Chương 5
afiq hỏi, "Em có quan tâm tới lịch sử không?"
Lexie cười gượng gạo, nàng không biết cái gì đang diễn ra phía sau chiếc mặt nạ góc cạnh kia. "Vì chúng tôi là đất nước non trẻ, nên hầu hết người dân New Zealand chỉ có ấn tượng với những gì có tuổi thọ hơn hai trăm năm trở lên."
"Moraze có một lịch sử trải dài hai nghìn năm, thậm chí có thể là lâu hơn", anh nói. "Tất nhiên, người Ả Rập biết đến sự tồn tại của nó ngay từ cuối thiên niên kỉ thứ nhất – cái tên của nó bắt nguồn từ tiếng Ả-Rập, nó có nghĩa là Hòn đảo phía Đông, vì nó nằm ở phía đông Zanzibar".
Phía đông Zanzibar - cụm từ diệu kỳ, nàng mơ màng nghĩ. Bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra ở phía đông Zanzibar. Bạn có thể gặp một người đàn ông nguy hiểm đầy thú vị và phát hiện ra nhiều điều về chính bản thân mình đến mức kinh ngạc.
Thậm chí bạn cũng có thể tìm được nửa tâm hồn kia của mình…
Nàng nhanh chóng đưa mình trở về thực tại. "Tôi ngạc nhiên là họ không khai thác kim cương đó. Chắc chắn bất kỳ thương nhân nào biết trân trọng hạt muối đều sẽ nhận ra giá trị quý báu của nó".
Suy nghĩ, hàng mi đen nháy bao phủ lên đôi mắt Rafiq trong tích tắc, rồi anh nhún vai. "Trước khi được chế tác, chúng trông chỉ như những viên đá cuội, vì thế người ta đã không phát hiện ra chúng cho đến tận một trăm năm hoặc hơn sau khi cụ tổ de Couteveille đầu tiên đến. Nếu em quan tâm, thì có rất nhiều công trình đổ nát không rõ nguồn gốc trên các mô đất rìa vách đá ở phía bắc".
"Thật sao?"
"Khi nào em hồi phục hoàn toàn, tôi sẽ đưa em tới đó", anh nói.
Lexie cảm thấy run bắn lên. Anh đang nhìn nàng, ánh mắt họ chạm nhau, anh mỉm cười, những cử động chầm chậm trên môi anh khiến nàng càng rạo rực hơn. Như thể anh đang mong đợi chuyến đi chơi đầy hứa hẹn chẳng khác gì nàng.
Cứu tôi! Những dòng suy nghĩ rượt đuổi trong đầu nàng không theo một trật tự nào cả. Nàng hít một hơi thật nhanh rồi điềm tĩnh nói, "Thật thú vị. Có ai biết người nào đã xây dựng lên chúng không?"
"Có rất nhiều giả thuyết", anh nói cộc lốc. "Một số người cho rằng chúng do những người thuộc bờ Đại Tây Dương xây dựng lên, số khác thì nói những người thành Tơ-roa đã tạo dựng lên khi họ chạy trốn khỏi Tơ-roa, một số thì bảo những người đến từ Trung Quốc đã xây dựng lên".
"Chúng được khai quật chưa?"
"Rồi".
Anh kể cho nàng nghe về những công trình đổ nát và việc viện bảo tàng cùng nhóm chuyên gia của các trường đại học đã phối hợp để khai quật chúng như thế nào. Anh khiến nàng kinh ngạc bằng câu chuyện kể về cuộc tranh cãi nảy lửa giữa hai nhà khảo cổ học bảo thủ, một cuộc chiến làm chấn động cả giới truyền thông, cho đến khi Rafiq phải doạ không cho hai vị này trở lại Moraze nữa.
"Có vẻ như không thoả đáng với những người mà nghề của họ là tìm ra sự thật ẩn giấu bao nhiêu năm qua", Lexie trầm tư.
"Cái tôi thường ngáng đường sự thật. Cái tôi và lòng tham".
Lời nói của anh vang lên trong không gian tràn ngập hương thơm, dứt khoát, lạnh lùng và đầy vẻ cương quyết, hoàn toàn khác so với mặt nước tĩnh lặng của đài phun nước và sự bao la của bầu trời đêm đen phía trên cao, Lexie thấy rùng mình.
