Trắng Xoá epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 5
hi anh tắm xong, anh đi xuống cầu thang, anh đã cạo râu với con dao cạo của cha cô, và anh nhìn tỉnh táo trong bộ quần áo đẫm mồ hôi mà cô đưa cho anh. Cái áo lớn đã tìm được trong tủ quần áo khác, và nó phù hợp với anh một cách hoàn hảo, đủ rộng để anh cảm thấy thoải mái.
Bình thường thì cô sẽ ăn ngũ cốc, nhưng có anh ở đây nên cô nấu một bửa sáng với thịt xông khói kèm với trứng. Anh bước đến phía sau cô, vòng tay quanh eo cô. Anh tặng cô một nụ hôn lên đỉnh đầu cô, rồi nhẹ kể cằm anh lên đó. " Anh không biết mùi vị nào tốt nhất, thịt xông khói, hay em. "
" Woa, em rất ấn tượng. Em thật sự có mùi thơm, nếu em xếp hạng lên đó với coffe và thịt xông khói."
Cô cảm thấy anh mỉm cười, cằm anh di di trên đỉnh đầu của cô. " Anh có thể ăn em trước. " Giọng anh trêu chọc đầy gợi cảm, và một làn sóng nhiệt dấy lên làm sự xấu hổ tăng lên trong cô. Cô dựa lưng vào anh, đầu gối như lã đi. Có một khối sưng to ngay giữ vùng háng anh, và sự cọ xát của nó làm cô muốn chống lại nó.
" Anh nghĩ chúng ta cần quay trở lại giường. " Không hề có sự trêu chọc trong giọng nói của anh lúc này.
"Bây giờ? "
"Bây giờ. " Anh nói và kéo cô vào lòng.
Mười phút sau cô đã khỏa thân, hơi thở khó nhọc, run rẩy trên bờ vực của sự cao trào. Đùi của cô được neo trên vai của anh, và anh âu yếm cô với lưỡi của mình, một sự điên rồ tuyệt đối. Cô đã cố gắng kéo anh lên trên với cô, nhưng anh ghim chặt cổ tay cô vào giường để anh có thể tiếp tục làm cô phát điên. Cô đầu hàng, nâng hông lên, cơ thể cô run rẩy hoàn toàn khi anh xong việc. Chỉ khi đó anh mới di chuyển lên trên, bao bọc cô rồi trượt vật cương cứng của anh vào cô, với một lực đẫy mượt mà đưa thâm thâm nhập vào sâu trong cô.
Cô hít một hơi sâu, sau khi đã hoàn toàn quên mất cách anh lắp đầy mình.
Anh bắt đầu phun trào, nâng mình lên hai vai và nhìn vào khuôn mặt cô.
Tội lỗi và sự trung thực thúc giục cô, cằng nhằn với cô. " Em không dùng thuốc tránh thai. " cô buột miệng nói, biết đây không phải thơi điểm, hay thời gian chính xác để nói lên sự thiếu bảo vệ của mình.
Anh không dừng lại. " Anh không mang bao cao su" Anh nói một cách điểm đạm. " Anh sẽ dừng lại, nhưng đó chẳng khác nào đóng cửa chuồng khi con ngựa đã chạy ra, nó sẽ không?"
Sau đó, khi cô đi vào phòng tắm, anh hoàn thành việc mặt quần áo và nói: " Anh sẽ xuống lầu và bắt đầu lại bửa ăn sáng"
" Em sẽ xuống trong một phút" Cô vẫn cảm thấy cô cùng yếu ớt và cà nhẹ nhõm. Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mình trong gương, đôi mắt nâu của cô mở lớn. Cô sẽ mang thai, cô biết nó, cảm nhận được nó. Trong cô lận lộn cả 2 cảm xúc, sợ hãi lẫn phấn khởi. Từ bây giờ, cuộc ống của cô sẽ thay đổi.
Cô đi vào phòng ngủ và lấy lại bộ quẩn áo, mặc chúng lại ngay ngắn. Sau gần một đời sống trong thận trọng với những hành vi cẩn thận bây giờ cô thấy mình như đang ở trên một con tàu con thoi phóng nhanh vào vũ trụ mà trong khi đó cô chưa được đào tạo lấy một kỷ năng nào cả.
Một trong những chiếc vớ của cô nằm ở giữa đường và một chiếc ở đầu giường. Cô quỳ trên đầu gối để lấy nó, bởi vì cô ghi nhớ những lời mà Price nói. Cô mở ngăn kéo để xem khẩu súng lục nằm trong đó.
Nó không có ở đó.
