Tình Khúc Mùa Thu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 5
gười tài xế của Sasha lái xe đến đón Liam đúng vào lúc 7 giờ 30, rồi đến đón bà tại khách sạn Claridge lúc 7 giờ 45. Như đã hứa, bà xuống đợi dưới lầu. Khi xe đến, bà liền bước vào xe, ngồi bên cạnh Liam. Anh mặc bộ complet đen trông rất đẹp, nhưng áo chemise nguyên là màu trắng đã được anh vẽ thành màu đỏ. Anh vẽ vào một đêm uống say, anh nghĩ vẽ thế cho vui. Bây giờ cần, anh mới nhận ra anh chỉ còn cái áo này mà thôi. Anh hy vọng Sasha thích cái áo. Bà không thích, nhưng không nói ra. Ảnh là họa sĩ. Con bà cũng là họa sĩ, nếu Xavier cũng mặc áo giống như thế đi ăn ở nhà hàng Harry's Bar, chắc bà sẽ trách chàng ngay. Nhưng Liam không phải con bà. Bà nhìn trộm vào giày Liam, đôi giày hẳn hoi, nhưng không hoàn toàn. Đôi giày màu đen, chững chạc, trang trọng, phải buộc dây, nhưng vì lý do gì đấy, anh ta đã vứt dây đi đâu rồi. Trong khi mặc áo quần, Liam đã dùng 2 sợi dây để làm gì rồi, có lẽ để gói hàng gửi đi đâu đó, nhưng anh không nhớ có đúng không. Anh nghĩ mang giày không dây có lẽ đẹp hơn, và anh thích thế. Anh cạo râu sạch sẽ, mới tắm vòi sen, mùi thơm dễ chịu, và mái tóc gội rất sạh, buộc bằng giải vải đen đơn giản, ngoài sợi dây thun, mái tóc vàng buộc theo hình đuôi ngựa dài. Trông anh đẹp không chê vào đâu được, nếu cái áo chemise không vẽ màu đỏ và đôi giày có dây buộc, thì trông anh sẽ rất đáng kính, nhưng dù sao, anh là hoạ sĩ. Liam không theo các nguyên tắc của người đời. Anh không thấy có lý do gì phải làm nguyên tắc của người khác, nên đã làm theo ý mình. Có lẽ đây là một phần lý do khiến cho vợ anh ở lại Vermont, không gặp mặt anh từ tháng 7. Mặc dù Liam mặc cái áo chemise vẽ đỏ và buộc tóc đuôi ngựa, nhưng trông anh vẫn đẹp trai và có vẻ quý phái. Anh là người xinh đẹp và có nhiều mâu thuẫn. Nếu sống vào thời khác hay làm nghề khác, anh có thể là diễn viên hay người mẫu, luật sư hay chủ ngân hàng, nhưng cái áo chemise vẽ đỏ đã cho người ta thấy rằng anh không chỉ là nhà hoạ sĩ thôi, mà anh còn là đứa con nít ngỗ ngược. Cái áo như nói rằng "Hãy nhìn vào tôi, tôi có thể làm gì tôi muốn. Các người không làm gì tôi được hết"
- Trông tôi có được không? – Liam hỏi Sasha, vẻ lo lắng, và bà gật đầu. Bà không muốn chạm đến tự ái của anh, dù sao thì cái áo chemise cũng là tác phẩm nghệ thuật. Bà không chú ý đến đôi giày không có dây buộc của anh cho đến khi họ đứng trong nhà hàng Harry's Bar. Và khi anh ngồi tót lên chiếc ghế đẩu cao ở quầy rượu, bà mới thấy anh không mang vớ. Người trưởng bồi bàn ở đây biết bà rất rõ, ông không nói một lời, đưa cho Liam chiếc cravat đen dài, trông rất hợp với áo chemise của anh. Bà giúp anh thắt cravat như đã giúp Xavier khi chàng còn nhỏ. Liam nói đã từ lâu anh không thắt cravat, nên anh quên cách thắt. Anh có vẻ rất lãnh đạm. Việc mọi người trong phòng ăn mặc sang trọng không làm cho anh bận tâm lưu ý: đàn ông thì complet đo cắt vừa vặn và áo chemise may ở Paris, phụ nữ thì áo dài lộng lẫy do những nhà tạo mode danh tiếng may. Điều duy nhất LIam không thiếu là lòng tự tin, ngoài trừ việc anh lo sợ Sasha phật ý. Anh muốn gây ấn tượng mạnh nơi bà, và không biết việc mình làm có kết quả tốt hay không. Trông bà có vẻ tự tin vào năng lực của mình, rất tự tại bình tĩnh khi nói chuyện với anh, đến nỗi bỗng anh thấy mình non nớt. Bà đối xử với anh như đối xử với một đứa bé. Khi anh hỏi ý kiến của bà, bà nói anh có vẻ tuyệt vời, và khi đi vào nhà hàng, bà đi bên cạnh anh với vẻ hãnh diện, hành động như thể mọi người trong nhà hàng cũng phải nên hãnh diện như bà khi có anh đến. Việc này làm cho anh choáng váng khi đi bên cạnh bà, và khi anh ngồi xuống, anh cảm thấy mình như nhà danh họa Picasso
Khi ngồi trên xe, Liam đã hỏi bà về tờ hợp đồng 2 lần. Cho nên khi ngồi vào bàn. Bà liền đưa cho anh để anh khỏi lo. Không cần đọc, anh ký ngay, mặc dù bà đã dặn anh phải đọc trước khi ký. Ký xong, anh tươi ười như bà. Bây giờ anh đã trở thành họa sĩ của phòng triễn lãm Suvery. Anh đã mơ ước trở thành họa sĩ cua phòng triển lãm này suốt 10 năm nay. Cuối cùng, anh đã được toại nguyện, anh sẽ có cơ hội để phát huy tài năng. An nghĩ anh sẽ không bao giờ quên tối hôm nay, Sasha chắc cũng không. Bà nghĩ một ngày nào đó họ sẽ cười khi nhớ đến chuyện tối nay, chuyện anh đã đi vào nhà hàng Harry's Bar với cái áo chemise anh đã vẽ trên áo. Mẵc dù anh có vẻ trẻ trung và lạ đời, nhưng người anh đã toát ra phogthái của một người cao sang tuyệt vời