"Lòng tham ư? Chắc chắn các nhà khảo cổ học không thu lợi từ các phát hiện của mình".
"Thu lợi không nhất thiết là về mặt tiền bạc. Một tập hợp các công trình đổ nát được khai quật thành công sẽ tạo dựng tiếng tăm. Lòng tham đối với những phần thưởng cho một phát hiện lớn có thể vượt quá mức bình thường, và đôi khi còn dãn tới những hành động mang tính phá huỷ".
Nghe cứ như một lời cảnh báo - lời cảnh báo nhằm về phía nàng.
Liệu anh có biết gì về cha nàng không? Lòng tham và cái tội đã dẫn ông tới những hành động tàn ác.
Lexie luôn cảm thấy buồn nôn mỗi khi nghĩ tới người đàn ông đã sinh ra mình, nàng nhấp một ngụm nước hoa quả ngon lành và nói một cách vô cảm, "Tôi nghĩ anh đã đúng".
Chấm dứt chủ đề này, Rafiq đứng lênăn tối chưa?"
"Rồi ạ, cảm ơn anh". Nhưng nàng đứng lên quá nhanh; phản ứng quá đột ngột ấy khiến cổ nàng chợt đau nhói, nàng mím chặt môi lại.
Nàng không nghĩ anh đã nhìn thấy, anh vội vã bước đến bên nàng, choàng tay nắm lấy đôi vai nàng từ phía sau, rồi anh hỏi, "Sao thế? Có chuyện gì vậy? Đây là lần thứ hai em suýt ngất xỉu rồi."
"Không phải đâu". Giọng nàng yếu ớt như từ xa vọng về, nàng cố nuốt nước bọt và nhắc lại. "Chắc là tôi đã bị sái cổ trong vụ tai nạn. Không sao đâu, nhưng từ giờ trở đi, những lần đau cơ sẽ nhắc tôi nhớ về vụ tai nạn ấy. Không có gì đâu".
Anh thả lòng tay nhưng chưa buông ra, khoảng cách gần đến nỗi nàng có thể nhận ra mùi đàn ông rất đặc trưng đang phảng phất xung quanh.
"Có lẽ cái này sẽ hữu ích", anh khẽ nói, ngón tay cái di chuyển chậm theo hình vòng tròn trên gáy.
Cái rùng mình đầy khoái cảm chạy dọc sống lưng nàng. Lexie nhắm mắt lại, nhưng như thế lại càng làm cho mạch đập nhanh hơn; tình trạng yếu ớt kỳ lạ của xương đe doạ nàng sẽ gục xuống một cách kém cỏi. Cố gắng để không tựa về phía sau, nàng mở to mắt và nhìn chằm chằm về phía trước và chớp mắt để xua tan cơn mơ màng.
Thức tỉnh ngay lập tức, lời cảnh báo lên tiếng. Nàng nói, "Giờ tôi khoẻ hẳn rồi, cảm ơn anh".
"Thật không?" Sự nghi ngờ trong lời nói khiến nàng chú ý lúc anh quay người nàng đối diện với mình.
Nàng nhìn vào gương mặt góc cạnh, cứng rắn và quyết liệt. Những gì nhìn thấy làm nàng quên mất điều đang nghĩ.
Đôi mắt xanh thẫm sáng rực, anh cúi đầu xuống. "Trông em không được khoẻ đâu. Tôi đưa em về phòng nhé?"
"Không!" Nỗi sợ hãi chất chứa trong giọng nói,
Sợ hãi - phản ứng dữ dội từ đâu ùa tới, như một thứ rượu mạnh xâm chiếm cơ thể nàng, thiêu trụi những kiềm chế, căng thẳng trong đống lửa rừng rực cháy.
"Ánh mắt cho biết em nói dối". Anh nheo mắt nhìn đôi môi nàng. "Và đôi môi ngọt ngào k nói ra những lời mà tôi đang rất muốn nghe".
Cố gắng kiềm chế bản thân, nàng lắc đầu.
"Nói đi", giọng anh gay gắt, "Hãy nói em không muốn có anh như anh muốn có em".