Cô từ từ đứng lên, nhìn chằm chằm vào ngăng kéo trống. Cô nhớ là khẩu súng nằm trong đó. Khi cha cô để lại, cô đã kiểm tra để chắc chắn rằng nó đã được nạp đạn và cất lại đúng vị trí cũ. Sống ở một nơi vắng vẻ thế này tự vệ là một điều vô cùng cần thiết, cô đã học cách sử dụng vũ khí. Idaho đầy rẩy những động vật hoang dã và nguy hiểm, cả động vật và con người...
Khẩu súng lục đã ở đây và bây giờ không có. Price đã hỏi cô nơi cất giữ khẩu súng, không phải là một việc gì khó khăn khi tìm nó. Nhưng tại sao anh chỉ đơn giản nói rằng anh muốn nó giữ trong tầm tây?. Anh là một cảnh sát, cô hiểu rằng anh cảm thấy thoải mái hơn khi không mang vũ khí, đặc biệt là khi anh bước được vào sân nhà cô.
Cô đi xuống cầu thang, biểu hiện của cô bình tỉnh. Anh đang đứng ở quầy bếp, làm món thịt xông khói. " Price, anh giữ khẩu súng lục của em à?"
Anh nghiên người một cách nhanh chóng, đánh giá qua ánh nhìn, rồi quay lại với chỗ thịt. " Ừ."
"Sao anh không nói cho em biết là anh đã lấy nó?"
" Anh không muốn làm em lo lắng."
" Tại sao em lại phải lo lắng?"
"Vì những gì anh nói về một người khác có thể mò đến đây."
" Em không lo lắng, nhưng anh thì có đấy. " Cô nói một cách thẳng thừng.
"Đó chính là việc mà anh phải lo. Anh cảm thấy thoải mái hơn nếu có vũ khí. Anh sẽ trả khẩu súng về đúng chỗ nếu em thấy phiền."
Cô nhìn quanh, không thấy bất khì vũ khí nào nằm trên tủ. " Nó ở đâu?"
"Trong thắt lưng của anh."
Cô cảm thấy khó chịu nhưng không biết tại sai. Bản thân cô đã nghĩ rằng anh dẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu không có vũ trang, và anh đã nói như vậy. Nó chỉ được - một lúc, rồi vẻ mặt của anh trở nên...cứng ngắt. Xa xôi. Có lẽ anh đã làm việc trong luật pháp và nhìn thấy nhiều hơn một người bình thường có thể thậm chí không bao giờ mơ rằng anh hy vọng lấy điểu tồi tệ. Nhưng đối với khoàng khắc, chỉ trong một khoảng khắc nhỏ, anh đã nhìn sự nguy hiểm như bất kỳ cặn bã về cái người mà anh xử lý. Anh đã rất dể dàng và tiếp cận cho đến khi nó tương phản với sự lo lắng của cô. Cô đẩy các suy nghỉ,lo lắng qua một bên và không nói gì thêm về khẩu súng.
Khi đang ăn sáng cô hỏi. " Anh làm việc ở quận nào?"
" Ở đây" Anh nói " Nhưng anh chưa ở đây lâu. Như anh đã nói, anh biết nơi này ở đây, nhưng anh đã không có thời gian để lên đây thăm hỏi và gặp gỡ em, cha em và Tinkerbell, tất nhiên. "
Chú chó nằm trên sàn giữa ghế của họ với hy vọng rằng mình sẽ có cơ hội bắt được những miếng ngon vô tình đi lạc, vui vẻ hẳng lên khi nghe thấy tên mình.
" Ăn những món bỏ không tốt cho mày đâu anh bạn. " Hope nói một cách nghiêm khắc. " Bên cạnh đó, mày đã ăn rồi."
Tink không có vẻ gì là nản lòng và Price bật cười.
" Anh làm được bao lâu rồi?"
" Mười một năm. Anh làm ở Boise trước. " Miệng anh cong lên đầy dí dỏm. " Trong hồ sơ,anh ba mươi bốn, anh đã ly hôn được tám năm, anh biết vài món đồ uống, và tận hưởng một điếu xì gà khi rảnh rang, nhưng anh không phải là một người thương xuyên hút thuốc. Anh không tham dự vào bất kỳ nhà thờ nào, nhưng anh tin vào Chúa."
Hope nhìn xuống. Cô có thể cảm thấy khuôn mặt mình đỏ thế nào. " Em không muốn - "
" Có, em đã muốn, và anh không đổ lỗi cho em. Khi một người phụ nữ cho phép một người đàn ông làm tình với cô ấy, cô ấy có quyền trấn an mình về anh ta, tìm hiểu từng chi tiết, từ bên phải xuống đến kích thước của trái cây và khung dệt của anh ta."