Sau khi Liam uống ly Martini, bà gọi champagne cho cả 2 người; bà chúc mừng anh, và anh chúc mừng bà. Bà uống 2 ly. Rồi, không chợp mắt, Liam uống hết rượu trong chai. Uống xong, anh nói cho bà nghe rằng anh là con cừu đen trong gia đình anh. Bố anh là chủ ngân hàng, sống ở San Francisco, 2 anh em trai một là bác sĩ, một là luật sư, cả 2 đều cưới những cô gái con nhà trâm anh thế phiệt. Liam cho biết anh đã khác người ngay từ khi còn nhỏ. Các anh em trai của anh đã hành hạ anh bằng cách nói rằng anh là con nuôi, nhưng không phải thế. Ngay từ khi còn nhỏ, anh đã khác với họ. Anh ghét tất cả những gì họ thích, ghét thể thao, không học tập tốt, còn các anh em của anh đều là học sinh xuất sắc. Cả 2 đều là đội trưởng các đội thể thao họ chơi trong trường đại học, bóng đá, bóng rổ và khúc côn cầu. Ngược lại, anh thường ngồi một mình trong phòng để vẽ. Họ trêu chọc anh rất ác độc, bằng cách liệng tranh của anh đi. Liam kể cho Sasha nghe rằng bố anh đã báo cho anh biết ngay từ đầu rằng, ông rất bất bình, không chịu được vệc anh vẽ tranh. Trong năm khủng khiếp đó, để trừng phạt về tội học hành có kết quả xấu của anh, bố anh gởi anh vào trường quân đội. một đêm, anh trốn vào quán ăn trong trường vẽ lên tường những bức biếm họa về các thầy giáo, một số hình vẽ đang làm trò dâm dục. Đây là phương pháp hay nhất để người ta đuổi anh ra khỏi trường, và anh thành công rực rỡ. Và khi anh về nhà, gia đình anh lại tiếp tục hành hạ anh. Cuối cùng, không biết làm gì với anh, họ không thèm để ý đến anh nữa. Họ xem như thể anh không có mặt trên đời này, buổi tối không gọi anh ăn cơm. Khi anh có mặt trong cùng phòng với họ, họ không thèm nói chuyện với anh. Anh trở thành kẻ thừa trong nhà, và cuối cùng trở thành kẻ bị ruồng bỏ. Họ cư xử với anh càng tệ bao nhiêu, anh càng trở thành tồi tệ bấy nhiêu, càng cư xử không tốt nhiều hơn nữa. Vì anh không thích ứng được với mọi người trong nhà, không tuân theo quy tắc họ đã đề ra cho anh, nên họ hoàn toàn tách biệt anh ra khỏi cuộc sống của gia đình, cho nên họ xa lánh anh. Và cuối cùng, anh cũng bị nhà trường ruồng bỏ. Anh được gọi đến để vẽ các bức phông cho một câu lạc bộ kịch nghệ, hay là khi ai cần anh vẽ bích chương, bảng hiệu. Nhưng ngoài những lúc ấy ra, không ai quan tâm để ý đến anh, ở trường hay ở nhà. Các học sinh khác thích gọi anh là "họa sĩ điên". Mới đầu, anh cảm thấy bị xúc phạm, nhưng rồi về sau, anh thấy thích từ này, muốn được mọi người gọi như thế. Khi còn tuổi vị thành niên, nhiều lúc anh tự hỏi phải chăng mình là đồ mất trí
- Tôi nghĩ là nếu tôi cứ để yên cho họ gọi tôi là họa sĩ điên, thì tôi có thể làm những gì tôi muốn, cho nên tôi không phản đối. Và tôi cứ làm những gì tôi thích – Và cuối cùng, vì anh không bận tâm đến chuyện học hành, nên anh bị đuổi khỏi trường này cho đến trường khác. Sau rốt, anh thôi học vào năm cuối cùng của trường trung học, không bận tâm đến việc thi tốt nghiệp. Mãi cho đến khi anh lấy vợ, vợ anh buộc anh phải đi học tiếp để thi lấy bằng tốt nghiệp. Nhưng nhà trường đối với anh không có ý nghĩa gì. Đấy chỉ là nơi anh bị hành hạ vì anh sống khác với mọi người. Theo Liam thì không có ai ngoài mẹ anh công nhận anh có tài và khuyến khích anh phát huy tài năng. Gia đình anh không chấp nhận ai làm họa sĩ. Chỉ có thể thao và học hành mới được họ quan tâm, mà anh không có khả năng về các môn ấy, dù cố gắng mấy cũng không được. Sasha tự hỏi phải chăng anh bị trì độn trong học tập, nên anh ghét nhà trường như thế. Nhiều họa sĩ của bà như thế, và đây là điều làm cho họ đau khổ, nhưng may thay là họ có tài về hội họa, nên họ được đền bù xứng đáng cho thiếu sót này. Nhưng bà chưa thân quen với Liam đủ để hỏi anh về việc này, nên bà không hỏi, và chỉ nghe anh kể về đời mình với vẻ thương cảm và chăm chú
Anh nói rằng anh đã muốn làm họa sĩ từ khi mới lọt lòng mẹ. Có một lần vào buổi sáng Giáng sinh, trước khi mọi người thức dậy, anh đã vẽ một bức tranh trên tường ở trong phòng khách, rối sau đó anh vẽ lên chiếc đàn dương cầm lớn và vẽ lên ghế trường kỷ. Rõ ràng chuyện anh vẽ lên áo chemise mới đây là hành động thể hiện nghệ thuật như buổi sáng hôm ấy. Vào buổi sáng định mệnh hôm ấy, anh mới 7 tuổi, và anh không hiểu tại sao không có ai thích và khen ngợi việc anh làm. Bố anh nện cho anh một trận nên thân, rồi bằng giọng kể chuyện đứt quãng nhưng cảm động, anh nói rằng sau đó, mẹ anh ngã bệnh nặng. Mùa hè năm sau thì mẹ anh mất, và từ đó, cuộc đời anh là một cơn ác mộng. Người che chở duy nhất cho anh, người duy nhất thương yêu anh, chấp nhận anh, đã vĩnh viễn ra đi. Có vài đêm họ không quan tâm đến việc cho anh ăn. Họ làm như thể anh đã chết theo mẹ mình rồi. Và hội họa trở thành niềm an ủi duy nhất của anh, trở thành lối thoát, là sợi dây duy nhất còn lại ràng buộc anh với mẹ, vì bà thích công việc anh làm. Anh nói với Sasha rằng, nhiều năm qua và thỉnh thoảng ngay cả bây giờ, anh cảm thấy như thể anh vẽ cho mẹ anh. Khi anh nói thế, nước mắt anh chảy ra. Mọi người trong gia đình anh đều xem anh như người điên, và bây giờ vẫn còn xem thế. ANh nói anh không gặp bố và 2 anh em của mình đã nhiều năm rồi
Anh gặp vợ anh, Beth, trong chuyến đi trượt băng tại Vermont, sau khi anh rời bỏ gia đình khi anh 18 tuổi, đến vẽ ở New York. Anh cưới chị năm 19 tuổi. Khi anh vẽ và chết đói tại Greenwich Village. Theo Liam thì chị làm việc như chó để nuôi anh, khiến cho gia đình chị buồn phiền. Gia đình chị cũng bảo thủ như gia đình anh, họ cũng không thích anh. Họ ghét anh vì thiếu tinh thần trách nhiệm và không có khả năng để nuôi con gái họ. Anh và Beth có ba con, hai trai, con đầu 17 tuổi và đứa em 11 tuổi, cô con gái út 5 tuổi. Chúng là ánh sáng của đời anh, và Beth cũng vậy, cho đến ngày chị về Vermont, sống với gia đình chị vào tháng Bảy vừa qua.