Lexie chợt thấy nghẹn thở. Sắc mặt nàng như thể nàng không giấu được suy nghĩ của mình trước ánh mắt anh.
"Hãy nói không - hoặc em đồng ý". Lần này anh nói nhẹ nhàng hơn.
Không nói lên lời, nàng đặt bàn tay lên má anh.
Khẽ mỉm cười, anh hôn tới tấp lên đôi môi đầy dâng hiến của nàng. Tiếng thở hổn hển của nàng khiến anh mỉm cười, và để đáp lại lời khẩn nài không thành tiếng của nàng, anh hôn một cách say đắm, anh kéo nàng áp sát vào cơ thể mình.
Sự cuồng nhiệt giữa hai con người giờ đã được bộc lộ - đó là khát khao, ham muốn nhục dục chờ đợi bấy lâu...
Rafiq rướn người lên, ngả nàng về phía sau, để có thể hôn lên chiếc cổ mượt mà của nàng, nụ hôn dừng lại chỉ cách đường viền cổ áo của chiếc áo sơ mi một phân, chiếc áo nàng đã mua ở Illyria, cách nơi này nửa vòng trái đất.
Lexie thấy tim mình đập loạn xa; nàng nghĩ nó đang di chuyển trong lồng ngực, sau đó dừng lại ở một chỗ khi anh phả hơi vào da thịt nàng. "Đôi môi em thật quyến rũ".
Mùi hương thoang thoảng toát ra từ cơ thể anh ngày một dữ dội khiến anh như hoang dại hơn. "Em hôn giống một người. Em học ở đâu ra vậy?"
"Không – Em nghĩ hôn thì đâu cần phải học", nàng hổn hển, chỉ biết rằng không được để anh thấy cái mơn trớn vừa rồi đã làm lay chuyển thế giới yên bình trước đây của nàng như thế nào.
Anh nhướn hàng lông mày đen lên. "Có lẽ thế", anh dài giọng.
Rồi anh lại hôn nàng, ngấu nghiến như muốn chiếm trọn cơ thể nàng, khát khao mãnh liệt và ngày càng điên cuồng hơn cho tới khi nàng thấy nhói đau. Nàng thấy mình lâng lâng, đầy ham muốn, đầu óc mộng mị, quay cuồng.
Chuông báo reo vang. Anh khẽ ngẩng đầu lên, và mắt nhìn xuống, nàng nhận ra cơn cuồng nhiệt của mình đã bị phơi bày; đầu vú nàng nhô ra, một sự thoả mãn mà chỉ Rafiq mới có thể đem lại cho nàng.
Giật mình, nàng lùi lại. Trong thoáng chốc, nàng nghĩ anh sẽ dùng sức mạnh ôm chặt nàng, nhưng rồi anh nở nụ cười méo mó, nhạo báng và buông nàng ra.
"Không", anh khẳng định thay vì hỏi.
"Chắc hẳn bữa tối đã chuẩn bị xong". Giọng khàn đục, nhưng nàng vẫn bình thản nhìn vào mắt anh, không hề nao núng.
Anh bật cười không có vẻ gì là thích thú. "Quả thực, không nên để người hầu chờ đợi. Lối này".
Anh chìa tay ra. Sau một thoáng do dự, Lexie đặt đầu ngón tay lên, cảm thấy rạo rực - nửa thèm muốn, nửa sợ hãi.
Thế này thì thật nguy hiểm, nàng kín đáo nhắc nhở bản thân khi cả hai bước qua sảnh lớn.
"Em sợ tôi à?" Giọng anh xa xăm, khác hẳn với cái nhìn xuyên thấu.
"Không", nàng vội đáp, "Tất nhiên là không".
Người nàng sợ chính là bản thân. Có vẻ như nàng không thể kháng cự lại sức quyến rũ đàn ông của Rafiq và sự buông thả làm nàng giật mình, sợ hãi.
Giọng căng lên như chính cơ thể, nàng nói rành rọt, "Thông thường em không có thói quen hôn người lạ như… như thế". Những từ cuối ùa ra. Biết rằng có thể đã tiết lộ nhiều hơn cần thiết, nàng rướn thẳng người lên, mắt nhìn chăm chăm về phía trước.
"Tôi đoán thế".
