Chương 6
rung Thu trở ra Vũng Tàu với một trái tim ray rứt, điều thâm kín riêng tư của cô đã bị phát hiện? Cũng may đấy là mẹ của cô, nên Trung Thu không phải xấu hổ!
Nhưng mỗi ngày đối diện với Thiệu Quân ở công ty thì Trung Thu vờ cố tình dửng dưng, có ai hiểu cô đang chế ngự tình cảm của mình, bằng sự thản nhiên bên ngoài không nhỉ?
Chiều nay sao bỗng dưng Trung Thu thấy buồn...Hết giờ làm việc không về nhà, Trung Thu lại một mình lang thang ra biển.
- Cô ơi! Mua giùm cháu thỏi chewingum nghe!
- Cô ơi! Ăn đậu phộng rang đi!
Tiếng của mấy đứa bán hàng rong lẽo đẽo theo sau mời mọc. Trung Thu chỉ lắc đầu, chân vẫn bước. Ngang qua một khách sạn Trung Thu bỗng giật mình khi trông thấy gã đàn ông vừa đi phớt qua. Hắn đã đi vào cổng khách sạn. "Vũ Duy đi nghỉ mát chăng?" Và liệu gặp hắn thì sao đây? Trung Thu không muốn gặp lại Vũ Duy tí nào cả, dù trong thâm tâm nàng lúc nào cũng quý ông Vũ.
Trung Thu lại vừa đi vừa nghĩ ngợi. Có tiếng kèn xe nhấn vang inh ỏi ở sau lưng, Trung Thu quay lại càu nhàu:
- Đường lộ thênh thang có ách tắc trở ngại gì đâu mà bóp kèn to thế.
Chiếc xe máy đã có chủ định nên thắng sát bên nàng và Thiệu Quân cũng lên tiếng đáp ngay:
- Sự ách tắc bên trong mới phải cần đến loại kèn này đấy Trung Thu ạ!
Trung Thu xoe mắt:
- Anh nói sao?
Thiệu Quân tỉnh bơ:
- Anh nghĩ nhờ tiếng kèn vừa rồi mà em mới "tỉnh mộng".
- Hả! Anh nói tôi...
Thiệu Quân cắt ngang:
- Trung Thu lên xe rồi hãy nói Trung Thu bĩu môi:
- Tự dưng cái bắt tôi lên xe anh là sao?
- Không phải là bắt mà anh mời!
- Anh có kiểu mời hơi bị lạ.
Thiệu Quân chỉ cười anh giục:
- Cũng như bây giờ, nếu em không muốn bị theo tò tò thì mau len xe đi.
Trung Thu ức lắm, nhưng đành phải nghe theo. Cô lên xe nhưng ngồi giũ khoảng cách. Thiệu Quân bông đùa:
- Nè, em ngồi như thế anh sẽ không bảo đảm sự an toàn đâu nhé.
- Không sao! Sự an toàn của tôi cũng là sự an toàn của anh... Tôi nghĩ anh sẽ không dại gì để xảy la sự mất an toàn phải hôn?
- Đương nhiên rồi!
- Anh nói vậy thì tôi đã an tâm.
Thiệu Quân cắc cớ:
- Thế thì giữa sự an toàn và an tâm, em chọn điều nào?
- Cả hai!
- Vậy thì ngồi sát vô và "ôm" anh thì mới đạt được hai điều đó! Có phải không nào?
Trung Thu hứ nhỏ:
- Anh đúng là...
- Là gì?
- Anh tự mà nghĩ đi!
Thiệu Quân nhẹ giọng:
- Thôi, anh sẽ không nghĩ đâu, đã đi chơi thì nên vui vẻ, nghĩ ngợi điều gì nữa cho mệt óc chứ. Bây giờ mình đi đâu Thu?
Trung Thu ơ hờ:
- Đâu cũng được!
Thiệu Quân không hiểu có chuyện gì xảy ra với Trung Thu, mà anh cảm thấy cô rất lạ cũng như buổi chiều hôm nay vậy! Hổng lẽ giữa các cô có sự mâu thuẫn, bất hòa nên Trung Thu mới buồn như vậy? Chợt nhớ đến quán cà phê ở xóm chài, Thiệu Quân sốt sắng nói:
- Anh sẽ chở Trung Thu đến chỗ này, bảo đảm em sẽ thấy thoải mái, mọi ưu tư phiền muộn tan biến ngay. Đồng ý nhé!
Trung Thu lẳng lặng gật đầu, rồi như chợt nhớ ra điều gì cô hỏi:
- Hình như anh đã theo dõi khi tôi rời khỏi công ty đúng không?
