hắn đã bị lột trần truồng,chôn sống đến rốn, sau đó bị hành quyết bằng cách bắn tên. Một số khác bị hắnđem quay sống rồi lột da.
Có một chú thích ở cuối trang đầu. Cỡ chữ ghi chú nhỏ đến độtôi suýt không nhìn thấy. Nhìn kỹ, tôi nhận ra đó là một chú giải về từ impaled- đóng cọc xuyên qua người. Người ta nói Vlad Ţepeş đã học được hình thức tratấn từ người Thổ Nhĩ Kỳ. Kiểu hành hình này là dùng một cọc gỗ nhọn đóng xuyêndọc qua người, thường từ hậu môn hoặc bộ phận sinh dục lên phía trên, sao chocây cọc trổ ra miệng hoặc đâm xuyên qua đỉnh đầu.
Tôi cố gắng không nhìn những con chữ đó một lúc; rồi đóngsách lại và mất một lúc thật lâu để cố gắng quên chúng đi.
Tuy nhiên, điều ám ảnh tôi nhiều nhất ngày hôm đó, khi đóngcuốn sổ ghi chép lại khoác áo ra về, không phải là hình ảnh ma quái củaDracula, hoặc đoạn chú giải mô tả hình phạt đóng cọc, mà là cái sự thực rằngnhững sự việc này - rõ ràng - đã thực sự xảy ra. Nếu chú tâm lắng nghe, tôinghĩ, hẳn mình sẽ nghe được tiếng thét của những thiếu niên ấy, của cái "đạigia đình" đang cùng chết với nhau kia. Mặc dù rất chú tâm đến việc giáo dụclịch sử cho tôi, cha đã bỏ qua không cho tôi biết điều này: những khoảnh khắckhủng khiếp của lịch sử là có thực. Bây giờ, sau nhiều thập niên, tôi đã hiểurằng cha sẽ không bao giờ dạy được cho tôi sự thật đó. Một sự thật như thế thìchỉ lịch sử mới có thể thuyết phục ta. Và khi đã biết được cái sự thật đó - thực sự đã nhìn thấy nó - người ta không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Đêm đó, khi về đến nhà, tôi cảm nhận một sức mạnh quái gở vàđã đến gặp cha ngay lập tức. Ông đang ngồi đọc sách trong thư viện, trong khibà Clay loảng xoảng bận rộn với bát đĩa bữa ăn tối trong bếp. Tôi vào thư viện,khép cánh cửa lại sau lưng, đến đứng trước ghế cha đang ngồi. Cha đang cầmtrong tay một trong những cuốn sách yêu thích của Henry James, dấu hiệu chothấy chắc chắn ông đang căng thẳng thần kinh. Tôi đứng yên không nói một lờicho đến khi cha ngẩng đầu lên. "Chào, con đấy à," cha nói, vừa tìm thẻ đánh dấutrang sách vừa mỉm cười. "Bài tập đại số phải không?" Đôi mắt cha trông có vẻlo lắng.
"Con muốn cha kể nốt câu chuyện." Tôi trả lời.
Cha im lặng, nhịp nhịp ngón tay lên thành ghế.
"Tại sao cha không kể tiếp với con?" Đó là lần đầu tiên tôicảm thấy mình đang gây phiền hà cho cha. Cha nhìn cuốn sách vừa khép lại. Tôibiết mình đã tàn nhẫn với cha theo một lối tôi không thể hiểu, nhưng tôi đãkhởi sự cái việc tàn nhẫn của mình rồi, vì vậy phải kết thúc nó. "Cha khôngmuốn con biết gì hết."
Rốt cuộc, cha cũng nhìn vào tôi. Khuôn mặt đượm một nỗi buồnbí hiểm, hằn sâu dưới ánh sáng đèn. "Ừ, đúng vậy."
"Con biết nhiều hơn cha tưởng," tôi nói, mặc dù cảm thấy đólà một nỗ lực trẻ con: khi cha hỏi, tôi sẽ không muốn nói điều mình đã biết.
Cha chắp hai tay dưới cằm. "Cha biết là con biết," cha nói."Và bởi vì con chẳng biết gì cả nên cha sẽ kể cho con nghe hết mọi chuyện."