Sự từng trải của anh đã đập tan vẻ điềm tĩnh còn lại trong nàng. Có phải anh đang bóng gió rằng rõ ràng nàng rất thiếu kinh nghiệm không?
Đúng là mình thiếu kinh nghiệm, nàng quả quyết, và phản ứng bột phát của nàng với những cái hôn của anh đã nói lên điều đó thì sao.
Anh kết thúc cuộc nói chuyện bằng một câu nhấn mạnh đáng sợ. "Em đừng lo – tôi không ép buộc phụ nữ".
"Em… em biết"thận trọng nói rồi dừng lại khi nhìn thấy nơi anh đưa nàng tới. "Ôi! Ôi! Đẹp quá".
Họ lên một tầng, đi qua phòng khách nhỏ được thắp sáng bằng những bóng đèn lung linh, ánh sáng ấm áp của những chiếc bóng soi tỏ một hàng hiên rộng bằng đá, và một dãy cửa tò vò hướng ra biển. Những bụi cây nhỏ và hàng cây to toả bóng mát xuống mái hiên, che chắn nó khỏi những con mắt tò mò. Một đầu bể bơi trong vắt có mái che, phần mái này nối với hàng hiên bằng một cây cầu đá. Phía sau những tấm rèm mỏng bay phất phơ trong gió, Lexie nhìn thấy các đường nét trang trí.
"Một ý thích bất chợt khác của một vị tổ tiên ngốc nghếch khác", Rafiq giải thích pha chút mỉa mai. "Cụ cứu vợ mình khỏi một con tàu cướp biển; bà thích bơi còn cụ rất thích chiều bà, vì thế cụ đã cho xây bể bơi và làm cho nó thật nổi bật".
Những nụ hôn họ trao nhau nồng nàn chợt hiện lên rất rõ trong đầu Lexie. Có phải anh đang ám chỉ…?
Nàng liếc nhìn sang khuôn mặt bên cạnh và ý nghĩ vẩn vơ đó đã bị xua tan. Thậm chí anh còn không nhìn nàng, và để đọc được điều gì đó qua nét mặt của anh thì quả thật là khó.
Rafiq nhìn sang bắt gặp nàng đang quan sát mình. Anh cụp mắt xuống, nàng nhanh chóng hỏi, "Tại sao bà ấy lại ở trên con tàu cướp biển? Bà ấy cũng là cướp biển à?"
Anh dừng lại bên cầu, "Bà là con gái của một thống đốc người Anh trên một hòn đảo ở phía tây Ấn Độ, bà bị bắt cóc để đòi tiền chuộc, nhưng tay thuyền trưởng thấy bà đẹp nên đã giữ lại. Khi vùng biển Ca-ri-bê trở nên quá nóng nực, hắn cho tàu sang Ấn Độ Dương. Bà đợi tới khi chúng đến Moraze, cố tình chờ lúc chúng đi cướp bóc liền đấm trọng thương kẻ canh chừng mình, trốn thoát rồi bơi vào bờ".
Giật mình, Lexie thôi trầm tư mà nhìn chăm chú vào những bông hoa súng dưới nước. Không phải chúng mọc trong nước, đó là ý nghĩ đầu tiên của nàng, mà là được cắt từ cây và đem thả trong nước, một sự kết hợp giữa màu trắng và màu vàng nhạt. Hương thơm ngào ngạt của chúng đánh thức khứu giác của nàng. "Chắc hẳn bà ấy là một phụ nữ rất tháo vát".
Người đi bên cạnh nàng mỉm cười, dấu hiệu của sự tàn nhẫn. "Bà thuộc nhóm người phải làm những việc cần làm để tồn tại", anh nói giọng đều đều. "Một số người đặc biệt mất cảnh giác, hoặc thậm chí là ngây thơ, một số người chỉ thích trả thù mà không thấy ân hận nếu âm mưu của mình được thực hiện. Bà ấy căm thù kẻ đã giữ mình".
Cơn rùng mình nho nhỏ chạy dọc sống lưng Lexie, các kí ức về những hành động của người cha hiện ra trước mắt nàng. "Rất ít người dám làm như vậy".
Anh mỉm cười ủng hộ. "Đồng ý".
"Vậy chuyện gì đã xảy ra với con gái thống đốc sau khi bà bơi tới Moraze?"
