Chương 6
ram có chìa khóa riêng vào nhà bạn gái, có nghĩa là hoặc anh đang sống với cô ta, hoặc dành rất nhiều thời gian ở đây, điều này giải thích tại sao anh chỉ cần một căn hộ một phòng ngủ. Georgie theo anh lên những bậc thềm dẫn đến khu tiền sảnh có đèn treo tường màu đồng và tường màu da dê bóng láng. “Đáng lẽ anh phải kể cho tôi về cô ấy sớm hơn.”
Anh nghiêng đầu nhìn về sau nhà. “Bếp đi lối đó. Cô ấy sẽ cần cà phê. Tôi sẽ chuẩn bị tinh thần cho cô ấy trong lúc cô pha cà phê.”
“Bram, đây không phải ý hay đâu. Với tư cách một phụ nữ tôi phải bảo với anh rằng...”
Anh đã biến mất trên cầu thang rồi. Cô ngồi phịch xuống chân cầu thang và vùi mặt vào tay. Một cô bạn gái. Bram luôn được phụ nữ xinh đẹp vây quanh, nhưng cô chưa bao giờ nghe nói anh dính dáng đến một mối quan hệ nghiêm túc nào. Giờ thì cô ước gì mình không ngắt lời Trevor bất kể lúc nào anh bắt đầu tán nhảm về mọi chuyện của Bram.
Cô nhỏm dậy khỏi bậc thang và bắt đầu nhìn xung quanh. Cô bạn gái này có thẩm mỹ tinh tế trong trang trí, dù trong chuyên chọn đàn ông thì không. Không giống vô số các ngôi nhà kiểu nông trại cổ kính, ngôi nhà này có sàn gỗ bạc màu hoặc do cũ thật hoặc được mài cũ đi để trông ấm áp và mộc mạc. Đồ đạc tạo cảm giác dễ chịu - những món đồ đơn giản bọc vải trơn được tô điểm bằng những chiếc gối tựa kiểu Ấn và khăn phủ kiểu Tây Tạng với các màu vàng đất, ô liu, đồng đỏ, xám xanh và vàng xỉn. Một dãy cánh cửa kiểu Pháp cao ngất mở ra hành lang sau nhà cho phép ánh sáng ban mai tràn vào trong, đem đến sự tươi tốt cho những cây chanh và quýt trồng trong các chậu gốm trang trí. Một chiếc bình cổ màu ô liu trồng một cây nho leo quấn um tùm quanh hai bên và mặt lò sưởi bằng đá khối chạm khắc kiểu Moor.
Phòng bếp hiện đại có tường nhám, các thiết bị đẹp đẽ, và gạch lát màu đất xen tông xanh đậm. Một ngọn đèn chùm bằng thép với chuôi đèn thiếc treo ở chính giữa, và phần nhà nhô ra với sáu cửa sổ mái vòm mà cô đã thấy lúc họ lái xe đến tạo thành khu ăn sáng. Cô tìm thấy máy pha cà phê và pha một bình. Đến lúc này cô vẫn chưa nghe thấy bất kỳ tiếng la hét nào từ trên gác, nhưng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Cô mang một cốc cà phê ra ngoài dãy hành lang có mái che cũng có những cột đá xoắn màu nâu đỏ và sàn lát đá Tây Ban Nha màu xanh pha trắng như lối vào đằng trước. Đèn lồng thép mạ vàng, bàn mặt đá chân thép uốn cong, mành gỗ hoa mỹ, và đồ đạc bọc vải Maroc lẫn Thổ Nhĩ Kỳ sặc sỡ làm cô có cảm giác như vừa bước vào một cung điện. Những cây nho xum xuê, cọ thân thấp, và những rặng tre mang đến cảm giác riêng tư.
Cô quấn một mảnh khăn cotton quanh vai và ngồi xuống một chiếc ghế bành thoải mái. Âm thanh yếu ớt của chuông gió đồng dạt qua sự im lặng của buổi sớm mai lạnh giá. Bram rõ ràng là không hiểu rõ bạn gái anh bởi vì típ phụ nữ sở hữu một ngôi nhà như thế này sẽ không chấp nhận cho bạn trai mình cưới một phụ nữ khác, bất kể hoàn cảnh thế nào đi nữa. Anh thật ngu ngốc khi dám tưởng tượng ra một việc như thế, kể ra cũng khá kỳ lạ bởi vì Bram chẳng bao giờ...
Cô bật thẳng dậy. Cà phê sánh ra tay cô. Cô mút sạch, rồi đặt cốc lên một chồng báo và hầm hầm bước vào trong. Trong tích tắc, cô trèo lên cầu thang và thấy phòng ngủ lớn nơi Bram đang nằm ngang, sấp mặt trên chiếc giường cỡ đại và xem chừng đang ngủ khò khò. Một mình.
Georgie đã quên béng nguyên tắc cơ bản khi xoay xở với Bram Shepard. Đừng tin bất kỳ điều gì anh ta nói.