- Nếu em nghĩ như vậy thì cứ cho là đúng như vậy!
Trung Thu ấm ức câu trả lời của anh, một lần nữa cô lại hử nhỏ một tiếng trong miệng.
- Hôm nay anh không đi xe hơi đến công ty à? Tôi thấy xe này hình như là giống xe của anh Liêm.
Gọng Thiệu Quân chùng xuống:
- Em đã từng ngồi trên chiếe xe này nên dễ dàng nhận ra ngay đúng không?
Trung Thu thật tình:
- Lúc trước khi mới vào công ty, anh Liêm có cho tôi đi nhờ mấy lần...
Quân lại nói xóc:
- Ngồi với Liêm em có đặt ra khoảng cách không vậy?
Trung Thu bướng bỉnh:
- Đôi khi khoảng cách là sự cần thiết, nhưng có đôi khi nó cũng chỉ là sự chiếu lệ mà thôi.
Thiệu Quân không nói gì anh lẳng lặng chạy rồi bất chợt Thiệu Quân tăng ga chiếc xe vọt mạnh, hiểu chủ ý của anh nên Trung Thu vẫn giữ bình tĩnh, nàng không tỏ ra luống cuống, hay ôm chặt lấy anh... Bây giờ Trung Thu rất muốn được trông thấy mặt anh thế nào, có bị "xộ" vì hố cú vừa rồi không? Trung Thu đắc ý!..Tay phải cầm lái, Thiệu Quân bỗng đưa tay trái về phía sau và nắm chặt bàn tay Trung Thu. Lần này cử chỉ của anh thật nhanh và cũng thật bất ngờ nên Trung Thu đã không kịp rụt tay lại. Thiệu Quân đã nhẹ giọng:
- Làm bạn gái anh nhé Trung Thu?
- Thiệu Quân? Tôi... tôi...
Trung Thu không hiểu vì sao bỗng dưng mình lại có thể lúng túng đến như vậy? Xe vừa tăng tốc vọt nhanh đáng lẽ ra nàng giật mình hoảng hốt mới phải.
Đằng này lại ngược hẳn, lời đề nghị đơn giản, nhẹ nhàng cũng có thể là hết sức bình thường nhưng nàng lại bối rối đến nỗi nói không tròn câu. Phải chăng đấy chính là "tiếng sét" mà người ta thường đề cập đến trong tình yêu? Nó khiến cho nàng lao xao, run rẩy...
Thiệu Quân có lẽ cũng hiểu được những diễn biến đang xảy ra trong lòng nàng, nên anh trầm giọng tiếp:
- Thu à! Hổng lẽ em không cảm nhận được tình cảm của anh dành cho em là rất thật sao? Em không chấp nhận tình cảm của anh có phải vì trong tim em đã có hình bóng người con trai khác rồi phải không? Em hãy nói cho anh biết đi Thu.
Giọng Trung Thu mềm đi:
- Thiệu Quân à! Em... em không biết nói sao nữa... mà anh chỉ nên biết rằng...anh là người đàn ông trên đời đã làm em phải rung động.
Thiệu Quân sung sướng:
- Có nghĩa là em cũng có tình cảm với anh phải không? Ôi, anh vui quá!
Tựa cằm trên vai anh, Trung Thu la khẽ:
- Coi anh kìa! Xạo quá đi thôi!
- Không! Anh vui thật đấy! Em có cười anh cũng được.
- Xí? Ai thèm cười chứ.
- Ừ, phải đó! Em mà cười hở mười cái răng... thì xấu lắm.
Trung Thu véo vào hông Thiệu Quân, nhưng anh chàng không kêu rên, mà lại còn huýt sáo vui vẻ.
Xe dừng trước quán cà phê, Trung Thu buột miệng:
- Thích thật, anh Quân ơi!
Thiệu Quân gật mạnh:
- Ừ! Không khí trong lành ở đây dê làm say lòng người nó khiến người ta cảm thấy hòa quyện với thiên nhiên.
- Nè, anh đến đây thường xuyên lắm hở? Có phải anh cũng từng đi với người con gái khác đến đây không?
- Nếu anh nói em là cô gái đầu tiên mà anh đưa đến đây, em có tin không?
Trung Thu chớp mắt, không hiểu sao cô lại tin ngay lời anh nới mà không hề đắn đo.
Trung Thu cũng không biết đây có phải là một khởi đầu tốt đẹp cho tình yêu của anh và cô hay không? Chỉ thấy bây giờ cô rất vui và hạnh phúc, cô không phải yêu đơn phương!