"Ông tổ của tôi phát hiện ra bà đang trốn trên bờ. Bà cho ông biết kế hoạch của bọn cướp biển, và cùng với người của mình, ông đã bắt giữ con tàu, giết kẻ đã bắt cóc bà. Bà và ông tổ của tôi đã bất hoà trong suốt mấy tháng liền, rồi sau đó khiến mọi người sửng sốt bằng một đám cưới". Lần này Rafiq cười rất thích thú. "Họ đã sống bên nhau hạnh phúc lâu dài, nhưng lại không phải là một cặp vợ chồng hoà thuận".
"Tôi mừng vì bà đã tìm được hạnh phúc sau khi trải qua hoạn nạn", Lexie nói. "Nói về hoà thuận, một số người cho rằng hoà thuận mãi thì sẽ vô cùng nhàm chán".
"Em có phải là một trong số họ không?", anh hỏi, ra hiệu để họ bước qua cây cầu.
Lexie nhíu mày. Thế chẳng khác nào hỏi mà không cần trả lời, nhưng dù sao nàng cũng nhận ra ý định, tầm quan trọng trong lời nói của anh, và nàng cảm thấy không thoải mái, bị xúc phạm. Có phải anh đang tìm hiểu con người nàng,hay chỉ là muốn duy trì cuộc nói chuyện?
Chắc chắn sau đó, kinh nghiệm sẽ mách bảo nàng, nhưng …
Vì sự im lặng có nguy cơ kéo dài, nên nàng mạnh dạn bước qua cầu. "Là một bác sĩ thú y, em không thích sự hưng phấn quá độ - vì những người như em thường hay ra ngoài ban đêm trong điều kiện thời tiết bất lợi để chữa bệnh cho những con vật bị ốm của những gia đình giàu có và để trấn an những người chủ điên rồ của chúng. Nhưng em thích cuộc sống đa dạng".
Như thế là tẻ nhạt chứ? Nàng không muốn bàn đến những vấn đề nghiêm trọng ở đây. Mặc dù họ đã trao nhau những nụ hôn – và dường như anh thích những nụ hôn ấy – nhưng nàng sẽ không để mình rơi vào cái bẫy cứ nhất mực tin rằng chúng có ý nghĩa với anh hơn cả phản ứng nông cạn của một người đàn ông đối với một người đàn bà đã đến tuổi kết hôn.
Một người phụ nữ nhất thời hứng tình phải tỏ rõ rằng nàng ta thấy anh chàng hấp dẫn đến độ không cưỡng lại được, nàng xấu hổ nghĩ.
Nhưng anh đã quá quen với những phản ứng đó – có thể người đàn bà nào quan tâm tới anh cũng hành động như vậy.
Và để dập tắt nỗi khát khao đang bùng cháy, tốt hơn nàng nên chấm dứt dòng suy nghĩ này lại. Và nàng hỏi, "Còn anh?"
"Tôi thích những giây phút yên bình", Rafiq nói, giọng vẫn điềm nhiên, "Nhưng tôi nghĩ nếu cuộc sống lúc nào cũng yên bình và hoà hợp thì sẽ trở nên nhàm chán sau một thời gian, tôi thích sự thử thách".
"Ồ, em cũng thích thế", nàng đáp, rồi nhanh chóng chuyển đề tài. "Những bông hoa súng trong nước này rất khác so với những bông hoa ở quê em. Hoa ở quê em cụp lại lúc trời chạng vạng".
"Hoa ở đây cũng thế". Anh mỉm cười. "Tôi tin những cánh hoa này được giữ cho tươi lâu bằng sáp nến. Đó là phong tục của địa phương".
Vài bước chân nữa là tới mái vòm, Rafiq kéo những tấm mành rủ bằng bàn tay gầy guộc. "Em có chơi cờ không?"
"Em chơi dở lắm", nàng đáp, rồi bước vào khoảng không lộng gió và nhìn quanh. "Tôi không nghĩ mình sẽ là thách thức dễ khuẩt phục với những ai có khả năng dự liệu trước được hơn hai nước cờ".
Nhưng vài giờ sau, khi ăn xong, nàng ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào bàn cờ rối rắm, đầu óc quay cuồng.