" Nài ngựa " cô sữa chữa và thậm chí còn đỏ mặt hơn.
Anh nhún vai. " Anh chỉ cần nhìn vào kích cỡ, không thương hiệu. " Rồi sự vui vẻ của anh trở thành một nụ cười toe. " Dừng đỏ mặt đi nào, em đã nhìn thấy bao quát anh. Anh nhìn thấy quần lót của em sáng nay, không cố ý đâu. Anh cược là em đã treo cái của anh lên lan can để khô, thay vì vất chúng theo cách anh đã làm với em? "
Anh ngửi, hít một hơi sâu và đảo tròn mắt một cách giả vờ, làm cho cô phải cười, trước khi anh ném đống quần áo của mình qua vai.
" Anh đang đùa. " cô thì thầm.
"Anh à? Có lẽ vậy. Em nghỉ gì? Rằng cái vật cứng của anh quá tinh ranh à?"
"Thật khó trước khi chúng ta lên lầu, vì vậy anh không thể dùng lập luận đó"
" Nó có khó khăn khi anh nghĩ về việc ngửi đồ lót của em."
Cô bắt đầu cười ồ lên, thưởng thức sự trêu trọc dành cho mình. Cô nghi ngờ rằng nếu cô cãi nhau với anh thì nó sẽ như thế nào. Đánh té khói.
" Anh có một thói quen hết sức tệ " Anh thú nhận.
"Ồ? "
" Anh nghiện remote. "
" Anh và khoảng một trăm triệu người khác ở Mỹ. Chúng ta có thể nhận thêm một tay ở đây khi cha em xem TV, ông ấy luôn ngồi với cái remote trong tay. "
" Anh không nghĩ là anh xấu. " Anh cười toe toét và nắm lấy tay cô. " Vì vậy, Hope Bradshaw, khi mọi truyện trở lại bình thường, em sẽ đi ăn tối với anh chứ?"
" Ôi, em không biết", cô nói. " Một ngày, huh? Em không biết em đã sẳn sàng cho điểu đó."
Anh cười khúc khích và định trả lời, nhưng một tia nắng rơi xuống bàn tay của họ. Giật mình, cả hai đều nhìn vào tia nắng đó, rồi hai người họ cùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió đã ngừng thổi, và bầu trời trên cao đã trong xanh trở lại.
" Anh sẽ bị nguyền rủa mất." Anh nói, đứng dậy và đi đến bên cửa số, ngước nhìn ra ngoài. " Anh đã nghĩ là cơn bảo sẽ kéo dài hơn. "
" Em cũng vậy." Hope thì thầm, sự thất vọng trong đó nhiều hơn điều cô muốn thể hiện. Thời tiết đã trở nên khả quan hơn, nó cũng có nghĩa là anh sẽ sớm rời khỏi đây hơn những gì cô mong đợi, nhưng cô thấy không vui chút nào như thể cô sẽ không bao giờ còn gặp lại anh nữa.
Cô đi về phía cửa sổ, và thở hắt ra khi nhìn thấy một số lượng tuyết dày đặc. " Ôi trời! " Phong cảnh trước mắt cô dã hoàn toàn thay đổi, nó khoát trên người một lớp tuyết dày. Gió đã thổi và chất đống một số lượng tuyết đáng kể gần như chạm vào cửa sổ trên mái hiên.
" Có lẽ ít nhất cũng phải 3 bộ. Các nhà khai thác đầu tư khu nghỉ mát chắc hẳng sẽ yêu thích lắm đây, nhưng nó sẽ mất thời gian cho xe ủi tuyết để có thể dọn sạch chổ này mới mong thấy lại con đường." Anh nói rồi bước đến cửa sổ và mở chúng ra,không khí bên ngoài như hút trọn sự ấm áp bên trong căn phòng. " Chúa ơi!" Anh lập tức đóng sầm cửa lại. " Nhiệt độ bên ngoài có thể dưới mức không. Chẳng có cơ hội cho việc tan tuyết cả."
Thật quái lạ, thời tiết đã tốt hơn trước nhưng dường như lại làm cho Price thấy khó chịu. Một ngày đầy tiến triển, Hope nhìn thấy anh cứ đi tới đi lui chổ cửa sổ trông mắt ra bên ngoài, mặc dù anh sẽ đứng sang một một như vẫn làm. Cô bận rộn, nhưng giới hạn trong nhà không có nghĩa là không có bất kỳ công việc nào để làm, chẳng hạn như giặt ủi, nhưng làm việc đó mà không có điện là phải chăm chỉ gấp đôi cũng như thời gian tăng lên.