- Anh có tin chị ấy sẽ về với anh không? – Sasha hỏi, vẻ quan tâm.
Trông anh thật mong manh, yếu đuối, bà muốn quàng tay ôm anh để chứng chỉnh lại mọi việc cho anh. Nhưng bà đã có kinh nghiệm với nhiều họa sĩ của bà rồi, những chuyện bê bối lộn xộn do họ tạo ra trong cuộc sống hầu như không thể nào chấn chỉnh lại được. Mối liên hệ của anh với gia đình xem như ngoài khả năng cứu chữa và có lẽ không đáng mất công thử nối lại làm gì. Nhưng bà rất đau lòng khi nghe anh kể chuyện thời thơ ấu cô độc của mình và chuyện về vợ con anh. Không có vợ con, hình như anh bị lạc lõng, Sasha cảm thấy anh không muốn nói ra điều này. Khi nghe bà hỏi về việc trở về của vợ mình, Liam nhìn bà, ngần ngừ một lát, rồi lắc đầu.
- Có lẽ không. – Anh nói với giọng quả quyết. Anh tin là Beth sẽ bỏ anh luôn.
- Có lẽ khi chị ấy biết anh sắp làm ra tiền, tình hình sẽ đổi thay. – Vì lý do khó nói, bà muốn Beth trở về với Liam. Sasha không biết Liam có muốn như thế không. Anh có vẻ buồn khi họ sống xa nhau. Nhưng anh cho đấy là việc không thể tránh được. Họ đã lấy nhau 20 năm, chuyện này rõ ràng không dễ dàng gì. Nhất là đối với chị. Trong anh giống như một người phạm tội, cảm thấy ăn năn hối hận, nhưng vẫn nghĩ rằng anh không thể thay đổi tình thế.
- Vấn đề khó khăn không phải là tiền bạc. – Anh nói rõ vấn đề, và Sasha không thể không tự hỏi, vậy thì vấn đề khó khăn là gì. Họ đang ăn mì ống và uống rượu Bordeaux hảo hạng của Pháp.
- Vậy vấn đề khó khăn là gì? – Bà hỏi. Có lẽ mấy đứa con làm cho họ quá căng thẳng. Bà tự hỏi phải chăng vì vấn đề con cái gây khó khăn cho họ? Hay chỉ vì thời gian buồn tẻ trong cuộc sống kéo dài quá lâu?
- Tôi đã ngủ với em gái của vợ tôi vào tháng Sáu. – Anh nói với giọng nói khàn khàn và vẻ mặt buồn bã. Sasha cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng bà vẫn không khỏi để lộ vẻ hoảng hốt. Nếu không có gì xảy ra giữa hai người, thì hành động này quả là ngu ngốc, vì anh đã phản bội người vợ đã làm quần quật để nuôi chồng và ba con trong suốt 20 năm trời. Và Xavier đã nói chị ta là người rất dễ thương. Có lẽ Liam là người tồi tệ. Lời thú nhận của anh ta đã nói rõ điều này.
- Tại sao anh làm như thế? – Bà hỏi như hỏi một đứa trẻ.
- Tôi uống say oắt khi Beth và các con đi nghỉ cuối tuần. Khi vợ tôi về, tôi nói cho cô ấy biết. Tôi nghĩ em vợ tôi, Becky, sẽ nói. Hai chị em là song sinh.
- Hai người giống nhau như đúc à? – Sasha thấy câu chuyện hấp dẫn nhưng đáng thương. Khi nghe anh nói, bà bị câu chuyện thu hút mạnh. Giống như chuyện về bố và các anh em của anh ta. Bỗng bà cảm thấy thích anh ta, mặc dù bà không biết lý do tại sao, hay không biết ảnh có đáng được như thế không. Bà muốn giúp đỡ anh ta. Nhưng bà quá khủng khiếp với hành vi bội phản vợ như thế. Đối với Sasha, làm thế là vô đạo đứa, là đáng trách. Nhưng trông anh ta quá trẻ con, quá non nớt khiến cho người ta muốn tha thứ, dù tội lỗi của anh quá nghiêm trọng.
- Hai người không giống y hệt nhau, chỉ gần giống nhau thôi. Becky theo đuổi tôi nhiều năm rồi. Sáng hôm sau, tôi không tin tôi đã làm chuyện đó, nhưng tôi đã làm. – Trông anh ta có vẻ như muốn khóc khi nói lên điều đó. Khi anh ta nói cho Beth biết, anh ta đã khóc.