Yến Linh về nhà rất muộn. Cô lái xe vào sân rồi đi thẳng lên phòng Thiệu Quân.
- Anh ơi! Em trả chìa khóa xe nè.
Không có tiếng Thiệu Quân đáp lại, Yến Linh đẩy nhẹ cánh cửa.
- Thì ra anh ấy không có trong phòng...Giờ này anh chưa về sao? Nếu vậy thì đừng hòng có la người ta đó nha!
Yến Linh để xâu chìa khóa lên bàn làm việc của anh trai, cô đi trở ra và lẩm bẩm nói một mình...Đi về phòng, Yến Linh thay chiếc áo ngủ và nằm dài trên ghế, tâm trạng cô vô cùng phấn chấn...cô đang thả hồn vào những "cơn ru tình".
mà Vũ Duy đã mang đến cho cô. Chợt...
Tít... tít...
Có tín hiệu của chiếc di động, Yến Linh sung sướng, cô đinh ninh chắc là Vũ Duy gọi cho mình, cô hôn nhẹ lên chiếc điện thoại rồi nhỏ nhẹ:
- Alô! Em nghe! Duy có phải không? Em về nhà rồi, cũng định gọi cho anh đó...
- Vừa phải thôi cô nương.
Nghe tiếng Thiệu Quân càu nhàu, Yến Linh tiu nghỉu.
- Hừ! Anh...làm người ta bị xộ....
- Ai biểu xớn xác! Chưa chi đã "dẻo quẹo".
Yến Linh tức tức:
- Xí! Hổng thèm nói chuyện với anh. Tự dưng gọi ngay giờ "cao điểm".
- Anh định gặp em!
- Ủa! Mà anh đang ở đâu vậy? Anh đi chơi chưa về sao?
- Anh ở trên sân thượng nè. Xe em mượn rồi có đâu mà đi chơi.
Yến Linh ngọt giọng:
- Cám ơn anh Hai!
- Thôi đi cô, tôi hổng khoái nịnh. Em buồn ngủ chưa, lên đây anh em mình trò chuyện.
Yến Linh phì cười:
- Em làm biếng muốn chết. Nhưng nếu anh có nhã hứng, thì em sao nỡ cắt ngang nguồn cảm hứng đó chứ. Em lên nè...
Thiệu Quân đứng tựa người trên ban công, anh nhìn lên bầu trời chi chít những anh sao, không có sở thích ngắm hay tìm đoán cho mình một vì sao chiếu mệnh... Nhưng sao bỗng nhiên hôm nay anh lại đổi ý! Anh đã đứng đây cả giờ đồng hồ và anh mới nghiệm ra rằng, con gái không phải lãng mạn khi ngắm sao và mơ mộng...
- Hù... Sao anh không giật mình nhỉ?
Yến Linh đứng sau lưng anh trai cô phụng phịu.
Thiệu Quân quay lại, anh cười xòa:
- Em đúng là ngốc? Anh mà nhát gan ư?
- Em không nói anh nhát gan, mà chỉ nói là anh không giật mình thôi... Chứ gan anh "gan trời" mà... anh dám chống lại lệnh phụ thân và mẫu hậu thì ai dám bảo rằng nhát gan.
Yến Linh nói một hơi dài.
Thiệu Quân cao giọng:
- Tự nhiên rồi giáng đòn phủ đầu anh vậy bé Linh.
Yến Linh chu môi:
- Không phải sao! Anh dám cãi lại ba mẹ về việc chị Tố Tâm...
Yến Linh lại cười hề hề:
- Nhưng anh yên tâm đi. Bây giờ em sẽ ủng hộ anh...
- Chuyển hệ nhanh vậy? Chắc là phải có nguyên nhân gì đây?
- Hổng có gì hết! Chỉ có là tâm trạnh em đang vui...em cũng muốn thấy anh vui.
- Em đang yêu thì có.
- Đúng! Em đang vui với tình yêu...Nên em không muốn can thiệp vào chuyện của anh, để anh cũng không phải can thiệp vào việc của em.
- Yến Linh à! Chuyện tình yêu của em là của em, của anh là của anh, sẽ chẳng ai có quyền can thiệp đến ai. Nhưng anh là anh, thì anh phải có trách nhiệm với em...
- Nói như vậy là anh có ý định "cản" em à?
- Không hề! Anh chỉ muốn biết về bạn trai em thôi...
- Chuyện này dĩ nhiên rồI! Em sẽ đưa anh Duy về gặp ba mẹ. Anh ấy cũng định thưa chuyện để xin làm lễ đính hôn.
Thiệu Quân há miệng:
- Nhanh dữ vậy?