Tôi ngạc nhiên, chăm chú nhìn cha. "Vậy thì cha kể đi ạ,"tôi đanh giọng nói.
Cha lại nhìn xuống. "Cha sẽ kể với con, và sẽ kể ngay khi cóthể. Nhưng không phải lúc này." Bất chợt cha òa lên, "Ngay bây giờ cha khôngthể chịu đựng tất cả những chuyện này được! Hãy kiên nhẫn với cha."
Vẻ mặt cha hướng về phía tôi là cầu xin, chứ không phải cáobuộc. Tôi đến bên cha, vòng tay ôm lấy đầu ông đang gục xuống.
Tháng Ba ở Tuscany lạnh giá và gió thổi dữ dội, nhưng changhĩ một chuyến đi ngắn về miền quê ấy là hợp lý, sau bốn ngày đàm phán - tôivẫn luôn biết nghề của ông là "đàm phán" - ở Milan. Lần này, tôi không phải yêucầu cha dẫn tôi theo. "Florence rất tuyệt vời, đặc biệt vào mùa vắngkhách," cha nói vào một buổi sáng khi chúng tôi từ Milan lái xe xuốngphía Nam. "Cha muốn con nhìn thấy Florence vào một trong nhữngngày này. Trước hết, con sẽ phải học hỏi thêm ít nhiều về hội họa và lịch sử củathành phố đó, để thực sự cảm thấy thích thú về nó. Nhưng vùng quê Tuscan mớiđích thị là kỳ diệu. Con sẽ thấy - nó sẽ khiến đôi mắt con vừa được nghỉ ngơithanh thản vừa khích động háo hức."
Tôi gật đầu, ngồi vào chiếc xe thuê hiệu Fiat. Tình yêu tựdo của cha rất dễ lây, và tôi thích cái cách cha nới lỏng cà vạt và cổ áo sơ mikhi chúng tôi hướng về một địa điểm mới. Cha lái chiếc Fiat êm ái chạy trênđường cao tốc bằng phẳng ở phương Bắc. "Thêm nữa, cũng bao năm rồi cha đã hứavới bác Massimo và Giulia là sẽ đến. Họ sẽ không bao giờ tha thứ nếu cha đingang qua vùng này mà không ghé thăm họ." Cha dựa ra sau, duỗi thẳng chân."Tính tình họ hơi kỳ lạ - lập dị thì đúng hơn, cha nghĩ vậy, nhưng rất tử tế.Con sẵn sàng rồi chứ?"
"Con đã nói con sẵn sàng rồi mà," tôi đáp. Tôi thích được ởmột mình cùng cha hơn là đi thăm viếng người lạ, những người mà sự hiện diệnluôn khơi dậy trong tôi tính nhút nhát bẩm sinh, nhưng cha có vẻ nóng lòng muốngặp lại mấy người bạn cũ đó. Dù sao chăng nữa, nhịp rung rung của chiếc Fiatnhư ru tôi vào giấc ngủ; tôi đã thấm mệt sau chuyến hành trình bằng tàu hỏa.Sáng hôm đó tôi đã cảm thấy khó chịu, chứng xuất kinh muộn ngày đáng ngại màbác sĩ vẫn luôn lo lắng, vì nó mà bà Clay lúng túng nhét đầy va li tôi một đốngbông băng vệ sinh. Đầu tiên, khi thấy có sự thay đổi này trong phòng vệ sinhtrên tàu hỏa, tôi đã khóc vì ngạc nhiên; tựa như ai đó đã làm tôi bị thương;vết máu trên chiếc quần lót vải cotton trông giống dấu ngón tay cái của một tênsát nhân. Tôi không nói gì với cha về việc đó. Các vùng châu thổ dọc dòng sôngvà những ngọn đồi trập trùng làng mạc xa xa trở thành một bức tranh kỳ ảo vútqua cửa kính xe, sau đó mờ dần đi. Đến lúc ăn trưa tôi vẫn còn buồn ngủ. Chúngtôi dùng bữa trưa ở một thị trấn có rất nhiều quán cà phê và quán rượu tối tăm,đám mèo hoang lười biếng cuộn mình hoặc uể oải vươn vai quanh các lối dẫn vàonhà.
