Chương 6
hương trình ca nhạc tạp kỹ ''Sài Gòn mùa xuân'' được dàn dựng thật lộng lẫy và hoành tráng.
Chương trình tổ chức tại câu lạc bộ Lan Anh với nhiều tiết mục trình diễn hấp dẫn phong phú, được đài truyền hình trực tiếp.
Thu Dung, Hoàng Anh cùng nhóm múa náo nức ra sân khấu.
Người căng thẳng, nôn nao nhất là Hoàng Anh.
Tiết mục mở màn là của nhóm múa minh họa. Ai khéo sắp đặt nhỉ?
Hoàng Anh hơi run nhưng đã leo lên lưng cọp rồi thì phải cười.
Hoàng Anh bắt đầu múa. Cô múa bằng tâm hồn và cả niềm say mê háo hức Những động tác hòa quyện nhịp nhàng khéo léo, thân hình uyển chuyển mềm mại, Hoàng Anh như con chim bay lượn với đôi cánh mỏng lướt êm, lướt êm...
Dường như Hoàng Anh không còn là Hoàng Anh nữa. Cô đã hóa thân vào điệu múa...
Sân khấu lấp lánh. Ánh đèn huyền ảo, Không khí rộn ràng. Tất cả đã nâng đôi cánh Hoàng Anh bay bổng...
Hoàng Anh miệt mài múa. Cô múa bằng nỗi đam mê ngây ngát.
Tiết mục chấm dứt. Những tràng vỗ tay rào rào nổi dậy, Hoàng Anh múa rất thành công.
Cô bàng hoàng như trong cơn mơ. Khi một khán giả ái mộ từ dưới sân khấu mang lên một bó hoa thật lớn trao cho cô:
- Chúc mừng cô! Cô múa đệp quá!
Vị khán giả ôm Hoàng Anh thắm thiết. Cô ôm bó hoa bối rối, xúc động chưa từng nghĩ mình được khán giả ái một tặng hoa trên sân khấu nên Hoàng Anh ngỡ ngàng, lúng túng. Ánh mắt nhìn mọi người xôn xao, hơn phút sau Hoàng Anh mới trấn tĩnh và cúi chào khán giá.
Ôm bó hoa như ôm báo vật trong tay, những đóa hoa hồng nhung đỏ thắm những cánh hoàng anh vàng rực kiêu sa. Ôi, bó hoa mới đẹp làm sao?
Hoàng Anh đặt bó hoa lên ngực một mình giấy cài nơ chiếc nơ hồng, cô tò mò mở giấy ra xem.
"Chúc mừng Hoàng Anh bình phục và thành công...".
Ai tặng Hoàng Anh? Cô khán giả chưa quen sao lại chúc cô bình phục. Chỉ có Tuấn Triều thôi. Chính anh đã gián tiếp gửi hoa cho cô.
Hoàng Anh lại bồi hồi cảm động.
Mấy cô ca sĩ người mẫu đang chuẩn bị lên sân khấu biểu điễn, nhìn thấy bó hoa của Hoàng Anh, trầm trồ.
- Người yêu tặng hả? Đẹp quá nhỉ?
Hoành Anh đỏ mặt đính chính:
- Không phải của khán giả ái mộ.
- Khán giả hả?
- Khán giả cũng tốt. Mình mong lên sân khấu là được nhận hoa tới tấp của khán giả.
Cô ca sĩ Ánh Linh bày tỏ:
- Mình chỉ cần một bó hoa duy nhất của ông giám đốc Huy Nam gửi tặng là đủ.
Người mẫu Bạch Mai nhướng mắt:
- Giám đốc Huy Nam hả? Bạn hơi tham đấy!
- Tham hả? Cũng được.
Ánh Linh cười cười nói tiếp:
- Huy Nam là giám đốc công ty tổ chức biểu diễn ''Sao sáng'' vừa mới thành lập được anh ấy tặng hoa sẽ là một vinh dự lớn.