Price giúp cô vắt khô những bộ quần áo mà cô đã giặt bằng tay, sau đó bất chấp cái lạnh đủ lâu để mang vào bên trong một ít củi khi cô treo quần áo lên lan can cầu thang để cho khô. Cô kiểm tra đồ của mình, lấy một chiếc áo sơmi và cảm thấy các đường nối, đó sẽ là cái cuối cùng để phơi khô. Vào một giờ khác, cô nghĩ, Price đã duy trì ngọn lửa. Nhiệt độ gần như đã lên 90 F.
Cô bắt đầu treo những chiếc áo lên lan can một lần nữa, khi sự chú ý của cô tập trung vào những con số trên áo. Áo sơ mi cỡ mười lăm rưỡi. Đó là một số lẻ. Cô biết Price to hơn nhiều. Chiếc áo sơ mi này thật sự ôm sát anh, cô nhớ lại sự căng ra của những chiếc nút áo đêm qua. Tất nhiên anh đã mặc một chiếc áo giữ nhiệt bên dưới, cái sẽ làm cho bộ đồng phục của anh có vẻ chặt chẽ hơn. Nhưng nếu cô mua cho Price một chiếc áo thì cô sẽ không nhìn bất kỳ cái áo nào trừ những cái cỡ mười sáu rưỡi.
Anh đi vào phòng khách với một số lượng củi lớn, rồi xếp chúng ngay ngắn kế bên lò sưởi. " Anh sẽ ra ngoài và dọn dẹp chút ít" anh nói cho cô biết.
" Cái đó có thể đợi khi thời tiết ấm hơn"
" Bây giờ gió không thổi, nó sẽ chịu được trong vài phút, trước khi tuyết xóa hết con đường. " Anh cài nút áo khoát vào và ra bên ngoài. Ít nhất anh cũng mang một đôi găng tay làm việc chắc chắn của cha cô, và nếu anh không khởi động mình hoàn toàn, thì anh ít nhất phải dùng 3 đôi vớ. Tink đi theo anh, vui mừng vì cuối cùng nó cũng được đi loanh quanh bên ngoài thay vì nằm ỳ trên tấm thảm.
Để giết bớt thời gian, có lẽ cô sẽ chọn nghe một cái gì đó trên đài phát thanh. Cô đi xuống cầu thàng và bật đài lên, âm nhạc vang lên trong không gian làm giảm đi cái yên tỉnh đang ngự trị. Vừa nghe một bản nhạc thân quen, cô lấy nồi thịt hầm trong tủ lạnh ra để hâm lại cho bửa trưa.
Thời tiết tất nhiên sẽ là điểm nóng và ngay khi bài hát kết thúc, giọng của người đọc bản tin vang lên cho một danh sách dài. Con đường chổ cô có thể đi lại, còn các con đường cao tốc khác thì dự kiến ít nhất phài 3 ngày mới dẹp sạch được chổ tuyết đọng.
" Cũng trong bản tin hôm nay" người đọc tin tiếp tục thông báo " một chiếc xe buýt chở tù nhân đi từ County Road 12 trong cơn bảo tuyết đã gặp nạn. Ba người thiệt mạng, trong đó có 2 cảnh sát. Năm tù nhân trốn thoát, nhưng 2 trong số đó đã bị bắt giữ, còn 3 người vẫn chưa tìm được. Đó là chưa sát định được nếu họ sống sót sau trận bảo tuyết. Nên cảnh giác với những người lạ mặt xuất hiện trong khu vực của bạn, một trong số tù nhân chưa tìm được được biết là một người vô cùng nguy hiểm."
Hope gần như đóng băng. Ngay phía STOM - chổ của cô cách County Road 12 chỉ một vài dặm. Cô với tay và tắt đài phát thanh đi, sự cảnh báo trong bản tin làm thần kinh cô nhảy nhót.
Cô nghĩ. Thật không may là những gì mà cô suy nghĩ gần như thật đáng sợ
Áo sơ mi đồng phục của Price quá nhỏ so với anh. Anh không có một cái ví nào. Anh đã làm mất nó. Nhưng còn những vết ố trên quần áo của anh và vết thương của anh không hề tương ứng nhau. Có vết bầm tím trên cổ tay anh - dấu vết khi anh bị còng tay? Và anh đã không có vũ khí trong mình.
Anh đã làm gì?
Trắng Xoá Trắng Xoá - Linda Howard Trắng Xoá