- Chúng em quen nhau mấy năm rồi anh ạ! Bẵng đi một thời gian cứ tưởng là... Không ngờ bây giờ gặp lại anh ấy vẫn tha thiết với em như ngày nào...
- Trong tình yêu phải thận trọng em ạ?
Yến Linh xì dài:
- Xời ơi! Anh làm như em ngu ngơ lắm vậy. Em kinh nghiệm rồi.
Thiệu Quân nhìn sửng em gái, một chút thất vọng hiện lên trong đôi mắt anh.
Cũng cùng trang lứa như Trung Thu, nhưng sao em gái anh lại có vẻ sỏi đời đến như vậy? Nét gây thơ ngày nào đã biến mất trên gương mặt Yến Linh... Thiệu Quân thương em gái lắm, anh muốn em anh vẫn như ngày nào...Giá như gia đình đừng quá nuông chiều, đừng cho con bé đi ra nước ngoài để nó không sớm nhiễm "sự Tây hóa" như bây giờ?
Thấy Thiệu Quân bỗng nhiên đứng thừ người ra, Yến Linh thúc vào hông anh trai:
- Nè, đừng nói với em là anh đang thất tình đó nha?
Thiệu Quân cười khẩy:
- Bộ anh giống vậy lắm sao?
- Sợ còn hơn thế nữa kìa! Anh ơi! Đàn ông con trai phải can đảm mạnh dạn lên. Hỡi thế gian, tình là gì?
Không để Yến Linh nói đùa thêm, anh đã cốc đầu cô:
- Nhảm nhí quá đi!
Yến Linh cười rúc rích, rồi che miệng ngáp dài:
- Em buồn ngủ và mệt quá. Em đi nghỉ đây. Công nhận lúc "nhót" vui quá chẳng biết mệt là gì...
Thiệu Quân thở ra:
- Em không chọn được thú vui nào khác ngoài việc đến vũ trường à?
- Anh ơi! Anh là cụ khi nào vậy. Tuổi trẻ sôi động và tình yêu thì cuồng nhiệt mà anh không cho đến những chỗ đó...chẳng lẽ lại dắt nhau..."vô cha" để mà thề thốt, xin kẹo ư?
Thiệu Quân hơi giận anh cáu gắt:
- Em ngày càng hư rồi đỏ nghe.
Yến Linh tức tối:
- Anh vừa phải thôi nha! Em hư hỏng hồi nào? Ba mẹ còn chưa mắng em kia mà. Thích hợp với trào lưu với lối sống hiện đại là hư sao? Anh đúng là...là...
- Là gì? Em dám nói sao?
- Là "cù lần", anh dám đánh em không?
Giọng Yến Linh thách thức. Thiệu Quân nghiến răng:
- Hỗn hào!
Yến Linh chợt nhỏ nhẹ:
- Em xin lỗi anh!
Thiệu Quân cũng dịu lại:
- Bỏ đi! Thôi, em buồn ngủ cứ về phòng ngủ...Anh chỉ vì thương và lo cho em...
- Em đâu phải sống thác loạn, buông thả mà anh sợ! Anh cũng biết rồi đó, em vốn không có những khái niệm "thơ mộng, lãng mạn", cho nên bắt em hẹn hò ở quán cà phê để nghe nhạc, ăn kem hay dìu nhau đi trên bãi cát để ngắm mây trời, biển cả... thì sẽ vô vị mất, anh có hiểu không?
Thiệu Quân lắc đầu chán nản trước những "ý tưởng chân thành" của cô em gái.
Rốt cuộc trong đầu các cô gái ngày nay nghĩ gì nhỉ, liệu họ có giống Yến Linh, giống Thiên Ngân, Tố Tâm... không? Và cả Trung Thu nữa, anh có nên tin "đây là một cô nàng thánh thiện"?
Tố Tâm ngồi trước gương, cô như không còn nhận ra mình bởi cách trang điểm khác này. Trước đây cô thường "chơi rất nổi"...còn hôm nay chỉ một chút màu tim tím để cho đôi mắt thêm phần mơ huyền, một chút hồng trên má cho thêm phần tươi tắn, và một màu sơn hồng đào tô thêm phần ơi cảm trên bờ môi mọng... Tố Tâm muốn đập vào mắt anh một cảm giác xao xuyến. Vậy mà Thiệu Quân chẳng cảm nhận ra điều đó. Trái lại, anh phản ứng bằng thái độ hết sức dửng dưng.
Cô mở rộng cánh cổng cho anh lái xe vào thì Thiệu Quân chị quay kiếng xuống và thò đầu ra xua tay:
- Hai bác có ở nhà không em? Anh mang quà của ba mẹ gởi cho hai bác và đi ngay.