Người mẫu Bạch Mai bĩu môi:
- Chắc bạn không có vinh dự đó đâu?
Ca sĩ Ánh Linh hỏi lại:
- Sao không? Chẳng lẽ Huy Nam tặng bạn?
Bạch Mai đáp nhanh:
Giám đốc Huy Nam sẽ tặng hoa cho người yêu.
- Người yêu Huy Nam có lên sân khấu không?
Bạch Mai đáp chắc nịch:
- Chắc chắn có! Giám đốc công ty biểu diễn "Sao sáng" thì người yêu phải biểu diễn để cùng hợp tác làm ăn chứ.
Hoàng Anh choáng váng khi nghe ca sĩ và người mẫu nói chuyện về Huy Nam. Không ngờ Huy Nam là giám đốc công ty biểu diễn "Sao sáng". Điều đó làm cho Hoàng Anh càng thêm phẫn nộ.
Hoàng Anh hỏi lại cho rõ:
- Phải mấy chị nói anh Huy Nam con trai luật sư Nam Trí không?
Ca sĩ Ánh Linh lên tiếng:
- Chứ còn ai nữa! Cha luật sư, con là giám đốc.
Người mẫu Bạch Mai nhìn Hoàng Anh:
- Cô múa trên sân khấu mà không biết Huy Nam giám đốc công ty tổ chức biểu diễn sao?
Hoàng Anh nào có biết. Bây giờ biết rồi cô càng thêm căm thù Huy Nam hơn nữa.
Thì ra luật sư Nam Trí đã dụ dỗ mẹ Hoàng Anh để lấy tiền cho Huy Nam thành lập công ty. Hừ! Hồng Ngọc, đá giả làm bà bị mất tiền, nợ nần chồng chất, mất cả biệt thự hại luôn Hoàng Anh và Thu Dung mất cả shop thời trang.
Luật sư Nam Trí ơi, tôi thù ông suốt kiếp!
Sang đoạt, nắm tiền trong tay, ông để cho con trai thành lập công ty. Lửa giận bốc lên Hoàng Anh, cô nhất định không cộng tác với kẻ thù nữa!
Tức không thể tưởng Hoàng Anh bỏ công sức ra tập múa, miệt mài biểu diễn để cho công ty của Huy Nam hưởng lời.
Hoàng Anh nhất định sẽ nghỉ việc ngay không diễn tiếp nữa.
Ôm bó hoa mà HoàngAnh thấy nặng trĩu trong tay. Cô bỗng nghi ngờ bó hoa. Của ai tặng cô đây? Nếu là của Huy Nam thì cô vứt mạnh vào sọt rác.
Đọc kỹ lại dòng chữ chúc mừng cài trong bó hoa, Hoàng Anh bắt đầu lo sợ của Nam Huy. Chỉ có hắn mới chúc cô bình phục. Chỉ có hắn mới bày trò tặng để chọc tức cô.
Hoàng Anh bỗng thấy giận Tuấn Triều không thể tả. Tại sao anh không nói cho cô biết về gã giám đốc công ty ''Sao sáng''? Cô phải hỏi tội Tuấn Triều mới được?
Mấy cô ca sĩ và người mẫu vẫn tiếp tục nói nhiều về Huy Nam.
Giám đốc trẻ trung, đẹp trai, giàu sang chắc nhiều bồ lắm nhỉ.
Ánh Linh quả quyết:
- Trận chiến cuối cùng chỉ có một người thắng thôi.
Bạch Mai châm chọc:
Và ca sĩ Ánh Linh sẽ chiến thắng phải không?
Ánh Linh kiêu hãnh:
- Nếu mình vào cuộc chiến thì mình sẽ chiến thắng? Nhưng giành giật nhau mà làm gì. Mình có cả khối, toàn Việt kiều là đại gia không hà?
- Vậy mà tưởng bạn cũng sắp hàng để...
- Nhào vô hả? Còn lâu! Huy Nam chỉ là giám đốc thôi, bộ ngon lắm hả?