Suýt chút nữa cô đã đổ một xô nước lạnh lên đầu anh ta nhưng rồi cô nghĩ kỹ lại. Chừng nào anh ta còn ngủ, cô sẽ không phải đối phó với anh ta. Cô đi xuống cầu thang và ngồi lại trên hiên nhà. Tới tám giờ cô gọi Trev, và đúng như dự đoán, anh suýt thổi tung màng nhĩ của cô. “Cái quái gì đang diễn ra thế?”
“Tình yêu thực sự,” cô mỉa mai.
“Anh không thể tin là cậu ta lại cưới em. Anh tuyệt đối không thể tin là em lại dụ được cậu ta làm chuyện này.”
“Bọn em đã say.”
“Tin anh đi, cậu ta không say thế đâu. Bram luôn biết chính xác những gì mình đang làm. Cậu ta giờ ở đâu?”
“Ngủ trên gác trong một ngôi nhà tráng lệ mà rõ ràng là thuộc về anh ta.”
“Cậu ta mua nó cách đây hai năm. Chỉ có Chúa mới biết sao cậu ta kiếm được tiền cọc. Không có gì bí mật trong chuyện cậu ta không tự chủ tài chính cho lắm.”
Cũng là lý do Bram đồng ý làm việc này. Khoản năm mươi nghìn đô một tháng mà cô đã hứa với anh.
Nhưng Trev không biết về khoản tiền chết toi đó. “Cậu ta quyết định em là tấm vé cậu ta cần để tăng danh tiếng. Sự chú ý của công chúng có thể giúp cậu ta lại kiếm được vài vai diễn đàng hoàng. Cậu ta giả vờ không quan tâm chuyện về cơ bản chính cậu ta đã làm mình thất nghiệp, nhưng tin anh đi, cậu ta rất quan tâm đấy.”
Cô bước khoan thai từ hiên nhà ra sân rồi quay lại nhìn ngôi nhà. Hàng cột đá xoắn thứ hai sau dãy cột thứ nhất làm trụ mái che ban công bao quanh phần lớn tầng hai, và có thêm nhiều cây nho leo lên các bức tường vữa đỏ. “Không có chuyện anh ta nghèo đâu,” cô nói. “Chỗ này thật tuyệt vời.”
“Và bị thế chấp tới tận ngọn. Cậu ta đã tự làm rất nhiều thứ.”
“Không đời nào. Anh ta đã dụ một cô nàng si tình nào đó trả ít nhất một phần hóa đơn của anh ta.”
“Luôn có khả năng đó.”
Cô cần biết nhiều hơn, nhưng khi cô gặng hỏi, Trev chặn cô lại. “Cả hai người đều là bạn anh, thế nên anh sẽ không dính vào chuyện này đâu, mặc dù anh cực kỳ muốn được mời ăn tối để còn xem hỏa chiến.”
Cô có tổng cộng ba mươi tám tin nhắn và thư thoại trong điện thoại di động, bố cô chiếm mười tin trong số đó. Cô có thể tưởng tượng ông đang điên cuồng thế nào, nhưng cô chưa đủ sức nói chuyện với ông. April đã cùng gia đình đến nông trại Tennessee của họ hai ngày trước. Georgie quay số của April, và khi nghe giọng bạn mình, một phần hàng rào phòng thủ trong cô sụp xuống, cô cắn môi. “April, chị không có cách nào biết được rằng tất tần tật mọi thứ em sắp sửa kể với chị đây đều là một đống dối trá, có nghĩa là chị có thể bỏ qua các thông tin đó với lương tâm trong sạch, nhé?”
“Ôi, em yêu...” April nói như một bà mẹ lo âu.
“Bram và em tình cờ gặp nhau ở Las Vegas. Sóng điện phóng ra, và chúng em nhận ra chúng em luôn yêu thương nhau biết bao nhiêu. Chúng em quyết định mình đã lãng phí quá nhiều thời gian chia lìa, nên chúng em kết hôn. Chị không biết chính xác bọn em ở đâu, nhưng chị ngờ rằng bọn em vẫn náu mình ở Bellagio tận hưởng tuần trăng mật ngẫu hứng, và chẳng phải mọi người đều thấy vui khi Bram Shepard cuối cùng cũng cải tà và thế giới có cái kết hạnh phúc mà họ không nhận được khi Skip và Scooter bị ngừng chiếu sao?” Hơi thở của Georgie nghẹt lại trong họng. “Chị sẽ gọi cho Sasha và nói với cô ấy điều y hệt chứ? Và nếu Meg tái xuất hiện...”
“Tất nhiên chị sẽ làm thế, nhưng em bé bỏng, chị thực sự rất lo cho em. Chị sẽ bay về và...”
“Không.” Sự quan tâm trong giọng April làm cô muốn òa ra khóc. “Em ổn. Thật đó. Chỉ hơi chấn động thôi. Yêu chị.”