- Anh có nghiện rượu không? – Sasha hỏi với giọng có phần gay gắt. Anh ta uống rượu vang rất nhiều, nhưng bà thấy anh không say.
- Không, chỉ ngu xuẩn thôi. Trong năm qua, tôi và Beth đã cãi cọ nhau rất nhiều. Cô ấy muốn tôi đi kiếm việc để làm. Cô chán cái nghề vẽ chết đói này. Bố cô là thợ mọc, còn mẹ là giáo viên. Họ cho nghề vẽ của tôi là nghề tào lao. Tôi cũng bắt đầu nghĩ như thế. Cho đến hôm nay. – Anh ta nhìn Sasha cười biết ơn. – Thật khó mà ghét anh cho được. Ngay cả khi nghe anh thú tội ngoại tình, bà cũng thấy khó mà giận anh được. Anh nói đúng. Chỉ là hành động ngu xuẩn mà thôi. Tuy nhiên, trông anh ta có vẻ ngây thơ và đáng mến. Bà không thể giải thích được điều này, mà chỉ thấy mình bị thu hút vì anh là một con người, thậm chí vì anh là đàn ông.
- Becky làm gì? – Bà hỏi, muốn biết thêm về họ.
- Cô ta làm nghề pha rượu trong một nhà nghỉ trượt tuyết. Cô ta làm rất nhiều tiền, và lấy rất nhiều trai. Cô ta luôn muốn tôi. Và có lẽ tôi cũng muốn cô ta. Tôi không biết. Hai mươi năm là thời gian khá dài cho một phụ nữ. Khi tôi lấy Beth, tôi còn trai tơ, và mãi cho đến bây giờ, tôi vẫn không lừa dối cô ấy. – Nhưng chắc cô ta biết điều này sai. – Không nguyên cớ nào chính đáng hết, – anh ta thành thật nói với Sasha. – Làm như thế thật thối tha.
- Anh có tin rằng cuối cùng chị ấy sẽ tha thứ cho anh không? – Sasha hy vọng chị ta sẽ tha thứ cho chồng. Anh ta là người tốt, có tài, trong hai mươi năm mà chỉ mắc phải một sai lầm, mặc dù đây là sai lầm lớn. Ngoài việc để cho chị ta một mình xoay xở nuôi năm miệng ăn, đây là việc không vui tí nào cho Beth hết.
- Tôi nghĩ cô ấy sẽ không tha thứ cho tôi. Cổ ghen với Becky suốt đời. Becky lúc nào cũng có trai. Còn Beth thì chỉ có tôi, có ba đứa con, và phải làm việc cật lực. Tôi chưa bao giờ kiếm đủ tiền để nuôi gia đình. Beth nuôi chúng tôi từ bấy lâu nay, thế mà lúc nào cũng tin tôi. Cho đến khi tôi ngủ với Becky. Vào ngày Giáng sinh, tôi có gọi đến cho cô ấy và các con tôi, cổ nói cổ đã nộp đơn xin ly dị. Tôi không trách cổ được. Người đáng trách là tôi. Ít ra thì bây giờ tôi có thể gởi cho cô ấy một ít tiền. Sau bao nhiêu năm trời làm việc nuôi gia đình, cổ đáng được tôi gởi tiền về. – Anh ta là người tốt, mặc dù nhiều lúc anh sống xa rời thực tế, nhưng có lẽ vì anh là một nghệ sĩ. Bà đã từng nghe nhiều chuyện tệ hại của giới nghệ sĩ rồi. Nhưng nếu hôn nhân của họ tan vỡ, thì quả là một chuyện buồn. Vì đây là chuyện quá xấu hổ, quá vô lý. Mọi người đều phải trả giá cho lỗi lầm của mình.
- Anh không gặp các con anh bao lâu rồi?
- Từ khi cô ấy bỏ đi. Tôi không có tiền để mua vé máy bay để về. Và bố mẹ cô ấy sẽ giết tôi mất. Bố cổ rất tức giận.
- Vợ anh nói cho ông ta biết chuyện này à?
- Không, Becky nói. Cô ta cũng ghét tôi. Thỉnh thoảng hai chị em song sinh lại cấu xé nhau một cách kỳ lạ. Cảnh tượng trông thật ghê tởm. Beth nói rằng Becky thù oán cổ suốt đời. Becky xinh đẹp như thế mà chẳng ai muốn cưới cổ hết. Cổ chửa hoang năm 15 tuổi, bố mẹ cổ buộc cổ phải cho người ta đứa bé để làm con nuôi. Tôi nghĩ việc làm này làm cho cô ấy rất đau đớn. Khi đứa bé được 18 tuổi, cổ cố tìm ra nó, mới cách đây khoảng 6 năm, và cổ phát hiện ra con trai cổ đã chết trước đó hai năm vì tai nạn xe cộ. Cô ta rất đau đớn. Tôi nghĩ cổ trách mình. Có lẽ cổ ghét Beth vì vợ tôi có ba đứa con rất tuyệt vời. Tôi không biết có phải thế không. Chuyện này quá rắc rối.
- Nghe có vẻ rắc rối thật đấy. Có vẻ như anh đi vào trong bãi mìn với cô ấy hồi tháng Sáu vừa rồi.
- Tôi nghĩ thế. Beth nói Becky đã âm mưu làm việc ấy với tôi. Cô ta đã đợi 20 năm để làm việc ấy. Ba chai rượu vang trắng rẻ tiền, thế là tôi làm nổ tan hoang 20 năm hôn nhân với người đàn bà tốt nhất trên đời.
- Tại sao anh không bay đến Vermont để nói chuyện với chị ấy? Liam, tôi có thể ứng trước cho anh một ít tiền. Dù sao tôi cũng phải làm thế. – Trông anh ta có vẻ cần tiền, ngay cả trước khi bà chưa biết chuyện ảnh đã không gặp mặt các con ảnh sáu tháng rồi.