- Anh không có ý định vào nhà em sao?
- Lúc khác nha Tâm! Bây giờ thì anh bận lắm. Anh xin lỗi gia đình.
Tố Tâm dịu dàng:
- Bận gì bận, từ Vũng Tàu lái xe vào tới đây mà anh lại không vào rửa mặt và nghỉ ngơi à?
Thiệu Quân cười tươi:
- Anh vào ngày hôm qua lận, nhưng vì công chuyện làm ăn... Anh đang ở khách sạn. Còn bây giờ anh sắp tới giờ hẹn với khách. Anh phải đi.
- Anh đi với cô thư ký ấy à?
- Tất nhiên, giao dịch làm ăn, Trung Thu không thể vắng mặt.
Hụt hẫng nhưng TốTâm vẫn nhẹ giọng:
- Đã vào Sài Gòn, anh phải ở nhà em. Tại sao phải đến ở khách sạn, anh không sợ ba mẹ em buồn và em sẽ giận anh sao?
Thiệu Quân vẫn tỉnh bơ:
- Đừng có trẻ con quá, TốTâm ạ! Anh ở khách sạn mới là điều hợp lý nhất.
- Vì có cô ta à?
Thiệu Quân nghiêm giọng:
- Tố Tâm! Có lẽ anh cũng nên nói thật cho em biết, hiện nay ở công ty thì Trung Thu là thư ký, nhưng sắp tới có lẽ vai trò đó sẽ không còn nữa. Trung Thu là người yêu của anh, anh sẽ kết hôn với cô ấy.
Tố Tâm bàng hoàng sửng sốt, đôi mắt tim tím mộng mơ bây giờ đang tóe lửa một cách dữ dội:
- Thiệu Quân! Anh bảo sao? Tại sao anh yêu cô ấy? Còn em thế nào? Bao lâu nay em với anh vẫn gắn bó đậm đà...
- Mối quan hệ với anh và em là tình cảm gia đình...Anh chỉ xem em như Yến Linh.
- Không đúng!
- Tình cảm khó nói lắm em ạ. Anh chưa hề đối xử với em bằng thứ tình yêu đôi lứa...
Bây gìờ ngồi đây, Tố Tâm chỉ muốn đập phá cho tan nát, dịu dàng, đằm thắm mà vẫn không gây được ấn tượng cho anh...Tại sao anh lại có thể thích một con nhỏ tầm thường như vậy chứ?
Có tiếng gõ ngoài cửa phòng Tố Tâm định nổi nóng với người làm nhưng cô kịp kìm lại vì giọng bà Bách vang lên:
- Tâm à! Mẹ vào được không?
- Dạ!
- Có chuyện gì vậy? Tại sao con lại nhốt mình trong phòng cả buổi trời vậy?
Thiệu Quân đâu? Nó đã vào tới chưa?
Tố Tâm lớn giọng:
- Mẹ để con yên một chút có được không?
- Đã xảy ra chuyện gì? Hãy nói cho mẹ biết, không chừng mẹ giúp được con.
Tố Tâm long mắt lên và cô cảm thấy lời mẹ có lý. Cô thuật lại việc nghe Thiệu Quân gọi điện báo đã vào và sẽ đến nhà là cô đã chuẩn bị ra sao. Nhưng cuối cùng sự việc lại hoàn toàn trái ngược.
Bà Bách nghe con gái nói thôi cũng đã đùng đùng nổi giận:
- Để mẹ nói ba con hỏi ba mẹ Thiệu Quân xem thế nào rồi. Không thể có việc này được, ông bà ấy không thể "vô ơn".
- Con không biết? Mẹ và ba nói sao và làm sao, con không biết. Có điều con nhất định sẽ không để mất anh Quân vào tay một con nhỏ bá vơ đó...
Bà Bách ra khỏi phòng bằng những bước chân giận dữ. Tố Tâm bặm chặt đôi môi khiến cho nó bị "nhòa" đi... nhưng câu hăm dọa thì rõ lên mồn một:
- Trung Thu! Tao căm thù mày! Hãy chờ xem Thiệu Quân là của ai, tao hay mày nhé!
Thiệu Quân rất mừng vì công việc làm ăn vô cùng thuận lợi, những nhà doanh nghiệp lớn nhất rất thích cung cách làm ăn của công ty anh cho nên họ không ngần ngại khi ký kết những hợp đồng cả chục tỉ bạc...Phấn khởi trong lòng, Thiệu Quân nói với Trung Thu:
- Sáng mai chúng ta phải về Vũng Tàu sớm. Em có muốn mua quà gì không?