Khi gác máy, cô bắt mình đối diện sự thật. Trước mắt cô sẽ bị kẹt trong ngôi nhà này. Công chúng sẽ mong đợi cô và Bram dính chặt vào nhau bởi vì họ là cặp đôi mới cưới. Phải qua nhiều tuần lễ cô mới có thể đi đây đó mà không có anh. Cô tựa vào chiếc ghế ngoài hiên, nhắm mắt, và cố suy nghĩ. Nhưng không có câu trả lời nào dễ chịu, và cuối cùng tiếng chuông gió đồng ru cô ngủ gật.
Hai giờ sau, khi tỉnh dậy cô không cảm thấy khỏe hơn trước lúc ngủ tí nào, và cô chần chừ bước lên gác. Nhạc Latinh dội đến từ cuối hành lang. Trên đường thám hiểm, cô đi qua phòng ngủ của Bram và phát hiện va li của cô đang nằm chính giữa căn phòng.
À phải. Những chuyện như thế rồi sẽ tiếp tục xảy ra.
Nếu phải đoán xem phòng ngủ của Bram Shepard trông thế nào, cô sẽ hình dung ra đèn xoay vũ trường và cột múa thoát y, nhưng cô đã nhầm. Trần nhà uốn vòm và tường nhám màu mật ong định hình nên một không gian ấm áp, thanh nhã, gợi cảm mà không nhớp nhúa. Những tấm ván hình chữ nhật bằng da đặt trên khung kim loại màu đồng tạo nên thành của chiếc giường cỡ đại, và một khu giải trí thoải mái choán hết cái tháp tròn lồi ra mà cô đã phát hiện thấy từ phía trước ngôi nhà.
Khi cô đi vào lấy va li, tiếng nhạc dừng lại. Vài giây sau, Bram xuất hiện ở cửa phòng ngủ trong chiếc áo phông in chữ Lakers ướt đẫm mồ hôi và quần tập thể dục màu xám. chỉ riêng hình ảnh anh trông quá mức khỏe khoắn này thôi cũng khiến cô bực điên người. “Tôi đã gặp bạn gái anh dưới gác. Cô ấy đã quỳ gối xuống cảm ơn tôi vì mang anh ra khỏi đời cô ấy.”
“Tôi hy vọng cô đã tử tế với cô ấy.”
Anh còn không đủ lịch thiệp để xin lỗi vì lời nói dối của mình, nhưng nói cho cùng anh đã bao giờ xin lỗi cô vì bất cứ chuyện gì anh gây ra đâu. Cô tấn công anh. “Chẳng có cô bạn gái nào hết, và cũng không có căn hộ chung cư nào. Đây là nhà anh, và tôi muốn anh ngừng nói dối tôi ngay đi.”
“Không ngừng được. Cô cứ làm tôi khó chịu.” Anh đi qua cô tới phòng tắm.
“Tôi nói thật đấy, Bram! Chúng ta vướng vào chuyện này cùng nhau. Bất kể chúng ta ghét nó đến thế nào, chúng ta vẫn chính thức là một đội. Tôi biết anh không hiểu từ đó nghĩa là gì, nhưng tôi thì có. Một đội chỉ làm việc được nếu tất cả mọi người đều hợp tác.”
“Được rồi. Cô lại làm tôi khó chịu rồi đấy. Tự thư giãn đi trong lúc tôi tắm.” Anh cởi phăng chiếc áo phông ướt đẫm ra rồi biến vào phòng tắm. “Trừ phi” - anh thò đầu trở ra - “cô muốn nhảy vào phòng tắm với tôi và nghịch nước một chút.” Anh cố tình nung cháy cô bằng ánh mắt anh. “Sau đêm qua… tôi sẽ không nói cô là một cô nàng cuồng dâm, nhưng chắc chắn cũng gần giống vậy.”
Ái chà, không. Anh sẽ không áp đảo được cô dễ dàng thế. Cô hếch cằm và cháy bỏng nhìn trả anh. “Tôi e rằng anh đang làm tôi nhầm anh thành con Great Dane[6] mà anh từng sở hữu đấy.”
Anh cười lớn rồi đóng cửa phòng tắm lại.
Cô xách va li lên rồi đi ra hành lang. Một lần nữa, cảm giác mắc kẹt lại khiến tim cô đập loạn, và một lần nữa cô lại ra sức trấn an mình. Cô cần chỗ nào đó để ngủ tối nay. Cô đã thoáng thấy một khu nhà dành cho khách ở phía sau, nhưng chắc anh có một vài người phục vụ, nên cô không thể ở xa thế được.
Cô thám hiểm các tầng gác và phát hiện năm phòng ngủ. Bram dùng một phòng để chứa đồ, chuyển một phòng khác thành phòng tập thể dục rất hiện đại, và phòng thứ ba rộng rãi nhưng trống trơn. Chỉ căn phòng kế phòng ngủ chính có đồ đạc, một chiếc giường đôi với ván đầu giường trang trí kiểu Moor và tủ đồ đồng bộ. Ánh sáng tràn qua bộ cửa kiểu Pháp mở ra ban công sau nhà. Các bức tường màu chanh lạnh mang đến sự đối lập hấp dẫn với đồ gỗ tối màu và thảm kiểu phương Đông rực rỡ.