- Muộn quá rồi, – Liam đáp. – Cô ấy qua lại với người tình thời còn học ở trung học. Cổ nói khi chúng tôi ly dị xong, họ sẽ lấy nhau. Vợ anh ta chết năm ngoái, để lại cho ảnh bốn đứa con. Anh ta có tiền, ảnh điều hành một nhà nghỉ trượt tuyết, và ảnh bằng lòng nuôi Beth và các con tôi. Làm thế có vẻ hay cho cô ấy hơn khi lấy một họa sĩ điên. Cô ấy cũng nghĩ như thế. – hình như Liam rất đau khổ, nhưng anh nghĩ chuyện như thế là phải.
- Anh là một họa sĩ điên à, Liam? – Sasha nhẹ nhàng nói. Xét về một vài phương diện nào đó, anh ta hình như thích như thế, còn về vài phương diện khác, ảnh không thích. Nhìn chung thì anh ta hình như thiếu chín chắn, nhưng tốt bụng. Thât sự không thể nào tin được một người đàn ông đẹp trai như anh ta mà chỉ ngủ với một người đàn bà duy nhất suốt đời, ngoại trừ ngủ một đêm với em vợ song sinh vì say. Có mặt bẩn thỉu trong việc này, nhưng ảnh vẫn là người dễ thương, và Xavier nói ảnh dễ thương thật. Bà tin anh. Linh tính trong người bà nói với bà rằng Liam là người tốt. Có lẽ điên khùng và thiếu chín chắn, nhưng cơ bản anh ta là người tốt
- Thỉnh thoảng tôi là họa sĩ điên – Liam đáp – Thỉnh thoảng tôi chỉ muốn làm con nít. Làm thế có hại nhiều cho người khác không?
- Tôi nghĩ điều này còn tùy thuộc vào người bị gây hại. Trong trường hợp này, Beth bị thua thiệt nhiều. Và các con anh. Anh cũng bị thua thiệt. Nhưng Becky không thể không đáng trách được
- Cô ta không để tâm đến ai cả, ngoài mình. Cổ không bao giờ quan tâm đến ai
- Rõ ràng là như thế – Sasha nói xong bèn im lặng, suy nghĩ đến chuyện này. Bỗng bà thấy Liam nhìn bà đăm đăm
- Còn bà như thế nào? – Liam hỏi – Mặt trời luôn xoay quanh bà. Xavier ấy rất yêu bà. Hiếm có chàng trai nào ở tuổi ấy mà có tình cảm về mẹ mình như thế. Và tôi nghĩ anh ấy nói đúng. Ảnh rất may mắn có bà mẹ đáng yêu như thế – Liam cũng có người mẹ đáng yêu, nhưng anh đã sớm mất bà
- Tôi cũng rất yêu nó. Nó là một chàng trai rất tuyệt. Và em gái nó cũng thế. Tôi là người rất may mắn – Sasha cười với Liam
- Có lẽ không may mắn lắm đâu. Tôi biết chồng bà chết vào năm ngoái – Anh ta nói giọng thương cảm
- Phải, đúng thế – Bà bình tĩnh đáp, nhưng mắt đầy lệ, khiến cho bà bối rối. Nỗi sầu khổ của bà không liên quan gì đến Liam, bà không muốn anh ta phải lo lắng về chuyện này, hay chia sẻ sự buồn rầu của bà – Ông ấy chết đã 15 tháng rồi. Chúng tôi lấy nhau đã 25 năm – Và ông là người đàn ông duy nhất trong đời bà. Họ có điều giống nhau là mất mẹ từ khi còn nhỏ, và việc này đã không khỏi gây nên sự dao động trong tình cảm, đã tác động đến cả 2 người
- Sống đời góa phụ chắc là rất khó khăn cho bà – Anh nói, vẻ thương cảm. Họ đã ăn xong mì ống, anh nhìn bà, ánh mắt dịu dàng
- Đúng thế. Bây giờ thì đỡ hơn lúc ban đầu rất nhiều, nhưng vẫn có ngày rất chán nản – Anh ta gật đầu, như thể anh hiểu thấu lòng bà. Ảnh mất Beth vì sự ngu ngốc của mình, vì sai lầm tai hại. Bà mất Arthur vì số phận – Tuy nhiên người ta phải tiếp tục sống. Mình không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi nhờ công việc mà quên được sầu muộn
- Ban đêm bà không thể ôm ấp được các bức tranh. Bà đã đi chơi với ai chưa? – Đây không phải là công việc của anh, nhưng bà muốn trả lời cho anh ta biết. Bà không muốn anh nghĩ bà yếu đuối và cô đơn. Nếu bà định làm đại diện cho anh ta, thì bà phải tỏ ra rằng mình cứng rắn với anh ta mới được
- Không, tôi không đi với ai hết. Còn anh thì sao? Bà rất muốn biêt về anh ta. Như anh ta muốn biết về bà vậy. Nói tóm lại, anh ta đã nói cho bà biết về gia đình, về hôn nhân của mình, giữa 2 người có sợi dây liên hệ ngoài ý muốn của bà, ngoài sự mong đợi của bà. Đây là lần đâu tiên bà bị một họa sĩ của mình lôi cuốn như thế này, và bà cảm thấy không còn cách nào thoát ra khỏi tình trạng bị anh thu hút. Họ có thể cởi mở ới nhua trong bữa ăn. Họ là 2 người cô đơn phải chịu cảnh mất mát quá lớn trong tuổi ấu thơ, do đó mà mất luôn cả tuổi thơ ấu, rồi khi lớn lên họ mất luôn người họ thương yêu, nhưng bà sẽ không để cho mối liên hệ gữa họ đi xa hơn nữa. Bà sẽ không tỏ ra quá thân mật để lôi cuốn sự chú ý của anh ta. Bà phải tự mình thi hành kỷ luật sắt với mình, và phải nhạy cảm với tình thế trước mắt. Nếu anh ta có cảm tình với bà, thì bà phải có bổn phận không cho anh ta tự do bày tỏ tình cảm, vì điều này đối với bà không thể có được
- Tôi đã đi chơi với 2 người – Liam thú nhận – Xavier giới thiệu tôi với họ – Liam cười với mẹ bạn, bây giờ bà là người đại diện để bán tranh cho anh. Mối liên hệ giữa anh và họ hình như chỉ để vui chơi thôi, ngay cả đối với anh – Đáng ra tôi không nên đi mới phải. Họ chỉ là những cô bé. Mà vấn đề có quan trọng gì đâu. Tôi vẫn còn quá buồn vì phải chia tay với Beth. Chuyện xảy ra vào mùa hè năm ngoái, ngay khi cô ấy bỏ đi. Từ khi ấy đến giờ, tôi không đi chơi với ai hết. Bây giờ cô ấy sắp lấy chồng, tôi nghĩ tình thế đã thay đổi. Nhưng tôi không gặp người nào tôi thích hết. Hầu hết các phụ nữ bằng lòng đi chơi với họa sĩ đều điên hết – Anh ta cười khi noói thế, và bỗng nhiên trông anh có vẻ lớn hon rât nhều – Bà thì sao? Bà muốn gì?