Nhưng khi chúng tôi đua cùng bóng chạng vạng để lên đến mộttrong số hai mươi thị trấn cao chót vót trên sườn núi và xếp chồng lên nhauxung quanh chúng tôi như những mô típ trong tranh bích họa, tôi đã cảm thấyhoàn toàn tỉnh táo. Buổi chiều tà lộng gió và không một áng mây làm lộ ra mảnghoàng hôn rạn vỡ cuối chân trời - về phía Địa Trung Hải, cha nói, về phíaGibraltar và những nơi chốn khác mà có thể một ngày nào đó chúng tôi sẽ ghéthăm. Bên trên chúng tôi là một thị trấn được xây dựng trên những cột đá, đườngphố hầu như thẳng đứng còn ngõ ngách vươn lên cao bằng những bậc tam cấp đá nhỏhẹp. Cha lái chiếc xe hơi nhỏ loanh quanh hết nơi này đến nơi kia, có lúc băngngang qua cửa một nhà hàng Ý, ánh sáng từ đó tỏa xuống lớp đá cuội ẩm ướt bêndưới. Sau đó cha cẩn thận quay tay lái xuống sườn đồi bên kia. "Đây rồi, nếucha nhớ chính xác." Cha quẹo xe đi giữa hai hàng bách tùng tối đen vào một conđường nhỏ đầy vết bánh xe. "Biệt thự Montefollinoco, ở Monteperduto. Thị trấnMonteperduto. Con nhớ chứ?"
Tôi nhớ. Chúng tôi đã tra bản đồ suốt buổi điểm tâm, chadùng một ngón tay dò trên bản đồ qua ly cà phê: "Đây này, Siena. Đích đếncủa con đấy. Nó thuộc Tuscany. Vượt qua đó là vào ngayUmbria. Đây làMontepulciano, một địa điểm cổ xưa nổi tiếng, và trên sườn đồi tiếp đó là thịtrấn của chúng ta, Monteperduto." Những địa danh chạy ào qua đầu tôi cùng mộtlúc, nhưng monte có nghĩa là mountain - núi và chúng tôi đang đi tìm một ngôinhà búp bê giữa những ngọn núi mà tính đến nay chúng tôi đã hai lần qua lại,những ngọn núi phủ thắm sắc màu như những đứa con của dãyAlps.
Trong bóng tối đang dần buông, ngôi biệt thự trông nhỏ bénhư một trang trại thấp lè tè xây bằng đá tảng, những cây bách và ô liu đứngthành từng cụm bao quanh các mái ngói màu hung đỏ, vài cây cột đá nghiêng đánhdấu lối đi phía mặt tiền. Cửa sổ tầng một rực sáng ánh đèn, và tôi chợt cảmthấy đói, mệt mỏi, tràn ngập một cảm giác cáu bẳn kiểu tính khí trẻ con mà hẳntôi sẽ phải che giấu trước mặt những vị chủ nhà. Cha lấy hành lý ra khỏi xe rồitôi theo chân cha bước tới. "Cả cái chuông cũng còn đây," cha buột miệng, vẻhài lòng, kéo một đoạn dây thừng ngắn bên cạnh lối ra vào và vuốt mái tóc ngượcra sau trong bóng tối.
Người đàn ông ra mở cửa xuất hiện như một cơn lốc, ôm chầmvà vỗ đồm độp lên lưng cha, thắm thiết hôn lên hai má cha, rồi một cách hơi xalạ, khẽ cúi xuống bắt tay tôi. Ông đặt bàn tay rộng và ấm lên vai tôi, dẫn tôivào nhà. Trong phòng tiền sảnh giờ đã dịu bớt ánh đèn và đầy đồ gỗ cổ, ông rốnglên. "Giulia! Giulia! Nhanh lên! Rồng đến nhà tôm đây này! Ra đây đi!" GiọngAnh của ông thật dữ dội và quả quyết, mạnh mẽ và ầm ĩ.