Ngày mai trợ lý của cô sẽ mang đến ít quần áo, nhưng cho đến lúc đó, cô chỉ còn lại một bộ đồ sạch sẽ. Cô dỡ va li và mang đồ tắm rửa của cô vào phòng tắm lát đá màu son và vách chắn bằng kính tảng kề bên. Cô muốn tắm lắm rồi, nhưng khi quay lại phòng để cởi đồ, cô thấy Bram đang nằm dang người trên giường cô trong một chiếc áo phông sạch sẽ và quần soóc kaki với thứ trông như một cốc rượu scotch thăng bằng trên ngực anh. Bây giờ thậm chí còn chưa đến hai giờ chiều.
Anh lắc chất lỏng trong cốc. “Cô ngủ ở đây không được đâu. Quản gia của tôi sống ở ga ra. Tôi có cảm giác rằng cô ấy sẽ chú ý nếu chúng ta có giường riêng.”
“Tôi sẽ xếp lại giường mỗi sáng trước khi cô ta thấy,” cô nói với vẻ ngọt ngào giả tạo. “Còn với đồ đạc của tôi... hãy bảo với cô ta rằng tôi sẽ chuyển phòng này thành phòng thay đồ của tôi.”
Anh hớp một ngụm scotch và gỡ hai chân đang vắt chéo ra. “Những gì tôi đã nói hôm qua là nói thực đấy. Chúng ta sẽ thực hiện chuyện này theo luật của tôi. Một đời sống tình dục thường xuyên là một phần của thỏa thuận.”
Cô biết anh quá rõ nên chẳng buồn giả vờ ngạc nhiên. “Đây là thế kỷ hai mốt rồi, Skipper ạ. Đàn ông không phát ra tối hậu thư tình dục nữa.”
“Người đàn ông này thì có đấy.” Anh duỗi thẳng người trườn ra khỏi giường như một con sư tử lông vàng sẵn sàng đi săn. “Tôi sẽ không từ bỏ tình dục, điều đó có nghĩa là hoặc tôi có thể bồ bịch sau lưng cô, hoặc chúng ta sẽ làm chuyện các cặp vợ chồng làm. Mà đừng lo. Tôi không còn hứng thú nhiều với S và M[7] như hồi trước nữa. Dù cũng không phải tôi đã từ bỏ hoàn toàn...” Câu giễu cợt nhẹ nhàng của anh dường như còn đáng sợ hơn nét cau có gắt gỏng mà cô vẫn nhớ. Anh chậm rãi hớp một ngụm scotch. “Thành phố có cảnh sát trưởng mới rồi, Scooter. Cô và bố thân yêu không còn giữ thẻ bài quyền lực nữa. Chúng ta đang chơi một ván bài hoàn toàn mới, và giờ thì tới lượt tôi chia.” Anh nâng cốc chúc mừng với vẻ châm biếm rồi biến ra hành lang.
Cô hít thật sâu mười hai lần, rồi làm thế thêm sáu lần nữa. Cô đã biết biến mình thành một phụ nữ quyết đoán không phải chuyện dễ dàng. Nhưng cô giữ sổ séc, không phải sao? Và điều đó khiến cô đủ sức thách thức. Rõ ràng, tuyệt đối, đầy khả năng đủ sức thách thức.
Cô hơi hơi chắc chắn về điều đó.
Ở chân cầu thang, điện thoại di động của Bram rung lên trong túi quần soóc. Anh đi tới góc xa nhất của phòng khách rồi mới trả lời. “Xin chào, Caitlin.”
“Chà, chà...” một giọng nữ khàn quen thuộc đáp lại. “Chẳng phải anh đầy những bất ngờ sao?”
“Tôi thích giữ cho đời thú vị.”
“May là tối qua tôi bật ti vi lên, không thì tôi đã chẳng được nghe tin đó.”
“Cứ bảo tôi vô tình đi, nhưng cô không nằm trong tốp đầu danh sách liên lạc của tôi.”
Trong khi cô ta nổi khùng lên với anh, anh nhìn qua cánh cửa kiểu Pháp ra hàng hiên. Anh yêu ngôi nhà này. Nó là nơi đầu tiên anh từng sống mang lại cảm giác như mái ấm, hay ít nhất cũng là cảm giác anh hình dung một mái ấm nên mang lại, khi mà anh chưa từng có mái ấm nào. Căn biệt thự xa hoa mà anh thuê thời Skip và Scooter giống ký túc xá hơn là mái ấm thực sự, với ít nhất bốn cậu bạn lúc nào cũng sống cùng anh. Bằng trò chơi thường choán phân nửa các căn phòng, phim khiêu dâm chiếm nửa còn lại, lon bia và thức ăn nhanh ở khắp nơi. Và phụ nữ, rất nhiều phụ nữ - vài người trong số đó là những cô gái thông minh, đứng đắn, đáng được đối xử tốt hơn.