- Không muốn gì hết. Tôi không muón như những người phụ nữ đa cảm tha thiết muốn có chồng. Tôi nghĩ vòa tuổi tôi mà còn hẹn hò đi chơi với nhau thì thật quá ghê tởm. Làm thế quá xấu hổ và trông quá khủng khiếp
- Nếu bà tìm ra người thích hợp thì không ghê tởm đâu – Anh ta dịu dàng nói. Bà lắc đầu
- Tôi đã tìm ra người thích hợp rồi. Thế là đủ cho tôi
- Thế thì phí quá – Liam nói, vẻ tiếc rẻ – Bà còn trẻ, không thể chấm dứt chuyện yêu đương được. Và quá đẹp. Bà bao nhiêu tuổi? – Anh ta nghĩ bà quá lắm chỉ 45 là cùng, vì anh biết tuổi của Xavier. Có thể bà còn trẻ hơn đến 2 tuổi, nếu bà lấy chồng năm 18 tuổi
- Tôi 48 tuổi rồi. Già rồi, từ giã chuyện yêu đương là vừa. Tôi đã sống 25 năm tuyệt vời
- Bà có thể sống 50 năm nữa. Bà muôn sống cô đơn hết thời gian ấy ư? – Trông annh ta hoảng sợ trước ý nghĩ ấy. Nhưng bà thì không. Từ ngày chồng chết, bà đã chấp nhận ý nghĩ này, à không thể trảnh khỏi cuộc sống cô đơn
- Không. Tôi mốn sống hết đời với ông ấy. N6u ông còn sống, tôi sẽ sống hết đời với ông.Bây giờ tôi không còn chọn lựa nào khác. Không còn cách gì khác làm tôi hài lòng. Sống trung thành với ông ấy làm cho tôi được cao quý hơn là chạy theo người khác để lấy làm chồng
- Nếu bà yêu ông ấy nhiều đến thế thì chắc ổng là người rất tuyệt vời – Liam kính phục bà sau khi nói chuyện với bà trong bữa ăn. Bà là người qúa tuyệt vời, anh rất thích bà và tôn kính bà
- Ông ấy tuyệt diệu lắm – Bà buồn bã đáp – Chúng tôi rất thương yêu nhau. Ổng chết đi là điều bất hạnh cho tôi
- Quả đúng như thế thật. Nhưng ông ấy chết rồi, thưa bà Sasha. Bà còn sống. Nếu bà chết mà ổng còn sống, có lẽ thế nào ổng cũng tìm người khác để lấy làm vợ. Tất cả chúng ta đều cần có người để thương yêu. Sống cô đơn trên đời là điều cực kỳ khốn khổ – Trong 6 tháng qua, anh rất đau khổ vì không có Beth và các con
- Tôi không tin cuộc đời sẽ thoải mái hơn nếu mình vớ phải người không ra chi. Như Becky chẳng hạn. Tôi đã gặp người tốt ngay lần đầu. Tôi không tin mình sẽ may mắn lần nữa. Vậy tìm làm gì? – Bà buồn bã đáp
- Bà sẽ gặp may lại lần nữa. Bà là người tốt. Bà đáng được điều đó. Lần này sẽ không giống lần trước., mà sẽ khác trước. Nhưng thực sự khác nhau không phải là điều xấu
- Tôi không nghĩ đến chuyện hẹn hò đi chơi với người khác – Bà thành thật nói. Người hầu bàn để trước mặt họ tô kẹo nhỏ và một đĩa bánh biscuit – Chỉ nghĩ đén chuyện ấy thôi là tôi khiếp sợ
- Phải, tôi cũng thế – Bỗng anh phá lên cười, cười cho hoàn cảnh phi lý của họ – Tôi cũng làm như bà. Tôi lấy công việc để quên chuyện đời. Từ khi vợ tôi bỏ tôi, tôi chúi đầu vẽ miết
- Công việc giúp tôi quên sầu thật – Sasha cười. Chừng nào còn những họa sĩ tài ba như Liam, chừng ấy bà còn công việc để giải sầu – Bây giờ các con tôi đã đi hết rồi, nên tôi rất buồn. Ít ra ở tại Paris, tôi có Xavier ở gần, và tôi thường đi New York luôn. Nhưng ban đêm, tôi rất buồn – Bà thú thật. Anh ta gật đầu
- Tôi cũng thế. Tôi nhớ bọn trẻ như điên. Tôi nghĩ bây giờ chúng chắc sẽ thoải mái hơn nhiều khi không có tôi. Và chúng sung sướng hơn khi sống với ông chồng mới của Beth. Cô ấy nói anh ta rất tuyệt, ảnh là người cha tốt. Có lẽ tốt hơn tôi nhiều. Các con tôi sẽ sung sướng hơn khi không có tôi. Anh ta đáng kính hơn và lo cho gia đình rất nhiều. Beth nói như thế sẽ rất tốt cho chúng. Anh ta không điên như tôi – Liam nói, giọng nghe có vẻ nhục nhã, thất bại. Không những anh mất vợ, mà còn mất cả con.