Mình đi siêu thị anh nhé!
Trung Thu lắc đầu:
- Em không muốn mua gì cả. Anh mua đi em sẽ tư vấn cho.
Thiệu Quân đùa:
- Anh có mua thì làm quà cho em, mà em tư vấn nữa thì chẳng ý nghĩa gì hết...Vậy thôi, mình đi chỗ khác chơi nhé!
- Thế anh không mua gì cho ba mẹ à?
Thiệu Quân nheo mắt:
- Chà! Gọi ba mẹ nghe ngọt quá! Mà ba mẹ ai nhỉ?
- Thì của anh!
- Không phải của em nữa sao?
- Vâng, cũng là của em nữa. Chịu chưa?
- Chịu, nhưng tạm!
Trung Thu ngạc nhiên:
- Ở, sao lại là tạm?
- Vì mình vẫn chưa cưới, em sẽ không đời nào dám gọi. Trung Thu này, mình cưới nhau nhanh nhanh nha!
- Xời! Anh làm gì gấp dữ vậy?
- Thiệu Quân mau mắn:
- Cưới vợ phải cưới liền tay mà!
- Một thoáng ưu tư, Trung Thu nói vu vơ:
Em muốn kéo dài thời gian để cho anh có thể xác định kỹ và chính xác.
Thiện Quân phật ý:
- Nói như vậy là em có ý gì hả Thu? Em vẫn không tin tình yêu của anh à?
Hay là em không yêu anh?
Trung Thu buồn buồn:
- Em cũng không biết...Nhưng em vẫn cảm thấy anh chưa thật sự là của em...trong lòng anh còn có chị Tố Tâm nữa...
- Cô bé ơi! Em ghen có phải hôn? Vì hôm nay anh đến nhà Tố Tâm chứ gì?
Trung Thu chối:
l - Không có? Em không có ghen!
- Anh thích em nhận là mình có ghen hơn. Tại sao em biết không? Vì nếu có yêu anh, em mới có ghen.
Vuốt lên chóp mũi Trung Thu, Thiện Quân cười cười:
- Nhìn mặt em ghen kìa! Trông cũng...
- Cũng gì hở?
- Cũng dễ thương vô cùng!
Trung Thu nhéo anh:
- Đừng có nịnh! Cho anh biết em cũng là "sư tử Hà Đông" trong trường hợp ấy đó nha!
Thiệu Quân cười giơ tay lên:
- Yes, bà xã.
Trung Thu đập lên lưng anh, cô ngượng vô cùng:
- Ăn nói ẩu tả quá!
- Tập cho quen dần sao gọi là ẩu.
- Em hổng cãi với anh nữa đâu.
Trung Thu phụng phịu. Thiệu Quân nâng mặt cô lên:
- Anh làm bé giận hả? Thôi, cho anh xin lỗi nghe. Rồi bé muốn gì anh cũng chiều hết.
Trung Thu hạ lệnh:
- Vậy thì em muốn ở một mình, anh về phòng của mình đi!
Thiện Quân gãi đầu:
- Cái này thì không thể chiều được.
- "Quân tử nhất ngôn" anh vừa nói mà!
- Cho anh nói lại đi mà, anh năn nỉ em đó...
Trung Thu phì cười theo anh.
Thiện Quân đưa Trung Thu đến câu lạc bộ Thảo Nguyên - Thanh Đa. Trung Thu rất thích vì không khí thoáng mát ở đây...Cô từng sống ở Sài Gòn nhưng gần như cô chả biết gì nhiều về thành phố này cả...Mặc cảm của người ăn nhờ ở đậu để đi học nên Trung Thu không muốn để xảy ra chuyện gì cho gia đình bác Vũ cả. Rồi những lời cặn dặn của mẹ lúc nào cũng như bài thánh ca bên tai, cho nên Trung Thu sống chẳng khác nào một "nữ tu".
- Ăn đi bé, kem chảy hết rồi kìa. Em đang suy nghĩ gì vậy Thu?
Trung Thu không đáp. Cô vẫn chưa kể gì về hoàn cảnh của mình cho Thiệu Quân nghe, cho nên đôi lúc cô cảm thấy cuộc tình này còn mong manh quá, cô chẳng có địa vị hay thân thế gì hết... Trung Thu cứ thế mà ngồi trầm tư.
Thiệu Quân khẽ vuốt mái tóc cô, giọng anh rất là tha thiết:
- Anh yêu em! Anh không muốn nhìn thấy em buồn Thu ạ! Em có điều gì hãy nói ra anh muốn được cùng em san sẻ.