Rafiq điềm tĩnh bảo, "Em nói dối".
Nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt màu xanh sẫm của anh ánh lên niềm vui thích. "Em không nói dối".
"Em nói em không dễ đầu hàng". Giọng anh đầy vẻ thích thú.
"Anh thắng", nàng chỉ vào bàn cờ. "Thực tế là em không biết thoát ra khỏi tình huống này bằng cách nào".
Anh nhướn mày lên. "Nếu em muốn biết…"
"Không! Cho em vài phút nữa để xem em có tìm ra nước đi không".
Anh cười ngoác miệng ra – không giống nghiêm nghị, quyết đoán ngày thường khiến nàng giật mình - rồi nhanh chóng tự chủ trở lại. "Mời em", anh nói.
Lexie nhíu mày, quan sát bàn cờ khắp lượt để quyết định xem đâu là nước cờ hoàn hảo, và suýt nữa thì tìm ra – cho đến tận khi bộ óc căng thẳng bảo nàng, kiểm tra nước đi của quân cờ tướng.
Rafiq hệt như một tay chơi cờ chính hiệu; không một biểu lộ nào dù là nhỏ nhất có thể lọt qua mắt anh. Nàng biết rất rõ anh đang vô cùng thoải mái trên chiếc ghế trúc, chân tay thư thái, ánh sáng từ hàng chục chiếc đèn nhỏ làm nổi bật đường cong đầy ngạo mạn của xương gò má, vẻ góc cạnh của đường viền hàm dưới và màu mắt xanh sẫm của anh.
Lexie thấy nghẹn thở. Phía sau anh là mấy chiếc ghế dài tao nhã, cùng một chiếc đi-văng - một thứ tội lỗi, nó thừa sức cho phép hai người nằm trong giấc ngủ trưa lười biếng ở miền nhiệt đới này. Một làn gió mơn man da thịt nàng, khiến nó càng trở nên nhạy cảm…
Mỗi dòng suy nghĩ rõ ràng mạch lạc đều bị dập tắt một cách nhanh chóng bằng ý nghĩ xác thịt. Em muốn có anh, nàng nghĩ, ham muốn ấy mạnh mẽ đến mức nàng giật mình sợ hãi không biết nó sẽ thế nào nếu nàng buột miệng nói ra.
Má nàng ửng hồng. Nàng phải rời khỏi đây, phải tránh người đàn ông này – tránh xa cái tổ tình đầy những bông hoa ngát hương và ánh đèn dịu êm. Nàng vội nói, "Nếu anh không phiền thì em xin dừng chơi. Em sẽ nhận thua nếu anh chỉ cho em nước cờ thoát ra khỏi tình thế này".
Anh nhướn hàng lông mày đen lên, nhưng rồi cũng chỉ cho nàng.
Khi họ đi hết các nước cờ, anh nói bằng giọng hết sức bình thường, "Trong hai ngày nữa, tôi sẽ tham sự một bữa tiệc đặc biệt - lễ khánh thành một khách sạn nữa, nhưng lần này bữa tiệc chỉ dành cho những người từng làm việc trong khách sạn và những người sẽ làm việc ở đó. Một bữa tiệc bình dân, không trang trọng bằng bữa tiệc em được tham dự tối hôm trước. Nếu em hứng thú, thì tôi mời em đi cùng".
Vô cùng sửng sốt, nàng lại đỏ mặt tìm lời diễn tả. "Em thì không vấn đề gì, nhưng em không muốn là… Em sẽ rất vui được đến đó".
Nụ cười khêu gợi đầy hiệu lực của anh khiến toàn thân nàng run rẩy. "Sẽ có ca hát, khiêu vũ, đồ ăn ngon và vài bài phát biểu".
được, Lexie do dự. Xuất hiện bên cạnh Rafiq sẽ là một thông điệp mang nhiều hàm ý. Một phụ nữ biết điều sẽ phải tìm lí do thuyết phục để từ chối.
Mặc dù khẳng định rằng biết điều sẽ được đánh giá cao, nhưng nàng vẫn đánh liều. "Em rất vinh dự được đi cùng. Có vẻ sẽ rất thú vị".
"Hi vọng thế".