- Liam, anh là bố chúng. Anh không thể bỏ chúng. Không chóng thì chày anh phải đi thăm chúng
- Phải, tôi sẽ đi – Anh thẫn thờ đáp. Nhưng giọng có vẻ không tin tưởng, khiến bà thấy bối rối
Hồi nãy bà đã dặn nhà hàng đừng đưa hóa đơn. Bà không muốn làm cho Liam bối rối. Sau khi đã ăn kẹo, uống cafe xong, họ ra về trên xe của bà. Bà bảo tài xế đưa bà về khách sạn, rồi chở Liam về nhà. Nhưng khi họ về đến khách sạn, Liam nói anh có thể đi taxi để về nhà được rồi. Anh hỏi bà có muốn uống rượu nữa không, bà trả lời là không. Họ uống champagne và rượu vang như thế đủ rồi. Bà uống ít
- Tôi đưa bà lên phòng, rồi tôi sẽ về – Liam nói cho bà yên tâm. Có anh, bà vui suốt buổi tối, và bây giờ anh đưa bà về tận nhà thì càng tốt. Bà cảm thấy cảnh cô đơn quen thuộc đang xâm chiếm lấy bà, và anh cũng cảm thấy như thế. Ban đêm là những giây phút buồn rầu cho những kẻ cô đơn, mà cả 2 đều cô đơn. Khi họ đi lên cầu thang, bà nhìn xuống giày Liam, không có bít tất, và bà cười. Bà không thể nào không trêu chọc anh về việc này, vì bây giờ bà đã hiểu anh thêm chút nữa
Anh có vẻ thản nhiên, đáp lời bà
- Tôi không tìm được đôi bít tất nào hết. Vả lại, tôi là họa sĩ. Tôi khỏi cần mang bít tất – Liam nói tiếp với vẻ khinh bạc và bà cười
- Ai làm ra luật ấy? – Bà hỏi
- Tôi làm – Anh kiêu hãnh đáp – Tôi là họa sĩ điên. Tôi có thể làm điều tôi thích
Khi anh nói câu này, trông anh như đứa bé lên 5, bà thấy sự tinh nghịch của tuổi ấu thơ hiện lên trong mắt anh. Anh không bị quy tắc nào của xã hội chi phối, áp đặt, bắt buộc phải làm theo họ
- Không, anh không thể làm bất cứ điều gì anh muốn. Tất cả chúng ta phải theo nguyên tắc của xã hội – Bà cảm thấy mình như cô giáo gảng dạy học trò
Anh cười
- Có nguyên tắc phải mang vớ à?
- Có chứ – Bà bỗng nghĩ đến việc sẽ gởi cho anh một thùng bít tất và áo chemise. Anh ta cần các thứ này, và cũng cần cả dây giày nữa Bà tự hỏi không biết anh ta có mang chúng không. Có lẽ không. Rõ ràng anh ta không thích làm theo quy ước của xã hội mà chỉ muốn làm theo nguyên tắc của riêng mình. Bỗng bà tự hỏi anh ta có mặt đồ lót không, bà đỏ mặt khi nghĩ đến chuyện này
- Bà đang nghĩ chuyện gì đấy? – Anh ta thấy nét mặt thay đổi của bà
- Không nghĩ gì hết – Bà có vẻ bối rối
- Có, bà có nghĩ. Bà phân vân không biết tôi có mặc quần lót hay không, phải không? – Anh ta đoán, và bà lại đỏ mặt
- Không. Tôi không nhgĩ thế – Bà cười khi tự dối lòng
- Có, bà có nghĩ. Này, tôi có mặc. Hay ít ra thì hiện tôi có mặt. Tôi đã cố tìm cho ra chiếc quần lót
- Để cho được bảo đảm – Bà nói, giọng oai vệ, và anh lại cười bà
- Trong hợp đồng tôi đã ký có điều khoản này không? Điều khoản buộc tôi phải mặc quần lót và mang vớ? Vì nếu có điều khoản này, tôi sẽ xé nát nó ngay. Không ai buộc tôi phải mặc cái gì hay làm cái gì – Đấy là kiểu nổi loạn điển hình của các trẻ vị thành niên. Liam Allison có lý do để nổi loạn. Anh ta đã có một quá khứ kiên cường chống lại các quy ước và các nguyên tắc của xã hội
- Nhân thể anh hỏi, tôi xin nói thật là có điều khoản này trong tờ hợp đồng – Bà trêu anh lại, cảm thấy rất vui. Ngay khi ấy họ đến cửa phòng bà
- Không, không có – Anh đáp, vẻ bướng bỉnh, hờn dỗi. Như một cậu bé ngỗ nghịch
- Có, có thật – Bà nói, giọng cương quyết – Điều khoản ghi rằng từ rày về sau, lúc nào anh cũng phải mặc quần lót và mang vớ
- Bà không bắt buộc được đâu! – Anh lớn tiếng đáp
- Được, tôi có thể bắt buộc anh được – Bà nói, trông có vẻ quả quyết
Bỗng anh nhìn bà, cười nhẹ nhàng, và bà hết sức kinh ngạc khi thấy anh cúi xuống, hôn bà, khiến bà im lặng không nói được tiếng nào. Bà quá hoảng đến nỗi chìa khóa trên tay bà cùng chiếc xắc tay rớt xuống đất
Sau khi hôn xong, bà nhìn anh, hỏi
- Tại sao anh làm thế, Liam? – Giọng bà nho nhỏ, và bà thấy hoảng sợ trước thực tế làbà thích hôn anh. Thật vậy, bà rất thích. Thích hôn anh rất nhiều. Anh ta lượm chìa khóa lên, nhẹ nhàng mở cửa phòng của bà. Anh đứng nhìn bà, bà không nói tiếng nào mà đi vào phòng, và anh theo bà. Vừa vào phòng, anh liền hôn bà lần nữa, đưa chân đóng cửa phòng. Bao nhiêu cảm xúc trái ngược nhau tràn ngập lòng bà