Khi Caitlin tiếp tục la lối, anh thả bước qua hành lang sau nhà rồi bước xuống vài bậc thang để vào phòng xem phim nhỏ mà anh vừa tân trang. Tối qua Chaz hẳn đã xem phim bởi vì căn phòng vẫn còn thoang thoảng mùi bỏng ngô. Anh hớp một ngụm đồ uống rồi ngồi lún xuống một cái ghế tựa. Màn hình trống không nhắc cho anh nhớ tình trạng hiện thời của mình. Anh đã thổi bay cơ hội cả đời có một với Skip và Scooter, cũng như bố anh đã thổi bay mọi cơ hội đến với ông. Gien di truyền.
“Tôi có một cuộc gọi khác, bé ạ,” anh nói khi đã hết kiến nhẫn. “Tôi phải đi đây.”
“Sáu tuần,” cô ta trả miếng. “Đó là tất cả những gì anh còn.”
Cứ như anh đã quên không bằng.
Anh kiểm tra tin nhắn, rồi tắt điện thoại. Anh không thể trách Caitlin vì đã tỏ ra cay nghiệt, nhưng lúc này anh có một rắc rối lớn hơn nhiều. Khi nghe tin Georgie định dành ngày cuối tuần ở Vegas, anh đã quyết định theo chân cô. Nhưng trò chơi anh dựng lên đã có một bước ngoặt điên rồ mà anh chưa từng dự kiến. Chắc chắn mười mươi là anh không hề định kết hôn.
Giờ anh phải tìm cách biến tình huống trớ trêu này trở nên có lợi cho anh. Georgie có cả một nghìn lý do sáng rõ để ghét anh, một nghìn lý do để khai thác mọi điểm yếu cô có thể tìm ra, điều đó có nghĩa anh chỉ có thể để cô thấy những gì cô nghĩ sẽ thấy. May mắn thay, cô vốn đã nghĩ về anh xấu xa hết mức, và anh cũng không định làm gì để thay đổi quan điểm của cô.
Anh hơi hơi thấy thương cho cô. Georgie chẳng có lấy chút tàn nhẫn nào trong cơ thể, nên đây không phải một trận đấu cân sức. Cô đặt lợi ích của mọi người trước bản thân, rồi trách móc mình nếu người ta bị hỏng việc. Trái lại, anh là một tên khốn ích kỷ, luôn coi trọng bản thân, kẻ đã lớn lên mà hiểu rõ rằng hắn phải tự chăm nom mình và chẳng có lấy một tia day dứt về việc lợi dụng cô. Giờ khi cuối cùng đã biết được mình muốn gì từ cuộc đời, anh sẽ theo đuổi nó với tất cả những gì anh có.
Georgie York chẳng có lấy một cơ hội.
Georgie tắm và xoáy lấy một cái bánh kẹp thịt gà. Xong xuôi cô đến phòng ăn của anh tìm một quyển sách để đọc. Có một cái bàn tròn khổng lồ màu đen, chân dáng chân thú, trông có vẻ là kiểu Tây Ban Nha hay Thổ Nhĩ Kỳ gì đó, đặt trên một tấm thảm phương Đông với đèn chùm bằng đồng kiểu Moor phía trên, nhưng phòng ăn vừa là chỗ để ăn vừa là thư viện ấm cúng. Những giá sách cao tận trần nhà kề sát mọi bức tường trừ bức tường phía dẫn ra vườn. Ngoài sách, giá sách còn chứa một bộ sưu tập đồ trang trí đa dạng: chuông Bali, đá thạch anh, đồ sứ Địa Trung Hải, và những bức tranh dân gian Mexico nhỏ.
Nhà thiết kế của Bram đã tạo ra một không gian ấm cúng mời mọc người ta lưu lại, nhưng bộ sưu tập phong phú này cho thấy nhà thiết kế của anh hoặc không biết rõ lắm về anh hoặc không quan tâm tới chuyện vị khách bỏ học từ nhỏ của cô ta không có khả năng trân trọng những sáng tạo của cô ta. Cô mang một tập tranh minh họa sinh động của các họa sĩ California đương đại tới một cái ghế da thoải mái trong góc, nhưng khi trời dần tối, cô càng lúc càng mất tập trung. Có lẽ Bram không hiểu hai người họ cần có một kế hoạch thống nhất để xử lý đám báo chí, nhưng cô thì hiểu. Họ phải quyết định thật nhanh xem khi nào họ sẽ tái xuất hiện và với hình ảnh ra sao. Cô đặt quyển sách sang một bên và bắt đầu đi tìm anh. Khi tìm mãi chẳng thấy anh đâu, cô theo một con đường lát sỏi qua một rặng tre và vài cây bụi cao tới khu vực dành cho khách.