Nghe Ánh Linh dài giọng, Bạch Mai bật cười:
- Tại lúc nãy bạn mong giám đốc tặng hoa cho vinh dự.
Ánh Linh gật gù:
- Trên sân khấu được giám đốc tặng đáng hãnh diện chứ sao! Cho mấy nhỏ mới diễn lần đầu lé mắt.
Không muốn nghe cuộc đối đáp của họ nữa, Hoàng Anh bực dọc bỏ ra về, cô cũng không thèm báo cho Tuấn Triều biết.
Cuối cùng, cô chỉ biểu diễn múa chứ không thưởng thức được tiết mục nào của chương trình ''Sài Gòn mùa xuân''.
Còn mấy đêm nữa nhưng Hoàng Anh sẽ bỏ luôn. Cái gì có dính díu đến Huy Nam thì sẽ không có cô.
Buồn một cách sâu sắc, Hoàng Anh lặng lẽ bỏ về nhà trọ trong cơn tức giận.
Tại sao Huy Nam lại là giám đốc công ty tổ chức biểu diễn ''Sao sáng''?
Oán giận Hoàng Anh luôn muốn tránh xa anh càng tránh lại càng gặp. Thật trớ trêu.
Buổi sáng.
Tuấn Triều đến nhà trọ tìm gặp Hoàng Anh:
- Đêm qua buổi diễn xong em về lúc nào sao không chờ anh đưa về?
- Anh bận với nhóm múa em lo về trước.
- Em múa xong sao không xem chương trình, các tiết mục hay lắm.
Hoàng Anh ấm ức:
- Hay đến thế nào em cũng chẳng xem.
Tuấn Triều giương mắt nhìn Hoàng Anh:
- Tại sao?
Rồi anh giới thiệu:
- Chương trình rất hoành tráng các tiết mục hấp dẫn thu hút, em không thưởng thức thật tiếc đó?
Hoàng Anh cau mặt:
- Chẳng có gì tiếc! Xem để càng tức thêm thì có.
- Ồ, lạ vậy sao?
Hoàng Anh nhìn Tuấn Triều tức tối chất vấn:
- Chương trình ''Sài Gòn mùa xuân'' là của công ty "Sao sáng'' thực hiện hả?
Tại sao anh không cho em biết Huy Nam là giám đốc công ty?
Tuấn Triều cười khà:
- Trời! Tưởng chuyện gì, em nổi giận! Anh thấy em không ưa Huy Nam nên khỏi giới thiệu luôn.
- Vậy là anh có quen biết anh ta.
- Quan hệ làm ăn mà em!
Hoàng Anh hậm hực tuyên bố:
- Nói cho anh biết em quyết định không biểu diễn tiếp nữa.
Tuấn Triều sửng sốt kêu lên:
- Hả!
Hoàng Anh dòng dạc nói tỉnh:
- Em không cộng tác làm việc với kẻ thù.
Tuấn Triều nhăn nhó:
- Cái gì mà dao to búa lớn dữ vậy em?
Hoàng Anh nhấn mạnh:
- Em nói là không biểu diễn nữa.
Tấn Triều cao giọng nhắc nhở:
- Chương trình ''Sài Gòn mùa xuân'' còn hai đêm nữa đều có tiết mục múa của em.
Hoàng Anh nhớ chứ. Cô múa minh họa bài hát ''Thành phố không có mùa đông'' rất dễ thương.
"Thành phố không có mùa đông Nắng hồng hồng bên khung cửa Nhà cao nguy nga lộng gió Hoa nở ngát thơm dịu dàng Thành phố không có mùa Đông Mây xanh như mắt em xanh Quanh năm mưa nắng hai mùa...".
Dù rất thích minh họa bài hát này, Hoàng Anh cũng vứt bỏ, không cần thiết.
Tất cả những gì dính líu đến Huy Nam đều đáng ghét.