- Anh yêu em đã là một điều hạnh phúc cho em rồi! Đừng thắc mắc gì hết nghe không? Em không có giấu anh gì hết Quân ơi!
- Ừ! Nếu vậy su này biết em có điều gì giấu giếm, anh sẽ không tha thứ đâu...
Thiệu Quân giả vờ đùa, nhưng Trung Thu cảm thấy nhột nhột. Thôi thì hãy cứ tận hưởng nhương tình yêu, như hương vị sôcôla ngọt ngào của ly kem này vậy.
- Con với Cái thật chẳng ra làm sao cả.
Nghe vợ cứ than phiền hoài về vấn đề này, ông Minh vội khuyên:
- Thôi đi mình ạ! Cứ cho nó tự quyết định đi.
- Đáng lẽ anh phải nghiêm khắc chứ sao lạị.Tới con Linh nữa bây giờ!
Vừa bước chân vô đến phòng khách, Yến Linh nghe nhắc tên mình liền nhõng nhẽo:
- Mẹ! Mẹ nói gì con vậy?
- Nói cô yêu riết quên cả đường đi lối về.
Yến Linh cười:
- Quên hồi nào đâu? Mẹ hổng thấy con vào nhà ngay chóc rồi đấy sao?
Hì...hì...
Rồi sà xuống Yến Linh ôm vai mẹ:
- Có phải mẹ bực mình chuyện anh Quân không?
- Hừm!
- Mẹ ơi, kệ ảnh đi! Mẹ lo buồn bực bội chi cho kém sắc thêm mà thôi.
- Con chê mẹ đó à?
Yến Linh dài giọng:
- Vâng! Nếu như mẹ cứ quạu hoài.
Bà Minh liếc xéo:
- Hai cha con tự nhiên cùng phe thằng Quân là sao vậy hả?
Ông Minh cười gượng:
- Tôi cũng thấy khó ăn khó nói với anh chị Bách lắm đây nè...
- Không hiểu thằng Quân nó nghĩ gì mà không thích Tố Tâm chứ?
- Có lẽ ảnh không muốn "bị bão tố gieo vào long"!
- Mà lại thích "cầm lồng đèn" đi chơi.
Ông Minh đùa theo Yến Linh khiến bà Minh đang bực cũng phải đùa theo câu pha trò đó.
- Nói vậy chứ mình coi dặn chị bếp làm vài món đặc biệt để đãi anh Bách.
Có lẽ trưa nay ảnh ra tới, đành phải xin lỗi anh ấy thôi.
Bà Minh thở hắt ra:
- Giá như họ có con trai gả quách con Yến Linh thì không phải thất tín mất tình nghĩa.
Yến Linh lè lưỡi:
- Mẹ ơi! Con đã có người yêu rồI! Nay mai con sẽ đưa anh Duy về ra mắt.
Bảo đảm ba mẹ sẽ hài lòng chàng rể.
Bà Minh càu nhàu:
- Đúng là thời buổi của ngày nay, "con đặt đâu cha mẹ phải ngồi đó".
Yến Linh phụng phịu:
- Mẹ.... mẹ....
- Hổng phải vậy sao? Hết Thiệu Quân rồi bây giờ đến cả con...
- Thôi, con lên lầu... con hổng nghe bài ca của mẹ nữa đâu...
Yến Linh nói như vậy vì cô biết ba mẹ luôn chiều mà không la mắng cô vì những câu nói đùa đùa hỗn hỗn đó!
Không ngờ "Tứ đại mỹ nhân" của tụi mình lại bị "chất khí đốt" hết trơn.
- Nhỏ ơi! Nói gì kỳ vậy không sợ người ta cười bây giờ.
Diễm la toáng lên:
- Con "sầu" dạo này ngoan nhỉ? Phép nhiệm mầu của tình yêu có khác!
Tuyết bênh:
- Ừ! Ai như mày, xưa rồi.
Diễm tỉnh bơ:
- Thì ta vốn... "Diễm xưa" mà?
Rồi cô quay qua kéo Lệ vào cuộc:
- Còn mày sao "Lệ đá"? Đúng thật là vấp phải đá quàng phải gạch rồi hả?
Lệ gật đầu:
- Chẳng phải mày vừa bảo tất cả đều bị chất khí đốt... đó sao?
Tuyết bỗng nói:
- Trừ tao! Có lẽ tao còn phải suy nghĩ lại.
Diễm chọc:
- "Tuyết lạnh" nên chất đốt không đốt nổi ư?
Lệ tiếp:
- Thôi đi "lạnh" ơi! Đã lạnh rồi làm ơn đừng có "chảnh"... nữa.