Nó không lớn hơn một ga ra chứa được hai chiếc xe, với cùng kiểu mái đỏ lợp ngói và lớp vữa ngoài như nhà chính. Hai cửa sổ trước tối om, nhưng cô nghe thấy tiếng điện thoại reo lên ở phía sau nên bèn đi theo một con đường hẹp tới chỗ tiếng động. Ánh sáng tràn qua cửa kính để mở vào một khoảng sân sỏi nhỏ đặt một cặp ghế dài với đệm bọc vải bạt màu lục nhạt và vài chậu cây tai voi. Nho leo uốn lượn khắp các bức tường quanh hai cánh cửa để mở. Bên trong, cô thấy một văn phòng ấm cúng với tường màu ớt nhạt và sàn nhà bê tông phủ thảm kết từ cỏ biển. Một bộ sưu tập poster phim lồng khung treo trên tường, vài cái dễ đoán như Marlon Brando trong phim Trên bến tàu và Humphrey Bogart trong phim Nữ hoàng Phi châu, nhưng cũng có vài cái khó đoán hơn như: Johnny Depp trong Benny & Joon, Don Cheadle trong Khách sạn Rivanda.
Khi cô vào phòng, Bram đang nghe điện thoại. Anh ngồi sau một chiếc bàn gỗ hình chữ L sơn màu nâu nhạt, bên cạnh là cốc rượu luôn-luôn-hiện-diện. Những giá sách âm tường ở một đầu văn phòng chứa một chồng hồ sơ cùng một số cuốn tạp chí điện ảnh thuộc dòng cao cấp như Cineaste và Fade In. Vì chưa bao giờ biết Bram lại đọc thứ gì khó nhằn hơn sách của nhà xuất bản Penthouse, cô xem chúng như những dấu ấn khác của người thiết kế.
Anh trông không vui vẻ gì khi thấy cô. Khó đây.
“Tôi phải thôi rồi, Jerry,” anh nói vào điện thoại. “Tôi phải chuẩn bị cho một buổi họp vào sáng mai. Cho tôi gửi lời hỏi thăm Dorie nhé.”
“Anh có cả văn phòng cơ à?” cô nói khi anh gác máy.
Anh đan tay kê sau đầu. “Nó thuộc về chủ trước. Tôi chưa có thì giờ để biến nó thành động ma túy.”
Cô phát hiện ra thứ gì đó trông như là tập Danh Bạ Hollywood đặt bên cạnh điện thoại, nhưng anh gập nó lại khi cô cố nhìn cho rõ. “Anh có buổi họp sáng nào vậy?” cô nói. “Anh chẳng họp hành. Anh còn không dậy vào buổi sáng.”
“Cô là buổi họp của tôi.” Anh hất đầu về hướng điện thoại. “Báo chí đã khám phá ra chúng ta không còn ở Vegas, và ngôi nhà này đã bị khoanh vùng. Chúng ta phải lắp đặt một hệ thống cổng ngay trong tuần này. Tôi sẽ để cô trả tiền.”
“Ngạc nhiên nhỉ.”
“Cô là người có hầu bao rủng rỉnh mà.”
“Trừ tiền mua cổng vào khoản năm mươi nghìn đô mỗi tháng mà tôi sẽ trả anh ấy.” Cô nhìn về hướng tấm poster của Don Cheadle. “Chúng ta cần lập kế hoạch. Đầu tiên sáng mai chúng ta nên...”
“Tôi đang tuần trăng mật. Không nói chuyện công việc.”
“Chúng ta phải nói chuyện. Chúng ta cần quyết định…”
“Georgie! Con có ngoài đó không?”
Tim cô chùng xuống. Một phần trong cô băn khoăn không hiểu ông xoay xở kiểu gì mà tìm ra cô nhanh đến vậy. Phần còn lại ngạc nhiên vì ông mất đến chừng ấy thời gian.
Tiếng giày lạo xạo trên con đường sỏi bên ngoài ngôi nhà khách, rồi bố cô xuất hiện. Ông ăn mặc thủ cựu như mọi khi với áo sơ mi trắng, quần xám nhạt và giày da mềm. Ở tuổi năm mươi hai, Paul York gọn gàng và khỏe mạnh, cặp kính không vành và mái tóc xoăn sớm ngả màu muối tiêu khiến ông bị nhầm thành Richard Gere.
Ông bước vào trong và đứng im lặng quan sát cô. Ngoài màu mắt xanh lục, trông họ chẳng có gì giống nhau. Cô có được khuôn mặt tròn và cái miệng rộng từ mẹ. “Georgie, con đã làm gì thế?” ông nói bằng tông giọng trầm tĩnh, khách quan xưa nay vẫn có.
Chỉ như thế, cô lại trở lại là cô bé tám tuổi, và cùng đôi mắt xanh lạnh ấy đang phán xét cô vì đã để chú chó bun đắt tiền trốn đi trong một buổi quảng cáo đồ ăn cho chó hoặc đổ nước quả lên váy trước một buổi ghi hình. Giá như ông là một trong những người bố nhàu nhĩ, quá cân, má đầy râu chẳng biết gì về ngành giải trí mà chỉ quan tâm đến hạnh phúc của cô. Cô trấn tĩnh lại.