Bà muốn ngăn anh lại. Bà muốn làm thế. Bà có ý định ngăn anh lại, nhưng bà không làm được. Bậy nhất là bà không muốn làm, và anh ta cũng không. Liam tiếp tục hôn bà cho đến khi anh bế bà lên, nhẹ nhàng đưa bà lên giường. Trong phòng có ngọn đèn, anh đưa tay tắt đèn đi. Anh không nói gì với bà hết. Anh hôn bà, cởi quần áo bà ra, và chi một lát sa, họ naằm với nhau trần truồng, làm tình, trước khi bà ý thức được điều gì đã xảy ra. Bà muốn chặn anh lại, nhưng không chặn được. Bà không muốn chặn anh. Bà muốn làm chuyện họ đang làm, vì anh cũng vậy. Họ là 2 người đói tình gặp nhau, nên không thể bỏ nhau được. Sức lôi cuốn giữa họ quá mạnh, không thể nào cưỡng nổi. Và mặc dù nếp sống của họ khác nhau, nhưng cả 2 đều cần có nhau để chia sẻ nỗi cô đơn của nhau, nên họ níu chặt nhau cho đến khi mệt rã rời, ôm nhau nằm thở hổn hển trên giường. Bà nằm nhìn anh trong bóng tối, sửng sốt trước việc họ vừa làm, còn anh thì cười với bà, nụ cười dịu dàng của người thương yêu thắm thiết
- Tôi nghĩ là tôi đã yêu bà – Liam dịu dàng nói, và cảm thấy mắt rớm lệ. Bà cứ tưởng bà không bao giờ bà nghe lại những từ này, thế mà bây giờ anh nói với bà, người mà bà không quen biết và không biết bà. Tuy nhiên trong thâm tâm, bà nghĩ là biết anh. Bà biết anh cô đơn trong thời thơ ấu và khi lớn lên, anh là người yếu đuối
- Không thể như thế. Anh không biết tôi – Bà nói nho nhỏ, nước mắt chảy xuống má. Những giọt nước mắt chảy cho Arthur và cho Liam, đồng thời cho chính bà
- Có thể chứ, tôi hiểu bà rồi. Tôi muốn hiểu bà thêm nhiều hơn nữa – Tối đó Liam đã nói cho bà nghe nhiều về anh, và anh muốn biết nhiều hơn về bà
- Chuyện này thật điên rồ, Liam à – Bà chống khuỷu tay nhổm người lên, nhìn xuống anh, và anh đưa tay lau nước mắt trên má bà, ánh trăng chiếu lờ mờ lên ho. Tất cả động tác của anh đều dịu dàng, đầy thương yêu
- Có lẽ điên thật rồi – Anh xác nhận – Nhưng có lẽ đây là điều 2 ta cận Tôi biết điều tôi lạm Và tôi nghĩ bà cũng biết
- Biết điều gỉ Có phải tình dục không? – Bà hỏi với vẻ bị xúc phạm. Bà không thể làm tình với anh trong một đêm như Becky. Vả lại, chuyện này rất kỳ cục. Bà là người đại diện để bán tranh cho anh, chứ không phải bạn gái. Họ hoàn toàn xa lạ nhau cho đến ngày hôm nay. Chuyện gì đã xảy ra với bà? Bà cảm thấy như bị cuốn trôi trong vùng bể xa lạ, dòng nước đẩy bà đến với an, dòng nước quá mạnh, bà không thể nào chống lại được
- Chuyện này không phải vì tình dục đâu, Sasha à. Chắc bà biết thế. Hay là không chỉ vì tình dục mà thôi. Nhưng chuyện đã diễn ra rất tuyệt – Thật vậy, chuyện xảy ra rất tuyệt vời. Họ hoàn toàn là 2 k3 xa lạ, thế mà chuyện xảy ra khiến cho cả 2 đều kinh ngạc
- Chuyện xảy ra không thể vì tình yêu. Chúng ta chưa hề quen biết nhau
- Hy vọng chúng ta sẽ hiểu nhau – Liam dịu dàng đáp. Nhin chung, anh có vẻ là người tốt, là người cực kỳ hấp dẫn. Bà đã bị anh thu hút ngay từ ki 2 người mới gặp nhau. Bà cố không nghĩ đến chuyện ấy, nhưng không được
- Chuyện ấy không thể được – Bà lại nói – Tôi là người đại diện nghệ thuật cho anh, và lớn hơn anh 9 tuổi
- Thì có sao đâu? Bà cũng có nguyên tắc về chuyện này nữa à? – Anh có vẻ không quan tâm đến viện cách biệt tuổi tác, chuy65n này đối với anh hình như không quan trọng.
- Phải, tôi có nguyên tắc về chuyện này. Tôi không ngủ với các họa sĩ của tôi. Không bao giờ, và bây giờ tôi cũng không muốn – Bà cương quyết nói, như nhắc nhở mình
- Bà vừa mới ngủ đấy. Vả lại, trước đây là có chồng. Bây giờ mọi việc khác rồi
- Khác là tôi sẽ ngủ với họa sĩ của mình à? Tôi không nghĩ như vậy, Liam à – Bỗng bà thấy tức giận mình, và trước khi bà nói thêm, anh hôn bà lần nữa, nhẹ sờ lên cơ thể bà. Khi anh chạm vào người bà, từng làn da thớ thịt của bà run lên. Bà cảm thấy như bà mất trí vì anh. Lần này bà không muốn ngăn lại. Thậm chí bà nằm yên trong tay anh, khóc ròng. Lần này là nước mắt sung sướng. Anh kéo sát bà vào người, ôm chặt cứng lấy bà cho đến khi bà thôi khóc. Bà thấy cảm xúc tràn ngập lòng bà, như cái đê trong lòng bị vỡ ra
- Tôi yêu bà, Sasha à. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi yêu bà. Tôi nghĩ tôi sẽ yêu bà mãi mãi. Hãy cho tôi cơ may ấy – Anh van xin bà. Anh muốn bà hơn bất kỳ ai trên đời, ngay cả Beth
- Chuyện này sẽ không tái diễn lại đâu – Giọng bà nho nhỏ trên ngực anh, và anh cười
- Tôi hứa lần sau tôi sẽ mang vớ – Anh nói khi tay cứ ôm chặt lấy bà
- Tôi nói thật đấy, Liam à! – Bà nói nhỏ, rồi thiu thiu ngủ trong vòng tay anh
- Tôi biết bà nói thật, Sasha… tôi biết thế… nhưn tôi yêu bà! – Anh hôn tóc bà xõa trên mặt gối, ôm bà, miệng mỉm cười và đi vào giấc ngủ. Đây là đêm đầu tiên 2 người ngủ ngon nhất trong nhiều tháng qua.
Tình Khúc Mùa Thu Tình Khúc Mùa Thu - Danielle Steel Tình Khúc Mùa Thu