Người phụ nữ cao lớn tươi cười bước vào khiến tôi có thiệncảm ngay. Mái tóc đã ngả màu xám nhưng lóng lánh ánh bạc, kẹp gọn ra phía sauđể lộ một khuôn mặt dài. Bà mỉm cười với tôi trước nhưng không cúi xuống đểchào đón. Bàn tay bà ấm áp, giống như tay ông chồng, bà cũng hôn lên hai mácha, lắc đầu trong khi dịu dàng tuôn một tràng tiếng Ý. "Còn cháu," bà nói vớitôi bằng tiếng Anh, "phải có một phòng riêng cho cháu, một phòng thật ngonlành, được chứ?"
"Dạ được," tôi đồng ý, nghe có vẻ thích, hy vọng phòng nàysẽ ở gần phòng cha và sẽ nhìn ra vùng thung lũng xung quanh, nơi chúng tôi vừamới vất vả chạy ngược lên từ đó.
Sau bữa ăn tối trong phòng ăn có tường ốp đá, tất cả ngườilớn đều dựa người ra sau thở phào. "Giulia này," cha lên tiếng, "mỗi năm cô lạinấu nướng một ngon hơn đấy. Một trong các đầu bếp tuyệt vời của nước Ý."
"Paulo, anh lại nói vớ vẩn nữa rồi." Tiếng Anh của bà toátra âm hưởng Oxford và Cambridge. "Anh toàn nói nhăng nói cuội."
"Chắc là do rượu Chianti đấy. Cho tôi xem lại cái chai nào."
"Để tôi rót cho anh ly nữa," ông Massimo xen vào. "Còn cháuđang theo học ngành gì thế, cháu yêu?"
"Cháu học đủ mọi môn ở trường," tôi nghiêm nghị trả lời.
"Cháu nó thích môn lịch sử, tôi nghĩ vậy," cha nói thêm vớihọ. "Cháu rất có khiếu quan sát."
"Lịch sử à?" Massimo lại rót đầy ly của Giulia, rồi ly củamình, thứ rượu vang màu hồng ngọc, hay đỏ sậm như máu. "Giống anh và tôi rồi,Paolo. Bọn ta đã đặt tên này cho cha cháu đấy," ông quay sang tôi giải thích,"bởi bọn ta không chịu nổi mấy cái tên Anglo nhạt nhẽo như của cháu và chacháu. Xin lỗi, chỉ là ta không thể chịu nổi. Ông bạn Paolo à, anh biết tôi cóthể lăn đùng ra chết khi nghe tin anh từ bỏ cuộc sống trong học viện để đithương thuyết khắp nơi trên thế giới 2. Như vậy là anh ta thích nói hơn thíchđọc, tôi đã tự nhủ như vậy. Một học giả vĩ đại đã trao mình cho thế giới, ngườiđó chính là cha cháu." Ông rót cho tôi nửa ly vang mà không buồn hỏi ý kiến charồi thêm vào đó một ít nước trong bình để trên bàn. Lúc này tôi mới thấy quýông ấy.
"Anh lại nói linh tinh rồi," cha nói, giọng có vẻ thỏa mãn,"Tôi thích đi đây đó, và đó chính là sở thích của tôi."
"Chà." Ông Massimo lắc đầu. "Và anh, thưa ngài giáo sư, anhtừng nói mình sẽ trở thành người giỏi nhất trong tất cả bọn họ. Chẳng phải quỹtài trợ do anh thành lập là một thành công tuyệt vời hay sao, tôi biết mà."
"Chúng ta cần hòa bình và sự khai sáng trong lĩnh vực ngoạigiao, chứ không phải thêm những nghiên cứu về mấy vấn đề nhỏ nhặt chẳng ai quantâm," cha chống chế và mỉm cười. Bà Giulia thắp ngọn đèn lồng trên tủ buýp phêrồi tắt đèn điện. Bà đặt ngọn đèn ấy trên bàn và bắt đầu cắt chiếc bánh tortamà nãy giờ tôi cố không nhìn một cách đầy thèm muốn. Lớp mặt bánh lấp lánh nhưđá vỏ chai bên dưới con dao cắt.