Rafiq không biết điều gì đang diễn ra đằng sau gương mặt thánh thiện kia. Nàng không hề biết thực ra nàng đang là một tù nhân trong toà lâu đài; và anh hi vọng nàng sẽ không bao giờ phát hiện ra.
Đây không phải là lần đầu tiên anh muốn biết vì sao một phụ nữ thông minh, có giáo dục như nàng lại bị Gastono lừa bịp. Có phải nàng chán ngán anh ta không? Nàng không tìm cách liên lạc với Bá tước, và rõ ràng cũng không tỏ dấu hiệu nào nhớ hắn cả.
Nghĩa là với nàng, mối quan hệ kia cũng hời hợi chẳng khác nào vẻ hấp dẫn của Gastano.
Rất có thể. Rafiq nhớ lại lần đầu tiên khi họ gặp nhau; nàng đang thân mật với Bá tước và bất chấp sự có mặt của Gastano, nàng nhận ra ngay sự hiện diện của Rafiq.
Thâm tâm mách bảo anh là của nàng.
Ngay từ đầu anh đã khao khát có nàng. Anh không thể nói nên lời trong khi Lexie bắt đầu xếp các quân cờ vào trong chiếc hộp.
Liệu nàng có biết Gastano dự định làm đám cưới không? Hình như là không. Hay đây là cách để nàng cho Gastano thấy nàng không muốn gì khác ở Gastano ngoài tình yêu?
Nếu thế, thì nàng không hiểu gì về người yêu mình cả. Với Bá tước, những mối quan hệ của gia đình nàng sẽ đáng giá hơn cả vàng bạc. Nếu trở thành chồng nàng, hắn sẽ được bước chân vào xã hội hắn thèm muốn từ lâu – xã hội của quyền lực và ảnh hưởng.
Bá tước sẽ tức giận nếu biết người phụ nữ hắn coi như tấm vé để bước vào danh vọng và quyền lực tối cao đang ở trong vòng tay anh.
Và những người tức giận thường hay mắc sai lầm.
Gastano đã có thể liên lạc với Lexie. Rafiq nhớ lại bức thư điện tử Gastano được viết bằng cái giọng cố tình tỏ ra không oán giận, nhưng lại bóng gió đủ sức để Rafiq phản ứng gay gắt ngay lập tức. Và mặc dù không tìm ra được lí do thuyết phục cho hành động của mình, nhưng anh vẫn cảm thấy giấu nàng khỏi Gastano là cách duy nhất để nàng được an toàn.
Vì Hani ư? Anh không cho là vậy. Em gái anh đã vô cùng ngây thơ; Lexie thì không. Ngay cả nếu khi gặp Gastano nàng có ngây thơ đi chăng nữa, thì sau hai tháng làm người tình của hắn, nàng cũng đã dạn dày hơn nhiều.
Câu hỏi mà anh không cách nào hỏi được khiến Rafiq day dứt. Nếu nàng đối với Gastano cũng nồng cháy như khi ở trong vòng tay anh thì sao?
Ý nghĩ đó khiến anh nắm chặt tay lại. Ngắm nhìn ánh đèn vàng lung linh trên đầu nàng trong lúc nàng cẩn thận phân loại các quân cờ, Rafiq lại một lần nữa tự hỏi liệu anh có còn khách quan không, hay suy nghĩ của anh đã bị ảnh hưởng trước cảm xúc anh dành cho nàng. Đôi mắt màu xanh đen bị che một nửa bởi hàng mi dài có thể che giấu những suy nghĩ của nàng, nhưng đôi môi gợi cảm kia thì không gì có thể che giấu nổi.
Anh đờ đẫn ngắm Lexie khi nàng đặt quân hậu vào vị trí, những ngón tay thon dài nhanh thoăn thoắt, hàng mi đen óng in bóng trên làn da mịn màng.
Lexie ngước lên nhìn ánh mắt màu xanh thẳm của vị chủ nhà đang dành cho mình, chăm chú và đầy vẻ suy đoán, cứ như thể anh đang cố nhìn thấu tâm can nàng. Nàng thấy xốn xang, đôi má ửng hồng.
"Trông em đã thấm mệt", anh khẽ nói. "Cái cổ thế nào rồi?"