Hoàng Anh nói một cách thản nhiên:
- Có thì cắt bo chứ em nhất định không biểu diễn cho công ty ''Sao sáng''.
Tuấn Triều cười khuyên nhủ:
- Em cứ xem như biểu diễn cho anh đi!
Hoàng Anh nhăn mày:
- Biểu diễn cho anh thì nói làm gì. Hắn ta là giám đốc chình ình ra đó.
- Huy Nam là giám đốc tổ chức. Còn em cứ biểu diễn.
- Em đã nói là em nghỉ việc ngay lập tức. Em không sao diễn cho kẻ thù.
Đem sức mình ra làm lợi cho công ty của hắn hả? Đừng hòng!
Tuấn Triều cố thuyết phục Hoàng Anh:
- Em múa rất thành công. Cứ lo trình diễn. Đừng nghĩ gì cho thêm mệt.
Hoàng Anh buột miệng:
- Vì hắn là giám đốc công ty, nên em phải nghỉ đến.
Tuấn Triều khuyên lơn:
- Hãy nghĩ đến bản thân của em.
Hoàng Anh trả lời thật gọn:
- Nghĩ đến bản thân nên em không diễn tiếp nữa. Hôm nay em nghỉ luôn, anh đừng kêu nữa nghe!
Tuấn Triều hoảng hốt kêu lên:
- Em nghĩ luôn đâu có được.
Hoàng Anh tỉnh bơ:
- Sao không được? Anh cứ thay tiết mục khác.
Tuấn Triều nhăn mặt:
- Em nói nghe dễ làm sao?
- Em nghĩ vẫn còn nhiều tiết mục cho chương trình ''Sài Gòn mùa xuân''.
- Đó là chuyện khác.
- Chuyện gì nữa hả?
Hoàng Anh vừa hỏi vừa khẳng định với Tuấn Triều:
- Dù anh nói chuyện gì nữa em cũng nhất quyết không diễn trong chương trình "Sài Gòn mùa xuân" nữa.
Tuấn Triều can ngăn:
- Đừng nghỉ Hoàng Anh!
- Em nghỉ cũng chả ảnh hưởng gì đến ai.
Sao không ảnh hưởng? Hoàng Anh chẳng hiểu gì cả. Tuấn Triều cần phải nói rõ với cô:
- Nếu em ngưng múa giữa chừng thì anh sẽ phải đền hợp đồng rất nặng cho công ty đó.
- Hả!
Hoàng Anh tròn miệng ngạc nhiên. Cô không nghĩ đến điều này và cũng không biết.
- Tại sao phải đền?
Tuấn Triều ôn tồn giải thích:
- Anh đã ký hợp đồng các tiết mục múa với công ty, và đã đăng ký tên em.
Bây giờ em ngưng ngang là hủy hợp đồng chứ sao?
Hoàng Anh bướng bỉnh:
- Anh tìm người khác thế em!
- Em tưởng thay thế là được hả? Chỉ còn hai đêm diễn. Ai thay? Thời gian đâu lyện tập. Em đã chuẩn bị chu đáo cả rồi, chỉ có em diễn thôi.
- Em tưởng không diễn thì nghỉ chẳng có gì ảnh hưởng.
Tuấn Triều nhăn mày:
- Đây là vấn đề hợp đồng làm ăn, phải tế nhị, uy tín hàng đầu.
Hoàng Anh hơi nao núng:
- Cũng gay quá nhỉ!
Tuấn Triều than phiền:
- Em mà ngưng múa là anh phải đền hợp đồng ngay, lại còn mất uy tín trong làm ăn nữa.
Thì ra, mọi chuyện không đơn giản như Hoàng Anh nghĩ. Ai xui vào lao vào việc múa minh họa. Vui thích hăm hở, bây giờ muốn bố cũng không được.
Nhắm mắt bỏ liều cũng được. Nhưng cô không muốn làm ảnh hưởng đến uy tín của Tuấn Triều. Để cho anh bỏ tiền ra đền hợp đồng thì cô đâu chịu nổi.