Tuyết tỉnh bơ:
- Một chút chảnh thêm đáng yêu!
Lệ true:
- Một chút kiêu thêm... lấn đất.
Bị Lệ trêu chọc vì thân hình phì nhiêu màu mỡ của mình, Tuyết ức lắm, cô đang có kế hoạch giảm cân mà không nói ra. Để rồi coi mai mốt nhỏ Lệ sẽ "bái phục". Nhưng có lúc Tuyết vẫn nghĩ không ra, tại sao cô đi làm vất vả nhất là những hôm phải làm ca ba, vừa ăn uống qua loa, vừa thức đêm thức hôm, nhưng hổng hiểu vì sao Tuyết lại không ốm nổi. Còn Trung Thu đi với giám đốc thưởng thức toàn đặc sản, cao lương mỹ vị ấy vậy mà con nhỏ vẫn không mập ra mới lạ. Ông trời cũng thật bất công ghê! Trong bốn cô thì Trung Thu lại được "đặc ân" hơn, vừa xinh đẹp lại được giám đốc chiếu cố, trong khi ba cô còn lại chị vớ được mấy anh nhân viên mà thôi.
- Ô hay! Sao mình lại nghĩ kỳ gì thế này? Mình lại đi ganh tị với "Thu sầu".
à. Không được! Không được nhé, "Tuyết lạnh". Đừng nên để những việc thường tình làm sứt mẻ đi mối quan hệ tốt đẹp chân tình.
Tuyết lại nhủ thầm với chính mình như thế!
- Thôi, tụi mình nhanh lên đi. Tí nữa anh Quân đến mà chưa kịp sửa soạn thì phiền lắm.
- Ê, "Thu sầu"! Bữa nay là "Lệ đá" bị coi mắt chứ đâu phải là mày mà có vẻ nôn nóng ớn vậy!
Lệ cười hiền:
- Bữa nay đến nhà Phát Trường dự tiệc mừng cho bà nội ảnh, mấy đứa bây nhớ để cho tao nổi bật nhất nhé. Tao cảm thấy hồi hộp ghê!
- Quái! Anh Trường chọn mi chứ có phải bà nội ảnh chọn đâu mà lo xa cho mệt.
Thu nhẹ giọng:
- Chưa vào cuộc đừng nói cứng Diễm ạ! Muốn vào nhà mà gặp phải tường cao kín cổng quá cũng không phải là chuyện dễ.
Diễm tỉnh tuồng:
- Tao leo tuốt luốt.
- Thiệt không?
- Thì cứ chờ coi!
Trung Thu cũng chợt nghe lòng hoang mang. Tâm trạng cô có lẽ giống với Lệ.... chính cô cũng không biết mình có tự tin và bình tĩnh khi đến nhà Thiệu Quân không nữa. Chính vì vậy mà cô cứ trù trừ hoài... Yêu nhau bao nhiêu lâu nay rồi mà cô chẳng dám theo anh vào ngôi biệt thự đó, vì cô luôn chắc một điều là ấn tượng của gia đình anh với cô không tốt. Bởi lẽ anh đã vì cô mà "chống đối" với gia đình... Với Trung Thu sẽ gay go chứ chẳng giống Lệ hay Diễm và Tuyết đâu...
Bất chợt, Trung Thu thở dài thườn thượt.
Lệ phải la lên:
- Nè, sao không cổ vũ ủng hộ tinh thần cho tao, tự dưng xìu hết là sao vậy?
Diễm cười xòa:
- Xì! Làm như tham dự các chương trình Game- show truyền hình không bằng.
Lệ lè lưỡi:
- Còn hơn thế nữa! Nhưng nhiều khi tham dự Game- show mà khỏe hơn, vừa có thù lao còn đằng này! Tao phải đi toi gần cả tháng lương để mua mấy món quà cho phải đạo.
- Trời ơi! Xem "Lệ đá" nó đang tiếc tiền kìa!
Rồi ra vẻ người lớn, Diễm triết lý:
- Nên nhớ đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn nha. Có biết không?
- Biết rồi chị Hai! - Lệ giỡn.
Vừa lúc có tiếng kèn xe báo hiệu của Thiệu Quân, cả bọn lại nín khe rồi liếc mắt ngó nhau, rồi sau đó bỗng dưng cười ầm, đúng lúc Thiệu Quân cùng Sang bước vào, khiến cả bọn chẳng hiểu gì hết.
Lệ vờ cười làm duyên:
- "Con gái là thế đấy!".
Tình Yêu Mật Ngọt Tình Yêu Mật Ngọt - Hoàng Thu Dung Tình Yêu Mật Ngọt