“Chào bố.”
Ông đan tay sau lưng và kiên nhẫn chờ cô giải thích.
“Ngạc nhiên chưa!” cô thốt lên với một nụ cười giả tạo. “Mà thật ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Ý con là… bố phải biết bọn con đang hẹn hò chứ. Ai cũng xem những bức ảnh của bọn con ở Ivy rồi mà. Đúng là chuyện có vẻ nhanh, nhưng chúng con gần như đã lớn lên cùng nhau, và... khi đến lúc, chuyện xảy ra. Phải không, Bram? Không phải thế sao?”
Nhưng chú rể của cô còn đang quá mải tận hưởng sự bất an của cô nên không thể hùa vào ủng hộ.
Bố cô cố tình tránh nhìn sang hướng anh. “Con có thai à?” ông nói vẫn với tông giọng lãnh đạm.
“Không! Tất nhiên là không! Đây là một” - cô cố không ấp úng - “đám cưới vì tình yêu.”
“Hai đứa ghét nhau.”
Cuối cùng Bram cũng vươn người đứng dậy khỏi ghế và đến bên cạnh cô. “Đó là chuyện xưa rồi, bố Paul.” Anh trượt tay quanh eo cô. “Giờ bọn con là những con người mới rồi.”
Paul tiếp tục lờ anh đi. “Con có biết có bao nhiêu phóng viên đang chờ trước nhà không? Họ đã tấn công xe bố khi bố lái vào.”
Cô thoáng tự hỏi sao ông lại tìm ra cô ở phía sau này, rồi nhận ra bố cô sẽ không để một chuyện nhỏ nhặt như không ai trả lời chuông cửa ngăn ông lại. Cô có thể thấy ông lúc này, vừa lặn lội cả một chặng đường xa để tới đây, thế mà vẫn chỉn chu hoàn hảo. Không như cô, Paul York không bao giờ nhàu nhĩ hay bối rối. Ông cũng không bao giờ mất phương hướng, đó cũng là lý do ông thấy khó mà hiểu nổi việc cô khăng khăng đòi một kỳ nghỉ sáu tháng.
“Con cần kiểm soát sự chú ý của công chúng lúc này, ngay lập tức,” ông nói.
“Bram và con vừa thảo luận bước tiếp theo của bọn con.”
Paul cuối cùng cũng chuyển sự chú ý sang Bram. Ngay từ đầu họ đã là kẻ thù. Bram ghét sự can thiệp của Paul vào bộ phim, đặc biệt là cái lối ông làm mọi cách sao cho Georgie không bao giờ mất vị trí hàng đầu. Còn Paul ghét mọi thứ ở Bram.
“Tôi không biết sao anh lại dụ được Georgie vào trò hề này,” bố cô nói, “nhưng tôi biết lý do. Anh lại muốn nhờ vả nó, như anh đã làm. Anh muốn dùng nó để thúc đẩy sự nghiệp thảm thương của chính anh.”
Bố cô không biết về chuyện tiền, nên ông đã chệch mục tiêu. “Bố đừng nói vậy.” Ít nhất cô cũng cần giả vờ bênh vực Bram. “Đây chính là lý do con không gọi bố. Con biết thể nào bố cũng sẽ khó chịu.”
“Khó chịu sao?” Bố cô cao giọng, càng làm vẻ chán ghét của ông thêm kinh khủng. “Con đang cố hủy hoại đời mình đấy à?”
Không, cô đang cố cứu nó.
Paul ngả người ra sau y như ông thường làm những lúc cô quên lời thoại thuở cô còn bé. “Và bố cứ tưởng chuyện tồi tệ nhất trong mớ bòng bong này đã qua rồi.”
Cô biết ý ông là gì. Ông tôn thờ Lance, và ông đã rất giận khi họ chia tay. Đôi khi cô ước ông cứ nói thẳng ra điều ông nghĩ, rằng đáng lẽ cô nên đủ nữ tính để níu được chân chồng.
Ông lắc đầu. “Bố không nghĩ có lúc lại phải thất vọng đến thế này với con.”
Lời ông khiến cô đau lòng, nhưng cô đang cô hết sức để trở thành chính con người cô, nên cô bắt mình nặn ra một nụ cười rạng rỡ khác. “Bố thử nghĩ xem, con mới ba mốt tuổi thôi. Con còn vô khối thời gian để cải thiện bảng thành tích của mình.”
“Đủ rồi, Georgie,” Bram nói với giọng gần như vui vẻ. Anh trượt tay khỏi eo cô. “Paul, để tôi nói thẳng cho ông. Giờ Georgie là vợ tôi, và đây là nhà tôi, thế nên ông hãy cư xử cẩn thận, nếu không ông sẽ không được mời đến thăm đâu.”
Cô hít mạnh một hơi.
“Thật sao?” Môi Paul cong lên.