Tuấn Triều là người ơn. Hoàng Anh chưa trả ơn thì thôi sao nỡ hại anh?
Nể tình người ơn, Hoàng Anh phải tham gia múa tiếp nhưng cơ vẫn còn ấm ức:
- Tại em ghét mình biểu diễn làm lợi cho công ty của hắn?
Tuấn Triều mỉm cười ý nhị:
- Chuyện hợp tác làm ăn hai bên đều có lợi. Vả lại, công ty người ta bỏ vốn ra mà!
Hoàng Anh tặc lưỡi:
- Phải chi ngay từ đầu anh Huy Nam là giám đốc công ty ''Sao sáng'' thì em chẳng bao giờ nhào vô... múa.
Trách móc Tuấn Triều cũng đã muộn rồi. Nhưng Hoàng Anh đâu thể trách Tuấn Triều. Tại cô! Ai bảo ham thích múa là chi để bây giờ dở khóc dở cười.
Hoàng Anh trả lời Tuấn Triều:
- Thôi được rồi, vì anh, em sẽ làm tròn nhiệm vụ múa cho ''Sài Gòn mùa xuân'' hai đêm nữa.
Tuấn Triều cười nhẹ:
- Gì mà xuôi xị chẳng hăng hái chút nào.
- Em đâu còn hăng hái nữa!
- Cũng phải khí thế như đêm đầu mới thành công chứ em.
Hoàng Anh chán nản lắc đầu:
- Em sợ không thành công.
Tuấn Triều vỗ nhẹ vai Hoàng Anh động viên:
- Em nhất định phải thành công.
Nói xong Tuấn Triều ôm ghì lấy Hoàng Anh hôn ngấu nghiến lên môi cô.
Nụ hôn tham lam khiến cô muốn ngộp.
- Em phải thành công để cho Huy Nam thấy tài năng của em.
Những lời thuyết phục và tình yêu nồng nhiệt của Tuấn Triều khiến Hoàng Anh xao động.
Hai đêm sau, Hoàng Anh tiếp tục múa minh họa cho các bài hát trong chương trình ''Sài Gòn mùa xuân''.
Cố gắng thật nhiều và cô xua tan mọi oán giận để bình tâm múa.
Thế nhưng hình ảnh luật sư Minh Trí và Huy Nam khi đến nhà gặp mẹ Hoàng Anh lại hiện về. Rồi bao nhiêu việc ông luật sư gây ra khiến Hoàng Anh nổi giận.
Hoàng Anh muốn quên mà vẫn nhớ nhất là giờ đây Huy Nam là giám đốc công ty "Sao sáng". Hoàng Anh đang là nhân viên của anh ta. Nghĩ đến là cô thấy lửa giận bốc lên đầu. Mặc dù Hoàng Anh chỉ là múa nghiệp dư chứ không phải là nghề chính thức nhưng cô vẫn thấy ức lòng.
Tại sao Huy Nam là giám đốc công ty biểu diễn mà không là giám đốc doanh nghiệp nào khác để Hoàng Anh khỏi đụng độ anh ta?
Càng nghĩ đến Huy Nam, HoàngAnh càng khó chịu. Đêm cuối cùng cô múa như là trả nợ. Các động tác múa rời rạc vô cảm.
Hoàng Anh tự khuyên nhủ mình phải nhập tâm để múa tuyệt đẹp và tuyệt hay. Nhưng đầu óc chếnh choáng không làm chủ các động tác, cô cảm giác tay chân không nhịp nhàng hòa quyện vào nhau.
Hoàng Anh không như cánh chim lướt đôi cánh mỏng nhẹ nhàng bay bổng bay cao...
Múa vô cảm vô hồn, không hay, Hoàng Anh biết là Tuấn Triều sẽ buồn nhưng cô không thể là gì khác hơn tâm lý bị ức chế.