"Trong lịch sử, không có những vấn đề nhỏ nhặt." Ông Massimonháy mắt với tôi. "Vả lại, ngay cả thầy Rossi vĩ đại cũng nói anh là sinh viênxuất sắc nhất. Còn cả đám còn lại chúng tôi khó ai có thể làm ông ta hài lòng."
"Thầy Rossi ư?"
Cái tên đó buột ra khỏi miệng mà tôi không kịp ngăn lại. Quaphần bánh của mình, cha lườm tôi, vẻ khó chịu.
"Vậy cháu biết huyền thoại về những thành công của cha cháutrong lĩnh vực học thuật chứ, cô gái trẻ?" Ông Massimo tọng vào mồm miếng bánhsô cô la to tướng.
Cha lại ném cho tôi một cái lườm khác. "Tôi đã kể cho cháunghe vài chuyện về những ngày đó," cha nói. Tôi hiểu cái ý ngầm cảnh cáo tronggiọng cha. Tuy nhiên, một lát sau, tôi nghĩ ý đó có thể được hướng trực tiếptới ông Massimo, chứ không phải tôi, bởi lời bình luận tiếp theo của ôngMassimo đã khiến tôi phải rùng mình, trước khi cha kịp đánh trống lảng bằngcách nhanh chóng chuyển hướng qua những vấn đề chính trị.
"Thầy Rossi tội nghiệp," ông Massimo thốt lên. "Một conngười tuyệt vời với số phận bi thảm. Thật kỳ lạ khi nghĩ về ai đó mà chính mìnhtừng quen biết lại có thể bỗng nhiên - bụp - biến mất."
Sáng hôm sau, chúng tôi ngồi tại quảng trường ngập nắng trênđỉnh thị trấn, áo khoác cài chặt nút và những tập sách hướng dẫn du lịch trongtay, nhìn hai cậu bé, có lẽ cũng như tôi, hãy còn ở tuổi đến trường. Chúng lahét và chuyền bóng qua lại cho nhau trước nhà thờ, còn tôi chỉ kiên nhẫn chờđợi. Tôi đã chờ cả buổi sáng, chờ suốt lúc tham quan các nhà nguyện nhỏ tăm tối"có những yếu tố Brunelleschi," theo lời tay hướng dẫn viên thiếu kiến thức mặtmày ủ ê, và dinh thự Palazzo Pubblico với căn phòng tiếp tân mà hàng thế kỷ quađã được trưng dụng làm kho chứa thóc. Cha thở dài, đưa cho tôi một chai nước vịhoa quả Orangina, hình dạng cầu kỳ. "Con định hỏi cha chuyện gì phải không?"cha nói giọng thoáng chút rầu rĩ.
"Không, con chỉ muốn biết về giáo sư Rossi." Tôi đút ống hútvào chai Orangina.
"Cha cũng nghĩ vậy. Ông Massimo thật thiếu tế nhị khi khơilại câu chuyện đó."
Dù sợ hãi khi nghĩ đến câu trả lời nhưng tôi vẫn phải hỏi."Có phải giáo sư Rossi đã chết không? Có phải đó là điều ông Massimo ngụ ý khidùng từ biến mất?"
Cha nhìn qua quảng trường ngập đầy ánh nắng, đến quán cà phêvà cửa hàng thịt ở phía bên kia. "Đúng. Mà không. Ừm, đó là một chuyện rấtbuồn. Con thực sự muốn nghe sao?"
Tôi gật đầu. Cha liếc nhanh chung quanh. Chúng tôi ngồi trênmột ghế đá dài, đặt bên ngoài một trong những dinh thự cổ xinh đẹp, không có aingoài các cậu bé đang chạy nhảy thoăn thoắt trên quảng trường. Cuối cùng chacũng thốt lên, "Thôi được."
Chú thích
1 Tiếng Hà Lan trong nguyên tác: cảm ơn bác.
2 Nguyên văn: parley- vous, viết nhại tiếng Pháp - Parlezvous - ám chỉ làm nghề ngoại giao.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Truy Tìm Dracula
Elizabeth Kostova
Truy Tìm Dracula - Elizabeth Kostova
https://isach.info/story.php?story=truy_tim_dracula__elizabeth_kostova