Má nàng càng đỏ hồng hơn. "Không sao, cảm ơn anh. Nó chỉ đau lúc nãy thôi".
Nàng tranh thủ đóng nắp chiếc hộp đựng bộ cờ lại, và cố kéo dài thời gian cho đến khi lấy lại được bình tĩnh. Mặc dù mà không còn ửng hồng, nhưng ngọn lửa bên trong vẫn âm thầm cháy dữ dội.
Nàng đứng dậy, nói ngắn gọn. "Buổi tối hôm nay thật tuyệt vời. Cảm ơn anh".
Anh đứng lên theo, cái dáng cao dong dỏng vượt trội, anh mỉm cười cúi xuống nhìn nàng. Họ bước trong im lặng, đi qua cây cầu và trở về lâu đài.
Lexie ước sao mình bình tĩnh hơn. Khoảng cách quá gần anh quả là một sự hành hạ ngọt ngào. Nàng vừa mong nhìn thấy cánh cửa phòng mình, vừa muốn nó chưa xuất hiện. Nàng bị giằng xé giữa cơn khát tình đầy nguy hiểm và ý thức rằng giữa họ chẳng có gì ngoài lực hút nam châm theo lối rất cổ truyền kia.
Nhìn từ góc độ sinh vật học, nàng nghĩ, cố hết sức không để bị xúc động, ham muốn đang chảy rần rật trong cơ thể, đánh thức mọi tế bào là cảm xúc tự nhiên do hoócmôn kích thích vì ý nghĩa rằng nàng và Rafiq sẽ có những đứa con tuyệt vời với nhau.
Sâu thẳm trong tâm hồn, nàng thấy se lòng.
Nàng không ngừng tự nhủ điều đó không có nghĩa là nàng yêu anh. Chắc chắn anh cũng chẳng hề yêu nàng. Đó đơn giản chỉ là vấn đề sinh lý – nàng đã được học tất cả những điều này trong những năm đại học triền miên và đắt đỏ.
Mặc dù phản ứng của nàng với anh khá nồng cháy, nhưng cũng chẳng có nghĩa lí gì. Trên đời, có thể có hàng triệu đàn ông đem lại cho nàng cảm giác đó.
Chẳng qua nàng chưa gặp mà thôi.
Dù sao thì khi kết hôn, nàng cũng muốn được như Jacoba – có một người đàn ông ngưỡng mộ và chấp nhận chính con người nàng.
Chứ không phải người chỉ coi nàng là bạn tình.
Giọng Rafiq vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng khi họ đến trước cửa phòng nàng. "Tôi vào cùng em nhé".
Nàng cứng đờ người lại, đầu óc quay cuồng, tìm câu chuyện vô thưởng vô phạt để nói. Không phù hợp – quá nhanh – nàng nói, "Em đang nghĩ về góc độ sinh học... về sinh lý".
Môi anh cong lên, nở nụ cười chế giễu, không có vẻ gì là hài hước, đôi mắt sẫm lại. "Tôi cũng thế". Câu trả lời không như nàng mong đợi.
Những nụ hôn của anh mang tính khám phá, nàng mơ hồ nghĩ, còn nụ hôn này thì không. Anh biết nàng muốn gì, và khi nàng hổn hển, đầu hàng, anh ôm nàng chặt hơn để nàng cảm nhận được từng chuyển động trên cơ thể anh - nỗi khát khao nồng cháy, sự khác biệt về mặt xác thịt giữa đàn ông và đàn bà.
Nàng cảm thấy tràn đầy nhựa sống khi tận hưởng những niềm hạnh phúc ấy. Run rẩy vì sung sướng, nàng quên hết tất cả ngoại trừ cái ôm hôn diệu kỳ của anh, cùng phản ứng thiếu suy x của nàng. Sức nóng của cơ thể, sức mạnh của cánh tay ôm nàng, mùi đàn ông thoang thoảng của anh, cảm giác thích thú khi nàng được chạm ngón tay lên làn da anh - tất cả như tiếp thêm sức mạnh cho ngọn lửa tâm hồn bùng cháy, xoá đi mọi rào cản và đập tan mọi lời cảnh báo.
Tình Nàng Ngây Thơ Tình Nàng Ngây Thơ - Robyn Donald Tình Nàng Ngây Thơ