Đã muốn bỏ ngang rồi nhưng vì nể Tuấn Triều, không thể đế cho anh bị đền hợp đồng oan ức nên cô phải biểu diễn tiếp mà thôi.
Cố quên Huy Nam chỉ nghĩ đến Tuấn Triều và các động tác múa, Hoàng Anh trấn tĩnh lại và tự hứa phải múa tuyệt đẹp.
Cô tập trung vào các động tác múa và chỉ biết khán giả.
Cuối cùng, buổi trình diễn cũng kết thúc. Hoàng Anh thở phào, nhẹ nhõm như hất được quả núi để trên ngực.
Cầm phong bì đựng tiền cát- xê từ Tuấn Triều, Hoàng Anh xăm xăm đi tìm Huy Nam.
Gặp Huy Nam đang trò chuyện với các người mẫu, ca sĩ, Hoàng Anh ấn mạnh phong bì vào tay anh.
Quá bất ngờ, Huy Nam ngớ ngẩn hỏi:
- Cái gì vậy hả?
Hoàng Anh buông giọng khẳng khái:
- Tôi không nhận tiền cát- xê?
Huy Nam nói nhanh:
- Tiền thù lao công sức lao động của cô thì cô phải nhận chứ.
- Tôi không nhận.
- Tại sao hả?
- Tôi trả lại anh.
Huy Nam khẳng khái đáp:
- Không phải của tôi, tôi không nhận.
Và anh đẩy phong bì lại cho Hoàng Anh. Hai người giằng co nhau. Bàn tay anh chạm vào tay cô.
Hoàng Anh tức khi rút tay lại làm chiếc phong bì rỏi xuống. Cô nhặt lên đặt trước mặt anh.
Mắt Hoàng Anh nhìn Huy Nam như có lửa:
- Anh cứ lay số tiền này tiếp tục làm công tác từ thiện giúp những người tàn tật nghèo khổ để lấy uy tín.
Huy Nam tròn mắt ngó Hoàng Anh:
- Cô nói gì hả?
Mặt lạnh như pho tượng đá, Hoàng Anh mỉa mai:
- Anh không biết hả? Tôi nói là giám đốc như anh rất cần làm công tác từ thiện để tạo uy tín. Tiền này anh cứ lấy làm từ thiện đi!
Huy Nam rất bực cách nói chuyện của Hoàng Anh. Thật là quá đáng!
Những lời mỉa mai của cô rất cay độc khiến anh thấy đau và mất mặt trước các ca sĩ và người mẫu.
Huy Nam nóng mũi phản ứng:
- Hoàng Anh đừng nói như thế!
Hoàng Anh đốp chát lại:
- Chư nói như thế nào hả?
Huy Nam nhẹ giọng thanh minh:
- Tôi không như Hoàng Anh nói đâu.
- Anh khỏi bào chữa!
Huy Nam sầm mặt:
- Tôi ngay thẳng, không có gì phải bào chữa cả.
Hoàng Anh nghênh mặt, buông lời giễu cợt:
- Ngay thẳng quá nhỉ! Tôi thừa biết vì sao anh lam giám đốc công ty ''Sao sáng" rồi.
- Chuyện đó đâu có gì đáng nói.
- Đáng nói lắm chứ! Nếu anh không biết gì thì hãy hỏi ông luật sư cha anh.
Không hiểu sao Hoàng Anh cứ gây chiến mãi, không kềm nổi cơn giận, Huy Nam nói như la lên:
- Cô có hiểu cô vừa nói gì không?
Hoàng Anh kênh mặt:
- Tôi hiểu những gì tôi nói.
Huy Nam vặn lại:
- Cô có thấy như thế là mình quá đáng không?
- Tôi chỉ nói đúng sự thật.
- Sự thật là cô đã hiểu lầm.
- Tôi không lầm.
- Cô hồ đồ quá!
Hoàng Anh lý sự:
- Đừng phê phán tôi mà hãy phê phán bản thân anh.