“Thật.” Bram đi ra cửa. Nhưng ngay trước khi tới cửa, anh quay lại, biểu diễn tư thế mời ra xưa cũ hoàn mỹ không thua gì anh đã làm trong vài chục tập phim Skip và Scooter. Anh thậm chí còn bắt đầu với câu nói đặc trưng. “À, và một điều nữa...” Nói tới đó thì anh rời kịch bản với bước chuyển là một nụ cười. “Tôi muốn thấy hồ sơ thuế của Georgie trong năm năm gần đây. Và cả báo cáo tài chính của cô ấy nữa.”
Cô không tin nổi điều đó. Trong tất cả mọi điều... Cô bước một bước về phía anh.
Một cơn tức giận bừng bừng lan khắp mặt bố cô. “Anh đang ám chỉ rằng tôi đã quản lý tiền của Georgie tồi sao?”
“Tôi không biết. Có phải thế không nhỉ?”
Bram đã đi quá xa. Có thể cô bực mình với cách bố cô cố kiểm soát cô, và rõ ràng cô lấy làm hoài nghi óc phán xét của ông khi chọn dự án mới đây nhất của cô, nhưng ông là người đàn ông duy nhất trên thế giới mà cô hoàn toàn tin tưởng trong chuyện tiền nong. Tất cả những diễn viên nhí sẽ cực kỳ may mắn khi có được một bậc phụ huynh trung thực tỉ mỉ canh gác thu nhập của chúng như vậy.
Bố cô càng tỏ ra bình tĩnh hơn, đó chưa bao giờ là một dấu hiệu tốt. “Giờ thì chúng ta thấy được lý do thực sự cho cuộc hôn nhân này rồi. Tiền của Georgie.”
Môi Bram cong lên đầy xấc xược. “Đầu tiên ông nói tôi cưới cô ấy để thúc đẩy sự nghiệp... Giờ ông lại nghĩ tôi cưới cô ấy vì tiền... Ông bạn ạ, tôi cưới cô ấy vì tình dục.”
Georgie lao tới trước. “Được rồi, tôi đã có đủ trò hề cho tối nay rồi. Mai con sẽ gọi cho bố, bố ạ. Con hứa đấy.”
“Thế sao? Đó là tất cả những gì con có để nói hả?”
“Nếu bố cho con đôi ba phút, chắc con sẽ đưa ra được một lời thoại thuyết phục hay ho nào đó, nhưng lúc này thì con sợ rằng đó là thứ hay nhất con có.”
“Để tôi đưa ông ra,” Bram nói.
“Không cần.” Bố cô sải bước ra cửa. “Tôi sẽ đi đúng đường tôi vào.”
“Không, bố ơi, thật sự... để con.”
Nhưng ông đã băng qua khoảng sân rải sỏi. Cô ngồi phịch xuống một cái ghế nâu lún bên dưới tấm poster in hình Humphrey Bogart.
“Chuyện vui đấy,” Bram nói.
Cô siết chặt hai nắm tay trong lòng. “Tôi không thể tin anh lại tra khảo sự liêm chính của ông như thế. Anh - chuyên gia quản trị tài chính tồi. Bố tôi xử lý tiền của tôi thế nào thì là việc của tôi, không phải việc của anh.”
“Nếu chẳng có gì phải giấu, ông ta sẽ không ngại mở sổ sách.”
Cô bật dậy. “Tôi ngại! Tài chính của tôi là việc riêng, và tôi sẽ gọi cho luật sư của tôi ngay sáng mai để bảo đảm nó được giữ nguyên như thế.” Cô cũng sẽ nói chuyện kín với kế toán của cô về việc ngụy trang với bố cô khoản năm mươi nghìn đô một tháng mà cô sẽ trả cho Bram. “Chi phí nhà cửa” và “an ninh tăng cường” nghe khá khẩm hơn hẳn “tiền bồi thường”.
“Thư giãn đi,” anh nói. “Cô nghĩ tôi biết cách đọc một bản báo cáo tài chính thật à?”
“Anh đã cố tình tấn công ông.”
“Cô không thích điều đó chút nào thật à? Giờ thì bố cô đã biết ông ta không thể dắt mũi tôi theo cách ông ta làm với cô đâu.”
“Tôi tự điều khiển cuộc sống của tôi.” Ít nhất cô cũng đang cố.
Cô chờ anh tranh cãi điều đó, nhưng thay vào đó anh tắt đèn và đẩy cô ra cửa. “Đến giờ đi ngủ rồi. Tôi cá cô thích được xoa lưng.”
“Tôi cá là mình không thích.” Cô bước ra ngoài khi anh kéo cửa đóng lại sau lưng họ. “Sao anh cứ phải thúc ép chuyện này thế nhỉ?” cô nói. “Anh thậm chí còn không thích tôi.”
“Bởi vì tôi là đàn ông, mà cô lại ở ngay bên cạnh.”
Cô để sự im lặng của mình tự lên tiếng.
Tình Đầu Hay Tình Cuối Tình Đầu Hay Tình Cuối - Susan Elizabeth Phillips Tình Đầu Hay Tình Cuối