Huy Nam nhăn mặt:
- Sao cô cứ gây hấn với tôi hoài vậy hả?
- Có lẽ tôi và anh sinh ra là đã có chuyện để gây rồi.
Huy Nam suýt phì cười trước câu lý giải của Hoàng Anh. Nhưng anh kềm được.
Hoàng Anh tiếp tục với giọng cay đắng:
- Tôi chỉ biểu diễn múa minh họa vui chơi thơi không ngờ xui xẻo gặp anh.
Tôi không hợp đồng biểu diễn đâu! Sẽ khỏi gặp anh nữa! Chào anh!
Nói xong, Hoàng Anh đứng phắt dậy, bỏ phong bì nằm chỏng chơ trên bàn.
Trước khi bước đi, cô còn buông một câu chua lè:
- Anh nhớ làm từ thiện cho nhiều nhiều đi!
Huy Nam tức không thể tưởng, ấm ức nhìn theo cô mà không biết nói sao cho hả!
Buổi sáng.
Thu Dung ghé nhà trọ của Hoàng Anh.
- Đi đâu mà sớm thế mi?
- Hỏi tội mi.
- Ta tội gì hả?
Thu Dung đưa mắt nhìn Hoàng Anh:
- Mi không đi múa nữa hả?
Hoàng Anh gật đầu quả quyết:
- Ta nhất định không đi múa nữa.
Thu Dung chép miệng than thở:
- Uổng công ta đã giới thiệu mi!
Hoàng Anh ngó Thu Dung ấm ức:
- Cái tội mi và anh Tuấn Triều không cho ta biết gã Huy Nam là giám đốc công ty ''Sao sáng''.
- Giám đốc thì mặc kệ có gì đâu.
- Mi mặc kệ chứ ta không mặc kệ được.
Thu Dung đặt tay lên vai bạn:
- Ai bảo mi quan trọng hóa vấn đề cho khổ hả?
Hai tay đan vào nhau, HoàngAnh nói khẽ:
- Chuyện rành rành như vậy chứ ta có quan trọng gì đâu.
Thu Dung nhẹ nhàng khuyên:
- Chuyện người lớn thì mi đừng nghĩ đến nữa! Hãy đi mua, có công việc cho vui.
Hoàng Anh nghiêm giọng:
- Ta nhất định không múa cho công ty ''Sao sáng''. Cứ nghĩ đến Huy Nam là ta giận sôi gan rồi.
Thu Dung cười nhẹ tênh cho bầu không khí bớt căng thẳng:
- Mi nên dẹp tự ái mà tiếp tục múa cho công ty "Sao sáng", vì hiện tại công ty bắt đầu ăn nên làm ra, trả tiền gấp đôi chỗ khác.
Hoàng Anh xụ mặt:
- Trả bao nhiêu ta cũng chẳng cần. Ta dứt khoát không múa.
Thu Dung vẫn động viên:
- Mi múa rất đẹp và thành công, không tiếp tục thì uổng lắm - Mi cứ tiếp tục đi.
- Ta muốn có mi cùng múa.
- Đừng rủ rê ta!
Thu Dung bướng bỉnh bảo:
- Ta cứ thích rủ mi!
Hoàng Anh lắc đầu:
- Ta chờ nhận bằng tốt nghiệp rồi xin việc làm ngay. Mi khỏi lo.
- Ta biết nhưng muốn mi đi múa cho vui.
Rồi Thu Dung lôi Tuấn Triều ra:
- Anh Triều khen mi múa rất đẹp.
- Vậy hả!
- Nhờ công hướng dẫn của anh ấy phải không?
- Anh ấy là ông thầy giỏi?
- Còn mi là học trò giỏi.
- Anh Triều nhiệt tình dạy thì ta phải cố gắng chứ sao?
Thu Dung nhìn bạn trách khẽ:
- Thế mà bây giờ bỏ cuộc.
Hoàng Anh quả quyết:
- Phải bỏ thôi! Ta không bao giờ làm việc với giám đốc ''Sao sáng'' Thu Dung phân tích:
- Mi đâu có làm việc trực tiếp với giám đốc Huy Nam.
- Nhưng ta là nhân viên của hắn không tức hả?
Thu Dung hỏi lại:
- Không đi múa nữa mi không sợ phụ lòng anh Triều hả?
Hoàng Anh trầm giọng:
- Đành vậy chứ biết sao? Anh Triều buồn thì ta chịu.
Tìm hết lời mà Thu Dung vẫn không khuyên được Hoàng Anh. Cô ấm ức phê phán:
- Mi thật là ngang bướng. Nói không biết nghe!
- Chuyện gì ta cụng nghe mi chứ mi bắt ta hợp tác với kẻ thù thì không bao giờ.
Thu Dung nhăn mặt:
- Sống mà cứ gây thù chuốc oán.
Hoàng Anh phân bua:
- Tự họ gây chứ không phải ta.
- Mi không nghe ông bà mình nói hả?
- Nói gì?
- Lấy ân trả oán oán tiêu, lấy oán trả oán càng nhiều oan gia.
- Ta đâu có trả oán.
- Thế sao mi cứ nuôi thù mà không sống cho thanh thản.
- Nghĩ đến chuyện họ gây ra là ta không thể nào thanh thản.
- Bởi thế ta mới bảo mi múa cho vui.
Hoàng Anh lắc đầu cả chục cái:
- Mi đừng rủ rê ta mà!
Thu Dung trề giọng:
- Xí! Bộ ta rủ mi vào con đường sai trái hả?
- Con đường hợp tác với kẻ thù ta không chịu!
Vỗ đầu Hoàng Anh, Thu Dung phán:
- Mi cứng đầu quá!
Hoàng Anh đùa đùa giọng:
- Cứng chứ mềm đầu bị mi gõ chết sao.
- Con khỉ!
Thu Dung lại hỏi:
- Bây giờ sao?
- Cái gì hả?
- Múa!
- Chấm dứt chuyện chuyện múa!
- Vậy hát nha!
- Để ta dự thi "Tiếng hát truyền hình".
Thu Dung phẩy tay:
- Khỏi! Để ta giới thiệu cho mi đi hát ở tụ điểm ca nhạc.
- Làm như mi là bầu sô vậy - Là bạn bầu sô.
Hoàng Anh lắc đầu cảnh giác:
- Khỏi! Ta không muốn dính líu đến gã giám đốc ''Sao sáng''.
- Ta giới thiệu chỗ khác.
Hoàng Anh khẳng định dứt khoát:
- Ta nhất định không hát múa mà trở thành phóng viên mi nghe rõ chưa?
Thu Dung lắc đầu chào chua:
- Biết rồi nhà báo ạ!
- Biết rồi thì tốt.
Thu Dung nhận định:
- Phóng viên nhà báo là phải nhân từ làm việc có lương tâm.
Hoàng Anh kiêu hãnh đáp:
- Ta có đủ tiêu chuẩn đó.
- Xí! Ta thấy mi cay độc thì có.
- Cái gì hả?
Thu Dung nhấn mạnh:
- Mi cay độc quá!
- Ta mà cay độc hả?
- Mi sử xự với Huy Nam như kẻ thù vậy.
- Thì hắn là kẻ thù của ta.
Thu Dung nghiêng đầu ngó Hoàng Anh phán gọn:
- Hy vọng khi trở thành phóng viên nhà báo mi sẽ thay đổi quan niệm.
Hoàng Anh có thay đổi quan niệm không? Có trời mà biết. Với cô thì lão Nam Trí mà Huy Nam là con trai lão ta thì cũng là kẻ thù. Logic đó hoàn toàn đúng. Có gì mà thay đổi quan niệm.
Tình Ca Và Cơn Mưa Tình Ca Và Cơn Mưa - Hoàng Thu Dung Tình Ca Và Cơn Mưa